THE IMPACT OF CREDIT RISK MANAGEMENT ON THE COMMERCIAL BANKS PERFORMAN dịch - THE IMPACT OF CREDIT RISK MANAGEMENT ON THE COMMERCIAL BANKS PERFORMAN Việt làm thế nào để nói

THE IMPACT OF CREDIT RISK MANAGEMEN

THE IMPACT OF CREDIT RISK MANAGEMENT ON THE COMMERCIAL BANKS PERFORMANCE IN NIGERIA
Idowu Abiola
Department of Management and Accounting Faculty of Management Sciences Ladoke Akintola University of Technology Ogbomoso, Oyo State, Nigeria
Awoyemi Samuel Olausi
Department of Banking and Finance the Federal Polytechnic, Ado-Ekiti, Ekiti State. Nigeria
ABSTRACT
Credit risk management in banks has become more important not only because of the financial crisis that the industry is experiencing currently, but also a crucial concept which determine banks’ survival, growth and profitability. The aim of this study is to investigate the impact of credit risk management on the performance of commercial banks in Nigeria. Financial reports of seven commercial banking firms were used to analyze for seven years (2005 – 2011). The panel regression model was employed for the estimation of the model. In the model, Return on Equity (ROE) and Return on Asset (ROA) were used as the performance indicators while Non-Performing Loans (NPL) and Capital Adequacy Ratio (CAR) as credit risk management indicators. The findings revealed that credit risk management has a significant impact on the profitability of commercial banks’ in Nigeria.
© 2014 Pak Publishing Group. All Rights Reserved.
Keywords: Performance, Credit Risk Management, Profitability, Non-Performing Loan, Capital Adequacy Ratio.
1. INTRODUCTION
The health of financial system has important role in the country (Das and Ghosh, 2007) as its failure can disrupt economic development of the country. Company’s financial performance is ability to generate new resources, from day – to – day operation over a given period of time and being gauged by net income and cash from operation. The bank performance measure can be divided into traditional measures and market based measures (Aktan and Bulut, 2008). New banking risk management techniques emerged in early 1990’s. To be able to manage the different types of risk one has to define them before on can manage the. Credit risk, interest rate risk,
International Journal of Management and Sustainability journal homepage: http://pakinsight.com/?ic=journal&journal=11
International Journal of Management and Sustainability, 2014, 3(5): 295-306
296
liquidity risk, market risk, foreign exchange risk and solvency risk are the most applicable risk to the banks. According to Appa (1996), Risk management is the human activity which integrates recognition of risk, risk assessment, developing strategies to manage it, and mitigation of risk using managerial resources, but credit risk is the risk of loss due to debtor’s non–payment of a loan or other line of credit (either the principal or interest or both) (Campbell, 2007). A commercial bank is a institution that provides financial services, including issuing money in various forms, receiving deposits of money, lending money and processing transactions and the creating of credit (Campbell, 2007). The important of credit risk management to banks cannot be overemphasis and it also form an integral part of the loan process. Credit risk management maximizes bank risk, adjusted risk rate of return by maintaining credit risk exposure with view to shielding the bank from the adverse effects of credit risk. It is expedient to then ask; what is the relationship between performance (ROE, ROA) and the non–performing loans of banks in Nigeria? Is there any relationship between performance (ROE, ROA) and the capital adequately ratio of banks in Nigeria.
Therefore this study seeks to investigate whether investment in credit risk management is viable to the banks, and to investigate the impact of credit risk management on commercial banks’ performance in Nigeria.
1.1. Literature Review
Credit risk is found in all activities in which success depends on counterparty, issues or borrower performance. Credit risk management arises any time bank funds are extended, committed, invested, or otherwise exposed through actual or implied contractual agreements, whether reflected on or off the balance sheet. Thus risk is determined by factor extraneous to the bank such as general unemployment levels, changing socio-economic conditions, debtors’ attitudes and political issues. Credit risk according to Basel Committee of Banking Supervision Basel Committee on Banking Supervision (2001) and Gostineau (1992) is the possibility of losing the outstanding loan partially or totally, due to credit events (default risk). ptcy, failure to pay a due obligation, repudiation/moratorium or credit rating change and restructure. Basel Committee on Banking Supervision Basel Committee on Banking Supervision (1999) defined credit risk as the potential that a bank borrower or counterparty will fail to meet its obligation in accordance with agreed terms. Heffernan (1996), observed that credit risk as the risk that an asset or a loan becomes irrecoverable in the case of outright default, or the risk of delay in the servicing of the loan. Bessis (2002), opined that Credit risk is critical since the default of a small number of important customers can generate large losses, which can lead to insolvency.
Basel Committee on Banking Supervision (1999) observed that banks are increasingly facing credit risk (or counterparty risk) in various financial instruments other than loans, including acceptances, interbank transactions, trade financing foreign exchange transactions, financial futures, swaps, bonds, equities, options, and in the extension of commitments and guarantees, and the settlement of transaction. Anthony (1997) asserts that credit risk arises from non-performance
International Journal of Management and Sustainability, 2014, 3(5): 295-306
297
by a borrower, and this may arise from either an inability or an unwillingness to perform in the pre-committed contracted manner. Brownbrigde (1998) claimed that the single biggest contributor to the bad loans of many of the failed local banks was insider lending. He further observed that the second major factor contributing to bank failure were the high interest rates charged to borrowers operating in the high–risk. The most profound impact of high non-performing loans in banks portfolio is reduction in the bank profitability especially when it comes to disposals.
Basel Committee on Banking Supervision (1982) stated that lending involves a number of risks such as funding risk, interest rate risk, clearing risk and foreign exchange risk. Basel Committee on Banking Supervision (2006) observed that historical experience shows that concentration of credit risk in asset portfolios has been one of the major causes of bank distress. According to Robert and Gary (1994), the most obvious characteristics of failed banks is not poor operating efficiency, however, but an increased volume of non-performing loans and non-performing loans in failed banks have typically been associated with regional macroeconomic problems. DeYoung and Whalen (1994) observed that the US Office of the Comptroller of the Currency found the different between the failed banks and those that remained healthy or recovered from problems was the caliber of management. Superior managers not only run their banks in a cost efficient fashion, and thus generate large profits relative to their peers, but also impose better loan underwriting and monitoring standards than peers which result to better credit quality.
Koehn and Santomero (1980), Kim and Santomero (1988) and Athanasoglou et al. (2005), suggested that bank risk taking has pervasive effects on bank profits and safety. Bobakovia (2003) asserts that the profitability of a bank depends on its ability to foresee, avoid and monitor risk, possible to cover losses brought about by risk arisen and it also has the net effect of increasing the ratio of substandard credits in the bank’s credit portfolio and decreasing the bank’s profitability. The banks supervisors are well aware of this problem, it is however very difficult to persuade bank managers to follow more prudent credit policies during an economic upturn, especially in a highly competitive environment. The conservative managers might find market pressure for higher profits very difficult to overcome. Philip (1994) observed that the deregulation of the financial system in Nigeria embarked upon from 1986 allowed the influx of banks into the banking industry, as a result of alternative interest rate on deposits and loans, credits were given out indiscrimately without proper credit appraisal. These inappropriate credit appraisal systems make banks to have non-performing loans that exceed 50 per cent of the bank’s loan portfolio. Sanusi (2002) observed that the increased number of banks over-stretched their existing human resources capacity which resulted into many problems such as poor credit appraisal system, financial crimes, accumulation of poor asset quality among others and this led to increased in the number of distressed banks. Other factors identified are bad management, adverse ownership influences and other forms of insider abuses coupled with political considerations and prolonged court process especially as regards debts recovery.
According to Umoh (2002) few banks are able to withstand a persistent run, even in the presence of a good lender of last resort as depositors take out their funds, the bank hemorrhages and in the
International Journal of Management and Sustainability, 2014, 3(5): 295-306
298
absence of liquidity support, the bank is forced eventually to close its doors. Thus, the risks faced by banks are endogenous, associated with the nature of banking business itself, whilst others are exogenous to the banking system.
Owojori et al. (2011) highlighted that available statistics from the liquidated banks clearly showed that inability to collect loans and advances extended to customers and directors or companies related to directors/managers was a major contributor to the distress of the liquidated banks. At the
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
TÁC ĐỘNG CỦA QUẢN LÝ RỦI RO TÍN DỤNG TRÊN HIỆU SUẤT CỦA NGÂN HÀNG THƯƠNG MẠI TẠI NIGERIAIdowu AbiolaVùng quản lý và kế toán khoa quản lý khoa học Ladoke Akintola đại học công nghệ Ogbomoso, Oyo bang, NigeriaAwoyemi Samuel OlausiVùng ngân hàng và tài chính Bách khoa liên bang, Ado-Ekiti, Ekiti nhà nước. NigeriaTÓM TẮTQuản lý rủi ro tín dụng ngân hàng đã trở thành quan trọng không chỉ vì cuộc khủng hoảng tài chính mà ngành công nghiệp đang trải qua hiện nay, mà còn là một khái niệm rất quan trọng mà xác định ngân hàng tồn tại, tăng trưởng và lợi nhuận. Mục đích của nghiên cứu này là để điều tra tác động của quản lý rủi ro tín dụng đến hiệu suất của ngân hàng thương mại tại Nigeria. Các báo cáo tài chính của bảy công ty thương mại ngân hàng đã được sử dụng để phân tích cho bảy năm (2005-2011). Mô hình hồi quy bảng điều khiển được dùng cho ước tính của các mô hình. Trong mô hình, quay trở lại trên vốn chủ sở hữu (trứng) và trở lại trên tài sản (ROA) được sử dụng như các chỉ số hiệu suất trong khi phòng không thực hiện các khoản vay (nợ xấu) và thủ phủ đầy đủ tỷ lệ (xe hơi) là chỉ số quản lý rủi ro tín dụng. Những phát hiện tiết lộ rằng quản lý rủi ro tín dụng có một tác động đáng kể về lợi nhuận thương mại ngân hàng tại Nigeria.© 2014 Pak Publishing Group. All Rights Reserved.Từ khóa: Hiệu suất, quản lý rủi ro tín dụng, lợi nhuận, không thực hiện cho vay, tỷ lệ vốn đầy đủ.1. GIỚI THIỆUSức khỏe của hệ thống tài chính có vai trò quan trọng trong cả nước (Das và Ghosh, 2007) như sự thất bại của nó có thể làm gián đoạn các phát triển kinh tế của đất nước. Hoạt động tài chính của công ty là khả năng để tạo ra nguồn tài nguyên mới, từ ngày-để-ngày hoạt động trong một khoảng thời gian nhất định của thời gian và được đo bằng thu nhập ròng và tiền mặt từ chiến dịch. Các biện pháp hiệu suất của ngân hàng có thể được chia thành các biện pháp truyền thống và thị trường dựa trên các biện pháp (Aktan và Bulut, 2008). Mới về ngân hàng kỹ thuật quản lý rủi ro nổi lên trong đầu những năm 1990. Để có thể quản lý các loại khác nhau của nguy cơ người ta đã xác định chúng trước khi trên có thể quản lý các. Rủi ro tín dụng, tỷ lệ lãi suất rủi ro,Tạp chí quản trị quốc tế và phát triển bền vững tạp chí trang chủ: http://pakinsight.com/?ic=journal&journal=11Các tạp chí quốc tế của quản lý và phát triển bền vững, năm 2014, 3(5): 295-306296phương tiện thanh toán rủi ro, rủi ro thị trường, rủi ro ngoại hối và khả năng thanh toán rủi ro đang có nguy cơ đặt áp dụng cho các ngân hàng. Theo Appa (1996), quản lý rủi ro là các hoạt động của con người mà tích hợp công nhận rủi ro, đánh giá rủi ro, phát triển các chiến lược để quản lý nó, và giảm nhẹ rủi ro bằng cách sử dụng quản lý tài nguyên, nhưng rủi ro tín dụng là nguy cơ mất do phòng không-của con nợ thanh toán của một khoản cho vay hoặc dòng của tín dụng (chính hoặc quan tâm hoặc cả hai) (Campbell, 2007). Một ngân hàng thương mại là một tổ chức cung cấp dịch vụ tài chính, trong đó có phát hành tiền trong hình thức khác nhau, nhận được tiền gửi tiền, cho vay tiền và xử lý giao dịch và tạo ra các tín dụng (Campbell, 2007). Quan trọng của quản lý rủi ro tín dụng cho các ngân hàng không thể overemphasis và nó cũng tạo thành một phần không thể thiếu của quá trình cho vay. Quản lý rủi ro tín dụng tối đa các rủi ro ngân hàng, điều chỉnh rủi ro tỷ lệ lợi nhuận bằng cách duy trì tín dụng nguy cơ rủi ro nhìn để che chắn các ngân hàng từ những ảnh hưởng bất lợi của rủi ro tín dụng. Đó là mưu mẹo để sau đó yêu cầu; mối quan hệ giữa hiệu suất (trứng, ROA) và phòng không-thực hiện cho vay của các ngân hàng tại Nigeria là gì? Là có bất kỳ mối quan hệ giữa hiệu suất (trứng, ROA) và là thủ phủ đầy đủ các tỷ lệ của các ngân hàng tại Nigeria.Do đó nghiên cứu này tìm cách để điều tra cho dù đầu tư quản lý rủi ro tín dụng là khả thi cho các ngân hàng, và để điều tra tác động của quản lý rủi ro tín dụng ngân hàng thương mại hiệu suất tại Nigeria.1.1. văn học ReviewRủi ro tín dụng được tìm thấy trong tất cả các hoạt động trong đó thành công phụ thuộc vào counterparty, vấn đề hoặc hiệu suất vay. Quản lý rủi ro tín dụng phát sinh bất kỳ thời điểm nào Ngân hàng Quỹ được mở rộng, cam kết, đầu tư, hoặc nếu không tiếp xúc thông qua thỏa thuận hợp đồng thực tế hoặc ngụ ý, cho dù phản ánh hoặc tắt bảng cân đối. Vì vậy nguy cơ được xác định bởi các yếu tố không liên quan đến ngân hàng chẳng hạn như mức độ chung thất nghiệp, thay đổi điều kiện kinh tế xã hội, con nợ Thái độ và các vấn đề chính trị. Rủi ro tín dụng theo Basel Ủy ban của ngân hàng giám sát ủy ban Basel về giám sát ngân hàng (2001) và Gostineau (1992) là khả năng mất các khoản vay nợ một phần hoặc hoàn toàn, do sự kiện tín dụng (mặc định rủi ro). ptcy, không phải trả một sự thay đổi nghĩa vụ, thoái thác/lệnh cấm hoặc xếp hạng tín dụng do và tái cấu trúc. Rủi ro tín dụng Ủy ban Basel về ngân hàng giám sát ủy ban Basel về giám sát ngân hàng (1999) được định nghĩa như là tiềm năng mà một bên vay ngân hàng hoặc counterparty sẽ không thành công để đáp ứng nghĩa vụ của mình theo quy định của điều khoản đã thoả thuận. Heffernan (1996), quan sát thấy rằng tín dụng nguy cơ như nguy cơ một tài sản hoặc một khoản cho vay sẽ trở thành irrecoverable trong trường hợp mặc định ngay, hoặc có nguy cơ của sự chậm trễ trong dịch vụ của các khoản cho vay. Bessis (2002), phát biểu rằng rủi ro tín dụng là rất quan trọng vì mặc định của một số ít khách quan trọng có thể tạo ra thiệt hại lớn, có thể dẫn đến phá sản.Ủy ban Basel về giám sát ngân hàng (1999) quan sát thấy rằng ngân hàng đang ngày càng phải đối mặt với rủi ro tín dụng (hoặc counterparty rủi ro) trong các công cụ tài chính khác hơn so với các khoản vay, bao gồm cả acceptances, liên ngân hàng giao dịch, thương mại tài chính giao dịch ngoại hối, tương lai tài chính, giao dịch hoán đổi, trái phiếu, chứng khoán, tùy chọn, và trong phần mở rộng của cam kết và bảo đảm, và giải quyết các giao dịch. Anthony (1997) khẳng định rằng rủi ro tín dụng phát sinh từ phòng không thực hiệnCác tạp chí quốc tế của quản lý và phát triển bền vững, năm 2014, 3(5): 295-306297bởi một bên vay, và điều này có thể phát sinh từ hoặc không có khả năng hoặc một unwillingness để thực hiện hợp đồng theo cam kết trước. Brownbrigde (1998) tuyên bố rằng đóng góp lớn nhất duy nhất cho các khoản vay xấu của nhiều người trong số các ngân hàng địa phương không là nội bộ cho vay. Ông tiếp tục quan sát thấy rằng thứ hai yếu tố góp phần vào sự thất bại ngân hàng đã được các mức lãi suất cao trả cho người đi vay hoạt động tại cao-nguy cơ. Tác động sâu sắc nhất của cao không thực hiện các khoản vay trong danh mục đầu tư ngân hàng là giảm lợi nhuận ngân hàng đặc biệt là khi nói đến disposals.Ủy ban Basel về giám sát ngân hàng (1982) nói rằng cho vay liên quan đến một số rủi ro như tài trợ rủi ro, nguy cơ lãi suất, thanh toán bù trừ rủi ro và rủi ro ngoại hối. Ủy ban Basel về giám sát ngân hàng (2006) quan sát thấy rằng kinh nghiệm lịch sử cho thấy rằng nồng độ rủi ro tín dụng trong danh mục đầu tư tài sản đã là một trong những nguyên nhân chính của ngân hàng nạn. Theo Robert và Gary (1994), đặc điểm rõ ràng nhất của thất bại ngân hàng không phải là người nghèo hoạt động hiệu quả, Tuy nhiên, nhưng một số lượng tăng không thực hiện các khoản vay và không thực hiện các khoản vay trong thất bại ngân hàng có thường được kết hợp với những vấn đề khu vực kinh tế vĩ mô. DeYoung và Whalen (1994) quan sát thấy rằng Hoa Kỳ văn phòng Comptroller tiền tệ tìm thấy sự khác nhau giữa các ngân hàng không thành công và những người mà vẫn khỏe mạnh hoặc phục hồi từ vấn đề là tầm cỡ của quản lý. Nhà quản lý cấp trên không chỉ chạy ngân hàng của họ một cách hiệu quả chi phí, và do đó tạo ra lợi nhuận lớn tương đối so với đồng nghiệp của họ, nhưng cũng có thể áp đặt tốt hơn cho vay bảo lãnh phát hành và giám sát các tiêu chuẩn hơn đồng nghiệp mà dẫn đến tín dụng tốt hơn chất lượng.Koehn and Santomero (1980), Kim and Santomero (1988) and Athanasoglou et al. (2005), suggested that bank risk taking has pervasive effects on bank profits and safety. Bobakovia (2003) asserts that the profitability of a bank depends on its ability to foresee, avoid and monitor risk, possible to cover losses brought about by risk arisen and it also has the net effect of increasing the ratio of substandard credits in the bank’s credit portfolio and decreasing the bank’s profitability. The banks supervisors are well aware of this problem, it is however very difficult to persuade bank managers to follow more prudent credit policies during an economic upturn, especially in a highly competitive environment. The conservative managers might find market pressure for higher profits very difficult to overcome. Philip (1994) observed that the deregulation of the financial system in Nigeria embarked upon from 1986 allowed the influx of banks into the banking industry, as a result of alternative interest rate on deposits and loans, credits were given out indiscrimately without proper credit appraisal. These inappropriate credit appraisal systems make banks to have non-performing loans that exceed 50 per cent of the bank’s loan portfolio. Sanusi (2002) observed that the increased number of banks over-stretched their existing human resources capacity which resulted into many problems such as poor credit appraisal system, financial crimes, accumulation of poor asset quality among others and this led to increased in the number of distressed banks. Other factors identified are bad management, adverse ownership influences and other forms of insider abuses coupled with political considerations and prolonged court process especially as regards debts recovery.Theo Umoh (2002) vài ngân hàng có thể chịu được một chạy liên tục, ngay cả sự hiện diện của người cho vay tốt cuối cùng như người gửi tiền đưa ra tiền của họ, xuất huyết ngân hàng và trong cácCác tạp chí quốc tế của quản lý và phát triển bền vững, năm 2014, 3(5): 295-306298trường hợp không có hỗ trợ tính thanh khoản, ngân hàng cuối cùng buộc phải đóng cửa. Vì vậy, những rủi ro phải đối mặt bởi ngân hàng có nội sinh, liên kết với bản chất của ngân hàng kinh doanh riêng của mình, trong khi những người khác là ngoại sinh để hệ thống ngân hàng.Owojori et al. (2011) nhấn mạnh rằng các thống kê có sẵn từ các ngân hàng thanh lý rõ ràng cho thấy rằng không có khả năng thu thập các khoản vay và tiến bộ mở rộng cho khách hàng và giám đốc hoặc công ty liên quan đến giám đốc/quản lý là một đóng góp lớn cho các nạn của các ngân hàng thanh lý. Tại các
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
TÁC ĐỘNG CỦA QUẢN LÝ RỦI RO TÍN DỤNG VÀO THỰC HIỆN NGÂN HÀNG THƯƠNG MẠI Ở NIGERIA
Idowu Abiola
Cục Quản lý và Kế toán Khoa Khoa học Quản lý Ladoke Akintola Đại học Công nghệ Ogbomoso, Oyo State, Nigeria
Awoyemi Samuel Olausi
Sở Ngân hàng và Tài chính Đại học Bách khoa Liên bang, Ado-Ekiti , Ekiti Nhà nước. Nigeria
TÓM TẮT
quản lý rủi ro tín dụng tại các ngân hàng đã trở nên quan trọng hơn không chỉ vì cuộc khủng hoảng tài chính là ngành đang trải qua hiện nay, mà còn là một khái niệm rất quan trọng để xác định sự tồn tại, phát triển và lợi nhuận của các ngân hàng. Mục đích của nghiên cứu này là để điều tra tác động của quản lý rủi ro tín dụng về hiệu suất của các ngân hàng thương mại tại Nigeria. Báo cáo tài chính của các công ty bảy ngân hàng thương mại đã được sử dụng để phân tích trong bảy năm (2005-2011). Các mô hình hồi quy panel được sử dụng để tính toán các mô hình. Trong mô hình, lợi nhuận trên vốn chủ sở hữu (ROE) và lợi nhuận trên tài sản (ROA) đã được sử dụng như các chỉ số hiệu suất trong khi Nợ xấu (NPL) và Capital Adequacy Ratio (CAR) là chỉ số quản lý rủi ro tín dụng. Những phát hiện này cho thấy rằng quản lý rủi ro tín dụng có tác động đáng kể đến lợi nhuận của các ngân hàng thương mại tại Nigeria.
© 2014 Pak Publishing Group. Tất cả các quyền.
Từ khóa:. Hiệu suất, quản lý rủi ro tín dụng, lợi nhuận, phi Performing Loan, Tỷ lệ an toàn vốn
1. GIỚI THIỆU
Sức khỏe của hệ thống tài chính có vai trò quan trọng trong nước (Das và Ghosh, 2007) là sự thất bại của nó có thể làm gián đoạn phát triển kinh tế của đất nước. Hoạt động tài chính của công ty là khả năng tạo ra các nguồn lực mới, từ ngày - đến - hoạt động ngày trong một thời hạn nhất định và được đo bằng thu nhập ròng và tiền mặt từ hoạt động. Các biện pháp thực hiện ngân hàng có thể được chia thành các biện pháp truyền thống và thị trường dựa trên các biện pháp (Aktan và Bulut, 2008). Kỹ thuật quản lý rủi ro ngân hàng mới xuất hiện trong năm 1990. Để có thể quản lý các loại rủi ro khác nhau người ta phải xác định chúng trước khi về có thể quản lý. Rủi ro tín dụng, rủi ro lãi suất,
Tạp chí Quốc tế về Quản lý và phát triển bền vững trên tạp chí trang chủ: http://pakinsight.com/?ic=journal&journal=11
quốc tế Tạp chí Quản lý và phát triển bền vững, năm 2014, 3 (5): 295-306
296
rủi ro thanh khoản , rủi ro thị trường, rủi ro hối đoái và rủi ro khả năng thanh toán là rủi ro nhất áp dụng cho các ngân hàng. Theo Appa (1996), Quản lý rủi ro là hoạt động của con người trong đó tích hợp công nhận rủi ro, đánh giá rủi ro, phát triển các chiến lược để quản lý nó, và giảm nhẹ rủi ro bằng cách sử dụng các nguồn lực quản lý, nhưng rủi ro tín dụng là rủi ro về mất mát do không thanh toán nợ của một khoản vay hoặc dòng khác của tín dụng (hoặc hiệu trưởng hoặc quan tâm hoặc cả hai) (Campbell, 2007). Một ngân hàng thương mại là một tổ chức cung cấp dịch vụ tài chính, bao gồm cả việc phát hành tiền trong các hình thức khác nhau, nhận tiền gửi tiền, cho vay tiền và xử lý các giao dịch và tạo các tín dụng (Campbell, 2007). Điều quan trọng của quản lý rủi ro tín dụng cho các ngân hàng không có thể được nhấn mạnh quá mức và nó cũng là một phần không thể thiếu trong quá trình cho vay. Quản lý rủi ro tín dụng tối đa rủi ro ngân hàng, tỷ lệ rủi ro điều chỉnh lợi nhuận bằng cách duy trì rủi ro tín dụng với quan điểm để che chắn các ngân hàng từ những tác động bất lợi của rủi ro tín dụng. Đó là thực để sau đó yêu cầu; mối quan hệ giữa hiệu suất (ROE, ROA) và các khoản nợ xấu của các ngân hàng tại Nigeria là gì? Có mối liên hệ giữa hiệu suất (ROE, ROA) và tỷ lệ vốn đầy đủ của các ngân hàng ở Nigeria.
Vì vậy nghiên cứu này tìm cách điều tra xem đầu tư vào quản lý rủi ro tín dụng là khả thi cho các ngân hàng, và để điều tra tác động của quản lý rủi ro tín dụng thương mại hiệu suất của các ngân hàng ở Nigeria.
1.1. Xem xét tư
rủi ro tín dụng được tìm thấy trong tất cả các hoạt động trong đó thành công phụ thuộc vào đối tác, các vấn đề hiệu suất hoặc vay. Quản lý rủi ro tín dụng phát sinh bất kỳ thời quỹ ngân hàng được mở rộng, cam kết, đầu tư, hoặc nếu không tiếp xúc thông qua thỏa thuận hợp đồng thực tế hay ngụ ý, cho dù phản ánh vào hoặc ra khỏi bảng cân đối. Như vậy nguy cơ được xác định bởi các yếu tố không liên quan đến ngân hàng như: mức chung thất nghiệp, thay đổi điều kiện kinh tế-xã hội, thái độ của người phải thi hành và các vấn đề chính trị. Rủi ro tín dụng theo Ủy ban Basel về giám sát ngân hàng Basel Ủy ban Giám sát Ngân hàng (2001) và Gostineau (1992) là khả năng mất vốn vay nợ một phần hoặc hoàn toàn, do các sự kiện tín dụng (rủi ro mặc định). ptcy, không trả một nghĩa vụ đến hạn, thoái thác / lệnh cấm hoặc đánh giá tín dụng thay đổi và tái cấu trúc. Ủy ban Basel về Giám sát Ngân hàng Ủy ban Basel về giám sát ngân hàng (1999) định nghĩa rủi ro tín dụng tiềm năng mà khách hàng vay ngân hàng hoặc đối tác sẽ không đáp ứng được nghĩa vụ của mình phù hợp với các điều khoản đã thỏa thuận. Heffernan (1996), quan sát thấy rằng rủi ro tín dụng là rủi ro mà một tài sản hay một khoản vay trở nên không thu hồi trong các trường hợp mặc định ngay, hoặc nguy cơ của sự chậm trễ trong việc phục vụ của khoản vay. Bessis (2002), phát biểu rằng rủi ro tín dụng là rất quan trọng vì mặc định của một số lượng nhỏ các khách hàng quan trọng có thể tạo ra những tổn thất lớn, có thể dẫn đến vỡ nợ.
Ủy ban Basel về giám sát ngân hàng (1999) quan sát thấy rằng các ngân hàng đang ngày càng phải đối mặt với rủi ro tín dụng (hoặc rủi ro đối tác) vào các công cụ tài chính khác nhau không phải là vay, kể cả chấp nhận thanh toán các giao dịch liên ngân hàng, tài trợ thương mại giao dịch ngoại hối, tài chính tương lai, hợp đồng hoán đổi, trái phiếu, chứng khoán, quyền chọn, và trong phần mở rộng các cam kết và bảo lãnh, và giải quyết các giao dịch. Anthony (1997) khẳng định rằng rủi ro tín dụng phát sinh từ việc không thực hiện
quốc tế Tạp chí Quản lý và phát triển bền vững, năm 2014, 3 (5): 295-306
297
của người vay, và điều này có thể phát sinh từ hoặc không có khả năng hoặc không sẵn sàng để thực hiện một trong các pre-cam kết theo cách ký hợp đồng. Brownbrigde (1998) cho rằng sự đóng góp lớn nhất đối với các khoản nợ xấu của nhiều ngân hàng trong nước không thành công là cho vay nội bộ. Ông cũng quan sát thấy rằng các yếu tố quan trọng thứ hai góp phần thất bại ngân hàng là lãi suất cao tính cho vay hoạt động trong nguy cơ cao. Các tác động sâu sắc nhất của các khoản vay không hiệu quả cao trong các ngân hàng danh mục đầu tư là giảm lợi nhuận ngân hàng đặc biệt là khi nói đến thanh lý.
Ủy ban Basel về giám sát ngân hàng (1982) nói rằng việc cho vay liên quan đến một số rủi ro như rủi ro tài chính, rủi ro lãi suất , thanh toán bù trừ rủi ro và rủi ro hối đoái. Ủy ban Basel về giám sát ngân hàng (2006) quan sát thấy rằng những kinh nghiệm lịch sử cho thấy rằng nồng độ rủi ro tín dụng trong danh mục tài sản là một trong những nguyên nhân chính của suy ngân hàng. Theo Robert và Gary (1994), các đặc điểm rõ ràng nhất của các ngân hàng thất bại không phải là hiệu quả hoạt động kém, tuy nhiên, nhưng một khối lượng gia tăng của nợ xấu và nợ xấu tại các ngân hàng không có thường được gắn liền với các vấn đề kinh tế vĩ mô khu vực. DeYoung và Whalen (1994) quan sát thấy rằng các văn phòng tại Mỹ của Kiểm soát tiền tệ cho thấy sự khác nhau giữa các ngân hàng phá sản và những người mà vẫn khỏe mạnh hoặc được thu hồi từ vấn đề là tầm cỡ của quản lý. Các nhà quản lý cấp trên không chỉ chạy các ngân hàng của họ trong một thời trang hiệu quả chi phí, và do đó tạo ra lợi nhuận lớn so với đồng nghiệp của họ, mà còn áp đặt bảo lãnh vay tốt hơn và tiêu chuẩn giám sát so với đồng nghiệp mà dẫn đến chất lượng tín dụng tốt hơn.
Koehn và Santomero (1980), Kim và Santomero (1988) và Athanasoglou et al. (2005), cho rằng chấp nhận rủi ro của ngân hàng có hiệu ứng lan tỏa trên lợi nhuận và an toàn ngân hàng. Bobakovia (2003) khẳng định rằng lợi nhuận của ngân hàng phụ thuộc vào khả năng của mình để thấy trước, tránh và giám sát rủi ro, có thể để bù lỗ mang lại bởi rủi ro phát sinh và nó cũng có ảnh hưởng thực của việc tăng tỷ lệ của các khoản tín dụng kém chất lượng tín dụng của ngân hàng danh mục đầu tư và giảm lợi nhuận của ngân hàng. Các ngân hàng giám sát cũng nhận thức được vấn đề này, tuy nhiên nó là rất khó khăn để thuyết phục các nhà quản lý ngân hàng để thực hiện theo các chính sách tín dụng thận trọng hơn trong một Xu hướng tăng kinh tế, đặc biệt là trong một môi trường cạnh tranh cao. Các nhà quản lý bảo thủ có thể thấy áp lực thị trường cho lợi nhuận cao hơn rất khó khăn để vượt qua. Philip (1994) quan sát thấy rằng bãi bỏ quy định của hệ thống tài chính ở Nigeria đã bắt tay vào từ năm 1986 cho phép các dòng của các ngân hàng vào các ngành ngân hàng, như là kết quả của lãi suất thay thế tiền gửi và cho vay, các khoản tín dụng đã được đưa ra mà không cần thẩm định indiscrimately tín dụng phù hợp. Những hệ thống thẩm định tín dụng không phù hợp làm cho các ngân hàng có nợ xấu vượt quá 50 phần trăm của danh mục cho vay của ngân hàng. Sanusi (2002) quan sát thấy rằng sự tăng số lượng các ngân hàng quá căng cao năng lực nguồn nhân lực hiện có của họ mà có kết quả vào nhiều vấn đề như hệ thống đánh giá tín dụng xấu, tội phạm tài chính, sự tích tụ của chất lượng tài sản nghèo giữa những người khác và điều này đã dẫn đến gia tăng về số lượng ngân hàng thua. Các yếu tố khác được xác định là quản lý kém, ảnh hưởng xấu đến quyền sở hữu và các hình thức khác của lạm dụng nội bộ cùng với các cân nhắc chính trị và quá trình tòa án kéo dài đặc biệt là liên quan đến thu hồi nợ.
Theo Umoh (2002) vài ngân hàng có thể chịu được một chạy liên tục, ngay cả trong sự hiện diện của một người cho vay tốt của khu nghỉ mát cuối cùng là gửi tiền lấy ra quỹ của mình, các ngân hàng và các chứng xuất huyết trong
Tạp chí Quốc tế về Quản lý và phát triển bền vững, năm 2014, 3 (5): 295-306
298
trường hợp không có hỗ trợ thanh khoản, các ngân hàng buộc cuối cùng để đóng cửa. Do đó, các rủi ro mà ngân hàng đang nội sinh, kết hợp với bản chất của kinh doanh ngân hàng riêng của mình, trong khi những người khác là ngoại sinh đối với hệ thống ngân hàng.
Owojori et al. (2011) nhấn mạnh rằng số liệu thống kê từ các ngân hàng thanh lý cho thấy rõ ràng rằng không có khả năng thu thập các khoản cho vay mở rộng cho khách hàng và giám đốc hoặc các công ty liên quan đến giám đốc / quản lý là một đóng góp lớn cho sự đau khổ của các ngân hàng thanh lý. Đồng
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: