Johnson (1971)Johnson (1971) was one of the first to modify theoretica dịch - Johnson (1971)Johnson (1971) was one of the first to modify theoretica Việt làm thế nào để nói

Johnson (1971)Johnson (1971) was on

Johnson (1971)
Johnson (1971) was one of the first to modify theoretically the basic
Todaro/Harris-Todaro model by explicitly introducing variables for the
rate of labor turnover and the possibility of the urban employed sharing their income with the unemployed through some form of extended family network. Thus Johnson defines the actual income in urban areas as


(1 - a) W" + aW"n for the employed and aW"n for the unemployed,
where Wit is the urban wage rate, n is the urban employment rate, and
a( < 1) is the proportion of the total wage bill that is shared with the
unemployed (Johnson 1971, p. 22). Therefore, if p is the probability
that an individual will be employed at a point in time, urban expected income at that time can be represented as:

(12)

Johnson also introduces into Todaro's basic job probability formula
tion a variable to reflect the rate of labor turnover in the urban modern sector. Rather than new job creation being simple g X EI/ (which assumes no labor turnover), the rate of new urban "hires" can be represented by


(13)
E" = g X E" + f3E ll ,
where f3 is the rate of job turnover.
Although f3 is probably much lower in developing nations than in de
veloped countries owing to the scarcity of urban-sector job opportunities
and the fact that most people who quit do so only with the knowledge
that another job awaits them, Johnson's introduction of a labor turnover variable does bring the probability formula of the simple Todaro model
a bit closer to reality.

Bhagwati and Srinivasan (1974)
Bhagwati and Srinivasan (1974) provide an extensive yet, on the whole, positive critique of the Harris-Todaro model, identifying some
of its major policy conclusions, especially those relating to the migration
and employment effect of various wage and production subsidy programs
in both rural and urban areas. In particular, they point out that the
Harris-Todaro conclusion that a (second-best) combination of an urban wage subsidy with physical migration restriction would be necessary to achieve economywide production efficiency is not correct since a best solution can be realized by a variety of different tax or subsidy schemes,
without the necessity of physical restrictions on internal migration.

Cordon and Findlay (1975)
Cordon and Findlay (1975) further extend the Harris-Todaro model by introducing intersectoral capital mobility between the rural and urban sectors in response to differentials in the return on capital. They also examine the comparative static effects of economic growth in both the original Harris-Todaro model and the modified model with perfect capital mobility and with commodity prices determined externally in an open economy framework. They then explore the policy implications of the

Internal Migration in Developing Countries


modified model and reach a number of conclusions that both support
and modify those derived by Harris and Todaro.

Fields (1975)

One of the most extensive and useful modifications of the basic Harris
Todaro framework is that provided by Fields (1975). Fields uses the
Harris-Todaro framework of quantity rather than wage adjustments as
the principal equilibrating force in urban labor markets to consider four
additional factors in the determination of equilibrium levels of urban
unemployment in developing countries: (1) a more generalized description of the urban job search process in which a rural resident may have some positive probability of finding an urban job without first migrating
to the city; (2) the existence of underemployment in the urban tradi
tional or "informal" sector in which workers are not barred from search
ing for a modern sector job although their probability of success is lower
than that of an unemployed worker who engages in full-time job search;
(3) the likelihood that educated workers will be given preferential treat
ment in modern-sector job hiring; and (4) the recognition of labor
turnover in a multi period urban framework and the likelihood of differ
ential attitudes toward risk aversion among different migrants. He shows
that each of these realistic extensions implies a lower equilibrium urban
unemployment rate than that "predicted" by the simple Harris-Todaro
expected wage gap model.
On the basis of his analysis, Fields suggests three additional policy
variables beyond those suggested by Harris and Todaro and Bhagwati
and Srinivasan that may have an important effect on the volume of un
employment and underemployment in LDCs (p. 185). These include
(1) the establishment of rural and urban labor exchanges designed to minimize the need for migrants to engage in costly (private and social)
job search and thus to reduce the size of the urban informal sector,
lower open unemployment, and raise national output; and (2) the
(somewhat curious) recommendation that "overeducation of the labour force might have the beneficial effect of both lessening urban unemploy
ment and increasing national income in both the rural and the urban
areas" (p. 185). This paradox arises because more highly educated
workers are selected first, thus reducing the probability that less-edu
cated workers will successfully secure a modern sector job and thereby,
through lower induced migration, reducing the number of potential mi
grants by more than the number of jobs taken by the better educated
(via the Todaro induced-migration multiplier). Unfortunately, Fields does not take into account the "social costs" of overeducation, especially
in terms of foregone job opportunities. The variables also include (3)
the suggestion that it is job hiring rather than number of jobs that pri
marily influence worker's locational decisions. Fields shows, therefore,

Michael P. Todaro


that "a small increase in the number of jobs has a much larger propor
tional effect on job hiring and induces substantial rural-urban migration
and increases the rate of unemployment. Thus migration can be stemmed simply by not growing so fast" (p. 186). This last policy conclusion echoes the one in my original 1969 article but does not emphasize, as
that article did, the concomitant importance of generating a more rapid
rate of rural employment and output growth.

Conclusions
In spite of many significant modifications of the basic Todaro/Harris
Todaro model, it remains that its fundamental contribution-the idea that migration proceeds primarily in response to differences in "ex
pected" urban and rural real incomes and that as a result of this the observed accelerated rates of internal LDC migration in the context of rising urban unemployment are not only a plausible phenomenon but in fact are entirely rational from the private "expected" income-maximization viewpoint of individual migrants-remains widely accepted as the "received theory" in the literature on migration and economic development (Fields 1975, p. 167; Jolly et al. 1973, pp. 13-16; Meier 1976, IV.C.1 ). This general acceptance at the "theoretical" level is reflected
at the empirical level also by the widespread utilization of econometric
migration functions that give explicit recognition to the "expected" income differential as one of the most important explanatory variables in the migration decision-making process. In the next section we look at this growing body of quantitative migration literature for a wide range
of developing nations.


6.3 A Summary Review of Quantitative Migration Studies

Having set forth the general theoretical framework, we can now review and summarize the results of some completed migration studies. My main objective in this section is to determine what now seems to be known about migrant characteristics and the migration process in developing nations. This will allow us in the final section to delineate questions and issues that remain unanswered and therefore to suggest the most promising areas for future migration research.

6.3.1 Summary Results of the Nonrigorous Descriptive Literature
Our best sources of information on the range of descriptive migration
literature for developing countries are the earlier comprehensive surveys by Brigg (1971,1973), Carynnyk-Sinclair (1974), and, most recently, those of Connell et al. (1975) and Lipton (1976). Descriptive literature on economic, sociological, and demographic migration for a wide range
of countries in Latin America, Asia, and Africa was examined by Brigg,

377 Internal Migration in Developing Countries


Carynnyk-Sinclair, Connell, and Lipton, and on the basis of these and
other surveys (e.g., Byerlee 1974) the following generalizations can be made.

Who Migrates?
As I pointed out earlier, migrants typically do not represent a random sample of the overall population. On the contrary, they tend to be disproportionately young, better educated, less risk-averse, and more achievement-oriented and to have better personal contacts in destination areas than the general population in the region of out-migration. 8 In Africa, the problem of migrant "school leavers" is widespread (Byerlee
1974; Caldwell 1969; Rempel 1971). Although many migrants are un
skilled, landless peasants, especially in Asia (Lipton 1976), many others possess job-transferable skills, have increasingly more years of schooling, and have some regular source of financial support for the period immediately following migration (Todaro 1971a; Barnum and Sabot 1975b; Schultz 1975). Although single men still appear to dominate the migration streams in Africa and Asia (Connell et a1. 1975), married men
(many accompanied by their families) and single women are now more
prevalent in Latin American migration patterns (Brigg 1971; Herrick
1971) .

Why Do People Migrate?
The overwhelming conclusion of almost all migration studies, both descriptive and econometric, is that people migrate primarily for economic reasons. The greater the difference in economic opportunities between urban and rural regions, the greater the flow of migrants from
rural to urban areas. While distance is usually a significant int
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Johnson (1971)Johnson (1971) là một trong những người đầu tiên sửa đổi lý thuyết cơ bảnTodaro/Harris-Todaro mô hình bằng cách giới thiệu một cách rõ ràng biến cho cáctỉ lệ lao động doanh thu và khả năng của các đô thị sử dụng chia sẻ thu nhập của họ với những người thất nghiệp thông qua một số hình thức của gia đình mở rộng mạng. Do đó Johnson xác định thu nhập thực tế trong các khu vực đô thị như (1 - a) W"+ a n"n cho các làm chủ và đã xảy ra"cho những người thất nghiệp,trường hợp Wit mức lương đô thị, n là tỷ lệ đô thị việc làm, vàmột (< 1) là tỷ lệ các hóa đơn tất cả lương được chia sẻ với cácthất nghiệp (Johnson 1971, trang 22). Vì vậy, nếu p là xác suấtrằng một cá nhân sẽ được làm việc tại một điểm trong thời gian, đô thị dự kiến thu nhập vào thời gian đó có thể được biểu diễn như:(12)Johnson cũng giới thiệu thành công thức xác suất cơ bản việc làm của Todarotion một biến để phản ánh lệ lao động doanh thu trong lĩnh vực hiện đại đô thị. Thay vì tạo việc làm mới là đơn giản g X EI / (mà giả định không có doanh thu lao động), tỷ lệ đô thị mới "thuê" có thể được biểu diễn bởi (13)E"= g X E" + f3E ll,nơi f3 là tỷ lệ doanh thu công việc.Mặc dù f3 là có thể thấp hơn nhiều trong việc phát triển quốc gia hơn tại developed quốc gia do sự khan hiếm của đô thị khu vực cơ hội việc làmvà thực tế là hầu hết mọi người bỏ làm như vậy chỉ với những kiến thứclà một công việc đang chờ họ, Johnson của giới thiệu của một biến doanh thu lao động mang lại cho công thức xác suất của các mô hình đơn giản Todaromột chút gần gũi hơn với thực tế.Bhagwati và Srinivasan (1974)Bhagwati và Srinivasan (1974) cung cấp một rộng lớn hơn, về sự phê phán toàn bộ, tích cực của các mô hình Harris-Todaro, xác định một sốtrong kết luận chính sách lớn của nó, đặc biệt là những người liên quan để di chuyểnvà việc làm có hiệu lực của các lương và sản xuất chương trình trợ cấptrong khu vực đô thị và nông thôn. Đặc biệt, họ chỉ ra rằng cácHarris-Todaro kết luận rằng sự kết hợp (thứ hai-tốt nhất) của một trợ cấp lương đô thị với giới hạn thể chất di chuyển sẽ là cần thiết để đạt được hiệu quả sản xuất economywide không phải là chính xác vì một giải pháp tốt nhất có thể được thực hiện bởi một loạt các thuế khác nhau hoặc các chương trình trợ cấp,mà không có sự cần thiết của các hạn chế vật lý về di chuyển nội bộ.Cordon và Findlay (1975)Cordon và Findlay (1975) tiếp tục mở rộng các mô hình Harris-Todaro bằng cách giới thiệu intersectoral vốn di động giữa các lĩnh vực nông thôn và thành thị để đáp ứng với khoá trong lợi nhuận trên vốn đầu tư. Họ cũng kiểm tra tác động tĩnh so sánh của các tăng trưởng kinh tế trong cả hai mô hình Harris-Todaro ban đầu và các mô hình lần bị hoàn hảo về vận động vốn và với giá cả hàng hóa xác định bên ngoài trong một nền kinh tế mở khung. Họ sau đó khám phá những tác động chính sách của các Di chuyển nội bộ các quốc gia đang phát triểnSửa đổi mô hình và đạt được một số kết luận rằng cả hai hỗ trợvà sửa đổi những người có nguồn gốc của Harris và Todaro.Lĩnh vực (1975)Một trong những mở rộng và hữu ích sửa đổi của Harris cơ bảnKhuôn khổ Todaro là được cung cấp bởi các lĩnh vực (1975). Lĩnh vực sử dụng cácHarris-Todaro khuôn khổ điều chỉnh số lượng chứ không phải là lương nhưhiệu trưởng equilibrating lực lượng tại các thị trường đô thị lao động để xem xét bốnCác yếu tố bổ sung trong việc xác định độ cân bằng của các đô thịtỷ lệ thất nghiệp ở các nước đang phát triển: (1) một chi tiết tổng quát hóa mô tả về quá trình tìm việc đô thị mà một cư dân nông thôn có thể có một số xác suất tích cực của việc tìm kiếm một công việc đô thị mà không có di chuyển đầu tiênvào thành phố; (2) sự tồn tại của thiếu việc làm ở đô thị traditế hoặc "không chính thức" lĩnh vực trong đó người lao động không bị cấm đến từ tìm kiếming cho một khu vực kinh tế hiện đại công việc mặc dù xác suất của thành công là thấp hơnhơn một công nhân thất nghiệp tham gia vào tìm kiếm việc làm toàn thời gian;(3) khả năng giáo dục người lao động sẽ được cung cấp ưu đãi điều trịment trong khu vực kinh tế hiện đại công việc tuyển dụng; và (4) công nhận lao độngdoanh thu trong một khuôn khổ đa giai đoạn đô thị và khả năng kháential các thái độ đối với rủi ro bất mãn trong số người nhập cư khác nhau. Ông đã cho thấymỗi người trong số các phần mở rộng thực tế ngụ ý một trạng thái cân bằng thấp đô thịtỷ lệ thất nghiệp hơn "dự đoán" bởi Harris-Todaro đơn giảnmức lương dự kiến khoảng cách mô hình.Trên cơ sở phân tích của ông, lĩnh vực cho thấy ba chính sách bổ sungbiến vượt những người đề xuất bởi Harris và Todaro và Bhagwativà Srinivasan mà có thể có ảnh hưởng quan trọng trên ổ đĩa của Liên Hiệp Quốcviệc làm và thiếu việc làm trong LDCs (p. 185). Chúng bao gồm(1) sự thành lập của thị trường lao động nông thôn và thành thị được thiết kế để giảm thiểu sự cần thiết cho di dân để tham gia vào tốn kém (tư nhân và xã hội)Tìm kiếm việc làm và do đó giảm kích thước của khu vực phi đô thị,giảm tỷ lệ thất nghiệp mở, và nâng cao sản lượng quốc gia; và (2) các(hơi tò mò) đề nghị rằng "overeducation của lực lượng lao động có thể có tác dụng mang lại lợi ích của cả hai làm giảm đô thị unemployment và thu nhập quốc gia ngày càng tăng trong những nước nông thôn và các đô thịkhu vực"(p. 185). Nghịch lý này phát sinh vì nhiều cao họcngười lao động được lựa chọn đầu tiên, do đó làm giảm xác suất đó ít-educated nhân viên thành công sẽ bảo đảm một công việc khu vực kinh tế hiện đại và do đó,thông qua di chuyển gây ra thấp hơn, giảm số lượng các tiềm năng mitài trợ bởi nhiều hơn số lượng các công việc được thực hiện bởi giáo dục tốt hơn(via Todaro di chuyển gây ra nhân). Thật không may, lĩnh vực không đưa vào tài khoản chi phí xã hội"" của overeducation, đặc biệt làvề bỏ qua cơ hội việc làm. Các biến cũng bao gồm (3)ý kiến cho rằng đó là công việc tuyển dụng thay vì số lượng công việc đó priMarily ảnh hưởng đến quyết định locational của nhân viên. Lĩnh vực cho thấy, do đó, Michael P. Todarorằng "một sự gia tăng nhỏ trong số các công việc có một propor lớn hơn nhiềutế có hiệu lực vào công việc tuyển dụng và gây ra di cư nông thôn đô thị đáng kểvà làm tăng tỷ lệ thất nghiệp. Do đó di chuyển có thể được bắt nguồn chỉ đơn giản bằng cách không phát triển nhanh"(p. 186). Kết luận chính sách cuối này vang một trong bài viết năm 1969 ban đầu nhưng không nhấn mạnh, nhưđiều đó đã làm, tầm quan trọng đồng thời tạo ra một nhanh chóng thêmtỷ lệ việc làm nông thôn và sản lượng tăng trưởng.Kết luậnMặc dù nhiều sửa đổi đáng kể của Todaro/Harris cơ bảnMô hình Todaro, nó vẫn còn của nó cơ bản the đóng góp ý tưởng rằng di chuyển tiền chủ yếu trong đáp ứng cho sự khác biệt trong "cũpected"thành thị và nông thôn thực thu nhập và rằng do này các quan sát tăng tỷ lệ nội bộ LDC di chuyển trong bối cảnh của tỷ lệ thất nghiệp tăng đô thị là không chỉ là một hiện tượng chính đáng nhưng trong thực tế hoàn toàn hợp lý từ quan điểm riêng"dự kiến"thu nhập-tối đa hóa của cá nhân người di-vẫn chấp nhận rộng rãi như là"lý thuyết đã nhận"trong các tài liệu trên di cư và phát triển kinh tế (lĩnh vực 1975, 167 p.; Jolly et al. 1973, tr. 13-16; Meier 1976, IV.C.1). này chấp nhận chung ở cấp "lý thuyết" được phản ánhở mức độ thực nghiệm cũng bởi việc sử dụng phổ biến rộng rãi của kinh tế lượngdi chuyển chức năng công nhận rõ ràng cho thu nhập "dự kiến" khác biệt là một trong các biến quan trọng nhất giải thích trong quá trình đưa ra quyết định di chuyển. Trong phần tiếp theo chúng tôi xem xét điều này phát triển cơ thể của văn học định lượng di chuyển rộng rãiQuốc gia đang phát triển.6.3 một bài đánh giá tóm tắt nghiên cứu định lượng di chuyểnCó đặt ra khuôn khổ chung của lý thuyết, chúng tôi có thể bây giờ xem xét và tóm tắt kết quả của một số nghiên cứu đã hoàn thành di chuyển. Mục tiêu chính của tôi trong phần này là để xác định những gì dường như bây giờ được biết đến về nhập cư đặc điểm và quá trình di chuyển trong nước đang phát triển. Điều này sẽ cho phép chúng tôi trong phần cuối cùng để phân định câu hỏi và vấn đề mà vẫn còn để ngỏ và do đó cho thấy các khu vực triển vọng cho nghiên cứu trong tương lai di chuyển.6.3.1 tóm tắt kết quả của các tài liệu mô tả NonrigorousNguồn tốt nhất của chúng tôi thông tin về phạm vi của các mô tả di chuyểnvăn học cho các nước đang phát triển là các cuộc điều tra toàn diện trước đó bởi Brigg (1971,1973), Carynnyk-Sinclair (1974), và, hầu hết gần đây, Connell et al. (1975) và Lipton (1976). Các văn học Mô tả về kinh tế, xã hội học và nhân khẩu học di chuyển rộng rãicủa quốc gia ở Mỹ Latin, Châu á, và Phi được kiểm tra bởi Brigg, 377 nội bộ nhập cư tại nước đang phát triểnCarynnyk-Sinclair, Connell, và Lipton, và trên cơ sở này vàCác cuộc điều tra khác (ví dụ như, Byerlee 1974) chung chung sau đây có thể được thực hiện.Những người di cư?Như tôi chỉ ra trước đó, người di cư thường không thể hiện một mẫu ngẫu nhiên dân số tổng thể. Ngược lại, họ có xu hướng được disproportionately trẻ, giáo dục tốt hơn, ít nguy cơ-averse và nhiều thành tích theo định hướng và có địa chỉ liên hệ cá nhân tốt hơn ở điểm đến khu vực hơn so với dân số nói chung trong vùng của out-di chuyển. 8 ở châu Phi, vấn đề nhập cư "học sinh" là phổ biến rộng rãi (Byerleenăm 1974; Caldwell 1969; Rempel 1971). Mặc dù nhiều người nhập cư là liên hiệp quốcnông dân có tay nghề cao, không có đất, đặc biệt là ở Châu á (Lipton 1976), nhiều người khác có thể chuyển nhượng công việc kỹ năng, có ngày càng nhiều năm học, và có một số nguồn thường xuyên của các hỗ trợ tài chính cho giai đoạn ngay sau di chuyển (Todaro 1971a; Barnum và giày đế bằng cây 1975b; Schultz 1975). Mặc dù người đàn ông duy nhất vẫn còn dường như thống trị các dòng di chuyển ở châu Phi và á (Connell et a1. năm 1975), kết hôn với người đàn ông(nhiều người cùng với gia đình của họ) và phụ nữ độc thân bây giờ nhiều ngườiphổ biến ở Mỹ Latinh di chuyển mẫu (Brigg 1971; Herrick1971).Tại sao làm người di chuyển?Kết luận áp đảo của hầu hết các nghiên cứu di chuyển, mô tả và kinh tế lượng, là những người di chuyển chủ yếu cho các lý do kinh tế. Lớn hơn sự khác biệt trong cơ hội kinh tế giữa thành thị và nông thôn khu vực, lớn hơn dòng chảy của người nhập cư từnông thôn đến các khu vực đô thị. Trong khi khoảng cách là thường đáng kể int
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Johnson (1971)
Johnson (1971) là một trong những người đầu tiên thay đổi về mặt lý thuyết cơ bản
mô hình Todaro / Harris-Todaro bằng cách giới thiệu một cách rõ ràng các biến cho các
tỷ lệ doanh thu lao động và khả năng của các đô thị sử dụng chia sẻ thu nhập của họ với những người thất nghiệp thông qua một số hình thức mở rộng mạng lưới của gia đình. Như vậy Johnson xác định thu nhập thực tế ở các khu vực đô thị là (1 - a) W "+ AW" n cho làm việc và AW "n cho những người thất nghiệp, nơi Wit là mức lương đô thị, n là tỷ lệ việc làm đô thị, và một ( <1) là tỷ lệ của tổng quỹ lương được chia sẻ với những người thất nghiệp (Johnson 1971, p. 22). Vì vậy, nếu p là xác suất mà một cá nhân sẽ được sử dụng tại một thời điểm nào đó, thu nhập dự kiến tại đô thị đó thời gian có thể được biểu diễn như là: (12) Johnson cũng giới thiệu thành cơ bản công thức việc xác Todaro của . sự biến để phản ánh tỷ lệ doanh thu lao động trong khu vực đô thị hiện đại Thay vì tạo việc làm mới là đơn giản g X EI / (trong đó giả định không có lao động kim ngạch), tỷ lệ đô thị mới "thuê" có thể được đại diện bởi (13) E "= g XE" + F3E ll, nơi f3 là tỷ lệ doanh thu công việc. Mặc dù f3 là ở các nước đang phát triển có thể thấp hơn nhiều so với trong de veloped nước do sự khan hiếm của các cơ hội việc làm của khu vực đô thị và thực tế là hầu hết những người bỏ làm như vậy chỉ với những kiến thức mà một công việc khác đang chờ đợi họ, giới thiệu của một biến kim ngạch lao động của Johnson không mang lại công thức xác suất của các mô hình Todaro đơn giản một chút gần hơn với thực tế. Bhagwati và Srinivasan (1974) Bhagwati và Srinivasan (1974) cung cấp một mở rộng nào, trên toàn bộ, phê bình tích cực của mô hình Harris-Todaro, xác định một số kết luận chính sách lớn của nó, đặc biệt là những người có liên quan đến di cư và việc làm hiệu lực của nhiều chương trình lương và trợ cấp sản xuất ở cả nông thôn và thành thị. Đặc biệt, họ chỉ ra rằng các kết luận Harris-Todaro rằng một (thứ hai tốt nhất) kết hợp của một trợ cấp lương đô thị với sự hạn chế di chuyển vật lý sẽ là cần thiết để đạt được hiệu quả sản xuất economywide là không đúng vì một giải pháp tốt nhất có thể được thực hiện bằng nhiều thuế hoặc trợ cấp chương trình khác nhau, mà không cần phải hạn chế vật lý về di cư nội bộ. Cordon và Findlay (1975) Cordon và Findlay (1975) tiếp tục mở rộng mô hình Harris-Todaro bằng cách giới thiệu chuyển vốn liên ngành giữa các khu vực nông thôn và đô thị để đáp ứng với những khác biệt trong lợi nhuận trên vốn. Họ cũng xem xét những tác động tĩnh so sánh về tốc độ tăng trưởng kinh tế trong cả hai mô hình Harris-Todaro gốc và các mô hình thay đổi với sự huy động vốn và hoàn hảo với giá cả hàng hóa được xác định bên ngoài trong một khuôn khổ nền kinh tế mở. Sau đó họ khám phá những gợi ý chính sách của Di cư trong nước đang phát triển sửa đổi mô hình và đạt được một số kết luận rằng cả hai hỗ trợ và sửa đổi những nguồn gốc của Harris và Todaro. Fields (1975) Một trong những thay đổi sâu rộng và hữu ích nhất của Harris cơ bản Todaro khung là được cung cấp bởi Fields (1975). Lĩnh vực sử dụng các khuôn khổ Harris-Todaro của số lượng hơn là điều chỉnh tiền lương và các equilibrating lực chủ yếu ở thị trường lao động đô thị để xem xét bốn yếu tố bổ sung trong việc xác định mức độ cân bằng của các đô thị tỷ lệ thất nghiệp ở các nước đang phát triển: (1) mô tả tổng quát hơn của các đô thị quá trình tìm kiếm việc làm, trong đó một người dân nông thôn có thể có một số khả năng tích cực của việc tìm kiếm một công việc mà không có đô thị đầu tiên di cư đến thành phố; (2) sự tồn tại của thiếu việc làm trong tradi đô thị quốc hoặc khu vực "không chính thức", trong đó người lao động không bị cấm tìm kiếm ing cho một công việc khu vực hiện đại mặc dù xác suất thành công của họ là thấp hơn so với một công nhân thất nghiệp, người tham gia trong việc toàn thời gian tìm kiếm việc làm; (3) khả năng lao động được đào tạo sẽ được ưu đãi trị ment trong việc tuyển dụng hiện đại của khu vực; và (4) công nhận lao động doanh thu trong một khuôn khổ đô thị đa thời gian và khả năng khác nhau ential thái độ ngại rủi ro đối với người di cư khác nhau. Ông ta cho rằng mỗi người trong các phần mở rộng thực tế hàm ý một trạng thái cân bằng thấp hơn thành thị tỷ lệ thất nghiệp hơn "dự đoán" bởi đơn giản Harris-Todaro dự kiến mô hình khoảng cách tiền lương. Trên cơ sở phân tích của ông, Fields gợi ý ba chính sách bổ sung các biến ngoài những đề nghị của Harris và Todaro và Bhagwati và Srinivasan rằng có thể có một ảnh hưởng quan trọng vào số lượng un việc làm và thiếu việc làm ở nước kém phát triển (p. 185). Chúng bao gồm (1) thành lập sàn giao dịch lao động nông thôn và đô thị được thiết kế để giảm thiểu nhu cầu di cư tham gia vào các chi phí (tư nhân và xã hội) tìm kiếm việc làm và do đó làm giảm kích thước của khu vực phi chính đô thị, tỷ lệ thất nghiệp thấp hơn mở, và nâng cao quốc gia đầu ra; và (2) (hơi tò mò) khuyến nghị rằng "overeducation của lực lượng lao động có thể có các lợi ích của cả hai giảm bớt unemploy đô thị phát và tăng thu nhập quốc dân ở cả nông thôn và các đô thị khu vực "(p. 185). Nghịch lý này phát sinh vì học vấn cao hơn công nhân được lựa chọn đầu tiên, do đó làm giảm khả năng mà ít-edu công nhân tạp sẽ thành công được việc làm khu vực hiện đại và do đó, thông qua di cư thấp gây ra, làm giảm số lượng mi tiềm năng tài trợ bởi hơn số lượng công việc được thực hiện bởi người có học vấn tốt hơn (thông qua các Todaro do cư số nhân). Thật không may, Fields không đưa vào tài khoản "chi phí xã hội" của overeducation, đặc biệt là về cơ hội việc làm bỏ qua. Các biến cũng bao gồm (3) gợi ý rằng nó là công việc tuyển dụng chứ không phải là số lượng việc làm mà pri quyết định về địa điểm marily ảnh hưởng của người lao động. Fields cho thấy, do đó, Michael P. Todaro rằng "một sự gia tăng nhỏ trong số lượng việc làm có một propor lớn hơn nhiều hiệu quốc về việc tuyển dụng và gây ra sự di cư từ nông thôn ra đô thị lớn và làm tăng tỷ lệ thất nghiệp. Do đó di cư có thể được bắt nguồn chỉ đơn giản bằng không phát triển quá nhanh "(p. 186). Kết luận chính sách cuối cùng này nhắc lại một trong nguyên bản bài báo năm 1969 của tôi, nhưng không nhấn mạnh, như bài báo đã làm, tầm quan trọng đồng thời tạo ra một nhanh hơn tỷ lệ lao động nông thôn và tăng trưởng sản lượng. Kết luận Mặc dù còn nhiều thay đổi đáng kể của Todaro cơ bản / Harris model Todaro, nó vẫn là cơ bản đóng góp ý tưởng của mình, mà di cư chủ yếu tiến hành để đáp ứng với sự khác biệt về "ex ngờ "thu nhập thực tế đô thị và nông thôn và đó là một kết quả của việc này tỷ lệ quan sát nhanh của di cư LDC nội bộ trong bối cảnh tăng tỷ lệ thất nghiệp thành thị không chỉ là một hiện tượng chính đáng, nhưng trong thực tế là hoàn toàn hợp lý từ các tin "dự kiến" thu nhập tối đa hóa quan điểm của cá nhân người di cư vẫn được chấp nhận rộng rãi như là "nhận lý thuyết" trong các tài liệu về di cư và phát triển kinh tế (Fields năm 1975, p 167;.. Jolly et al 1973, pp 13-16;. Meier 1976, IV.C.1). Chấp nhận chung này ở mức "lý thuyết" được phản ánh ở mức thực nghiệm cũng được sử dụng rộng rãi trong kinh tế lượng chức năng di chuyển mà cung cấp cho công nhận rõ ràng sự khác biệt giữa thu nhập để "dự kiến" là một trong các biến giải thích quan trọng nhất trong quá trình di cư ra quyết định . Trong phần tiếp theo chúng ta nhìn vào cơ thể này ngày càng tăng của văn học di dân định lượng cho một phạm vi rộng của các quốc gia đang phát triển. 6.3 Một đánh giá Tóm tắt các nghiên cứu định lượng Migration Sau khi đặt ra các khuôn khổ lý thuyết chung, bây giờ chúng ta có thể xem xét và tóm tắt các kết quả của một số di cư hoàn thành Các nghiên cứu. Mục tiêu chính của tôi trong phần này là để xác định những gì bây giờ có vẻ để được biết về đặc điểm di dân và quá trình di cư ở các quốc gia đang phát triển. Điều này sẽ cho phép chúng tôi trong phần cuối cùng để phân định các câu hỏi và các vấn đề còn chưa được và do đó đề xuất các lĩnh vực hứa hẹn nhất cho nghiên cứu di cư trong tương lai. 6.3.1 Tóm tắt kết quả của Nonrigorous Descriptive Văn học của chúng tôi nguồn thông tin tốt nhất trên phạm vi của di cư mô tả văn học cho các nước đang phát triển là các cuộc điều tra toàn diện trước đó bởi Brigg (1971,1973), Carynnyk-Sinclair (1974), và gần đây nhất, những Connell et al. (1975) và Lipton (1976). Văn học mô tả về di cư kinh tế, xã hội và nhân khẩu học cho một phạm vi rộng của các nước ở châu Mỹ Latin, châu Á, châu Phi và đã được kiểm tra bởi Brigg, 377 Di cư trong nước đang phát triển Carynnyk-Sinclair, Connell, và Lipton, và trên cơ sở các và các cuộc điều tra khác (ví dụ, Byerlee 1974) khái quát sau đây có thể được thực hiện. Ai di cư? Như tôi đã chỉ ra trước đó, người di cư thường không đại diện cho một mẫu ngẫu nhiên của dân số. Ngược lại, họ có xu hướng mất cân trẻ, được giáo dục tốt hơn, ít sợ rủi ro, và nhiều hơn nữa thành tích theo định hướng và có quan hệ cá nhân tốt hơn tại các vùng so với dân số nói chung trong vùng xuất cư. 8 Tại châu Phi, các vấn đề nhập cư "tốt nghiệp phổ thông" là phổ biến (Byerlee 1974; Caldwell 1969; Rempel 1971). Mặc dù nhiều người di cư là un có tay nghề cao, nông dân không có đất, đặc biệt là ở châu Á (Lipton 1976), nhiều người khác có kỹ năng làm việc chuyển nhượng, có ngày càng nhiều hơn năm học, và có một số nguồn thường xuyên hỗ trợ tài chính cho giai đoạn ngay sau di dân (Todaro 1971a ; Barnum và giày đế bằng cây 1975b; Schultz 1975). Mặc dù người đàn ông duy nhất vẫn xuất hiện để thống trị các luồng di cư ở châu Phi và châu Á, những người đàn ông đã kết hôn (Connell et a1 năm 1975.) (nhiều đi kèm với gia đình của họ) và phụ nữ duy nhất hiện nay có nhiều phổ biến trong mô hình di cư của Mỹ Latin (Brigg 1971; Herrick 1971) . Tại sao người chuyển? Các kết luận áp đảo của gần như tất cả các nghiên cứu di cư, cả hai mô tả và kinh tế, là những người di cư chủ yếu vì lý do kinh tế. Việc lớn hơn sự khác biệt trong cơ hội kinh tế giữa các vùng đô thị và nông thôn, lớn hơn dòng chảy của những người di cư từ nông thôn ra thành thị. Trong khi khoảng cách thường là một int đáng kể

























































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: