Summary: Okuda Manami now enters her high school life after the unforg dịch - Summary: Okuda Manami now enters her high school life after the unforg Việt làm thế nào để nói

Summary: Okuda Manami now enters he

Summary: Okuda Manami now enters her high school life after the unforgettable events of her last year in middle school. But how does a former killer go back to being a regular student in a regular high school? After being shunned by her entire classroom, she decides to keep it that way since she thinks no one can get hurt that if she's out of the picture. No one needs an introverted chemical freak – but that's just when an overfamiliar Redhead decides to get in the way. Karmanami (MAJOR) and other ships coming your way! As usual, reviews are very much appreciated!

Hello there! It's TFWSTD the anohana freak with a Karmanami fic for all you fans of this ship. Damn, I got addicted to this ship for a while now and I was complaining about WHY THERE AREN'T A LOT OF FICS FOR THEM, so I decided I'd write one ^3^.

This story will have 2 parts to it. The first half would probably have an estimated number of 25 chapters or more (I hope it's not more) as well as the 2nd half. The story is set in high school after everything with korosensei ends. I don't know how they deal with the octopus but I'll try not to make it matter as much in this story. Some references are canon, but most of the time expect me…playing with people's pasts. Yeah I know I should just be left in a hole and read the manga already…8D

WARNING: This story was inspired from Kimi ni Todoke, so some similarities may occur. Course it's only SIMILAR and not ENTIRELY the same. Of course I will do my best to remain original, I just thought while watching it 'hey, these two actually fit the story!' or something. You have been warned.

DISCLAIMER: I do not own Assassination Classroom or its characters, just the OC's that will be part of this story and some parts of it.

And without further ado, To Reach you!

Chapter 1: The Lonely 1st Year

They say that if you're completely honest with someone, whether or not those words keep people with you or away from you, they surely will reach them if they're true.

My name is Okuda Manami – a former killer and student of the late Korosensei. I'm shy, socially awkward, introverted and very bad with words. And right now, I am a first year student in Kimii High school.

At the back row of class 1-C sat a girl with matching braids that fell on her shoulders and glasses that glinted against the sunrays that shone through the window. The girl took notes with half-lidded eyes and her lips were formed into a thin line.

In the past month, I accomplished a number of things. I have been able to meet all of my teachers, familiarize myself with the school grounds and memorized my way from my apartment to this building. Number of friends is: 0.

The class was holding a study hall, however only this lone four-eyed girl seemed to be taking such a period seriously. When she looked around the room, everyone had already formed into their mini-groups and did anything but what the period suggested.

This same thing happened on the first day of school. Since I wasn't exactly a people person, I was quick to be the one that no one was willing to talk to. And many times I've found myself thinking about being in a certain classroom I considered as the place where I belonged the most.

When lunch time came, everyone in her class remained in the cafeteria or had their bento inside the classroom, still formed in little groups and having some conversations that seemed to interest themselves. However the case was different for this chemistry geek – whom was now making her way to an isolated bench outside of the building with her lunch in hand – and after putting away the cherry blossom petals that gathered there, the girl silently took her seat and ate in solitude.

But compared to the first day, things became much lonelier after last week.

My lunch would always be composed of me, my regular bunny chopsticks and an old bench I found at the back of the senior's building – where no one goes because of a strange rumor about someone dying while waiting on the very bench I sat on. And also the place I know I can't hurt anybody…

And rain clouds began to form above her as they gave off a mild booming sound signaling the coming of a rather strong shower.

The incident happened on a rainy Friday last week…

The scent of exotic mixtures and formulas that wafted from the chemistry lab mixed with the smell of a rain shower pouring down on an average spring day. The sound of glasses clanking to one another and materials being in use indicated that 1-C was about to have their first lab session by testing chemicals and observing them to know when application for specifics was proper. And there in table number five seated Okuda Manami and her partner Mikami Erina.

Mikami Erina – the most loved, most beautiful and most popular girl of the classroom; and it's only the second week. She had long, chocolate colored, curly hair that was fixed by a mini ponytail at the back of her head. She had those light brown eyes that seem to sparkle a lot when she's being polite and her form wasn't too fat nor too thin – just the right size standing at 5'4". The heartthrob, the socialite, and the all-around nice girl everyone wants to be with; basically everything Manami wasn't. From the mini scientist's perspective however, all she saw from her was just another girl trying to act air-headed and helpless in front of everyone just so she could have everyone on her side when something she's not in favor for occurs. How did she get that kind of impression? This is just like what happened with Irina-sensei – only, of course, Mikami-san was lightyears away from being as good as she was – and because she spent an entire year trying to assassinate Korosensei, she's had her fair share of assassination education to be able to figure that out almost immediately. Though Mikami-san really acted kind and respectful to teachers and herself, she couldn't help but feel distaste towards the female. But a part of her wishes that she'd be wrong about her lab partner's personality, and that if she is what she makes herself out to be, she'd gladly want to try to be her friend too.

Mikagura-sensei, the chemistry teacher (and so far Manami's favorite teacher) pointed to the blackboard with a stirring rod. She walked with long, flowing orange locks that were styled with two clips that made the shape of an 'X' on the left side of her crown. She adjusted her rectangular-shaped black glasses – that seemed to glint with evil – and began with an enthusiastic (yet somehow twisted) smile "These are the chemicals you'll be testing today and make sure you get them right. Be careful with the chemicals dearies~ some of them may cause serious harm. So gloves, hairnets and goggles on at all times~!"

The class answered with a monotonous "Yes" after the teacher's instruction.

"Good~! Now I'll go out to the Faculty room to get my class record so I can start judging your performace once you're done. Now just follow the procedures on the board and you should all be fine." With that, Mikagura-sensei left the room without another word yet in no hurry at all for the students have only started to work.

Some would gather in front of the board to get a good grip on the procedure as others would joke with the chemicals or just sloth about wondering how they would bring about the instruction correctly. But there were others who did things seriously, like Okuda and Mikami's group. Well…at least half of it.

"Hey Okuda-san, what should I do with this test tube?" Mikami asked with a high pitched and hesitant tone while holding the test tube with her gloved hand.

Manami answered back with a smile – despite being not very comfortable around this girl, the idea of having chemistry class is enough to make her forget her other emotions.

After the question, Okuda-san ran her mouth with specific instructions, complicated formulas and chemistry materials not most high school students would be familiar with

Afterwards, the poor Mikami-san was left in a daze and all she could reply with was a hopeless expression and "I'm sorry, I really don't understand chemistry as well as you do, Okuda-san. I'm really really sorry if I'm being a burden to you right now. I'll try to do my best for sure! But I'm pretty air-headed and really clumsy with things so if you please…" she bowed her head as a plea to her.

Manami let out an inward sigh of exasperation and just smiled at her partner "It's okay, Mikami-san. I can handle it." Part of her polite tone sounded forced and hollow – though of course Manami failed to notice it. Sure, she had been taught in middle school how to handle her words but she was just starting to get the hang of it.

After all, change doesn't happen that fast.

And Manami went to work – mixing things that were needed and only taking a few glances at the procedure she's familiarized herself with already back in middle school. To her, this was just a small playground among the world she sucked herself into (thanks to assassination). Occasionally, Mikami-san would offer a hand and try to make herself useful, and she was a few times, but some would end in her feeling sorry for herself once more.

That's when it happened.

The sound of a raging flame filled the entire room for a mere second but quickly died down after Manami had acted fast, and though its effects weren't as bad as the mini-scientist would consider it to be, it seemed to be a big deal for everyone else.

"Mikami-san!"

"Mikami-san! Are you okay?!"

"Someone call Mikagura-sensei and the nurse!"

The students came over to their table and began pestering Mikami on her condition. Said girl however smiled sheepishly and held on to the piece of her hair that was burned and dyed lighter by the flame that had chemicals mixed into it. But as everyone helped her up and gave her looks of concern, Manami just stared on, unfazed by the incident and simply looked towards the disconcerted group of people blankly.

"I'm sorry everyone! Don't worry about me, I g
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Summary: Okuda Manami now enters her high school life after the unforgettable events of her last year in middle school. But how does a former killer go back to being a regular student in a regular high school? After being shunned by her entire classroom, she decides to keep it that way since she thinks no one can get hurt that if she's out of the picture. No one needs an introverted chemical freak – but that's just when an overfamiliar Redhead decides to get in the way. Karmanami (MAJOR) and other ships coming your way! As usual, reviews are very much appreciated!Hello there! It's TFWSTD the anohana freak with a Karmanami fic for all you fans of this ship. Damn, I got addicted to this ship for a while now and I was complaining about WHY THERE AREN'T A LOT OF FICS FOR THEM, so I decided I'd write one ^3^.This story will have 2 parts to it. The first half would probably have an estimated number of 25 chapters or more (I hope it's not more) as well as the 2nd half. The story is set in high school after everything with korosensei ends. I don't know how they deal with the octopus but I'll try not to make it matter as much in this story. Some references are canon, but most of the time expect me…playing with people's pasts. Yeah I know I should just be left in a hole and read the manga already…8DWARNING: This story was inspired from Kimi ni Todoke, so some similarities may occur. Course it's only SIMILAR and not ENTIRELY the same. Of course I will do my best to remain original, I just thought while watching it 'hey, these two actually fit the story!' or something. You have been warned.DISCLAIMER: I do not own Assassination Classroom or its characters, just the OC's that will be part of this story and some parts of it.And without further ado, To Reach you!Chapter 1: The Lonely 1st YearThey say that if you're completely honest with someone, whether or not those words keep people with you or away from you, they surely will reach them if they're true.My name is Okuda Manami – a former killer and student of the late Korosensei. I'm shy, socially awkward, introverted and very bad with words. And right now, I am a first year student in Kimii High school.At the back row of class 1-C sat a girl with matching braids that fell on her shoulders and glasses that glinted against the sunrays that shone through the window. The girl took notes with half-lidded eyes and her lips were formed into a thin line.In the past month, I accomplished a number of things. I have been able to meet all of my teachers, familiarize myself with the school grounds and memorized my way from my apartment to this building. Number of friends is: 0.The class was holding a study hall, however only this lone four-eyed girl seemed to be taking such a period seriously. When she looked around the room, everyone had already formed into their mini-groups and did anything but what the period suggested.This same thing happened on the first day of school. Since I wasn't exactly a people person, I was quick to be the one that no one was willing to talk to. And many times I've found myself thinking about being in a certain classroom I considered as the place where I belonged the most.When lunch time came, everyone in her class remained in the cafeteria or had their bento inside the classroom, still formed in little groups and having some conversations that seemed to interest themselves. However the case was different for this chemistry geek – whom was now making her way to an isolated bench outside of the building with her lunch in hand – and after putting away the cherry blossom petals that gathered there, the girl silently took her seat and ate in solitude.But compared to the first day, things became much lonelier after last week.My lunch would always be composed of me, my regular bunny chopsticks and an old bench I found at the back of the senior's building – where no one goes because of a strange rumor about someone dying while waiting on the very bench I sat on. And also the place I know I can't hurt anybody…And rain clouds began to form above her as they gave off a mild booming sound signaling the coming of a rather strong shower.
The incident happened on a rainy Friday last week…

The scent of exotic mixtures and formulas that wafted from the chemistry lab mixed with the smell of a rain shower pouring down on an average spring day. The sound of glasses clanking to one another and materials being in use indicated that 1-C was about to have their first lab session by testing chemicals and observing them to know when application for specifics was proper. And there in table number five seated Okuda Manami and her partner Mikami Erina.

Mikami Erina – the most loved, most beautiful and most popular girl of the classroom; and it's only the second week. She had long, chocolate colored, curly hair that was fixed by a mini ponytail at the back of her head. She had those light brown eyes that seem to sparkle a lot when she's being polite and her form wasn't too fat nor too thin – just the right size standing at 5'4". The heartthrob, the socialite, and the all-around nice girl everyone wants to be with; basically everything Manami wasn't. From the mini scientist's perspective however, all she saw from her was just another girl trying to act air-headed and helpless in front of everyone just so she could have everyone on her side when something she's not in favor for occurs. How did she get that kind of impression? This is just like what happened with Irina-sensei – only, of course, Mikami-san was lightyears away from being as good as she was – and because she spent an entire year trying to assassinate Korosensei, she's had her fair share of assassination education to be able to figure that out almost immediately. Though Mikami-san really acted kind and respectful to teachers and herself, she couldn't help but feel distaste towards the female. But a part of her wishes that she'd be wrong about her lab partner's personality, and that if she is what she makes herself out to be, she'd gladly want to try to be her friend too.

Mikagura-sensei, the chemistry teacher (and so far Manami's favorite teacher) pointed to the blackboard with a stirring rod. She walked with long, flowing orange locks that were styled with two clips that made the shape of an 'X' on the left side of her crown. She adjusted her rectangular-shaped black glasses – that seemed to glint with evil – and began with an enthusiastic (yet somehow twisted) smile "These are the chemicals you'll be testing today and make sure you get them right. Be careful with the chemicals dearies~ some of them may cause serious harm. So gloves, hairnets and goggles on at all times~!"

The class answered with a monotonous "Yes" after the teacher's instruction.

"Good~! Now I'll go out to the Faculty room to get my class record so I can start judging your performace once you're done. Now just follow the procedures on the board and you should all be fine." With that, Mikagura-sensei left the room without another word yet in no hurry at all for the students have only started to work.

Some would gather in front of the board to get a good grip on the procedure as others would joke with the chemicals or just sloth about wondering how they would bring about the instruction correctly. But there were others who did things seriously, like Okuda and Mikami's group. Well…at least half of it.

"Hey Okuda-san, what should I do with this test tube?" Mikami asked with a high pitched and hesitant tone while holding the test tube with her gloved hand.

Manami answered back with a smile – despite being not very comfortable around this girl, the idea of having chemistry class is enough to make her forget her other emotions.

After the question, Okuda-san ran her mouth with specific instructions, complicated formulas and chemistry materials not most high school students would be familiar with

Afterwards, the poor Mikami-san was left in a daze and all she could reply with was a hopeless expression and "I'm sorry, I really don't understand chemistry as well as you do, Okuda-san. I'm really really sorry if I'm being a burden to you right now. I'll try to do my best for sure! But I'm pretty air-headed and really clumsy with things so if you please…" she bowed her head as a plea to her.

Manami let out an inward sigh of exasperation and just smiled at her partner "It's okay, Mikami-san. I can handle it." Part of her polite tone sounded forced and hollow – though of course Manami failed to notice it. Sure, she had been taught in middle school how to handle her words but she was just starting to get the hang of it.

After all, change doesn't happen that fast.

And Manami went to work – mixing things that were needed and only taking a few glances at the procedure she's familiarized herself with already back in middle school. To her, this was just a small playground among the world she sucked herself into (thanks to assassination). Occasionally, Mikami-san would offer a hand and try to make herself useful, and she was a few times, but some would end in her feeling sorry for herself once more.

That's when it happened.

The sound of a raging flame filled the entire room for a mere second but quickly died down after Manami had acted fast, and though its effects weren't as bad as the mini-scientist would consider it to be, it seemed to be a big deal for everyone else.

"Mikami-san!"

"Mikami-san! Are you okay?!"

"Someone call Mikagura-sensei and the nurse!"

The students came over to their table and began pestering Mikami on her condition. Said girl however smiled sheepishly and held on to the piece of her hair that was burned and dyed lighter by the flame that had chemicals mixed into it. But as everyone helped her up and gave her looks of concern, Manami just stared on, unfazed by the incident and simply looked towards the disconcerted group of people blankly.

"I'm sorry everyone! Don't worry about me, I g
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Tóm tắt: Okuda Manami bây giờ đi vào cuộc sống trường trung học của mình sau những sự kiện không thể nào quên của năm cuối cùng của cô ở trường trung học. Nhưng làm thế nào một kẻ giết người trước đây trở lại là một sinh viên bình thường ở một trường trung học thường xuyên? Sau khi bị xa lánh bởi toàn bộ lớp học của mình, cô quyết định giữ nó như vậy kể từ khi cô ấy nghĩ rằng không ai có thể bị tổn thương nếu cô ấy ra khỏi hình ảnh. Không ai cần một quái hóa hướng nội - nhưng đó chỉ là khi một Redhead overfamiliar quyết định để có được trong cách. Karmanami (LỚN) và các tàu khác đến theo cách của bạn! Như thường lệ, đánh giá được rất nhiều đánh giá cao! Xin chào! Đó là TFWSTD freak anohana với một fic Karmanami cho tất cả các bạn fan của con tàu này. Chết tiệt, tôi đã nghiện tàu này trong một thời bây giờ và tôi đã phàn nàn về TẠI SAO CÓ KHÔNG A LOT OF FICS CHO CHÚNG, vì vậy tôi quyết định tôi muốn viết một ^ 3 ^. Câu chuyện này sẽ có 2 phần với nó. Nửa đầu có lẽ sẽ có một số ước tính của 25 chương hoặc hơn (Tôi hy vọng nó không phải là nhiều hơn) cũng như các hiệp 2. Câu chuyện được đặt trong trường trung học sau khi tất cả mọi thứ với đầu korosensei. Tôi không biết làm thế nào đối phó với họ bạch tuộc nhưng tôi sẽ cố gắng không để làm cho nó quan trọng nhiều trong câu chuyện này. Một số tài liệu tham khảo là canon, nhưng hầu hết thời gian chờ đợi tôi ... chơi với quá khứ của người dân. Vâng, tôi biết tôi chỉ nên để trong một cái hố và đọc manga đã ... 8D CẢNH BÁO: Câu chuyện này được lấy cảm hứng từ Kimi ni Todoke, vì vậy một số điểm tương đồng có thể xảy ra. Tất nhiên nó chỉ tương tự và không hoàn toàn giống nhau. Tất nhiên tôi sẽ làm hết sức mình để giữ ban đầu, tôi chỉ nghĩ rằng trong khi xem nó "hey, hai thực sự phù hợp với những câu chuyện! ' hoặc một cái gì đó. Bạn đã được cảnh báo. DISCLAIMER: Tôi làm Assassination không phải của riêng lớp học hoặc các ký tự của nó, chỉ là của OC sẽ là một phần của câu chuyện này và một số bộ phận của nó. Và không có thêm ado, để tiếp cận bạn! Chương 1: năm cô đơn 1 Họ nói rằng nếu bạn là hoàn toàn trung thực với một ai đó, liệu những lời giữ cho mọi người với bạn hay đi từ bạn, họ chắc chắn sẽ đạt được họ nếu họ đã đúng. Tên tôi là Okuda Manami - một sát thủ cựu và học sinh của cố Korosensei. Tôi nhút nhát, vụng về xã hội, sống nội tâm và rất xấu với lời nói. Và ngay bây giờ, tôi là một sinh viên năm đầu tiên trong Kimii Trường trung học. Ở hàng ghế sau của lớp 1-C ngồi một cô gái với bím tóc phù hợp mà rơi trên vai và mắt kính lấp lánh chống lại các tia mặt trời chiếu mà chiếu qua cửa sổ. Các cô gái đã ghi chú với đôi mắt hờ và đôi môi của cô đã thành lập thành một đường mỏng. Trong tháng vừa qua, tôi đã làm xong một số thứ. Tôi đã có thể đáp ứng tất cả các giáo viên của tôi, đọc bản thân mình với các nhà trường và học thuộc lòng cách của tôi từ căn hộ của tôi đến tòa nhà này. Số bạn bè là: 0. Các lớp học đã được tổ chức một hội trường học, tuy nhiên chỉ có cô gái bốn mắt duy nhất này dường như được tham gia một thời gian như vậy nghiêm túc. Khi cô nhìn quanh phòng, tất cả mọi người đã được hình thành vào mini-nhóm của họ và đã làm bất cứ điều gì nhưng những gì khoảng thời gian đề nghị. Điều này cũng đã xảy ra vào ngày đầu tiên của trường. Kể từ khi tôi đã không chính xác là một người dân, tôi đã nhanh chóng là một trong đó không có ai sẵn sàng để nói chuyện. Và nhiều lần tôi đã tìm thấy bản thân mình suy nghĩ về cuộc sống ở một lớp học nào đó mà tôi coi là nơi tôi thuộc về nhiều nhất. Khi thời gian ăn trưa đến, tất cả mọi người trong lớp của cô vẫn ở nhà ăn hoặc có bento của họ trong lớp học, vẫn còn hình thành trong những nhóm nhỏ và có một số cuộc hội thoại mà dường như mình quan tâm. Tuy nhiên các trường hợp là khác nhau cho các chất hóa học này đam mê - mà bây giờ đã làm theo cách của mình để một băng ghế dự bị cô lập bên ngoài của tòa nhà với bữa ăn trưa của mình trong tay - và sau khi cất cánh hoa anh đào mà tụ tập ở đó, cô gái âm thầm giữ ghế và ăn . trong cô đơn Nhưng so với những ngày đầu tiên, mọi thứ trở nên cô đơn hơn nhiều sau khi tuần trước. trưa của tôi sẽ luôn luôn được sáng tác của tôi, đũa thỏ thường xuyên của tôi và một băng ghế cũ tôi tìm thấy ở mặt sau của tòa nhà của cấp cao - nơi mà không ai đi vì của một tin đồn kỳ lạ về một người tử vong trong khi chờ đợi trên băng ghế dự bị rất Tôi ngồi trên. Và cũng nơi tôi biết tôi không thể làm tổn thương ai ... Và mây mưa bắt đầu hình thành trên của cô khi họ đã cho ra một âm thanh bùng nổ nhẹ báo hiệu sự xuất hiện của một vòi sen khá mạnh. Vụ việc xảy ra trên một mưa thứ sáu tuần trước ... Mùi hỗn hợp kỳ lạ và công thức mà toả từ phòng thí nghiệm hóa học trộn lẫn với mùi của một tắm mưa đổ xuống trên một ngày mùa xuân trung bình. Những âm thanh của kính kêu lách cách với nhau và vật liệu đang được sử dụng chỉ ra rằng 1-C là sắp có phiên phòng thí nghiệm đầu tiên của họ bằng cách kiểm tra hóa chất và quan sát họ để biết khi nào ứng dụng cho chi tiết cụ thể là thích hợp. Và có trong bảng số năm ngồi Okuda Manami và đối tác của mình Mikami Erina. Mikami Erina - cô gái yêu nhất, đẹp nhất và phổ biến nhất của lớp học; và nó mới chỉ là tuần thứ hai. Cô đã có từ lâu, sô cô la màu, tóc xoăn đã được cố định bởi một túm nhỏ ở mặt sau của đầu. Cô có đôi mắt nâu ánh sáng mà dường như lấp lánh rất nhiều khi cô ấy lịch sự và hình thức của cô không quá béo hoặc quá mỏng - chỉ cần kích thước đứng ngay tại 5'4 "Các anh chàng điển trai, các hoạt động xã hội, và tất cả xung quanh. nice girl tất cả mọi người muốn ở bên;. về cơ bản tất cả mọi thứ Manami không Từ quan điểm của nhà khoa học mini tuy nhiên, bà nhìn thấy từ cô ấy chỉ là một cô gái cố gắng hành động không khí đầu và bất lực trước mặt mọi người chỉ vì vậy cô có thể có tất cả mọi người trên cô phụ khi một cái gì đó cô ấy không có lợi cho xảy ra như thế nào, cô nhận được rằng loại ấn tượng này chỉ giống như những gì đã xảy ra với Irina-sensei -.? chỉ, tất nhiên, Mikami-san đã năm ánh sáng xa đang được tốt như cô ấy - và bởi vì cô đã dành hẳn một năm cố gắng ám sát Korosensei, cô ấy đã chia sẻ công bằng của cô về vụ ám sát giáo dục để có thể hiểu rằng con số gần như ngay lập tức. Mặc dù Mikami-san thực sự hành động tử tế và tôn trọng giáo viên và bản thân mình, cô không thể không cảm thấy chán ghét đối với nữ. Nhưng một phần của cô ước rằng cô đã sai về tính cách của đối tác của phòng thí nghiệm của mình, và rằng nếu cô ấy là những gì cô ấy làm cho mình ra được, cô sẵn sàng muốn thử làm bạn với cô ấy quá. Mikagura-sensei, các chất hóa học giáo viên (và cho đến nay giáo viên yêu thích của Manami) chỉ đến bảng đen với một que khuấy. Cô đi với dài, chảy ổ khóa màu cam đã được theo kiểu với hai clip mà thực hiện các hình dạng của một 'X' ở phía bên trái của chiếc vương miện. Cô điều chỉnh kính đen hình chữ nhật của cô - mà dường như ánh mắt với cái ác - và bắt đầu với một nhiệt tình (bằng cách nào đó xoắn) mỉm cười "Đây là những hóa chất bạn sẽ thử nghiệm ngày hôm nay và chắc chắn rằng bạn nhận được chúng ngay Hãy cẩn thận với. hóa chất dearies ~ một số trong số họ có thể gây ra thiệt hại nghiêm trọng. Vì vậy, găng tay, kính bảo hộ hairnets và ở tất cả các lần ~! " Cả lớp trả lời với một đơn điệu "Yes" sau khi dạy của giáo viên. "Tốt ~! Bây giờ tôi sẽ đi ra ngoài để phòng Khoa để có được kỉ lục của tôi vì vậy tôi có thể bắt đầu xét xử thủ của bạn một khi bạn đã thực hiện xong. Bây giờ chỉ cần thực hiện theo các thủ tục trên bảng và tất cả các bạn nên được tốt. " Cùng với đó, Mikagura-sensei rời khỏi phòng mà không nói thêm một lời nào không vội vàng ở tất cả cho các sinh viên đã chỉ bắt đầu làm việc. Một số sẽ tụ tập ở phía trước của hội đồng quản trị để có được một va li tốt về các thủ tục như những người khác sẽ cười đùa với các chất hóa học hoặc chỉ Sloth về tự hỏi làm thế nào họ sẽ mang về việc hướng dẫn một cách chính xác. Nhưng có những người khác đã làm những điều nghiêm túc, như Okuda và Mikami của nhóm. Vâng ... ít nhất là một nửa của nó. "Hey Okuda-san, tôi nên làm gì với ống nghiệm này?" Mikami hỏi với một giọng the thé và do dự cao trong khi giữ ống nghiệm với bàn tay đeo găng của cô. Manami cũng trả lời với một nụ cười - mặc dù không phải là rất thoải mái xung quanh cô gái này, các ý tưởng có lớp hóa học là đủ để làm cho cô ấy quên đi những cảm xúc khác của cô . Sau khi các câu hỏi, Okuda-san chạy miệng với các hướng dẫn cụ thể, công thức phức tạp và nguyên liệu hóa học không phải hầu hết học sinh trung học sẽ được làm quen với Sau đó, người nghèo Mikami-san đã để lại trong bàng hoàng và tất cả các cô có thể trả lời với một vô vọng biểu hiện và "Tôi xin lỗi, tôi thực sự không hiểu hóa học cũng như bạn làm, Okuda-san. Tôi thực sự thực sự xin lỗi nếu tôi là một gánh nặng cho bạn ngay bây giờ. Tôi sẽ cố gắng làm của tôi tốt nhất cho chắc chắn! Nhưng tôi khá hòa đầu và thực sự vụng về với những việc như vậy nếu bạn vui lòng ... ", cô cúi đầu như một lời biện hộ cho mình. Manami thốt ra một tiếng thở dài vào bên trong của sự bực tức và chỉ mỉm cười với đối tác của mình "Không sao đâu , Mikami-san. Tôi có thể xử lý nó. " Một phần của giai điệu lịch sự cô nghe có vẻ buộc và rỗng - mặc dù tất nhiên Manami không để ý đến nó. Chắc chắn, cô đã được dạy ở trường trung học như thế nào để xử lý những lời của cô nhưng cô chỉ mới bắt đầu để có được hang của nó. Sau khi tất cả, thay đổi không xảy ra nhanh chóng. Và Manami đi làm - trộn những thứ đó là cần thiết và chỉ tham gia một vài cái nhìn tại các thủ tục cô ấy quen với mình đã trở lại trong trường trung học. Với cô, đây chỉ là một sân chơi nhỏ trong thế giới cô hút mình vào (nhờ ám sát). Thỉnh thoảng, Mikami-san sẽ cung cấp một bàn tay và cố gắng làm cho mình hữu ích, và cô đã được một vài lần, nhưng một số sẽ kết thúc trong cảm giác mình có lỗi với bản thân mình một lần nữa. Đó là khi nó xảy ra. Những âm thanh của một ngọn lửa dữ dội đầy cả phòng cho chỉ một giây nhưng nhanh chóng lắng xuống sau khi Manami đã hành động nhanh chóng, và mặc dù ảnh hưởng của nó là không xấu như các mini-nhà khoa học sẽ xem xét nó được, nó dường như là một việc lớn cho tất cả mọi người khác. "Mikami-san ! " "Mikami-san! Cậu không sao chứ ?!" "Ai đó gọi Mikagura-sensei và các y tá!" Các sinh viên đã đến bàn của họ và bắt đầu làm phiền Mikami về tình trạng của cô. Nói tuy nhiên cô gái mỉm cười ngượng ngùng và giữ chặt các mảnh của mái tóc của mình mà đã bị đốt cháy và nhuộm nhẹ hơn bởi ngọn lửa đã hóa chất trộn vào nó. Tuy nhiên, như tất cả mọi người đã giúp cô lên và đưa cho ngoại hình của mối quan tâm của mình, Manami chỉ nhìn chằm chằm vào, không bối rối bởi sự việc và chỉ đơn giản là nhìn về phía nhóm lúng túng của những người ngây người. "Tôi xin lỗi tất cả mọi người! Đừng lo lắng về tôi, tôi g









































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: