FanFictionJust InCommunityForumMoreI'm Done by HiguraSHi18990 Anime »  dịch - FanFictionJust InCommunityForumMoreI'm Done by HiguraSHi18990 Anime »  Việt làm thế nào để nói

FanFictionJust InCommunityForumMore

FanFiction
Just In
Community
Forum

More
I'm Done by HiguraSHi18990
Anime » Finder Series Rated: T, English, Drama & Romance, Words: 5k+, Favs: 48, Follows: 92, Published: Jul 12, 2013 Updated: Apr 18, 2014
38 Chapter 1: Realizations
Hey people, I'm here. I'm really excited for this month. I'm going on a few field trips (one being for marching band) and Ive gotten new ideas for stories I will write in the future. Im most likely am going to update another two stories tomorrow, so look out for those. Another thing I want to mention is that I will start rewriting I'm Done and A Hunter's Love because I got a few emails on new followers for those and it made me want to make those stories better. Though, after these updates you guys might not be seeing me in a while. State testing is starting in two weeks and I need to do good if I want to continue to be in Honors next year. Also, because I will be participating in a couple of art and literature competitions. I may not be the best writer, but I can sure draw decently (oh that reminds me, have any suggestions for drawings of my fics you want to see? PM or leave a review. Im thinking of drawing Akihito with the Bearer birth mark in my story Cinderfinder, but that's up to you guys). Well, Ive said what was needed to be said. Hope you enjoy this rewritten chapter.

Disclaimer: I am not the owner of what is called Your My Loveprize In Viewfinder. I only own somewhat of the plot, since it starts off in a part the manga did, blah blah, you get me.

Warning: spelling mistakes, OOC, future smex, and so on.

Chapter 1: Realizations

The night, like any other night in Japan. Both sides of the streets were packed with people, groups of different social classes walked side-by-side, walking home from a long day of work. Those who could afford, or lived to far from their individual jobs and did not bother using the cramped public transportation methods, traveled by motor vehicles. The cars moved fast (the roads always were a bit crazy to drive on) making it near impossible for those inside to see the staggering figure on the sidewalk. Those on the ground looked straight ahead, minding their own business. However, never stopping themselves from glancing at the broken and bloody boy wobbling down to an unknown location. Dragging his motorbike along, he ignored all the stares.

"Even if you come home tonight, dinner won't be waiting for you…" Takaba Akihito thought as he walked along the sidewalk. The 23 year old looked down at his favorite, and first, camera, a Nikon given to him by his late father. How stupid had he been? If he had not been distracted and focused on his surroundings then he wouldn't be in the condition he was in at the moment. But, if he had gotten away then he wouldn't have been able to realize his stupidity. After the talk with Sudou at club Dracaena he finally decided. Takaba has made up his mind to listen to the nagging voice in his head, like he should have years ago, promising himself never to go back to Asami.

He no longer would be treated as a house pet, fucked at any given time just waiting to be thrown away. However, that feeling he still cound not point out made his chest hurt every time he thought of never seeing the old yakuza ever again. Akihito shook his head in an attempt to rid his head of the man's face. He had to stop, it was over… Maybe he could sneak into the bastard's penthouse to get his things. Ha, he didn't even know where he was going to stay tonight!

Seeing a small park in the distance Akihito made his way towards it. As he stumbled further into the empty area he found a worm wooden bench a few feet away from a beautiful lake, the moonlight creating a shimmer affect. Even in the mist of current emotional events, his photographer instincts immediately caused him to take a few pictures. Satisfied, he sat down on the bench, wincing at the pain all over his body. He had no idea how long he was sitting there, starring off into nothing. Finally, deciding he needed to at least find a place to stay, he took out his phone, thankful that it didn't die out yet. Pushing the speed dial #4, he put the phone to his ear, three rings later a voice he had not heard for far to long, finally picked up.

"Hello?" came a sleepy voice.

"Hey," Akihito swallowed nervously, "c-can I come over?"

Asami Ryuichi walked through the front door of his penthouse. The space was eerily quiet, something was wrong, he could all but feel it. He shrugged it off, it had been a long day and all he wanted to do was bug his kitten. A smirk made its way to his face at the thought of his pet. In reality, Akihito was very much more than any of his past play things, if he were to be completely honest with himself. But, he couldn't help it! The boy was so wild, loud, energetic, then he could be shy, gentle, sweet, caring, then out of nowhere fierce. If he didn't know better he would have assumed his lover was a mutated offspring of some random cat couple, instead of a kitten, Akihito came out. However, he was a well-educated man, more so a rational thinker, so that idea was put away for good. Though, he did enjoy the mental images of a small, cute Akihito, naked with cat ears, a tail, and paws.

Asami placed his briefcase on the leather couch, then headed into the kitchen. A confused look took over his normally emotionless face. The kitchen was spotless, not a dish out of place. Akihito was supposed to be home by now. The kitchen also didn't have the wonderful stench of a home cooked meal. Akihito always had dinner prepared for him. That was the first sign of trouble, and later on Asami will blame himself for not taking immediate action to prevent it.

Making a decision, Asami pulled out his phone and dialed #3, his first two being Kirishima and Suoh. Putting the small device to his ear, all he could hear was a half beep, then the voicemail message came up. Asami hung up, starring at his phone for a bit. Akihito never turned off his cellphone. Something was definitely wrong.

"….Akihito?"

"Where the hell is he?" mumbled a distressed Kou who was pacing in the living room of Takato's apartment, along with the said man. He had gotten a call in the middle of the night. When he answered he was met with a frantic Takato and just barely made out his words. Apparently, Akihito had called him asking to come over. Normally the two would have been happy to hear from their childhood friend, being as how he had become a bit distant these past few years, only calling a few time or meeting up once every other four months. However, there was something off about the call. Akihito sounded pained, and knowing about the boys' knack of getting into trouble the two friends had immediately come up with several bad situations their friend could be in. So, Kou got out of bed and headed to Takato's apartment, ready to interrogate Akihito, well, that is if he ever comes.

A knock came from the front door and the two boys scrambled, almost pushing each other out of the way to be the one to answer the door. Takato managed to get there first, and swung the door open with a bit more force than necessary. A gasp escaped past his lips, his ears vaguely picking up the sound of Kou gasping behind him. His friend was a mess. There were a number of bruises along his face, most likely there would be more if one were to lift his shirt up. His clothes were dirty, wrinkled and covered in dirt and a bit of blood in some areas. Takaba had his camera cradled protectively against his body, which was shaking a bit. But, the most disturbing sight was when you looked into his eyes. They held true sadness, the same look a doctor has when telling someone they only have a day to live.

Akihito had planned to put on a brave face in front of his friends, make it look like nothing was wrong and that he just got beat up by a couple of gang punks. However, seeing their looks of true shock and panic, it broke his heart to know he was the cause of it. His vision blurred, but he did not try to stop the tears that were now falling freely down his face.

"Akihito!" they cried out as their friend tilted forward, ready to fall in a second. Kou reached out, just barely catching Akihito's limp body before it hit the ground. With the help of Takato they managed to drag Akihito to the couch. No one wanted to break the silence of the room, the only sounds being the springs of the couch when someone shifted and Akihito's frantic breathing. The two friends allowed their friend to cry, keeping him in a tight hug in between them.

"…Aki?" Kou broke the silence of the room. Akihito hated when they called him Aki, so they only use it when they want to annoy him, make him talk, or if they are comforting their friend. They felt Akihito stiffen a bit under their embrace, but Kou went on, "What happened to you Akihito? You barely talk to us anymore and then we see you like this. We want answers Akihito, now," he stated, leaving no room for complaints.

Akihito stays silent for a moment. What will his friends think? Should he tell them the truth? It was tempting to lie, he didn't want his friends to get involved in all of this. But, he couldn't take it anymore! For so long he has had to keep all of his problems to himself and stand alone in the confusing world he shouldn't have ever gone to. The life as a yakuza's lover is dangerous and, in Aki's case, emotionally draining and confusing. He finally has someone to talk to. People who wouldn't betray him, but instead help him.

Taking a deep, calming breath, Akihito began his tale. He left no detail out. He told his friends of the first meeting with Asami, how the man had kidnapped him and raped him. He told them of their constant meetings, of Feilong and being kidnapped to Hong Kong. About his time at the mansion and the mess on the boat, to moving in with the yakuza and finally to the most recent events. They listened to every detail, giving a few shocked sounds here and there. They had no idea of what
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
FanFictionChỉ trongCộng đồngDiễn đànHơnTôi đang thực hiện bởi HiguraSHi18990 Anime» Finder loạt xếp: T, tiếng Anh, bộ phim truyền hình và lãng mạn, từ: 5 k +, yêu thích: 48, sau: 92, xuất bản: Tháng bảy 12 tháng 8 năm 2013 Cập Nhật: 18 tháng tư năm 201438 chương 1: RealizationsHey mọi người, tôi ở đây. Tôi thật sự vui mừng cho tháng này. Tôi đang đi trên một vài chuyến (một là cho ban nhạc diễu hành) và Ive nhận được những ý tưởng mới cho câu chuyện tôi sẽ viết trong tương lai. Im rất có thể phải cập nhật một câu chuyện hai ngày mai, vì vậy tìm ra cho những người. Một điều tôi muốn đề cập đến là tôi sẽ bắt đầu viết lại tôi đang làm và A Hunter tình yêu bởi vì tôi có một vài email về những người theo mới đối với những người và nó làm cho tôi muốn làm cho những câu chuyện tốt hơn. Tuy nhiên, sau khi các bản Cập Nhật bạn guys có thể không nhìn thấy tôi trong một thời gian. Thử nghiệm nhà nước bắt đầu trong hai tuần và tôi cần phải làm tốt nếu tôi muốn tiếp tục trong danh dự năm tới. Ngoài ra, bởi vì tôi sẽ tham gia một vài cuộc thi nghệ thuật và văn học. Tôi có thể không là các nhà văn tốt nhất, nhưng tôi chắc chắn có thể rút ra decently (oh mà nhắc tôi, có bất cứ đề nghị cho bản vẽ của tôi fics bạn muốn xem? PM hoặc để lại một bài đánh giá. Im suy nghĩ của bản vẽ Akihito với nhãn hiệu sinh ghi tên trong câu chuyện của tôi Cinderfinder, nhưng đó là vào bạn guys). Vâng, Ive nói những gì cần thiết để nói. Hy vọng bạn sẽ thích chương viết lại này.Disclaimer: tôi không phải là chủ sở hữu của những gì được gọi là của bạn của tôi Loveprize trong kính ngắm. Tôi chỉ riêng phần nào của cốt truyện, kể từ khi nó bắt đầu trong một phần manga đã làm, blah blah, bạn nhận được tôi.Cảnh báo: chính tả sai lầm, OOC, smex trong tương lai, và như vậy.Chương 1: RealizationsĐêm như bất kỳ đêm khác tại Nhật bản. Cả hai bên của các đường phố đã được đóng gói với mọi người, nhóm của tầng lớp xã hội khác nhau đi-by-side, đi bộ về nhà từ một ngày dài làm việc. Những người có thể đủ khả năng, hoặc sống để xa công việc cá nhân của họ và đã không bận tâm bằng cách sử dụng các phương pháp giao thông công cộng chật chội, đi du lịch bằng xe có động cơ. Những chiếc xe di chuyển nhanh (tuyến đường luôn luôn một chút điên để lái xe trên) làm cho nó gần như không thể cho những người bên trong để xem các con số đáng kinh ngạc trên vỉa hè. Những người trên mặt đất nhìn thẳng về phía trước, minding kinh doanh riêng của họ. Tuy nhiên, không bao giờ dừng lại bản thân từ glancing tại cậu bé bị hỏng và đẫm máu wobbling xuống đến một vị trí không xác định. Ông kéo ông xe gắn máy dọc theo, bỏ qua tất cả các nhìn."Ngay cả khi bạn đến nhà tối nay, Bữa ăn tối sẽ không chờ đợi cho bạn..." Takaba Akihito nghĩ rằng khi ông đi bộ dọc theo vỉa hè. 23 tuổi nhìn của mình yêu thích, và đầu tiên, máy ảnh, một Nikon trao cho ông bởi cha của mình. Làm thế nào ngu ngốc ông có? Nếu ông đã không được phân tâm và tập trung vào môi trường xung quanh của mình sau đó ông sẽ không ở trong điều kiện ông là trong lúc này. Tuy nhiên, nếu ông đã nhận ra sau đó, ông sẽ không có được có thể nhận ra stupidity của mình. Sau khi nói chuyện với Sudou tại câu lạc bộ Dracaena ông cuối cùng đã quyết định. Takaba đã thực hiện lên tâm trí của mình để lắng nghe tiếng nói đòi hỏi trong đầu mình, như ông nên có năm trước đây, hứa hẹn mình không bao giờ để trở lại Asami.Ông không còn sẽ được xử lý như một con vật cưng nhà, fucked tại bất kỳ thời gian nhất định, chỉ cần chờ đợi để được vứt bỏ. Tuy nhiên, rằng cảm giác ông vẫn cound không chỉ ra làm ngực thương mỗi khi ông nghĩ rằng không bao giờ nhìn thấy yakuza cũ bao giờ trở lại. Akihito đã bắt đầu trong một nỗ lực để thoát khỏi đầu của khuôn mặt của con người. Ông đã phải dừng lại, nó đã hơn... Có lẽ ông có thể sneak vào của tên khốn đó penthouse để có được những điều của ông. Hà, ông thậm chí không biết nơi ông đã đi để ở lại đêm nay!Nhìn thấy một vườn nhỏ ở khoảng cách Akihito thực hiện theo cách của mình về phía nó. Như ông vấp thêm vào khu vực sản phẩm nào ông thấy một băng ghế gỗ sâu một vài feet từ một hồ nước xinh đẹp, ánh trăng tạo ra một ảnh hưởng shimmer. Ngay cả trong sương mù của sự kiện hiện tại tình cảm, bản năng nhiếp ảnh của mình ngay lập tức gây ra ông phải mất một vài hình ảnh. Hài lòng, ông ngồi xuống trên băng ghế, wincing cơn đau khắp nơi trên cơ thể của mình. Ông đã không biết bao lâu ông ngồi ở đó, với các diễn viên ra vào không có gì. Cuối cùng, quyết định ông cần thiết để tối thiểu tìm một nơi để ở, ông đã diễn ra điện thoại của mình, biết ơn rằng nó không chết ra ngoài được. Đẩy quay #4, ông đưa điện thoại vào tai của mình, ba vòng sau đó một giọng nói ông đã không nghe cho đến nay để lâu, cuối cùng đã chọn lên."Hello?" đến một giọng buồn ngủ."Hey," Akihito nuốt nervously, "c-có thể tôi lại?"Asami Ryuichi walked through the front door of his penthouse. The space was eerily quiet, something was wrong, he could all but feel it. He shrugged it off, it had been a long day and all he wanted to do was bug his kitten. A smirk made its way to his face at the thought of his pet. In reality, Akihito was very much more than any of his past play things, if he were to be completely honest with himself. But, he couldn't help it! The boy was so wild, loud, energetic, then he could be shy, gentle, sweet, caring, then out of nowhere fierce. If he didn't know better he would have assumed his lover was a mutated offspring of some random cat couple, instead of a kitten, Akihito came out. However, he was a well-educated man, more so a rational thinker, so that idea was put away for good. Though, he did enjoy the mental images of a small, cute Akihito, naked with cat ears, a tail, and paws.Asami placed his briefcase on the leather couch, then headed into the kitchen. A confused look took over his normally emotionless face. The kitchen was spotless, not a dish out of place. Akihito was supposed to be home by now. The kitchen also didn't have the wonderful stench of a home cooked meal. Akihito always had dinner prepared for him. That was the first sign of trouble, and later on Asami will blame himself for not taking immediate action to prevent it.Making a decision, Asami pulled out his phone and dialed #3, his first two being Kirishima and Suoh. Putting the small device to his ear, all he could hear was a half beep, then the voicemail message came up. Asami hung up, starring at his phone for a bit. Akihito never turned off his cellphone. Something was definitely wrong."….Akihito?""Where the hell is he?" mumbled a distressed Kou who was pacing in the living room of Takato's apartment, along with the said man. He had gotten a call in the middle of the night. When he answered he was met with a frantic Takato and just barely made out his words. Apparently, Akihito had called him asking to come over. Normally the two would have been happy to hear from their childhood friend, being as how he had become a bit distant these past few years, only calling a few time or meeting up once every other four months. However, there was something off about the call. Akihito sounded pained, and knowing about the boys' knack of getting into trouble the two friends had immediately come up with several bad situations their friend could be in. So, Kou got out of bed and headed to Takato's apartment, ready to interrogate Akihito, well, that is if he ever comes.Một knock đến từ cửa trước và các bé trai hai tranh giành, gần như đẩy nhau trên con đường để là người để trả lời cửa. Takato quản lý để đạt được điều đó lần đầu tiên, và đu cửa mở với các lực lượng hơn một chút hơn cần thiết. Một gasp thoát qua đôi môi của mình, đôi tai của mình mơ hồ chọn lên âm thanh Kou thở hổn hển phía sau anh ta. Người bạn của ông đã là một mess. Đã có một số vết bầm tím dọc theo khuôn mặt của mình, rất có thể sẽ có thêm nếu một đã kéo áo của mình lên. Quần áo của mình bị bẩn, nếp nhăn và được bảo hiểm trong bụi đất và một chút máu trong một số lĩnh vực. Takaba có máy ảnh của mình cradled protectively chống lại cơ thể của mình, mà đã bắt một chút. Tuy nhiên, tầm nhìn náo động nhất là khi bạn nhìn vào mắt của ông. Họ tổ chức thật sự buồn bã, việc xem xét cùng một bác sĩ có khi nói với một ai đó họ chỉ có một ngày để sống.Akihito đã có kế hoạch để đưa vào một mặt dũng cảm trước mặt bạn bè của mình, làm cho nó trông giống như không có gì là sai và rằng ông chỉ có đánh bại lên bởi một số băng đảng punk. Tuy nhiên, nhìn thấy vẻ của họ thực sự bị sốc và hoảng sợ, nó đã phá vỡ trái tim của mình để biết ông là nguyên nhân của nó. Tầm nhìn của ông bị mờ, nhưng ông đã không cố gắng để ngăn chặn những giọt nước mắt đã bây giờ rơi tự do xuống khuôn mặt của mình."Akihito!" họ khóc ra như bạn bè của họ nghiêng về phía trước, sẵn sàng để rơi vào một lần thứ hai. Kou đã đạt ra, chỉ vừa đủ bắt Akihito của nhao cơ thể trước khi nó rơi xuống đất. Với sự giúp đỡ của Takato họ quản lý để kéo Akihito vào ghế. Không ai muốn phá vỡ sự im lặng của các phòng, âm thanh duy nhất là các lò xo của chiếc ghế dài khi ai đó chuyển và Akihito của điên cuồng thở. Hai người bạn cho phép bạn bè của họ để khóc, Giữ anh ta trong một cái ôm chặt chẽ giữa chúng."… Aki?" Kou đã phá vỡ sự im lặng của phòng. Akihito ghét khi họ gọi cho ông Aki, do đó, họ chỉ sử dụng nó khi họ muốn làm phiền anh ta, làm cho anh ta nói, hoặc nếu họ an ủi bạn bè của họ. Họ cảm thấy Akihito stiff một chút dưới ôm hôn của họ, nhưng Kou đã đi vào, "những gì đã xảy ra với bạn Akihito? Bạn hiếm khi nói chuyện với chúng tôi nữa và sau đó chúng ta thấy bạn như thế này. Chúng tôi muốn câu trả lời Akihito,"bây giờ, ông nói, để lại không có chỗ cho khiếu nại.Akihito vẫn im lặng cho một thời điểm. Bạn bè của mình sẽ nghĩ gì? Ông nên nói với họ sự thật? Nó được hấp dẫn để nói dối, ông không muốn bạn bè của mình để có được tham gia trong tất cả điều này. Tuy nhiên, ông không thể chịu nổi nữa! Cho nên dài ông đã có để giữ tất cả các vấn đề của mình cho chính mình và đứng một mình trong thế giới khó hiểu ông không nên đã bao giờ đi đến. Cuộc sống như là người yêu của một yakuza là nguy hiểm và, trong trường hợp của Aki, tình cảm thoát và khó hiểu. Ông cuối cùng đã có người để nói chuyện. Những người sẽ không phản bội anh ta, nhưng thay vào đó giúp anh ta.Tham gia một sâu, làm dịu hơi thở, Akihito bắt đầu câu chuyện của mình. Hắn không có chi tiết. Ông nói với bạn bè của mình của cuộc họp đầu tiên với Asami, làm thế nào người đàn ông đã bị bắt cóc anh ta và hãm hiếp anh ta. Ông nói với họ trong các cuộc họp liên tục, Feilong và bị bắt cóc đến Hong Kong. Về thời gian của mình tại lâu đài và lộn xộn trên tàu, để di chuyển với các yakuza và cuối cùng cho các sự kiện gần đây nhất. Họ đã nghe đến từng chi tiết, cho một số âm thanh bị sốc ở đây và ở đó. Họ không có ý tưởng về những gì
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
FanFiction
Just In
Community
Forum More tôi Done của HiguraSHi18990 Anime »Finder Dòng Rated: T, tiếng Anh, Drama & Romance, Words: 5k +, favs: 48, Như Sau: 92, Xuất bản: 12 tháng 7 năm 2013 Cập nhật: 18 Tháng tư 2014 38 Chương 1: ngộ Hey mọi người, tôi ở đây. Tôi thực sự vui mừng cho tháng này. Tôi đang đi trên một vài chuyến đi thực tế (một là cho ban nhạc diễu hành) và Ive nhận được những ý tưởng mới cho câu chuyện tôi sẽ viết trong tương lai. Im rất có thể đang đi để cập nhật hai câu chuyện khác vào ngày mai, vì vậy tìm ra cho những người. Một điều tôi muốn đề cập đến là tôi sẽ bắt đầu viết lại tôi Done và A Hunter của tình yêu bởi vì tôi có một vài email về theo mới cho những người và nó làm cho tôi muốn làm cho những câu chuyện tốt hơn. Mặc dù, sau khi các bản cập nhật các bạn có thể không nhìn thấy tôi trong một thời gian. Kiểm định nhà nước sẽ bắt đầu trong hai tuần và tôi cần phải làm tốt nếu tôi muốn tiếp tục được ở Honors năm tiếp theo. Ngoài ra, bởi vì tôi sẽ được tham gia một vài cuộc thi nghệ thuật và văn học. Tôi có thể không phải là nhà văn tốt nhất, nhưng tôi chắc chắn có thể rút ra decently (oh đó nhắc tôi, có gợi ý nào cho bản vẽ của fic của tôi bạn muốn xem? PM hoặc để lại nhận xét. Im suy nghĩ của bản vẽ Akihito với dấu sinh Bearer trong Câu chuyện của tôi Cinderfinder, nhưng đó là các bạn tự xem). Vâng, Ive nói những gì là cần thiết để nói. Hy vọng bạn sẽ thích này viết lại chương. Disclaimer: Tôi không phải là chủ sở hữu của những gì được gọi là bạn của tôi Loveprize Trong kính ngắm. Tôi chỉ sở hữu phần nào của cốt truyện, kể từ khi nó bắt đầu giảm trong một phần manga đã làm, blah blah, bạn sẽ có được tôi. Cảnh báo: lỗi chính tả, OOC, smex tương lai, và như vậy. Chương 1: ngộ đêm, giống như bất kỳ khác đêm ở Nhật Bản. Cả hai bên của đường phố được đóng gói với những người, nhóm của tầng lớp xã hội khác nhau đi side-by-side, đi bộ về nhà từ một ngày dài làm việc. Những người có thể đủ khả năng, hoặc sống xa đến từ các công việc cá nhân của họ và không bận tâm sử dụng các phương pháp giao thông công cộng chật chội, đi du lịch bằng xe cơ giới. Những chiếc xe di chuyển nhanh (các tuyến đường luôn luôn là một chút điên để lái xe trên) làm cho nó gần như không thể cho những người bên trong để xem con số đáng kinh ngạc trên vỉa hè. Những người trên mặt đất nhìn thẳng về phía trước, lo chuyện riêng của họ. Tuy nhiên, không bao giờ dừng lại mình khỏi liếc nhìn cậu bé bị gãy và đẫm máu lắc lư xuống một địa điểm không rõ. Kéo chiếc xe máy cùng, anh bỏ qua tất cả các ánh nhìn. "Ngay cả khi bạn trở về nhà tối nay, bữa ăn tối sẽ không thể chờ đợi cho bạn ..." Takaba Akihito nghĩ khi anh đi dọc theo vỉa hè. Cầu thủ 23 tuổi nhìn xuống yêu thích của mình, và lần đầu tiên, máy ảnh, Nikon cho anh ta bởi người cha quá cố của mình. Làm thế nào ngu ngốc đã được anh? Nếu như ông không bị phân tâm và tập trung vào môi trường xung quanh của anh thì anh sẽ không ở trong tình trạng anh trong lúc này. Nhưng, nếu anh ta có đi thì anh sẽ không có khả năng để nhận ra sự ngu ngốc của mình. Sau khi nói chuyện với Sudou tại câu lạc bộ Dracaena cuối cùng anh quyết định. Takaba đã quyết tâm của mình để lắng nghe tiếng nói dai dẳng trong đầu mình, như ông cần phải có năm trước đây, hứa hẹn mình không bao giờ quay trở lại Asami. Ông sẽ không còn được đối xử như một con vật cưng nhà, fucked tại bất kỳ thời điểm nào chỉ cần chờ đợi phải bỏ đi. Tuy nhiên, cảm giác rằng anh vẫn cound không chỉ ra khiến ngực anh tổn thương mỗi khi anh nghĩ không bao giờ nhìn thấy những yakuza cũ bao giờ trở lại. Akihito lắc đầu trong một nỗ lực để thoát khỏi đầu của khuôn mặt của người đàn ông. Ông đã phải dừng lại, nó đã được hơn ... Có lẽ ông có thể lẻn vào căn hộ penthouse của con hoang để có được những thứ của mình. Ha, anh thậm chí còn không biết mình đang đi đâu ở lại đêm nay! Nhìn thấy một công viên nhỏ ở khoảng cách Akihito làm theo cách của mình về phía nó. Khi anh vấp sâu hơn vào vùng trống, ông tìm thấy một con sâu băng ghế gỗ một vài phút đi từ một hồ nước xinh đẹp, ánh trăng tạo ra một ánh sáng lung linh ảnh hưởng. Ngay cả trong sương mù của sự kiện tình cảm hiện tại, bản năng nhiếp ảnh của mình ngay lập tức gây ra ông phải mất một vài hình ảnh. Hài lòng, anh ngồi xuống ghế, nhăn mặt tại đau khắp cơ thể của mình. Anh không biết anh đã ngồi đó bao lâu, diễn viên ra vào không có gì. Cuối cùng, quyết định ông cần ít nhất là tìm một nơi để ở lại, anh lấy điện thoại ra, biết ơn vì nó đã không chết được nêu ra. Đẩy mạnh tốc độ quay số # 4, anh đặt điện thoại vào tai, ba vòng sau, một giọng nói ông không nghe cho đến nay để dài, cuối cùng nhặt. "Xin chào?" một giọng nói buồn ngủ. "Hey," Akihito nuốt phải lo lắng, "c-tôi có thể đi qua?" Asami Ryuichi đi qua cửa trước của căn hộ penthouse của mình. Các không gian là một cách kỳ quái yên tĩnh, một cái gì đó đã sai, anh có thể tất cả, nhưng cảm thấy nó. Anh nhún vai, nó đã là một ngày dài và tất cả các anh muốn làm là lỗi con mèo con của mình. Một nụ cười làm theo cách của mình để khuôn mặt của mình ở tư tưởng của con vật cưng của mình. Trong thực tế, Akihito đã rất nhiều hơn so với bất kỳ thứ chơi quá khứ của mình, nếu anh ta đã hoàn toàn thành thật với chính mình. Nhưng, ông không thể giúp nó! Cậu bé đã rất hoang dã, ồn ào, tràn đầy năng lượng, sau đó ông có thể là nhút nhát, hiền lành, ngọt ngào, chăm sóc, sau đó ra khỏi hư không khốc liệt. Nếu anh ta không biết tốt hơn anh sẽ giả định người yêu của mình là một con đột biến của một số cặp vợ chồng mèo ngẫu nhiên, thay vì một con mèo con, Akihito ra. Tuy nhiên, ông là một người đàn ông được giáo dục tốt, nhiều hơn như vậy một nhà tư tưởng hợp lý, do đó, ý tưởng đã được đưa đi cho tốt. Mặc dù, anh đã tận hưởng những hình ảnh tinh thần của một nhỏ, dễ thương Akihito, trần truồng với tai mèo, đuôi, và bàn chân. Asami đặt chiếc cặp của mình trên chiếc ghế da, sau đó đầu vào bếp. Một cái nhìn bối rối mất trên khuôn mặt bình thường vô cảm của mình. Nhà bếp là không tì vết, không phải là một món ăn ra khỏi chỗ. Akihito đã được coi là nhà của bây giờ. Bếp cũng không có mùi hôi thối tuyệt vời của ăn cơm nhà. Akihito luôn ăn tối chuẩn bị cho anh. Đó là dấu hiệu đầu tiên của sự việc, và sau này Asami sẽ đổ lỗi cho mình vì không có hành động ngay lập tức để ngăn chặn nó. Làm một quyết định, Asami kéo điện thoại ra và gọi # 3, hai đầu tiên của mình là Kirishima và Suoh. Đưa các thiết bị nhỏ vào tai của mình, tất cả anh có thể nghe thấy một tiếng bíp một nửa, sau đó tin nhắn thư thoại đã đưa ra. Asami treo lên, với sự tham gia vào điện thoại của mình cho một chút. Akihito không bao giờ tắt điện thoại di động của mình. Một cái gì đó chắc chắn là sai. "... .Akihito?" "Trường hợp địa ngục là anh?" lầm bầm một Kou đau khổ những người đã được đi tới đi lui trong phòng khách của căn hộ Takato, cùng với người đàn ông nói. Ông đã nhận được một cú điện thoại lúc nửa đêm. Khi anh trả lời anh đã gặp một Takato điên cuồng và chỉ vừa đủ làm bằng lời nói của mình. Rõ ràng, Akihito đã gọi ông là yêu cầu để đi qua. Thông thường hai người này sẽ có được hạnh phúc được nghe từ người bạn thời thơ ấu của họ, là như thế nào, ông đã trở thành một chút xa những vài năm qua, chỉ gọi một vài thời gian hoặc gặp gỡ mỗi bốn tháng một lần. Tuy nhiên, có điều gì đó tắt về cuộc gọi. Akihito vẻ mặt đau khổ, và biết về sở trường của các chàng trai nhận được vào rắc rối của hai người bạn đã ngay lập tức đưa ra một số tình huống xấu bạn bè của họ có thể được. Vì vậy, Kou đã ra khỏi giường và đi đến căn hộ của Takato của, sẵn sàng để thẩm vấn Akihito, tốt, đó là nếu ông đã từng đến. Một tiếng gõ cửa trước và hai chàng trai tranh giành, gần như đẩy nhau ra khỏi con đường là một trong những để ra mở cửa. Takato quản lý để đạt được điều đó đầu tiên, và vung cánh cửa mở ra với lực lượng hơn một chút so với cần thiết. Một hơi thở hổn hển thoát khỏi môi anh, đôi tai mình một cách mơ hồ chọn lên những âm thanh của Kou thở hổn hển phía sau. Người bạn của ông là một mớ hỗn độn. Đã có một số vết bầm tím cùng khuôn mặt của mình, rất có thể sẽ có nhiều hơn nếu người ta phải nâng chiếc áo của mình lên. Quần áo của mình bị bẩn, nhăn nheo và đầy bụi bẩn và một ít máu ở một số khu vực. Takaba có máy ảnh của mình ôm chở chống lại cơ thể của mình, mà run rẩy một chút. Nhưng, khi nhìn thấy đáng lo ngại nhất là khi bạn nhìn vào mắt anh. Họ đã tổ chức nỗi buồn thật, cùng tìm một bác sĩ đã nói với một ai đó khi họ chỉ có một ngày để sống. Akihito đã lên kế hoạch để đưa vào một khuôn mặt dũng cảm trước mặt bạn bè của mình, làm cho nó trông giống như không có gì là sai và rằng ông chỉ bị đánh bại lên bởi một vài gã gang. Tuy nhiên, khi nhìn thấy vẻ ngoài của họ bị sốc thật sự và hoảng loạn, nó đã phá vỡ trái tim của mình để biết mình là nguyên nhân của nó. Tầm nhìn của ông mờ, nhưng ông đã không cố gắng để ngăn những giọt nước mắt mà bây giờ đã rơi tự do xuống khuôn mặt của mình. "Akihito!" họ kêu lên như một người bạn của họ nghiêng về phía trước, sẵn sàng để rơi trong một giây. Kou tay ra, chỉ vừa bắt cơ thể mềm oặt Akihito trước khi nó rơi xuống đất. Với sự giúp đỡ của Takato họ quản lý để kéo Akihito chiếc ghế dài. Không ai muốn phá vỡ sự im lặng của căn phòng, những âm thanh duy nhất là các lò xo của chiếc ghế khi có người chuyển và thở điên cuồng Akihito. Hai người bạn cho phép bạn bè của họ để khóc, giữ anh ta trong một cái ôm thật chặt ở giữa họ. "... Aki?" Kou đã phá vỡ sự im lặng của căn phòng. Akihito ghét khi họ gọi ông là Aki, nên họ chỉ sử dụng nó khi họ muốn làm phiền anh, làm cho anh ta nói chuyện, hoặc nếu họ được an ủi bạn bè của họ. Họ cảm thấy Akihito cứng lại một chút dưới cái ôm của họ, nhưng Kou nói tiếp, "Những gì xảy ra với bạn Akihito? Bạn hầu như không nói chuyện với chúng ta nữa và sau đó chúng tôi nhìn thấy bạn như thế này. Chúng tôi muốn trả lời Akihito, bây giờ," ông nói, lại không có chỗ khiếu nại. Akihito vẫn im lặng một lúc. Bạn bè của mình sẽ nghĩ gì? Ông nên nói với họ sự thật? Đó là hấp dẫn để nói dối, anh không muốn bạn bè của mình để tham gia vào tất cả những điều này. Tuy nhiên, ông không thể chịu được nữa! Quá lâu anh đã phải giữ tất cả các vấn đề của mình với chính mình và đứng một mình trong thế giới khó hiểu ông không nên bao giờ đến. Cuộc sống như một người yêu của yakuza là nguy hiểm, và trong trường hợp của Aki, thoát cảm xúc và khó hiểu. Cuối cùng anh cũng có một ai đó để nói chuyện. Những người sẽ không phản bội anh, nhưng thay vì giúp anh ta. Hít một sâu, làm dịu hơi thở, Akihito bắt đầu câu chuyện của mình. Ông không để lại chi tiết ra. Ông nói với bạn bè của mình trong những cuộc họp đầu tiên với Asami, làm thế nào người đàn ông đã bắt cóc ông và hãm hiếp anh ta. Ông nói với họ về các cuộc họp thường xuyên của họ, của Feilong và bị bắt cóc đến Hồng Kông. Về thời gian của mình tại các biệt thự và các mớ hỗn độn trên thuyền, để di chuyển với các yakuza và cuối cùng đến các sự kiện gần đây nhất. Họ lắng nghe đến từng chi tiết, cho một vài âm thanh sốc ở đây và ở đó. Họ không có ý tưởng về những gì













































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: