Takaba sat at the edge of Gyles’ bed, the mug warm in his cold hands.  dịch - Takaba sat at the edge of Gyles’ bed, the mug warm in his cold hands.  Việt làm thế nào để nói

Takaba sat at the edge of Gyles’ be

Takaba sat at the edge of Gyles’ bed, the mug warm in his cold hands. He watched the tea leaves stuck to the bottom of the empty cup, frozen in their dance as vapor still rose from it and swirled then disintegrated into the air, living its short lived existence.
Gyles was turning the empty pill bottle over and over in his hand with his thumb and index. A chair was pulled up so that he could sit face to face with Takaba. The silence was heavy and thick, dripping nervously like molasses.
He finally broke the silence with a dreaded question.
“When did it start?”
Takaba couldn’t bring himself to face Gyles, too ashamed. “About… two years ago…” he licked his dry and cracked lips with the tip of his wet tongue, expecting some sort of blow-out from Gyles, but it didn’t come.
“When you moved, right? To here, to London.”
A subtle nod.
“And… the insomnia? Have you sleeping well lately?”
How… Takaba’s eyes widened in shock as he raised his head. How had he known?
“Didn’t think I would notice?”
He shook his head slowly…I never thought you’d be looking…
“I can’t help but look at you, watch you. Everything subtle becomes frighteningly clear when you look as look as hard and as intensely as I do,” he reached out and caressed Takaba’s cheek, “and when I watch you dying from the inside like this… I can’t…I can’t just let it go…”
Dying from the inside… am I still dying? Didn’t I do that a long time ago? No, Gyles… this is decay. I’ve been dead for so long…
“Just get some rest for now, alright?” Gyles stood up and put the chair back to its place.
Takaba didn’t move from his position, the mug still clutched in his hand. “Gyles?”
“Yes?”
“Kiss me.”
He turned abruptly to see a pair of intense, fiery intense eyes looking up at him. They were too serious, too honest, too genuine to ignore.
“Sei…” he kneeled with one knee before Takaba and held him gingerly by the arms as if they might bruise if he held on too hard, “You don’t have to-”
That’s not it. I need to know for myself, Gyles… that I might have even the slightest chance of forgetting him…Revive me… bring me back…
“Kiss me. I want to know…”
If that’s what you wish…Gyles’ hand crept up behind Takaba’s neck into the black strands of hair.
“As you wish, my love.”
The empty mug dropped with a dull thud onto the wooden floor, rolling away to a slow stop.
The view outside of London was such a contrast to Tokyo’s. The gray clouds had sunk and settled over the city, looming ominously over the white roof tops and unused chimneys, letting down a thin layer of white puffy flakes. Looking down, he could only see the tops of people’s heads, brown, black, blond, red, and an occasional man rushing down the street with a briefcase, running like the rabbit in Alice’s Wonderland, undoubtedly late for some important event.

Even in this weather, the view, the juxtaposition of the new and the old structures was breathtaking. Here, concrete monsters did not compete for height; it was not a civilized rainforest, each and every steel and glassy structure striving toward the canopy for superiority and sunlight, overshadowing all else. Here, buildings were a function of both aesthetics and function.

From where he stood near the balcony, a trail of watery footsteps could be traced back to the bathroom. A large white towel was wrapped around his waist, revealing a body that was sculpted beyond perfection. Michelangelo would have risen from his grave to see this particular specimen. The deltoids of his shoulders, the triceps and the biceps of his arms, his pectorals of his chest, the obliques and even the ridges across his abdomen, they were all defined, firm, and taut, steel cables disguised under human skin.

Asami finished what was left of his conversation and hung up, wiping the cellphone, which was wet from his ears, on the towel wrapped around his waist.

Tokyo was still Tokyo; minor events could be handled with or without his presence. He trusted his men to be capable enough.

He took one last look at the view outside before tossing the phone onto the plush bed. The covers were twisted and tangled, evidence of a hectic sleeping pattern. And to think that he used to sleep so well before. Nowadays Asami forced himself to sleep, inducing it with heavy exercise during the day. He refused to resort to “unnatural” means, as he liked to call them.

The suite was decorated in the heavy Louis XVI style, antique furniture with gold leaves and embroidered yellow and peach curtains that hung lavishly, held aside with plaited cords. He wasn’t particularly fond of such traditional luxuries (they cluttered the room in his opinion), leaning more toward the modern, contemporary styles, but it didn’t really matter. It was the service, the staff per guest ratio, that counted. Sometimes, it was having the right men under you that mattered.

Asami walked into the closet. Some of the clothes were hanging in plastic bags on wooden hangers, unopened since its arrival from the dry-cleaners. He picked out a pair of clean, pressed black pants, no need to look fancy for the photograph exhibit in the afternoon. He pulled the leather belt through the loops, almost missing the loop behind his back but catching before he made a fool of himself. It would not do to ridicule himself with such trivial matters.

There was not a single wrinkle on the clean white shirt, the collars stiff and straight as he buttoned it downwards. Meanwhile, he went through the day’s plan. First, he had a morning conference with two high ranking members of the Met; it was always useful to have allies in the police force. At noon, he had lunch with some up and coming politician who had influence over some of the back and forth movement between England and Spain. Afterwards, he would head to the photo gallery. It wasn’t a hectic schedule, much more relaxed than in Tokyo. To Asami, this could very well be considered more of a vacation than a business trip.

He tucked in the shirt and fished out a pair of black socks from the drawers and picked out a pair of polished black shoes. It was really pointless if one thought about it. The snow would probably ruin them regardless of how shiny they were. He picked out a black tie and without a mirror, fixed it with his experienced, expert hands then slipped on his vest and over that, the holster. Rather safe than sorry. He unhooked the hangers with the jacket and coat and tossed them on the bed. He didn’t need them for now at least.
There was a knock on his door. Morning service he guessed but checked anyway, peering through the hole. A hotel employee was waiting with a tray. Ah, that’s right. His breakfast.

Asami opened the door.

“Your breakfast, sir.” Like I couldn’t figure that one out. “Where would you like me to leave it?”

“On the table would be fine.”

The employee did as he was told and added, “The papers you requested are also on the table.”

You’d better hope they are.

“Enjoy the meal, sir.”

When the door had closed, Asami glanced at the tray; no grapefruit. They always forgot the grapefruit somehow. And this was supposed to be a five-star hotel. What a joke. They probably didn’t realize that missing some details could get you killed. At least in his world. Either that or go bankrupt.

Asami sat down to eat. It should have tasted superb, knowing the standards of the hotel, but it tasted dry and bitter in his mouth as if he were eating paper and cardboard boxes. He was tempted to just leave it but forced himself to swallow, one could not go without his supplements.

You’re no child, Ryuichi, shut up and eat.

With his freehand, he shook open the newspaper. International Herald Tribune, The Times, Wall Street Journal to name a few, Asami flew through the stack, soaking in the day’s news. If one couldn’t keep up with the world, one fell behind.

With the breakfast finished and papers read, at least the relevant articles, he called up his men as he slipped on the jacket and coat.

“Good morning, sir.”

“And to you, Kato.” He replied dryly, “Is everyone ready?”

“Yes, sir. We’re waiting at the end of the hallway, sir.”

He flipped the phone off and walked around the bed to where the pillow was. Reaching under, he felt for the cold plastic and metal. The pistol was loaded, the safety in place so that it wouldn’t accidentally go off. Nevertheless, it took Asami a split second to draw, unlock, and fire the weapon.

It slid in easily under his arm, as if it belonged there near its master and owner. He had grown accustomed to it, the subtle bulkiness. It was reassuring. Comforting. It had been nearly twenty years now since he first began this daily tradition.

It was good to have bodyguards, but self-protection was more than just a decoration. It was essential. Besides, he garnered more respect from his own men this way.

Asami clicked the cellphone into its belt compartment and slid his arms into the coat as he made his way out of the the hotel room .
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Takaba ngồi ở rìa của giường Gyles', mug ấm áp trong tay lạnh. Ông dõi các lá trà bị mắc kẹt vào dưới cùng của cốc rỗng, đông lạnh trong khiêu vũ của họ như là hơi vẫn tăng từ nó và hoà quyện sau đó tan rã vào không khí, sống tồn tại ngắn.Gyles đã chuyển chai có sản phẩm nào viên thuốc hơn và hơn trong bàn tay của mình với ngón tay cái và chỉ số của mình. Một ghế được kéo để ông có thể ngồi mặt đối mặt với Takaba. Sự im lặng là nặng và dày, nhỏ giọt nervously như mật rỉ đường.Ông cuối cùng đã phá vỡ sự im lặng với một câu hỏi đáng sợ."Khi nó bắt đầu?"Takaba không thể mang lại cho mình phải đối mặt với Gyles, xấu hổ quá. "Về... hai năm trước đây..." ông licked đôi môi của mình khô và beå với mũi của lưỡi ẩm ướt của mình, Hy vọng một số loại blow-out từ Gyles, nhưng nó đã không đến."Khi bạn di chuyển, phải không? Tới đây, tới London."Một gật đầu tinh tế."Và... chứng mất ngủ? Có bạn ngủ tốt gần đây?" Làm thế nào... Takaba của mắt mở rộng bị sốc vì ông lớn lên đầu của mình. Ông có biết làm thế nào?"Không nghĩ rằng tôi sẽ thông báo không?"Ông bắt đầu từ từ... Tôi không bao giờ nghĩ rằng bạn sẽ tìm..."Tôi không thể giúp nhưng nhìn vào bạn, xem bạn. Tất cả những gì tinh tế trở nên rõ ràng frighteningly khi bạn nhìn khi nhìn như cứng và mạnh mẽ như tôi làm,"ông đã đạt ra và caressed má của Takaba,"và khi tôi nhìn thấy anh chết từ bên trong như thế này... Tôi không thể... Tôi không thể chỉ để cho nó đi..."Chết từ bên trong... tôi vẫn chết? Tôi đã không làm điều đó một thời gian dài trước đây? No, Gyles... đây là phân rã. Tôi đã chết cho nên dài..."Chỉ cần nghỉ ngơi để bây giờ, được chứ?" Gyles đứng dậy và đặt ghế đến vị trí của nó.Takaba đã không di chuyển từ vị trí của mình, các mug vẫn cắp trong bàn tay của mình. "Gyles?""Vâng?""Hôn tôi."Ông bật bất ngờ để xem một cặp mãnh liệt, nồng nàn dữ dội mắt nhìn lên lúc anh ta. Họ đã quá nghiêm trọng, quá trung thực, quá chính hãng để bỏ qua."Sei..." ông quỳ với một đầu gối trước khi Takaba và giữ ông gingerly bởi cánh tay như nếu họ có thể bruise nếu ông giữ quá khó, "bạn không cần phải-"Đó không phải là nó. Tôi cần phải biết cho bản thân mình, Gyles... rằng tôi có thể có thậm chí có cơ hội nhỏ nhất của quên anh ta... Làm sống lại tôi... mang lại cho tôi trở lại..."Hôn tôi. Tôi muốn biết..."Nếu đó là những gì bạn muốn... Gyles' tay crept lên phía sau của Takaba cổ vào các sợi tóc màu đen."Như bạn muốn, tình yêu của tôi."Các mug trống giảm xuống với một té nghe cái bịch ngu si đần độn trên sàn nhà bằng gỗ, cán đi để ngăn chặn chậm một.Xem bên ngoài London là một sự tương phản của Tokyo. Những đám mây màu xám đã bị đánh chìm và định cư trong thành phố, hoảng ominously qua ngọn mái nhà trắng và không sử dụng ống khói, để cho xuống một lớp mỏng mảnh sưng húp trắng. Nhìn xuống, ông chỉ có thể nhìn thấy đỉnh của nhân dân đầu, nâu, đen, tóc vàng, đỏ, và một người đàn ông thường xuyên chạy xuống đường phố với một cặp tài liệu, chạy như thỏ trong của Alice Wonderland, không nghi ngờ gì trễ cho một số sự kiện quan trọng.Ngay cả trong thời tiết này, giao diện, sự đặt cạnh nhau của các mới và các cấu trúc cũ là ngoạn mục. Ở đây, những con quái vật cụ thể không tham dự cho chiều cao; nó đã không một rừng mưa văn minh, mỗi cấu trúc thép và thủy tinh phấn đấu hướng tới những tán cây cho ưu thế và ánh sáng mặt trời, overshadowing hết. Ở đây, tòa nhà đã là một chức năng của thẩm Mỹ và chức năng.Từ nơi anh đứng gần ban công, một dấu vết của các bậc thang chảy nước có thể được ngược trở lại vào nhà vệ sinh. Một chiếc khăn trắng lớn được bao bọc xung quanh eo của mình, tiết lộ một cơ thể được thực hiện tượng vượt ra ngoài sự hoàn hảo. Michelangelo nào đã tăng từ mộ để xem này mẫu cụ thể. Deltoids của vai của mình, các triceps và bắp tay của cánh tay của mình, ông pectorals của ngực của mình, khi các và thậm chí là các rặng núi trên bụng của mình, họ đã là tất cả các loại cáp được xác định, vững chắc, và căng thẳng, thép ngụy trang dưới da của con người.Asami đã hoàn thành những gì là trái của hội thoại của mình và treo lên, lau điện thoại di động, đó là ẩm ướt từ đôi tai của mình, trên khăn quấn quanh eo của mình.Tokyo vẫn là Tokyo; sự kiện nhỏ có thể được xử lý với hoặc không có sự hiện diện của mình. Ông tin tưởng người của mình để có đủ khả năng.Ông đã một lần xem xem bên ngoài trước khi tung điện thoại lên giường sang trọng. Bìa được xoắn và rối, bằng chứng của một mô hình ngủ bận rộn. Và để nghĩ rằng ông đã sử dụng để ngủ vì vậy tốt trước khi. Ngày nay, Asami đã buộc mình vào giấc ngủ, gây ra nó với tập thể dục nặng trong ngày. Ông đã từ chối về khu du lịch để có nghĩa là "tự nhiên", như ông thích để gọi cho họ.Bộ được trang trí theo phong cách Louis XVI nặng, đồ nội thất cổ với vàng lá và thêu màn cửa màu vàng và đào mà treo lavishly, Giữ sang một bên với Tết dây. Ông không phải là đặc biệt thích các xa xỉ truyền thống (họ lộn xộn phòng trong quan điểm của ông), nghiêng hơn về hướng phong cách hiện đại, đương đại, nhưng nó đã không thực sự quan trọng. Nó đã là dịch vụ, các nhân viên cho một tỷ lệ đánh, tính. Đôi khi, nó đã có những người đàn ông phải theo bạn mà mattered.Asami đi vào buồng riêng. Một số các quần áo treo trong túi nhựa trên gỗ móc, unopened từ của nó đến từ các giặt tẩy. Ông đã chọn ra một cặp quần đen sạch, ép, không cần phải nhìn ưa thích cho triển lãm ảnh vào buổi chiều. Ông đã vành đai da thông qua các vòng, gần như thiếu các vòng lặp phía sau lưng, nhưng bắt trước khi ông thực hiện một kẻ ngốc của mình. Nó sẽ không làm chế giễu mình với những vấn đề tầm thường.Không là một nếp nhăn duy nhất trên áo sơ mi trắng sạch, cổ áo cứng và thẳng như ông buttoned xuống dưới. Trong khi đó, ông đã đi qua trong ngày kế hoạch. Đầu tiên, ông đã có một cuộc họp vào buổi sáng với hai thành viên cao cấp của Met; đó là luôn luôn hữu ích để có đồng minh trong lực lượng cảnh sát. Lúc giữa trưa, ông đã ăn trưa với một số chính trị gia lên và sắp tới những người có ảnh hưởng qua một số trở lại và ra chuyển động giữa Anh và Tây Ban Nha. Sau đó, ông sẽ đứng đầu vào bộ sưu tập ảnh. Nó không phải là một lịch trình bận rộn, nhiều hơn nữa thoải mái hơn ở Tokyo. Để Asami, điều này có thể rất tốt được coi là nhiều hơn nữa của một kỳ nghỉ hơn một chuyến đi kinh doanh.Anh giấu trong áo và đánh bắt trong một đôi vớ màu đen từ các ngăn kéo và chọn ra một đôi giày đen đánh bóng. Nó đã được thực sự vô nghĩa nếu ai nghĩ về nó. Tuyết có lẽ sẽ hủy hoại chúng bất kể như thế nào sáng bóng, họ đã. Ông đã chọn ra một tie màu đen và không có một máy nhân bản, cố định nó với tay giàu kinh nghiệm, chuyên gia rồi trượt trên áo của mình và trên đó, holster. Thay vì an toàn hơn xin lỗi. Ông unhooked móc với áo khoác và áo và tossed chúng trên giường. Ông không cần chúng bây giờ ít.Đã có một knock trên cửa của mình. Sáng nay dịch vụ ông đoán nhưng kiểm tra dù sao, peering qua các lỗ. Một nhân viên khách sạn đã chờ đợi với một khay. Ah, đó là đúng. Bữa sáng của mình.Asami đã mở cửa."Bữa sáng của bạn, sir." Như tôi không thể tìm cái này ra. "Nơi nào bạn như tôi để lại nó?""Trên bảng sẽ là tốt."Các nhân viên đã làm như ông được nói và nói thêm, "các giấy tờ mà bạn yêu cầu đều trên bàn."Bạn tốt hơn hy vọng họ."Thưởng thức các bữa ăn, sir."Khi cửa đã đóng cửa, Asami glanced tại khay; không có bưởi. Họ luôn luôn quên bưởi bằng cách nào đó. Và điều này đã coi là một khách sạn năm sao. Những gì một trò đùa. Họ có thể không nhận ra rằng thiếu một số thông tin chi tiết có thể có được bạn thiệt mạng. Ít trong thế giới của mình. Hoặc là có hoặc phá sản.Asami ngồi xuống ăn. Nó nên đã nếm thử tuyệt vời, biết các tiêu chuẩn của khách sạn, nhưng nó nếm khô và cay đắng trong miệng của ông như nếu ông ăn giấy và các tông hộp. Ông đã bị cám dỗ để chỉ cần bỏ nó nhưng buộc mình nuốt, một trong những có thể không đi mà không có bổ sung của mình.Anh không có con, Ryuichi, im đi và ăn.Với tự do của mình, ông bắt mở tờ báo. International Herald Tribune, The Times, Wall Street Journal đến tên một vài, Asami bay thông qua ngăn xếp, ngâm mình trong những tin tức của ngày. Nếu một trong không thể theo kịp với thế giới, một rớt lại phía sau.Với Bữa sáng đã hoàn thành và các giấy tờ đọc, ít bài viết có liên quan, ông kêu gọi người đàn ông của mình khi ông trượt khỏi Áo khoác và Áo."Chào buổi sáng, thưa ngài.""Và cho bạn, Kato." Ông trả lời tỏ, "Là tất cả mọi người đã sẵn sàng?""Vâng, thưa ngài. Chúng tôi đang chờ ở cuối hành lang, sir."Ông lộn điện thoại ra và đi bộ xung quanh giường đến nơi gối. Ông đạt dưới, cảm thấy lạnh nhựa và kim loại. Nó đã được nạp, sự an toàn tại chỗ vì vậy mà nó sẽ không vô tình đi. Tuy nhiên, phải mất Asami một tách thứ hai để vẽ, mở khóa, và bắn vũ khí.Nó trượt trong một cách dễ dàng dưới cánh tay của mình, như thể nó thuộc về có gần Thạc sĩ và chủ sở hữu của nó. Ông đã phát triển quen với nó, bulkiness tinh tế. Đó là yên tâm. An ủi. Nó đã gần hai mươi năm nay kể từ khi ông lần đầu tiên bắt đầu truyền thống này hàng ngày.Nó là tốt để có vệ sĩ, nhưng tự bảo vệ là nhiều hơn chỉ là một trang trí. Nó là điều cần thiết. Bên cạnh đó, ông giành được sự tôn trọng hơn từ người đàn ông của mình theo cách này.Asami đã nhấp vào điện thoại di động vào khoang vành đai của mình và trượt cánh tay của mình vào áo khi ông thực hiện theo cách của mình trong số các phòng của khách sạn.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Takaba ngồi ở mép giường Gyles ', ấm cốc trong tay lạnh lùng của anh. Anh nhìn lá trà bị mắc kẹt vào đáy tách trống rỗng, đông lạnh trong điệu nhảy của họ như là hơi vẫn tăng từ nó và xoáy sau đó tan rã vào không khí, sống tồn tại ngắn ngủi của nó.
Gyles đã được chuyển chai thuốc rỗng hơn và hơn trong anh Mặt bằng ngón cái và trỏ của mình. Một chiếc ghế được kéo lên để ông ta có thể ngồi mặt đối mặt với Takaba. Sự im lặng nặng nề và dày, nhỏ giọt lo lắng như mật đường.
Anh ta cuối cùng đã phá vỡ sự im lặng bằng một câu hỏi đáng sợ.
"Khi bắt đầu?"
Takaba không thể mang lại cho mình để đối mặt với Gyles, quá xấu hổ. "Về ... hai năm trước đây ...", ông liếm đôi môi khô và nứt của mình bằng đầu lưỡi ẩm ướt của mình, hy vọng một số loại thổi ra từ Gyles, nhưng nó đã không đến.
"Khi bạn di chuyển, phải không? Tới đây, tới London. "
Một cái gật đầu tinh tế.
"Và ... mất ngủ? Có bạn ngủ tốt gần đây? "
Làm thế nào ... đôi mắt mở to Takaba sốc khi ông ngẩng đầu lên. Làm thế nào anh đã biết?
"Không nghĩ rằng tôi sẽ thông báo?"
Anh lắc đầu chậm rãi ... Tôi không bao giờ nghĩ rằng bạn muốn được nhìn ...
"Tôi không thể không nhìn vào bạn, xem bạn. Tất cả mọi thứ trở nên tinh tế đáng sợ rõ ràng khi bạn nhìn như nhìn như cứng và mãnh liệt như tôi làm ", ông đưa tay ra và vuốt ve má của Takaba," và khi tôi xem bạn chết từ bên trong như thế này ... tôi không thể ... tôi không thể chỉ để cho nó đi ... "
Dying từ bên trong ... Tôi vẫn chết? Tôi đã không làm điều đó một thời gian dài trước đây? Không, Gyles ... đây là phân rã. Tôi đã chết từ rất lâu ...
"Chỉ cần có được nghĩ ngơi một chút, được chứ?" Gyles đứng lên và đặt chiếc ghế trở lại vị trí của nó.
Takaba đã không di chuyển từ vị trí của mình, chiếc cốc vẫn nắm chặt trong tay. "Gyles?"
"Vâng?"
"Hãy hôn em."
Anh quay lại đột ngột để xem một đôi dữ dội, đôi mắt dữ dội bốc lửa nhìn anh. Họ đã quá nghiêm trọng, quá trung thực, quá chính hãng để bỏ qua.
"Sei ...", ông quỳ với một đầu gối trước khi Takaba và giữ ông rón rén bằng những cánh tay, nếu như họ có thể bị bầm tím nếu ông được tổ chức vào quá cứng, "Bạn không cần phải - "
Đó không phải là nó. Tôi cần phải biết cho bản thân mình, Gyles ... mà tôi có thể có ngay cả những cơ hội nhỏ quên anh ... khiến tôi sống lại ... đưa tôi trở lại ...
"Hôn tôi. Tôi muốn biết ... "
Nếu đó là những gì bạn muốn ... tay Gyles 'bò lên phía sau cổ Takaba của thành những sợi màu đen của tóc.
"Khi bạn muốn, tình yêu của tôi."
Các cốc rỗng xuống với một tiếng uỵch xỉn lên sàn bằng gỗ, cán đi đến một điểm dừng chậm.
Quan điểm bên ngoài của London là một sự tương phản đến Tokyo. Những đám mây xám đã bị chìm và định cư trên thành phố, thấp thoáng Đáng ngại hơn là mái nhà màu trắng và ống khói chưa sử dụng, cho phép giảm một lớp mỏng mảnh sưng húp trắng. Nhìn xuống, ông chỉ có thể nhìn thấy ngọn của người đứng đầu của người dân, nâu, đen, vàng, đỏ, và một người đàn ông không thường xuyên đổ xô xuống đường phố với một chiếc cặp, chạy như con thỏ trong Alice Wonderland, chắc chắn muộn cho một số sự kiện quan trọng. Ngay cả trong thời tiết này, quan điểm, vị trí kề nhau của các mới và các cấu trúc cũ là ngoạn mục. Ở đây, những con quái vật cụ thể đã không cạnh tranh với chiều cao; nó không phải là một khu rừng nhiệt đới, văn minh, từng thép và cấu trúc thủy tinh phấn đấu hướng tới tán cho tính ưu việt và ánh sáng mặt trời, làm lu mờ hết. Ở đây, các tòa nhà là một chức năng của cả thẩm mỹ và chức năng. Từ nơi ông đứng gần ban công, một đường mòn của những bước chân chảy nước có thể được truy trở lại vào phòng tắm. Một chiếc khăn trắng lớn được quấn quanh eo của mình, để lộ một cơ thể đã được điêu khắc ngoài hoàn hảo. Michelangelo có thể đã sống lại từ ngôi mộ của mình để xem mẫu vật đặc biệt này. Các deltoids của vai của mình, các cơ tam đầu và bắp tay cánh tay của mình, thuốc trị bịnh phổi của ông ngực của mình, các obliques và thậm chí cả các đường vân trên bụng của mình, họ đã được tất cả các định nghĩa, công ty, và căng, dây cáp thép trá hình dưới da người. Asami thành những gì còn lại của cuộc trò chuyện của mình và treo lên, lau điện thoại di động, đó là ẩm ướt trên đôi tai của mình, trên khăn quấn quanh eo của mình. Tokyo vẫn Tokyo; sự kiện nhỏ có thể bị xử lý có hoặc không có sự hiện diện của mình. Anh tin tưởng người đàn ông của mình để có đủ khả năng. Ông lấy một cái nhìn cuối cùng vào khung cảnh bên ngoài trước khi ném điện thoại lên giường sang trọng. Bìa bị xoắn và rối, bằng chứng của một mô hình ngủ bận rộn. Và nghĩ rằng anh đã từng ngủ rất tốt trước khi. Ngày nay Asami ép mình vào giấc ngủ, kích thích nó với tập thể dục nặng trong ngày. Ông từ chối nghỉ mát để "không tự nhiên" có nghĩa là, như ông thích để gọi cho họ. Các suite được trang trí theo phong cách Louis XVI nặng, đồ gỗ cổ với những chiếc lá vàng và thêu rèm cửa màu vàng và đào treo hoang phí, tổ chức sang một bên với dây tết. Ông không phải là đặc biệt thích xa xỉ truyền thống như (họ lộn xộn phòng trong ý kiến của mình), nghiêng nhiều hơn về phía, phong cách đương đại hiện đại, nhưng nó không thực sự quan trọng. Đó là các dịch vụ, các nhân viên mỗi tỷ lệ khách, mà tính. Đôi khi, nó đã có những người đàn ông đúng theo bạn đó là quan trọng. Asami bước vào tủ quần áo. Một số trong những quần áo đã được treo trong các túi nhựa trên móc gỗ, chưa mở kể từ khi nó từ cơ sở tẩy khô. Ông chọn ra một cặp sạch, ép quần đen, không cần phải nhìn lạ mắt cho triển lãm ảnh vào buổi chiều. Ông kéo vành đai da thông qua các vòng, gần như mất tích vòng ra sau lưng nhưng bắt trước khi thực hiện một kẻ ngốc của mình. Nó sẽ không làm gì để chế nhạo mình với vấn đề tầm thường như vậy. Không có một nếp nhăn duy nhất trên chiếc áo sơ mi trắng tinh, cổ áo cứng và thẳng như anh cài nút xuống dưới. Trong khi đó, ông đã đi qua kế hoạch trong ngày. Đầu tiên, ông đã có một cuộc họp buổi sáng với hai thành viên cao cấp của Met; nó luôn luôn hữu ích để có đồng minh trong lực lượng cảnh sát. Vào buổi trưa, ông đã ăn trưa với một số chính trị gia và lên tới người có ảnh hưởng trên một số trở lại và ra chuyển động giữa Anh và Tây Ban Nha. Sau đó, ông sẽ đi đến các bộ sưu tập ảnh. Nó không phải là một lịch trình bận rộn, thoải mái hơn nhiều so với ở Tokyo. Để Asami, điều này rất có thể được xem xét chi tiết của một kỳ nghỉ hơn một chuyến đi kinh doanh. Ông nhét trong áo và lấy ra một đôi vớ màu đen từ ngăn kéo và lấy ra một đôi giày đen bóng. Đó thực sự là vô nghĩa nếu ai nghĩ về nó. Tuyết có thể sẽ làm hỏng chúng bất kể như thế nào sáng bóng họ. Ông chọn ra một cà vạt đen và không có một tấm gương, cố định nó với kinh nghiệm, tay chuyên gia của mình sau đó trượt trên áo của mình và qua đó, bao da. Thay an toàn hơn xin lỗi. Ông unhooked các móc với chiếc áo khoác và áo và ném chúng lên giường. Anh không cần chúng cho bây giờ ít nhất. Có tiếng gõ cửa nhà ông. Dịch vụ Morning ông đoán nhưng kiểm tra anyway, nhìn qua lỗ. Một nhân viên khách sạn đã được chờ đợi với một khay. Ah, đúng rồi. Bữa ăn sáng của mình. Asami ra mở cửa. "ăn sáng của bạn, thưa ông." Giống như tôi không thể hình dung một trong ra ngoài. "Bạn muốn ở đâu tôi để lại nó?" "Trên bàn sẽ là tốt." Các nhân viên đã làm như ông đã nói và nói thêm, "Các giấy tờ mà bạn yêu cầu cũng là trên bàn." Bạn phải hy vọng họ đang có. "Thưởng thức các bữa ăn, thưa ông." Khi cánh cửa đóng lại, Asami liếc nhìn khay; không có bưởi. Họ luôn luôn quên bưởi bằng cách nào đó. Và điều này đã được coi là một khách sạn năm sao. Thật là một trò đùa. Họ có lẽ đã không nhận ra rằng thiếu một số chi tiết có thể giúp bạn giết. Ít nhất là trong thế giới của mình. Hoặc là thế hoặc bị phá sản. Asami ngồi xuống để ăn. Nó nên đã nếm tuyệt vời, biết tiêu chuẩn của khách sạn, nhưng nó nếm khô và đắng trong miệng của mình như thể anh đang ăn hộp giấy và bìa các tông. Ngài bị cám dỗ để chỉ cần để nó nhưng buộc mình phải nuốt, người ta không thể đi mà không có bổ sung của mình. Bạn không có con, Ryuichi, im lặng và ăn. Với tự do của mình, ông lắc mở tờ báo. International Herald Tribune, The Times, Wall Street Journal cho một vài tên, Asami đã bay qua chồng, ngâm mình trong tin tức trong ngày. Nếu một người không thể theo kịp với thế giới, một ngã phía sau. Với các bữa ăn sáng xong, giấy tờ đọc, ít nhất là các bài viết có liên quan, ông gọi những người đàn ông của mình như ông đã trượt trên những chiếc áo khoác và áo khoác. "Chào buổi sáng, thưa ông." "Và với bạn, Kato." Ông ta trả lời một cách khô khan, "Mọi người sẵn sàng chưa?" "Vâng, thưa ông. Chúng tôi đang chờ đợi ở cuối hành lang, thưa ông. " Ông lộn điện thoại ra và đi quanh giường để nơi gối được. Thò tay xuống dưới, anh cảm thấy cho nhựa và kim loại lạnh. Các khẩu súng đã được nạp, sự an toàn tại chỗ để nó sẽ không vô tình đi off. Tuy nhiên, phải mất Asami một phân chia thứ hai để vẽ, mở khóa, và bắn súng. Nó trượt vào một cách dễ dàng dưới cánh tay của mình, như thể nó thuộc có gần chủ và chủ nhân của nó. Ông đã quen với nó, các bulkiness tinh tế. Đó là yên tâm. An ủi. Đã gần hai mươi năm nay kể từ khi ông lần đầu tiên bắt đầu truyền thống này hàng ngày. Đó là tốt để có vệ sĩ, nhưng tự bảo vệ là nhiều hơn chỉ là một vật trang trí. Đó là điều cần thiết. Bên cạnh đó, ông giành được sự tôn trọng nhiều hơn từ người đàn ông của riêng mình theo cách này. Asami nhấp vào các điện thoại di động vào khoang vành đai của nó và trượt cánh tay của mình vào bộ lông như anh đi ra khỏi phòng khách sạn.























































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: