Sae-yeon handed Yeo-wool a top and jeans, her eyes, however, had caugh dịch - Sae-yeon handed Yeo-wool a top and jeans, her eyes, however, had caugh Việt làm thế nào để nói

Sae-yeon handed Yeo-wool a top and

Sae-yeon handed Yeo-wool a top and jeans, her eyes, however, had caught on to Yeo-wool’s shoulder. “Yeo-wool-ah?” Sae-yeon pointed. “What’s that in your shoulder? Is that a gunshot wound?”

Yeo-wool turned around to get a glimpse of her right shoulder. “What? Oh. This?” She then, looked back and smiled at Sae-yeon. “Don’t worry, it’s just a scar!” Sae-yeon’s glare hardened. “Hey! I’ve had it since birth!” With that Sae-yeon’s stare softened as Yeo-wool continued to towel-dry her hair. “You’re not the only person that has told me it looks like that… It’s weird.” Briefly, she touched her scar, as she whispered. “What’s more odd is the fact that my scar gives me pain at a certain time. It aches usually when –. ”

“When?”

Yeo-wool shook her head. “Nevermind.”

Sae-yeon breathed heavily. If she had not mistaken and if she had remembered correctly from Kang-chi’s story, the location of her birthmark was the exact place where Yeo-wool has been shot 422 years ago. Unexpectedly, her birthmark looks exactly like a scar from a gunshot.

She has lived for more than 500 years and has seen people live, die and be reincarnated, but she has never seen anyone who had marks from their past lives. Apparently, Yeo-wool has one from her own past.

She thought. Yeo-wool’s scar aches especially when? When does it ache? What does that mean? Can she remember those memories from her past? Is that even possible? Is this fated to happen? Is this… heaven’s plan? Sae-yeon nodded and smiled back at her. She is sure that Yeo-wool is hiding something, but she won’t force her to spill the beans. She is certain that she will know it eventually. She is sure that her things will unravel itself as time passes – that is destined, and she is sure of that.







She could feel the wind rustling through her face as she continued to run – with him. She could sense him tremble and slow down, as she heard him huffed heavily. She clenched his wrist tighter, leading the path they took.

The strings from her hat loosened, as it flew away from her causing her hair to come undone. She looked back to see if they had lost them. Suddenly, she came face-to-face with an attacker, who seemingly was ready to lunge at her. Determined, she began to draw her sword, prepared to fight.

But all of a sudden, the man had turned her around, as she felt her body spin. He drew her sword, enough for the attacker to be stabbed by its case. Shocked at what he’s done, her gazed shifted from the swordsman to him – whose face was hazy. He gently touched her cheeks and all that she could make out from what he is saying is

“I… will protect you…” And with that, the man had slumped unconscious in her arms.

Overwhelmed with what had just happened, her gaze shifted from him to the blue lights that surrounded them as the peach blossom stood from a distance above it hung the crescent moon.

And for Yeo-wool, it was the last thing she saw before she was pulled back into reality.

Yeo-wool had jolted awake, realizing that she was in her bedroom. Her face wet from tears, as an excruciating pain had shot from her scar. Overwhelmed, she felt herself sob, as her heart was heavy from a familiar sadness that she cannot fathom.

Yeo-wool grasped her chest and slowed down her breaths. She d stared at the moon from her window – it was what she had always done when she needed to calm down, especially after dreaming about, him. For 3 years, the dream has haunted Yeo-wool but now it has appeared to her once more – more vivid and clearer.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Sae-yeon bàn giao Yeo-len một đầu và quần Jean, các đôi mắt của cô, Tuy nhiên, đã đánh bắt để Yeo-len vai. "Yeo-len-ah?" Sae-yeon chỉ. "Những gì là trong vai của bạn? Đây là một phát súng vết thương?"Yeo-len quay lại để có được một cái nhìn của vai phải của mình. "Những gì? Ôi. Điều này?" Cô sau đó, nhìn lại và cười Sae-yeon. "Đừng lo lắng, nó là chỉ là một vết sẹo!" Sae-yeon chói cứng. "Hey! Tôi đã có nó kể từ khi sinh!" Với điều đó Sae-yeon stare làm mềm như Yeo-len tiếp tục khăn-Giặt mái tóc của mình. "Anh không phải là người duy nhất đã nói với tôi nó trông như thế... Nó là lạ." Một thời gian ngắn, cô xúc động vết sẹo của cô, như cô thì thầm. "Hơn nữa lẻ là một thực tế rằng vết sẹo của tôi cho tôi đau tại một thời gian nhất định. Nó đau thường khi. ”"Khi?"Yeo-len lắc đầu của cô. "Nevermind."Sae-yeon hít nặng nề. Nếu cô đã không nhầm lẫn và nếu cô có nhớ một cách chính xác từ Kang-chí của câu chuyện, vị trí của mình bớt là địa điểm chính xác nơi Yeo-len đã bị bắn 422 năm trước đây. Bất ngờ, cô bớt trông giống hệt như một vết sẹo từ một phát súng. Cô ấy đã sống trên 500 năm và đã nhìn thấy người sống, chết và được tái sinh, nhưng cô đã không bao giờ nhìn thấy bất cứ ai có nhãn hiệu từ cuộc sống quá khứ của họ. Rõ ràng, Yeo-len có một từ quá khứ của riêng mình.Cô nghĩ. Vết sẹo Yeo-len đau đặc biệt là khi? Khi nào nó đau? Điều đó nghĩa là gì? Cô có thể nhớ những kỷ niệm từ quá khứ của cô? Đó là thậm chí có thể? Là bất hạnh này xảy ra? Là điều này... kế hoạch của Thiên đàng? Sae-yeon gật đầu và mỉm cười trở lại vào cô ấy. Cô ấy chắc chắn rằng Yeo-len đang ẩn một cái gì đó, nhưng cô sẽ không ép buộc cô tràn hạt cà phê. Cô là nhất định rằng cô sẽ biết nó cuối cùng. Cô ấy chắc chắn rằng những điều cô ấy sẽ làm sáng tỏ chính nó như là vượt qua thời gian-đó định mệnh, và cô ấy chắc chắn về điều đó. … Cô ấy có thể cảm thấy gió rustling thông qua khuôn mặt của cô như cô vẫn tiếp tục chạy-với anh ta. Cô có thể cảm nhận anh ta tremble và chậm xuống, như cô nghe nói ông huffed rất nhiều. Cô clenched của ông cổ tay chặt chẽ hơn, dẫn đường dẫn họ đã.Dây từ của cô hat nới lỏng, như nó đã bay xa của mình gây ra tóc của cô để đi hoàn tác. Cô xem xét lại để xem nếu họ đã mất chúng. Đột nhiên, cô đến mặt đối mặt với một kẻ tấn công, những người dường như đã sẵn sàng để lunge vào cô ấy. Xác định, cô bắt đầu vẽ thanh kiếm của cô, chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu.Nhưng tất cả của một đột ngột, người đàn ông đã chuyển mình xung quanh, vì cô cảm thấy quay cơ thể của mình. Ông đã thu hút thanh kiếm của cô, đủ cho kẻ tấn công để được bị đâm bởi trường hợp của nó. Shock khi nghe những gì ông đã làm, cô nhìn chuyển từ kiếm sĩ cho ông-mặt mà là mơ hồ. Ông nhẹ nhàng chạm vào má của mình và tất cả những gì cô có thể tạo ra từ những gì anh ta nói là "Tôi... sẽ bảo vệ bạn..." Và với đó, người đàn ông đã giảm mạnh bất tỉnh trong cánh tay của cô.Bị choáng ngợp với những gì đã xảy ra chỉ, chiêm ngưỡng của cô chuyển từ anh ta để ánh sáng màu xanh bao quanh chúng như Hoa đào đứng từ một khoảng cách trên nó treo Mặt Trăng lưỡi liềm.Và đối với Yeo-len, đó là điều cuối cùng nhìn thấy trước khi cô được kéo trở lại thành hiện thực.Yeo-len có jolted tỉnh táo, nhận ra rằng cô là trong phòng ngủ. Khuôn mặt của cô ướt từ nước mắt, như một đau dư dội đã bắn từ vết sẹo của cô. Bị choáng ngợp, cô cảm thấy mình sob, như trái tim của cô rất mạnh từ một nỗi buồn quen thuộc mà cô không thể hiểu được.Yeo-len nắm ngực và chậm hơi thở của mình. Cô d stared lúc mặt trăng từ cửa sổ của mình-đó là những gì cô ấy đã luôn luôn làm khi cô ấy cần phải bình tĩnh xuống, đặc biệt là sau khi mơ ước về, anh ta. Trong 3 năm, giấc mơ đã ám ảnh Yeo-len nhưng bây giờ nó đã xuất hiện với cô ấy một lần nữa-thêm sống động và rõ ràng hơn.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Sae-yeon handed Yeo-wool a top and jeans, her eyes, however, had caught on to Yeo-wool’s shoulder. “Yeo-wool-ah?” Sae-yeon pointed. “What’s that in your shoulder? Is that a gunshot wound?”

Yeo-wool turned around to get a glimpse of her right shoulder. “What? Oh. This?” She then, looked back and smiled at Sae-yeon. “Don’t worry, it’s just a scar!” Sae-yeon’s glare hardened. “Hey! I’ve had it since birth!” With that Sae-yeon’s stare softened as Yeo-wool continued to towel-dry her hair. “You’re not the only person that has told me it looks like that… It’s weird.” Briefly, she touched her scar, as she whispered. “What’s more odd is the fact that my scar gives me pain at a certain time. It aches usually when –. ”

“When?”

Yeo-wool shook her head. “Nevermind.”

Sae-yeon breathed heavily. If she had not mistaken and if she had remembered correctly from Kang-chi’s story, the location of her birthmark was the exact place where Yeo-wool has been shot 422 years ago. Unexpectedly, her birthmark looks exactly like a scar from a gunshot.

She has lived for more than 500 years and has seen people live, die and be reincarnated, but she has never seen anyone who had marks from their past lives. Apparently, Yeo-wool has one from her own past.

She thought. Yeo-wool’s scar aches especially when? When does it ache? What does that mean? Can she remember those memories from her past? Is that even possible? Is this fated to happen? Is this… heaven’s plan? Sae-yeon nodded and smiled back at her. She is sure that Yeo-wool is hiding something, but she won’t force her to spill the beans. She is certain that she will know it eventually. She is sure that her things will unravel itself as time passes – that is destined, and she is sure of that.







She could feel the wind rustling through her face as she continued to run – with him. She could sense him tremble and slow down, as she heard him huffed heavily. She clenched his wrist tighter, leading the path they took.

The strings from her hat loosened, as it flew away from her causing her hair to come undone. She looked back to see if they had lost them. Suddenly, she came face-to-face with an attacker, who seemingly was ready to lunge at her. Determined, she began to draw her sword, prepared to fight.

But all of a sudden, the man had turned her around, as she felt her body spin. He drew her sword, enough for the attacker to be stabbed by its case. Shocked at what he’s done, her gazed shifted from the swordsman to him – whose face was hazy. He gently touched her cheeks and all that she could make out from what he is saying is

“I… will protect you…” And with that, the man had slumped unconscious in her arms.

Overwhelmed with what had just happened, her gaze shifted from him to the blue lights that surrounded them as the peach blossom stood from a distance above it hung the crescent moon.

And for Yeo-wool, it was the last thing she saw before she was pulled back into reality.

Yeo-wool had jolted awake, realizing that she was in her bedroom. Her face wet from tears, as an excruciating pain had shot from her scar. Overwhelmed, she felt herself sob, as her heart was heavy from a familiar sadness that she cannot fathom.

Yeo-wool grasped her chest and slowed down her breaths. She d stared at the moon from her window – it was what she had always done when she needed to calm down, especially after dreaming about, him. For 3 years, the dream has haunted Yeo-wool but now it has appeared to her once more – more vivid and clearer.
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: