Jong Suk walked back to the dinner table, gaining both ladies’ attenti dịch - Jong Suk walked back to the dinner table, gaining both ladies’ attenti Việt làm thế nào để nói

Jong Suk walked back to the dinner

Jong Suk walked back to the dinner table, gaining both ladies’ attention.
“What happened? Are you alright?” Su Jin asked, clearly worried by the expression she was making.
“Oh, yeah…I was feeling bit nauseous” he said as he weighed back to his chair.
“Are you feeling better now?” Jong Suk lifted his head at Ji Ahn’s voice and met the eyes that stared right into his; he felt his stomach lurch again, the feeling of nausea hit back to him. He darted his eyes onto the table.
“Yeah…” he managed to say.
He heard the sound of the chair scratch against the smooth floor as Woo Bin returned to his seat. Jong Suk had neither the courage nor the need to look at him at this moment. He looked at his plate instead; his almost untouched steak lay in front of him. He stared at it as if it was the most interesting thing.
“You should eat bit more” Ji Ahn said watching him just stare at his food, “You’ll feel better that way”
He managed to flash a small smile at her before picking up the fork that lay on the plate.
“Don’t eat”
He jerked his head at Woo Bin’s voice; it seemed Woo Bin’s words had managed to gather the girls’ attention as well.
“If you don’t have the appetite, don’t eat” Woo Bin was saying in a calm voice, his eyes softened into a caring gaze as they hovered on Jong Suk’s face, “You might want to throw up again”
Jong Suk was too startled to say anything; he just stared at the handsome face beside him. He heard Su Jin giggle a bit, almost as if she found the most amusing thing; then she said to Woo Bin, “Wow, you really know him the best don’t you?”
Jong Suk saw a smirk pull at Woo Bin’s lip as he winked at the girl as if saying ‘you-got-it-right’.
The rest of the dinner went quietly and Jong Suk finished the orange juice Woo Bin had ordered for him instead of his steak.
“Did you come in your car?” Woo Bin was asking Jong Suk as they walked out of the restaurant. He didn’t want to talk to him and he didn’t want to linger anywhere near this couple anymore.
“Yes” he gave a short definite answer and headed to the parking lot; the other three people following after him.
“What about you, Su Jin-shi?” he looked at the girl following behind Jong Suk.
“I was dropped here by my friend” she said shyly. It’s obvious that she wanted Jong Suk to drop her off.
“Where do you live?” Woo Bin was asking again.
“Namhak-dong” her soft voice seemed to disappear into the evening air.
Woo Bin turned around and looked at Ji Ahn right behind him. “Ji Ahn-shi…” he managed to gain her attention, “Since you also live near Namhak-dong, can you give Su Jin-shi a lift home?”
“What?” her wide eyes stared at him with a look that seem to say ‘what-on-earth-are-you-saying’.
“I have to talk with Jong Sukie, so I’ll go in his car” he said looking back and forth between the two girls who had paused in the middle of the car park and were staring at him with surprise and confusion written clear on their small faces. “I’m sorry Su Jin-shi” he said to the girl to his left, and stepped away from them, shouting “I’ll leave her in your care Ji Ahn-shi” as he hurried his steps, almost running toward Jong Suk’s car. He clicked the door open and slid into the passenger seat beside Jong Suk.
“What are you doing?!” Jong Suk asked, taken aback by the unexpected passenger in his car.
Woo Bin fastened his seat belt and settled into the seat. When Jong Suk didn’t seem to be planning on driving any time soon, he caught the confused eyes staring at him from the driver’s seat and pointed his eyes at the road ahead, signalling Jong Suk to drive.
Jong Suk’s mind had gone blank, what is he doing in my car? Why was Woo Bin here? He felt the thoughts form somewhere in the back of his mind, but it was too hazy for him to even realize what he was thinking.
“Aren’t you going to drive? Should I drive instead?” Woo Bin’s words pulled him out of his dozing state. Without a word he drove the car out of the parking lot and turned into the busy road heading to Seoul.
None of them said a word for the next five minutes; Woo Bin was caught in his own thoughts as to how he was going to start the conversation, and Jong Suk was trying to figure out what was happening.
Jong Suk cursed Hyoyeon in his head for the umpteenth time for setting up his blind date in this restaurant. He didn’t hate the girl, actually Su Jin was a nice person that he wouldn’t mind being friends with, but not a potential girlfriend.
“Ah right!!” Jong Suk shouted suddenly, “Su Jin-shi…” then he swung his head to look at Woo Bin. “Where is Su Jin-shi? I was supposed to give her a ride home” he imagined the poor girl standing in front of the restaurant waiting for a taxi with her eyes full of tears. I’m such an idiot, how could I forget her…he scolded himself silently.
Woo Bin chuckled, “What a great boyfriend you are” he said, directing a sarcastic smirk at him.
“It’s your fault you jerk” he barked, changing the lane so that he can turn around once he passed the traffic light ahead.
Looking at Jong Suk’s worried face stirred Woo Bin’s heart, not with pity or pain, but with anger; because he was worried because about some random girl. “Ji Ahn’s giving her a lift” Woo Bin said looking out of the window.
Without saying anything Jong Suk changed the lane again. This time he wondered where he should drive to; to his house or to Woo Bin’s. The he asked, “Where should I drop you off at?”
Woo Bin thought for a moment, looking at the late winter evening that had swallowed the city. The Han river glittered bellow the neon lights of Seoul.
“There” he said pointing at the river, “Take me to the river”
“What?” Jong Suk thought he heard it wrong, “The river?” he asked again.
Woo Bin nodded in confirmation.
“Why would you want to go there at this time? It is freezing outside you know”
Woo Bin pulled his gaze out of the scenery outside and placed it on the boy next to him, a grin ran across his face, “Are you worrying about me?”
“W—why would I? I was just saying”
“Then just drive me there” he said and went back to looking at the night city.
After few minutes Jong Suk parked his car by the Han River. There was no people around and no vehicles either; of course he didn’t expect for anyone to be here in the middle of night, and to top that on a freezing day like this, unless they were crazy like Woo Bin was. He waited for Woo Bin to get off, but he made no movements.
“Aren’t you getting off?”
Woo Bin raised one of his eyebrows at Jong Suk, “Are you crazy?” he said, “Why would I want to get out when it’s freezing outside?”
“Ah!!” Jong Suk gave a dumbfounded laugh. “That's what I clearly told you, but you said you wanted to come here” he remarked.
“I said I want to come here, not get off here”
Jong Suk slid his hand to the gear box, but Woo Bin’s broad hand blocked him. Before Jong Suk could react, Woo Bin turned the engine off and snatched the car key.
“What are you doing?”
“Jong Sukie…” he said, looking into the younger man’s eyes. “I need to talk—no—we need to talk” he corrected himself.
“About what?”
“Us”
Jong Suk felt his eyes expand at the word ‘us’ breaking free from Woo Bin’s lips. He said those words as if they were so dear to him, as if it meant the whole world to him…but he is talking about the ‘us’ in a friendship. Nothing more nothing less. Jong Suk had to remind himself once again.
“Jong Sukie…about Yoo Ji Ahn…”
“I’m sorry but I’m not interested. So can you give back the key please? I want to go home. I’ll drop you off at your house” He said looking at a boat dashing up the river into the night.
“Listen to me when I’m talking” Woo Bin grabbed him by the collar and forced him to look at him. “I don’t want us to keep going around and round in these pointless circles when we are both clearly hurting!” Jong Suk saw Woo Bin eyes twinkle in red under the moonlight, his spit hitting on Jong Suk’s face as Woo Bin tried to hold in his sobs from breaking. The last time Jong Suk had seen Woo Bin like this; so angry that his grips are trembling, so painful that his tears burn in his sharp eyes, so hurting that his sobs stuck in his throat…was at the ‘School 2013’ scene where Go Nam Soon and Park Heung-Soo were speaking their hearts out. Jong Suk could feel the pain behind those sharp eyes as if it was his own pain.
“Alright…I’ll listen” Jong Suk’s words were almost silent that he didn’t know if they left his mouth or if they were just a thought that slithered across his mind. He held onto Woo Bin’s shaking hands on a tight grip at his collar, and gently loosened them. He felt Woo Bin let go of them as those big hands fell back on his lap.
“Woo Bin-ah…” Jong Suk uttered almost like a whisper. Even at the filming site, the person he had seen crying his heart out was not Kim Woo Bin, but Park Heung Soo. Kim Woo Bin was someone that did not break down in front of others; he was someone that didn’t show his weakness to others. Even in his most difficult times, he was someone that would not break out in sobs. Unlike Jong Suk, he was someone who could hold in all the pain. But that person was breaking down now, breaking into tiny pieces right in front of Jong Suk’s eyes.
Jong Suk felt a wrenching feeling invading his gut and swarming to all his organs. One tear broke free, ran down his cheek and spilled onto his cotton shirt; then the rest followed in a hot stream. His teeth dug into the flesh of his curvy lip; he tried hard to swallow the burning knot blocking his airways as he looked at the man been shattered by the pain he was trying so hard to withstand.
“Woo Bin-ah…” his voice broke in a sob as he reached for those big hands lying lifelessly on Woo Bin’s lap. He wrapped his fingers around Woo Bin’s cold hands and held them gently, almost as if he worried that they will also break into tiny pieces if he were to exert more pressure.
“From now on…” W
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Jong Suk đi lại cho bàn ăn, đạt được sự chú ý của cả hai nữ."Những gì đã xảy ra? Có bạn sao không?" Su Jin hỏi, rõ ràng lo lắng bởi biểu thức cô ấy đã làm."Oh, có...Tôi đã cảm giác chút nauseous"ông nói như ông nặng quay lại ghế của mình."Bạn cảm thấy tốt hơn bây giờ?" Jong Suk nâng lên đầu tại Ji Ahn thoại và gặp mắt stared vào mình; ông cảm thấy dạ dày của mình một lần nữa, lurch cảm giác buồn nôn nhấn trở lại với anh ta. Ông darted đôi mắt của mình vào bảng."Vâng..." ông quản lý để nói.Ông nghe những âm thanh của ghế đầu chống lại sàn mịn như Woo Bin quay trở lại chỗ của mình. Jong Suk đã không can đảm, cũng không cần phải nhìn vào anh ta tại thời điểm này. Ông nhìn tấm của mình thay vào đó; bít tết hầu như bị ảnh hưởng của ông nằm ở phía trước của anh ta. Ông stared vào nó như thể nó là điều thú vị nhất."Bạn nên ăn chút" Ji Ahn nói xem anh ta chỉ nhìn chằm chằm vào thức ăn của ông, "Bạn sẽ cảm thấy tốt hơn như vậy"Ông quản lý để flash một nụ cười nhỏ vào cô ấy trước khi chọn lên ngã ba nằm trên đĩa."Không ăn"Ông jerked đầu tại Woo Bin thoại; nó có vẻ Woo Bin của từ đã quản lý để thu thập các cô gái quan tâm là tốt."Nếu bạn không có sự ngon miệng, không ăn" Woo Bin đã nói trong một giọng nói yên tĩnh, đôi mắt của mình làm mềm thành một chiêm ngưỡng chăm sóc khi họ bay lượn trên khuôn mặt Jong Suk, "Bạn có thể muốn ném lên một lần nữa"Jong Suk được quá giật mình để nói bất cứ điều gì; ông chỉ stared lúc mặt đẹp trai bên cạnh anh ta. Ông nghe Su Jin giggle một chút, gần như là nếu cô ấy tìm thấy những điều đặt vui; sau đó cô nói để Woo Bin, "Wow, bạn thực sự biết anh ta là tốt nhất không?"Jong Suk thấy một kéo smirk lúc Woo Bin môi như hắn nháy con bé như thể nói 'bạn-có-it-right'.Phần còn lại của bữa ăn tối đã đi lặng lẽ và Jong Suk đã hoàn thành nước cam Woo Bin đã ra lệnh cho anh ta thay vì bít tết của mình."Đã làm bạn đi trong xe của bạn?" Woo Bin đã yêu cầu Jong Suk khi họ đi ra khỏi nhà. Ông không muốn nói chuyện với anh ta và ông không muốn kéo dài bất cứ nơi nào gần cặp vợ chồng này nữa."Có", ông đã cho một câu trả lời ngắn nhất định và đứng đầu đến bãi đậu xe; ba người khác sau anh ta."Những gì về bạn, Su Jin-shi?" Anh nhìn cô gái sau phía sau Jong Suk."Tôi đã được giảm xuống ở đây bởi người bạn của tôi", cô nói shyly. Nó là rõ ràng rằng cô muốn Jong Suk để thả cô ấy ra."Bạn sống ở đâu?" Woo Bin đã yêu cầu một lần nữa."Namhak-dong" giọng nói mềm mại của cô dường như biến mất vào trong không khí buổi tối.Woo Bin quay lại và nhìn Ji Ahn ngay phía sau anh ta. "Ji Ahn-shi...", ông quản lý để đạt được sự chú ý của cô, "Kể từ khi bạn còn sống gần Namhak-dong, bạn có thể cho Su Jin-shi một ngôi nhà lift?""Gì?" đôi mắt rộng của cô stared lúc anh ta với một cái nhìn có vẻ để nói 'what-on-earth-are-you-saying'. "Tôi đã nói chuyện với Jong Sukie, do đó, tôi sẽ đi vào xe hơi của mình" ông cho biết tìm lại giữa hai cô gái người đã dừng lại ở giữa bãi đậu xe và nhìn chằm chằm vào anh ta với bất ngờ và nhầm lẫn viết rõ ràng trên khuôn mặt nhỏ của họ. "Tôi xin lỗi Su Jin-shi" ông nói với các cô gái bên trái của mình, và bước ra khỏi họ, reo hò "Tôi sẽ rời khỏi cô in your care Ji Ahn-shi" như ông vội vã bước của mình, gần như chạy về hướng xe hơi Jong Suk. Ông đã nhấp vào mở cửa và trượt vào ghế hành khách phía bên cạnh Jong Suk."Bạn đang làm những gì?!" Jong Suk hỏi, lấy aback bởi bất ngờ hành khách trong xe hơi của mình.Woo Bin gắn chặt vành đai chỗ ngồi của mình và giải quyết vào thủ phủ. Khi Jong Suk dường như không lập kế hoạch về lái xe thời gian tới, ông đánh bắt nhầm lẫn mắt nhìn chằm chằm vào anh ta từ chỗ ngồi của lái xe và chỉ đôi mắt của mình tại đường phía trước, báo hiệu Jong Suk để lái xe.Jong Suk tâm đã đi trống, nó đang làm gì trong xe của tôi? Tại sao là Woo Bin ở đây? Ông cảm thấy các hình thức suy nghĩ một nơi nào đó ở mặt sau của tâm trí của mình, nhưng đó là quá mơ hồ cho anh ta để thậm chí nhận ra những gì ông đã suy nghĩ."Bạn sẽ không lái xe? Nên tôi lái xe thay vào đó?" Woo Bin của từ kéo anh ta ra khỏi nhà nước dozing của ông. Mà không có một từ ông đã lái xe ra khỏi bãi đậu xe và trở thành con đường bận rộn đi đến Seoul.Không ai trong số họ nói một từ trong năm phút tiếp theo; Woo Bin đã bị chặn trong suy nghĩ riêng của mình như cách ông đã đi để bắt đầu cuộc trò chuyện, và Jong Suk đã cố gắng để tìm ra những gì đã xảy ra.Jong Suk nguyền rủa Hyoyeon trong đầu của mình cho umpteenth thời gian để thiết lập của mình ngày mù trong nhà hàng này. Ông không ghét cô gái, thực sự Su Jin là một người tốt đẹp mà ông sẽ không nhớ là bạn bè với, nhưng không phải là một bạn gái tiềm năng."Ah phải!!" Jong Suk hét lên bất ngờ, "Su Jin-shi..." sau đó ông đu đầu nhìn Woo Bin."Su Jin-shi ở đâu? Tôi đã yêu cầu để cung cấp cho mình một nhà xe"ông tưởng tượng cô gái tội nghiệp đứng ở phía trước của nhà hàng chờ đợi cho một xe taxi với đôi mắt của cô đầy nước mắt. Tôi là một thằng ngốc như vậy, làm thế nào tôi có thể quên her...he scolded mình âm thầm.Woo Bin chuckled, "Những gì một tuyệt vời bạn trai bạn là" ông nói, chỉ đạo nhếch mép châm biếm lúc anh ta."Nó là lỗi của bạn jerk", ông barked, thay đổi làn đường vì vậy mà ông có thể quay lại sau khi ông qua đèn giao thông phía trước.Nhìn vào khuôn mặt lo lắng Jong Suk khuấy Woo Bin của trái tim, không phải với thương hại hoặc đau, nhưng với sự tức giận; bởi vì ông đã lo lắng bởi vì về một số cô gái ngẫu nhiên. "Ji Ahn của cho cô ấy một Thang máy" Woo Bin cho biết tìm ra khỏi cửa sổ.Không cần phải nói bất cứ điều gì Jong Suk thay đổi làn đường một lần nữa. Thời gian này, ông tự hỏi nơi ông nên lái xe đến nhà của mình hoặc để Woo Bin. Ông hỏi, "Nơi nên tôi thả bạn ra ở?"Woo Bin nghĩ cho một thời điểm, nhìn vào buổi tối cuối mùa đông có nuốt thành phố. Han sông glittered dưới ánh đèn neon của Seoul."Có", ông nói chĩa vào sông, "đưa tôi đến sông""Những gì?" Jong Suk nghĩ ông nghe nó sai, "Con sông?", ông yêu cầu một lần nữa.Woo Bin gật đầu trong xác nhận đặt."Tại sao bạn muốn đi có tại thời điểm này? It's đóng băng bên ngoài bạn biết "Woo Bin kéo chiêm ngưỡng của mình ra khỏi phong cảnh bên ngoài và đặt nó trên cậu bé bên cạnh anh ta, một grin chạy trên khuôn mặt của mình, "bạn có lo lắng về tôi?""W-tại sao nào tôi? Tôi đã chỉ nói""Sau đó chỉ cần lái xe cho tôi có" ông nói và đi trở lại để nhìn vào thành phố đêm.Sau vài phút Jong Suk chưa sử dụng xe hơi của mình bởi sông Han. Có là không có những người xung quanh và không có phương tiện hoặc; Tất nhiên ông đã không mong đợi cho bất cứ ai ở đây ở giữa đêm, và để đầu đó vào một ngày lạnh như thế này, trừ khi họ đã được điên như Woo Bin là. Ông đợi Woo Bin để nhận ra, nhưng ông đã không có phong trào."Không bạn nhận?"Woo Bin nâng lên một lông mày cậu lúc Jong Suk, "Là bạn điên?", ông nói, "Tại sao tôi muốn nhận được khi it's đóng băng bên ngoài?""Ah!!" Jong Suk đã cho một cười dumbfounded. "Đó là những gì tôi rõ ràng nói với bạn, nhưng bạn nói rằng bạn muốn đến đây" ông lưu ý."Tôi đã nói tôi muốn đến đây, không nhận được off ở đây"Jong Suk trượt bàn tay của mình để hộp, nhưng Woo Bin rộng tay chặn anh ta. Trước khi Jong Suk có thể phản ứng, Woo Bin tắt động cơ và snatched chìa khóa xe."Bạn đang làm gì?""Jong Sukie..." ông nói, nhìn vào đôi mắt của người đàn ông trẻ."Tôi cần nói chuyện-không có-chúng tôi cần phải nói chuyện "ông sửa chữa tự."Về những gì?""Chúng tôi"Jong Suk cảm thấy đôi mắt của mình mở rộng tại từ 'chúng ta' phá vỡ miễn phí từ Woo Bin môi. Ông nói những từ như thể họ là thân yêu với anh ta, như nếu nó có nghĩa là toàn thế giới với anh ta... nhưng ông nói về các 'chúng ta' trong một tình bạn. Không có gì hơn không kém. Jong Suk đã phải nhắc nhở mình một lần nữa."Jong Sukie... về Yoo Ji Ahn...""Tôi xin lỗi nhưng tôi không quan tâm. Vì vậy bạn có thể cho trở lại key xin vui lòng? Tôi muốn về nhà. Tôi sẽ thả bạn ra tại nhà của bạn", ông nói nhìn một thuyền rạng ngời lên thượng nguồn vào ban đêm."Lắng nghe với tôi khi tôi nói" Woo Bin nắm lấy anh ta bởi các cổ áo và buộc ông phải nhìn vào anh ta. "Tôi không muốn chúng tôi tiếp tục đi quanh và vòng trong các vòng tròn vô nghĩa khi chúng tôi là cả hai rõ ràng gây tổn thương!" Jong Suk thấy đôi mắt của Woo Bin lấp lánh màu đỏ dưới ánh trăng, ông spit nhấn mặt Jong Suk như Woo Bin đã cố gắng để giữ trong sobs của mình từ phá vỡ. Thời gian qua Jong Suk đã thấy Woo Bin như thế này; như vậy tức giận của mình hiểu thấu được rung, đau đớn vì vậy mà nước mắt của ông ghi trong mắt sắc nét, vì vậy làm tổn thương sobs của mình bị mắc kẹt trong cổ họng của mình... là lúc cảnh 'Trường 2013' nơi đi Nam sớm và Park Heung vì vậy đã nói trong trái tim của họ. Jong Suk có thể cảm thấy đau đằng sau những sắc nét mắt như thể nó là đau của riêng mình."Được rồi...Tôi sẽ lắng nghe"Jong Suk từ đã gần như im lặng rằng ông không biết nếu họ để lại miệng của mình hoặc nếu họ đã là chỉ là một suy nghĩ rằng slithered qua tâm trí của mình. Ông được tổ chức vào Woo Bin bắt tay vào một kẹp chặt chẽ lúc cổ áo của mình, và nhẹ nhàng nới lỏng chúng. Ông cảm thấy Woo Bin cho đi của họ như những bàn tay lớn rơi trở lại vào vòng của mình."Woo Bin-ah..." Jong Suk thốt lên gần như giống như một tiếng thì thầm. Thậm chí tại địa điểm quay phim, người ông đã nhìn thấy trái tim của mình ra khỏi khóc đã không Kim Woo Bin, mà Park Heung vì vậy. Kim Woo Bin là một ai đó mà đã không phá vỡ ở phía trước của người khác; ông là một ai đó mà không hiển thị điểm yếu của mình cho người khác. Ngay cả trong thời gian khó khăn nhất của ông, ông là một ai đó mà sẽ không phá vỡ trong sobs. Không giống như Jong Suk, ông là một người có thể giữ tất cả đau đớn. Nhưng người đó đã phá vỡ bây giờ, phá vỡ thành miếng nhỏ ngay trước mặt Jong Suk mắt.Jong Suk cảm thấy một cảm giác wrenching xâm nhập ruột của mình và swarming đến tất cả các cơ quan của mình. Rách một tách hoàn toàn, chạy xuống má của mình và đổ vào áo bông của mình; sau đó phần còn lại đi theo một con suối nóng. Răng của mình đào vào xác thịt của môi cong; ông đã cố gắng khó nuốt các nút đốt chặn airways của ông khi ông nhìn người đàn ông bị tan vỡ bởi sự đau đớn ông đã cố gắng khó khăn như vậy để chịu được."Woo Bin-ah..." tiếng nói của ông đã phá vỡ trong một sob như ông đã đạt đến cho những tay lớn nằm lifelessly Woo Bin vòng. Ông bọc ngón tay của mình xung quanh thành phố Woo Bin lạnh tay và tổ chức chúng nhẹ nhàng, gần như là nếu ông lo lắng rằng họ sẽ cũng phá vỡ thành miếng nhỏ nếu ông đã gây nhiều áp lực."Từ nay trên..." W
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Jong Suk bước trở lại bàn ăn, tăng sự chú ý của cả phụ nữ '.
"Những gì đã xảy ra? Bạn không sao chứ? "Su Jin hỏi, lo lắng rõ ràng bởi các biểu hiện cô đang làm.
"Oh, yeah ... Tôi đã cảm thấy chút buồn nôn", ông nói khi ông nặng trở lại ghế của mình.
"Bạn có cảm thấy tốt hơn bây giờ?" Jong Suk nâng đầu trước giọng Ji Ahn và gặp đôi mắt nhìn thẳng vào mình; ông cảm thấy dạ dày của ông lảo đảo một lần nữa, cảm giác buồn nôn nhấn lại cho anh ta. Ông phóng mắt xuống bàn.
"Yeah ..." anh nói.
Anh nghe thấy những âm thanh của mẻ ghế so với sàn trơn như Woo Bin trở về chỗ ngồi của mình. Jong Suk đã không đủ can đảm cũng không cần phải nhìn vào anh ta vào lúc này. Anh nhìn vào đĩa của mình thay vì; bít tết gần như nguyên vẹn của ông nằm ở phía trước của anh ta. Anh nhìn chằm chằm vào nó như thể đó là điều thú vị nhất.
"Bạn nên ăn nhiều hơn một chút" Ji Ahn nói xem anh ta chỉ nhìn chằm chằm vào thức ăn của mình, "Bạn sẽ cảm thấy tốt hơn theo cách đó"
Ông quản lý để flash một nụ cười nhẹ với cô trước chọn lên các ngã ba mà nằm trên tấm.
"Không ăn"
Ông giật mình vì giọng nói Woo Bin; nó dường như lời Woo Bin đã tìm cách thu thập sự chú ý của cô gái.
"Nếu bạn không có cảm giác ngon miệng, không ăn" Woo Bin đã nói bằng một giọng bình tĩnh, đôi mắt anh dịu lại thành một ánh mắt quan tâm khi họ bay lượn trên khuôn mặt Jong Suk, "Bạn có thể muốn ném lên một lần nữa"
Jong Suk đã quá giật mình khi nói bất cứ điều gì; ông chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai bên cạnh anh. Anh nghe thấy Su Jin cười khúc khích một chút, gần như là nếu cô tìm thấy điều thú vị nhất; sau đó cô nói với Woo Bin, "Wow, bạn thực sự biết anh ta là tốt nhất phải không?"
Jong Suk nhìn thấy một nụ cười kéo ở môi Woo Bin khi anh nháy mắt với các cô gái, nếu như nói rằng "bạn-có-nó-right ' .
Phần còn lại của bữa ăn tối đi lặng lẽ và Jong Suk xong nước cam Woo Bin đã ra lệnh cho anh ta thay vì thịt bò của mình.
"Anh đã đến trong xe?" Woo Bin đã được hỏi Jong Suk khi họ bước ra khỏi nhà hàng. Ông không muốn nói chuyện với anh ta và anh ta đã không muốn nán lại bất cứ nơi nào gần cặp vợ chồng này nữa.
"Có", ông đã đưa ra một câu trả lời rõ ràng ngắn và đi đến bãi đậu xe; ba người khác sau khi anh ấy.
"Còn bạn, Su Jin-shi?" anh nhìn cô gái theo sau Jong Suk.
"Tôi đã bị bỏ ở đây bởi người bạn của tôi", cô nói một cách ngại ngùng. Rõ ràng là cô muốn Jong Suk để thả ra cô.
"Em sống ở đâu?" Woo Bin đã được hỏi một lần nữa.
"Namhak-dong" giọng nói mềm mại của cô dường như biến mất vào không khí buổi tối.
Woo Bin quay lại và nhìn Ji Ahn phía sau. "Ji Ahn-shi ...", ông quản lý để đạt được sự chú ý của cô, "Vì bạn cũng sống gần Namhak-dong, bạn có thể cho Su Jin-shi một nhà nhấc không?"
"Cái gì?" đôi mắt mở to của cô nhìn chằm chằm vào anh với một cái nhìn đó dường như nói "những gì-on-earth-là-bạn-nói.
"Tôi đã nói chuyện với Jong Sukie, vì vậy tôi sẽ đi trong chiếc xe của mình", ông nói nhìn qua lại giữa hai cô gái người đã dừng lại ở giữa các bãi đậu xe và đang nhìn chằm chằm vào anh với sự ngạc nhiên và bối rối bằng văn bản rõ ràng trên khuôn mặt nhỏ của họ. "Tôi xin lỗi Su Jin-shi", ông nói với cô gái bên trái của mình, và bước ra khỏi họ, la lớn: "Tôi sẽ để cô ấy chăm sóc bạn Ji Ahn-shi" như ông vội vã bước của mình, gần như chạy về phía Jong xe Suk. Anh bấm cửa mở và trượt vào ghế hành khách bên cạnh Jong Suk.
"Anh đang làm gì ?!" Jong Suk hỏi, sửng sốt bởi những hành khách bất ngờ trong chiếc xe của mình.
Woo Bin buộc chặt dây an toàn của mình và giải quyết thành ghế. Khi Jong Suk dường như không được lên kế hoạch vào việc lái xe trong thời gian tới, ông bắt gặp ánh mắt bối rối nhìn chằm chằm vào anh từ chỗ ngồi của lái xe và chỉ mắt nhìn con đường phía trước, báo hiệu Jong Suk lái xe.
tâm Jong Suk đã đi trống, những gì ông đang làm trong xe của tôi? Tại sao là Woo Bin ở đây? Anh cảm thấy những suy nghĩ thành một nơi nào đó ở lại trong tâm trí của mình, nhưng nó đã quá mờ để ông ta nhận ra những gì ông đã suy nghĩ.
"Cậu không đi để lái xe? Tôi có nên lái xe thay thế? "Lời Woo Bin đã kéo anh ta ra khỏi tình trạng tỉnh táo của mình. . Không nói một lời, ông đã lái xe ra khỏi bãi đậu xe và biến thành con đường bận rộn hướng tới Seoul
Không ai nói một lời cho năm phút tiếp theo; Woo Bin đã bị bắt trong suy nghĩ riêng của mình như thế nào ông đã đi để bắt đầu cuộc trò chuyện, và Jong Suk đã cố gắng tìm ra những gì đã xảy ra.
Jong Suk nguyền rủa Hyoyeon trong đầu anh đã nói với anh không biết bao nhiêu lần để thiết lập ngày mù của mình trong này nhà hàng. Ông không ghét cô gái, thực sự Su Jin là một người đẹp mà anh sẽ không nhớ được bạn bè với, nhưng không phải là một người bạn gái tiềm năng.
"À đúng rồi !!" Jong Suk hét lên đột ngột, "Su Jin-shi ..." sau đó Anh đột đầu lại nhìn Woo Bin. "Trường hợp là Su Jin-shi? Tôi phải cho cô một ngôi nhà đi xe "anh tưởng tượng cô gái nghèo đang đứng ở phía trước của nhà hàng chờ đợi cho một xe taxi với đôi mắt đầy nước mắt. Tôi như một thằng ngốc, làm sao tôi có thể quên cô ấy ... anh ấy mắng mình âm thầm.
Woo Bin cười khúc khích, "Thật là một người bạn trai tuyệt vời mà bạn lại là" ông nói, một nụ cười mỉa mai đạo vào anh.
"Đó là lỗi của bạn, bạn giật" ông sủa, . thay đổi làn đường để ông có thể quay lại khi ông qua khỏi đèn giao thông phía trước
Nhìn vào khuôn mặt lo lắng Jong Suk làm xôn xao trái tim Woo Bin, không có thương hại hay đau đớn, nhưng với sự giận dữ; vì anh đã lo lắng vì về một số cô gái ngẫu nhiên. "Ji Ahn của cô cho một thang máy" Woo Bin nói nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mà không nói bất cứ điều gì Jong Suk thay đổi làn đường một lần nữa. Lần này anh tự hỏi anh ta nên lái xe đến; đến nhà mình hoặc để Woo Bin. Các ông hỏi, "Tôi nên thả bạn xuống ở đâu thế?"
Woo Bin suy nghĩ một lúc, nhìn vào các buổi tối mùa đông cuối năm mà đã nuốt thành phố. Sông Hàn lấp lánh rống lên những ánh đèn neon của Seoul.
"Có", ông nói chỉ tay vào dòng sông, "Hãy đưa tôi đến sông"
"Cái gì?" Jong Suk nghĩ rằng anh nghe nhầm, "Dòng sông?", ông hỏi lại lần nữa.
Woo Bin gật đầu xác nhận.
"Tại sao bạn muốn đến đó vào lúc này? Đó là đóng băng bên ngoài bạn biết "
Woo Bin kéo ánh mắt của mình ra khỏi khung cảnh bên ngoài và đặt nó vào cậu bé bên cạnh anh ta, một nụ cười đã chạy qua khuôn mặt của mình, "Bạn đang lo lắng về tôi?"
"W-do tại sao tôi lại làm thế? Tôi chỉ nói "
"Sau đó, chỉ cần lái xe tôi ở đó", ông nói và quay lại nhìn vào các thành phố ban đêm.
Sau vài phút Jong Suk đậu xe của mình bên bờ sông Hàn. Không có những người xung quanh và không có xe hoặc; tất nhiên ông không hy vọng cho bất cứ ai có mặt ở đây vào giữa đêm, và thêm vào đó vào một ngày đông lạnh như thế này, trừ khi họ là điên rồ như Woo Bin. Ông đợi cho Woo Bin để có được tắt, nhưng ông đã không có biến động.
"Cậu không nhận ra?"
Woo Bin nhướng một chân mày của mình tại Jong Suk, "Anh có điên không?", ông nói, "Tại sao tôi muốn đến nhận ra khi nó đóng băng ở bên ngoài? "
"Ah !!" Jong Suk đã đưa ra một nụ cười chết lặng. "Đó là những gì tôi đã nói rõ ràng cho bạn, nhưng bạn nói rằng bạn muốn đến đây", ông nhận xét.
"Tôi nói tôi muốn đến đây, không nhận ra đây"
Jong Suk trượt tay với hộp số, nhưng tay rộng Woo Bin bị chặn anh ta. Trước khi Jong Suk kịp phản ứng, Woo Bin quay động cơ tắt và giật lấy chìa khóa xe.
"Anh đang làm gì?"
"Jong Sukie ..." anh nói, nhìn vào mắt chàng trai trẻ. "Tôi cần nói chuyện-không-chúng ta cần nói chuyện" anh chỉnh chính mình.
"Về chuyện gì?"
"Us"
Jong Suk cảm thấy ánh mắt của anh mở rộng ở chữ 'chúng ta' đột phá từ đôi môi của Woo Bin. Ông nói những lời như thể họ đã rất thân thiết với anh, như thể nó có nghĩa là cả thế giới với anh ... nhưng anh ta nói về các 'chúng ta' trong một tình bạn. Không hơn không kém. Jong Suk đã phải nhắc nhở bản thân mình một lần nữa.
"Jong Sukie ... về Yoo Ji Ahn ..."
"Tôi xin lỗi nhưng tôi không quan tâm. Vì vậy, bạn có thể trả lại chìa khóa xin vui lòng? Tôi muốn về nhà. Tôi sẽ thả bạn xuống ở ngôi nhà của bạn "Ông nói rằng nhìn vào một chiếc thuyền rạng ngời lên dòng sông vào ban đêm.
"Nghe tôi khi tôi đang nói" Woo Bin túm lấy cổ áo và buộc ông phải nhìn anh. "Tôi không muốn chúng tôi tiếp tục đi vòng quanh và vòng trong những vòng tròn vô nghĩa khi chúng tôi đều làm tổn thương rõ ràng!" Jong Suk Woo Bin nhìn thấy đôi mắt lấp lánh màu đỏ dưới ánh trăng, nhổ của ông chạm vào khuôn mặt Jong Suk như Woo Bin cố gắng giữ trong tiếng nức nở của ông từ vi phạm. Lần cuối cùng Jong Suk đã nhìn thấy Woo Bin như thế này; quá tức giận mà hiểu thấu mình đang run rẩy, đau đớn đến độ nước mắt của mình ghi trong đôi mắt sắc nét của mình, do đó làm tổn thương mà những tiếng nức nở của ông bị mắc kẹt trong cổ họng của mình ... là tại 'School 2013' cảnh Go Nam Soon và Park Heung-Soo đã nói trái tim của họ ra. Jong Suk có thể cảm nhận được nỗi đau đằng sau những đôi mắt sắc như thể đó là nỗi đau của riêng mình.
"Được rồi ... Tôi sẽ lắng nghe" lời Jong Suk đã gần như im lặng mà ông không biết nếu họ rời khỏi miệng của mình hoặc nếu họ chỉ là một ý nghĩ mà trườn qua tâm trí của mình. Ông nắm lấy bàn tay run rẩy Woo Bin trên một nắm chặt cổ áo của mình, và nhẹ nhàng nới lỏng chúng. Ông cảm thấy Woo Bin buông chúng như những bàn tay lớn đã giảm trở lại vào lòng mình.
"Woo Bin-ah ..." Jong Suk thốt ra gần như một lời thì thầm. Ngay cả ở phim trường, người mà anh đã thấy khóc trái tim mình không phải là Kim Woo Bin, nhưng Park Heung Soo. Kim Woo Bin là một ai đó mà không bị hỏng, trước mặt người khác; ông là một ai đó mà không cho thấy sự yếu đuối của mình cho người khác. Ngay cả trong thời điểm khó khăn nhất của ông, ông là một ai đó mà không phá vỡ ra trong tiếng nức nở. Không giống như Jong Suk, anh là một người có thể giữ trong tất cả nỗi đau. Nhưng người đó đã phá vỡ xuống, phá vỡ thành nhiều mảnh nhỏ ngay trước mắt Jong Suk.
Jong Suk cảm thấy một cảm giác đau xâm lược ruột của mình và tràn ngập đến tất cả các cơ quan của mình. Một giọt nước mắt đã phá vỡ miễn phí, chạy xuống má của mình và đổ vào áo bông của mình; sau đó phần còn lại theo như một suối nước nóng. Răng của cậu bấu vào da thịt của môi cong của mình; ông đã cố gắng khó nuốt đốt nút chặn đường thở của ông khi ông nhìn vào người đàn ông bị tan vỡ bởi sự đau đớn, ông đã cố gắng rất khó chịu.
"Woo Bin-ah ..." ông vỡ giọng trong tiếng nấc như anh với những bàn tay lớn nằm lifelessly vào lòng Woo Bin. Anh vòng tay của mình xung quanh tay lạnh Woo Bin và tổ chức chúng một cách nhẹ nhàng, gần như là nếu ông lo lắng rằng họ cũng sẽ phá vỡ thành nhiều mảnh nhỏ nếu anh ta đã gây áp lực nhiều hơn nữa.
"Từ bây giờ ..." W
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: