Political of Burma 1962 – 1995The Military’s Perspectives on Myanmar’s dịch - Political of Burma 1962 – 1995The Military’s Perspectives on Myanmar’s Việt làm thế nào để nói

Political of Burma 1962 – 1995The M

Political of Burma 1962 – 1995

The Military’s Perspectives on Myanmar’s National Security
The small group of ruling elites dominated by the military has essentially determined the conceptualization and scope of national security in Myanmar since independence in 1948. Myanmar security has been threatened by armed challenges from a number of ethnic and ideological insurgencies. Successive Myanmar governments have usually applied a state-centric national security approach with much emphasis on national sovereignty, territorial integrity, and national unity among all ethnic groups. At the same time, the military leaders have taken into accounts the external interference, because some neighbors such as China and Thailand had ideological and logistic contacts with internal insurgencies. Moreover, the Unite States and Western countries had called for regime change and tightened sanctions and arms embargoes to punish the military regime for the suppression of the democracy movement and violation of human rights (Than, 2010).
The success of counterinsurgency operations paved the way for the Tatmadaw to involve itself politically based on the broad national security concerns. This led to adoption of national security doctrine known as the “National Ideology and the Role of Defense Services (NIRDS).” This doctrine is ideologically based on Tatmadaw’s political involvement and activism. It also provided the military for undertaking dual functions of internal security and economic development as professional tasks. This new professionalism has pushed Tatmadaw into a forefront of the national politics. As a result, the Tatmadaw has taken the dominant role in shaping the contours of Myanmar and has developed a praetorian ethos as “the most powerful and enduring institution in Myanmar” (Myoe, n.d.). Seeking for strengthening national security, the Tatmadaw is getting involved with might and main in Myanmar’s national politics. However, there are different forms of military involvement in Myanmar depending on the level of instability and crises in domestic affairs.
The Military Intervention and Performance on Myanmar’s Politics
Myanmar history highlights that the military has deeply taken its political role since its establishment. Indeed, Myanmar Armed Forces was generated from the birth of the Burma Independence Army (BIA); formed by a group of nationalist politicians known as the Thirty Comrades. Myanmar Tatmadaw has rarely experienced indoctrination with the concept of military professionalism and civilian control. The meaning of professional soldier in Myanmar is mercenary soldier (Kyesar Sithar), with derogatory connotation. This view strongly supports Tatmadaw’s involvement in politics as the nationalist or patriotic institution (Myoe, n.d.). General Aung San, father of the present day Tatmadaw, contended that “our Tatmadaw is not a mercenary army and it is unlike the one formed by the British.” General Ne Win also presented in his speech that “the Tatmadaw was formed with hardcore politicians and it was not mercenary army but patriotic one.”
The political orientation of Tatmadaw was reinforced not only by the social image of being patriotic soldiers and the lack of proper indoctrination of military professionalism and civilian control but also by the political situation at the time of independence. In 1946, the military was assigned to carry out the internal security such as counterinsurgency operations against communist insurrection. The civil war in the late 1940s and early 1950s had paved the way for the military to participate in civilian politics. The military got initially involved in politics as a caretaker government of 1958-1960 due to the invitation of Prime Minister U Nu, in order to restore peace and stability of the state (Than, 1997). The Tatmadaw had been assigned to involve persistently in Myanmar politics for the reasons of the long term stability and the unity of the military both as an institution and a government (Huang, 2012). Perceiving itself as being the most powerful governor or protector of the state with the historical credentials of anti-colonial and anti-Japanese, the military sought to become an active state builder (Callahan, 2003). It meant that Tatmadaw emphasized “its new professionalism” in which the military was assigned for not only carrying out the tasks of warfare and national defense but also involving in internal security and national politics (Huang, 2012).
In 1962, the disunity among political elites, tension between the ruling party and the ethnic groups, and the quest for internal peace opened an opportunity for the military to intervene again in Myanmar politics (Than, 1997). At the same time, the Tatmadaw found the weak economic performance of the civilian government. The national development plan, commonly known as “Pyidawthar” plan, implemented by U Nu had failed. Besides, the civilian government was not able to initiate and implement the agricultural reforms and industrial development. With regard to national security, the military leadership and officer corps perceived the building of socialism as an embodiment of national security doctrine because they viewed that the abandonment of the socialist goal by Prime Minister U Nu could be a major threat to national security. Consequently, the military government under the name of the Revolutionary Council adopted the “Burmese Way to Socialism” as its nation building program, thus expecting not only to serve as a modernization agent but also to provide the type of bureaucratic efficiency for economic development. Moreover, the external factors were one of the causes of the military intervention in Myanmar politics. Despite applying neutralist foreign policy and maintaining good relations with all countries, Myanmar experienced foreign interference in domestic affairs, in particular in the case of insurgencies. The military government found the concrete evidence of American support to the Kuomintang (KMT) aggressors and Chinese support for the Burmese Communist Party (BCP) insurgents . Some insurgent organizations existing along the areas next to Thailand had been receiving assistance from a Southeast Asian Treaty Organization (SEATO) military alliance. The Tatmadaw leadership was seriously concerned with the secessionist movements and foreign interferences.
From 1958 to 1960, the military directly ruled the government under the name of a caretaker government. Following the military coup of March 1962, the Tatmadaw in the name of the Revolutionary Council served the country till 1974 (Myoe, n.d.). The direct military rule and direct military regime had characterized in Myanmar politics. In 1971, the Revolutionary Council performed the dual role of the Tatmadaw as both government and institution. The retired twenty military senior officials became the civilian officers of the Burmese Socialist Program Party (BSPP) state (Huang, 2012). In 1974, the military government adopted a new constitution after abolishing 1947 the constitution and dissolving the parliament. Moreover, the government banned all parties in the country. The military government nationalized the entire economy under the banner of Burmese Way to Socialism and suspended all external relations. Then the Revolutionary Council was transformed into the Burmese Socialist Program Party (BSPP) (Bünte, 2011). BSPP operated the country without challenges for over 25 years, and the military and the party leaders effectively controlled the society. General Ne Win, serving as both president and party chairman, placed the military as the backbone of Socialist one-party state. His personal influence was exercised over the party and the military by dividing and controlling his subordinates not to allow potential rivals to emerge (Taylor, 2010). The BSPP became the only legal party in Myanmar until its fall in 1988. The BSPP government sought to ensure the influence of the BSPP and the party leadership in Myanmar politics. The form of the political role of Tatmadaw transformed the military regime of the RC government into the military backed regime of the BSPP government as it served as the backbone of the BSPP. In fact, political indoctrination controlled the Tatmadaw throughout the time of the Revolutionary Council and BSPP. The Tatmadaw officially regarded itself as the Pyithu Tatmadaw” or People’s Armed Forces until 1988.
The military regime performed quite well in maintaining political stability, except that a few overt threats to the regime in power remained. The Revolutionary Council not only started a meaningful nation building, but also engaged in extensive state-building exercises. The country was more stable and peaceful than the time between 1950 and 1960. The Tatmadaw relatively achieved the operations of counterinsurgency and by the end of 1970s. Thus the insurgency groups disappeared in the several parts of lower and central Myanmar that became “white area.” The Tatmadaw could win to hold the hearts and minds of local people in attacking the insurgency groups. Joining the Tatmadaw was attractive to many youths of Myanmar due to its prestige, image of being the freedom fighter and the defender of national sovereignty. Many young people joined the military services despite the voluntary military recruitment. The military expenditure during the time of the RC and BSPP was not too much, in terms of the percentage of total government expenditure. Personal expenditures were cut and the concept of austerity and self-sufficiency commenced in the military since the transformation of the “Pyithu Tatmadaw” in 1964. At that time, the Tatmadaw seemed to be free from major corporate interests, class interests, and personal interests. The military leadership was free from corruption, and the majority of them were inclined to socialism. The Tatmadaw’s businesses were nationalized in 1963. The Tatmadaw made a modest expansion as the size of the pop
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Political of Burma 1962 – 1995The Military’s Perspectives on Myanmar’s National SecurityThe small group of ruling elites dominated by the military has essentially determined the conceptualization and scope of national security in Myanmar since independence in 1948. Myanmar security has been threatened by armed challenges from a number of ethnic and ideological insurgencies. Successive Myanmar governments have usually applied a state-centric national security approach with much emphasis on national sovereignty, territorial integrity, and national unity among all ethnic groups. At the same time, the military leaders have taken into accounts the external interference, because some neighbors such as China and Thailand had ideological and logistic contacts with internal insurgencies. Moreover, the Unite States and Western countries had called for regime change and tightened sanctions and arms embargoes to punish the military regime for the suppression of the democracy movement and violation of human rights (Than, 2010).The success of counterinsurgency operations paved the way for the Tatmadaw to involve itself politically based on the broad national security concerns. This led to adoption of national security doctrine known as the “National Ideology and the Role of Defense Services (NIRDS).” This doctrine is ideologically based on Tatmadaw’s political involvement and activism. It also provided the military for undertaking dual functions of internal security and economic development as professional tasks. This new professionalism has pushed Tatmadaw into a forefront of the national politics. As a result, the Tatmadaw has taken the dominant role in shaping the contours of Myanmar and has developed a praetorian ethos as “the most powerful and enduring institution in Myanmar” (Myoe, n.d.). Seeking for strengthening national security, the Tatmadaw is getting involved with might and main in Myanmar’s national politics. However, there are different forms of military involvement in Myanmar depending on the level of instability and crises in domestic affairs.The Military Intervention and Performance on Myanmar’s PoliticsMyanmar history highlights that the military has deeply taken its political role since its establishment. Indeed, Myanmar Armed Forces was generated from the birth of the Burma Independence Army (BIA); formed by a group of nationalist politicians known as the Thirty Comrades. Myanmar Tatmadaw has rarely experienced indoctrination with the concept of military professionalism and civilian control. The meaning of professional soldier in Myanmar is mercenary soldier (Kyesar Sithar), with derogatory connotation. This view strongly supports Tatmadaw’s involvement in politics as the nationalist or patriotic institution (Myoe, n.d.). General Aung San, father of the present day Tatmadaw, contended that “our Tatmadaw is not a mercenary army and it is unlike the one formed by the British.” General Ne Win also presented in his speech that “the Tatmadaw was formed with hardcore politicians and it was not mercenary army but patriotic one.” The political orientation of Tatmadaw was reinforced not only by the social image of being patriotic soldiers and the lack of proper indoctrination of military professionalism and civilian control but also by the political situation at the time of independence. In 1946, the military was assigned to carry out the internal security such as counterinsurgency operations against communist insurrection. The civil war in the late 1940s and early 1950s had paved the way for the military to participate in civilian politics. The military got initially involved in politics as a caretaker government of 1958-1960 due to the invitation of Prime Minister U Nu, in order to restore peace and stability of the state (Than, 1997). The Tatmadaw had been assigned to involve persistently in Myanmar politics for the reasons of the long term stability and the unity of the military both as an institution and a government (Huang, 2012). Perceiving itself as being the most powerful governor or protector of the state with the historical credentials of anti-colonial and anti-Japanese, the military sought to become an active state builder (Callahan, 2003). It meant that Tatmadaw emphasized “its new professionalism” in which the military was assigned for not only carrying out the tasks of warfare and national defense but also involving in internal security and national politics (Huang, 2012).In 1962, the disunity among political elites, tension between the ruling party and the ethnic groups, and the quest for internal peace opened an opportunity for the military to intervene again in Myanmar politics (Than, 1997). At the same time, the Tatmadaw found the weak economic performance of the civilian government. The national development plan, commonly known as “Pyidawthar” plan, implemented by U Nu had failed. Besides, the civilian government was not able to initiate and implement the agricultural reforms and industrial development. With regard to national security, the military leadership and officer corps perceived the building of socialism as an embodiment of national security doctrine because they viewed that the abandonment of the socialist goal by Prime Minister U Nu could be a major threat to national security. Consequently, the military government under the name of the Revolutionary Council adopted the “Burmese Way to Socialism” as its nation building program, thus expecting not only to serve as a modernization agent but also to provide the type of bureaucratic efficiency for economic development. Moreover, the external factors were one of the causes of the military intervention in Myanmar politics. Despite applying neutralist foreign policy and maintaining good relations with all countries, Myanmar experienced foreign interference in domestic affairs, in particular in the case of insurgencies. The military government found the concrete evidence of American support to the Kuomintang (KMT) aggressors and Chinese support for the Burmese Communist Party (BCP) insurgents . Some insurgent organizations existing along the areas next to Thailand had been receiving assistance from a Southeast Asian Treaty Organization (SEATO) military alliance. The Tatmadaw leadership was seriously concerned with the secessionist movements and foreign interferences.
From 1958 to 1960, the military directly ruled the government under the name of a caretaker government. Following the military coup of March 1962, the Tatmadaw in the name of the Revolutionary Council served the country till 1974 (Myoe, n.d.). The direct military rule and direct military regime had characterized in Myanmar politics. In 1971, the Revolutionary Council performed the dual role of the Tatmadaw as both government and institution. The retired twenty military senior officials became the civilian officers of the Burmese Socialist Program Party (BSPP) state (Huang, 2012). In 1974, the military government adopted a new constitution after abolishing 1947 the constitution and dissolving the parliament. Moreover, the government banned all parties in the country. The military government nationalized the entire economy under the banner of Burmese Way to Socialism and suspended all external relations. Then the Revolutionary Council was transformed into the Burmese Socialist Program Party (BSPP) (Bünte, 2011). BSPP operated the country without challenges for over 25 years, and the military and the party leaders effectively controlled the society. General Ne Win, serving as both president and party chairman, placed the military as the backbone of Socialist one-party state. His personal influence was exercised over the party and the military by dividing and controlling his subordinates not to allow potential rivals to emerge (Taylor, 2010). The BSPP became the only legal party in Myanmar until its fall in 1988. The BSPP government sought to ensure the influence of the BSPP and the party leadership in Myanmar politics. The form of the political role of Tatmadaw transformed the military regime of the RC government into the military backed regime of the BSPP government as it served as the backbone of the BSPP. In fact, political indoctrination controlled the Tatmadaw throughout the time of the Revolutionary Council and BSPP. The Tatmadaw officially regarded itself as the Pyithu Tatmadaw” or People’s Armed Forces until 1988.
The military regime performed quite well in maintaining political stability, except that a few overt threats to the regime in power remained. The Revolutionary Council not only started a meaningful nation building, but also engaged in extensive state-building exercises. The country was more stable and peaceful than the time between 1950 and 1960. The Tatmadaw relatively achieved the operations of counterinsurgency and by the end of 1970s. Thus the insurgency groups disappeared in the several parts of lower and central Myanmar that became “white area.” The Tatmadaw could win to hold the hearts and minds of local people in attacking the insurgency groups. Joining the Tatmadaw was attractive to many youths of Myanmar due to its prestige, image of being the freedom fighter and the defender of national sovereignty. Many young people joined the military services despite the voluntary military recruitment. The military expenditure during the time of the RC and BSPP was not too much, in terms of the percentage of total government expenditure. Personal expenditures were cut and the concept of austerity and self-sufficiency commenced in the military since the transformation of the “Pyithu Tatmadaw” in 1964. At that time, the Tatmadaw seemed to be free from major corporate interests, class interests, and personal interests. The military leadership was free from corruption, and the majority of them were inclined to socialism. The Tatmadaw’s businesses were nationalized in 1963. The Tatmadaw made a modest expansion as the size of the pop
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Chính trị của Miến Điện 1962 - 1995 Perspectives của Quân đội về an ninh quốc gia của Myanmar Những nhóm nhỏ của giới tinh hoa cầm quyền thống trị của quân đội đã cơ bản xác định các khái niệm và phạm vi của an ninh quốc gia tại Myanmar kể từ khi độc lập năm 1948. Myanmar an ninh đã bị đe dọa bởi những thách thức vũ trang từ một số cuộc khởi nghĩa dân tộc và ý thức hệ. Chính phủ Myanmar đã tiếp thường được áp dụng một cách tiếp cận an ninh quốc gia do nhà nước làm trung tâm với sự nhấn mạnh nhiều về chủ quyền quốc gia, toàn vẹn lãnh thổ và thống nhất quốc gia trong số tất cả các nhóm dân tộc. Đồng thời, các nhà lãnh đạo quân sự đã đưa vào tài khoản các can thiệp bên ngoài, bởi vì một số nước láng giềng như Trung Quốc và Thái Lan đã liên lạc về tư tưởng và logistic với quân nổi dậy bên trong. Hơn nữa, Hoa Unite và các nước phương Tây đã kêu gọi thay đổi chế độ và thắt chặt lệnh trừng phạt và cấm vận vũ khí để trừng phạt chế độ quân sự cho sự đàn áp phong trào dân chủ và vi phạm nhân quyền (Than, 2010). Sự thành công của các hoạt động chống nổi dậy đã mở đường cho Tatmadaw với chính nó liên quan đến chính trị dựa trên các mối quan tâm an ninh cho quốc gia. Điều này dẫn đến việc áp dụng các học thuyết an ninh quốc gia được gọi là "tư tưởng quốc gia và vai trò của dịch vụ phòng (NIRDS)." Học thuyết này là ý thức hệ dựa trên sự tham gia và các hoạt động chính trị của Tatmadaw. Nó cũng cung cấp quân đội để thực hiện chức năng kép của an ninh nội bộ và phát triển kinh tế là nhiệm vụ chuyên môn. Tính chuyên nghiệp mới này đã đẩy Tatmadaw vào một vị trí hàng đầu của các chính trị quốc gia. Kết quả là, Tatmadaw đã thực hiện vai trò chủ đạo trong việc hình thành những đường nét của Myanmar và đã phát triển một đặc tính pháp quan như "các tổ chức mạnh nhất và lâu dài trong Myanmar" (Myoe, nd). Tìm kiếm cho tăng cường an ninh quốc gia, Tatmadaw là việc liên quan đến sức mạnh và chính trong nền chính trị quốc gia của Myanmar. Tuy nhiên, có những hình thức khác nhau của sự tham gia quân sự ở Myanmar tùy thuộc vào mức độ bất ổn và khủng hoảng trong các vấn đề trong nước. Các can thiệp quân sự và Performance Chính trị Myanmar của lịch sử Myanmar nhấn mạnh rằng quân đội đã đưa sâu sắc vai trò chính trị của mình kể từ khi thành lập. Thật vậy, lực lượng vũ trang Myanmar đã được tạo ra từ sự ra đời của quân đội Miến Điện độc lập (BIA); được thành lập bởi một nhóm các chính trị gia dân tộc được gọi là Ba mươi đồng chí. Myanmar Tatmadaw đã hiếm khi trải qua nhồi sọ với các khái niệm về tính chuyên nghiệp quân sự và kiểm soát dân sự. Ý nghĩa của người lính chuyên nghiệp ở Myanmar là lính đánh thuê (Kyesar Sithar), với hàm ý xúc phạm. Quan điểm này hỗ trợ mạnh mẽ sự tham gia của Tatmadaw trong chính trị là tổ chức quốc gia hoặc các yêu nước (Myoe, nd). Tổng Aung San, người cha trong ngày Tatmadaw hiện nay, khẳng định rằng "Tatmadaw của chúng tôi không phải là một đội quân lính đánh thuê và nó không giống như một hình thành bởi người Anh." Tướng Ne Win cũng được trình bày trong bài phát biểu của mình rằng "Tatmadaw đã được hình thành với các chính trị gia Hardcore và nó không phải là đội quân lính đánh thuê, nhưng một người yêu nước. "Các định hướng chính trị của Tatmadaw đã được tăng cường không chỉ bởi những hình ảnh xã hội của việc binh sĩ yêu nước và sự thiếu nhồi sọ thích hợp về tính chuyên nghiệp quân sự và kiểm soát dân sự mà còn bởi tình hình chính trị tại thời điểm độc lập. Năm 1946, quân đội được giao thực hiện an ninh nội bộ như các hoạt động chống nổi dậy chống lại cuộc nổi dậy của cộng sản. Cuộc nội chiến trong những năm cuối thập niên 1940 và đầu những năm 1950 đã mở đường cho quân đội để tham gia chính trị dân sự. Quân đội đã bước đầu tham gia vào chính trị như một chính phủ lâm thời của 1958-1960 do lời mời của Thủ tướng U Nu, để khôi phục hòa bình và ổn định của nhà nước (Than, 1997). Tatmadaw đã được phân công liên quan đến liên tục trong chính trị Myanmar vì những lý do của sự ổn định lâu dài và sự thống nhất của quân đội cả hai như là một tổ chức và một chính phủ (Huang, 2012). Nhận thấy mình như là thống đốc mạnh nhất hay người bảo hộ của nhà nước với các thông tin lịch sử chống thực dân và chống Nhật, quân đội đã tìm cách để trở thành một người xây dựng nhà nước hoạt động (Callahan, 2003). Nó có nghĩa là Tatmadaw nhấn mạnh "tính chuyên nghiệp mới của mình", trong đó quân đội được giao nhiệm vụ cho không chỉ thực hiện các nhiệm vụ của chiến tranh và bảo vệ Tổ quốc mà còn liên quan đến an ninh nội bộ và chính trị quốc gia (Huang, 2012). Năm 1962, mất đoàn kết giữa các chính trị giới tinh hoa, sự căng thẳng giữa các đảng cầm quyền và các nhóm dân tộc, và sự tìm kiếm hòa bình nội bộ mở ra một cơ hội cho quân đội phải can thiệp một lần nữa trong chính trị Myanmar (Than, 1997). Đồng thời, Tatmadaw tìm thấy các hoạt động kinh tế yếu kém của các chính phủ dân sự. Các kế hoạch phát triển quốc gia, thường được gọi là "Pyidawthar" kế hoạch, thực hiện bởi U Nu đã thất bại. Bên cạnh đó, các chính phủ dân sự đã không thể khởi động và thực hiện các cải cách nông nghiệp và phát triển công nghiệp. Đối với an ninh quốc gia, các lãnh đạo và cán bộ đoàn quân sự nhận thức xây dựng chủ nghĩa xã hội là hiện thân của học thuyết an ninh quốc gia, vì họ coi rằng việc từ bỏ các mục tiêu xã hội chủ nghĩa của Thủ tướng U Nu có thể là một mối đe dọa lớn đối với an ninh quốc gia. Do đó, chính phủ quân sự dưới tên của Hội đồng Cách mạng đã thông qua "Way Miến Điện để chủ nghĩa xã hội" là chương trình xây dựng đất nước của mình, do đó hy vọng không chỉ để phục vụ như là một đại lý hiện đại hóa mà còn cung cấp các loại hiệu quả quan liêu cho phát triển kinh tế. Hơn nữa, các yếu tố bên ngoài là một trong những nguyên nhân của sự can thiệp quân sự trong chính trị Myanmar. Mặc dù việc áp dụng chính sách trung lập và duy trì quan hệ tốt với tất cả các nước, Myanmar trải qua sự can thiệp nước ngoài vào công việc nội bộ, đặc biệt là trong trường hợp của quân nổi dậy. Chính quyền quân sự đã tìm thấy bằng chứng cụ thể về hỗ trợ của Mỹ để Quốc dân đảng (KMT) xâm lược và hỗ trợ của Trung Quốc đối với Đảng Cộng sản Miến Điện (BCP) nổi dậy. Một số tổ chức nổi dậy hiện dọc các khu vực bên cạnh Thái Lan đã nhận được sự hỗ trợ từ một Tổ chức Hiệp ước Đông Nam Á (SEATO) liên minh quân sự. Các lãnh đạo Tatmadaw biệt lo ngại với các phong trào ly khai và nhiễu nước ngoài. Từ năm 1958 đến 1960, quân đội trực tiếp cai trị của chính phủ dưới tên của một chính phủ lâm thời. Sau cuộc đảo chính quân sự tháng ba năm 1962, Tatmadaw trong tên của các Hội đồng Cách mạng phục vụ đất nước cho đến năm 1974 (Myoe, nd). Các quy tắc quân sự trực tiếp và chế độ quân sự trực tiếp đã được đặc trưng trong chính trị Myanmar. Năm 1971, Hội đồng Cách mạng thực hiện vai trò kép của Tatmadaw như cả chính phủ và các tổ chức. Các quan chức cao cấp về hưu hai mươi quân sự đã trở thành cán bộ dân sự của Miến Điện xã hội chủ nghĩa Chương trình Đảng (BSPP) nhà nước (Huang, 2012). Năm 1974, chính phủ quân sự thông qua hiến pháp mới sau khi bãi bỏ năm 1947, hiến pháp và giải tán quốc hội. Hơn nữa, chính quyền đã cấm tất cả các bên trong nước. Chính phủ quân sự quốc hữu hóa toàn bộ nền kinh tế dưới ngọn cờ của Way Miến Điện để chủ nghĩa xã hội và đình chỉ tất cả các mối quan hệ bên ngoài. Sau đó, Hội đồng Cách mạng đã được chuyển đổi thành các chương trình xã hội chủ nghĩa của Đảng Miến Điện (BSPP) (Bunte, 2011). BSPP điều hành đất nước mà không có những thách thức trong hơn 25 năm, và các nhà lãnh đạo đảng và quân sự kiểm soát có hiệu quả xã hội. Tướng Ne Win, phục vụ như là cả chủ tịch và chủ tịch đảng, đặt quân đội như là xương sống của xã hội chủ nghĩa nhà nước độc đảng. Ảnh hưởng cá nhân của ông đã được thực hiện trong đảng và quân đội bằng cách chia và kiểm soát cấp dưới của ông không cho phép các đối thủ tiềm năng để xuất hiện (Taylor, 2010). Các BSPP trở thành đảng hợp pháp duy nhất ở Myanmar cho đến khi sụp đổ vào năm 1988. Chính phủ BSPP tìm cách để đảm bảo ảnh hưởng của BSPP và lãnh đạo đảng chính trị Myanmar. Các hình thức vai trò chính trị của Tatmadaw chuyển chế độ quân sự của chính phủ RC vào quân đội ủng hộ chế độ của chính phủ BSPP vì nó phục vụ như là xương sống của BSPP. Trong thực tế, tuyên truyền chính trị kiểm soát Tatmadaw trong suốt thời gian của Hội đồng Cách mạng và BSPP. Tatmadaw chính thức coi mình là Pyithu Tatmadaw "hoặc lực lượng vũ trang nhân dân cho đến năm 1988. Các chế độ quân sự thực hiện khá tốt trong việc duy trì sự ổn định chính trị, ngoại trừ một vài mối đe dọa công khai chế độ cầm quyền vẫn còn. Hội đồng Cách mạng không chỉ bắt đầu một xây dựng quốc gia có ý nghĩa, mà còn tham gia vào các bài tập nhà xây dựng lớn. Đất nước được ổn định và hòa bình hơn so với thời gian giữa năm 1950 và 1960. Các Tatmadaw tương đối đạt được các hoạt động của chống nổi dậy và vào cuối năm 1970. Vì vậy, các nhóm nổi dậy đã biến mất trong một vài bộ phận thấp và trung ương Myanmar đã trở thành "vùng trắng". Các Tatmadaw có thể giành chiến thắng để giữ trái tim và tâm trí của người dân địa phương trong việc tấn công các nhóm nổi dậy. Tham gia Tatmadaw đã thu hút rất nhiều thanh niên của Myanmar do uy tín của mình, hình ảnh của việc máy bay chiến đấu tự do và các hậu vệ chủ quyền quốc gia. Nhiều thanh niên tham gia nghĩa vụ quân sự bất chấp việc tuyển dụng quân sự tự nguyện. Các chi tiêu quân sự trong thời gian của RC và BSPP là không quá nhiều, về tỷ lệ phần trăm của tổng chi tiêu của chính phủ. Chi phí cá nhân đã được cắt và khái niệm của thắt lưng buộc bụng và tự túc bắt trong quân đội kể từ khi chuyển đổi của "Pyithu Tatmadaw" vào năm 1964. Vào thời điểm đó, Tatmadaw dường như được miễn phí từ lợi ích lớn của công ty, lợi ích giai cấp và lợi ích cá nhân . Các lãnh đạo quân sự đã thoát khỏi tham nhũng, và phần lớn trong số họ đã nghiêng về chủ nghĩa xã hội. Các doanh nghiệp của Tatmadaw đã được quốc hữu hóa vào năm 1963. Các Tatmadaw đã mở rộng khiêm tốn như kích thước của các cửa sổ pop









đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: