CHAPTER ONE  The Sound of the Shell The boy with fair hair lowered him dịch - CHAPTER ONE  The Sound of the Shell The boy with fair hair lowered him Việt làm thế nào để nói

CHAPTER ONE The Sound of the Shell

CHAPTER ONE
The Sound of the Shell

The boy with fair hair lowered himself down the last few feet of rock and began to pick his way toward the lagoon. Though he had taken off his school sweater and trailed it now from one hand, his grey shirt stuck to him and his hair was plastered to his forehead. All round him the long scar smashed into the jungle was a bath of heat. He was clambering heavily among the creepers and broken trunks when a bird, a vision of red and yellow, flashed upwards with a witch-like cry; and this cry was echoed by another.
"Hi!" it said. "Wait a minute!"
The undergrowth at the side of the scar was shaken and a multitude of raindrops fell pattering.
"Wait a minute," the voice said. "I got caught up."
The fair boy stopped and jerked his stockings with an automatic gesture that made the jungle seem for a moment like the Home Counties.
The voice spoke again.
"I can't hardly move with all these creeper things."
The owner of the voice came backing out of the undergrowth so that twigs scratched on a greasy wind-breaker. The naked crooks of his knees were plump, caught and scratched by thorns. He bent down, removed the thorns carefully, and turned around. He was shorter than the fair boy and very fat. He came forward, searching out safe lodgments for his feet, and then looked up through thick spectacles.
"Where's the man with the megaphone?"
The fair boy shook his head.
"This is an island. At least I think it's an island. That's a reef out in the sea. Perhaps there aren't any grownups anywhere."
The fat boy looked startled.
"There was that pilot. But he wasn't in the passenger cabin, he was up in front."
The fair boy was peering at the reef through screwed-up eyes.
"All them other kids," the fat boy went on. "Some of them must have got out. They must have, mustn't they?"
The fair boy began to pick his way as casually as possible toward the water. He tried to be offhand and not too obviously uninterested, but the fat boy hurried after him.
"Aren't there any grownups at all?"
"I don't think so."
The fair boy said this solemnly; but then the delight of a realized ambition overcame him. In the middle of the scar he stood on his head and grinned at the reversed fat boy.
"No grownups!"
The fat boy thought for a moment.
"That pilot."
The fair boy allowed his feet to come down and sat on the steamy earth.
"He must have flown off after he dropped us. He couldn't land here. Not in a place with wheels."
"We was attacked!"
"He'll be back all right."
The fat boy shook his head.
"When we was coming down I looked through one of them windows. I saw the other part of the plane. There were flames coming out of it."
He looked up and down the scar.
"And this is what the cabin done."
The fair boy reached out and touched the jagged end of a trunk. For a moment he looked interested.
"What happened to it?" he asked. "Where's it got to now?"
"That storm dragged it out to sea. It wasn't half dangerous with all them tree trunks falling. There must have been some kids still in it."
He hesitated for a moment, then spoke again.
"What's your name?"
"Ralph."
The fat boy waited to be asked his name in turn but this proffer of acquaintance was not made; the fair boy called Ralph smiled vaguely, stood up, and began to make his way once more toward the lagoon. The fat boy hung steadily at his shoulder.
"I expect there's a lot more of us scattered about. You haven't seen any others, have you?"
Ralph shook his head and increased his speed. Then he tripped over a branch and came down with a crash.
The fat boy stood by him, breathing hard.
"My auntie told me not to run," he explained, "on account of my asthma."
"Ass-mar?"
"That's right. Can't catch my breath. I was the only boy in our school what had asthma," said the fat boy with a touch of pride. "And I've been wearing specs since I was three."
He took off his glasses and held them out to Ralph, blinking and smiling, and then started to wipe them against his grubby wind-breaker. An expression of pain and inward concentration altered the pale contours of his face. He smeared the sweat from his cheeks and quickly adjusted the spectacles on his nose.
"Them fruit."
He glanced round the scar.
"Them fruit," he said, "I expect--"
He put on his glasses, waded away from Ralph, and crouched down among the tangled foliage.
"I'll be out again in just a minute--"
Ralph disentangled himself cautiously and stole away through the branches. In a few seconds the fat boy's grunts were behind him and he was hurrying toward the screen that still lay between him and the lagoon. He climbed over a broken trunk and was out of the jungle.
The shore was fledged with palm trees. These stood or leaned or reclined against the light and their green feathers were a hundred feet up in the air. The ground beneath them was a bank covered with coarse grass, torn everywhere by the upheavals of fallen trees, scattered with decaying coconuts and palm saplings. Behind this was the darkness of the forest proper and the open space of the scar. Ralph stood, one hand against a grey trunk, and screwed up his eyes against the shimmering water. Out there, perhaps a mile away, the white surf flinked on a coral reef, and beyond that the open sea was dark blue. Within the irregular arc of coral the lagoon was still as a mountain lake--blue of all shades and shadowy green and purple. The beach between the palm terrace and the water was a thin stick, endless apparently, for to Ralph's left the perspectives of palm and beach and water drew to a point at infinity; and always, almost visible, was the heat.
He jumped down from the terrace. The sand was thick over his black shoes and the heat hit him. He became conscious of the weight of clothes, kicked his shoes off fiercely and ripped off each stocking with its elastic garter in a single movement. Then he leapt back on the terrace, pulled off his shirt, and stood there among the skull-like coconuts with green shadows from the palms and the forest sliding over his skin. He undid the snake-clasp of his belt, lugged off his shorts and pants, and stood there naked, looking at the dazzling beach and the water.
He was old enough, twelve years and a few months, to have lost the prominent tummy of childhood and not yet old enough for adolescence to have made him awkward. You could see now that he might make a boxer, as far as width and heaviness of shoulders went, but there was a mildness about his mouth and eyes that proclaimed no devil. He patted the palm trunk softly, and, forced at last to believe in the reality of the island laughed delightedly again and stood on his head. He turned neatly on to his feet, jumped down to the beach, knelt and swept a double armful of sand into a pile against his chest. Then he sat back and looked at the water with bright, excited eyes.
"Ralph--"
The fat boy lowered himself over the terrace and sat down carefully, using the edge as a seat.
"I'm sorry I been such a time. Them fruit--"
He wiped his glasses and adjusted them on his button nose. The frame had made a deep, pink "V" on the bridge. He looked critically at Ralph's golden body and then down at his own clothes. He laid a hand on the end of a zipper that extended down his chest.
"My auntie--"
Then he opened the zipper with decision and pulled the whole wind-breaker over his head.
"There!"
Ralph looked at him sidelong and said nothing.
"I expect we'll want to know all their names," said the fat boy, "and make a list. We ought to have a meeting."
Ralph did not take the hint so the fat boy was forced to continue.
"I don't care what they call me," he said confidentially, "so long as they don't call me what they used to call me at school."
Ralph was faintly interested.
"What was that?"
The fat boy glanced over his shoulder, then leaned toward Ralph.
He whispered.
"They used to call me 'Piggy.'"
Ralph shrieked with laughter. He jumped up.
"Piggy! Piggy!"
"Ralph--please!"
Piggy clasped his hands in apprehension.
"I said I didn't want--"
"Piggy! Piggy!"
Ralph danced out into the hot air of the beach and then returned as a fighter-plane, with wings swept back, and machine-gunned Piggy.
"Sche-aa-ow!"
He dived in the sand at Piggy's feet and lay there laughing.
"Piggy!"
Piggy grinned reluctantly, pleased despite himself at even this much recognition.
"So long as you don't tell the others--"
Ralph giggled into the sand. The expression of pain and concentration returned to Piggy's face.
"Half a sec'."
He hastened back into the forest. Ralph stood up and trotted along to the right.
Here the beach was interrupted abruptly by the square motif of the landscape; a great platform of pink granite thrust up uncompromisingly through forest and terrace and sand and lagoon to make a raised jetty four feet high. The top of this was covered with a thin layer of soil and coarse grass and shaded with young palm trees. There was not enough soil for them to grow to any height and when they reached perhaps twenty feet they fell and dried, forming a criss-cross pattern of trunks, very convenient to sit on. The palms that still stood made a green roof, covered on the underside with a quivering tangle of reflections from the lagoon. Ralph hauled himself onto this platform, noted the coolness and shade, shut one eye, and decided that the shadows on his body were really green. He picked his way to the seaward edge of the platform and stood looking down into the water. It was clear to the bottom and bright with the efflorescence of tropical weed and coral. A school of tiny, glittering fish flicked hither and thither. Ralph spoke to himself, sounding the bass strings of delight.
"Whizzoh!"
Beyond the platform there was more enchantment. Some act of God--a typhoon perhaps, or the storm that had accompanied his own arrival--had banked sand inside the lagoon so that there was a long, deep pool in the beach with a high ledge of pink granite at the further
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
CHƯƠNG MỘT Những âm thanh của vỏ Cậu bé với công bằng tóc hạ mình xuống vài feet cuối của rock và bắt đầu để chọn con đường hướng tới đầm phá. Mặc dù ông đã cứu vớt áo len trường học của mình và kéo nó từ một bàn tay, áo màu xám của mình bị mắc kẹt với anh ta và mái tóc của mình được trát để trán của mình. Tất cả vòng anh ta vết sẹo dài đập tan vào rừng là một tắm nóng. Ông clambering rất nhiều trong số các creepers và bị hỏng thân khi một con chim, một tầm nhìn của màu đỏ và màu vàng, nhảy lên trên với một phù thủy như khóc; và tiếng kêu này được lặp lại của người khác. Nó nói "Hi!". "Chờ đợi tí!" Lông tơ ở phía bên của vết sẹo rung động và vô số các giọt mưa rơi pattering. "Chờ một chút," giọng nói. "Tôi đã bắt kịp." Công bằng cậu bé dừng lại và jerked vớ của mình với một cử chỉ tự động thực hiện rừng có vẻ cho một thời điểm như quận nhà. Giọng nói đã nói một lần nữa. "Tôi không thể hầu như không di chuyển với tất cả những việc creeper." Chủ sở hữu của tiếng nói đến sao ra khỏi lông tơ nỗi cành cây trầy xước trên một gió nhờn, công tắc. Những kẻ lừa đảo nude của đầu gối của mình đã đầy đặn, đánh bắt và trầy xước bằng gai. Ông cúi xuống, loại bỏ các gai cẩn thận và quay lại. Ông là ngắn hơn so với cậu bé công bằng và rất béo. Ông đến chuyển tiếp, việc tìm kiếm ra lodgments an toàn cho đôi chân của mình, và sau đó nhìn lên thông qua kính dày. "Ở đâu là những người đàn ông với loa?" Cậu bé công bằng lắc đầu. "Đây là một hòn đảo. Ít tôi nghĩ rằng đó là một hòn đảo. Đó là một rạn san hô trong biển. Có lẽ không có bất kỳ grownups bất cứ nơi nào." Thằng béo nhìn giật mình. "Đã có phi công mà. Nhưng ông đã không trong cabin hành khách, ông đã lên ở phía trước." Cậu bé công bằng peering tại các rạn san hô thông qua hơi say lên mắt. "Tất cả họ những đứa trẻ khác," thằng béo đã đi vào. "Một số người trong số họ phải có đã nhận ra. Họ phải có, không phải họ?" Cậu bé công bằng bắt đầu để chọn cách thả càng tốt đối với nước của mình. Ông đã cố gắng để được không sửa soạn trước và không quá rõ ràng là không quan tâm, nhưng thằng béo vội vã sau khi anh ta. "Không có bất kỳ grownups ở tất cả?" "Tôi không nghĩ như vậy." Cậu bé công bằng cho biết điều này đã long trọng; nhưng sau đó thỏa thích của một tham vọng nhận ra vượt qua anh ta. Ở giữa các vết sẹo, ông đứng trên đầu và grinned tại thằng béo đảo ngược. "Không có grownups!" Thằng béo nghĩ cho một thời điểm. "Rằng phi công." Cậu bé công bằng cho phép bàn chân của mình đi xuống và ngồi trên trái đất ướt át. "Ông phải đã bay ra sau khi ông bỏ chúng tôi. Ông không thể hạ cánh ở đây. Không phải ở một vị trí với bánh xe." "Chúng tôi bị tấn công!" "Ông sẽ quay lại rồi." Thằng béo lắc đầu. "Khi chúng tôi đã sắp xuống tôi nhìn qua một trong số họ windows. Tôi thấy các phần khác của máy bay. Có những ngọn lửa đến ra khỏi nó." Ông nhìn lên và xuống các vết sẹo. "Và đây là những gì các cabin được thực hiện." Các cậu bé công bằng đã đạt ra và đụng cuối một thân cây, lởm chởm. Cho một thời điểm ông nhìn quan tâm. "Những gì đã xảy ra với nó?", ông hỏi. "Nơi nó phải bây giờ?" "Rằng cơn bão kéo nó ra biển. Nó không phải là một nửa nguy hiểm với tất cả họ cây thân rơi xuống. Có phải có là một số trẻ em vẫn còn ở trong đó." Ông lưỡng lự cho một thời điểm, sau đó đã nói chuyện một lần nữa. "Tên của bạn là gì?" "Ralph." Thằng béo chờ đợi để được hỏi tên của mình trong lần lượt nhưng này proffer của người quen đã không được thực hiện; cậu bé công bằng được gọi là Ralph cười vaguely, đứng dậy và bắt đầu thực hiện theo cách của mình một lần nữa về hướng các đầm phá. Thằng béo treo đều đặn vai của mình. "Tôi hy vọng có là nhiều hơn chúng ta rải rác về. Bạn không nhìn thấy bất kỳ những người khác, có bạn?" Ralph lắc đầu và tăng tốc độ của mình. Sau đó, ông vấp qua một chi nhánh và đã xuống với một tai nạn. Thằng béo đứng của ông, thở khó khăn. "Dì của tôi nói với tôi không chạy," ông giải thích, "trên tài khoản của tôi bệnh suyễn." "Ass-mar?" "Đó là đúng. Không thể nắm bắt hơi thở của tôi. Tôi là con trai duy nhất trong trường học của chúng tôi những gì đã có bệnh suyễn, "nói thằng béo với một liên lạc của niềm tự hào. "Và tôi đã mặc số kỹ thuật kể từ khi tôi đã là ba." Ông đã diễn ra kính của mình, và tổ chức chúng ra để Ralph, nhấp nháy và mỉm cười, và sau đó bắt đầu để lau chúng chống lại ông gió grubby, công tắc. Một biểu hiện của đau và hướng nội tập trung thay đổi những đường nét nhạt của khuôn mặt của mình. Ông smeared mồ hôi từ má của mình và nhanh chóng điều chỉnh các kính trên mũi của mình. "Họ quả." Ông liếc nhìn quanh vết sẹo. "Họ trái cây," ông nói, "Tôi mong đợi..." He put on his glasses, waded away from Ralph, and crouched down among the tangled foliage. "I'll be out again in just a minute--" Ralph disentangled himself cautiously and stole away through the branches. In a few seconds the fat boy's grunts were behind him and he was hurrying toward the screen that still lay between him and the lagoon. He climbed over a broken trunk and was out of the jungle. The shore was fledged with palm trees. These stood or leaned or reclined against the light and their green feathers were a hundred feet up in the air. The ground beneath them was a bank covered with coarse grass, torn everywhere by the upheavals of fallen trees, scattered with decaying coconuts and palm saplings. Behind this was the darkness of the forest proper and the open space of the scar. Ralph stood, one hand against a grey trunk, and screwed up his eyes against the shimmering water. Out there, perhaps a mile away, the white surf flinked on a coral reef, and beyond that the open sea was dark blue. Within the irregular arc of coral the lagoon was still as a mountain lake--blue of all shades and shadowy green and purple. The beach between the palm terrace and the water was a thin stick, endless apparently, for to Ralph's left the perspectives of palm and beach and water drew to a point at infinity; and always, almost visible, was the heat. He jumped down from the terrace. The sand was thick over his black shoes and the heat hit him. He became conscious of the weight of clothes, kicked his shoes off fiercely and ripped off each stocking with its elastic garter in a single movement. Then he leapt back on the terrace, pulled off his shirt, and stood there among the skull-like coconuts with green shadows from the palms and the forest sliding over his skin. He undid the snake-clasp of his belt, lugged off his shorts and pants, and stood there naked, looking at the dazzling beach and the water. He was old enough, twelve years and a few months, to have lost the prominent tummy of childhood and not yet old enough for adolescence to have made him awkward. You could see now that he might make a boxer, as far as width and heaviness of shoulders went, but there was a mildness about his mouth and eyes that proclaimed no devil. He patted the palm trunk softly, and, forced at last to believe in the reality of the island laughed delightedly again and stood on his head. He turned neatly on to his feet, jumped down to the beach, knelt and swept a double armful of sand into a pile against his chest. Then he sat back and looked at the water with bright, excited eyes. "Ralph--" The fat boy lowered himself over the terrace and sat down carefully, using the edge as a seat. "I'm sorry I been such a time. Them fruit--" He wiped his glasses and adjusted them on his button nose. The frame had made a deep, pink "V" on the bridge. He looked critically at Ralph's golden body and then down at his own clothes. He laid a hand on the end of a zipper that extended down his chest. "My auntie--" Then he opened the zipper with decision and pulled the whole wind-breaker over his head. "There!" Ralph looked at him sidelong and said nothing. "I expect we'll want to know all their names," said the fat boy, "and make a list. We ought to have a meeting." Ralph did not take the hint so the fat boy was forced to continue. "I don't care what they call me," he said confidentially, "so long as they don't call me what they used to call me at school." Ralph was faintly interested. "What was that?" The fat boy glanced over his shoulder, then leaned toward Ralph. He whispered. "They used to call me 'Piggy.'" Ralph shrieked with laughter. He jumped up. "Piggy! Piggy!" "Ralph--please!" Piggy clasped his hands in apprehension. "I said I didn't want--" "Piggy! Piggy!" Ralph danced out into the hot air of the beach and then returned as a fighter-plane, with wings swept back, and machine-gunned Piggy. "Sche-aa-ow!" He dived in the sand at Piggy's feet and lay there laughing. "Piggy!" Piggy grinned reluctantly, pleased despite himself at even this much recognition. "So long as you don't tell the others--" Ralph giggled into the sand. The expression of pain and concentration returned to Piggy's face. "Half a sec'."
He hastened back into the forest. Ralph stood up and trotted along to the right.
Here the beach was interrupted abruptly by the square motif of the landscape; a great platform of pink granite thrust up uncompromisingly through forest and terrace and sand and lagoon to make a raised jetty four feet high. The top of this was covered with a thin layer of soil and coarse grass and shaded with young palm trees. There was not enough soil for them to grow to any height and when they reached perhaps twenty feet they fell and dried, forming a criss-cross pattern of trunks, very convenient to sit on. The palms that still stood made a green roof, covered on the underside with a quivering tangle of reflections from the lagoon. Ralph hauled himself onto this platform, noted the coolness and shade, shut one eye, and decided that the shadows on his body were really green. He picked his way to the seaward edge of the platform and stood looking down into the water. It was clear to the bottom and bright with the efflorescence of tropical weed and coral. A school of tiny, glittering fish flicked hither and thither. Ralph spoke to himself, sounding the bass strings of delight.
"Whizzoh!"
Beyond the platform there was more enchantment. Some act of God--a typhoon perhaps, or the storm that had accompanied his own arrival--had banked sand inside the lagoon so that there was a long, deep pool in the beach with a high ledge of pink granite at the further
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
CHƯƠNG MỘT
The Sound of the Shell Cậu bé với mái tóc bằng hạ thấp mình xuống vài bước chân cuối cùng của đá và bắt đầu chọn theo cách của mình về phía đầm phá. Mặc dù anh đã cất cánh áo len học của mình và kéo nó bây giờ từ một tay, áo sơ mi màu xám của mình vây lấy cậu ấy và tóc của ông đã được dán vào trán. Quanh anh vết sẹo dài đập tan vào trong rừng là một bồn tắm nóng. Ông đã leo nặng nề trong những dây leo và thân cây bị phá vỡ khi một con chim, một tầm nhìn của màu đỏ và màu vàng, lóe lên với một tiếng kêu phù thủy như; và tiếng kêu này được lặp lại bởi một. "Hi!" nó nói rằng. "Chờ một chút!" Các bụi cây ở phía bên của vết sẹo đã bị rung chuyển và vô số các hạt mưa rơi pattering. "Chờ một phút," giọng nói. "Tôi đã bị bắt." Cậu bé dừng lại công bằng và giật vớ của mình với một cử chỉ tự động đã làm cho rừng có vẻ một lúc như Counties Home. Các giọng nói cất lên một lần nữa. "Tôi có thể không khó di chuyển với tất cả những thứ dây leo. "Chủ nhân của giọng nói đến sao lưu ra khỏi những bụi cây để cành trầy xước trên một gió-breaker nhờn. Những kẻ lừa đảo thường của đầu gối của mình đã đầy đặn, bị bắt và bị trầy xước bởi gai. Anh cúi xuống, loại bỏ các bụi gai một cách cẩn thận, và quay lại. Ông là ngắn hơn so với các cậu bé bằng và rất béo. Ông đi về phía trước, tìm kiếm ra lodgments an toàn cho đôi chân của mình, và sau đó nhìn lên qua cặp kính dày. "Trường hợp của người đàn ông với cái loa?" Cậu bé bằng lắc đầu. "Đây là một hòn đảo. Ít nhất là tôi nghĩ rằng đó là một hòn đảo. Đó là một rạn san hô trong biển. Có lẽ không có bất kỳ đã trưởng bất cứ nơi nào. "Các cậu bé béo giật mình." Có thí điểm. Tuy nhiên, ông đã không ở trong cabin hành khách, ông đã lên ở phía trước. "Cậu bé công bằng nó ló ra ở các rạn san hô qua đôi mắt hơi say-up. "Tất cả chúng đứa trẻ khác," các cậu bé béo đã đi vào. "Một số người trong số họ đã phải bước ra. Họ phải có, phải không?" Cậu bé bắt đầu công bằng để chọn cách của mình như là tình cờ như thể đối với các nước. Ông đã cố gắng để được ngay và không quá rõ ràng là không quan tâm, nhưng các cậu bé béo vội vã sau khi anh ấy. "Không có bất kỳ đã trưởng ở tất cả?" "Tôi không nghĩ như vậy". Cậu bé nói công bằng này, long trọng; nhưng sau đó niềm vui của một tham vọng thực hiện thắng nó. Vào giữa những vết sẹo anh đứng trên đầu và mỉm cười với cậu bé béo đảo ngược. "Không grownups!" Các cậu bé béo suy nghĩ một lát. "Phi công đó." Cậu bé công bằng cho phép đôi chân của mình để đi xuống và ngồi trên đất ướt át. "Ông phải đã bay ra sau khi ông ta đã bỏ chúng tôi. Ông không thể hạ cánh ở đây. Không phải ở một nơi với bánh xe." "Chúng tôi đã bị tấn công!" "Anh ấy sẽ trở lại tất cả các quyền." Các cậu bé béo lắc mình đầu. "Khi chúng tôi đang xuống Tôi nhìn qua một trong số họ cửa sổ. Tôi đã nhìn thấy các phần khác của máy bay. Có những ngọn lửa ra khỏi nó." Anh nhìn lên và xuống các vết sẹo. "Và đây là những gì các cabin làm . "Cậu bé bằng tay ra và chạm vào đầu lởm chởm của một thân cây. Trong một khoảnh khắc anh nhìn quan tâm. "Những gì đã xảy ra với nó?" anh ấy hỏi. "Trường hợp của nó đã đến bây giờ?" "Cơn bão đó kéo nó ra biển. Đó không phải là một nửa nguy hiểm với tất cả thân cây họ rơi xuống. Có phải đã có một số trẻ em vẫn còn ở trong đó." Anh do dự một lát, rồi nói tiếp . "Tên của bạn là gì?" "Ralph". Các cậu bé béo chờ đợi để được hỏi tên của mình lần lượt nhưng sự đề nghị này của người quen đã không được thực hiện; cậu bé bằng gọi là Ralph mỉm cười mơ hồ, đứng dậy, và bắt đầu thực hiện theo cách của mình một lần nữa về phía đầm phá. Các cậu bé béo treo chằm chằm vào vai anh. "Tôi hy vọng sẽ có rất nhiều chi tiết của chúng ta rải rác về. Bạn đã không nhìn thấy bất kỳ những người khác, có bạn?" Ralph lắc đầu và tăng tốc độ của mình. Sau đó, ông vấp phải một nhánh đi xuống với một vụ tai nạn. Các cậu bé béo đứng bên cạnh ông, thở dốc. "Dì của tôi nói với tôi không phải để chạy," ông giải thích, "trên tài khoản của bệnh hen suyễn của tôi." "Ass-mar?" "Đúng vậy. Không thể nắm bắt hơi thở của tôi. Tôi là cậu bé duy nhất trong trường của chúng tôi những gì có bệnh hen suyễn," các cậu bé béo với một liên lạc của niềm tự hào cho biết. "Và tôi đã được mặc số kỹ thuật kể từ khi tôi đã được ba." Anh cởi kính ra và giữ chúng cho Ralph, chớp mắt và mỉm cười, và sau đó bắt đầu để xóa sạch chúng chống lại bẩn thỉu gió lạnh cho mình. Một biểu hiện của nỗi đau và sự tập trung vào bên trong thay đổi các đường nét nhạt của khuôn mặt của mình. Ông bôi mồ hôi trên má của mình và nhanh chóng điều chỉnh kính trên sống mũi. "Them trái cây." Anh liếc quanh vết sẹo. "Them quả," ông nói, "Tôi expect--" ông đeo kính của mình, vượt xa Ralph, và cúi xuống giữa những tán lá rối. "Tôi sẽ ra một lần nữa chỉ trong một minute--" Ralph gỡ mình một cách thận trọng và lấy trộm đi qua các chi nhánh. Trong một vài giây lẩm bẩm những cậu bé béo của đứng đằng sau anh ta và anh đang vội vã về phía màn hình mà vẫn còn nằm giữa anh và đầm phá. Ông trèo qua một thân cây bị gãy và đã ra khỏi rừng. Các bờ được fledged với cây cọ. Những đứng hoặc nghiêng ngả hoặc chống lại ánh sáng và lông màu xanh lá cây của họ là một trăm feet lên trong không khí. Mặt đất dưới chân họ là một ngân hàng bao phủ bởi cỏ thô, bị rách ở khắp mọi nơi bởi các biến động của cây đổ, rải rác với dừa mục nát và cây cọ. Đằng sau này là bóng tối của rừng thích hợp và không gian mở của các vết sẹo. Ralph đứng, một tay chống lại một thân cây màu xám, và hơi say lên đôi mắt của mình chống lại các nước lung linh. Ngoài kia, có lẽ một dặm, lướt sóng trắng flinked trên một rạn san hô, và xa hơn nữa là vùng biển rộng là màu xanh đậm. Trong vòng cung bất thường của san hô trên đầm phá vẫn còn là một hồ trên núi - màu xanh của tất cả các màu và bóng tối, màu xanh lá cây và màu tím. Các bãi biển giữa sân cọ và nước là một thanh mỏng, vô tận rõ ràng, cho đến Ralph đã phải rời quan điểm của cọ và bãi biển và nước đã thu hút đến một điểm ở vô cực; và luôn luôn, gần như có thể nhìn thấy, là vị cay. Anh nhảy xuống từ sân thượng. Cát dày hơn đôi giày màu đen và hơi nóng đánh anh. Ông đã trở thành ý thức về trọng lượng của quần áo, đá giày của mình ra quyết liệt và bị gạt từng thả với sọc đàn hồi của nó trong một phong trào duy nhất. Sau đó nó nhảy trở lại trên sân thượng, cởi áo của mình, và đứng đó trong số các dừa hộp sọ giống với bóng tối màu xanh lá cây từ lòng bàn tay và rừng trượt trên da của mình. Ông tháo con rắn-clasp của vành đai của mình, lôi ra khỏi quần short và quần của mình, và đứng đó trần truồng, nhìn vào những bãi biển rực rỡ và các nước. Ông đã đủ tuổi, mười hai năm và một vài tháng, đã mất vào bụng và nổi bật của tuổi thơ và chưa đủ tuổi vị thành niên cho đến đã làm anh khó xử. Bạn có thể nhìn thấy bây giờ mà ông có thể làm cho một võ sĩ quyền Anh, theo như chiều rộng và nặng nề của vai đi, nhưng có một sự ngọt ngào về miệng và mắt ông tuyên bố rằng không có ma quỷ. Ông vỗ nhẹ vào thân cây cọ nhẹ nhàng, và, buộc cuối cùng để tin rằng trong thực tế của hòn đảo này cười vui sướng một lần nữa và đứng trên đầu. Anh quay ngay ngắn trên chân, nhảy xuống bãi biển, quỳ xuống và ôm vào lòng xuôi một đôi cát thành một đống vào ngực anh. Sau đó, ông ngồi lại và nhìn vào các nước với sáng, đôi mắt vui mừng. "Ralph--" Các cậu bé béo hạ mình trên sân thượng và ngồi xuống một cách cẩn thận, sử dụng các cạnh như một chỗ ngồi. "Tôi xin lỗi tôi được một thời gian như vậy . Them fruit-- "Ông lau kính của mình và điều chỉnh chúng trên mũi nút của mình. Các khung đã thực hiện một sâu, màu hồng "V" trên cầu. Anh nhìn phê bình tại cơ vàng của Ralph và sau đó xuống quần áo của riêng mình. Ông đã đặt một tay vào cuối của một dây kéo, kéo dài xuống ngực mình. "Auntie-- của tôi" Sau đó, ông mở dây kéo với quyết định và kéo toàn bộ gió-breaker trên đầu của mình. "Có!" Ralph nhìn anh xéo và không nói gì. "Tôi hy vọng chúng ta sẽ muốn biết tất cả tên của họ," cho biết cậu bé béo ", và làm cho một danh sách. Chúng ta phải có một cuộc họp." Ralph đã không đưa những gợi ý để các cậu bé béo đã buộc phải tiếp tục . "Tôi không quan tâm những gì họ gọi tôi," ông nói một cách bí mật, "miễn là họ không gọi cho tôi những gì họ sử dụng để gọi cho tôi ở trường." Ralph đã mờ nhạt quan tâm. "Cái gì vậy?" Các chất béo cậu bé liếc nhìn qua vai của mình, sau đó nghiêng người về phía Ralph. Anh thì thầm. "Họ thường gọi tôi là 'Piggy.'" Ralph rít lên với tiếng cười. Anh nhảy lên. "Piggy Piggy!!" "Ralph - vui lòng"! Piggy siết chặt bàn tay của mình trong lo âu. "Tôi nói tôi không want--" "Piggy Piggy!!" Ralph nhảy ra vào không khí nóng của bãi biển và sau đó trở lại như một máy bay chiến đấu máy bay, với cánh xuôi trở lại, và súng máy Piggy. "Sche-aa-ow!" Ông lặn trong cát dưới chân Piggy và nằm đó cười. "Piggy!" Piggy cười miễn cưỡng, hài lòng mặc dù mình tại thậm chí còn nhận nhiều này. "Vì vậy, miễn là bạn không nói cho các others--" Ralph cười khúc khích vào cát. Sự biểu hiện của nỗi đau và sự tập trung trở lại trên mặt của Piggy. "Nửa giây '." Ông vội vàng trở lại vào rừng. Ralph đứng dậy và chạy lon ton cùng bên phải. Ở đây, bãi biển đã bị gián đoạn đột ngột của các motif vuông của cảnh quan; một nền tảng tuyệt vời của đá granit màu hồng đâm lên không khoan nhượng thông qua rừng và sân thượng và cát và đầm phá để làm cho một cầu cảng lớn lên cao bốn chân. Các đầu này được phủ một lớp đất mỏng và cỏ thô và bóng mờ với cây cọ trẻ. Không có đủ đất cho họ phát triển để bất kỳ độ cao và khi họ đến có lẽ hai mươi feet họ giảm và khô, tạo thành một mô hình chằn chịt của thân cây, rất thuận tiện để ngồi. Lòng bàn tay mà vẫn đứng làm một mái nhà màu xanh lá cây, bao phủ trên mặt dưới với một mớ run rẩy của phản xạ từ các đầm phá. Ralph kéo mình vào nền tảng này, ghi nhận sự mát mẻ và bóng mát, đóng một mắt, và quyết định rằng bóng trên cơ thể của mình đã thực sự xanh. Ông đã chọn con đường của mình để cạnh hướng ra biển của nền tảng này và đứng nhìn xuống nước. Rõ ràng với đáy và tươi sáng với sự lên hoa của cỏ nhiệt đới và san hô. Một trường nhỏ bé, lấp lánh cá búng chỗ nầy chỗ kia. Ralph nói với chính mình, nghe các dây bass của niềm vui. "Whizzoh!" Beyond nền tảng này đã có bùa mê hơn. Một số hành động của Thiên Chúa - một cơn bão có lẽ, hoặc các cơn bão đã đi cùng đến của riêng mình - đã đắp cát bên trong đầm phá để có một, hồ sâu và dài ở bãi biển với một mỏm đá cao của đá granit màu hồng tại thêm























































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: