Good morning pillow! I love the feeling of waking up in a brand new pl dịch - Good morning pillow! I love the feeling of waking up in a brand new pl Việt làm thế nào để nói

Good morning pillow! I love the fee

Good morning pillow! I love the feeling of waking up in a brand new place and knowing that I am going to learn something I never knew before. On my third day of the trip, I decided the ‘Crazy House’ to be the first place to visit. Axel told me something like if I didn’t go to the Crazy House then I had not been to Dalat.
As soon as I finished my brief greetings with my white pillows and the comfy bed, I made my way up to Zen Cafe for breakfast. Sun was out beautifully and I found myself so lucky as I got dad on the phone telling me that back home, it was thunderstorming and lighting all night the night before. I must have done something good I thought. In order to make it sound a bit crazier, I decided to walk to the Crazy House instead of taking a taxi or a shuttle bus from Zen Cafe. I seriously don’t mind walking and never had any problem with it. And since I am not a sporty person, at least I am not lazy sitting or lying in bed all day. Well, I just thought, I had the map with me, and except the fact I am not really a good map reader, the city of Dalat is not a huge one so I should be fine. And I proved it, I made it to the Crazy House and it was totally worth a visit. Seriously, I had had no clue what the Crazy House was until I got there and learned that it was, in fact one of World’s most unusual hotels. The idea of the Crazy House is absolutely mind-blowing.
For me, one of the most fascitinating parts about this project is the fact that this famous building was designed by one of World’s most talented female architects – Dr Dang Viet Nga, which made me – a young Vietnamese lady feel simply proud. There was a history lesson too as I did not know Ms Viet Nga was the daughter of Mr Truong Trinh, who was Vietnam’s second-ranked communist leader (after Ho Chi Minh) for a period of time. I left the building with some strange and mixed feelings that I did not know how to explain. There are so much what I need to learn from my country…

I visited Bao Dai’s Palace afterwards as it was very close to the Crazy House. It was also interesting to know a bit deeper about the last Royal family of Vietnam. Nevertheless, this place did not impress me so much, not to mention it was a bit noisy and I was disturbed by a tour guide whom I think he was just in the wrong job because there was too much nonsense from his speech to the tourists.

My next destination was Truc Lam meditation centre – the largest meditation centre in Vietnam. It was on my top list of my must-see destinations in Dalat from the very beginning. I started my walking journey again from Bao Dai’s Palace to where I believed was not so far away. It was…one straight line on the map to get there and about 3km from the city centre, I thought I could always catch a taxi if I don’t know how to get there. All what I needed was to find Tuyen Lam lake then I can find the meditation centre. But it was not as easy as I thought. So I kept walking…More than 45 minutes and still did not see the Lake. I got a bit scared really as I could not find a taxi and there were fewer and fewer people passing by on that road. Besides, I was sure that I definitely looked like a tourist, yes, a crazy tourist. And it was when it started to rain. What to do? Seriously? I could not believe I was about to get wet…like that? No… :( I put on my hood and hoped it would keep me dry for a little while and hope the rain would stop soon. But it didn’t. There was no taxi available too. I was imagining myself as an character in the Story of Tam and Cam, an ancient Vietnamese tale, which is also known as the Vietnamese version of Cinderella. It was about Tam, the ‘Vietnamese’ Cinderella after realising she was tricked by the step-mother, she did not know what to do but to cry. Then the Buddha appeared to her and comforted her…

Well, I knew I was not Cinderella in that case as nobody tricked me, I was only suffering from my stupidity. But guess what? The Buddha appeared like for real. There was a bike stopped next to me within seconds and a man in his 60s stopped right there and he started to talk. The old man: Hello! I saw you from start walking from up there far away. Where are you going? Me: I’m going to Tuyen Lam Lake. I wanted to get to the Meditation centre. The old man: Is that so? I am going to Tuyen Lam too. I will give you a ride there and wear this raincoat on. I guessed, well, the rain just got heavier, he looked harmless and I did not want to get wet. I didn’t even know where Tuyen Lam Lake was. We stopped by a village shop to wait for the rain to stop. From the moment I talked to the guy who just saved me, I could see he was a bit abnormal from the way he spoke. Telling me he was a lawyer, I asked if being a lawyer was a tough job. He told me yes as you had to know all the tricks and gimmicks. I shared a bit information of what I do and where I work too.

He then drove me to Tuyen Lam Lake and invited me for lunch after learning I hadn’t got lunch in a restaurant near by. Well, okay then. I thanked him for having given me the ride. I told him this could be some sort of destiny as I could not imagine what was going to happen if he did not show up right at that moment. He asked to exchange to mobile numbers so we could keep in touch. He started talking about his purpose of visiting Dalat this time. It means he has been to Dalat many times before. He even knew the people from the restaurant and some of the very big ‘key’ people in town and without hesitating he introduced me as I was his niece. Talking about his purpose of visiting Dalat this time, “I’m here to do some good” he said. Then in order to make me understand, he showed me a Buddhist magazine and started telling me the story of a monk. “This monk is about 70 something now who had spent his whole life learning about Buddhism. Now he is old and he wants to lay back here in Dalat. He also wishes to build a pagoda here for himself. But it is not easy to I am here to help…” Right from this moment, I started to talk more, but to myself instead… Wait a minute, did you just talk about building a pagoda? There are more than 15 pagodas here in this small city. If he really wanted to rest in peace, he can just stay in one of those. Building a pagoda is not a joking matter. And a pagoda appears to me as a long term political and economical interest to a number of people including the guy sitting in front of me, I realised. And the respected monk is no better than any of ordinary people, he simply fell into the trap of fame. Pity! At the restaurant I heard there is a famous type of ginseng wine so I decided to get two bottles for dad. He paid for lunch and offered to pay for the wine. I let him pay as he wanted to act like he was my uncle and gave him money back later, trying to show a nice manner. I don’t like to owe anybody anything, especially this to this man.

Any words that came after from my life “savior’ suddenly became meaningless. He took me to Truc Lam meditation centre and showed me around. I wanted to visit the library but I was closed. There was a bookstore next to the library. The bookseller was a nice lady, and she also knows the old man who was standing right next to me. She told me that the library was closed because the Head Monk doesn’t like to keep the door open while he works (I signed, deep deep inside). He old man was nice enough to give me a Buddhist book named “Quiet Mind” as a gift. I thanked him again and already started to have a gut feeling – I was not going to have a quiet mind today. We left Truc Lam Meditation Centre, despite how beautiful the flowers and the view could get, I would never return to this place again. This meditation has lost its peace and spririt and no longer appears to me as a solemn place. Earlier on before I went to the trip, I had tried to find if they offered any meditation courses but the travel agent told me it was only offered for foreigners? I asked a friend of mine with hope that she would know better. She told me only some certain types of ‘insiders’ will be able to attend the course. I wanted to know what it takes to be an ‘insider’ and why do people even bother trusting this religion if they insist on the thought of distinguishing an insider versus an outsider.

I just wanted to go back to Zen Cafe at that stage to meet with Axel and Mai Dung and tell them how my day was. Unfortunately, I was kind of stuck with the old guy for a while. At least I did not show him any of my disinterest in him, I remained calm and I think it wouldn’t take me long until I got back to the resort. He dropped me at ‘my home’ the Zen Valley and again, I was not so sure if this was another stupid moment of mine to invite him to have some tea with me. Just for a reason that he was old and he gave me a long ride. He looked around the bungalow where I was staying and kept telling me what exactly-I-did-not-want-to-hear: “Oh this resort is good but too far, you should blah blah blah…” Thanks, would you like to have a look at the room? I asked. Why not? he replied and went upstairs to check out my room and all out sudden he lied on my bed! I was not happy obviously but I asked if he was tired after riding the bike for long. He said yes and I let him rest for 10 minutes while I could not stop counting down the time for him to leave. At least, he should have asked for my permission and if he was a decent guy he should stay in my living room. He got up afterwards, greeted me goodbye and asked me if I wanted to join him for dinner. At that time I think I was sure in some serious trouble as he got my phone number. He texted me in about half an hour after he left and the second text he said he would come back to pick me up and obviously without having me to say yes. Unfortunately he knew where I was so just came and pick me up. Thanks to the interesting encounter, I was invited to one of the most disgusting ‘fine dining’ restaurants, owned by one of the riche
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Good morning gối! Tôi yêu cảm giác thức dậy trong một nơi mới và biết rằng tôi sẽ tìm hiểu một cái gì đó tôi không bao giờ biết trước khi. Vào ngày thứ ba của tôi của chuyến đi, tôi quyết định 'Nhà điên' là nơi đầu tiên để truy cập vào. Axel nói với tôi một cái gì đó như nếu tôi đã không đi đến nhà điên sau đó tôi đã không để Đà Lạt.Ngay sau khi tôi hoàn thành lời chào ngắn của tôi với tôi gối trắng và giường thoải mái, tôi làm theo cách của tôi lên đến Zen quán cà phê cho bữa ăn sáng. Sun đã ra đẹp và tôi tìm thấy bản thân mình thật may mắn khi tôi nhận cha trên điện thoại nói với tôi rằng trở về nhà, nó đã là thunderstorming và ánh sáng ban đêm tất cả đêm trước. Tôi phải làm một cái gì đó tốt tôi nghĩ. Để làm cho nó âm thanh một chút điên, tôi quyết định đi đến ngôi nhà điên thay vì tham gia một xe taxi hoặc xe buýt đưa đón từ Zen Cafe. Tôi nghiêm túc không nhớ đi bộ và không bao giờ có bất kỳ vấn đề với nó. Và kể từ khi tôi không phải là một người thể thao, ít tôi không phải lười biếng ngồi hay nằm trong giường cả ngày. Vâng, tôi chỉ nghĩ rằng, tôi đã có bản đồ với tôi, và ngoại trừ việc tôi không thực sự là một người đọc tốt bản đồ, thành phố Đà Lạt không phải là một trong rất lớn vì vậy tôi sẽ ổn thôi. Và tôi đã chứng minh nó, tôi đã làm cho nó đến nhà điên và nó là hoàn toàn đáng để ghé thăm. Nghiêm túc, tôi đã có không có đầu mối những gì nhà điên đã cho đến khi tôi đã có và đã học được rằng nó đã, trong thực tế, một trong các khách sạn khác thường nhất trên thế giới. Ý tưởng của ngôi nhà điên là cái tâm-thổi hoàn toàn.Đối với tôi, một trong những phần fascitinating hầu hết về dự án này là một thực tế rằng tòa nhà nổi tiếng này được thiết kế bởi một kiến trúc sư tỷ tài năng nhất của thế giới-tiến sĩ Dang Việt Nga, mà làm cho tôi-một cảm giác cô gái trẻ Việt Nam chỉ đơn giản là tự hào. Đã có một bài học lịch sử cũng như tôi không biết Ms Việt Nga là con gái của ông Trương Trinh, người là của Việt Nam xếp hạng thứ hai lãnh đạo cộng sản (sau thành phố Hồ Chí Minh) trong một khoảng thời gian. Tôi rời tòa nhà với một cảm giác lạ và hỗn hợp mà tôi không biết làm thế nào để giải thích. Có rất nhiều những gì tôi cần phải học hỏi từ đất nước của tôi...Tôi viếng thăm bảo đại Palace sau đó, như nó đã rất gần với ngôi nhà điên. Nó cũng là thú vị để biết một chút sâu hơn về gia đình hoàng gia cuối cùng của Việt Nam. Tuy nhiên, nơi này đã không gây ấn tượng với tôi rất nhiều, không phải đề cập đến nó đã một chút ồn ào và tôi được quấy rầy bởi một hướng dẫn viên người mà tôi nghĩ rằng ông đã chỉ trong việc làm sai bởi vì có quá nhiều vô nghĩa từ bài phát biểu của mình để các khách du lịch.Điểm đến tiếp theo của tôi là trung tâm thiền Truc Lam-Trung tâm thiền lớn nhất tại Việt Nam. Nó đã trên đầu danh sách của tôi phải xem điểm đến tại Đà Lạt ngay từ đầu. Tôi bắt đầu đi bộ của tôi cuộc hành trình một lần nữa từ cung điện bảo đại để nơi tôi tin rằng đã không cho đến nay đi. Nó đã là... một đường thẳng trên bản đồ để đạt được điều đó và khoảng 3km từ Trung tâm thành phố, tôi nghĩ rằng tôi luôn luôn có thể bắt một chiếc taxi nếu tôi không biết làm thế nào để đạt được điều đó. Tất cả những gì tôi cần là để tìm Tuyen Lam lake, sau đó tôi có thể tìm thấy Trung tâm thiền định. Nhưng nó không phải là dễ dàng như tôi nghĩ. Vì vậy, tôi giữ đi bộ... Nhiều hơn 45 phút và vẫn không nhìn thấy hồ. Tôi có thực sự một chút sợ hãi như tôi không thể tìm thấy một xe taxi và đã có ít hơn và ít người đi ngang qua trên đường đó. Bên cạnh đó, tôi đã chắc chắn rằng tôi chắc chắn trông giống như một khách du lịch, có, một khách du lịch điên. Và đó là khi nó bắt đầu mưa. Phải làm gì? Nghiêm túc? Tôi không thể tin tôi đã là về để có được ẩm ướt... như thế? Không... :( Tôi đặt trên mui xe của tôi và hy vọng nó sẽ giữ cho tôi khô cho một chút và hy vọng mưa sẽ ngừng ngay. Nhưng nó không. Có được không có xe taxi có sẵn quá. Tôi đã tưởng tượng bản thân mình như là một nhân vật trong câu chuyện của tâm và Cam, một câu chuyện cổ Việt Nam, mà còn được gọi là phiên bản Việt Nam của cô bé Lọ Lem. Nó đã về Tam, cô bé Lọ Lem 'Việt' sau khi nhận ra cô là bị lừa bởi các bà mẹ bước, cô ấy không biết những gì để làm nhưng khóc. Sau đó, Đức Phật xuất hiện với cô và an ủi cô ấy...Vâng, tôi biết tôi đã không cô bé Lọ Lem trong trường hợp đó là không ai lừa tôi, tôi chỉ đau khổ từ stupidity của tôi. Nhưng đoán những gì? Đức Phật xuất hiện như thật. Có được một chiếc xe đạp ngừng bên cạnh tôi trong giây và một người đàn ông trong 60s của mình ngừng ngay tại đó và ông bắt đầu nói chuyện. Ông già: Xin chào! Tôi thấy bạn từ bắt đầu đi bộ từ kia xa. Bạn đang đi đâu thế? Tôi: tôi sẽ Tuyen Lam Lake. Tôi muốn để có được đến Trung tâm thiền định. Ông già: là vậy? Tôi sẽ Tuyen Lam quá. Tôi sẽ cung cấp cho bạn một chuyến đi có và mặc áo khoác này vào. Tôi đoán, cũng, mưa chỉ có nặng hơn, ông nhìn vô hại và tôi không muốn để có được ẩm ướt. Tôi thậm chí không biết nơi Tuyen Lam Lake là. Chúng tôi dừng lại bởi một cửa hàng làng để chờ đợi cho cơn mưa để ngăn chặn. Từ thời điểm này tôi đã nói chuyện với người chỉ cần lưu lại cho tôi, tôi có thể nhìn thấy ông là một chút bất thường từ cách ông nói. Nói với tôi ông là một luật sư, tôi hỏi nếu là một luật sư là một công việc khó khăn. Ông nói với tôi có như bạn đã biết tất cả những thủ thuật và mánh lới quảng cáo. Tôi chia sẻ một chút thông tin của những gì tôi làm và nơi tôi làm việc quá.Sau đó, ông lái xe đưa tôi đến Tuyen Lam Lake và mời tôi để ăn trưa sau khi biết tôi đã không có bữa ăn trưa tại một nhà hàng gần bởi. Vâng, được rồi sau đó. Tôi cảm ơn ông cho có cho tôi đi xe. Tôi nói với ông này có thể là một số loại số phận như tôi không thể tưởng tượng những gì sẽ xảy ra nếu ông đã không hiển thị ngay tại thời điểm đó. Ông yêu cầu trao đổi số điện thoại di động để chúng tôi có thể giữ liên lạc. Ông bắt đầu nói chuyện về mục đích của mình đến thăm Đà Lạt thời gian này. Nó có nghĩa là ông đã Đà Lạt nhiều lần trước khi. Ông thậm chí biết những người từ nhà hàng và một số những người 'chủ chốt' rất lớn trong thành phố và không có lương lự ông giới thiệu tôi như tôi là cháu gái của mình. Nói về mục đích của mình đến thăm Đà Lạt thời gian này, "Tôi đang ở đây để làm một số tốt", ông nói. Sau đó, để làm cho tôi hiểu, ông đã cho thấy tôi một tạp chí Phật giáo và bắt đầu nói cho tôi những câu chuyện của một nhà sư. "Nhà sư này là khoảng 70 một cái gì đó bây giờ những người đã dành toàn bộ cuộc sống của mình học tập về Phật giáo. Bây giờ ông là cũ và ông muốn để lay trở lại đây ở Đà Lạt. Ông cũng mong muốn xây dựng một ngôi chùa ở đây cho mình. Nhưng nó không phải là dễ dàng để tôi ở đây để giúp đỡ... " Ngay từ thời điểm này, tôi bắt đầu nói chuyện nhiều hơn, nhưng với bản thân mình thay vì... Khoan đã, đã làm bạn chỉ nói chuyện về xây dựng một ngôi chùa? Không có nhiều hơn 15 chùa ở đây trong thành phố nhỏ này. Nếu ông thực sự muốn phần còn lại trong hòa bình, nó chỉ có thể ở trong một trong những người. Xây dựng một ngôi chùa không phải là một vấn đề nói đùa. Và một ngôi chùa xuất hiện với tôi như một dài hạn chính trị và kinh tế quan tâm đến một số người trong đó có người ngồi ở phía trước của tôi, tôi nhận ra. Và các nhà sư được tôn trọng là không tốt hơn so với bất kỳ của những người bình thường, ông chỉ đơn giản là rơi vào cái bẫy của sự nổi tiếng. Đáng tiếc! Tại nhà hàng tôi nghe nói có là một loại rượu vang sâm nổi tiếng, vì vậy tôi quyết định để có được hai chai cho cha. Ông trả tiền cho bữa ăn trưa và cung cấp phải trả tiền cho rượu vang. Tôi để cho anh ta trả tiền như ông muốn để hành động như ông là chú của tôi và đã cho anh ta tiền trở lại sau đó, cố gắng để hiển thị một cách tốt đẹp. Tôi không muốn nợ ai bất cứ điều gì, đặc biệt là điều này để người đàn ông này.Bất kỳ từ nào mà đến sau từ cuộc sống của tôi "vị cứu tinh ' đột nhiên trở nên vô nghĩa. Ông đưa tôi đến Truc Lam thiền Trung tâm và đã cho thấy tôi xung quanh. Tôi muốn tới thăm thư viện nhưng tôi đã được đóng lại. Có là một hiệu sách bên cạnh thư viện. The bookseller là một lady đẹp, và cô ấy cũng biết ông già người đã đứng ngay bên cạnh tôi. Cô ấy nói với tôi rằng các thư viện đã được đóng cửa vì các nhà sư đầu không muốn giữ cửa mở trong khi ông làm việc (tôi đã đăng, sâu sâu bên trong). Ông già đã được tốt đẹp, đủ để cung cấp cho tôi một cuốn sách Phật giáo tên là "Yên tĩnh tâm" như một món quà. Tôi cảm ơn ông một lần nữa và đã bắt đầu để có một cảm giác ruột-tôi sẽ không có một tâm trí yên tĩnh vào ngày hôm nay. Chúng tôi rời Truc Lam thiền Centre, mặc dù làm thế nào đẹp hoa và giao diện có thể nhận được, tôi sẽ không bao giờ trở về nơi này một lần nữa. Thiền định này đã mất hòa bình và spririt của nó và không còn xuất hiện với tôi như là một nơi trang trọng. Trước đây về trước khi tôi đã đi đến chuyến đi, tôi đã cố gắng để tìm thấy nếu họ cung cấp bất kỳ khóa thiền nhưng các đại lý du lịch nói với tôi nó đã được chỉ được cung cấp cho người nước ngoài? Tôi hỏi một người bạn của tôi với hy vọng rằng cô sẽ biết tốt hơn. Cô ấy nói với tôi chỉ một số loại nhất định của 'người trong' sẽ có thể tham dự các khóa học. Tôi muốn biết những gì nó cần để là một 'nội bộ' và lý do tại sao những người ngay cả bận tâm tin tưởng tôn giáo này nếu họ nhấn mạnh vào những suy nghĩ của phân biệt một nội so với một người ngoài cuộc.I just wanted to go back to Zen Cafe at that stage to meet with Axel and Mai Dung and tell them how my day was. Unfortunately, I was kind of stuck with the old guy for a while. At least I did not show him any of my disinterest in him, I remained calm and I think it wouldn’t take me long until I got back to the resort. He dropped me at ‘my home’ the Zen Valley and again, I was not so sure if this was another stupid moment of mine to invite him to have some tea with me. Just for a reason that he was old and he gave me a long ride. He looked around the bungalow where I was staying and kept telling me what exactly-I-did-not-want-to-hear: “Oh this resort is good but too far, you should blah blah blah…” Thanks, would you like to have a look at the room? I asked. Why not? he replied and went upstairs to check out my room and all out sudden he lied on my bed! I was not happy obviously but I asked if he was tired after riding the bike for long. He said yes and I let him rest for 10 minutes while I could not stop counting down the time for him to leave. At least, he should have asked for my permission and if he was a decent guy he should stay in my living room. He got up afterwards, greeted me goodbye and asked me if I wanted to join him for dinner. At that time I think I was sure in some serious trouble as he got my phone number. He texted me in about half an hour after he left and the second text he said he would come back to pick me up and obviously without having me to say yes. Unfortunately he knew where I was so just came and pick me up. Thanks to the interesting encounter, I was invited to one of the most disgusting ‘fine dining’ restaurants, owned by one of the riche
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Chào buổi sáng gối! Tôi yêu cảm giác thức dậy trong một nhãn hiệu mới và biết rằng tôi sẽ học được điều gì tôi không bao giờ biết trước đây. Vào ngày thứ ba của tôi về chuyến đi này, tôi quyết định "Crazy House" là nơi đầu tiên đến thăm. Axel nói với tôi một cái gì đó như thế nào nếu tôi không đi đến Crazy House sau đó tôi đã không đến Đà Lạt.
Ngay sau khi tôi hoàn thành lời chào ngắn của tôi với những chiếc gối trắng của tôi và giường thoải mái, tôi làm theo cách của tôi lên đến Zen Cafe cho bữa ăn sáng . Sun đã ra đẹp mắt và tôi thấy mình thật may mắn khi tôi nhận cha trên điện thoại nói với tôi rằng trở lại nhà, nó đã được thunderstorming và thắp sáng cả đêm đêm trước. Tôi phải làm điều gì đó tốt, tôi nghĩ. Để làm cho nó âm thanh một chút điên rồ, tôi quyết định đi bộ đến Crazy House thay vì đi taxi hay xe buýt đưa đón từ Zen Cafe. Tôi nghiêm túc không nhớ đi và không bao giờ có bất kỳ vấn đề với nó. Và vì tôi không phải là người thể thao, ít nhất là tôi không phải ngồi lười biếng hay nằm trên giường cả ngày. Vâng, tôi chỉ nghĩ rằng, tôi đã có bản đồ với tôi, và ngoại trừ một thực tế tôi không thực sự là một người đọc bản đồ tốt, thành phố Đà Lạt không phải là một một trong rất lớn vì vậy tôi nên được tốt. Và tôi đã chứng minh điều đó, tôi đã làm cho nó đến Crazy House và hoàn toàn có giá trị một lần. Nghiêm túc, tôi đã không có đầu mối những gì Crazy House là cho đến khi tôi đến đó và biết được rằng đó là, trong thực tế, một trong những khách sạn kỳ lạ nhất thế giới. Ý tưởng của Crazy House là hoàn toàn tâm-thổi.
Đối với tôi, một trong những phần fascitinating nhất về dự án này là một thực tế rằng, xây dựng nổi tiếng này được thiết kế bởi một trong những nữ kiến trúc sư tài năng nhất thế giới - Tiến sĩ Đặng Việt Nga, khiến tôi - một phụ nữ trẻ Việt cảm thấy đơn giản là tự hào. Có một bài học lịch sử quá như tôi không biết bà Việt Nga là con gái của ông Trương Trinh, là người lãnh đạo của Việt Nam đứng thứ hai cộng sản (sau khi Hồ Chí Minh) cho một khoảng thời gian. Tôi rời khỏi tòa nhà với một số cảm xúc kỳ lạ và hỗn hợp mà tôi không biết làm thế nào để giải thích. Có rất nhiều những gì tôi cần phải học hỏi từ đất nước của tôi ... Tôi đã đến thăm Dinh Bảo Đại sau đó vì nó đã rất gần với Crazy House. Nó cũng là thú vị để biết sâu hơn một chút về gia đình hoàng gia cuối cùng của Việt Nam. Tuy nhiên, nơi này đã không gây ấn tượng với tôi rất nhiều, chưa kể đến đó là một chút ồn ào và tôi đã băn khoăn của một hướng dẫn viên người mà tôi nghĩ rằng ông chỉ là trong việc làm sai vì đã có quá nhiều chuyện vô lý từ bài phát biểu của mình với khách du lịch. Điểm đến tiếp theo của tôi là trung tâm thiền Trúc Lâm - trung tâm thiền lớn nhất Việt Nam. Đó là trong danh sách hàng đầu của tôi tôi phải xem các điểm đến tại Đà Lạt từ những ngày đầu. Tôi bắt đầu cuộc hành trình đi bộ của tôi một lần nữa từ Dinh Bảo Đại là nơi mà tôi tin là không quá xa. Đó là ... một đường thẳng trên bản đồ để đến đó và khoảng 3km từ trung tâm thành phố, tôi nghĩ tôi có thể luôn luôn bắt taxi nếu tôi không biết làm thế nào để đạt được điều đó. Tất cả những gì tôi cần là tìm ra hồ Tuyền Lâm sau đó tôi có thể tìm thấy các trung tâm thiền định. Nhưng đó không phải là dễ dàng như tôi nghĩ. Vì vậy, tôi tiếp tục bước đi ... Hơn 45 phút và vẫn không thấy hồ. Tôi có một chút sợ hãi thực sự là tôi không thể tìm thấy một chiếc taxi và có càng ít người đi ngang qua trên con đường đó. Bên cạnh đó, tôi chắc chắn rằng tôi chắc chắn trông giống như một khách du lịch, vâng, một du khách điên. Và đó là khi trời bắt đầu mưa. Để làm gì? Nghiêm túc? Tôi không thể tin rằng tôi đã được về để bị ướt ... như thế? Không ... :( tôi đặt trên mui xe của tôi và hy vọng nó sẽ giữ cho tôi khô trong một thời gian ngắn và hy vọng cơn mưa sẽ dừng lại ngay. Nhưng nó không. Không có xe taxi có sẵn quá. Tôi đã tưởng tượng bản thân mình như một nhân vật trong câu chuyện của Tâm và Cam, một câu chuyện Việt cổ, mà còn được biết đến như là phiên bản Việt của Cinderella. Đó là về Tam, các 'Việt' Cinderella sau khi nhận ra cô đã bị lừa bởi các bà mẹ kế, cô không biết phải làm gì nhưng để khóc. Sau đó, Đức Phật hiện ra với cô và an ủi cô ... Vâng, tôi biết tôi không phải là Lọ Lem trong trường hợp đó là không ai lừa tôi, tôi đã được chỉ là đau khổ từ sự ngu ngốc của tôi. Nhưng bạn biết không? Đức Phật xuất hiện như thật. Có là một chiếc xe đạp dừng lại bên cạnh tôi trong vòng vài giây và một người đàn ông ở độ tuổi 60 của mình dừng lại ngay ở đó và anh ta bắt đầu nói chuyện với ông lão:.!. Xin chào, tôi thấy bạn từ đầu đi bộ từ trên đó xa thì bạn sẽ nhớ ở đâu? Tôi . đang đi hồ Tuyền Lâm Tôi muốn đi đến trung tâm Thiền Ông già:. Vậy tôi sẽ Tuyền Lâm quá?. Tôi sẽ cung cấp cho bạn một chuyến đi đó và mặc áo mưa này. Tôi đoán, tốt, mưa chỉ có nặng hơn, cậu nhìn vô hại và tôi không muốn bị ướt. Tôi thậm chí không biết nơi hồ Tuyền Lâm là. Chúng tôi dừng lại bởi một cửa hàng làng để chờ mưa tạnh. Từ thời điểm này tôi đã nói chuyện với anh chàng người vừa cứu tôi, tôi có thể thấy ông là một chút bất thường từ cách ông nói. Nói với tôi ông là một luật sư, tôi hỏi nếu là một luật sư là một công việc khó khăn. Ông nói với tôi có khi bạn phải biết tất cả các thủ đoạn và mánh lới quảng cáo. Tôi chia sẻ một thông tin chút về những gì tôi làm và nơi tôi làm việc quá. Sau đó ông chở tôi đến hồ Tuyền Lâm và mời tôi ăn trưa sau khi biết tôi đã không có bữa ăn trưa tại một nhà hàng gần đó. Vâng, không sao rồi. Tôi cảm ơn anh vì đã cho tôi đi xe. Tôi nói với ông điều này có thể là một số loại mệnh như tôi không thể tưởng tượng những gì sẽ xảy ra nếu ông đã không xuất hiện ngay tại thời điểm đó. Ông hỏi để trao đổi với các số điện thoại di động để chúng tôi có thể giữ liên lạc. Ông bắt đầu nói về mục đích của ông về thăm Đà Lạt lần này. Nó có nghĩa là ông đã đến Đà Lạt nhiều lần trước đây. Ông thậm chí còn biết những người đến từ các nhà hàng và một số người dân rất lớn "chìa khóa" trong thị trấn và không do dự, ông giới thiệu tôi là tôi là cháu gái của mình. Nói về mục đích của ông về thăm Đà Lạt lần này, "Tôi ở đây để làm một số tốt", ông nói. Sau đó để làm cho tôi hiểu, ông ta cho tôi một tạp chí Phật giáo và bắt đầu kể cho tôi nghe câu chuyện của một nhà sư. "Nhà sư này là khoảng 70 gì đó bây giờ những người đã dành cả cuộc đời mình học hỏi về Phật giáo. Bây giờ anh là cũ và ông muốn nằm lại đây tại Đà Lạt. Ông cũng mong muốn xây dựng một ngôi chùa ở đây cho mình. Nhưng nó không phải là dễ dàng để tôi ở đây để giúp đỡ ... "Ngay từ thời điểm này, tôi bắt đầu nói chuyện nhiều hơn, nhưng với bản thân mình thay vì ... Chờ một phút, bạn chỉ cần nói chuyện về việc xây dựng một ngôi chùa? Hiện có hơn 15 ngôi chùa ở đây trong thành phố nhỏ này. Nếu anh thực sự muốn nghỉ ngơi trong hòa bình, ông chỉ có thể ở trong một trong những người. Xây dựng một ngôi chùa không phải là một chuyện đùa. Và một ngôi chùa xuất hiện với tôi như là một lợi ích chính trị và kinh tế dài hạn cho một số người trong đó có anh chàng đang ngồi trước mặt tôi, tôi nhận ra. Và các nhà sư được tôn trọng là không có tốt hơn so với bất kỳ của những người bình thường, ông chỉ đơn giản rơi vào cái bẫy của sự nổi tiếng. Đáng tiếc! Ở nhà hàng tôi nghe nói có một loại nổi tiếng của rượu sâm vì vậy tôi đã quyết định để có được hai chai cho cha. Anh ấy trả tiền cho bữa trưa và đề nghị trả tiền cho rượu vang. Tôi để cho anh phải trả tiền như ông muốn hành động như ông chú của tôi và đưa cho anh ta tiền lại sau, cố gắng để hiển thị một cách tốt đẹp. Tôi không muốn nợ ai bất cứ điều gì, đặc biệt là này người đàn ông này. Bất cứ từ đó đưa ra sau khi từ cuộc sống của tôi "vị cứu tinh" đột nhiên trở nên vô nghĩa. Anh đưa tôi đến trung tâm thiền Trúc Lâm và chỉ cho tôi xung quanh. Tôi muốn đến thăm thư viện nhưng tôi đã đóng. Có một hiệu sách bên cạnh thư viện. Nhà sách là một phụ nữ đẹp, và cô cũng biết ông già người đang đứng ngay cạnh tôi. Cô ấy nói với tôi rằng thư viện đã đóng cửa vì Head Monk không thích để giữ cho cánh cửa mở trong khi ông làm việc (tôi đã đăng ký, sâu sâu bên trong). Ông già là tốt đẹp, đủ để cung cấp cho tôi một cuốn sách Phật giáo tên là "Quiet Mind" như một món quà. Tôi cảm ơn anh một lần nữa và đã bắt đầu có một cảm giác ruột - Tôi sẽ không có một tâm trí yên tĩnh ngày hôm nay. Chúng tôi rời Trung tâm Thiền Trúc Lâm, mặc dù đẹp như thế nào những bông hoa và xem có thể nhận được, tôi sẽ không bao giờ quay trở lại nơi này nữa. Thiền định này đã mất đi sự bình an và spririt của nó và không còn xuất hiện với tôi như một nơi trang trọng. Trước đó, trước khi tôi đi đến các chuyến đi, tôi đã cố gắng để tìm thấy nếu họ cung cấp bất kỳ khóa học thiền nhưng các đại lý du lịch nói với tôi nó đã chỉ được cung cấp cho người nước ngoài? Tôi hỏi một người bạn của tôi với hy vọng rằng cô ấy sẽ biết rõ hơn. Cô ấy nói với tôi chỉ có một số loại nhất định của "người trong cuộc" sẽ có thể tham dự khóa học. Tôi muốn biết những gì nó cần để được "người trong cuộc" và tại sao người ta thậm chí còn bận tâm tin tưởng vào tôn giáo này nếu họ nhấn mạnh vào ý nghĩ phân biệt một người trong cuộc so với một người ngoài cuộc. Tôi chỉ muốn trở lại Zen Cafe ở giai đoạn đó để đáp ứng với Axel và Mai Dung và nói với họ như thế nào trong ngày của tôi là. Thật không may, tôi đã loại mắc kẹt với các chàng trai cũ trong một thời gian. Ít nhất là tôi đã không cho anh ta bất cứ thờ ơ của tôi trong anh ấy, tôi vẫn bình tĩnh và tôi nghĩ rằng nó sẽ không đưa tôi dài cho đến khi tôi trở lại khu nghỉ mát. Ông đã bỏ tôi ở 'nhà tôi' Thung lũng Zen và một lần nữa, tôi không phải như vậy chắc chắn nếu điều này là một khoảnh khắc ngu ngốc của tôi mời anh đến uống trà với tôi. Chỉ vì một lý do rằng ông đã già, ông đã cho tôi một chuyến đi dài. Anh nhìn xung quanh ngôi nhà gỗ, nơi tôi đã ở lại và tiếp tục nói với tôi những gì chính xác-I-đã-không-muốn-to-nghe: "Oh khu nghỉ mát này là tốt nhưng quá xa, bạn nên blah blah blah ..." Cảm ơn, bạn sẽ thích để có một cái nhìn tại phòng? Tôi đã hỏi. Tại sao không? ông trả lời và đi lên lầu để kiểm tra phòng của tôi và tất cả ra đột ngột anh nói dối trên giường của tôi! Tôi không vui rõ ràng nhưng tôi hỏi nếu anh ta đã quá mệt mỏi sau khi cưỡi chiếc xe đạp cho lâu dài. Ông nói có và tôi cho anh ta nghỉ ngơi 10 phút trong khi tôi không thể ngừng đếm ngược thời gian cho anh ta để lại. Ít nhất, anh nên đã yêu cầu sự cho phép của tôi và nếu ông là một anh chàng tử tế, ông nên ở trong phòng khách của tôi. Anh đứng dậy sau đó, chào tôi tạm biệt và hỏi tôi có muốn tham gia với mình cho bữa ăn tối. Lúc đó tôi nghĩ rằng tôi đã chắc chắn rằng trong một số rắc rối nghiêm trọng khi anh ấy số điện thoại của tôi. Ông đã nhắn tin cho tôi trong khoảng nửa giờ sau khi ông rời và các văn bản thứ hai, ông nói rằng ông sẽ quay trở lại để đón tôi và rõ ràng mà không cần tôi nói có. Thật không may, ông biết nơi tôi đã được như vậy chỉ cần đến đón tôi. Nhờ cuộc gặp gỡ thú vị, tôi được mời đến một trong những "món ăn ngon" các nhà hàng kinh tởm nhất, thuộc sở hữu của một trong những riche











đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: