June 8, 2015The Attack on TruthWe have entered an age of willful ignor dịch - June 8, 2015The Attack on TruthWe have entered an age of willful ignor Việt làm thế nào để nói

June 8, 2015The Attack on TruthWe h


June 8, 2015

The Attack on Truth
We have entered an age of willful ignorance
Brian Taylor for The Chronicle Review
By Lee McIntyre

To see how we treat the concept of truth these days, one might think we just don’t care anymore. Politicians pronounce that global warming is a hoax. An alarming number of middle-class parents have stopped giving their children routine vaccinations, on the basis of discredited research. Meanwhile many commentators in the media — and even some in our universities — have all but abandoned their responsibility to set the record straight. (It doesn’t help when scientists occasionally have to retract their own work.)


You Have Your History, I Have Mine
Good riddance to a scripted past populated by heroic stick figures in iffy moralistic parables. But is there nothing we can agree on?

Humans have always held some wrongheaded beliefs that were later subject to correction by reason and evidence. But we have reached a watershed moment, when the enterprise of basing our beliefs on fact rather than intuition is truly in peril.

It’s not just garden-variety ignorance that periodically appears in public-opinion polls that makes us cringe or laugh. A 2009 survey by the California Academy of Sciences found that only 53 percent of American adults knew how long it takes for Earth to revolve around the sun. Only 59 percent knew that the earliest humans did not live at the same time as the dinosaurs.

As egregious as that sort of thing is, it is not the kind of ignorance that should most concern us. There is simple ignorance and there is willful ignorance, which is simple ignorance coupled with the decision to remain ignorant. Normally that occurs when someone has a firm commitment to an ideology that proclaims it has all the answers — even if it counters empirical matters that have been well covered by scientific investigation. More than mere scientific illiteracy, this sort of obstinacy reflects a dangerous contempt for the methods that customarily lead to recognition of the truth. And once we are on that road, it is a short hop to disrespecting truth.

It is sad that the modern attack on truth started in the academy — in the humanities, where the stakes may have initially seemed low in holding that there are multiple ways to read a text or that one cannot understand a book without taking account of the political beliefs of its author.

That disrespect, however, has metastasized into outrageous claims about the natural sciences.

The strategy is to say, "I refuse to believe this," and then filibuster in the court of public opinion.

Anyone who has been paying attention to the fault lines of academic debate for the past 20 years already knows that the "science wars" were fought by natural scientists (and their defenders in the philosophy of science) on the one side and literary critics and cultural-studies folks on the other. The latter argued that even in the natural realm, truth is relative, and there is no such thing as objectivity. The skirmishes blew up in the well-known "Sokal affair" in 1996, in which a prominent physicist created a scientifically absurd postmodernist paper and was able to get it published in a leading cultural-studies journal. The ridicule that followed may have seemed to settle the matter once and for all.

But then a funny thing happened: While many natural scientists declared the battle won and headed back to their labs, some left-wing postmodernist criticisms of truth began to be picked up by right-wing ideologues who were looking for respectable cover for their denial of climate change, evolution, and other scientifically accepted conclusions. Alan Sokal said he had hoped to shake up academic progressives, but suddenly one found hard-right conservatives sounding like Continental intellectuals. And that caused discombobulation on the left.

"Was I wrong to participate in the invention of this field known as science studies?," Bruno Latour, one of the founders of the field that contextualizes science, famously asked. "Is it enough to say that we did not really mean what we said? Why does it burn my tongue to say that global warming is a fact whether you like it or not? Why can’t I simply say that the argument is closed for good?"

"But now the climate-change deniers and the young-Earth creationists are coming after the natural scientists," the literary critic Michael Bérubé noted, "… and they’re using some of the very arguments developed by an academic left that thought it was speaking only to people of like mind."

That is the price one pays for playing with ideas as if doing so has no consequences, imagining that they will be used only for the political purposes one intended. Instead, the entire edifice of science is now under attack. And it’s the poor and disenfranchised, to whom the left pays homage, who will probably bear the brunt of disbelief in climate change.

Of course, some folks were hard at work trying to dispute inconvenient scientific facts long before conservatives began to borrow postmodernist rhetoric. In Merchants of Doubt (Bloomsbury Press, 2010), two historians, Naomi Oreskes and Erik M. Conway, have shown how the strategy of denying climate change and evolution can be traced all the way back to big tobacco companies, who recognized early on that even the most well-documented scientific claims (for instance, that smoking causes cancer) could be eroded by skillful government lobbying, bullying the news media, and pursuing a public-relations campaign. Sadly, that strategy has largely worked, and we today find it employed by the Discovery Institute, the Seattle organization advocating that "intelligent-design theory" be taught in the public schools as balance for the "holes" in evolutionary theory, and the Heartland Institute, which bills itself as "the world’s most prominent think tank promoting skepticism about man-made climate change."

What do such academically suspect centers have to offer by way of peer-reviewed, scientifically reputable evidence? Almost nothing. But that is not the point. The strategy of willful ignorance is not to fight theory with theory and statistic with statistic. It is instead to say, "I refuse to believe this," and then filibuster in the court of public opinion. It is not crackpot theories that are doing us in. It is the spread of the tactics of those who disrespect truth.

Remember the great dialogue Euthyphro, in which Socrates, soon facing trial for impiety and corrupting youth, admonishes a callow young fellow for professing to know what "righteousness" is? Socrates demonstrates again and again that Euthyphro has no idea what he is talking about when he argues that it would be righteous for him to prosecute his own father for murder on the basis of some pretty shoddy evidence — and shows that Euthyphro cannot even define the meaning of the word. Socrates is adept at questioning and at verbal humiliation — his standard method throughout the dialogues — but not because he knows the answers. When challenged, Socrates always demurs. He has no wisdom, he says, but is only a kind of "midwife" who can help others to seek it. Even though the goal of philosophy is to find the truth, Socrates customarily professes ignorance.

Plato here teaches a central lesson about the philosopher’s search for knowledge, which has ramifications for any quest for true belief. The real enemy is not ignorance, doubt, or even disbelief. It is false knowledge. When we profess to know something even in the face of absent or contradicting evidence, that is when we stop looking for the truth. If we are ignorant, perhaps we will be motivated to learn. If we are skeptical, we can continue to search for answers. If we disbelieve, maybe others can convince us. And perhaps even if we are honestly wrong, and put forward a proposition that is open to refutation, we may learn something when our earlier belief is overthrown.

But when we choose to insulate ourselves from new ideas or evidence because we think that we already know what is true, that is when we are most likely to believe a falsehood. It is not mere disbelief that explains why truth is so often disrespected. It is one’s attitude.

In a recent paper, "Why Do Humans Reason?," Hugo Mercier and Dan Sperber, both of them philosophers and cognitive scientists, argue that the point of human reason is not and never has been to lead to truth, but is rather to win arguments. If that is correct, the discovery of truth is only a byproduct.

The fact that humans do reason poorly is beyond dispute. The psychological literature is replete with examples of mistakes like "confirmation bias" (seeking out only information that confirms our preconceptions) and "hindsight bias" (relying on current knowledge to assume that something was predictable all along). The work goes back to the 1970s and ’80s, with Daniel Kahneman and Amos Tversky’s groundbreaking research on irrationality in how people weigh risks and losses, which helped establish the field of behavioral economics and undermine the reigning idea in economics of rational choice. Kahneman, a psychologist who won the Nobel Memorial Prize in Economic Science, updated his work in Thinking, Fast and Slow (Farrar, Straus and Giroux, 2011).

The fundamental question that motivates Mercier and Sperber’s analysis is this: Why would being a persuasive speaker be valuable to humans as they evolved? Here the authors tell a story about the importance of argumentation to the evolution of communication. In a group setting, where people were not already inclined to trust one another, they would need some way of evaluating claims. That’s where arguments come in. Just to make an assertion does not rise to the level of overcoming what Mercier and Sperber and colleagues have called the "epistemic vigilance" against being deceived or manipulated. If you present other people with the reasons for your belief, however, you have now given them the mean
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
8 tháng 6 năm 2015Cuộc tấn công thậtChúng tôi đã nhập một tuổi của vô minh cố ýBrian Taylor để xem xét biên niên sửBởi Lee McIntyreĐể xem cách chúng tôi đối xử với khái niệm của sự thật trong những ngày này, một trong những có thể nghĩ rằng chúng tôi chỉ cần không quan tâm nữa. Chính trị gia phát âm rằng sự nóng lên toàn cầu là một trò lừa bịp. Một số lượng đáng báo động của tầng lớp trung lưu cha mẹ đã ngừng cho con cái của họ tiêm chủng thường lệ, trên cơ sở nghiên cứu phát. Trong khi đó, nhiều nhà bình luận trong các phương tiện truyền thông- và thậm chí một số trường đại học của chúng tôi-tất cả, nhưng đã từ bỏ trách nhiệm của mình để thiết lập kỷ lục thẳng. (Nó không giúp đỡ khi các nhà khoa học đôi khi phải rút lại công việc của riêng của họ.)Bạn có lịch sử của bạn, tôi có tôiRiddance tốt để một kịch bản quá khứ dân cư của các số liệu thanh anh hùng trong dụ ngôn moralistic iffy. Nhưng có là không có gì chúng tôi có thể đồng ý về?Con người đã luôn luôn giữ một số tín ngưỡng wrongheaded sau này chịu sự điều chỉnh bởi lý do và bằng chứng. Nhưng chúng tôi đã đạt đến một thời điểm bước ngoặt, khi doanh nghiệp của căn cứ niềm tin của chúng tôi vào thực tế chứ không phải là trực giác là thực sự nguy hiểm.Nó không phải là vô minh chỉ vừa xuất hiện định kỳ trong cuộc thăm dò ý kiến công chúng mà làm cho chúng tôi cringe hoặc cười. Một cuộc khảo sát năm 2009 bởi Viện Hàn lâm khoa học California tìm thấy rằng chỉ có 53 phần trăm người lớn người Mỹ biết bao lâu cho trái đất để xoay quanh mặt trời. Chỉ có 59 phần trăm biết rằng con người sớm nhất đã không sống cùng một lúc như là các loài khủng long.Egregious là rằng loại điều, nó không phải là loại vô minh nên đặt liên quan đến chúng tôi. Đó là sự thiếu hiểu biết đơn giản và có là vô minh cố ý, là đơn giản vô minh cùng với quyết định vẫn còn dốt nát. Bình thường mà xảy ra khi ai đó có một cam kết vững chắc để một hệ tư tưởng đó tuyên bố nó có tất cả các câu trả lời-ngay cả khi nó công tơ thực nghiệm các vấn đề đã được cũng được bảo hiểm bởi nghiên cứu khoa học. Nhiều hơn chỉ khoa học mù chữ, sắp xếp của obstinacy phản ánh một khinh nguy hiểm cho các phương pháp customarily dẫn đến sự công nhận của sự thật. Và một khi chúng tôi đang trên con đường đó, nó là một chuyến bay ngắn để disrespecting sự thật.Nó là buồn rằng cuộc tấn công thật hiện đại bắt đầu vào học viện — trong nhân văn, nơi các cổ phần có thể đã ban đầu có vẻ ít giữ rằng có rất nhiều cách để đọc một văn bản hoặc một không thể hiểu một cuốn sách mà không cần dùng tài khoản của niềm tin chính trị của tác giả của nó.Rằng sự thiếu tôn trọng, Tuy nhiên, có di căn vào các yêu cầu thái quá về khoa học tự nhiên.Các chiến lược là để nói, "Tôi từ chối để tin rằng điều này," và sau đó dân tại tòa án của dư luận.Bất cứ ai đã cách chú ý đến dòng lỗi cuộc tranh luận học thuật trong 20 năm qua đã biết rằng các cuộc chiến tranh"khoa học" đã diễn ra bởi các nhà khoa học tự nhiên (và của hậu vệ trong triết lý của khoa học) trên một mặt và văn học nhà phê bình và văn hoá học folks khác. Sau này cho rằng ngay cả trong lĩnh vực tự nhiên, thật là tương đối, và không có điều như khách quan. Các cuộc giao tranh thổi trong nổi tiếng "Sokal vụ" vào năm 1996, trong đó một nhà vật lý nổi tiếng tạo ra một giấy postmodernist khoa học ngớ ngẩn và đã có thể để có được nó được xuất bản trong một tạp chí văn hóa nghiên cứu hàng đầu. Chế giễu sau đó có vẻ để giải quyết vấn đề một lần và cho tất cả.Nhưng sau đó một điều funny đã xảy ra: trong khi khoa học tự nhiên nhiều tuyên bố chiến thắng và quay trở về phòng thí nghiệm của họ, một số phê bình postmodernist cánh trái của sự thật bắt đầu được thu gom bằng cánh ideologues những người đã tìm kiếm bìa đáng kính nhất của họ từ chối của biến đổi khí hậu, sự tiến hóa và các kết luận khoa học được chấp nhận. Alan Sokal cho biết ông đã hy vọng để rung lên học progressives, nhưng đột nhiên một tìm thấy khó khăn phải bảo thủ sounding như trí thức lục địa. Và đó gây ra discombobulation bên trái."Tôi đã sai khi tham gia vào các sáng chế của lĩnh vực này được gọi là khoa học nghiên cứu?," Bruno Latour, một trong những người sáng lập của các lĩnh vực mà contextualizes khoa học, đã yêu cầu. "Là nó đủ để nói rằng chúng tôi đã không thực sự có nghĩa là những gì chúng ta nói? Tại sao có nó có thể đốt cháy lưỡi của tôi để nói rằng sự nóng lên toàn cầu là một thực tế, cho dù bạn thích nó hay không? Tại sao không thể tôi chỉ đơn giản là nói rằng các đối số đóng cửa cho tốt?""Nhưng bây giờ deniers khí hậu thay đổi và creationists trái đất trẻ sắp tới sau khi các nhà khoa học tự nhiên," các nhà phê bình văn học, Michael Bérubé đã nói, "... và họ đang sử dụng một số các đối số rất phát triển bởi một bên trái học nghĩ nó đã nói chuyện chỉ với những người của như tâm trí."Đó là mức giá một trả tiền để chơi với những ý tưởng như nếu làm như vậy đã không có hậu quả, tưởng tượng rằng họ sẽ được sử dụng chỉ cho các mục đích chính trị một dự định. Thay vào đó, lâu đài toàn bộ của khoa học là bây giờ đang bị tấn công. Và nó là người nghèo và tước quyền bầu cử, để người mà trái trả tiền tỏ lòng tôn kính, những người sẽ có thể chịu đựng gánh nặng của sự hoài nghi trong biến đổi khí hậu.Tất nhiên, một số người đã được cứng tại nơi làm việc cố gắng để tranh chấp bất tiện sự kiện khoa học lâu trước khi bảo thủ bắt đầu cho vay postmodernist hùng biện. Thương nhân của nghi ngờ (Bloomsbury Press, 2010), nhà sử học hai, Naomi Oreskes và Erik M. Conway, có hiển thị như thế nào chiến lược từ chối sự thay đổi khí hậu và sự tiến hóa có thể được truy tìm tất cả con đường trở lại cho các công ty thuốc lá lớn, người công nhận sớm ngày mà ngay cả các tuyên bố đặt các tài liệu khoa học (ví dụ, thuốc đó gây ra ung thư) có thể được bị xói mòn bởi chính phủ khéo léo vận động hành lang , bắt nạt phương tiện thông tin, và theo đuổi một chiến dịch quan hệ công chúng. Đáng buồn thay, chiến lược mà đã làm việc chủ yếu, và chúng tôi hôm nay tìm thấy nó làm việc cho viện khám phá, tổ chức Seattle ủng hộ "thiết kế thông minh lý thuyết" được giảng dạy trong các trường công lập như sự cân bằng cho các "lỗ" trong lý thuyết tiến hóa, và viện Heartland hóa đơn chính nó như là "của thế giới nổi tiếng nhất think tank thúc đẩy chủ nghĩa hoài nghi về con người tạo ra khí hậu thay đổi."Những gì làm như vậy học tập nghi ngờ Trung tâm đã cung cấp bằng cách bằng chứng peer-xem lại, khoa học có uy tín? Hầu như không có gì. Nhưng đó không phải là điểm. Chiến lược của vô minh cố ý là không để chống lại các lý thuyết với lý thuyết và thống kê với số liệu thống kê. Thay vào đó là để nói, "Tôi từ chối để tin rằng điều này," và sau đó dân tại tòa án của dư luận. Nó không phải là lý thuyết crackpot đang làm chúng tôi ở. Nó là sự lây lan của các chiến thuật của những người không tôn trọng sự thật.Hãy nhớ rằng các cuộc đối thoại tuyệt vời Euthyphro, trong đó Socrates, sớm phải đối mặt với thử nghiệm cho impiety và corrupting thanh thiếu niên, admonishes một đồng bào trẻ callow cho xưng để biết những gì sự công bình"" là? Socrates chứng tỏ một lần nữa và một lần nữa rằng Euthyphro không có ý tưởng những gì ông nói về khi ông lập luận rằng nó sẽ là công bình cho anh ta để truy tố cha của mình cho giết người trên cơ sở một số bằng chứng khá chất lượng kém — và cho thấy rằng Euthyphro thậm chí không thể xác định ý nghĩa của từ. Socrates là lão luyện lúc đặt câu hỏi và bằng lời nói nhục-phương pháp tiêu chuẩn của ông trong suốt các cuộc đối thoại — nhưng không phải vì ông biết câu trả lời. Khi thử thách, Socrates luôn luôn demurs. Ông đã không có sự khôn ngoan, ông nói, nhưng chỉ là một loại "bà đỡ" người có thể giúp đỡ người khác để tìm nó. Mặc dù mục tiêu của triết lý là tìm ra sự thật, Socrates customarily professes vô minh.Plato đây dạy một bài học Trung tâm về các nhà triết học tìm kiếm kiến thức, trong đó có các chi nhánh cho bất kỳ nhiệm vụ cho niềm tin thực sự. Kẻ thù thực sự không phải là sự thiếu hiểu biết, nghi ngờ, hoặc thậm chí sự hoài nghi. Đó là kiến thức sai. Khi chúng tôi profess để biết một cái gì đó ngay cả trong face của vắng mặt hoặc contradicting bằng chứng, đó là khi chúng tôi ngừng tìm kiếm sự thật. Nếu chúng ta không biết gì, có lẽ chúng tôi sẽ có động cơ để tìm hiểu. Nếu chúng tôi là không tin, chúng tôi có thể tiếp tục tìm kiếm các câu trả lời. Nếu chúng tôi disbelieve, có lẽ những người khác có thể thuyết phục chúng tôi. Và có lẽ ngay cả khi chúng tôi là sai một cách trung thực, và đưa ra một lời đề nghị đó là mở cửa cho refutation, chúng tôi có thể tìm hiểu một cái gì đó khi chúng tôi niềm tin trước đó lật đổ.Nhưng khi chúng tôi chọn để cách nhiệt mình từ những ý tưởng mới hoặc bằng chứng vì chúng tôi nghĩ rằng chúng tôi đã biết những gì là sự thật, đó là khi chúng tôi có nhiều khả năng để tin rằng một falsehood. Nó không phải là chỉ sự hoài nghi giải thích tại sao sự thật như vậy thường disrespected. Nó là của một thái độ.Trong một bài báo tại, "Tại sao làm con người lý do?," Hugo Mercier và Dan Sperber, cả hai họ nhà triết học và các nhà khoa học nhận thức, tranh luận rằng khi con người lý do không phải và không bao giờ đã dẫn đến sự thật, nhưng là thay vì để giành chiến thắng đối số. Nếu đó là chính xác, việc phát hiện ra sự thật là chỉ là một sản phẩm phụ.Thực tế là con người lý do kém là vượt ra ngoài tranh chấp. Văn học tâm lý là replete với ví dụ về những sai lầm như "thiên vị xác nhận" (tìm ra chỉ có thông tin xác nhận định kiến của chúng tôi) và "thiên vị sau này" (dựa trên kiến thức hiện tại để giả định rằng một cái gì đó đã được dự đoán được tất cả cùng). Việc đi lại cho thập niên 1970 và thập niên 80, với Daniel Kahneman và Amos Tversky nghiên cứu đột phá về irrationality trong làm thế nào người cân nhắc những rủi ro và mất mát, mà đã giúp thiết lập trường của hành vi kinh tế và làm suy yếu ý tưởng trị vì trong kinh tế của sự lựa chọn hợp lý. Kahneman, một nhà tâm lý học đã đoạt giải tưởng niệm kinh tế khoa học, Nobel Cập Nhật công việc của mình trong tư duy, nhanh và chậm (Farrar, Straus và Giroux, năm 2011).Câu hỏi cơ bản thúc đẩy phân tích Mercier và của Sperber là điều này: tại sao là một diễn giả thuyết phục sẽ có giá trị con người như họ phát triển? Ở đây các tác giả kể một câu chuyện về tầm quan trọng của argumentation tiến hóa của giao tiếp. Trong một thiết lập nhóm, nơi mà người dân đã không đã nghiêng để tin tưởng nhau, họ sẽ cần một số cách để đánh giá yêu cầu bồi thường. Đó là nơi lập luận đến. Chỉ để làm cho một khẳng định không tăng đến mức độ khắc phục những gì Mercier và Sperber và đồng nghiệp đã gọi là "epistemic biện pháp đề phòng" chống lại bị lừa dối hoặc chế tác. Nếu bạn cho người khác với những lý do cho niềm tin của bạn, Tuy nhiên, bạn có bây giờ cho họ trung bình
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: