They were three-always the same three- Rosa, Pinin and La Cordera.The  dịch - They were three-always the same three- Rosa, Pinin and La Cordera.The  Việt làm thế nào để nói

They were three-always the same thr

They were three-always the same three- Rosa, Pinin and La Cordera.The meadow Samonte was a triangular patch of velvety green spread out like a carpet at the footof the hill. Its lower angle extended as far as the railway track from Oviedo to Gijon; and a telegraph post, flying flagpole in the corner of the field, represented to Rosa and Pinin the world without- a worldunknown, mysterious, and forever to be dreaded and ignored.Pinin, after seriously considering the subject as he watched from day to day this tranquil andinoffensive post, finally came to the conclusion that the telegraph post was trying its best to be simply afriendly tree, nothing more, and to give the impression that its glass cups were some strange fruit; soonhe gained sufficient confidence to climb up almost to the wires. He never went as far as the cups, for they reminded him too strongly of some of the scared vessels in the church, and he was able to shakeoff a feeling of awe only when he had slid down again and planted his feet safely on the green sod.Rosa, less audacious but more enamored of the unknown, contented herself with sitting beneaththe telegraph post for hours at a time and listening to the wind as it drew a weird metallic song from thewires and mingled it with sighs from the heart of the pine.At times these vibrations seemed to be music , and then again to Rosa they were whisperstraveling along the wires from an unknown to an unknown. She had no curiosity to learn what peopleon opposite of the sides of the world were saying to one another. It mattered nothing to her; she onlylistened to the sound of its melody and mystery.La Cordera, having lived to a mature age, was more matter-of-fact than her companions. Sheheld aloof from contact with the world and contemplated the telegraph pole from a purely an inanimateof no use except to rub against.La Codera was a cow who had seen much of life, and for hours together she lay in the meadow passing her time meditating rather the feeling enjoying the tranquility of life., the gray sky, the peacefulearth, and seeking ti improve her mind.She joined in the games of the children, whose duty it was to guard her, and had she been able,she would have smiled at the idea that Rosa and Pinin were charged with her care-she,, La Cordera!-with keeping her the railway track. Just as she would be inclined to jump! Why should meddle with therailway track?It was her pleasure to graze quietly, selecting with care the choicest morsels without raising her head to look about in idle curiosity, and after that to lie down either to meditate or else to taste thedelights of simply not suffering; just to exist-that was all she cared to do; other things were dangerousundertakings. Her peace of mind had only been disturbed at the inauguration of the railway, when shehad become almost beside herself with terror at seeing the first train pass. She had jumped the stonewall before the neighboring field and joined the other cattle in their wild antics; and her fear had lastedfor several days, recurring with more or less violence every time the engine appeared at the mouth of the tunnel.Little by little she realized that the train was harmless, a peril which always passed by, a
catastrophe which threatened but did not strike. She therefore reduced her precautions and ceased to putherself on the defensive by lowering her head. Later on she gazed at the train without even getting upand ended by entirely losing her antipathy and distrust and not looking at it at all.In Rosa and Pinin the novelty of the railway produced impressions much more agreeable. In the beginning it brought excitement mixed with superstitious dead; the children danced wildly about andgave vent to loud shrieks. Then there came a kind of quiet diversions, repeated several times a day asthey watched the huge iron snake glide rapidly by, with its burden of strange people.But the railway and telegraph furnished incidents of only short duration, and these were soonswallowed up in the sea of solitude which surrounded the meadow Samonte, then no living being wasto be seen nor sound from the outside world to be heard.Morning after morning under the burning rays of the sun and amid the hum of swarming insectsthe children and the cow watched for the approach of noon to return to the house, and on the long,melancholy afternoons they gain awaited the coming of the night.The shadows lengthened , the birds became quiet, and here and there a star appeared in thedarkest part of the sky. The souls of the children reflected the serenity of solemn and serious nature,and seated near La Cordera, they maintained a dreamy silence, broken only now and then by the softtinkle of the cowbell.The children, inseparable as the two halves of green fruit, were united in an affection existing by reason of their scanty knowledge of what was distinct in them and what made them two. Thisaffection was extended to La Cordera, the motherly cow, and as far as she was able, she returnedguarding her. She showed wonderful patience and tolerance when, included in their imaginative games,she was subjected to no very gentle usage and gave evidence at all times of quiet and thoughtfulconsideration.Only recently had Anton de Chinta, the children's father, acquired possession of the meadowSamonte and La Cordera enjoyed the privilege of such succulent pasture. She had previously beencompelled herbage which grew along borders.In those times of poverty, Pinin and Rosa out for her the most favorable spots, and in manyguarded her against the indignities to which animals that ave to look for folder on public lands areexposed. And in the lean and hungry days of the stable when hay was scarce and turnips not to be had,the cowed to the children a thousand little turnips which served to make life more bearable. Then, too,during those heroic times between the birth and weaning of her calves, when the inevitable questionarose as to how much milk the Chintas should have and what was necessary for her own offspring, itwas at such times that Pinin and Rosa were always found taking sides with La Cordera. They wouldsecretly let loose the young calf, which, wild with delight and stumbling over everything in its path,would rush to seek food and shelter underneath the ample body of its mother. The latter would turn her head toward the children with a look of tenderness and gratitude. Such ties could never be broken andsuch memories never be effaced.Anton de Chinta had come to the conclusion that he was born under an unlucky star and that hisgolden dreams of gradually increasing his stable were not to be fulfilled; for, having procured the onecow by means of a thousand economies and privatizations, he not only failed to acquire a second butfinally found himself behind his rent. He saw in La Cordera his only available asset and realized that

she must sold in spite of the fact that she was considered one of the family and that his wife her last breath had referred to the cow as their future mainstay.As the mother lay upon her deathbed, in a room separated from the stable only by partition of interwoven cornstalks, she turned her weary eyes toward La Cordera as if to silently entreat her to be asecond mother to the children and to supply that affection which the father could not understand.Anton de Chinta had realized this in some way and consequently said nothing to the children of the necessity for selling the cow.One Saturday morning at daybreak he took advantage of the fact that Rosa and Pinin were stillasleep and started with a heavy heart for Gijon, driving La Cordera before him.When the children awoke they were at a loss to explain the cause of his sudden departure butfelt sure the cow must have accompanied him much against her will; and when at evening the father,tired and covered with dust, brought the animal back and would give no explanation of his absence, thechildren apprehended danger.The cow had not been sold. With the sophistry of tenderness and affection he had put the selling price so high that no one would pay it and had scowled at any prospective purchaser presumptuousenough even to approach the amount upon which he obstinately insisted. He quieted his consciencewith the argument that surely he had been willing to sell; the fault lay with the others who were notwilling to pay La Cordera's value. So he had taken the road home again, accompanied by a number of neighboring farmers who were driving their livestock before them and experiencing more or lessdifficulty according to the length of acquaintance between master and beast.From the day when Pinin and Rosa began to suspect that there was trouble in store, they had no peace of mind, and their worst fears were soon afterward conformed by the appearance of the landlordwith threats of eviction.La Cordera must therefore be sold, and perhaps only for the price of a breakfast.The following Saturday Pinin accompanied his father to a neighboring market town, where thechild looked in horror at the butchers armed with their weapons of slaughter. To one of these the animalstood, and after being branded was driven back to her stable, the bell tinkling sadly at all the way.Anton was silent, the eyes of the boy were red and swollen, and Rosa, upon hearing of the sale, put her arms around La Cordera's neck and sobbed.The next few days were sad ones in the meadow Samonte. La Cordera, ignorant of her fate, wasas calm and placid as she would continue to be up to the moment when the brutal blow of the axe wasgiven. Pinin and Rosa could do nothing but lie stretched out on the grass in continued silence,discontinued in regard to the future.They cast looks of hatred at the telegraph wires and the passing trains which were connectedwith that world so distant from all their comprehension- the world which was robbing them of their only friend and companion.A few days later, the separation took place; the butcher came and brought the money agreed

upon. He was asked by Anton t
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Bọn ba luôn luôn là cùng một ba - Rosa, Pinin và La Cordera.The meadow Samonte là một bản vá hình tam giác màu xanh lá cây mượt lây lan ra ngoài giống như một tấm thảm lúc footof đồi. Góc thấp hơn của nó mở rộng như xa như đường sắt theo dõi từ Oviedo để Gijon; và một bài điện báo, bay flagpole ở góc của lĩnh vực này, đại diện cho Rosa và Pinin trên thế giới mà không có - một worldunknown, bí ẩn, và mãi mãi để được sợ hãi và bỏ qua.Pinin, sau khi xem xét nghiêm túc các chủ đề như ông dõi từ ngày này sang ngày yên tĩnh andinoffensive bài đăng này, cuối cùng đã đến kết luận rằng bài điện báo đã cố gắng tốt nhất của mình để là chỉ đơn giản là afriendly cây, không có gì nhiều hơn, và để cung cấp cho Ấn tượng rằng ly thủy tinh của nó đã là một số trái cây lạ; soonhe đã đạt được đủ tự tin để leo lên gần như để các dây. Ông không bao giờ đi xa hơn khi ly, cho họ nhắc nhở ông quá mạnh mẽ của một số các mạch sợ hãi trong nhà thờ, và ông đã có thể shakeoff một cảm giác kinh hoàng chỉ khi ông đã trượt xuống một lần nữa và trồng đôi chân của mình một cách an toàn trên sod màu xanh lá cây.Rosa, ít táo bạo nhưng hơn enamored của con người chưa biết, man nguyện bản thân với ngồi beneaththe điện báo bài giờ tại một thời điểm và lắng nghe gió như nó đã thu hút kim loại bài hát lạ từ thewires và trộn lẫn với than thở từ trái tim của cây thông.Đôi khi những rung động dường như là âm nhạc, và sau đó một lần nữa để Rosa họ đã whisperstraveling dọc theo dây từ một chưa biết đến một chưa biết. Cô đã có không có tò mò để tìm hiểu những gì cài đối diện của các bên của thế giới đã nói với nhau. Nó quan trọng không có gì để cô ấy; cô onlylistened những âm thanh của giai điệu và bí ẩn của nó.La Cordera, có sống đến một độ tuổi trưởng thành, là hơn vấn hơn đồng hành của cô. Sheheld aloof từ tiếp xúc với thế giới và xét telegraph cực từ một hoàn toàn là một inanimateof không có sử dụng ngoại trừ để chà chống lại.La Codera là một con bò người đã nhìn thấy nhiều trong cuộc sống, và giờ cùng cô nằm trong đồng cỏ đi qua thời gian của mình hành thiền thay vì cảm giác thưởng thức sự tĩnh lặng của cuộc sống., bầu trời màu xám, peacefulearth và tìm kiếm ti cải thiện tâm trí của mình.Cô tham gia trong các trò chơi trẻ em, có nhiệm vụ là để bảo vệ cô ấy, và cô đã có thể, cô sẽ có mỉm cười lúc ý tưởng rằng Rosa và Pinin bị buộc tội của mình cô ấy chăm sóc,, La Cordera!-với việc giữ cô ấy theo dõi đường sắt. Cũng giống như cô sẽ được nghiêng để nhảy! Tại sao nên can thiệp với ca khúc therailway?Đó là niềm vui của mình để ăn cỏ lặng lẽ, lựa chọn cẩn thận kiềng morsels mà không cần nâng đầu nhìn trong nhàn rỗi tò mò, và sau đó để nằm xuống hoặc ngồi thiền hoặc người nào khác để hương vị thedelights chỉ đơn giản là không đau khổ; chỉ cần để tồn tại-đó là tất cả cô quan tâm làm; những thứ khác đã là dangerousundertakings. Cô sự an tâm chỉ có được quấy rầy lễ nhậm chức của đường sắt, khi shehad trở thành gần như bên cạnh mình với khủng bố ở nhìn thấy chuyến tàu đầu tiên vượt qua. Cô có stonewall trước khi lĩnh vực lân cận và tham gia các gia súc trong trò hề hoang dã của họ; và lo sợ của cô đã có lastedfor một vài ngày, định kỳ với hơn bạo lực mỗi khi động cơ xuất hiện ở cửa của đường hầm.Dần dần, cô nhận ra rằng tàu là vô hại, một nguy hiểm mà luôn luôn thông qua bởi, mộtthảm họa đó đe dọa nhưng không tấn công. Cô do đó giảm biện pháp phòng ngừa của mình và không còn putherself trên phòng thủ bằng cách hạ thấp đầu. Sau này cô nhìn lúc tàu mà không thậm chí nhận được và kết thúc hoàn toàn mất antipathy và mất lòng tin của mình và không nhìn vào nó ở tất cả.Rosa và Pinin tính mới của đường sắt sản xuất hiện diện nhiều hơn nữa dễ chịu. Ban đầu nó mang lại sự phấn khích trộn với mê tín dị đoan chết; trẻ em nhảy wildly về andgave vent để lớn shrieks. Sau đó, có đến một loại yên tĩnh diversions, lặp đi lặp lại nhiều lần một ngày asthey theo dõi con rắn khổng lồ sắt lướt nhanh chóng bởi, với gánh nặng của người lạ.Nhưng trang bị đường sắt và điện báo sự cố chỉ thời gian ngắn, và chúng là soonswallowed lên tại biển cô đơn mà bao quanh meadow Samonte, sau đó không có cuộc sống là wasto được nhìn thấy và cũng không âm thanh từ thế giới bên ngoài được lắng nghe.Buổi sáng sau khi buổi sáng dưới đốt tia của mặt trời và giữa những tiếng kêu của swarming insectsthe trẻ em và những con bò theo dõi trong cách tiếp cận của trưa để trở về nhà, và ngày dài, sầu muộn buổi chiều họ đạt được chờ đợi sự hiện đến của đêm.Bóng tối dài, các loài chim trở nên yên tĩnh, và ở đây và ở đó một ngôi sao xuất hiện trong thedarkest một phần của bầu trời. Linh hồn của con phản ánh sự thanh thản của thiên nhiên long trọng và nghiêm trọng, và họ ngồi gần La Cordera, duy trì một sự im lặng thơ mộng, bị hỏng chỉ bây giờ và sau đó bởi softtinkle chuông.Trẻ em, không thể tách rời như là hai nửa của trái cây màu xanh lá cây, được thống nhất trong một tình sẵn có vì lý do ít ỏi kiến thức về những gì là khác biệt trong họ và những gì làm cho họ hai. Thisaffection đã được mở rộng để La Cordera, những con bò của mẹ, và như xa như nó đã có thể, cô returnedguarding cô ấy. Cô cho thấy tuyệt vời kiên nhẫn và khoan dung khi, bao gồm trong các trò chơi trí tưởng tượng, cô đã phải chịu để không có sử dụng rất nhẹ nhàng và đã cho bằng chứng ở mọi thời đại của yên tĩnh và thoughtfulconsideration.Chỉ gần đây đã mua lại Anton de Chinta, cha của trẻ em, sở hữu của meadowSamonte và La Cordera rất thích các đặc quyền của đồng cỏ ngon. Cô đã có trước đó là beencompelled herbage phát triển dọc theo biên giới.Trong những thời gian nghèo, Pinin và Rosa ra cho cô ấy những điểm thuận lợi nhất, và trong manyguarded cô ấy chống lại indignities để những động vật mà ave để tìm thư mục trên khu vực đất areexposed. Và trong những ngày nạc và đói của ổn định khi hay là khan hiếm và củ cải không để có được, cowed để các trẻ em một ngàn ít củ cải mà phục vụ để làm cho cuộc sống hơn bearable. Sau đó, quá, trong những thời điểm anh hùng giữa sự ra đời và cai sữa của con bê của cô, khi không thể tránh khỏi questionarose như bao nhiêu sữa các Chintas cần phải có và những gì là cần thiết cho con cái mình, nó là lúc như vậy lần đó Pinin và Rosa đã luôn luôn tìm thấy tham gia các bên với La Cordera. Họ wouldsecretly cho Kim Ngưu trẻ, trong đó, hoang dã với thỏa thích và stumbling trên tất cả mọi thứ trong con đường của nó, sẽ vội vàng để tìm kiếm thức ăn và nơi trú ẩn bên dưới cơ thể phong phú của mẹ của nó. Sau đó sẽ lần lượt đầu đối với trẻ em với một cái nhìn dịu dàng và lòng biết ơn. Quan hệ như vậy không bao giờ có thể phá vỡ những kỷ niệm của andsuch không bao giờ được effaced.Anton de Chinta đã đi đến kết luận rằng ông được sinh ra trong một ngôi sao không may mắn và rằng hisgolden ước mơ của dần dần tăng ổn định của mình đã không được thực hiện; cho, có mua onecow bằng phương tiện của một ngàn nền kinh tế và tư, ông không chỉ thất bại trong việc có được một butfinally thứ hai tìm thấy mình phía sau tiền thuê nhà của mình. Ông thấy trong La Cordera chỉ có tài sản của mình và nhận ra rằng nó phải tháo mặc dù thực tế rằng cô ấy đã được coi là một trong gia đình và rằng vợ của mình hơi thở cuối cùng đã giới thiệu đến các con bò là lực lượng nòng cốt trong tương lai của họ.Khi mẹ nằm trên giường bệnh của cô, trong một phòng cách nhau từ ổn định chỉ bằng các phân vùng của AP cornstalks, cô đã chuyển đôi mắt mệt mỏi của cô về hướng La Cordera như thể để âm thầm entreat cô phải asecond mẹ để con và để cung cấp rằng tình cảm mà cha không thể hiểu.Anton de Chinta đã thực hiện điều này trong một số cách và do đó không nói gì cho các trẻ em cần thiết để bán các con bò.Một buổi sáng thứ Bảy lúc bình minh ông đã lợi dụng một thực tế rằng Rosa và Pinin là stillasleep và bắt đầu với một trái tim nặng cho Gijon, lái xe La Cordera trước khi anh ta.Khi trẻ em thức dậy họ đã ở một mất mát để giải thích nguyên nhân của ông đột ngột khởi hành butfelt chắc chắn những con bò phải có đi kèm với anh ta nhiều đối với cô ấy sẽ; và khi tại buổi tối cha, mệt mỏi và bao phủ bởi bụi, mang động vật trở lại và sẽ cung cấp cho không có lời giải thích của sự vắng mặt của ông, thechildren bắt gặp nguy hiểm.Những con bò đã không được bán. Với sophistry dịu dàng và tình cảm, ông đã đặt bán giá cao như vậy mà không ai sẽ phải trả nó và có scowled tại bất kỳ presumptuousenough tiềm năng mua thậm chí để tiếp cận số tiền mà ông obstinately nhấn mạnh. Ông quieted của ông consciencewith các đối số chắc chắn ông đã sẵn sàng để bán; lỗi nằm với những người khác đã notwilling để trả giá trị La Cordera. Vì vậy ông đã lấy đường nhà một lần nữa, đi kèm với một số người lái xe của họ vật nuôi trước khi họ và trải qua nhiều nông dân hoặc lessdifficulty theo chiều dài của người quen giáp ranh giữa sư phụ và con thú.Từ ngày khi Pinin và Rosa bắt đầu nghi ngờ rằng đã có rắc rối trong cửa hàng, họ đã không có hòa bình của tâm trí, và nỗi sợ tồi tệ nhất của họ đã sau đó phù hợp bởi sự xuất hiện của những mối đe dọa landlordwith của đuổi.La Cordera do đó phải được bán, và có lẽ chỉ với mức giá của một bữa ăn sáng.Sau thứ bảy Pinin đi kèm với cha mình để thị trấn thị trường lân cận, nơi thechild nhìn trong kinh dị lúc hàng thịt các trang bị của vũ khí giết mổ. Để một trong những animalstood, và sau khi được mang nhãn hiệu được lái xe trở lại để ổn định của mình, chuông tinkling buồn bã lúc tất cả các cách.Anton là im lặng, mắt của cậu bé đã được màu đỏ và sưng lên, và Rosa, khi nghe tin bán, đặt cánh tay của mình xung quanh thành phố La Cordera cổ và sobbed.Vài ngày tiếp theo là người buồn trong đồng cỏ Samonte. La Cordera, không biết gì về số phận của wasas bình tĩnh và điềm như cô sẽ tiếp tục đến thời điểm khi các đòn tàn bạo của axe wasgiven. Pinin và Rosa có thể làm gì, nhưng nói dối kéo dài trên cỏ trong im lặng tiếp tục, ngưng liên quan đến tương lai.Họ bỏ vẻ của hận thù các dây điện báo và xe lửa đi qua được connectedwith rằng thế giới xa từ tất cả họ hiểu-thế giới mà cướp chúng của người bạn và đồng hành duy nhất của họ.Một vài ngày sau đó, sự chia tách diễn ra; thịt đến và đưa tiền đồng ý khi. Ông được yêu cầu bởi Anton t
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
They were three-always the same three- Rosa, Pinin and La Cordera.The meadow Samonte was a triangular patch of velvety green spread out like a carpet at the footof the hill. Its lower angle extended as far as the railway track from Oviedo to Gijon; and a telegraph post, flying flagpole in the corner of the field, represented to Rosa and Pinin the world without- a worldunknown, mysterious, and forever to be dreaded and ignored.Pinin, after seriously considering the subject as he watched from day to day this tranquil andinoffensive post, finally came to the conclusion that the telegraph post was trying its best to be simply afriendly tree, nothing more, and to give the impression that its glass cups were some strange fruit; soonhe gained sufficient confidence to climb up almost to the wires. He never went as far as the cups, for they reminded him too strongly of some of the scared vessels in the church, and he was able to shakeoff a feeling of awe only when he had slid down again and planted his feet safely on the green sod.Rosa, less audacious but more enamored of the unknown, contented herself with sitting beneaththe telegraph post for hours at a time and listening to the wind as it drew a weird metallic song from thewires and mingled it with sighs from the heart of the pine.At times these vibrations seemed to be music , and then again to Rosa they were whisperstraveling along the wires from an unknown to an unknown. She had no curiosity to learn what peopleon opposite of the sides of the world were saying to one another. It mattered nothing to her; she onlylistened to the sound of its melody and mystery.La Cordera, having lived to a mature age, was more matter-of-fact than her companions. Sheheld aloof from contact with the world and contemplated the telegraph pole from a purely an inanimateof no use except to rub against.La Codera was a cow who had seen much of life, and for hours together she lay in the meadow passing her time meditating rather the feeling enjoying the tranquility of life., the gray sky, the peacefulearth, and seeking ti improve her mind.She joined in the games of the children, whose duty it was to guard her, and had she been able,she would have smiled at the idea that Rosa and Pinin were charged with her care-she,, La Cordera!-with keeping her the railway track. Just as she would be inclined to jump! Why should meddle with therailway track?It was her pleasure to graze quietly, selecting with care the choicest morsels without raising her head to look about in idle curiosity, and after that to lie down either to meditate or else to taste thedelights of simply not suffering; just to exist-that was all she cared to do; other things were dangerousundertakings. Her peace of mind had only been disturbed at the inauguration of the railway, when shehad become almost beside herself with terror at seeing the first train pass. She had jumped the stonewall before the neighboring field and joined the other cattle in their wild antics; and her fear had lastedfor several days, recurring with more or less violence every time the engine appeared at the mouth of the tunnel.Little by little she realized that the train was harmless, a peril which always passed by, a
catastrophe which threatened but did not strike. She therefore reduced her precautions and ceased to putherself on the defensive by lowering her head. Later on she gazed at the train without even getting upand ended by entirely losing her antipathy and distrust and not looking at it at all.In Rosa and Pinin the novelty of the railway produced impressions much more agreeable. In the beginning it brought excitement mixed with superstitious dead; the children danced wildly about andgave vent to loud shrieks. Then there came a kind of quiet diversions, repeated several times a day asthey watched the huge iron snake glide rapidly by, with its burden of strange people.But the railway and telegraph furnished incidents of only short duration, and these were soonswallowed up in the sea of solitude which surrounded the meadow Samonte, then no living being wasto be seen nor sound from the outside world to be heard.Morning after morning under the burning rays of the sun and amid the hum of swarming insectsthe children and the cow watched for the approach of noon to return to the house, and on the long,melancholy afternoons they gain awaited the coming of the night.The shadows lengthened , the birds became quiet, and here and there a star appeared in thedarkest part of the sky. The souls of the children reflected the serenity of solemn and serious nature,and seated near La Cordera, they maintained a dreamy silence, broken only now and then by the softtinkle of the cowbell.The children, inseparable as the two halves of green fruit, were united in an affection existing by reason of their scanty knowledge of what was distinct in them and what made them two. Thisaffection was extended to La Cordera, the motherly cow, and as far as she was able, she returnedguarding her. She showed wonderful patience and tolerance when, included in their imaginative games,she was subjected to no very gentle usage and gave evidence at all times of quiet and thoughtfulconsideration.Only recently had Anton de Chinta, the children's father, acquired possession of the meadowSamonte and La Cordera enjoyed the privilege of such succulent pasture. She had previously beencompelled herbage which grew along borders.In those times of poverty, Pinin and Rosa out for her the most favorable spots, and in manyguarded her against the indignities to which animals that ave to look for folder on public lands areexposed. And in the lean and hungry days of the stable when hay was scarce and turnips not to be had,the cowed to the children a thousand little turnips which served to make life more bearable. Then, too,during those heroic times between the birth and weaning of her calves, when the inevitable questionarose as to how much milk the Chintas should have and what was necessary for her own offspring, itwas at such times that Pinin and Rosa were always found taking sides with La Cordera. They wouldsecretly let loose the young calf, which, wild with delight and stumbling over everything in its path,would rush to seek food and shelter underneath the ample body of its mother. The latter would turn her head toward the children with a look of tenderness and gratitude. Such ties could never be broken andsuch memories never be effaced.Anton de Chinta had come to the conclusion that he was born under an unlucky star and that hisgolden dreams of gradually increasing his stable were not to be fulfilled; for, having procured the onecow by means of a thousand economies and privatizations, he not only failed to acquire a second butfinally found himself behind his rent. He saw in La Cordera his only available asset and realized that

she must sold in spite of the fact that she was considered one of the family and that his wife her last breath had referred to the cow as their future mainstay.As the mother lay upon her deathbed, in a room separated from the stable only by partition of interwoven cornstalks, she turned her weary eyes toward La Cordera as if to silently entreat her to be asecond mother to the children and to supply that affection which the father could not understand.Anton de Chinta had realized this in some way and consequently said nothing to the children of the necessity for selling the cow.One Saturday morning at daybreak he took advantage of the fact that Rosa and Pinin were stillasleep and started with a heavy heart for Gijon, driving La Cordera before him.When the children awoke they were at a loss to explain the cause of his sudden departure butfelt sure the cow must have accompanied him much against her will; and when at evening the father,tired and covered with dust, brought the animal back and would give no explanation of his absence, thechildren apprehended danger.The cow had not been sold. With the sophistry of tenderness and affection he had put the selling price so high that no one would pay it and had scowled at any prospective purchaser presumptuousenough even to approach the amount upon which he obstinately insisted. He quieted his consciencewith the argument that surely he had been willing to sell; the fault lay with the others who were notwilling to pay La Cordera's value. So he had taken the road home again, accompanied by a number of neighboring farmers who were driving their livestock before them and experiencing more or lessdifficulty according to the length of acquaintance between master and beast.From the day when Pinin and Rosa began to suspect that there was trouble in store, they had no peace of mind, and their worst fears were soon afterward conformed by the appearance of the landlordwith threats of eviction.La Cordera must therefore be sold, and perhaps only for the price of a breakfast.The following Saturday Pinin accompanied his father to a neighboring market town, where thechild looked in horror at the butchers armed with their weapons of slaughter. To one of these the animalstood, and after being branded was driven back to her stable, the bell tinkling sadly at all the way.Anton was silent, the eyes of the boy were red and swollen, and Rosa, upon hearing of the sale, put her arms around La Cordera's neck and sobbed.The next few days were sad ones in the meadow Samonte. La Cordera, ignorant of her fate, wasas calm and placid as she would continue to be up to the moment when the brutal blow of the axe wasgiven. Pinin and Rosa could do nothing but lie stretched out on the grass in continued silence,discontinued in regard to the future.They cast looks of hatred at the telegraph wires and the passing trains which were connectedwith that world so distant from all their comprehension- the world which was robbing them of their only friend and companion.A few days later, the separation took place; the butcher came and brought the money agreed

upon. He was asked by Anton t
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: