Summary: Asami had a reason for being the way he was, cruel and emotio dịch - Summary: Asami had a reason for being the way he was, cruel and emotio Việt làm thế nào để nói

Summary: Asami had a reason for bei

Summary: Asami had a reason for being the way he was, cruel and emotionless, an an even greater reason for not wanting anyone to know.

Author's Note: Hello! Just another little one shot I have. I literally thought of this today. Tomorrow I've got a busy day, I have to remember the poem 'Fire and Ice', by Robert Frost to present it to my English Teacher. So far I have, "Fire and Ice, by Robert Frost..." YAH! Pray for me guys, I need to get an A in English, I've got a B- now. And thank the Lord, I'm some how passing my Physics Class...

Just in...43-8. Come on now. (Sorry, football moment!)

Asami had a reason for being the way he was.

Dark, mysterious, and in extension even abusive. He birthed fear into the hearts of those he controlled, not even giving one a chance of even pondering to speak out against him. With a glare that came from hell itself, he could send even the bravest men, cowering, on their knees, begging for their lives. With a quick movement of his hand, he could destroy a business, a family, he could take a life. He would feel no remorse for his deeds, no guilt for his actions, no pity for those who had fallen victim to him. He would only smirk, as he saw various lives before him crumble. It was a sin-and he knew it, finding enjoyment of the destruction of others. But as long as he caused it, as long as he was the reason for it, he didn't mind. He was the Leader of the Underworld right? And in extension, the Leader of Japan, anyone would be an idiot to question his authority.

Asami was a stern man, an impassive man. Very seldom did he show emotions, and even if he did, he was probably just putting up a facade. Rarely, did anyone ever discover the real him. He would reel them in, just close enough to scratch the surface and then-he'd distance himself from them, closing off any doors to his soul, and ways to his heart. Asami didn't like for it to be that way, but he didn't know any better. He was never taught to open up, to let things go, in fact...he was taught the exact opposite. To conceal his emotions, and that they could be used against them if he was too soft.

He was taught this at a young age.

He hated to remember that day, it was the ultimate blow to his pride.

OoOoO

A seven year old walked down the hallways of the Asami manor, his fourteen year old brother behind him holding a box of bandaids. The seven year old was crying, there was a scar on his hand.

"It's okay Ryuichi." His brother said. "We'll go to the bathroom, we'll fix the cut it'll be alright." Seven year old Ryuichi ignored his brother, still clenching the cut on his hand. It was bleeding, causing crimson spots to get on the carpet. He was scared that his father would be angry, seeing blood on the white carpet. His big brother Ryuisuke would be there to help him out though, to make sure Father didn't yell. Ryuisuke was always there for him...that's what brothers were for.

The two made it to one of the many bathrooms, where big brother Ryuisuke picked Ryuichi up and sat him on the ledge of the sink. "Let me see your hand, Ryu." He said softly, placing the first aid kit down next to Ryuichi. The younger boy extended his hand, and placed it into his brother's palm. Ryuisuke smiled, and blinked his hazel eyes.

"This may sting for a while Ryu." He spoke, reaching for a canister of liquid in the first aid kit. "But it's going to clean out the cut, then I'll put a bandaid on it."

Ryuichi remained quiet, as Ryuisuke dabbed the cut with alcohol. It wasn't that bad; Ryuicha had only fallen down and scrapped his hand against the curb while the two were playing. Truthfully, Ryuichi only cried to get Ryuisuke's attention. He loved his older brother, and he knew his older brother loved him. Ryuisuke protected Ryuichi, from anything and everything. He didn't know what he'd do without Ryuisuke.

The door to the bathroom suddenly opened, nearly falling off of the hinges. There stood a man, tall, and eerie. Slicked back black hair and a devilish suit. He had a cigarette rolling in his mouth, as he glared at both boys, his sons.

"What the hell is he crying for?" Father asked, causing Ryuisuke to grunt.

Ryuichi knew that Ryuisuke and Father never got along, in addition, unlike everyone else in the house, Ryuisuke wasn't afraid of father.

Ryuichi was terrified of father, but when in Ryuisuke's comapny, he felt safer. Still, he couldn't stop himself from shaking, feeling tears return to his eyes.

"He fell." Ryuisuke replied dryly. "I'm fixing his_"

"Why are you crying?" His question was directed towards Ryuichi, who stared with wide eyes. He didn't want to say the wrong thing, in fear that Father would hit him again. "Answer me, boy!" Father yelled, causing even Ryuisuke to jump a bit.

"Don't shout at him_"

"Shut the hell up and go to your room! Leave your brother to me_"

"Let me finish fixing his cut! He's just a kid, you're scaring him!"

Both Father and Ryuisuke began to shout at each other, back and forth. Ryuichi, as he was taught by Ryuisuke, covered his ears and began to cry. He tried to drown them out, but they hadn't argued like this in days. Ryuisuke was stupid, because even after Father punched him in the face, he still looked like a wild animal as he returned another blow. Ryuichi couldn't believe it...that Ryuisuke would actually hit father even after his nose was practically broken. He stared with wide eyes, not sure whether or not to cheer Ryuisuke on. Regardless, there were tears streaming down his cheeks, as he silently prayed that Ryuisuke could some how injure father.

And then Father punched Ryuisuke in the stomach, and Ryuisuke fell to his knees, coughing up blood. His long black bangs covered his eyes and he grunted in pain. Ryuichi screamed into his fist, as he tried to reach out, bit Father appeared before him, and yanked him off of the sink ledge and out of the bathroom. He shut the door and locked it, Ryuisuke couldn't get out, but he was still banging and yelling.

Father held Ryuichi's sore hand, not caring for his son's pleas. He took Ryuichi into the bedroom, and did something strange. He threw him on the large bed, and within seconds was upon him. Ryuichi was confused, as he felt father roughly pulling off his pants, and then his trousers as he bent him over in a painful manner.

"I'm going to teach you to grow up! Showing emotions will get you nowhere in this world! Do you hear me! Stop your fucking tears before you end up like your good for nothing autistic brother!"

Ryuichi was shaking, crying and trying to move away as he heard father undo his own pants. And within seconds, a pain like no other overcame him as he clutched the pillows, the sheets harder than he ever had before. He wanted Ryuisuke to come into the room, to punch father, and to save him. But Ryuisuke wasn't there for him... like he should have been.

Ryuichi called for him, but father only silenced the seven year old. His cries harmonized with the slow growing night.

Days later, Ryuichi was in bed.

He hadn't found the strength to walk, let alone play. He was confused by his father's actions, still feeling pain from that night. Why would Father do something so cruel..so vile?

The maid brought him some food, and his older sister Himeko came in as two weren't as close as he and Ryuisuke were, and seeing as their conversation headed no where, she left the room.

Big brother Ryuisuke came in later that day, there was a charming smile plastered on his lips. His eyes focused on Ryuichi in a cunning manner as he made way to sit on the bed.

"Finally," Ryusuke began. "I feel a little victorious, staying in a bathroom for four days. I've never showered so much you know_"

"Ryuisuke..." Ryuichi's voice was quiet and shaking. "Father...father did something to me."

Ryuisuke frowned.

"Please don't get mad at me...if I tell you..."

OoOoO

Ryuichi couldn't walk that well, so Ryuisuke carried him on his back.

The two left the house and went to a local park. Both brothers sat by the edge of a lake, and tossed bread to the ducks. Ryuichi laughed seeing the small ducklings crawl up to the shore and still bits of bread from hims.

Ryuisuke sat and watched, ruffling his little brother's hair.

OoOoO

Ryuchi didn't know what the words 'bitch', and 'rape' were.

Ryuisuke and father were yelling again, and Ryuisuke had called mother a bitch. Mother had then joined the fight, shouting at Ryuisuke , shaming him for his accusation. Ryuisuke told her he didn't care, he clearly said, "You let him rape, Ryuichi, you bitch! You're supposed to be his mother! You're supposed to protect him!". Those words were big and foreign to little Ryuichi. He only clenched his covers, waiting for them to stop.

The door to his bedroom opened seconds later, and his older sister Himeko walked in. In her hands, she held a little baby, Giman was his name. There were tears in his large violet eyes as he clinged on to his sister's night gown for protection. Ryuichi sat up and watched as Himeko sat on the edge of the bed. With a free arm, she extended her hand towards Ryuichi.

"It's okay." She said quietly, with the voice that Ryuichi wished would be mother's. Except, he and mother never had a real conversation... "Come on, Ryu." Her inviting voice drew Ryuichi in, as he found himself melting into his older sister's embrace. He couldn't remember the last time he was hugged by a woman, but regardless she was soft, warm.

He felt tears fall down his cheeks, as he fell victim to the love she had born him.

OoOoOo

Ryuisuke was sixteen now, and he just about had it.

Ryuichi was nine and he had changed, letting his father's words get to him. He had cut off ties with Ryuisuke, as he was now just another person in the house. On the outside, he acted cold towards him, calling him childish and even going as far as using the word "autistic" to hurt him even more.

On the inside, he hated himself for doing this, for pushing Ryuisuke away. But he didn't want to get hurt anymore, he onl
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Tóm tắt: Asami đã có một lý do vì cách ông là, độc ác và vô cảm, một một lý do hơn để không muốn bất cứ ai biết.Lưu ý của tác giả: Xin chào! Chỉ là một chút một lần tôi có. Tôi nghĩa là nghĩ về điều này vào ngày hôm nay. Ngày mai tôi đã có một ngày bận rộn, tôi phải nhớ bài thơ 'lửa và băng, bởi Robert Frost để trình bày cho giáo viên tiếng Anh của tôi. Cho đến nay tôi đã có, "Lửa và băng, bởi Robert Frost..." YAH! Cầu nguyện cho tôi guys, tôi cần để có được một A bằng tiếng Anh, tôi đã có một B - bây giờ. Và cảm ơn Chúa, tôi là một số như thế nào đi qua lớp học vật lý của tôi...Chỉ trong... 43-8. đi bây giờ. (Xin lỗi, bóng đá thời điểm!)Asami đã có một lý do vì cách ông.Bóng tối, bí ẩn, và trong phần mở rộng ngay cả lạm dụng. Ông birthed sợ hãi vào trong trái tim của những người Anh kiểm soát, thậm chí không đưa ra một một cơ hội thậm chí cân nhắc để nói ra chống lại ông. Với một ánh sáng chói mà đến từ địa ngục chính nó, ông có thể gửi cho ngay cả những dũng cảm nhất trong người đàn ông, cowering, trên đầu gối của mình, xin ăn cho cuộc sống của họ. Với một chuyển động nhanh chóng của bàn tay của mình, ông có thể phá hủy một doanh nghiệp, một gia đình, ông có thể mất một cuộc sống. Ông sẽ cảm thấy không hối lỗi cho hành động của mình, không có tội lỗi cho hành động của mình, không có điều đáng tiếc cho những người đã giảm nạn nhân với anh ta. Ông chỉ nào smirk, khi ông thấy cuộc sống khác nhau trước khi anh ta sụp đổ. Đó là một tội lỗi- và ông biết nó, việc tìm kiếm thú vị cho sự tàn phá của người khác. Nhưng chừng nào ông gây ra nó, miễn là ông là lý do cho nó, ông đã không nhớ. Ông là lãnh đạo của thế giới ngầm quyền? Và trong phần mở rộng, nhà lãnh đạo Nhật bản, bất cứ ai sẽ là một idiot cho câu hỏi của quyền lực của mình.Asami là một người nghiêm khắc, một người đàn ông impassive. Rất hiếm khi ông đã làm cho những cảm xúc, và ngay cả khi ông đã làm, ông có thể chỉ đưa lên một mặt tiền. Hiếm khi, đã làm bất cứ ai bao giờ khám phá thực sự Anh ta. Ông sẽ cuộn chúng trong, chỉ cần đóng đủ đến trầy xước bề mặt và sau đó ông nào xa mình từ họ, đóng bất kỳ cửa cho linh hồn của mình, và cách để trái tim của mình. Asami đã không thích cho nó để như vậy, nhưng ông không biết bất kỳ tốt hơn. Ông không bao giờ được dạy để mở ra, để những thứ đi, trong thực tế... ông được dạy đối diện chính xác. Để che giấu những cảm xúc của mình, và rằng, họ có thể được sử dụng chống lại họ nếu ông là quá mềm.Ông được dạy điều này tại một tuổi trẻ.Ông ghét để nhớ ngày hôm đó, nó đã là các đòn cuối cùng để niềm tự hào của mình.OoOoOMột bảy tuổi đi xuống các hành lang của Asami manor, anh trai của ông 14 tuổi phía sau anh ta đang nắm giữ một hộp bandaids. Bảy tuổi đã khóc, có là một vết sẹo trên bàn tay của mình."It's okay Ryuichi." Anh trai của ông nói. "Chúng tôi sẽ đi vào nhà vệ sinh, chúng tôi sẽ sửa chữa việc cắt giảm nó sẽ alright." Bảy năm cũ Ryuichi bỏ qua anh trai của ông, vẫn còn siết chặt cắt giảm trên bàn tay của mình. Nó chảy máu, gây đỏ thẫm điểm để có được trên thảm. Ông là sợ rằng cha sẽ tức giận, nhìn thấy máu trên thảm trắng. Anh trai lớn của ông Ryuisuke sẽ ở đó để giúp anh ta mặc dù, để làm cho chắc chắn cha không la lên. Ryuisuke đã luôn luôn có cho anh ta... đó là những gì cho anh em.Hai đã làm cho nó một trong nhiều phòng tắm, nơi anh trai lớn Ryuisuke nhặt Ryuichi và ngồi anh ta trên lồi ra của bồn rửa chén. "Hãy để tôi xem bàn tay của bạn, Ryu." Ông nói nhẹ nhàng, đặt các kit viện trợ đầu tiên xuống bên cạnh Ryuichi. Cậu bé trẻ mở rộng bàn tay của mình, và đặt nó vào trai của palm. Ryuisuke cười, và blinked Tram mắt."Điều này có thể chích một chút Ryu." Ông đã nói, đạt cho một ống đựng của chất lỏng trong các kit viện trợ đầu tiên. "Nhưng nó sẽ làm sạch việc cắt giảm, sau đó tôi sẽ đặt một bandaid trên nó."Ryuichi vẫn yên tĩnh, như Ryuisuke dabbed cắt với rượu. Nó không phải là xấu; Ryuicha chỉ có giảm và tháo dỡ bàn tay của mình chống lại lề đường trong khi cả hai đang chơi. Trung thực, Ryuichi chỉ khóc để có được sự chú ý của Ryuisuke. Ông đã yêu anh trai của ông, và ông biết anh trai của ông đã yêu anh ta. Ryuisuke bảo vệ Ryuichi, từ bất cứ điều gì và tất cả mọi thứ. Ông không biết những gì ông sẽ làm gì mà không có Ryuisuke.Cửa phòng tắm mở ra đột ngột, gần như rơi ra khỏi bản lề. Có đứng một người đàn ông, cao, và kỳ lạ. Tóc màu đen trở lại slicked quay và một phù hợp với devilish. Ông có một điếu thuốc cán trong miệng của mình, như ông glared tại cả hai con trai, con trai của ông."Những gì địa ngục ông khóc cho?" Cha hỏi, gây ra Ryuisuke để grunt.Ryuichi biết rằng Ryuisuke và cha không bao giờ có, ngoài ra, không giống như tất cả mọi người khác trong nhà, Ryuisuke đã không sợ của cha.Ryuichi đã sợ của cha, nhưng khi trong Ryuisuke của công ty, ông cảm thấy an toàn hơn. Tuy nhiên, ông không thể dừng lại bản thân từ lắc, nước mắt cảm giác trở về đôi mắt của mình."Ông ngã." Ryuisuke trả lời tỏ. "Tôi đang sửa chữa his_""Tại sao bạn đang khóc?" Câu hỏi của ông được đạo diễn hướng tới Ryuichi, người stared với đôi mắt rộng. Ông không muốn nói những điều sai trái, trong sợ hãi rằng cha sẽ trúng anh ta một lần nữa. "Trả lời ta, cậu bé!" Cha hét, gây ra thậm chí Ryuisuke để nhảy một chút."Đừng kêu la lúc him_""Shut địa ngục và đi đến phòng của bạn! Anh trai của bạn để me_""Hãy để tôi kết thúc sửa chữa cắt của mình! Ông là chỉ là một đứa trẻ, bạn đang sợ anh ta!"Cha và Ryuisuke bắt đầu kêu la vào nhau, trở lại và ra. Ryuichi, như ông đã được giảng dạy bởi Ryuisuke, được bảo hiểm đôi tai của mình và bắt đầu khóc. Ông đã cố gắng để rút ra chúng ra, nhưng họ đã không lập luận như thế này trong ngày. Ryuisuke là ngu ngốc, vì ngay cả sau khi cha ông đấm vào mặt, ông vẫn còn trông giống như một động vật hoang dã như ông trở lại một đòn. Ryuichi không thể tin nó... rằng Ryuisuke thực sự muốn nhấn cha ngay cả sau khi mũi của mình đã bị hỏng thực tế. Ông stared với đôi mắt rộng, không chắc chắn vui Ryuisuke trên hay không. Bất kể, đã có nước mắt dòng xuống má của mình, như ông âm thầm cầu nguyện Ryuisuke một số như thế nào có thể làm tổn thương cha.Và sau đó cha đấm Ryuisuke trong dạ dày, và Ryuisuke đã giảm đến đầu gối của mình, ho ra máu. Tóc mái dài đen của ông bảo hiểm đôi mắt của mình và ông càu đau đớn. Ryuichi gào lên vào nắm tay của mình, như ông đã cố gắng tiếp cận, bit cha xuất hiện trước khi anh ta, và ông yanked tắt của lồi ra bồn rửa chén và ra khỏi phòng tắm. Ông đóng cửa và khóa nó, Ryuisuke không thể nhận ra, nhưng ông vẫn đập và la hét.Cha đã tổ chức của Ryuichi đau tay, không chăm sóc cho con trai mình pleas. Ông đã Ryuichi vào phòng ngủ, và đã làm một cái gì đó kỳ lạ. Ông đã ném anh ta trên giường lớn, và trong vòng vài giây là khi ngài. Ryuichi nhầm lẫn, như ông cảm thấy cha khoảng kéo ra khỏi quần của mình, và sau đó quần của mình như ông cong anh ta hơn một cách đau đớn."Tôi sẽ dạy cho bạn để lớn lên! Đang hiển thị cảm xúc sẽ giúp bạn không có nơi nào trong thế giới này! Bạn có nghe tôi! Dừng của bạn fucking nước mắt trước khi bạn kết thúc như bạn tốt cho không có gì anh trai mắc chứng tự kỷ! "Ryuichi lắc, khóc và cố gắng để di chuyển đi khi ông nghe cha hoàn tác quần của mình. Và trong vòng vài giây, một nỗi đau như không có khác vượt qua anh ta như ông cắp gối, các tấm khó hơn so với ông bao giờ có trước khi. Ông muốn Ryuisuke để đi vào phòng, đến lúc đấm cha, và để cứu anh ta. Nhưng Ryuisuke không có cho anh ta... giống như ông cần phải có.Ryuichi kêu gọi anh ta, nhưng cha chỉ im lặng bảy tuổi. Khóc của mình hài hòa với đêm đang phát triển chậm.Ngày sau đó, Ryuichi là giường.Ông đã không tìm thấy sức mạnh để đi, hãy để một mình chơi. Ông đã nhầm lẫn bởi hành động của cha mình, vẫn còn cảm giác đau từ đêm đó. Tại sao cha làm một cái gì đó rất tàn nhẫn. Vì vậy thấp hèn?Maid đã đưa ông một số thực phẩm, và chị Himeko đến trong khi hai không gần như ông và Ryuisuke đã, và nhìn thấy như cuộc đàm thoại đứng đầu không có nơi, cô rời khỏi phòng.Anh trai lớn Ryuisuke đến vào cuối ngày hôm đó, đã có một nụ cười quyến rũ trát vữa trên đôi môi của mình. Đôi mắt của ông tập trung vào Ryuichi một cách khôn ngoan khi ông làm cách nào để ngồi trên giường."Finally," Ryusuke began. "I feel a little victorious, staying in a bathroom for four days. I've never showered so much you know_""Ryuisuke..." Ryuichi's voice was quiet and shaking. "Father...father did something to me."Ryuisuke frowned."Please don't get mad at me...if I tell you..."OoOoORyuichi couldn't walk that well, so Ryuisuke carried him on his back.The two left the house and went to a local park. Both brothers sat by the edge of a lake, and tossed bread to the ducks. Ryuichi laughed seeing the small ducklings crawl up to the shore and still bits of bread from hims.Ryuisuke sat and watched, ruffling his little brother's hair.OoOoORyuchi didn't know what the words 'bitch', and 'rape' were.Ryuisuke and father were yelling again, and Ryuisuke had called mother a bitch. Mother had then joined the fight, shouting at Ryuisuke , shaming him for his accusation. Ryuisuke told her he didn't care, he clearly said, "You let him rape, Ryuichi, you bitch! You're supposed to be his mother! You're supposed to protect him!". Those words were big and foreign to little Ryuichi. He only clenched his covers, waiting for them to stop.The door to his bedroom opened seconds later, and his older sister Himeko walked in. In her hands, she held a little baby, Giman was his name. There were tears in his large violet eyes as he clinged on to his sister's night gown for protection. Ryuichi sat up and watched as Himeko sat on the edge of the bed. With a free arm, she extended her hand towards Ryuichi.
"It's okay." She said quietly, with the voice that Ryuichi wished would be mother's. Except, he and mother never had a real conversation... "Come on, Ryu." Her inviting voice drew Ryuichi in, as he found himself melting into his older sister's embrace. He couldn't remember the last time he was hugged by a woman, but regardless she was soft, warm.

He felt tears fall down his cheeks, as he fell victim to the love she had born him.

OoOoOo

Ryuisuke was sixteen now, and he just about had it.

Ryuichi was nine and he had changed, letting his father's words get to him. He had cut off ties with Ryuisuke, as he was now just another person in the house. On the outside, he acted cold towards him, calling him childish and even going as far as using the word "autistic" to hurt him even more.

On the inside, he hated himself for doing this, for pushing Ryuisuke away. But he didn't want to get hurt anymore, he onl
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Tóm tắt: Asami đã có một lý do để được cách ông, độc ác và vô cảm, một lý do lớn hơn cho không muốn bất cứ ai biết. Tác giả của Lưu ý: Xin chào! Chỉ cần một chút một shot tôi có. Tôi nghĩa là suy nghĩ của ngày hôm nay. Ngày mai tôi đã có một ngày bận rộn, tôi phải nhớ bài thơ 'Fire và Ice', bởi Robert Frost để trình bày cho giáo viên tiếng Anh của tôi. Vì vậy, đến nay tôi có, "Fire và Ice, bởi Robert Frost ..." YAH! Hãy cầu nguyện cho tôi đi, tôi cần để có được một A tiếng Anh, tôi đã có một B- bây giờ. Và cảm ơn Chúa, tôi là một số cách truyền Vật lý lớp của tôi ... Chỉ trong ... 43-8. Nào bây giờ. (Xin lỗi, thời điểm bóng đá!) Asami đã có một lý do để được cách ông. Dark, bí ẩn, và trong phần mở rộng thậm chí lạm dụng. Ông birthed sợ hãi vào trái tim của những người mà ông kiểm soát, thậm chí không cho một cơ hội thậm chí cân nhắc lên tiếng chống lại anh ta. Với một ánh mắt mà đến từ địa ngục bản thân, anh có thể gửi ngay cả những người đàn ông dũng cảm nhất, cowering, trên đầu gối của mình, cầu xin cho cuộc sống của họ. Với một phong trào nhanh chóng của các tay của mình, ông có thể phá hủy một doanh nghiệp, một gia đình, anh có thể mất một cuộc sống. Anh sẽ không cảm thấy hối hận về những việc làm của mình, không có cảm giác tội lỗi về những hành động của mình, không tiếc cho những ai đã trở thành nạn nhân với anh. Ông chỉ cười khẩy, khi thấy cuộc sống khác nhau trước khi anh sụp đổ. Đó là một tội lỗi, và ông biết điều đó, việc tìm kiếm hưởng của sự phá hủy của những người khác. Nhưng miễn là anh ta gây ra nó, miễn là anh là lý do cho nó, anh không quan tâm. Ông là người lãnh đạo của Underworld phải không? Và trong phần mở rộng, các lãnh đạo của Nhật Bản, ai sẽ là một thằng ngốc để nghi chính quyền của ông. Asami là một người nghiêm khắc, một người đàn ông bình thản. Rất ít khi anh ấy thể hiện tình cảm, và ngay cả khi ông đã làm, ông có lẽ chỉ cần đặt lên một mặt tiền. Hiếm khi có ai bao giờ khám phá ra con người thật của anh ta. Ông sẽ kéo chúng, vừa đủ gần để làm xước bề mặt và sau đó-he'd khoảng cách mình từ họ, đóng cửa ra bất kỳ cửa để linh hồn của mình, và cách để trái tim mình. Asami không muốn cho nó theo cách đó, nhưng ông không biết gì hơn. Ông không bao giờ được dạy để mở ra, để cho mọi thứ đi, trong thực tế ... ông được dạy hoàn toàn ngược lại. Để che giấu cảm xúc của mình, và họ có thể được sử dụng chống lại chúng nếu ông quá mềm. Ông đã dạy điều này ở độ tuổi trẻ. Anh ghét phải nhớ ngày hôm đó, nó là đòn cuối cùng để niềm tự hào của mình. ooooo A bảy tuổi đi xuống các hành lang của các ấp Asami, anh trai mười bốn tuổi của ông lại cầm một hộp bandaids. Bảy tuổi đã khóc, đã có một vết sẹo trên tay của mình. "Không sao đâu Ryuichi." Anh trai của ông cho biết. "Chúng ta sẽ đi đến phòng tắm, chúng tôi sẽ sửa chữa các vết cắt nó sẽ ổn thôi." Bảy tuổi Ryuichi bỏ qua anh trai của mình, vẫn nắm chặt vết cắt trên tay. Nó bị chảy máu, gây ra các điểm để có được màu đỏ thẫm trên thảm. Ông đã sợ hãi rằng cha mình sẽ tức giận, nhìn thấy máu trên tấm thảm trắng. Anh trai lớn của ông Ryuisuke sẽ ở đó để giúp anh ta ra tuy nhiên, để chắc chắn rằng Cha đã không hề kêu. Ryuisuke luôn ở đó cho anh ... đó là những gì anh em đã cho. Hai đã làm cho nó một trong nhiều phòng tắm, nơi anh lớn Ryuisuke chọn Ryuichi lên và ngồi ông trên gờ tường của bồn rửa. "Hãy để tôi nhìn thấy bàn tay của bạn, Ryu." Ông nói nhẹ nhàng, đặt kit viện trợ đầu tiên xuống bên cạnh Ryuichi. Các cậu bé chìa tay ra, và đặt nó vào lòng bàn tay của anh trai mình. Ryuisuke mỉm cười, và chớp đôi mắt nâu của mình. "Điều này có thể chích cho một trong khi Ryu." Ông nói, với lấy một ống đựng chất lỏng trong túi cấp cứu. "Nhưng nó sẽ làm sạch các vết cắt, sau đó tôi sẽ đặt một bandaid vào nó." Ryuichi vẫn yên tĩnh, như Ryuisuke thấm cắt với rượu. Đó không phải là xấu; Ryuicha đã chỉ giảm xuống và bỏ tay vào lề đường trong khi hai người chơi. Trung thực, Ryuichi chỉ khóc để có được sự chú ý của Ryuisuke. Anh ấy yêu anh trai của mình, và anh biết anh trai mình yêu anh. Ryuisuke bảo vệ Ryuichi, từ bất cứ điều gì và tất cả mọi thứ. Anh không biết hắn sẽ làm gì mà không Ryuisuke. Cánh cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, gần như rơi ra khỏi bản lề. Có một người đàn ông đứng, cao lớn, và kỳ lạ. Chuốt tóc đen và một bộ đồ quỷ quái. Ông đã có một điếu thuốc lăn trong miệng của mình, như ông trừng mắt nhìn hai thằng con trai, con trai của ông. "Cái quái gì thế anh khóc?" Cha hỏi, gây Ryuisuke để grunt. Ryuichi biết rằng Ryuisuke và Cha không bao giờ có cùng, ngoài ra, không giống như mọi người khác trong nhà, Ryuisuke không sợ cha. Ryuichi khiếp sợ của cha, nhưng khi ở comapny Ryuisuke, cậu cảm thấy an toàn hơn. Tuy nhiên, anh không thể ngăn mình khỏi run rẩy, nước mắt cảm giác trở về với đôi mắt của mình. "Anh ngã xuống." Ryuisuke trả lời cộc lốc. "Tôi đang sửa chữa his_" "Tại sao em lại khóc?" Câu hỏi của anh được đạo diễn hướng tới Ryuichi, người nhìn chằm chằm với đôi mắt mở to. Anh không muốn nói những điều sai trái, trong nỗi sợ hãi rằng Cha sẽ đánh anh ta một lần nữa. "Trả lời tôi, cậu bé!" Cha hét, thậm chí gây Ryuisuke để nhảy một chút. "Đừng có la tại him_" "Im địa ngục lên và đi sang phòng của bạn Để lại anh trai của bạn để me_"! "Hãy để tôi hoàn thành việc sửa cắt của mình! Anh ấy chỉ là một đứa trẻ, bạn đang dọa anh ta! " Cả hai Cha và Ryuisuke bắt đầu la hét vào nhau, qua lại. Ryuichi, như ông đã được dạy bởi Ryuisuke, bịt tai của mình và bắt đầu khóc. Ông đã cố gắng để át chúng ra, nhưng họ đã không tranh luận như thế này trong ngày. Ryuisuke là ngu ngốc, bởi vì ngay cả sau khi Cha đấm vào mặt anh, anh vẫn trông giống như một con thú hoang khi ông trở về đòn khác. Ryuichi không thể tin được ... mà Ryuisuke thực sự sẽ đánh cha ngay cả sau khi mũi của ông đã được thực tế bị phá vỡ. Anh nhìn chằm chằm với đôi mắt mở to, không chắc chắn có hay không để cổ vũ Ryuisuke trên. Bất kể, có những giọt nước mắt chảy xuống má, như ông âm thầm cầu nguyện rằng Ryuisuke có thể một số cách làm tổn thương người cha. Và sau đó Cha đấm Ryuisuke trong dạ dày, và Ryuisuke quỳ gối, ho ra máu. Bangs đen dài của mình che mắt của ông và ông càu nhàu trong đau đớn. Ryuichi hét vào nắm đấm của mình, như ông đã cố gắng để tiếp cận, cắn Cha xuất hiện trước mặt anh, và giật anh ta ra của các gờ bồn rửa và ra khỏi phòng tắm. Anh đóng cửa và khoá lại, Ryuisuke không thể nhận ra, nhưng ông vẫn đập và la hét. Cha nắm tay đau Ryuichi, không chăm sóc cho những lời cầu xin của con trai mình. Ông Ryuichi vào phòng ngủ, và đã làm một cái gì đó kỳ lạ. Anh ném anh ta trên giường lớn, và trong vài giây trên người. Ryuichi đã nhầm lẫn, vì ông cảm thấy cha khoảng kéo ra khỏi quần của mình, và sau đó quần của mình khi anh cúi mình trên một cách đau đớn. "Tôi sẽ dạy cho bạn để lớn lên! Xếp cảm xúc sẽ giúp bạn có hư trong thế giới này! Bạn có nghe tôi! Đừng khóc fucking của bạn trước khi bạn kết thúc như tốt bạn không có gì anh em mắc chứng tự kỷ! " Ryuichi run run, khóc và cố gắng để di chuyển đi khi nghe cha undo quần của mình. Và trong vòng vài giây, một nỗi đau không giống ai thắng nó khi anh nắm chặt chiếc gối, tấm khó hơn ông bao giờ có trước đây. Ông muốn Ryuisuke để đi vào phòng, đấm cha, và để cứu anh ta. Nhưng Ryuisuke không có ở đó cho anh ... như anh cần phải có được. Ryuichi gọi cho anh, nhưng cha chỉ im lặng bảy tuổi. Tiếng khóc của mình hài hòa với các đêm phát triển chậm. Những ngày sau đó, Ryuichi đã ở trên giường. Anh đã không tìm được sức mạnh để bước đi, hãy để một mình chơi. Ông đã nhầm lẫn bởi những hành động của cha mình, vẫn còn cảm giác đau từ đêm đó. Tại sao Cha sẽ làm điều gì đó để cruel..so thấp hèn? Các cô hầu mang lại cho anh một số thực phẩm, và chị gái anh Himeko đến như là hai người không phải là gần như ông và Ryuisuke là, và nhìn thấy như cuộc trò chuyện của họ đứng đầu không có nơi, cô rời các phòng. Big Ryuisuke anh đến vào cuối ngày hôm đó, đã có một nụ cười quyến rũ dán trên môi anh. Đôi mắt của ông tập trung vào Ryuichi một cách xảo quyệt như ông đã làm cách nào để ngồi trên giường. "Cuối cùng," Ryusuke bắt đầu. "Tôi cảm thấy một chút chiến thắng, ở trong một phòng tắm trong bốn ngày. Tôi chưa bao giờ tắm rửa quá nhiều bạn know_" "Ryuisuke ..." Giọng Ryuichi là yên tĩnh và run rẩy. "Cha ... cha đã làm một cái gì đó với tôi." Ryuisuke cau mày. "Xin đừng giận tôi ... nếu tôi nói với bạn ..." ooooo Ryuichi có thể không đi bộ mà tốt, vì vậy Ryuisuke mang cậu về mình lại. Hai ra khỏi nhà và đi đến một công viên địa phương. Cả hai anh em ngồi bên cạnh một hồ nước, và ném bánh mì như con vịt. Ryuichi cười khi nhìn thấy những con vịt con nhỏ bò lên vào bờ và vẫn còn những mảnh bánh mì từ Hims. Ryuisuke ngồi và nhìn, làm rối tóc của em trai mình. ooooo Ryuchi không biết những gì từ 'chó', và 'hiếp dâm' được. Ryuisuke và cha đã hét lên một lần nữa, và Ryuisuke đã gọi mẹ một con chó cái. Mẹ đã sau đó tham gia chiến đấu, hét vào Ryuisuke, shaming ông cho lời buộc tội của mình. Ryuisuke nói với cô rằng anh không quan tâm, anh nói rõ ràng, "Bạn có để cho anh ta hãm hiếp, Ryuichi, bạn bitch! Bạn đang nghĩ là mẹ của mình! Bạn đang nghĩ để bảo vệ anh!". Những lời nói đó đã lớn và nước ngoài để ít Ryuichi. Ông chỉ nắm chặt bao của mình, chờ đợi cho họ dừng lại. Cánh cửa phòng ngủ của ông đã mở giây sau, và chị gái anh Himeko bước vào. Trong tay cô, cô đã tổ chức một em bé, Giman là tên của mình. Có những giọt nước mắt trong đôi mắt màu tím lớn của ông khi ông clinged về để em gái mình đêm áo choàng cho bảo vệ. Ryuichi ngồi dậy và nhìn Himeko ngồi trên mép giường. Với một cánh tay tự do, cô đưa tay về phía Ryuichi. "Không sao đâu." Cô lặng lẽ nói, với giọng nói rằng Ryuichi muốn sẽ là người mẹ. Ngoại trừ, ông và mẹ không bao giờ có một cuộc trò chuyện thực sự ... "Thôi nào, Ryu." Giọng nói mời cô thu hút Ryuichi trong, như anh thấy mình tan vào vòng tay của chị gái mình. Anh không thể nhớ lần cuối cùng anh được ôm bởi một người phụ nữ, nhưng bất kể cô mềm mại, ấm áp. Anh cảm thấy những giọt nước mắt rơi xuống má, như ông là nạn nhân của tình yêu, cô đã sinh ra anh. oooooo Ryuisuke được mười sáu giờ, và anh chỉ về thăm nó. Ryuichi đã chín và anh đã thay đổi, để cho lời của cha mình có được với anh ta. Ông đã cắt đứt quan hệ với Ryuisuke, như anh bây giờ chỉ là một người trong nhà. Nhìn bề ngoài, anh hành động lạnh lùng với anh, gọi anh là trẻ con và thậm chí còn đi xa như sử dụng từ "tự kỷ" làm tổn thương anh nhiều hơn. Bên trong, anh ghét bản thân mình để làm điều này, để đẩy Ryuisuke đi. Nhưng ông không muốn bị tổn thương nữa, anh onl



































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: