The Tale of Genji, by Murasaki ShikibuChapter 33Wisteria LeavesYūgiri  dịch - The Tale of Genji, by Murasaki ShikibuChapter 33Wisteria LeavesYūgiri  Việt làm thế nào để nói

The Tale of Genji, by Murasaki Shik

The Tale of Genji, by Murasaki Shikibu
Chapter 33

Wisteria Leaves

Yūgiri thought himself odd that he should be so gloomy when everyone else was so caught up in the excitement. His singleness of purpose had come to seem obsessive. Now there appeared a possibility that Tō no Chūjō was prepared to look the other way — and so why did he not slip through? But no. An air of cool indifference had served him well thus far and it must be maintained to the end. It cost him a great deal. As for Kumoinokari, she feared that if the rumors her father had brought were true, then this indifference was not feigned; and so even as they turned from each other they went on thinking about each other.
Calm and resolute on the surface, Tō no Chūjō suspected that he was no longer in control of his daughter’s affairs. If on the assumption that the reports about Prince Nakatsukasa’s daughter were true he were to begin thinking of other arrangements for Kumoinokari, the man to whom he turned would hardly feel flattered, nor was Tō no Chūjō‘s own dignity likely to emerge unimpaired. There would be talk and there might be incidents. Well, he had made a mistake, and that fact could not be kept secret. He must surrender and hope to do so with some dignity.
But he must wait for the proper occasion. He could not step forth and make a great show of welcoming Yūgiri as his own. That would be too utterly ridiculous. The time would come, however. A surface calm hid these tensions.
The anniversary of Princess Omiya’s death fell on the twentieth of the Third Month. Tō no Chūjō attended memorial services at the Gokurakuji Temple, south of the city. All of his sons were with him, a very grand entourage indeed. As handsome as any of them, Yūgiri was also of the party. Though he had avoided Tō no Chūjō since the days when the latter had treated him so badly, he had not let the smallest sign of his resentment show. Tō no Chūjō was increasingly aware of it all the same.
Genji too commissioned memorial services, and Yūgiri solemnly busied himself with services of his own.
As they returned from the Gokurakuji in the evening, cherry petals were drifting through the spring haze. In a reminiscent mood, Tō no Chūjō intoned lines from the anthologies. Yūgiri was no less moved by the beauty of the evening. It looked like rain, someone said. Yūgiri did not seem to hear.
Tō no Chūjō (one may imagine that it was with some apprehension) tugged at his sleeve.
“Why are you angry with me? Might this not be the occasion to forgive me, whatever I may have done? I think I have a right myself to complain, that you should have cast me aside in my declining years.”
“Grandmother’s last instructions,” said Yūgiri, very politely, “were that I look to you for advice and support. But you have not seemed to welcome my presence.”
Suddenly there was a downpour. They hurried home in twos and threes.
What could have produced this sudden change? The words themselves had seemed casual enough, but they came from a man before whom Yūgiri seldom felt comfortable. He lay awake all night asking what they could mean.
Perhaps his patience had been rewarded. Tō no Chūjō seemed to be relenting. He continued to seek a proper occasion, neither too ostentatious nor too casual, for a reconciliation.
Early in the Fourth Month the wisteria at Tō no Chūjō‘s veranda came into profuse bloom, of a subtly richer hue than most wisteria. He arranged a concert, thinking that it must not go unnoticed. As the colors mounted richer in the twilight, he sent Kashiwagi with a note.
“It was a pity that we were not permitted a more leisurely talk under the cherry blossoms. If you are free, I would be most honored to see you.
“Come join me in regrets for the passing of spring
And wisteria now aglow in the evening light.”
It was attached to a magnificent spray of the flower.
Restraining his excitement at the letter awaited so long, Yūgiri sent back a polite answer:
“I grope my way through the gathering shades of evening
With no great hopes of coming upon wisteria.”
“I am not sure I have struck the right note,” he said to Kashiwagi. “Would you look it over, please?”
“All that is required of you is that you come with me.”
“You are far too grand an escort.”
He sent Kashiwagi ahead and went to show Genji the letter.
“I think he must have his reasons,” said Genji, who seemed pleased with himself. “I had thought that he was not showing proper respect towards his late mother, but this changes things.”
“I doubt that it is so very important. Everyone says that his wisteria is very fine this year. I imagine that he was bored and arranged a concert in its honor.”
“He sent a very special messenger, in any event. You must go.”
And so a nervous Yūgiri had his father’s blessing.
“It would not do to overdress,” Genji continued. “A magenta would be all right, I suppose, if you were not yet on the council or if you were between offices. Do please dress very carefully.” He sent one of Yūgiri’s men with a fine robe and several singlets from his own wardrobe.
Yūgiri did take great care with his dress. Tō no Chūjō had begun to grow restless when finally he arrived. Seven or eight of Tō no Chūjō‘s sons, led by Kashiwagi, came out to receive him. They were all very handsome, but Yūgiri was even handsomer, with a calm dignity that rather put them to shame. Tō no Chūjō showed him to his place. It was clear that the preparations for receiving him had been thorough.
“Be sure that you get a good look at him,” Tō no Chūjō had said to his wife and her young women as he changed to formal dress. “He is completely in control of himself. In that respect I think he is more than his father’s equal, though of course Genji is so handsome that a smile from him can make you think all the world’s problems have been solved. I doubt that anyone minds very much if he sometimes seems a little flippant in his treatment of public affairs. Yūgiri is a sterner sort and he has studied hard. I for one would have trouble finding anything wrong with him, and I suspect that most people Would have the same trouble.”
Dispensing with the stiffer formalities, he turned immediately to the matter of honoring his wisteria.
“There is much to be said for cherry blossoms, but they seem so flighty. They are so quick to run off and leave you. And then just when your regrets are the strongest the wisteria comes into bloom, and it blooms on into the summer. There is nothing quite like it. Even the color is somehow companionable and inviting.” He was still a very handsome man. His smile said a great deal.
Though the lavender was not very apparent in the moonlight, he worked hard at admiring it. The wine flowed generously and there was music. Pretending to be very drunk and to have lost all thought for the proprieties, he pressed wine upon Yūgiri, who, though sober and cautious as always, found it hard to refuse.
“Everyone agrees that your learning and accomplishments are more than we deserve in this inferior day of ours. I should think you might have the magnanimity to put up with old dotards like myself. Do you have in your library a tract you can refer to in the matter of filial piety? I must lodge a complaint that you who are so much better informed than most about the teachings of the sages should in your treatment of me have shown indifference to their high principles.” Through drunken tears — might one call them? — came these adroit hints.
“You do me a very grave injustice, sir. I think of you as heir to all the ages, and so important that no sacrifice asked of me could be too great. I am a lazy, careless man, but I cannot think what I might have done to displease you.”
The moment had come, thought Tō no Chūjō. “Underleaves of wisteria,” he said, smiling. Kashiwagi broke off an unusually long and rich spray of wisteria and presented it to Yūgiri with a cup of wine. Seeing that his guest was a little puzzled, Tō no Chūjō elaborated upon the reference with a poem of his own:
“Let us blame the wisteria, of too pale a hue,
Though the pine has let itself be overgrown.”
Taking a careful though elegant sip from the cup that was pressed upon him, Yūgiri replied:
“Tears have obscured the blossoms these many springs,
And now at length they open full before me.”
He poured for Kashiwagi, who replied:
“Wisteria is like the sleeve of a maiden,
Lovelier when someone cares for it.”
Cup followed cup, and it would seem that poem followed poem with equal rapidity; and in the general intoxication none were superior to these.
The light of the quarter-moon was soft and the pond was a minor, and the wisteria was indeed very beautiful, hanging from a pine of medium height that trailed its branches far to one side. It did not have to compete with the lusher green of summer.
Kōbai, in his usual good voice, sang “The Fence of Rushes,” very softly.
“What an odd one to have chosen,” Tō no Chūjō said, laughing. Also in fine voice, he joined in the refrain, changing the disturbed house into “a house of eminence.” The merriment was kept within proper bounds and all the old enmity vanished.
Yūgiri pretended to be very drunk. “I am not feeling at all well,” he said to Kashiwagi, “and doubt very much that I can find my way home. Let me borrow your room.”
“Find him a place to rest, my young lord,” said Tō no Chūjō. “I am afraid that in these my declining years I do not hold my liquor well and may create a disturbance. I shall leave you.” He withdrew.
“Are you saying that you mean to pass one night among the flowers?” said Kashiwagi. “It is a difficult task you assign your guide.”
“The fickle flowers, watched over by the steadfast pine? Please, sir — do not let any hint of the inauspicious creep into the conversation.”
Kashiwagi was satisfied, though he did not think that he had risen to the occasion as wittily as he might have. He had a very high opinion of Y
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
The Tale of Genji, by Murasaki ShikibuChapter 33Wisteria LeavesYūgiri thought himself odd that he should be so gloomy when everyone else was so caught up in the excitement. His singleness of purpose had come to seem obsessive. Now there appeared a possibility that Tō no Chūjō was prepared to look the other way — and so why did he not slip through? But no. An air of cool indifference had served him well thus far and it must be maintained to the end. It cost him a great deal. As for Kumoinokari, she feared that if the rumors her father had brought were true, then this indifference was not feigned; and so even as they turned from each other they went on thinking about each other.Calm and resolute on the surface, Tō no Chūjō suspected that he was no longer in control of his daughter’s affairs. If on the assumption that the reports about Prince Nakatsukasa’s daughter were true he were to begin thinking of other arrangements for Kumoinokari, the man to whom he turned would hardly feel flattered, nor was Tō no Chūjō‘s own dignity likely to emerge unimpaired. There would be talk and there might be incidents. Well, he had made a mistake, and that fact could not be kept secret. He must surrender and hope to do so with some dignity.But he must wait for the proper occasion. He could not step forth and make a great show of welcoming Yūgiri as his own. That would be too utterly ridiculous. The time would come, however. A surface calm hid these tensions.The anniversary of Princess Omiya’s death fell on the twentieth of the Third Month. Tō no Chūjō attended memorial services at the Gokurakuji Temple, south of the city. All of his sons were with him, a very grand entourage indeed. As handsome as any of them, Yūgiri was also of the party. Though he had avoided Tō no Chūjō since the days when the latter had treated him so badly, he had not let the smallest sign of his resentment show. Tō no Chūjō was increasingly aware of it all the same.Genji too commissioned memorial services, and Yūgiri solemnly busied himself with services of his own.As they returned from the Gokurakuji in the evening, cherry petals were drifting through the spring haze. In a reminiscent mood, Tō no Chūjō intoned lines from the anthologies. Yūgiri was no less moved by the beauty of the evening. It looked like rain, someone said. Yūgiri did not seem to hear.Tō no Chūjō (one may imagine that it was with some apprehension) tugged at his sleeve.“Why are you angry with me? Might this not be the occasion to forgive me, whatever I may have done? I think I have a right myself to complain, that you should have cast me aside in my declining years.”“Grandmother’s last instructions,” said Yūgiri, very politely, “were that I look to you for advice and support. But you have not seemed to welcome my presence.”Suddenly there was a downpour. They hurried home in twos and threes.What could have produced this sudden change? The words themselves had seemed casual enough, but they came from a man before whom Yūgiri seldom felt comfortable. He lay awake all night asking what they could mean.Perhaps his patience had been rewarded. Tō no Chūjō seemed to be relenting. He continued to seek a proper occasion, neither too ostentatious nor too casual, for a reconciliation.Early in the Fourth Month the wisteria at Tō no Chūjō‘s veranda came into profuse bloom, of a subtly richer hue than most wisteria. He arranged a concert, thinking that it must not go unnoticed. As the colors mounted richer in the twilight, he sent Kashiwagi with a note.“It was a pity that we were not permitted a more leisurely talk under the cherry blossoms. If you are free, I would be most honored to see you.“Come join me in regrets for the passing of springAnd wisteria now aglow in the evening light.”It was attached to a magnificent spray of the flower.Restraining his excitement at the letter awaited so long, Yūgiri sent back a polite answer:“I grope my way through the gathering shades of eveningWith no great hopes of coming upon wisteria.”“I am not sure I have struck the right note,” he said to Kashiwagi. “Would you look it over, please?”“All that is required of you is that you come with me.”“You are far too grand an escort.”He sent Kashiwagi ahead and went to show Genji the letter.“I think he must have his reasons,” said Genji, who seemed pleased with himself. “I had thought that he was not showing proper respect towards his late mother, but this changes things.”“I doubt that it is so very important. Everyone says that his wisteria is very fine this year. I imagine that he was bored and arranged a concert in its honor.”“He sent a very special messenger, in any event. You must go.”And so a nervous Yūgiri had his father’s blessing.“It would not do to overdress,” Genji continued. “A magenta would be all right, I suppose, if you were not yet on the council or if you were between offices. Do please dress very carefully.” He sent one of Yūgiri’s men with a fine robe and several singlets from his own wardrobe.Yūgiri did take great care with his dress. Tō no Chūjō had begun to grow restless when finally he arrived. Seven or eight of Tō no Chūjō‘s sons, led by Kashiwagi, came out to receive him. They were all very handsome, but Yūgiri was even handsomer, with a calm dignity that rather put them to shame. Tō no Chūjō showed him to his place. It was clear that the preparations for receiving him had been thorough.“Be sure that you get a good look at him,” Tō no Chūjō had said to his wife and her young women as he changed to formal dress. “He is completely in control of himself. In that respect I think he is more than his father’s equal, though of course Genji is so handsome that a smile from him can make you think all the world’s problems have been solved. I doubt that anyone minds very much if he sometimes seems a little flippant in his treatment of public affairs. Yūgiri is a sterner sort and he has studied hard. I for one would have trouble finding anything wrong with him, and I suspect that most people Would have the same trouble.”Dispensing with the stiffer formalities, he turned immediately to the matter of honoring his wisteria.“There is much to be said for cherry blossoms, but they seem so flighty. They are so quick to run off and leave you. And then just when your regrets are the strongest the wisteria comes into bloom, and it blooms on into the summer. There is nothing quite like it. Even the color is somehow companionable and inviting.” He was still a very handsome man. His smile said a great deal.Though the lavender was not very apparent in the moonlight, he worked hard at admiring it. The wine flowed generously and there was music. Pretending to be very drunk and to have lost all thought for the proprieties, he pressed wine upon Yūgiri, who, though sober and cautious as always, found it hard to refuse.“Everyone agrees that your learning and accomplishments are more than we deserve in this inferior day of ours. I should think you might have the magnanimity to put up with old dotards like myself. Do you have in your library a tract you can refer to in the matter of filial piety? I must lodge a complaint that you who are so much better informed than most about the teachings of the sages should in your treatment of me have shown indifference to their high principles.” Through drunken tears — might one call them? — came these adroit hints.
“You do me a very grave injustice, sir. I think of you as heir to all the ages, and so important that no sacrifice asked of me could be too great. I am a lazy, careless man, but I cannot think what I might have done to displease you.”
The moment had come, thought Tō no Chūjō. “Underleaves of wisteria,” he said, smiling. Kashiwagi broke off an unusually long and rich spray of wisteria and presented it to Yūgiri with a cup of wine. Seeing that his guest was a little puzzled, Tō no Chūjō elaborated upon the reference with a poem of his own:
“Let us blame the wisteria, of too pale a hue,
Though the pine has let itself be overgrown.”
Taking a careful though elegant sip from the cup that was pressed upon him, Yūgiri replied:
“Tears have obscured the blossoms these many springs,
And now at length they open full before me.”
He poured for Kashiwagi, who replied:
“Wisteria is like the sleeve of a maiden,
Lovelier when someone cares for it.”
Cup followed cup, and it would seem that poem followed poem with equal rapidity; and in the general intoxication none were superior to these.
The light of the quarter-moon was soft and the pond was a minor, and the wisteria was indeed very beautiful, hanging from a pine of medium height that trailed its branches far to one side. It did not have to compete with the lusher green of summer.
Kōbai, in his usual good voice, sang “The Fence of Rushes,” very softly.
“What an odd one to have chosen,” Tō no Chūjō said, laughing. Also in fine voice, he joined in the refrain, changing the disturbed house into “a house of eminence.” The merriment was kept within proper bounds and all the old enmity vanished.
Yūgiri pretended to be very drunk. “I am not feeling at all well,” he said to Kashiwagi, “and doubt very much that I can find my way home. Let me borrow your room.”
“Find him a place to rest, my young lord,” said Tō no Chūjō. “I am afraid that in these my declining years I do not hold my liquor well and may create a disturbance. I shall leave you.” He withdrew.
“Are you saying that you mean to pass one night among the flowers?” said Kashiwagi. “It is a difficult task you assign your guide.”
“The fickle flowers, watched over by the steadfast pine? Please, sir — do not let any hint of the inauspicious creep into the conversation.”
Kashiwagi was satisfied, though he did not think that he had risen to the occasion as wittily as he might have. He had a very high opinion of Y
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
The Tale of Genji, Murasaki Shikibu bởi
Chương 33 Wisteria Leaves Yugiri nghĩ mình kỳ lạ mà anh ta nên trở nên ảm đạm khi mọi người khác đã quá bị cuốn vào sự phấn khích. Độc thân của mục đích của Ngài đã đến để có vẻ ám ảnh. Bây giờ có xuất hiện một khả năng đó để không Chūjō đã được chuẩn bị để nhìn theo cách khác - và như vậy tại sao ông đã không lọt qua? Nhưng không. Một không khí mát mẻ của sự thờ ơ đã phục vụ ông cũng vậy, đến nay và nó phải được duy trì đến cùng. Nó khiến ông mất một hợp đồng lớn. Đối với Kumoinokari, cô sợ rằng nếu những tin đồn cha của cô đã mang lại là sự thật, thì sự thờ ơ này đã không giả vờ; và vì vậy ngay cả khi họ quay lại với nhau họ đã đi vào suy nghĩ về nhau. Bình tĩnh và kiên quyết trên bề mặt, để không có Chūjō nghi ngờ rằng ông đã không còn kiểm soát công việc của con gái. Nếu dựa trên giả định rằng các báo cáo về con gái của Hoàng tử của Nakatsukasa là sự thật anh ta đã bắt đầu nghĩ đến những sắp xếp khác cho Kumoinokari, người đàn ông mà ông đã chuyển hầu như không sẽ cảm thấy hãnh diện, cũng không phải là không có nhân phẩm riêng của Chūjō khả năng nổi lên không yếu đuối. Sẽ có nói chuyện và có thể có sự cố. Vâng, ông đã thực hiện một sai lầm, và thực tế là không thể được giữ bí mật. Ông phải đầu hàng và hy vọng sẽ làm như vậy với một số nhân phẩm. Nhưng anh phải đợi dịp thích hợp. Anh không thể bước ra và thực hiện một chương trình tuyệt vời đón Yugiri như là của riêng mình. Đó sẽ là quá hoàn toàn vô lý. Thời gian sẽ đến, tuy nhiên. Một bình tĩnh bề mặt giấu những căng thẳng. Kỷ niệm về cái chết của chúa Omiya đã giảm trên hai mươi của tháng thứ ba. Để không Chūjō tham dự dịch vụ tưởng niệm tại Đền Gokurakuji, phía nam của thành phố. Tất cả những người con trai của ông là với anh ta, một đoàn tùy tùng rất lớn thực sự. Đẹp trai như bất kỳ của họ, Yugiri cũng của Đảng đã. Mặc dù anh đã tránh để không Chūjō kể từ thời gian sau này đã đối xử với anh rất tệ, ông đã không để cho những dấu hiệu nhỏ nhất của chương oán giận của mình. Để không Chūjō đã ngày càng nhận thức được nó tất cả như nhau. Dịch vụ tưởng niệm Genji quá ủy, và Yugiri long trọng đã vùi mình với các dịch vụ của mình. Khi họ trở về từ Gokurakuji vào buổi tối, những cánh hoa anh đào đã trôi qua mây mù mùa xuân. Trong một tâm trạng gợi nhớ, để không có Chūjō xướng dòng từ các tuyển tập. Yugiri đã không ít di chuyển bởi vẻ đẹp của buổi tối. Nó trông giống như mưa, có người nói. Yugiri dường như không nghe thấy. Để không Chūjō (người ta có thể tưởng tượng rằng nó đã được với một số lo âu) giật mạnh vào tay của mình. "Tại sao bạn giận tôi? Có thể đây không phải là dịp để tha thứ cho tôi, bất cứ điều gì tôi có thể đã làm? Tôi nghĩ rằng tôi có quyền khiếu nại bản thân mình, rằng bạn nên đã bỏ tôi sang một bên trong những năm suy giảm của tôi. "" Hướng dẫn cuối cùng của bà nội, "nói Yugiri, rất lịch sự," là tôi tìm đến bạn để được tư vấn và hỗ trợ. Nhưng bạn không có vẻ để chào đón sự hiện diện của tôi. "Bỗng có một trận mưa như trút. Họ vội vã về nhà trong twos và threes. Những gì có thể được sản xuất thay đổi đột ngột này? Những lời mình đã có vẻ giản dị đủ, nhưng họ đến từ một người đàn ông mà trước đây ít khi Yugiri cảm thấy thoải mái. Ông nằm thao thức cả đêm hỏi những gì họ có thể có ý nghĩa. Có lẽ sự kiên nhẫn của ông đã được tưởng thưởng. Để không Chūjō dường như động lòng thương xót. Ông tiếp tục tìm kiếm một dịp thích hợp, không quá phô trương cũng không quá bình thường, cho một sự hòa giải. Vào đầu tháng thứ tư của wisteria ở TO hiên có của Chūjō đã nở dồi dào, trong một màu sắc tinh tế phong phú hơn so với hầu hết wisteria. Ông đã sắp xếp một buổi hòa nhạc, nghĩ rằng nó không phải đi không được chú ý. Là màu sắc gắn kết phong phú hơn trong ánh hoàng hôn, ông đã gửi Kashiwagi với một lưu ý. "Đó là một điều đáng tiếc là chúng tôi không được phép nói chuyện nhàn nhã hơn dưới hoa anh đào. Nếu bạn được tự do, tôi sẽ được hầu hết vinh dự được gặp anh. "Hãy đến cùng tôi hối tiếc cho sự ra đi của mùa xuân Và wisteria giờ rực sáng trong ánh sáng tối." Nó được gắn với một phun tuyệt đẹp của hoa. Cấm phấn khích của mình tại các thư chờ đợi quá lâu, Yugiri gửi lại một câu trả lời lịch sự: "Tôi mò mẫm cách của mình thông qua các sắc thái tập hợp của các buổi tối. Không có hy vọng lớn của đến khi wisteria" "Tôi không chắc là tôi đã đi vào lưu ý ngay," ông nói với Kashiwagi. "Bạn có nhìn nó qua, xin vui lòng?" "Tất cả những gì được yêu cầu của bạn là bạn đi với tôi." "Bạn đang quá lớn hộ tống." Ông ta đã gửi Kashiwagi trước và đã đi để hiển thị Genji thư. "Tôi nghĩ rằng ông phải có lý do của mình, "Genji, người có vẻ hài lòng với chính mình nói. "Tôi đã nghĩ rằng anh không thấy tôn trọng thích hợp đối với người mẹ quá cố của mình, nhưng điều này thay đổi mọi thứ." "Tôi nghi ngờ rằng nó là như vậy rất quan trọng. Mọi người đều nói rằng wisteria của mình là rất tốt trong năm nay. Tôi tưởng tượng rằng anh đã chán và sắp xếp một buổi hòa nhạc trong danh dự của mình. "" Ông đã gửi một sứ giả rất đặc biệt, trong mọi trường hợp. Bạn phải đi. "Và do đó, một Yugiri thần kinh có phước lành của cha mình." Nó sẽ không làm gì để ăn mặc quá diêm dúa, "Genji tiếp tục. "A màu đỏ tươi sẽ được tất cả các quyền, tôi giả sử, nếu bạn chưa có trong Hội đồng hoặc nếu bạn là giữa các văn phòng. Làm vui lòng ăn mặc rất cẩn thận. "Ông đã gửi một trong những người đàn ông Yugiri với một chiếc áo choàng tốt và một số singlets từ tủ quần áo của riêng mình. Yugiri đã chăm sóc tuyệt vời với trang phục của mình. Để không Chūjō đã bắt đầu thấy bồn chồn khi cuối cùng anh đến. Bảy hay tám của con trai để không của Chūjō, dẫn đầu bởi Kashiwagi, đã đứng ra tiếp nhận Ngài. Họ đều rất đẹp trai, nhưng Yugiri thậm chí còn đẹp trai, có một phẩm giá bình tĩnh thay vì đặt chúng nó hổ thẹn. Để không Chūjō cho thấy anh ta đến vị trí của mình. Rõ ràng là sự chuẩn bị để tiếp nhận anh đã kỹ lưỡng. "Hãy chắc chắn rằng bạn sẽ có được một cái nhìn tốt vào anh," Để không Chūjō đã nói với vợ mình và người phụ nữ trẻ tuổi của mình như ông đã thay đổi để phục chính thức. "Anh ấy là hoàn toàn kiểm soát được bản thân. Trong sự tôn trọng mà tôi nghĩ rằng ông có nhiều hơn bằng cha mình, mặc dù tất nhiên Genji là rất đẹp trai đó một nụ cười từ anh ấy có thể làm cho bạn nghĩ rằng tất cả các vấn đề của thế giới đã được giải quyết. Tôi nghi ngờ rằng ai tâm trí rất nhiều nếu đôi khi anh ta có vẻ như một chút thiếu nghiêm túc trong xử lý của ông về vấn đề công cộng. Yugiri là một loại STERNER và ông đã học rất chăm. Tôi cho một sẽ gặp khó khăn khi tìm kiếm bất cứ điều gì xảy ra với anh, và tôi nghi ngờ rằng hầu hết mọi người sẽ có những rắc rối tương tự. "Pha Chế với các thủ tục cứng hơn, anh quay lại ngay lập tức để các vấn đề tôn vinh wisteria của mình." Có rất nhiều điều để nói cho hoa anh đào, nhưng họ dường như rất phù phiếm. Họ rất nhanh chóng chạy ra và để lại cho bạn. Và sau đó chỉ cần khi hối tiếc của bạn là mạnh nhất wisteria đi vào hoa, và nó nở trên vào mùa hè. Không có gì là khá giống như nó là. Ngay cả màu sắc là bằng cách nào đó thân mật và mời. "Anh vẫn là một người đàn ông rất đẹp trai. Nụ cười của anh cho biết rất nhiều. Mặc dù hoa oải hương không phải là rất rõ ràng trong ánh trăng, ông đã làm việc chăm chỉ ở ngưỡng mộ nó. Rượu chảy hào phóng và có âm nhạc. Giả vờ là say rượu và đã mất tất cả suy nghĩ cho proprieties, ông ép rượu khi Yugiri, người, mặc dù tỉnh táo và thận trọng như mọi khi, cảm thấy rất khó để từ chối. "Mọi người đều đồng ý rằng việc học tập và thành tích của bạn có nhiều hơn chúng ta xứng đáng trong ngày kém này của chúng ta. Tôi nên nghĩ rằng bạn có thể có sự khoan dung để đưa lên với dotards cũ như bản thân mình. Bạn có trong thư viện của bạn một đường bạn có thể tham khảo trong các vấn đề của lòng hiếu thảo? Tôi phải khiếu nại mà bạn đã được thông tin tốt hơn rất nhiều so với hầu hết về những lời dạy của các bậc thánh hiền nên trong điều trị của tôi đã thể hiện sự thờ ơ với nguyên tắc cao của họ "Thông qua những giọt nước mắt say rượu -. Người ta có thể gọi cho họ? - Đến những gợi ý khéo léo. "Bạn làm cho tôi một sự bất công rất nghiêm trọng, thưa ông. Tôi nghĩ bạn là người thừa kế cho tất cả các lứa tuổi, và quan trọng như vậy mà không có sự hy sinh hỏi tôi có thể là quá tuyệt vời. Tôi là một người lười biếng, người đàn ông bất cẩn, nhưng tôi không thể nghĩ rằng những gì tôi có thể đã thực hiện để làm trái ý bạn. "Thời điểm đã đến, nghĩ tới không Chūjō. "Underleaves của wisteria," ông nói, mỉm cười. Kashiwagi đã cắt đứt một phun dài bất thường và phong phú của wisteria và trình bày nó Yugiri với một chén rượu. Thấy khách của ông là một chút bối rối, để không có Chūjō lập khi tham khảo với một bài thơ của chính mình: "Chúng ta hãy đổ lỗi cho các wisteria, quá nhạt một màu sắc,. Mặc dù các thông đã cho phép bản thân được phát triển quá mức" Đi một cẩn thận mặc dù sip thanh lịch từ cốc đã được ép trên người, Yugiri trả lời: "Nước mắt đã che khuất những bông hoa này nhiều suối, Và bây giờ ở chiều dài họ mở toàn trước mắt tôi." Anh rót cho Kashiwagi, những người trả lời: "Wisteria là như tay áo một thời con gái, đáng yêu khi ai đó quan tâm đến nó ". Cup sau cốc, và có vẻ như bài thơ mà theo sau bài thơ với tốc độ nhanh chóng bình đẳng; và trong lúc say mê không nói chung là vượt trội so với các. Ánh sáng của quý-moon được mềm mại và ao là trẻ vị thành niên, và các wisteria quả thật rất đẹp, treo từ một cây thông có độ cao vừa là kéo các chi nhánh xa để một bên . Nó không phải cạnh tranh với các màu xanh lá cây lusher của mùa hè. Kōbai, trong giọng nói tốt thường thấy của mình, hát bài "rào bằng bấc," rất nhẹ nhàng. "Thật là một trong những kỳ lạ đã được lựa chọn," Để không Chūjō nói, cười. Cũng trong giọng nói tốt, ông tham gia vào điệp khúc, thay đổi nhà bị xáo trộn thành "một nhà ưu việt." Sự vui vẻ đã được giữ trong giới hạn thích hợp và tất cả những hận thù cũ biến mất. Yugiri giả vờ say rượu. "Tôi không cảm thấy gì cả," anh nói với Kashiwagi, "và nghi ngờ rất nhiều mà tôi có thể tìm thấy đường về nhà. Hãy cho tôi mượn phòng của bạn. "" Tìm anh ta một nơi để nghỉ ngơi, chúa trẻ của tôi "Để không Chūjō nói. "Tôi sợ rằng trong những năm suy giảm của tôi, tôi không giữ rượu của tôi và cũng có thể tạo ra một sự xáo trộn. Tôi sẽ để lại cho bạn. "Ông rút lui." Bạn nói rằng bạn có nghĩa là để vượt qua một đêm giữa những bông hoa? "Kashiwagi nói. "Đó là một nhiệm vụ khó khăn, bạn chỉ định hướng dẫn của bạn." "Những bông hoa hay thay đổi, giám sát bởi các thông kiên định? Xin vui lòng, thưa ông - không để cho bất kỳ gợi ý của các creep bất hạnh vào cuộc nói chuyện ". Kashiwagi đã hài lòng, mặc dù ông không nghĩ rằng ông đã lên đến dịp như dí dỏm như ông có thể có. Ông đã có một quan điểm rất cao của Y
























































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: