Journal of CurrentSoutheast Asian AffairsBooth, Anne (2011), China’s E dịch - Journal of CurrentSoutheast Asian AffairsBooth, Anne (2011), China’s E Việt làm thế nào để nói

Journal of CurrentSoutheast Asian A

Journal of Current
Southeast Asian Affairs

Booth, Anne (2011), China’s Economic Relations with Indonesia: Threats and
Opportunities, in: Journal of Current Southeast Asian Affairs, 30, 2, 141-160.
ISSN: 1868-4882 (online), ISSN: 1868-1034 (print)
The online version of this article can be found at:

Published by
GIGA German Institute of Global and Area Studies, Institute of Asian Studies and
Hamburg University Press.
The Journal of Current Southeast Asian Affairs is an Open Access publication.
It may be read, copied and distributed free of charge according to the conditions of the
Creative Commons Attribution-No Derivative Works 3.0 License.
To subscribe to the print edition:
For an e-mail alert please register at:
The Journal of Current Southeast Asian Affairs is part of the GIGA Journal Family which
includes: Africa Spectrum Journal of Curr ● ● ent Chinese Affairs Journal of Current
Southeast Asian Affairs Journal of ● ● Politics in Latin America

Journal of Current Southeast Asian Affairs 2/2011: 141-160
China’s Economic Relations with Indonesia:
Threats and Opportunities
Anne Booth
Abstract: The paper examines the development of China’s economic ties
with Southeast Asia over the last two decades, culminating in the inauguration
of the ASEAN-China Free Trade Agreement (ACFTA) in 2010. Particular
reference is made to China’s trade ties with Indonesia. Although twoway
trade between China and Indonesia has grown rapidly since 2000, Indonesian
exports to China are dominated by primary products, while imports
from China are dominated by manufactures. While this pattern might
reflect short-term comparative advantage in both economies, it is causing
some concern in Indonesia. The paper assesses these concerns, and possible
political reactions.
Manuscript received 25 May 2011; accepted 3 October 2011
Keywords: China, ASEAN, FTA, economy
Prof. Dr. Anne Booth is a Professor of Economics with reference to Asia,
School of Oriental and African Studies (SOAS), University of London, UK.
Her research interests include long term trends in the economic development
of South East Asia.
E-mail:
142 Anne Booth
Introduction
This paper examines the evolution of economic relations between China and
Southeast Asia over the past two decades, with particular reference to the
case of Indonesia. The paper tries to set out both the benefits and costs of
increasing trade and investment ties with China for the ASEAN countries
and in the case of Indonesia it explores the extent to which competition
from China can be blamed for the country’s economic problems since the
crisis of 1997/98. The paper also examines the ASEAN-China FTA
(ACFTA) and analyses the fears which have been expressed in the media,
both in Indonesia and in other parts of ASEAN, about free trade with China.
Are these simply expressions of economic nationalism on the part of special
interest groups, or do these fears have economic validity? Particular attention
is paid to whether the rise of China is forcing several ASEAN countries
back to what could be termed a “colonial pattern of trade” whereby they
produce raw materials in exchange for manufactured imports. If this is in
fact the case, especially for Indonesia, what are the longer term consequences
for Indonesia’s economic development in the medium term? Before discussing
this question, the paper gives some background on evolving ChinaASEAN
economic interactions.
The Background: China and Southeast Asia
During the second half of the 20th century, Chinese economic ties with
Southeast Asia attracted little attention, either from academics or from business
and the media. After the Chinese Communist Party took control of the
mainland in 1949, China’s trade and investment ties with most of noncommunist
Asia declined compared with pre-1942 figures. Migration flows,
which had been significant until the 1930s, very largely stopped. The Chinese
populations in Southeast Asia, many of whom had been residents in
countries such as Thailand, Malaysia, Singapore, and Indonesia for several
generations, were not for the most part particularly sympathetic to the Chinese
Communist Party, and most had little desire to return to the land of
their ancestors. They preferred to accommodate themselves to the independent
governments which took control in the decade after 1945; if they
left they usually went to Singapore, Hong Kong or Taiwan, to the old colonial
metropoles, or to the USA, Canada and Australia. Those who did return
to China often had a troubled time over the 1960s. Even after China began
to open up to the outside world in the early 1980s, trade and investment ties
with Southeast Asia were small.
China’s Economic Relations with Indonesia 143
China’s accelerated economic growth through the 1980s and into the
1990s led to some growth in trade and investment flows with Southeast Asia,
but these were minor compared with the growth in Southeast Asia’s trade
and investment flows with Japan, Korea and Taiwan, the USA and Western
Europe. In addition, trade and investment flows within Southeast Asia grew
after 1980. In 1990, when ASEAN (Association of Southeast Asian Nations)
membership still only comprised six nations, per capita GDP in all six was
higher than in China (Table 1). By the mid-1990s, four of these six countries
had achieved over three decades of sustained economic growth, and were
selected for inclusion in the World Bank’s 1993 “Asian Miracle” report
(Singapore, Malaysia, Thailand, and Indonesia). The World Bank, and many
other observers, argued that these countries had “got their policies right”
and should be taken as models by less successful economies in other parts
of the developing world. The 1993 report, written in the aftermath of the
violence in Tiananmen Square, did not include China as one of the Asian
miracles, although there was some discussion of the “growth spillover” from
Hong Kong into southern China.
Table 1: Per Capita GDP, 1990 and 2007: ASEAN Countries and China
(USD; 2005 prices)
1990 2007
China 1,924 7,868
ASEAN-6
Brunei 53,391 50,569
Singapore 21,648 44,599
Malaysia 8,449 17,893
Thailand 5,451 9,407
Philippines 3,397 4,791
Indonesia 3,236 5,186
ASEAN-3
Vietnam 1,473 3,743
Cambodia 1,268 2,824
Laos 1,244 2,280
Note: The figures refer to per capita GDP in 2005 prices, (Laspeyres index, derived from
growth rates of consumption, investment and government expenditures).
Source: Penn World Tables version 6.3 .
Even in the latter part of 1996, when influential commentators were already
pointing to signs of trouble in some of the miracle economies, especially in
Thailand, few expected that the economies in Southeast Asia would be in
any way “threatened” by China. The financial crisis which hit much of the
region in the latter part of 1997 and the ensuing capital outflow triggered a
144 Anne Booth
growth collapse in 1998 in several countries, and a slow economic recovery,
especially in Thailand and Indonesia. In 2001, there was a further growth
slowdown, especially in Malaysia and Singapore, as a result of falling world
demand for electronics exports. By contrast, the Chinese economy was, or
appeared to be, booming. By the early 2000s, a number of studies were
emerging which suggested that China’s membership of the WTO would
pose a considerable threat to other exporters, both in Asia and in other parts
of the world. In the Asian context, there were several strands to this argument
but the main two were that Chinese exports of labour-intensive manufactures
(textiles, garments, footwear, toys, low-end electronics) would outcompete
those of other Asian economies in the major OECD markets. In
addition, as a result of its abundant supplies of cheap labour, huge investments
in infrastructure and improvements in the legal and regulatory environment,
foreign investment would flood into China at the expense of other
parts of developing Asia. As per capita GDP in China grew, and a large
middle class emerged, it was argued that more foreign investment would be
oriented to the domestic market rather than to export production. But in
either case, investment flows to the ASEAN countries would be affected.
By the early years of the 21st century, there seemed to be plenty of evidence
to support these fears. Let us examine the evidence on investment
first. The share of the main Southeast Asian economies in total capital inflows
into ASEAN plus China and Hong Kong contracted sharply after
1998, and had not recovered by 2004 (Ravenhill 2006: 656). Net foreign
investment flows in several ASEAN economies, particularly Indonesia, fell
in absolute terms after 1997 and recovery was erratic. After 2002, inflows of
foreign direct investment into the ASEAN economies did begin to grow
again, especially in Singapore and Thailand (Athukorala and Wagle 2011:
Figure 4). But with the onset of the global financial crisis in 2008, there were
fall in ASEAN as a whole (Table 2). Furthermore, several ASEAN countries
had, by the early 21st century, begun to export capital to other parts of the
global economy. UNCTAD data showed that in 2007, capital outflows from
ASEAN were around fifty billion dollars, although they fell in 2008 and
2009 (Table 2).
Table 2: FDI Inflows and Outflows, 2007-2009 (USD billion)
Region 2007 2008 2009
Inflows
World 2,100.0 1,770.9 1,114.2
Developed Economies 1,444.1 1,018.3 565.9
Japan 22.6 24.4 11.9
USA 265.9 324.6 129.9
China’s Economic Relations with Indonesia 145
Region 2007 2008 2009
Developing Economies 564.9 630.0 478.4
China 83.5 108.3 95.0
Hong Kong 54.3 59.6 48.5
ASEAN 74.0 47.3 36.8
Indonesia 6.9 9.3 4.9
Outflows
World 2,267.6 1,928.8 1,101.0
Developed Economies 1,923.9 1,571.9 820.7
Japan 73.6 128.0 74.7
USA 393.5 330.5 248.1
Developing Economies 292.2 296.3 229.2
China 22.5 52.2 48.0
Hong
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Tạp chí của hiện tạiVấn đề đông nam áGian hàng, Anne (2011), quan hệ kinh tế của Trung Quốc với Indonesia: mối đe dọa vàCơ hội, trong: tạp chí của hiện tại đông nam á giao, 30, 2, 141-160.ISSN: 1868-4882 (trực tuyến), ISSN: 1868-1034 (in)Các phiên bản trực tuyến của bài viết này có thể được tìm thấy tại:Được đăng bởiGIGA Đức viện của toàn cầu và khu vực nghiên cứu, viện nghiên cứu Châu á vàBáo chí đại học Hamburg.Tạp chí của hiện tại đông nam á giao là một ấn phẩm truy cập mở.Nó có thể được đọc, sao chép và phân phối miễn phí phí theo các điều kiện của cácCreative Commons Attribution-No Derivative Works 3,0 Giấy phép.Để đăng ký vào các ấn bản in: Cho một cảnh báo e-mail xin vui lòng đăng ký tại: Tạp chí của hiện tại đông nam á giao là một phần của gia đình tạp chí GIGA màbao gồm: Africa phổ tạp chí của Curr ● ● ent Trung Quốc giao tạp chí của hiện tạiĐông nam á giao tạp chí ● ● chính trị tại châu Mỹ Latinh Tạp chí của hiện tại đông nam á giao 2/2011: 141-160Quan hệ kinh tế của Trung Quốc với Indonesia:Mối đe dọa và cơ hộiAnne BoothTrừu tượng: Giấy kiểm tra sự phát triển của mối quan hệ kinh tế của Trung Quốcvới đông nam á hơn hai thập kỷ qua, đạt đến đỉnh điểm trong lễ nhậm chứccủa ASEAN-Trung Quốc thương mại tự do hợp đồng (ACFTA) vào năm 2010. Đặc biệttài liệu tham khảo được thực hiện để mối quan hệ thương mại của Trung Quốc với Indonesia. Mặc dù twowaythương mại giữa Trung Quốc và Indonesia đã phát triển nhanh chóng kể từ năm 2000, Indonesiasản phẩm chính, trong khi nhập khẩu chủ yếu xuất khẩu sang Trung Quốctừ Trung Quốc bị áp đảo bởi nhà sản xuất. Trong khi mô hình này có thểphản ánh ngắn hạn lợi thế so sánh ở cả hai nền kinh tế, nó gây ramột số mối quan tâm ở Indonesia. Giấy đánh giá các mối quan tâm, và có thểphản ứng chính trị. Bản thảo nhận được 25 tháng năm 2011; chấp nhận 3 tháng 10 năm 2011Từ khoá: Trung Quốc, ASEAN, FTA, nền kinh tếGiáo sư tiến sĩ Anne Booth là một giáo sư kinh tế với tham chiếu đến Châu á,Học phương Đông và châu Phi nghiên cứu (SOA), đại học London, Vương Quốc Anh.Lợi ích nghiên cứu của cô bao gồm xu hướng dài hạn trong sự phát triển kinh tếcủa đông nam á.E-mail: 142 Anne BoothGiới thiệuBài báo này kiểm tra sự tiến triển của các quan hệ kinh tế giữa Trung Quốc vàĐông nam á qua hai thập kỷ qua, với tham chiếu cụ thể đến cáctrường hợp của Indonesia. Giấy cố gắng thiết lập ra cả những lợi ích và chi phítăng quan hệ thương mại và đầu tư với Trung Quốc cho các nước ASEANvà trong trường hợp của Indonesia nó khám phá mức độ đối thủ cạnh tranh màtừ Trung Quốc có thể được đổ lỗi cho các vấn đề kinh tế của đất nước từ cáccuộc khủng hoảng của 1997/98. Giấy cũng kiểm tra FTA ASEAN-Trung Quốc(ACFTA) và phân tích sự sợ hãi đó đã được bày tỏ trong các phương tiện truyền thông,cả Indonesia và trong các bộ phận khác của ASEAN, về tự do thương mại với Trung Quốc.Là những biểu hiện đơn giản của chủ nghĩa dân tộc kinh tế trên một phần của đặc biệtquan tâm đến nhóm, hoặc những nỗi sợ này có hiệu lực kinh tế? Đặc biệt chú ýđược trả tiền để cho dù sự nổi lên của Trung Quốc là buộc một số quốc gia ASEANQuay lại những gì có thể được gọi là một "thuộc địa kiểu thương mại" theo đó họsản xuất nguyên vật liệu để trao đổi với sản xuất nhập khẩu. Nếu điều này là trongthực tế là trường hợp, đặc biệt là cho Indonesia, những hậu quả dài hạn là gìIndonesia phát triển kinh tế trong trung hạn? Trước khi thảo luận vềcâu hỏi này, các giấy cho một số nền tảng về phát triển ChinaASEANkinh tế tương tác.Background: Trung Quốc và đông nam áTrong nửa sau thế kỷ 20, Trung Quốc kinh tế mối quan hệ vớiĐông nam á đã thu hút sự chú ý nhỏ, từ viện nghiên cứu hoặc từ kinh doanhvà các phương tiện truyền thông. Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc nắm quyền kiểm soát của cácCác lục địa vào năm 1949, của Trung Quốc thương mại và đầu tư trong mối quan hệ với hầu hết các noncommunistAsia từ chối so với con số pre-1942. Di chuyển dòng chảy,mà đã được quan trọng cho đến những năm 1930, rất chủ yếu là dừng lại. Trung QuốcCác quần thể tại đông nam á, nhiều người trong số họ đã là cư dân ởQuốc gia như Thái Lan, Malaysia, Singapore và Indonesia cho một sốthế hệ, đã không đặc biệt là đối với phần lớn thiện cảm với người Trung QuốcĐảng Cộng sản, và hầu hết có ít mong muốn quay trở lại vùng đất củatổ tiên của họ. Họ ưa thích để phù hợp với mình để độc lậpchính phủ nắm quyền kiểm soát trong thập kỷ sau năm 1945; Nếu họcòn họ thường đã đi đến Singapore, Hong Kong hay Đài Loan, để thuộc địa cũmetropoles, or to the USA, Canada and Australia. Those who did returnto China often had a troubled time over the 1960s. Even after China beganto open up to the outside world in the early 1980s, trade and investment tieswith Southeast Asia were small. China’s Economic Relations with Indonesia 143China’s accelerated economic growth through the 1980s and into the1990s led to some growth in trade and investment flows with Southeast Asia,but these were minor compared with the growth in Southeast Asia’s tradeand investment flows with Japan, Korea and Taiwan, the USA and WesternEurope. In addition, trade and investment flows within Southeast Asia grewafter 1980. In 1990, when ASEAN (Association of Southeast Asian Nations)membership still only comprised six nations, per capita GDP in all six washigher than in China (Table 1). By the mid-1990s, four of these six countrieshad achieved over three decades of sustained economic growth, and wereselected for inclusion in the World Bank’s 1993 “Asian Miracle” report(Singapore, Malaysia, Thailand, and Indonesia). The World Bank, and manyother observers, argued that these countries had “got their policies right”and should be taken as models by less successful economies in other partsof the developing world. The 1993 report, written in the aftermath of theviolence in Tiananmen Square, did not include China as one of the Asianmiracles, although there was some discussion of the “growth spillover” fromHong Kong into southern China.Table 1: Per Capita GDP, 1990 and 2007: ASEAN Countries and China(USD; 2005 prices)1990 2007China 1,924 7,868ASEAN-6Brunei 53,391 50,569Singapore 21,648 44,599Malaysia 8,449 17,893Thailand 5,451 9,407Philippines 3,397 4,791Indonesia 3,236 5,186ASEAN-3Vietnam 1,473 3,743Cambodia 1,268 2,824Laos 1,244 2,280Note: The figures refer to per capita GDP in 2005 prices, (Laspeyres index, derived fromgrowth rates of consumption, investment and government expenditures).Source: Penn World Tables version 6.3 .Even in the latter part of 1996, when influential commentators were alreadypointing to signs of trouble in some of the miracle economies, especially inThailand, few expected that the economies in Southeast Asia would be inany way “threatened” by China. The financial crisis which hit much of theregion in the latter part of 1997 and the ensuing capital outflow triggered a 144 Anne Boothgrowth collapse in 1998 in several countries, and a slow economic recovery,especially in Thailand and Indonesia. In 2001, there was a further growthslowdown, especially in Malaysia and Singapore, as a result of falling worlddemand for electronics exports. By contrast, the Chinese economy was, orappeared to be, booming. By the early 2000s, a number of studies wereemerging which suggested that China’s membership of the WTO wouldpose a considerable threat to other exporters, both in Asia and in other partsof the world. In the Asian context, there were several strands to this argumentbut the main two were that Chinese exports of labour-intensive manufactures(textiles, garments, footwear, toys, low-end electronics) would outcompetethose of other Asian economies in the major OECD markets. Inaddition, as a result of its abundant supplies of cheap labour, huge investmentsin infrastructure and improvements in the legal and regulatory environment,foreign investment would flood into China at the expense of otherparts of developing Asia. As per capita GDP in China grew, and a largemiddle class emerged, it was argued that more foreign investment would beoriented to the domestic market rather than to export production. But ineither case, investment flows to the ASEAN countries would be affected.By the early years of the 21st century, there seemed to be plenty of evidenceto support these fears. Let us examine the evidence on investmentfirst. The share of the main Southeast Asian economies in total capital inflowsinto ASEAN plus China and Hong Kong contracted sharply after1998, and had not recovered by 2004 (Ravenhill 2006: 656). Net foreigninvestment flows in several ASEAN economies, particularly Indonesia, fellin absolute terms after 1997 and recovery was erratic. After 2002, inflows offoreign direct investment into the ASEAN economies did begin to growagain, especially in Singapore and Thailand (Athukorala and Wagle 2011:Figure 4). But with the onset of the global financial crisis in 2008, there were
fall in ASEAN as a whole (Table 2). Furthermore, several ASEAN countries
had, by the early 21st century, begun to export capital to other parts of the
global economy. UNCTAD data showed that in 2007, capital outflows from
ASEAN were around fifty billion dollars, although they fell in 2008 and
2009 (Table 2).
Table 2: FDI Inflows and Outflows, 2007-2009 (USD billion)
Region 2007 2008 2009
Inflows
World 2,100.0 1,770.9 1,114.2
Developed Economies 1,444.1 1,018.3 565.9
Japan 22.6 24.4 11.9
USA 265.9 324.6 129.9
China’s Economic Relations with Indonesia 145
Region 2007 2008 2009
Developing Economies 564.9 630.0 478.4
China 83.5 108.3 95.0
Hong Kong 54.3 59.6 48.5
ASEAN 74.0 47.3 36.8
Indonesia 6.9 9.3 4.9
Outflows
World 2,267.6 1,928.8 1,101.0
Developed Economies 1,923.9 1,571.9 820.7
Japan 73.6 128.0 74.7
USA 393.5 330.5 248.1
Developing Economies 292.2 296.3 229.2
China 22.5 52.2 48.0
Hong
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Tạp chí Current
Đông Nam Á giao Booth, Anne (2011), Quan hệ của Trung Quốc với kinh tế Indonesia: Nguy cơ và cơ hội, trong: Tạp chí Xã hiện tại Đông Nam Á, 30, 2, 141-160. ISSN: 1868-4882 (trực tuyến), ISSN : 1868-1034 (in) Các phiên bản trực tuyến của bài viết này có thể được tìm thấy tại:






Published by
GIGA Viện Đức của toàn cầu và khu vực nghiên cứu, Viện nghiên cứu Châu Á và
Hamburg University Press.
Tạp chí Xã hiện tại Đông Nam Á là một ấn phẩm truy cập mở.
Nó có thể được đọc, sao chép và phân phối miễn phí theo các điều kiện của
Creative Commons Ghi công-No Derivative Works 3.0.
Để đăng ký vào các bản in:
Đối với một cảnh báo e-mail xin vui lòng đăng ký tại:
Tạp chí Nội vụ hiện tại Đông Nam Á là một phần của GIGA Tạp chí Gia đình đó
bao gồm: Phi Spectrum Tạp chí Curr ● ● ent Trung Quốc giao Tạp chí Current
Đông Nam Á giao Tạp chí ● ● Chính trị ở Mỹ Latin

Tạp chí Xã hiện tại Đông Nam Á 2/2011: 141-160
của Trung Quốc quan hệ kinh tế với Indonesia:
Các mối đe dọa và cơ hội
Anne Booth
Tóm tắt: Bài viết nghiên cứu sự phát triển của quan hệ kinh tế của Trung Quốc
với Đông Nam Á trong vòng hai thập kỷ qua, mà đỉnh cao là lễ nhậm chức
của ASEAN-Trung Quốc Hiệp định Thương mại Tự do (ACFTA) trong năm 2010. Đặc biệt
tham chiếu được thực hiện cho quan hệ thương mại của Trung Quốc với Indonesia. Mặc dù TwoWay
thương mại giữa Trung Quốc và Indonesia đã phát triển nhanh chóng kể từ năm 2000, Indonesia
xuất khẩu sang Trung Quốc bị chi phối bởi các sản phẩm chính, trong khi nhập khẩu
từ Trung Quốc bị chi phối bởi các nhà sản xuất. Trong khi mô hình này có thể
phản ánh lợi thế so sánh ngắn hạn trong cả hai nền kinh tế, nó đang gây ra
một số mối quan tâm ở Indonesia. Bài viết này đánh những mối quan tâm, và có thể có
những phản ứng chính trị.
Bản thảo đã nhận được 25 tháng 5 năm 2011; chấp nhận ngày 03 tháng 10 2011
Từ khóa: Trung Quốc, ASEAN, FTA, nền kinh tế
của giáo sư Tiến sĩ Anne Booth là một giáo sư kinh tế với tham chiếu đến châu Á,
Trường Đông và Châu Phi Học (SOAS), Đại học London, Vương quốc Anh.
Lợi ích nghiên cứu của cô bao gồm những xu hướng dài hạn trong việc phát triển kinh tế
của Đông Nam Á.
E-mail:
142 Anne Booth
Giới thiệu
Bài viết này xem xét sự phát triển của quan hệ kinh tế giữa Trung Quốc và
Đông Nam Á trong vòng hai thập kỷ qua, với tham chiếu cụ thể với
trường hợp của Indonesia. Giấy các cố gắng để thiết lập ra cả những lợi ích và chi phí của
gia tăng quan hệ thương mại và đầu tư với Trung Quốc đối với các nước ASEAN
và trong trường hợp của Indonesia nó khám phá mức độ mà sự cạnh tranh
từ Trung Quốc có thể đổ lỗi cho các vấn đề kinh tế của đất nước kể từ khi
cuộc khủng hoảng của 1997-1998. Tờ báo này cũng xem xét ASEAN-Trung Quốc FTA
(ACFTA) và phân tích những nỗi sợ hãi đó đã được thể hiện trong các phương tiện truyền thông,
cả hai ở Indonesia và ở các bộ phận khác của ASEAN, về tự do thương mại với Trung Quốc.
Là những chỉ đơn giản là những biểu hiện của chủ nghĩa dân tộc kinh tế trên một phần đặc biệt của
các nhóm lợi ích, hoặc làm những nỗi sợ này có giá trị kinh tế? Đặc biệt chú ý
là trả tiền để xem sự nổi lên của Trung Quốc đang buộc một số nước ASEAN
lại với những gì có thể được gọi là một "mô hình thuộc địa của thương mại", theo đó họ
sản xuất ra nguyên liệu để đổi lấy hàng nhập khẩu được sản xuất. Nếu đây là trong
thực tế các trường hợp, đặc biệt là đối với Indonesia, những hậu quả lâu dài hơn là những gì
cho phát triển kinh tế của Indonesia trong trung hạn? Trước khi thảo luận về
câu hỏi này, bài báo đưa ra một số cơ bản về phát triển ChinaASEAN
tương tác kinh tế.
Bối cảnh: Trung Quốc và Đông Nam Á
Trong nửa sau của thế kỷ 20, quan hệ kinh tế Trung Quốc với
Đông Nam Á thu hút ít sự chú ý, hoặc từ các viện nghiên cứu, từ kinh doanh
và các phương tiện truyền thông. Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc nắm quyền kiểm soát của
đại lục vào năm 1949, thương mại và đầu tư quan hệ của Trung Quốc với hầu hết các phi cộng sản
châu Á sụt giảm so với con số trước năm 1942. Dòng di cư,
mà đã là đáng kể cho đến những năm 1930, rất yếu dừng lại. Người Trung Quốc
các quần thể trong khu vực Đông Nam Á, nhiều người trong số đó đã được cư dân ở
các quốc gia như Thái Lan, Malaysia, Singapore và Indonesia trong vài
thế hệ, không được cho hầu hết các phần đặc biệt có cảm tình với Trung Quốc
Đảng Cộng sản, và hầu hết đã có chút mong muốn quay trở lại đến vùng đất của
tổ tiên họ. Họ ưa thích để chứa thân cho độc lập
các chính phủ mất kiểm soát trong các thập kỷ sau năm 1945; nếu họ
rời họ thường đi đến Singapore, Hồng Kông và Đài Loan, các thuộc địa cũ
metropoles, hoặc sang Mỹ, Canada và Úc. Những người đã trở
về Trung Quốc thường có một thời gian khó khăn trong năm 1960. Ngay cả sau khi Trung Quốc bắt đầu
mở cửa với thế giới bên ngoài trong những năm đầu thập niên 1980, quan hệ thương mại và đầu tư
với khu vực Đông Nam Á là rất nhỏ.
Quan hệ kinh tế của Trung Quốc với Indonesia 143
tăng trưởng kinh tế tăng tốc của Trung Quốc trong những năm 1980 và vào
năm 1990 đã dẫn đến một số tăng trưởng thương mại và dòng chảy đầu tư với khu vực Đông Nam Á,
nhưng đó chỉ là nhỏ so với sự tăng trưởng trong thương mại khu vực Đông Nam Á của
dòng chảy và đầu tư với Nhật Bản, Hàn Quốc và Đài Loan, Mỹ và Tây
Âu. Ngoài ra, dòng chảy thương mại và đầu tư trong khu vực Đông Nam châu Á tăng
sau năm 1980. Năm 1990, khi ASEAN (Hiệp hội các quốc gia Đông Nam Á)
thành viên vẫn chỉ bao gồm sáu nước, GDP bình quân đầu người trong tất cả sáu là
cao hơn so với ở Trung Quốc (Bảng 1). Vào giữa những năm 1990, bốn trong số sáu nước
đã đạt được trong suốt ba thập kỷ tăng trưởng kinh tế bền vững, và đã được
lựa chọn để đưa vào năm 1993 "Asian Miracle", báo cáo của Ngân hàng Thế giới
(Singapore, Malaysia, Thái Lan và Indonesia). Ngân hàng Thế giới, và nhiều
nhà quan sát khác, lập luận rằng các nước này đã "có các chính sách của họ ngay"
và cần được thực hiện như mô hình của nền kinh tế kém thành công trong các phần khác
của thế giới đang phát triển. Báo cáo năm 1993, được viết trong những hậu quả của
bạo lực tại quảng trường Thiên An Môn, không bao gồm Trung Quốc là một trong những châu Á
phép lạ, mặc dù đã có một số cuộc thảo luận về "lan toả tăng trưởng" từ
Hồng Kông vào miền nam Trung Quốc.
Bảng 1: GDP bình quân đầu người , 1990 và 2007: Các nước ASEAN và Trung Quốc
(USD, giá 2005)
1990 2007
Trung Quốc 1924 7868
ASEAN-6
Brunei 53.391 50.569
Singapore 21.648 44.599
Malaysia 8449 17.893
Thái Lan 5451 9407
Philippines 3397 4791
Indonesia 3.236
5.186-3 ASEAN
Việt Nam 1473 3743
Campuchia 1268 2824
Lào 1244 2280
Lưu ý: Các số liệu tham khảo GDP bình quân đầu về giá năm 2005, (chỉ số Laspeyres, xuất phát từ
tốc độ tăng trưởng của chi tiêu tiêu dùng, đầu tư và chính phủ).
Nguồn: Penn World Tables phiên bản 6.3.
Ngay cả trong các phần sau của năm 1996, khi các nhà bình luận có ảnh hưởng đã được
trỏ đến dấu hiệu trục trặc trong các nền kinh tế thần kỳ, đặc biệt là ở
Thái Lan, ít ai nghĩ rằng các nền kinh tế trong khu vực Đông Nam Á sẽ có trong
bất kỳ cách nào "đe dọa" của Trung Quốc. Cuộc khủng hoảng tài chính trong đó nhấn nhiều các
khu vực trong các phần sau của năm 1997 và các dòng chảy vốn tiếp theo gây ra một
Anne Booth 144
sụp đổ tăng trưởng trong năm 1998 tại một số quốc gia, và một nền kinh tế phục hồi chậm,
đặc biệt là ở Thái Lan và Indonesia. Năm 2001, đã có một sự tăng trưởng tiếp tục
suy giảm, đặc biệt là ở Malaysia và Singapore, như là kết quả của thế giới giảm
nhu cầu đối với xuất khẩu điện tử. Ngược lại, nền kinh tế Trung Quốc đã, hoặc
xuất hiện để được, đang bùng nổ. Đầu những năm 2000, một số nghiên cứu là
mới nổi mà cho rằng thành viên của WTO của Trung Quốc sẽ
đặt ra một mối đe dọa đáng kể cho các nhà xuất khẩu khác, cả ở châu Á và các khu vực khác
của thế giới. Trong bối cảnh Châu Á, có một vài sợi để lập luận này
nhưng hai chính là xuất khẩu của Trung Quốc sản xuất thâm dụng lao động
(dệt may, hàng may mặc, giày dép, đồ chơi, thiết bị điện tử cấp thấp) sẽ outcompete
những nền kinh tế châu Á khác trong OECD lớn thị trường. Trong
Ngoài ra, như một kết quả của nguồn cung dồi dào của nguồn lao động rẻ, các khoản đầu tư rất lớn
vào cơ sở hạ tầng và cải thiện môi trường pháp lý,
đầu tư nước ngoài sẽ đổ vào Trung Quốc tại các chi phí của các
bộ phận của phát triển Châu Á. Như GDP bình quân đầu người ở Trung Quốc đã tăng trưởng, và một lượng lớn
tầng lớp trung lưu xuất hiện, nó đã được lập luận rằng đầu tư nước ngoài sẽ được
định hướng vào thị trường nội địa hơn là xuất khẩu sản xuất. Nhưng trong
cả hai trường hợp, đầu tư chảy vào các nước ASEAN sẽ bị ảnh hưởng.
Bởi những năm đầu của thế kỷ 21, có vẻ như có rất nhiều bằng chứng
để hỗ trợ cho những nỗi sợ hãi. Hãy để chúng tôi kiểm tra các bằng chứng về đầu tư
đầu tiên. Những chia sẻ của các nền kinh tế Đông Nam Á chính trong tổng dòng vốn
vào ASEAN cộng với Trung Quốc và Hồng Kông giảm mạnh sau
năm 1998, và đã không thu hồi năm 2004 (Ravenhill 2006: 656). Ngoại Net
dòng vốn đầu tư trong nhiều nền kinh tế ASEAN, đặc biệt là Indonesia, đã giảm
trong điều kiện tuyệt đối sau năm 1997 và phục hồi là thất thường. Sau năm 2002, dòng vốn
đầu tư trực tiếp nước ngoài vào các nền kinh tế ASEAN đã bắt đầu phát triển
trở lại, đặc biệt là ở Singapore và Thái Lan (Athukorala và Wagle 2011:
Hình 4). Nhưng với sự khởi đầu của cuộc khủng hoảng tài chính toàn cầu năm 2008, đã có
mùa thu trong ASEAN như một toàn thể (Bảng 2). Hơn nữa, một số nước ASEAN
đã có, vào đầu thế kỷ thứ 21, bắt đầu xuất khẩu vốn đến các bộ phận khác của
nền kinh tế toàn cầu. Dữ liệu của UNCTAD cho thấy trong năm 2007, luồng vốn từ
ASEAN đã được khoảng năm mươi tỷ đô la, mặc dù họ đã giảm trong năm 2008 và
2009 (Bảng 2).
Bảng 2: Dòng vốn FDI và Luồng, 2007-2009 (tỷ USD)
Vùng 2007 2008 2009
Luồng
Thế giới 2,100.0 1,770.9 1,114.2
Các nền kinh tế phát triển 1,444.1 1,018.3 565,9
Nhật Bản 22,6 24,4 11,9
USA 265,9 324,6 129,9
Quan hệ kinh tế của Trung Quốc với Indonesia 145
Vùng 2007 2008 2009
Kinh tế phát triển 564,9 630,0 478,4
Trung Quốc 83,5 108,3 95,0
Hồng Kông 54,3 59,6 48,5
ASEAN 74,0 47,3 36,8
Indonesia 6,9 9,3 4,9
Luồng
Thế giới 2,267.6 1,928.8 1,101.0
Các nền kinh tế phát triển 1,923.9 1,571.9 820,7
Nhật Bản 73,6 128,0 74,7
USA 393,5 330,5 248,1
Kinh tế phát triển 292,2 296,3 229,2
Trung Quốc 22,5 52,2 48,0
Hồng
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: