Rounding the corner, Jongin almost walks into Jongdae. Managing to stu dịch - Rounding the corner, Jongin almost walks into Jongdae. Managing to stu Việt làm thế nào để nói

Rounding the corner, Jongin almost

Rounding the corner, Jongin almost walks into Jongdae. Managing to stumble to a stop, Jongin peers at his friend curiously – Jongdae's hunched over on the sidewalk, backpack propped up on one knee as he tries to keep his balance.

"Jongdae?"

"Huh? Oh, hey Jongin, hi." Jongdae frowns and stuffs his hand into another compartment of his bag.

"What are you looking for?"

"My glasses," Jongdae sighs. "I have a math test today and I'm going to need it. I'm just hoping I didn't forget it because, you know, my house is twenty minutes away and school is starting in –"

Jongin sighs fondly. "Jongdae, your glasses are on your head."

Jongdae blinks as Jongin reaches out to pluck said item off his head. Jongdae pauses before launching himself onto Jongin, giving his friend a huge squeeze as he thanks Jongin profusely. Laughing and wheezing at the same time, Jongin pats the other on the back and waits until Jongdae's got his bag all zipped up before continuing down the road side by side.

The two ease into casual conversation, only stopping when they walk onto school grounds and spy the school's smartest student heading in the same direction. Jongdae stops talking because he's always been intimidated by Oh Sehun, but Jongin stops talking because he's been in love with Oh Sehun since forever. No one knows though; Jongin figures it's pointless telling anyone about it because Sehun's most definitely out of his league. Besides, they've only got a couple of months before they graduate, and he'll probably never lay eyes on Sehun's breathtaking face ever again.

Jongdae sighs and unknowingly brings Jongin out of his thoughts.

"What's the matter?"

"He's in my math class, and the teacher usually curves grades depending on the highest score. If he gets another 100%, the class is pretty much going to suffer."

"You shouldn't even be using the curve as a way to pass," Jongin chides, and Jongdae pouts. He's about to retort when another one of their friends, Kyungsoo, walks up to them.

"Morning," Kyungsoo greets, before turning to Jongin. "Did you hear?"

"About what?"

"The dance team might be performing during the graduation ceremony."

Jongin shakes his head. "I didn't. Are you thinking of auditioning?"

Kyungsoo sighs. "I don't know. Finals are next month and dance practice takes up so much time. Besides, there should be enough dancers even if no seniors take part in it, right? But then again, I really do want to do it..."

"When are auditions?" Jongin asks as the three make their way towards their lockers. Jongdae opens his and a pile of books promptly topple out. Kyungsoo pats his dejected head comfortingly.

"Day after tomorrow, I think?"

"Take these couple of days to decide then," Jongin suggests, pulling his History textbook out of his locker. Between them, Jongdae's still busy shoving all his books back inside the cramped space that serves as a locker.

"Are you going to join?"

"Maybe," Jongin says, "I'll take the time to decide too."

Kyungsoo nods and waits for Jongdae to finally close his locker door before tugging on his arm. "Come on, we're going to be late. I'd like to have all the allotted time for this stupid test."

They walk off to the Calculus class they share together, waving goodbye to Jongin over their shoulders. Jongin calls out a see you later! good luck! and turns around, hitching his bag higher onto his shoulders as he makes his way down the stairs, two at a time.

He slides into his seat next to Joonmyun just seconds before the bell sounds, signalling the start of class. Exhaling in relief, he shoots his friend a smile before pulling out his notebook and flipping to a new page. He's about to jot down the date when he notices Joonmyun frowning.

"Here," Jongin offers, pushing his pencil case over. "Take one."

Joonmyun sends him a grateful smile before choosing one and pressing the tip to paper. "Thank you, you're amazing."

Jongin laughs silently. "I know," he replies with a dramatic wink.








Jongin doesn't see Kyungsoo or Jongdae until lunch, where Jongdae drags his feet over to their usual table before folding in over his seat. Joonmyun raises an eyebrow and Baekhyun snickers.

"That bad?" Joonmyun asks.

"For him, yes," Kyungsoo replies dryly. Jongdae flips him off. Kyungsoo hits him on his head. They end up squabbling, slapping at each other's hands and squawking at odd intervals. Jongin simply shakes his head and returns to his lukewarm pasta. Yixing slides into his seat out of breath, managing to prevent himself from toppling out of this chair with fingers clamped around the edge of the table.

"Whoa, what's up?" Baekhyun asks, eyes wide.

"Nothing," Yixing pants. The others look at him suspiciously. "Okay, fine. I stole Yifan's phone and he's hunting me down."

"You do know that he knows you eat with us, right?" Jongin asks gently.

"Huh?"

"Yeah, he's right over there," Baekhyun adds, pointing at the cafeteria doors with his plastic fork. Yixing pales as he looks over his shoulder – Yifan's standing at the door, looking at him with a raised brow.

"Ah shit," Yixing mutters. "Get me some food and don't let anyone sit in my spot!"

Leaping up, Yixing darts into the crowd, Yifan hot on his heels.

"They keep playing cat and mouse with each other," Kyungsoo says, shaking his head and pulling a lunchbox out of his bag. "So dumb."

"Be nice," Jongin says reproachfully, nudging Kyungsoo's shin with his foot. Kyungsoo makes a face. Jongdae takes the opportunity to snatch up a piece of meat.

"Hey!" Kyungsoo yells, and Jongdae laughs in his face, mouth full of food.

The rest sigh, scooting closer to one another in hopes of preventing pieces of mashed up food flying into their faces.








Jongin fumbles with his hair, squinting into the tiny mirror attached to the inside of his locker door. It's always unruly, and there's really nothing he can do despite how much he tries to tame his tresses. Even the strongest wax seems to fail after a couple of hours. So he gives up and collects his Mandarin textbooks before shutting his locker. Mandarin is the only class he has with Sehun, and it's the one he enjoys the most. His best grade is in Mandarin, but it's not exactly exceptional. Unlike Sehun's.

Settling into his seat and giving the girl next to him a polite nod of the head, Jongin darts his gaze over to where Sehun's seated. He has a perfect view of Sehun's side profile from where he is, and the only thing that ever snatches his attention off the teacher is Sehun himself. But Sehun is never distracted, and never in the four years of sharing the same Mandarin class has Jongin caught Sehun looking back at him.

He's used to it, to say the least, and he's always content with just having the sharp, yet delicate features of Sehun filling his mind. The teacher calls for their attention right then, and Jongin looks away from Sehun, pencil poised to take notes.

Every ten minutes or so he'd glance over, as if some sort of reflex, letting his gaze take in Sehun's concentrated expression for a few seconds before he refocuses on the task at hand. Each Mandarin class passes by like this, and it's no wonder that it always feels as though Mandarin is the shortest class he has.

When the bell rings, signalling the end of class and consequently, the school day, Sehun is the first student to leave, giving the teacher a respectful bow before disappearing like a gust of wind. Jongin can smell vanilla in his wake, a scent he's come to love and associate with things he could never have. Smiling ruefully to himself, Jongin packs up his things, pulling out his phone to send out a mass text to his friends.

I'll be out by the courtyard, he types, and sends the text to the people in the group he's created just for this purpose.

He's always the one waiting for his friends, but he doesn't mind. Jumping up onto the low brick wall separating the school grounds from the public sidewalk, Jongin swings his feet back and forth lightly, backpack safe in his lap as he watches students file out, large groups squeezing between the gates before they're finally free like fishes re-released into the ocean.

A black mop of hair catches his eye, and Jongin immediately knows who it is. There are only a handful of people that tall in this school, but that shade of black – it belongs to no one else but Sehun. His hair is as dark as ink, so black that it seems dyed. It's cut in such a way that it falls haphazardly over soft eyes when it's not styled up. Jongin's always wanted to stroke those locks; he wonders if they're as silky as nighttime is to the moon.

Jongin's lost in thought when Sehun looks up. Their gazes lock and Jongin nearly topples off the wall. His cheeks are heating up, but he can't seem to glance away. Terrified over what Sehun might think of him, Jongin's mentally yelling at himself to turn – but his brain freezes over when Sehun gives him a small smile before ducking his head and walking past the wall Jongin is seated on.

Sehun turns at the intersection a block down and vanishes from sight. Jongin's still gaping at that intersection when some jumps up on the wall next to him.

"What're you looking at?" Yixing asks, following Jongin's line of sight with his own. Jongin shakes his head and snaps his jaw shut.

"Nothing. I thought I saw some weird looking animal."

Yixing snorts but doesn't push it further. Jongin looks at his friend.

"Did Yifan eventually manage to beat you up?"

Yixing looks offended. "He got his phone back, but he didn't beat me up. I'm not that easy to beat up, okay."

Jongin grins and pinches Yixing's cheek. He gets an indignant squawk in response. Joonmyun appears then, surprising the two boys on the wall when he pops up out of nowhere.

"Christ," Yixing says, hand against his chest. "I didn't see you coming."

Joonmyun scowls. "I know I'm not tall enough for my head to be stick up past the top of the wall okay, so shut up."

Yixing chortles and Joonmyun rolls his eyes. Jongin leans down and p
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Làm tròn góc, Jongin hầu như đi vào Jongdae. Quản lý để vấp ngã dừng lại, Jongin đồng nghiệp tại người bạn của ông tò mò-Jongdae của hunched qua trên vỉa hè, ba lô propped lên trên một đầu gối như anh ta cố gắng giữ cân bằng của mình."Jongdae?""Huh? Oh, hey Jongin, hi. " Jongdae frowns và chất liệu bàn tay của mình vào một khoang của túi của mình."Những gì bạn đang tìm kiếm?""Kính của tôi," Jongdae thở dài. "Tôi có một toán thử nghiệm vào ngày hôm qua và tôi sẽ cần nó. Tôi chỉ hy vọng tôi không quên nó bởi vì, bạn biết, nhà tôi là hai mươi phút và trường bắt đầu từ năm "Jongin sighs thương yêu. "Jongdae, kính của bạn trên đầu của bạn."Jongdae nhấp nháy như Jongin đạt ra để nhổ lông nói mục đầu của mình. Jongdae tạm dừng trước khi tung ra mình vào Jongin, đem lại cho bạn bè của mình một squeeze lớn như ông đã cảm ơn Jongin profusely. Cười và thở khò khè cùng một lúc, Jongin bắt khác ngày trở lại và chờ đợi cho đến khi Jongdae có túi của mình tất cả nén trước khi tiếp tục xuống đường cạnh nhau.Hai dễ dàng vào cuộc trò chuyện không thường xuyên, chỉ dừng lại khi họ đi vào trường Sân vườn và gián điệp của học sinh thông minh nhất trong cùng một hướng. Jongdae dừng lại nói chuyện vì ông luôn luôn bị đe dọa bởi Oh Sehun, nhưng Jongin dừng lại nói chuyện vì ông đã trong tình yêu với Oh Sehun từ mãi mãi. Không ai biết mặc dù; Con số Jongin nó là vô nghĩa nói với bất cứ ai về nó vì Sehun của chắc chắn nhất ra khỏi Liên minh của ông. Bên cạnh đó, họ đã chỉ có một vài tháng trước khi tốt nghiệp, và ông sẽ có lẽ không bao giờ để mắt trên khuôn mặt ngoạn mục của Sehun bao giờ trở lại.Jongdae thở dài và vô tình mang đến Jongin ra khỏi suy nghĩ của mình."Vấn đề là gì?""Ông là trong lớp học toán học của tôi, và các giáo viên thường đường cong lớp tùy thuộc vào điểm số cao nhất. Nếu ông được một 100%, giai cấp là khá nhiều sẽ đau khổ.""Bạn không nên thậm chí sử dụng các đường cong như là một cách để vượt qua," Jongin chides, và Jongdae pouts. Ông của khoảng để vặn lại khi một số khác của bạn bè của họ, Kyungsoo, đi với họ."Buổi sáng," Kyungsoo chào đón, trước khi chuyển sang Jongin. "Did you hear?""Về những gì?""Đội tuyển khiêu vũ có thể thực hiện trong buổi lễ tốt nghiệp."Jongin lắc đầu. "Tôi đã không. Bạn có nghĩ đến tổ?"Kyungsoo thở dài. "Tôi không biết. Trận chung kết là tháng tới và khiêu vũ thực tế có rất nhiều thời gian. Bên cạnh đó, nên có đủ vũ công ngay cả khi không có người cao niên tham gia vào nó, đúng không? Nhưng sau đó một lần nữa, tôi thực sự muốn làm điều đó... ""Khi là thử giọng?" Jongin yêu cầu như ba làm theo cách của họ đối với tủ khóa của họ. Jongdae mở của mình và một đống sách nhanh chóng lật đổ ra. Kyungsoo bắt đầu dejected comfortingly."Ngày sau khi ngày mai, tôi nghĩ?""Mất những vài ngày để quyết định sau đó," Jongin cho thấy, kéo sách giáo khoa lịch sử của mình ra khỏi khóa của mình. Giữa chúng, của Jongdae vẫn còn bận rộn shoving tất cả các cuốn sách của ông trở lại bên trong không gian chật hẹp mà phục vụ như một khóa."Bạn sẽ tham gia?""Có thể," Jongin nói, "tôi sẽ dành thời gian để quyết định quá."Kyungsoo gật đầu và chờ đợi cho Jongdae để cuối cùng đóng cửa locker của mình trước khi tugging trên cánh tay của mình. "Đi, chúng ta sẽ phải đến trễ. Tôi muốn có tất cả thời gian được phân bổ cho bài kiểm tra ngu ngốc này."Họ đi bộ đến các lớp học tính toán họ chia sẻ với nhau, vẫy lời tạm biệt với Jongin trên vai của họ. Jongin các cuộc gọi ra một xem bạn sau! Chúc May mắn! và quay xung quanh, hitching túi của mình cao lên vai của mình như ông đã làm cho đường đi xuống cầu thang, hai tại một thời điểm.Ông trình bày vào chỗ của mình bên cạnh Joonmyun chỉ giây trước khi âm thanh chuông, báo hiệu sự bắt đầu của lớp. Sự cứu trợ, ông bắn bạn bè của mình một nụ cười trước khi kéo ra máy tính xách tay của mình và flipping đến một trang mới. Ông của khoảng để ghi lại ngày khi ông thông báo Joonmyun frowning."Ở đây," Jongin cung cấp, đẩy trường hợp bút chì của ông trên. "Có một."Joonmyun sẽ gửi cho anh ta một nụ cười biết ơn trước khi chọn một và nhấn mũi vào giấy. "Cảm ơn bạn, bạn đang tuyệt vời."Jongin cười âm thầm. "Tôi biết," ông trả lời với một wink Ấn tượng.Jongin không xem Kyungsoo hoặc Jongdae cho đến khi ăn trưa, nơi Jongdae kéo bàn chân của mình trên bảng thông thường của họ trước khi gấp trên chỗ ngồi của mình. Joonmyun tăng một lông mày và Baekhyun snickers."Những gì xấu?" Joonmyun yêu cầu."Cho anh ta, có," Kyungsoo trả lời tỏ. Jongdae flips anh ta ra. Kyungsoo lượt truy cập anh ta trên đầu. Họ kết thúc squabbling, slapping ở bàn tay của nhau và squawking lẻ khoảng. Jongin chỉ cần lắc đầu và trở về của ông mì ống ấm. Yixing slide vào chỗ của mình ra khỏi hơi thở, quản lý để ngăn chặn chính mình từ lật đổ ra khỏi chiếc ghế này với ngón tay kẹp xung quanh các cạnh của bảng."Whoa, what's up?" Baekhyun hỏi, đôi mắt rộng."Gì," Yixing quần. Những người khác nhìn vào anh ta đáng ngờ. "Được rồi, rồi. Tôi lấy trộm điện thoại của Yifan và ông đang săn đuổi tôi.""Bạn biết rằng ông biết bạn ăn với chúng tôi, đúng không?" Jongin hỏi nhẹ nhàng."Hả?""Vâng, ông là đằng kia," Baekhyun cho biết thêm, trỏ vào cửa tiệm ăn với ông ngã ba nhựa. Yixing pales như ông trông qua vai của mình-Yifan của đứng ở cửa, nhìn anh ta với một chân mày lớn lên."Ah shit," Yixing mutters. "Tôi nhận được một số thực phẩm và không để cho bất cứ ai ngồi ở vị trí của tôi!"Nhảy lên, Yixing Phi tiêu vào đám đông, Yifan nóng trên gót của mình."Họ tiếp tục chơi mèo và chuột với nhau," Kyungsoo nói, lắc đầu và kéo một hộp bữa trưa ra khỏi túi của mình. "So dumb.""Được tốt đẹp," Jongin nói reproachfully, Dịch chuyển layer của Kyungsoo shin với chân của mình. Kyungsoo làm cho một khuôn mặt. Jongdae mất cơ hội để snatch lên một miếng thịt."Hey!" Kyungsoo yells, và Jongdae cười trong khuôn mặt của mình, miệng đầy đủ của thực phẩm.Phần còn lại sigh scooting gần gũi hơn với nhau với hy vọng ngăn chặn mảnh nghiền lên thực phẩm bay vào khuôn mặt của họ.Jongin fumbles với mái tóc của mình, squinting vào gương nhỏ gắn liền với bên trong cửa locker của mình. Nó luôn luôn là ngô nghịch, và thực sự không có gì ông có thể làm mặc dù có bao nhiêu anh ta cố gắng chế ngự tresses của mình. Thậm chí mạnh nhất sáp dường như không sau một vài giờ. Vì vậy, ông cho phép lại và thu thập các sách giáo khoa tiếng phổ thông của mình trước khi đóng cửa locker của mình. Mandarin là lớp duy nhất ông có với Sehun, và đó là cái anh thích nhất. Lớp tốt nhất của ông là trong tiếng quan thoại, nhưng nó là không chính xác đặc biệt. Không giống như Sehun.Ổn định chỗ ngồi của mình và cho cô gái bên cạnh anh ta một gật đầu lịch sự của người đứng đầu, Jongin Phi tiêu chiêm ngưỡng của mình qua nơi của Sehun ngồi. Ông có một cái nhìn hoàn hảo của của Sehun bên hồ sơ từ đâu, và điều duy nhất mà bao giờ đưa sự chú ý của mình ra khỏi các giáo viên là Sehun mình. Nhưng Sehun không bao giờ bị phân tâm, và không bao giờ trong bốn năm của chia sẻ cùng một lớp học tiếng phổ thông có Jongin bắt gặp Sehun nhìn lại vào anh ta.Ông sử dụng để nó, để nói rằng ít nhất, và ông luôn luôn là nội dung chỉ có các tính năng sắc nét, nhưng tinh tế của Sehun điền vào tâm trí của mình. Các giáo viên kêu gọi sự chú ý của họ ngay sau đó, và Jongin sẽ đi từ Sehun, bút chì sẵn sàng để ghi chép.Mỗi mười phút hoặc do đó ông sẽ lướt qua hơn, nếu như một số loại phản xạ, để cho cái nhìn của ông mất trong Sehun của tập trung các biểu hiện trong vài giây trước khi ông refocuses vào công việc ở bàn tay. Mỗi lớp học tiếng phổ thông qua như thế này, và nó không tự hỏi rằng nó luôn luôn cảm thấy như thể Mandarin là ngắn nhất lớp hắn.Khi chuông nhẫn, báo hiệu kết thúc lớp và do đó, ngày học, Sehun là học sinh đầu tiên để lại, cho giáo viên một cánh cung tôn trọng trước khi biến mất như một cơn gió mạnh của gió. Jongin có thể ngửi thấy mùi vani trong thức của mình, một hương thơm ông đã đến để yêu thương và liên kết với những điều ông không bao giờ có thể có. Mỉm cười ruefully cho mình, Jongin gói lên những điều của mình, kéo ra điện thoại của mình để gửi một văn bản đại chúng cho bạn bè của mình.Tôi sẽ ra sân, ông loại, và gửi văn bản tới những người trong nhóm ông được tạo ra chỉ dành cho mục đích này.Ông luôn luôn là một chờ đợi cho bạn bè của mình, nhưng ông không bận tâm. Nhảy lên lên các bức tường gạch thấp tách Sân vườn trường học từ vỉa hè công cộng, Jongin thay đổi tính bàn chân của mình trở lại và ra nhẹ, ba lô an toàn trong vòng của mình khi ông đồng hồ sinh viên tập tin ra, nhóm lớn ép giữa các cửa trước khi chúng tôi cuối cùng miễn phí như cá tái phát hành vào đại dương.Một lau đen của tóc bắt mắt của mình, và Jongin ngay lập tức biết đó là ai. Có chỉ một số ít người đó cao ở trường này, nhưng mà bóng râm đen-nó thuộc về không ai khác, nhưng Sehun. Tóc của ông là tối như mực in, vì vậy màu đen có vẻ như nhuộm. Nó cắt như vậy mà nó rơi haphazardly trên mắt mềm khi nó không phải theo kiểu lên. Của Jongin luôn luôn muốn đột quỵ những khóa; ông thắc mắc nếu họ đang mượt như ban đêm là đến mặt trăng.Của Jongin mất trong suy nghĩ khi Sehun nhìn lên. Gazes khóa và Jongin của họ gần topples tắt tường. Má của ông làm nóng lên, nhưng ông không thể có vẻ để lướt qua đi. Sợ hơn những gì Sehun có thể nghĩ về anh ta, Jongin của tinh thần la hét lúc mình để biến- nhưng bộ não của ông đóng băng khi Sehun cung cấp cho anh ta một nụ cười nhỏ trước khi ducking đầu và đi bộ qua các bức tường Jongin ngồi trên.Sehun biến ở giao lộ một khối và biến mất từ tầm nhìn. Của Jongin vẫn còn gaping tại giao lộ rằng khi một số nhảy lên trên tường bên cạnh anh ta."Những gì bạn đang tìm lúc?" Yixing yêu cầu, sau khi Jongin của đường ngắm với mình. Jongin lắc đầu và snaps quai hàm của mình đóng."Không có gì. Tôi nghĩ tôi thấy một số động vật đang tìm kiếm lạ."Yixing snorts nhưng không đẩy nó hơn nữa. Jongin nhìn vào bạn bè của mình."Đã làm Yifan cuối cùng quản lý để đánh bại bạn lên?"Yixing trông xúc phạm. "Ông có điện thoại của mình trở lại, nhưng ông đã không đánh đập tôi. Tôi không phải là dễ dàng để đánh bại lên, chấp nhận được."Jongin grins và pinches Yixing của má. Ông được một squawk sức bất bình trong phản ứng. Joonmyun xuất hiện sau đó, đáng ngạc nhiên hai chàng trai trên tường khi ông bật lên trên hư không."Chúa," Yixing nói, tay đối với ngực. "Tôi không thấy bạn tới."Joonmyun mắt. "Tôi biết tôi không đủ cao cho đầu của tôi là thanh lên qua cạnh trên của bức tường được rồi, vì vậy im đi."Yixing chortles và Joonmyun cuộn đôi mắt của mình. Jongin leans xuống và p
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Làm tròn góc, Jongin gần như đi vào Jongdae. Quản lý để vấp ngã để dừng lại, đồng nghiệp Jongin bạn mình tò mò -. Gập người trên trên vỉa hè của Jongdae, ba lô dựng lên trên một đầu gối khi ông cố gắng giữ thăng bằng "? Jongdae" ?. "Huh Oh, hey Jongin, hi" Cau mày và Jongdae phẩm tay vào một ngăn của túi xách của mình. "bạn đang tìm kiếm cái gì?" "Kính của tôi," Jongdae thở dài. ". Tôi có một bài kiểm tra toán ngày hôm nay và tôi sẽ cần đến nó tôi chỉ hy vọng tôi đã không quên vì, bạn biết đấy, nhà tôi là hai mươi phút đi và học được bắt đầu vào -" Jongin thở dài thương yêu. "Jongdae, kính của bạn đang ở trên đầu của bạn." Jongdae chớp mắt như Jongin đạt ra để nhổ mục nói ra khỏi đầu mình. Jongdae dừng lại trước khi tung mình lên Jongin, cho người bạn của mình một bóp rất lớn khi anh nhờ Jongin đầm đìa. Cười và thở khò khè cùng một lúc, Jongin vỗ tay kia lên trở lại và chờ đợi cho đến khi Jongdae đã túi xách của mình tất cả kéo khóa trước khi tiếp tục xuống phía đường bên cạnh. Hai cách dễ dàng vào cuộc trò chuyện bình thường, chỉ dừng lại khi họ đi bộ vào khuôn viên trường học và thám đề sinh viên thông minh nhất của nhà trường trong cùng một hướng. Jongdae ngừng nói vì anh ấy luôn luôn bị đe dọa bởi Oh Sehun, nhưng Jongin ngừng nói vì anh ấy đang trong tình yêu với Oh Sehun kể từ mãi mãi. Không ai biết mặc dù; Jongin con số đó là vô nghĩa nói với ai về điều đó vì Sehun chắc chắn nhất của giải đấu của mình. Bên cạnh đó, chúng ta chỉ có một vài tháng trước khi tốt nghiệp, và ông sẽ có lẽ không bao giờ để mắt trên khuôn mặt ngoạn Sehun của bao giờ trở lại. Jongdae thở dài và vô tình mang Jongin ra khỏi suy nghĩ của mình. "Có chuyện gì vậy?" "Anh ấy ở lớp toán học của tôi, và các giáo viên thường đường cong lớp tùy thuộc vào số điểm cao nhất. Nếu anh nhận được thêm 100%, các lớp học được khá nhiều sẽ bị ảnh hưởng. " "Bạn thậm chí không nên được sử dụng các đường cong như một cách để vượt qua," Jongin chides, và Jongdae bĩu môi. Anh ấy về để vặn lại khi một số khác của bạn bè của họ, Kyungsoo, đi tới chỗ họ. "Buổi sáng," Kyungsoo chào, trước khi chuyển sang Jongin. "Anh có nghe thấy?" "Về chuyện gì?" "Các nhóm nhảy có thể được biểu diễn trong lễ tốt nghiệp." Jongin lắc đầu. "Tôi thì không. Bạn có nghĩ đến thử giọng?" Kyungsoo thở dài. "Tôi không biết. Finals là vào tháng tới và tập nhảy chiếm quá nhiều thời gian. Bên cạnh đó, cần có đủ vũ công ngay cả khi không có người cao tuổi tham gia vào nó, phải không? Nhưng sau đó một lần nữa, tôi thực sự muốn làm điều đó. .. " "Khi đang thử giọng?" Jongin hỏi là ba thực hiện theo cách của họ đối với tủ khóa của họ. Jongdae mở của mình và một đống sách kịp thời lật đổ ra. Kyungsoo vỗ đầu thất vọng của mình comfortingly. "Ngày qua ngày mai, tôi nghĩ sao?" "Đi những vài ngày để quyết định sau đó," Jongin thấy, sách giáo khoa Lịch sử kéo mình ra khỏi tủ của cậu. Giữa họ, Jongdae vẫn bận rộn xô đẩy tất cả các cuốn sách của ông trở lại bên trong không gian chật hẹp mà phục vụ như là một thay đồ. "Bạn sẽ tham gia?" "Có thể," Jongin nói, "Tôi sẽ dành thời gian để quyết định quá." gật đầu Kyungsoo và đợi cho Jongdae để cuối cùng đóng cửa tủ của cậu trước khi kéo mạnh cánh tay của mình. "Thôi nào, chúng ta sẽ bị trễ. Tôi muốn có tất cả các thời gian quy định cho thử nghiệm ngu ngốc này." Họ đi ra đến lớp Calculus họ chia sẻ với nhau, vẫy tay ​​chào tạm biệt với Jongin qua vai của họ. Jongin gọi ra một see you later! chúc may mắn! và quay xung quanh, quá giang túi của mình cao hơn lên vai anh khi anh làm theo cách của mình xuống cầu thang, hai người tại một thời điểm. Ông trượt vào chỗ ngồi của mình bên cạnh Joonmyun chỉ vài giây trước khi chuông âm thanh, báo hiệu sự bắt đầu của lớp. Thở phào nhẹ nhõm, anh đã bắn bạn mình một nụ cười trước khi kéo ra máy tính xách tay của mình và lật sang một trang mới. Anh ấy về để ghi lại những ngày khi ông thông báo Joonmyun cau mày. "Ở đây," Mời Jongin, đẩy trường hợp bút chì của mình hơn. "Lấy một." Joonmyun gửi cho anh một nụ cười biết ơn trước khi chọn một và nhấn mũi lên giấy. "Cảm ơn bạn, bạn thật tuyệt vời." Jongin cười thầm. "Tôi biết," ông trả lời với một cái nháy mắt đầy kịch tính. Jongin không thấy Kyungsoo hoặc Jongdae cho đến khi ăn trưa, nơi Jongdae kéo đôi chân của mình trên bảng thông thường của họ trước khi gấp lại trên chỗ ngồi của mình. Joonmyun tăng mày và Baekhyun Snickers. "Đó là xấu?" Joonmyun hỏi. "Đối với ông, vâng," Kyungsoo trả lời cộc lốc. Jongdae flips anh ta ra. Kyungsoo đâm trúng vào đầu mình. Họ kết thúc cãi nhau, vỗ vào bàn tay của nhau và kêu quang quác ở các khoảng lẻ. Jongin chỉ lắc đầu và trả về để pasta ấm của mình. Yixing trượt vào chỗ ngồi của mình trong hơi thở, quản lý để ngăn mình không bị lật ra khỏi chiếc ghế này với ngón tay kẹp chặt xung quanh các cạnh của bảng. "Whoa, chuyện gì thế?" Baekhyun hỏi, đôi mắt mở to. "Không có gì," Yixing quần. Những người khác nhìn anh nghi ngờ. "Được rồi, được rồi. Tôi đã lấy trộm điện thoại của Yifan và ông săn bắn tôi xuống." "Bạn biết rằng anh ấy biết bạn ăn với chúng ta, đúng không?" Jongin hỏi nhẹ nhàng. "Huh?" "Vâng, ông ấy đúng hơn", Baekhyun cho biết thêm, chỉ vào cánh cửa căn tin với nĩa nhựa của mình. Yixing lu mờ khi nhìn qua vai của mình - đứng Yifan của ở cửa, nhìn anh với mày nâng lên. "Ah shit," lẩm bẩm Yixing. "Hãy cho tôi một số thực phẩm và không để cho bất cứ ai ngồi ở chỗ của tôi!" Nhảy lên, Yixing phi tiêu vào đám đông, Yifan nóng trên giày cao gót của mình. "Họ tiếp tục chơi mèo và chuột với nhau," Kyungsoo nói, lắc đầu và kéo một hộp cơm ra khỏi túi xách của mình. "Vì vậy, câm." "Hãy là tốt đẹp," Jongin nói quở trách, thúc cẳng Kyungsoo với bàn chân của mình. Kyungsoo làm cho khuôn mặt. Jongdae mất cơ hội để chộp lấy một miếng thịt. "Hey!" Kyungsoo hét lên, và Jongdae cười vào mặt anh, miệng đầy thức ăn. Các phần còn lại tiếng thở dài, scooting gần nhau hơn với hy vọng ngăn chặn những mảnh nghiền thức ăn bay vào khuôn mặt của họ. Jongin lóng ngóng với mái tóc của mình, nheo mắt vào tấm gương cực nhỏ gắn liền vào bên trong của cánh cửa tủ của cậu. Nó luôn luôn ngang bướng, và có thực sự không có gì anh có thể làm bất chấp bao nhiêu anh cố gắng chế ngự mái tóc của mình. Ngay cả những sáp mạnh dường như thất bại sau một vài giờ. Vì vậy, ông từ bỏ và thu thập sách giáo khoa tiếng Hoa của mình trước khi đóng tủ của cậu. Mandarin là lớp duy nhất mà anh có với Sehun, và đó là một trong những ông thích nhất. Lớp tốt nhất của mình là tiếng phổ thông, nhưng nó không chính xác đặc biệt. Không giống như Sehun của. Giải quyết vào chỗ ngồi của mình và đem lại cho các cô gái bên cạnh anh ta một cái gật đầu lịch sự của người đứng đầu, Jongin phi tiêu cái nhìn của mình đến chỗ Sehun của ngồi. Ông có một cái nhìn hoàn hảo của hồ sơ bên Sehun từ nơi ông là, và điều duy nhất mà bao giờ giật lấy sự chú ý của mình ra khỏi giáo viên là Sehun mình. Nhưng Sehun là không bao giờ bị phân tâm, và không bao giờ trong bốn năm chia sẻ cùng lớp Mandarin đã Jongin bắt Sehun nhìn lại anh ta. Anh ta đã quen với nó, để nói rằng ít nhất, và anh ấy luôn bằng lòng với việc có sự sắc nét, nhưng các tính năng tinh tế của Sehun làm đầy tâm trí của mình. Giáo viên gọi cho sự chú ý của họ ngay sau đó, và Jongin trông xa Sehun, bút chì sẵn sàng để ghi chép. Mỗi mười phút hoặc lâu hơn anh ta sẽ lướt qua, như một số loại phản xạ, để cho ánh mắt của anh mất trong biểu hiện tập trung của Sehun cho một vài giây trước khi ông tập trung hơn vào các nhiệm vụ chính. Mỗi lớp học tiếng Quan Thoại trôi qua như thế này, và không có gì lạ mà nó luôn cảm thấy như thể tiếng phổ thông là các lớp ngắn nhất mà cậu có. Khi chuông reo, báo hiệu sự kết thúc của lớp và do đó, những ngày đi học, Sehun là học sinh đầu tiên rời , cho các giáo viên cung kính trước khi biến mất như một cơn gió. Jongin có thể ngửi thấy mùi vanilla trong thức của mình, một mùi hương anh đến với tình yêu và liên kết với những điều ông không bao giờ có thể có. Mỉm cười một cách buồn bã với chính mình, Jongin gói lên những thứ của mình, kéo ra khỏi điện thoại của mình để gửi ra một văn bản đại chúng cho bạn bè của mình. Tôi sẽ được ra sân, anh loại, và sẽ gửi văn bản đến người trong nhóm anh ta tạo ra chỉ cho mục đích này. Anh ấy luôn là người chờ đợi cho bạn bè của mình, nhưng anh không bận tâm. Nhảy lên trên tường gạch thấp tách các sân trường từ vỉa hè công cộng, Jongin vung chân qua lại nhẹ nhàng, ba lô an toàn trong lòng của mình khi cậu nhìn sinh viên nộp ra, các nhóm lớn ép giữa cửa trước khi họ cuối cùng cũng miễn phí như cá được phát hành lại vào đại dương. Một lau đen của tóc bắt mắt của mình, và Jongin ngay lập tức biết đó là ai. Chỉ có một số ít người mà cao ở trường này, nhưng mà màu đen - nó thuộc về không ai khác nhưng Sehun. Tóc anh đen như mực, vì vậy màu đen mà có vẻ như nhuộm. Nó cắt trong một cách mà nó rơi bừa bãi trên đôi mắt mềm mại khi nó không phải theo kiểu lên. Jongin luôn muốn đột quỵ những ổ khóa; anh tự hỏi nếu họ như mượt như ban đêm là đến mặt trăng. Jongin của mất trong suy nghĩ khi Sehun nhìn lên. Ánh mắt của họ khóa và Jongin gần bị ngã ra khỏi tường. Má mình đang nóng lên, nhưng anh dường như không thể trong nháy mắt đi. Kinh hãi hơn những gì Sehun có thể nghĩ về anh, Jongin của tinh thần la hét mình để biến - nhưng bộ não của ông bị đóng băng khi Sehun đưa cho anh một nụ cười nhỏ trước khi cúi đầu xuống và đi bộ qua các bức tường Jongin ngồi trên. Sehun quay đầu xe ở ngã tư một khối xuống và biến mất khỏi tầm mắt. Jongin vẫn hổng ở đó giao lộ khi một số nhảy lên trên tường bên cạnh anh ta. "Em đang nhìn?" Yixing hỏi, sau dòng Jongin của cảnh với mình. Jongin lắc đầu và snaps đóng hàm của mình. "Không có gì. Tôi nghĩ rằng tôi đã nhìn thấy một số động vật nhìn kỳ lạ." khịt mũi Yixing nhưng không đẩy nó hơn nữa. Jongin nhìn người bạn của mình. "Yifan đã cuối cùng đã quản lý để đánh bại bạn lên?" Yixing có vẻ bị xúc phạm. "Ông có điện thoại của mình trở lại, nhưng ông đã không đánh tôi. Tôi không phải là dễ dàng để đánh bại lên, được không." Jongin cười và nhéo má Yixing của. Ông được một Squawk phẫn nộ trong phản ứng. Joonmyun xuất hiện sau đó, gây ngạc nhiên cho hai con trai vào tường khi anh bật lên trên hư không. "Chúa ơi," Yixing nói, bàn tay vào ngực anh. "Tôi đã không nhìn thấy bạn đến." Joonmyun cau có. "Tôi biết tôi không đủ cao cho đầu của tôi để được dính lên qua cạnh trên của bức tường không sao, nên im lặng." chortles Yixing và Joonmyun đảo mắt. Jongin cúi xuống và p





































































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: