Were Economic Factors Primarily Responsible for British Imperialism?YE dịch - Were Economic Factors Primarily Responsible for British Imperialism?YE Việt làm thế nào để nói

Were Economic Factors Primarily Res

Were Economic Factors Primarily Responsible for British Imperialism?

YES: lance E. Davis and Robert A. Huttenback, from Mammon and the Pursuit of Empire: The Economics of British Imperialism, abridged ed. (Cambridge University Press, 1988)

N0: John M. MacKenzie, from The Partition ofAfn'm, 1880-1900:
And European Imperialism in the Nineteenth Century (Methuen & (30., 1983)

ISSUE SUMMARY

YES: Professor Lance E. Davis and Robert A. Huttenback state that, although statistics prove that British imperialism was not a profitable venture. It was supported by an economic elite that was able to promote and derive profits from it.

No: Professor John M. MacKenzie argues that the motivation for British imperialism was multi-causal and that most of the causes can be found in the general anxiety crisis permeating British society in the late nineteenth century.

From the earliest stages of history, civilizations have extended beyond their boundaries to conquer neighboring peoples. Historians use the term empire to describe this process of domination and what results from it. It is easy to chronicle human history as a series of eras in which one or more civilizations display dominance and maintain it until they are conquered by a more powerful force. With the development of nation-states in the early modern period, the nation replaced the civilization. But the process of conquest and dominance continued; perhaps there were more players in the game, but things didn’t change very much.

The term imperial is used to characterize this empire building. Derived from the Latin imperium (command), it denotes the process by which a group of people extend their control over a larger area. For example, when the small Roman republic extended its control over vast territories, it assumed the title Imperium Romanum.

The last half of the nineteenth century is considered to be imperialism’s apex. During that era European nations (and ultimately the United States) began to extend their influence over the non-Western world, The results were swift and decisive; within a generation there were few areas in Asia and Africa that were free from European intrusion. The mad scramble for colonies had begun.

Why did Western nations begin this process of domination? Historians have offered many reasons, among them the development of global capitalism, nationalistic imperialism, religious missionary zeal, reflections and demands of popular culture, strategic protection for national interests, and new technology. Despite the fact that modern imperialism is little more than a century old, it has received much attention from historians due to its far-reaching consequences.

Because nineteenth century imperialism accompanied the rapid rise and development of capitalism, historians first saw the two as symbiotic. The West expanded to procure raw materials, establish foreign markets for domestically produced goods, and provide additional sources for investment capital. In
1902 Englishman John A. Hobson was the first to state this viewpoint. Russian
Vladimir Lenin took the argument one step further. Borrowing Karl Marx’s idea that capitalism must expand to survive, Lenin saw imperialism as capitalism’s last spasm before the Communist revolution would bring it to an end.

This economic interpretation of imperialism held sway for many years until newer examinations began to uncover other possibilities. The national rivalries that led to World War I caused some historians to see imperialism as an example of nationalism gone mad, with Western nations using the acquisition of colonies as manifestations of national pride. Other historians saw strategic territories as an excuse for the acquisition of overseas territories. Once some were acquired, others were needed to protect and defend them. Heaven forbid that a rival nation be in a position to endanger one’s colonial possessions!

In recent years historians have developed several new theses for the growth of nineteenth century imperialism. Some point out the effect of the masses on its development, offering countless examples from popular culture as proof. Others show how the cultural images of non-Western peoples in
Western literature and music (which are usually untrue and condescending) have created a "white man’s burden" mentality that has both promoted and justified imperialism. Finally, there are those who stress the role of the military and diplomatic corps that led businesspeople, missionaries, and others down the primrose path of imperial conquest.

In the following selections, Lance E. Davis and Robert A. Huttenback investigate the profitability of nineteenth-century imperialism. They contend that, while on the whole the system did not pay for itself, an elite group did profit immeasurably and used its influence to promote it. Therefore, the authors propose an up»to»date use of economics as a factor in imperialist development. While not disagreeing with them, John M. MacKenzie finds all of the many causes of nineteenth»century imperialism rooted in a Europe strongly influenced by a Crisis/anxiety mentality.
Lance E. Davis and
Robert A. Huttenback

Imperium Economicum: In Retrospect



M. K, Gandhi, an unlikely imperialist, once wrote, "Though Empires have gone and fallen, this Empire perhaps may be an exception.” That opinion was based on the conviction that the British Empire was "not founded on material but on spiritual foundations.” The future Mahatma was no more correct than the rhetoricians who saw the Empire as the expression of Britannia's divine mission, “Wherever her [Britain's] sovereignty has gone,” one writer averred, "two blades of grass have grown where one grew before. Her flag wherever it has advanced has benefited the country over which it floats; and has carried with it civilization, the Christian religion, order, justice and prosperity,"
Other observers were not so certain. In response to Betsy Prig’s comment , “ ain’t it lovely to see ’ow Britannia improved her position, since Benjy picked up the dropt threads of England’s imperial tradition.” Clio, less sure, in an
1878 issue of Punch replied: "Fine phrases and flatulent figures (sez she) are the charlatan’s tools.“

This book is essentially about the “flatulent figures" and the often eloquent message they carried. However difficult it may be to disentangle figures and messages, it is possible to measure one aspect of the Empire: its costs and its revenue. Even [Benjamin] Disraeli, the great avatar of Britain‘s conquering might, in a brief incarnation as Chancellor of the Exchequer, referred to "Those wretched colonies ...” as "a mill stone around our neck.“ A few years later, Karl Marx, an observer of a different political stripe, filed a supportive brief in the New York Daily Tribune in which he wondered whether "this dominion [India] does not threaten to cost quite as much as it can ever to expected to come to.”

For whatever reason, Empire to many Britons seemed not only politically desirable but hypnotically alluring. Disraeli, despite his earlier reservations, thundered: "N, no Minister in this country will do his duty who neglects the opportunity of reconstructing as much as possible of our colonial empire..."
So potent was the message that the ordinarily archliberal [William] Gladstone was forced to dissemble and to protest: " Gentlemen, while we are opposed to imperialism we are devoted to empire,” While he proclaimed that “nothing will induce me to submit to these colonial annexations," he nevertheless ordered the bombardment of Alexandria and the virtual annexation of Egypt.
To conclude that Disraeli had suddenly discovered that Empire was costless is wrong. He merely felt that other considerations were of greater importance than cost effectiveness, Even in the Crystal Palace Speech, he admitted that: "

It has been proved to us that we have lost money on our colonies. It has been shown with precise, with mathematical demonstration, that there never was a jewel in the Crown of England that was so costly as the possession of
India."

No one can sanely argue that there were not British politicians dedicated to maintaining and expanding the Empire, nor that there were not business- men who recognized that such policies might redound to their profit It may well have been that both groups increased in size after the mid-18805 as increasing political and economic competition from the continental powers and the United States exacerbated the rising protectionist sentiment both in the newly competitive nations and in the Dominions.[Joseph] Chamberlain, himself, bought Canadian Pacific Railroad bonds and lost £50,000 in an illfated attempt to grow sisal in the Bahamas. Nevertheless, Lenin went too far when he concluded that, "leading British bourgeois politicians fully appreciated the connection between what might be called purely economic and the political—social roots of imperialism.”

Few of the nineteenth-century proponents and critics of Empire thought that the enterprise was without expense. Adderley had railed against the coloenies’ refusal to pay their just share of expenses; and Marx doubted that the
Empire would ever carry its own financial weight, Disraeli, even as he proposed further imperial expansions, acknowledged that the Empire was costly and that India was a particularly expensive undertaking, Chamberlain, although he looked at imperial expenditures as potentially profitable investments, admitted that they required money; and Hicks»Beach at the Treasury had threatened his resignation when presented with the estimated expenses of one of the Colonial Secretary’s development schemes. For those, like Chamberlain, who argued that the Empire was good business for the British, imperial costs had still to be offset against private profits in any calculation of social gain: a point Marx had recognized as early as 1858. Even if the claim was only that the Empire was good for a few bu
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Là yếu tố kinh tế chủ yếu chịu trách nhiệm về chủ nghĩa đế quốc Anh?CÓ: lance E. Davis và Robert A. Huttenback, từ Mammon và theo đuổi của Đế chế: The kinh tế của Anh Đế quốc, tóm tắt ed. (đại học Cambridge, 1988)N0: John M. MacKenzie, từ The phân vùng ofAfn là, 1880-1900:Và chủ nghĩa đế quốc châu Âu trong thế kỷ 19 (Methuen & (30., 1983)TÓM TẮT VẤN ĐỀCÓ: Giáo sư Lance E. Davis và Robert A. Huttenback nói rằng, mặc dù thống kê chứng minh rằng chủ nghĩa đế quốc Anh không phải là một liên doanh có lợi nhuận. Nó được hỗ trợ bởi một tầng lớp kinh tế đã có thể để thúc đẩy và lấy lợi nhuận từ nó.No: Giáo sư John M. MacKenzie lập luận rằng các động lực cho chủ nghĩa đế quốc Anh được nhiều quan hệ nhân quả và rằng hầu hết những nguyên nhân có thể là tìm thấy trong cuộc khủng hoảng lo âu chung thấm qua anh xã hội trong cuối thế kỷ 19. Từ các giai đoạn sớm nhất của lịch sử, nền văn minh đã mở rộng vượt ra ngoài ranh giới của họ để chinh phục dân tộc giáp ranh. Nhà sử học sử dụng thuật ngữ đế quốc để mô tả quá trình này của sự thống trị và những gì kết quả từ nó. Nó là dễ dàng để biên niên sử lịch sử nhân loại như một loạt các thời đại trong đó một hoặc nhiều nền văn minh Hiển thị sự thống trị và duy trì nó cho đến khi họ được chinh phục bởi một lực lượng mạnh hơn. Với sự phát triển của thành bang trong giai đoạn hiện đại, các quốc gia thay thế nền văn minh. Nhưng quá trình cuộc chinh phục và thống trị tiếp tục; có lẽ có là nhiều người chơi trong các trò chơi, nhưng những điều không thay đổi rất nhiều.Hoàng gia hạn được sử dụng để mô tả này xây dựng đế chế. Nó bắt nguồn từ imperium Latin (lệnh), nghĩa là quá trình mà theo đó một nhóm người mở rộng kiểm soát của họ trên một diện tích lớn hơn. Ví dụ, khi cộng hòa La Mã nhỏ mở rộng của nó kiểm soát lãnh thổ rộng lớn, nó cho rằng tiêu đề Imperium Romanum.Nửa cuối thế kỷ 19 được coi là chủ nghĩa đế quốc của đỉnh. Trong Liên Hiệp Châu Âu thời đó (và cuối cùng là Hoa Kỳ) đã bắt đầu mở rộng của họ influence trên thế giới Tây, kết quả là nhanh chóng và quyết định; trong vòng một thế hệ đã có vài khu vực ở Châu á và Phi đã được tự do từ sự xâm nhập châu Âu. Cuộc tranh giành điên thuộc địa đã bắt đầu.Tại sao quốc gia phương Tây đã bắt đầu quá trình này của sự thống trị? Nhà sử học đã cung cấp nhiều lý do, trong số đó sự phát triển của chủ nghĩa tư bản toàn cầu, chủ nghĩa đế quốc dân tộc, tôn giáo truyền giáo nhiệt, reflections và nhu cầu của nền văn hóa phổ biến, chiến lược bảo vệ cho lợi ích quốc gia, và công nghệ mới. Mặc dù thực tế là hiện đại đế quốc là ít hơn một thế kỷ tuổi, nó đã nhận được nhiều sự chú ý từ các nhà sử học do hậu quả sâu rộng của nó.Vì thế kỷ 19 Đế quốc đi kèm với sự gia tăng nhanh chóng và phát triển của chủ nghĩa tư bản, nhà sử học lần đầu tiên thấy hai như cộng sinh. Phía tây mở rộng để mua nguyên liệu, thiết lập các thị trường nước ngoài cho trong nước sản xuất hàng hoá, và cung cấp nguồn bổ sung vốn đầu tư. Ở1902 người Anh John A. Hobson là người đầu tiên để nhà nước quan điểm này. NgaVladimir Lenin đã bước một đối số hơn nữa. Vay mượn ý tưởng của Karl Marx chủ nghĩa tư bản phải mở rộng để tồn tại, Lenin coi chủ nghĩa đế quốc của chủ nghĩa tư bản cuối co thắt trước khi cuộc cách mạng cộng sản sẽ mang lại cho nó để kết thúc.Điều này giải thích kinh tế của Đế quốc được tổ chức sự thống trị trong nhiều năm cho đến khi kỳ thi mới bắt đầu để khám phá khả năng khác. Rivalries quốc gia đó đã dẫn đến chiến tranh thế giới thứ nhất gây ra một số sử gia cho thấy chủ nghĩa đế quốc như là một ví dụ về chủ nghĩa quốc gia đi điên với quốc gia phương Tây sử dụng việc mua lại của thuộc địa như là biểu hiện của niềm tự hào quốc gia. Nhà sử học khác thấy chiến lược lãnh thổ như một cái cớ cho việc mua lại lãnh thổ hải ngoại. Một khi một số đã được mua lại, những người khác là cần thiết để bảo vệ và bảo vệ chúng. Heaven forbid mà một quốc gia đối thủ ở một vị trí để gây nguy hiểm cho tài sản thuộc địa!Những năm gần đây nhà sử học đã phát triển một số đề tài mới cho sự phát triển của thế kỷ 19 Đế quốc. Một số chỉ ra các hiệu ứng của công chúng về phát triển của nó, cung cấp vô số ví dụ từ văn hóa phổ biến như là bằng chứng. Những người khác hiển thị như thế nào hình ảnh văn hóa của dân tộc Tây ởVăn học phương Tây và âm nhạc (đó là thường không có thật và condescending) đã tạo ra một tâm lý "white man's gánh nặng" mà có cả quảng cáo và chứng minh chủ nghĩa đế quốc. Cuối cùng, có là những người nhấn mạnh vai trò của quân đội và quân đoàn ngoại giao dẫn doanh, nhà truyền giáo, và những người khác xuống đường primrose chinh phục Đế quốc.Các lựa chọn sau đây, Lance E. Davis và Robert A. Huttenback điều tra lợi nhuận của thế kỷ 19 Đế quốc. Họ cho rằng, trong khi trên toàn bộ hệ thống đã không trả tiền cho chính nó, một nhóm ưu tú đã làm lợi nhuận immeasurably và sử dụng ảnh hưởng của nó để thúc đẩy nó. Vì vậy, các tác giả dự định một lên»» ngày sử dụng kinh tế như là một yếu tố trong Đế quốc phát triển. Trong khi không không đồng ý với họ, John M. MacKenzie tìm thấy tất cả các nguyên nhân gây nhiều 19» thế kỷ đế quốc bắt nguồn từ một châu Âu mạnh mẽ tác bởi một tâm lý cuộc khủng hoảng/lo lắng.Lance E. Davis vàRobert A. Huttenback Imperium Economicum: Nhìn lại tại M. K, Gandhi, một đế quốc không, một khi đã viết, "Mặc dù đế chế đã đi và giảm, Đế quốc này có lẽ có thể là một ngoại lệ." Ý kiến được dựa trên niềm tin rằng đế quốc Anh "không được thành lập trên tài liệu mà trên nền tảng tinh thần." Mahatma trong tương lai là không chính xác hơn rhetoricians người đã thấy đế như là sự biểu hiện của Britannia thiêng liêng sứ mệnh, "bất cứ nơi nào cô [Anh] chủ quyền đã đi," một trong những nhà văn averred, "hai lưỡi cỏ có trồng nơi một lớn trước khi. Lá cờ của mình bất cứ nơi nào nó đã nâng cao đã hưởng lợi quốc gia mà nó nổi; và đã thực hiện với nó nền văn minh, tôn giáo Kitô giáo, trật tự, công lý và sự thịnh vượng, "Quan sát viên khác đã không như vậy chắc chắn. Để đáp ứng với Betsy Prig bình luận, "không phải là nó vui xem ' ow Britannia cải thiện vị trí của mình, kể từ khi Benjy chọn các chủ đề dropt của Đế quốc Anh truyền thống." Clio, ít chắc chắn, trong một1878 vấn đề punch trả lời: "Mỹ cụm từ và các nhân vật kiêu căng (sez cô) là công cụ của gã pháp sư."Cuốn sách này là về cơ bản về những "nhân vật kiêu căng" và thường hùng hồn thư họ thực hiện. Tuy nhiên difficult nó có thể là để disentangle số liệu và tin nhắn, nó có thể đo một khía cạnh của Đế chế: chi phí của nó và doanh thu của nó. Thậm chí [Benjamin] Disraeli, thế thần tuyệt vời của có thể chinh phục của Anh Quốc, trong một thân ngắn như Chancellor of the Exchequer, gọi "Những người không may thuộc địa..." là "một hòn đá mill quanh cổ của chúng tôi." Một vài năm sau đó, Karl Marx, một người quan sát một sọc chính trị khác nhau, nộp một giới thiệu tóm tắt hỗ trợ trong tờ New York Tribune hàng ngày trong đó ông tự hỏi cho dù "sự thống trị này [Ấn Độ] không đe dọa đến chi phí khá nhiều như nó có thể bao giờ mong đợi đến."Vì lý do gì, Đế quốc để nhiều người Anh có vẻ không chỉ về mặt chính trị mong muốn nhưng hypnotically lôi cuốn. Disraeli, dù trước đó của ông, thundered: "N, không có bộ trưởng ở đất nước này sẽ làm nhiệm vụ của mình người neglects cơ hội xây dựng lại càng nhiều càng tốt của Đế quốc thực dân của chúng tôi..."Rất mạnh là thông điệp mà thường archliberal [William] Gladstone buộc để dissemble và để phản đối: "Thưa quý vị, trong khi chúng tôi là trái ngược với chủ nghĩa đế quốc chúng tôi là dành cho Đế quốc," trong khi ông tuyên bố rằng "không có gì sẽ khiến tôi để gửi đến các thuộc địa cũng", ông Tuy nhiên cho việc bắn phá của Alexandria và sát nhập ảo của Ai Cập.Để kết luận rằng Disraeli đã đột nhiên phát hiện ra rằng đế quốc costless là sai. Ông chỉ cảm thấy rằng cân nhắc khác tầm quan trọng lớn hơn chi phí hiệu quả, ngay cả trong bài phát biểu Crystal Palace, ông thừa nhận rằng: "Nó đã được chứng minh cho chúng tôi rằng chúng tôi đã mất tiền trên thuộc địa của chúng tôi. Nó đã được thể hiện với chính xác, với toán học cuộc biểu tình, rằng không bao giờ đã có một jewel trong Vương miện của anh đã như vậy tốn kém là sở hữu củaẤn Độ." Sanely, không ai có thể tranh luận rằng có đã không chính trị gia Anh dành riêng cho việc duy trì và mở rộng đế quốc, cũng không phải rằng có đã không nam giới kinh doanh đã công nhận rằng các chính sách có thể redound để profit của nó cũng có thể rằng cả hai nhóm tăng kích thước sau giữa 18805 như ngày càng tăng sự cạnh tranh chính trị và kinh tế từ các cường quốc lục địa và Hoa Kỳ trở nên nghiêm trọng tình cảm bảo hộ tăng cả các quốc gia vừa được cạnh tranh và các lãnh địa. [Joseph] Chamberlain, mình, mua trái phiếu Canada xe lửa và bị mất £50.000 illfated nhằm phát triển sisal ở Bahamas. Tuy nhiên, Lenin đã đi quá xa khi ông kết luận rằng, "lãnh đạo chính trị gia tư sản Anh hoàn toàn đánh giá cao kết nối giữa những gì có thể được gọi là hoàn toàn kinh tế và chính trị-xã hội rễ của Đế quốc."Vài trong số những người ủng hộ thế kỷ 19 và nhà phê bình của Đế chế nghĩ rằng các doanh nghiệp mà không có chi phí. Adderley có railed chống lại coloenies' từ chối để trả tiền chia sẻ của họ chỉ chi phí; và Marx nghi ngờ rằng cácĐế quốc sẽ bao giờ mang theo trọng lượng riêng của nó chính, Disraeli, ngay cả khi ông đề nghị tiếp tục mở rộng đế quốc, thừa nhận rằng đế quốc đã được tốn kém và Ấn Độ là một cam kết đặc biệt là đắt tiền, Chamberlain, mặc dù ông đã xem xét các chi phí đế quốc như có khả năng lợi nhuận đầu tư, thừa nhận rằng họ yêu cầu tiền; và Hicks» Beach tại kho bạc đã đe dọa từ chức khi trình bày với chi phí ước tính của một bộ trưởng thuộc địa phát triển chương trình. Đối với những người, như Chamberlain, người lập luận rằng đế quốc là kinh doanh tốt cho người Anh, Đế quốc chi phí đã vẫn phải được bù đắp chống lại các lợi nhuận tư nhân trong bất kỳ tính toán của xã hội đạt được: một điểm Marx đã nhận ra sớm nhất là năm 1858. Ngay cả khi yêu cầu bồi thường đã chỉ đế được tốt cho một vài bu
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Là yếu tố kinh tế yếu chịu trách nhiệm cho chủ nghĩa đế quốc Anh? YES: lance E. Davis và Robert A. Huttenback, từ Mammon và Pursuit of Empire: Kinh tế học của chủ nghĩa đế quốc Anh, ed rút gọn. (Cambridge University Press, 1988) N0: John M. MacKenzie, từ The ofAfn'm Partition, 1880-1900: Và chủ nghĩa đế quốc châu Âu trong thế kỷ thứ mười chín (Methuen & (30, 1983) PHÁT HÀNH TỔNG YES: Giáo sư Lance E. Davis và nhà nước Robert A. Huttenback rằng, mặc dù số liệu thống kê chứng minh rằng chủ nghĩa đế quốc Anh không phải là một liên doanh có lợi nhuận Nó đã được hỗ trợ bởi một giới tinh hoa kinh tế là đã có thể thúc đẩy và lấy được lợi nhuận từ nó.. Không có: Giáo sư John M. MacKenzie cho rằng động lực cho chủ nghĩa đế quốc Anh đã được đa nhân quả và hầu hết trong những nguyên nhân có thể được tìm thấy trong sự lo lắng cuộc khủng hoảng chung thấm xã hội Anh vào cuối thế kỷ XIX. Từ những giai đoạn sớm nhất của lịch sử, nền văn minh đã mở rộng vượt ra ngoài ranh giới của họ để chinh phục các dân tộc láng giềng. Các sử gia sử dụng đế chế hạn để mô tả quá trình này thống trị và những gì kết quả từ nó. Nó rất dễ dàng để ghi chép lịch sử nhân loại như một loạt các thời đại trong đó có một hoặc nhiều hơn các nền văn minh hiển thị thống trị và duy trì nó cho đến khi họ được chinh phục bởi một lực lượng mạnh mẽ hơn. Với sự phát triển của nhà nước quốc gia trong thời cận đại, các quốc gia thay thế các nền văn minh. Nhưng quá trình chinh phục và thống trị tiếp tục; có lẽ có nhiều người chơi trong game, nhưng mọi thứ không thay đổi rất nhiều. Thời hạn đình được sử dụng để mô tả xây dựng đế chế này. Có nguồn gốc từ tiếng Latin cho đế (lệnh), nó biểu thị quá trình mà một nhóm người mở rộng quyền kiểm soát một khu vực lớn hơn. Ví dụ, khi các nước cộng hòa La Mã nhỏ mở rộng quyền kiểm soát vùng lãnh thổ rộng lớn, nó nhận tước hiệu Imperium Rôma. Nửa cuối của thế kỷ XIX được coi là đỉnh của chủ nghĩa đế quốc. Trong thời đại mà các quốc gia châu Âu (và cuối cùng Hoa Kỳ) bắt đầu mở rộng của họ trong fl ảnh hướng trên thế giới không thuộc phương Tây, Các kết quả nhanh chóng và quyết định; trong vòng một thế hệ đã có vài khu vực ở châu Á và châu Phi mà được tự do xâm nhập châu Âu. Việc tranh giành điên cho các thuộc địa đã bắt đầu. Tại sao các quốc gia phương Tây bắt đầu quá trình này thống trị? Các nhà sử học đã đưa ra nhiều lý do, trong đó có sự phát triển của chủ nghĩa tư bản toàn cầu, chủ nghĩa đế quốc và dân tộc, lòng nhiệt thành truyền giáo tôn giáo, tái ections fl và nhu cầu của nền văn hóa nổi tiếng, bảo vệ chiến lược đối với lợi ích quốc gia, và công nghệ mới. Mặc dù thực tế rằng chủ nghĩa đế quốc hiện đại là ít hơn một thế kỷ, nó đã nhận được rất nhiều sự chú ý từ các nhà sử học do hậu quả sâu rộng của nó. Bởi vì chủ nghĩa đế quốc thế kỷ XIX cùng với sự gia tăng nhanh chóng và phát triển của chủ nghĩa tư bản, nhà sử học đầu tiên nhìn thấy hai như cộng sinh. Phương Tây mở rộng để mua vật liệu, thiết lập các thị trường nước ngoài đối với hàng hóa sản xuất trong nước, và cung cấp thêm nguồn vốn đầu tư. Trong năm 1902 người Anh John A. Hobson là người đầu tiên bày tỏ quan điểm này. Nga Vladimir Lenin đã lập luận thêm một bước nữa. Vay mượn ý tưởng của Karl Marx là chủ nghĩa tư bản phải mở rộng để tồn tại, Lenin đã thấy chủ nghĩa đế quốc như co thắt cuối cùng của chủ nghĩa tư trước khi cuộc cách mạng cộng sản sẽ mang lại cho nó để kết thúc. Điều này giải thích kinh tế của chủ nghĩa đế quốc thống trị trong nhiều năm cho đến khi thi mới bắt đầu phát hiện ra khả năng khác. Sự kình địch quốc gia đã dẫn đến chiến tranh thế giới thứ nhất gây ra một số sử gia cho thấy chủ nghĩa đế quốc là một ví dụ về chủ nghĩa dân tộc đã phát điên, với các quốc gia phương Tây sử dụng việc mua lại các thuộc địa như là biểu hiện của niềm tự hào dân tộc. Sử gia khác nhìn thấy lãnh thổ chiến lược như là một cái cớ cho việc mua lại các lãnh thổ hải ngoại. Sau khi một số đã được mua lại, những người khác là cần thiết để bảo vệ chúng. Lạy trời mà một quốc gia đối địch được ở một vị trí để gây nguy hiểm cho tài sản thuộc địa của một người! Trong những năm gần đây các nhà sử học đã phát triển một số đề tài mới cho sự phát triển của chủ nghĩa đế quốc thế kỷ XIX. Một số chỉ ra những tác động của quần chúng về sự phát triển của nó, cung cấp vô số các ví dụ từ nền văn hóa phổ biến để làm bằng chứng. Người khác cho thấy làm thế nào các hình ảnh văn hóa của các dân tộc không phải phương Tây trong văn học phương Tây và âm nhạc (mà thường là không đúng sự thật và hạ mình) đã tạo ra một "gánh nặng của người da trắng" tâm lý mà có cả thăng và chủ nghĩa đế quốc hợp lý. Cuối cùng, có những người nhấn mạnh vai trò của quân đội và ngoại giao đoàn dẫn các doanh nhân, các nhà truyền giáo, và những người khác xuống con đường hoa anh thảo của cuộc chinh phục đế quốc. Trong các lựa chọn sau, Lance E. Davis và Robert A. Huttenback tra khả năng sinh lời của XIX chủ nghĩa đế quốc -century. Họ cho rằng, trong khi trên toàn bộ hệ thống đã không trả cho chính nó, một nhóm ưu tú đã làm lợi nhuận vô cùng và sử dụng ảnh hưởng của mình để thúc đẩy nó. Vì vậy, các tác giả đề xuất một lên đến »» sử dụng ngày của kinh tế như là một yếu tố trong phát triển chủ nghĩa đế quốc. Trong khi không đồng ý với họ, John M. MacKenzie tìm thấy tất cả các nguyên nhân của nhiều XIX chủ nghĩa đế quốc »thế kỷ bắt nguồn từ một châu Âu mạnh mẽ trong chịu ảnh hưởng bởi một tâm lý hoảng / lo âu. Lance E. Davis và Robert A. Huttenback Imperium Economicum: Trong Retrospect M. K, Gandhi, một đế quốc không, từng viết: "Mặc dù Empires đã đi và sa ngã, Empire này có lẽ có thể là một ngoại lệ." Quan điểm đó được dựa trên niềm tin rằng Đế quốc Anh đã "không được thành lập vào vật chất mà trên cơ sở tinh thần. "The Mahatma tương lai là không chính xác so với rhetoricians đã thấy những Empire là biểu hiện của sứ mệnh thiêng liêng Britannia," Bất cứ nơi nào cô chủ quyền [Anh] đã qua đi, "một nhà văn quả quyết," hai cọng cỏ đã được trồng nơi một khôn lớn trước. lá cờ của mình bất cứ nơi nào nó đã nâng cao được lợi quốc gia trên mà nó nổi; và đã thực hiện với nó văn minh, đạo Thiên Chúa, trật tự, công bằng và thịnh vượng, "nhà quan sát khác lại không chắc chắn. Đáp lại bình luận Betsy người tự phụ của ", không phải là nó đáng yêu để xem" ow Britannia cải thiện vị trí của mình, kể từ Benjy nhặt đề dropt của truyền thống hoàng gia Anh. "Clio, không chắc chắn, trong một vấn đề năm 1878 của Punch trả lời:" Fine cụm từ và số liệu kiêu căng (sez cô) là những công cụ của lang băm. "Cuốn sách này chủ yếu là về các" nhân vật kiêu căng "và thông điệp thường hùng hồn họ thực. Tuy nhiên khăn sùng bái nó có thể được gỡ con số và tin nhắn, nó có thể đo được một khía cạnh của Empire: chi phí và doanh thu của nó. Ngay cả [Benjamin] Disraeli, avatar tuyệt vời của chinh phục nước Anh có thể, trong một thân ngắn gọn như Bộ trưởng Tài Chính, gọi "Những người khốn khổ ... thuộc địa" là "một nhà máy đá quanh cổ của chúng tôi." Một vài năm sau, Karl Marx, một nhà quan sát của một sọc chính trị khác nhau, đã đệ đơn ngắn gọn hỗ trợ trong New York Daily Tribune, trong đó ông tự hỏi liệu "thống trị này [Ấn Độ] không đe dọa đến chi phí khá nhiều như nó có thể từng dự kiến sẽ đến." Vì lý do gì, Empire để nhiều người Anh dường như không chỉ về chính trị mong muốn nhưng hypnotically quyến rũ Disraeli, mặc dù đặt trước đó của ông, ầm ầm:. "N, không có tướng ở nước này sẽ làm nhiệm vụ của mình đã bỏ qua các cơ hội xây dựng lại càng nhiều càng tốt của chúng tôi đế quốc thực dân ... "Vì vậy, tiềm năng đã được thông báo rằng thường archliberal [William] Gladstone đã buộc phải làm lơ và để phản đối:" Thưa ngài, trong khi chúng ta đang đối lập với chủ nghĩa đế quốc, chúng tôi được dành cho đế chế ", khi ông tuyên bố rằng" không có gì sẽ gây ra cho tôi để trình các annexations thuộc địa ", ông vẫn ra lệnh bắn phá Alexandria và sự sáp nhập ảo của Ai Cập. Để kết luận rằng Disraeli đã đột nhiên phát hiện ra rằng Empire là không tốn gì là sai. Ông chỉ cảm thấy rằng những cân nhắc khác là có tầm quan trọng lớn hơn hiệu quả chi phí, Ngay cả trong Crystal Palace Speech, ông thừa nhận rằng: ". Nó đã được chứng minh với chúng ta rằng chúng ta đã mất tiền cho các thuộc địa của chúng ta đã chứng minh với độ chính xác, với toán học trình diễn, mà có bao giờ là một viên ngọc quý trong vương miện của Anh rằng đã quá tốn kém như sở hữu của Ấn Độ. "Không ai có thể sanely lập luận rằng đã không có chính trị gia Anh dành riêng cho việc duy trì và mở rộng đế quốc, cũng không phải là có được không business- những người đàn ông thừa nhận rằng các chính sách như vậy có thể chịu phần để nhuận của họ t Nó cũng có thể là cả hai nhóm tăng kích thước sau giữa 18.805 như tăng cạnh tranh chính trị và kinh tế từ các cường quốc lục địa và Hoa Kỳ làm trầm trọng thêm tình cảm bảo hộ gia tăng ở cả mới các quốc gia cạnh tranh và trong các lãnh địa. [Joseph] Chamberlain, mình, mua trái phiếu Canadian Pacific Railroad và mất £ 50.000 trong một nỗ lực để phát triển illfated sisal tại Bahamas. Tuy nhiên, Lenin đã đi quá xa khi ông kết luận rằng, "chính trị tư sản hàng đầu của Anh hoàn toàn đánh giá cao những kết nối giữa những gì có thể được gọi là thuần túy kinh tế và các rễ chính trị-xã hội của chủ nghĩa đế quốc." Rất ít trong số những người ủng hộ và phê bình của đế quốc thế kỷ XIX nghĩ rằng các doanh nghiệp là không có chi phí Adderley đã railed chống lại sự từ chối 'coloenies chỉ trả phần của mình chi phí;. và Marx nghi ngờ rằng Empire sẽ bao giờ mang theo trọng lượng các tài chính riêng của mình, Disraeli, ngay cả khi ông đề xuất mở rộng thêm đế quốc, thừa nhận rằng Empire là tốn kém và rằng Ấn Độ là một nhiệm vụ đặc biệt đắt tiền, Chamberlain, mặc dù anh ấy nhìn chi đế quốc là có khả năng đầu tư có lợi nhuận, thừa nhận rằng họ cần tiền, và Hicks »Bãi biển tại Kho bạc đã bị đe dọa từ chức của mình khi trình bày với các chi phí ước tính của một trong . đề án phát triển các thư ký của Colonial Đối với những người, như Chamberlain, người đã lập luận rằng Đế chế kinh doanh tốt đối với người Anh, chi phí đế có vẫn được trừ vào lợi nhuận tư nhân trong bất kỳ tính toán về lợi ích xã hội: một điểm Marx đã được công nhận sớm nhất là năm 1858 . Thậm chí nếu yêu cầu bồi thường là duy nhất mà các đế chế là tốt cho một vài bu





















































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: