10 The Biology and Ecology of Rice (Oryza sativa L.) in Australia Febr dịch - 10 The Biology and Ecology of Rice (Oryza sativa L.) in Australia Febr Việt làm thế nào để nói

10 The Biology and Ecology of Rice

10








The Biology and Ecology of Rice (Oryza sativa L.) in Australia






February 2005




PREAMBLE 1
SECTION 1. BIOLOGY AND ECOLOGY OF RICE (ORYZA SATIVA L.) 1
Section 1.1 Taxonomy and Genetics 1
Section 1.2 Origin and Cultivation 4
1.2.1 Effects of Domestication 4
1.2.2 Cultivation in Australia 5
Section 1.3 Morphology 6
Section 1.4 Growth and Development 7
1.4.1 Germination and vegetative growth 7
1.4.2 Reproductive development 7
1.4.3 Grain ripening 7
Section 1.5 Reproduction 7
1.5.1 Pollination and pollen dispersal 7
1.5.2 Seed dispersal 8
1.5.3 Seed dormancy 8
1.5.4 Vegetative regeneration 9
Section 1.6 Pests and Diseases 9
1.6.1 Weeds 9
1.6.2 Insects and other invertebrate pests 9
1.6.3 Vertebrate pests 10
1.6.4 Diseases 11
1.6.5 Summary 12
SECTION 2. TOXICITY OF RICE 12
SECTION 3. ALLERGENICITY OF RICE 13
SECTION 4. WEEDINESS OF RICE 13
Section 4.1 Characteristics of rice contributing to potential weediness 13
4.1.1 Adaptation to different habitats 14
4.1.2 Out-crossing versus selfing ability 14
4.1.3 Dormancy and persistent seed bank 14
4.1.4 Efficient seed dispersal 14
4.1.5 Vegetative regeneration 15
SECTION 5. POTENTIAL FOR GENE TRANSFER 15
Section 5.1 Intraspecific gene transfer 15
Section 5.2 Interspecific gene transfer 16
5.2.1 Gene transfer to other Oryza species 16
5.2.2. Interspecific gene transfer to non-Oryza species 18
Section 5.3 Gene transfer to other organisms 18
SECTION 6. REFERENCES 20

PREAMBLE
This document addresses the biology and ecology of the species Oryza sativa L. (cultivated rice). Information included relates to the taxonomy, genetics and origins of cultivated rice, general descriptions of its morphology, development, reproductive biology, pests and diseases, toxicity, allergenicity and its general ecology. This document also addresses the potential for gene transfer to occur to closely related Oryza species.
SECTION 1. BIOLOGY AND ECOLOGY OF RICE (ORYZA SATIVA L.)
Section 1.1 Taxonomy and Genetics
The genus Oryza belongs to the tribe Oryzeae of the family Poaceae (http://www.ncbi.nlm.nih.gov/Taxonomy/Browser/wwwtax.cgi). There are 12 genera within the Oryzeae tribe (Vaughan 1994). The genus Oryza contains approximately 22 species of which 20 are wild species and two, O. sativa and O. glaberrima, are cultivated (Vaughan 1994). There is some confusion in the literature concerning the correct nomenclature of the species most closely related to O. sativa, as they often lack clear distinguishing morphological characteristics (Vaughan & Morishima 2003). At various times, more than 100 names have been proposed for the Oryza species, including 19 for O. sativa alone (Oka 1988; Lu 2004). Recently Vaughan (2003) has proposed a new nomenclature for cultivated and wild rice in Asia: O. sativa sensu lacto subspp. indica and japonica, and O. rufipogon sensu lacto subspp. nivara (annual) and rufipogon (perennial), respectively. In addition, two new wild species have recently been recognised in the genus (O. glumaepatula and O. malapuzhaensis) (Vaughan et al. 2003). The species names presented in Table 1 will be used throughout this document for consistency with the majority of the literature.
O. sativa is the most widely grown of the two cultivated species. It is grown worldwide, including in Asian, North and South American, European Union, Middle Eastern and African countries. O. glaberrima however, is grown solely in West African countries. O. sativa and glaberrima sativa hybrids are replacing O. glaberrima in many parts of Africa due to higher yields (Linares 2002).
Research has suggested that the progenitors of O. sativa are the Asian species. These are O. rufipogon and O. nivara, which are perennial and annual respectively (Vaughan & Morishima 2003). Within the cultivars that have been developed, there are a range of forms bearing more or less similarity to the wild progenitors. These traits are described in more detail in later Sections. O. barthii and O. longistaminata are thought to be the progenitors of the African cultivated rice, O. glaberrima (Vaughan & Morishima 2003). Other wild Oryza species are native to Africa, Central and South America, Asia and Oceania with overlapping distributions between these regions as shown in Table 1.
Four Oryza species have been reported to grow naturally in Australia. These are O. australiensis, O. meridionalis, O. officinalis and O. rufipogon (OECD 1999; Lu & Jackson 2004). These wild species grow in the northern regions of Western Australia, the Northern Territory and Queensland (Figures 1 and 2). However, no herbarium records exist for O. officinalis in Australia’s Virtual Herbarium database (http://www.anbg.gov.au/avh). A single herbarium record exists of O. nivara collected in Queensland (Vaughan 1994), although no records exist for this species in Australia’s Virtual Herbarium database. The normal distribution of O. nivara is India, Sri Lanka, Nepal and Thailand. It does not appear to be established in Australia.

















Figure 1. Distributions of wild Oryza species occurring in Australia. A. O. rufipogon; B. O. officinalis; C. O. meridionalis; and D. O. australiensis. Maps reproduced with permission from Wild Rice Taxonomy (Lu & Jackson 2004)


















Figure 2. Map of Australia showing locations where herbarium specimens were collected for three of the four wild rice species native to Australia. O. officinalis is not shown, as no herbarium records were found for this species. Source: Australia’s Virtual Herbarium (http://www.anbg.gov.au/avh).
O. sativa has a relatively small (430 million base pairs) diploid genome (2n = 24). This is the smallest genome of all food crops and approximately 50% of the genome is composed of repetitive sequences (Chang 2003). Most other Oryza species are also diploid, however some are tetraploid (4n = 48). Species in the Oryza genus can be classified into nine groups (with one unclassified species, see Table 1) on the basis of genome compatibility at meiosis in F1 (first generation) hybrids. These groups, along with the geographic locations of each species, are shown in Table 1 (OECD 1999; Vaughan et al. 2003).
Table 1. The distribution and genomic classification of rice species throughout the world
Oryza species Genome type Africa Central or South America Asia Oceania
O. sativa complex
O. sativa AA    
O. glaberrima AA 
O. barthii AA 
O. glumaepatula1 AA 
O. longistaminata AA 
O. meridionalis AA 
O. nivara AA 
O. rufipogon AA   
O. officinalis complex
O. punctata BB, BBCC 
O. malampuzhaensis2 BBCC 
O. minuta BBCC  
O. eichingeri CC  
O. officinalis CC  
O. rhizomatis CC 
O. alta CCDD 
O. grandiglumis CCDD 
O. latifolia CCDD 
O. australiensis EE 
O. brachyantha FF 
O. granulata complex
O. granulata GG 
O. meyeriana GG 
O. ridleyi complex
O. longiglumis HHJJ 
O. ridleyi HHJJ  
O. schlechteri ??3 
Data in table summarised from (OECD 1999; Vaughan & Morishima 2003).
1. Vaughan (Vaughan et al. 2003) uses this nomenclature as it is widespread in the literature but recognises no characteristics to distinguish this species from O. rufipogon.
2. O. malampuzhaensis has recently been distinguished from O. officinalis on the basis of morphological characters and its tetraploid genome (Li et al. 2000; Thomas et al. 2001). It distribution is restricted to a small region of southern India.
3. The genome type of O. schlechteri has not been determined yet (Vaughan et al. 2003).

The genus Oryza has also been classified into four complexes, grouping species together as a way of reflecting the genetic diversity of the genus (Vaughan 1994). Of these, the O. sativa and O. officinalis complexes are the best studied. The O. sativa complex species are all diploid, have AA-type genomes and are pantropical. Adaptation to different ecological niches has resulted in a continuum of morphological types from perennial to annual. Intermediate varieties flower more than once during a season but do not live for more than one season.
The structure of the floral organs and the timing of floret receptivity combine to make O. sativa largely autogamous and self-pollinating, although out-crossing does occur at a low frequency (see Section 4 for details).
Section 1.2 Origin and Cultivation
Oryza sativa was first cultivated in south-east Asia, India and China between 8 000 and 15 000 years ago (OECD 1999; Normile 2004). O. glaberrima has been cultivated since approximately 1 000 BC (Ahn et al. 1992; Murray 2005). Current cultivation for O. sativa is worldwide, extending from latitude 35S (New South Wales and Argentina) to 50N (Northern China), over 110 countries. Ninety percent of all rice is grown and consumed in Asia. Cultivation areas utilise approximately 10% of all available crop land worldwide (144 million ha), with only wheat covering more surface area. Rice is also grown from sea level to 3 000 m and in both temperate and tropical climates. A variety of water regimes are used, including unsubmerged upland rice (10% of total cultivation), moderately submerged lowland rice (irrigated, 45%, or rain-fed, 30%), and submerged rice (up to six m of water, 11%, or floating, 4%). Rice can grow in a wide range of soil types as well, including saline, alkaline and acid-sulfur soils (Takahashi 1984b; Oka 1988; Ahn et al. 1992; OECD 1999). The chemical properties of the soils do not appear to be as important as the physical ability of the soil to hold a flood (Scott et al. 2003).
A large number of O. sativa cultivars have been developed through centuries of rice domestication. The International Rice Gene Bank (http://www.knowledgebank.irri.org) holds approximately 100 000 different rice varieties, most of which are O. sativa. Cultivars can be distinguished on the basis of many characteristics, including the following: adaptation to different water
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
10 Sinh học và sinh thái gạo (Oryza sativa L.) tại Úc Tháng 2 năm 2005 PHẦN MỞ ĐẦU 1PHẦN 1. SINH HỌC VÀ SINH THÁI CỦA GẠO (ORYZA SATIVA L.) 1Phân loại phần 1.1 và di truyền học 11.2 phần nguồn gốc và trồng trọt 41.2.1 hiệu ứng thuần 41.2.2 gieo trồng tại Úc 5Hình thái học phần 1.3 6Phần 1.4 tăng trưởng và phát triển 71.4.1 nảy mầm và thực vật tăng trưởng 71.4.2 sinh sản phát triển 71.4.3 hạt chín 7Sao chép phần 1.5 71.5.1 thụ phấn và phấn hoa được phân tán 71.5.2 hạt phân tán 81.5.3 hạt ngu 81.5.4 tình tái tạo 9Phần 1.6 sâu bệnh và bệnh 91.6.1 cỏ dại 91.6.2 côn trùng và các loài gây hại không xương sống 91.6.3 có xương sống sâu bệnh 101.6.4 bệnh 111.6.5 tóm tắt 12PHẦN 2. ĐỘC TÍNH CỦA GẠO 12PHẦN 3. ALLERGENICITY GẠO 13PHẦN 4. WEEDINESS GẠO 13Phần 4.1 đặc điểm gạo đóng góp cho tiềm năng weediness 134.1.1 thích ứng với môi trường sống khác nhau 144.1.2 ra-crossing so với khả năng selfing 144.1.3 ngu và ngân hàng hạt giống liên tục 144.1.4 hiệu quả hạt phân tán 144.1.5 tình tái sinh 15PHẦN 5. TIỀM NĂNG CHO CHUYỂN GEN 15Phần 5.1 Intraspecific gen chuyển 15Phần 5.2 Interspecific gen chuyển 165.2.1 Gene sang khác loài Oryza 165.2.2. interspecific gen chuyển sang-Oryza loài 18Phần 5.3 Gene chuyển giao cho các sinh vật khác 18PHẦN 6. TÀI LIỆU THAM KHẢO 20 LỜI MỞ ĐẦUTài liệu này chỉ sinh học và sinh thái của các loài Oryza sativa L. (trồng lúa). Thông tin có liên quan đến phân loại, di truyền học và nguồn gốc của trồng lúa, các mô tả chung về hình thái của nó, phát triển, sinh sản sinh học, sâu bệnh và các bệnh, ngộ độc, allergenicity và sinh thái học tổng quát của nó. Tài liệu này cũng chỉ là tiềm năng cho chuyển gen xảy ra liên quan chặt chẽ Oryza loài.PHẦN 1. SINH HỌC VÀ SINH THÁI CỦA GẠO (ORYZA SATIVA L.)Phân loại phần 1.1 và di truyền họcChi Oryza thuộc bộ lạc Oryzeae của gia đình sơ (http://www.ncbi.nlm.nih.gov/Taxonomy/Browser/wwwtax.cgi). Hiện có 12 chi trong bộ lạc Oryzeae (Vaughan 1994). Chi Oryza có khoảng 22 loài, trong đó có 20 là loài hoang dã và hai, O. sativa và O. glaberrima, được trồng (Vaughan 1994). Có một số nhầm lẫn trong các tài liệu liên quan đến danh mục chính xác của các loài đặt chặt chẽ liên quan đến O. sativa, vì họ thường thiếu rõ ràng phân biệt các đặc điểm hình thái học (Vaughan & Morishima năm 2003). Tại thời điểm khác nhau, hơn 100 tên đã được đề xuất cho Oryza species, bao gồm 19 cho O. sativa một mình (Oka năm 1988; Lu năm 2004). Mới Vaughan (2003) đã đề xuất một danh pháp mới trồng và hoang dã gạo ở Châu á: O. sativa sensu lacto subspp. indica và japonica và O. rufipogon sensu lacto subspp. nivara (hàng năm) và rufipogon (cây lâu năm), tương ứng. Ngoài ra, hai loài hoang dã mới gần đây đã được công nhận trong chi (O. glumaepatula và O. malapuzhaensis) (Vaughan et al. năm 2003). Tên loài trình bày trong bảng 1 sẽ được sử dụng trong suốt tài liệu này cho nhất quán với phần lớn các tài liệu.O. sativa là trồng rộng rãi nhất của hai loài được trồng. Nó được trồng trên toàn thế giới, bao gồm cả ở Châu á, Bắc và Nam Mỹ, Châu Âu, Trung Đông và châu Phi quốc gia. O. glaberrima Tuy nhiên, phát triển chỉ duy nhất trong các quốc gia Tây Phi. O. sativa và glaberrima sativa lai thay thế O. glaberrima ở nhiều nơi của châu Phi do sản lượng cao (Linares năm 2002).Research has suggested that the progenitors of O. sativa are the Asian species. These are O. rufipogon and O. nivara, which are perennial and annual respectively (Vaughan & Morishima 2003). Within the cultivars that have been developed, there are a range of forms bearing more or less similarity to the wild progenitors. These traits are described in more detail in later Sections. O. barthii and O. longistaminata are thought to be the progenitors of the African cultivated rice, O. glaberrima (Vaughan & Morishima 2003). Other wild Oryza species are native to Africa, Central and South America, Asia and Oceania with overlapping distributions between these regions as shown in Table 1.Four Oryza species have been reported to grow naturally in Australia. These are O. australiensis, O. meridionalis, O. officinalis and O. rufipogon (OECD 1999; Lu & Jackson 2004). These wild species grow in the northern regions of Western Australia, the Northern Territory and Queensland (Figures 1 and 2). However, no herbarium records exist for O. officinalis in Australia’s Virtual Herbarium database (http://www.anbg.gov.au/avh). A single herbarium record exists of O. nivara collected in Queensland (Vaughan 1994), although no records exist for this species in Australia’s Virtual Herbarium database. The normal distribution of O. nivara is India, Sri Lanka, Nepal and Thailand. It does not appear to be established in Australia. Figure 1. Distributions of wild Oryza species occurring in Australia. A. O. rufipogon; B. O. officinalis; C. O. meridionalis; and D. O. australiensis. Maps reproduced with permission from Wild Rice Taxonomy (Lu & Jackson 2004)Figure 2. Map of Australia showing locations where herbarium specimens were collected for three of the four wild rice species native to Australia. O. officinalis is not shown, as no herbarium records were found for this species. Source: Australia’s Virtual Herbarium (http://www.anbg.gov.au/avh).O. sativa has a relatively small (430 million base pairs) diploid genome (2n = 24). This is the smallest genome of all food crops and approximately 50% of the genome is composed of repetitive sequences (Chang 2003). Most other Oryza species are also diploid, however some are tetraploid (4n = 48). Species in the Oryza genus can be classified into nine groups (with one unclassified species, see Table 1) on the basis of genome compatibility at meiosis in F1 (first generation) hybrids. These groups, along with the geographic locations of each species, are shown in Table 1 (OECD 1999; Vaughan et al. 2003).Table 1. The distribution and genomic classification of rice species throughout the worldOryza species Genome type Africa Central or South America Asia OceaniaO. sativa complex O. sativa AA     O. glaberrima AA  O. barthii AA  O. glumaepatula1 AA  O. longistaminata AA  O. meridionalis AA  O. nivara AA  O. rufipogon AA   O. officinalis complex O. punctata BB, BBCC  O. malampuzhaensis2 BBCC  O. minuta BBCC   O. eichingeri CC   O. officinalis CC   O. rhizomatis CC  O. alta CCDD  O. grandiglumis CCDD  O. latifolia CCDD  O. australiensis EE O. brachyantha FF  O. granulata complex O. granulata GG  O. meyeriana GG  O. ridleyi complex O. longiglumis HHJJ  O. ridleyi HHJJ  O. schlechteri ??3 Data in table summarised from (OECD 1999; Vaughan & Morishima 2003).1. Vaughan (Vaughan et al. 2003) uses this nomenclature as it is widespread in the literature but recognises no characteristics to distinguish this species from O. rufipogon.2. O. malampuzhaensis has recently been distinguished from O. officinalis on the basis of morphological characters and its tetraploid genome (Li et al. 2000; Thomas et al. 2001). It distribution is restricted to a small region of southern India.3. The genome type of O. schlechteri has not been determined yet (Vaughan et al. 2003).The genus Oryza has also been classified into four complexes, grouping species together as a way of reflecting the genetic diversity of the genus (Vaughan 1994). Of these, the O. sativa and O. officinalis complexes are the best studied. The O. sativa complex species are all diploid, have AA-type genomes and are pantropical. Adaptation to different ecological niches has resulted in a continuum of morphological types from perennial to annual. Intermediate varieties flower more than once during a season but do not live for more than one season.The structure of the floral organs and the timing of floret receptivity combine to make O. sativa largely autogamous and self-pollinating, although out-crossing does occur at a low frequency (see Section 4 for details).
Section 1.2 Origin and Cultivation
Oryza sativa was first cultivated in south-east Asia, India and China between 8 000 and 15 000 years ago (OECD 1999; Normile 2004). O. glaberrima has been cultivated since approximately 1 000 BC (Ahn et al. 1992; Murray 2005). Current cultivation for O. sativa is worldwide, extending from latitude 35S (New South Wales and Argentina) to 50N (Northern China), over 110 countries. Ninety percent of all rice is grown and consumed in Asia. Cultivation areas utilise approximately 10% of all available crop land worldwide (144 million ha), with only wheat covering more surface area. Rice is also grown from sea level to 3 000 m and in both temperate and tropical climates. A variety of water regimes are used, including unsubmerged upland rice (10% of total cultivation), moderately submerged lowland rice (irrigated, 45%, or rain-fed, 30%), and submerged rice (up to six m of water, 11%, or floating, 4%). Rice can grow in a wide range of soil types as well, including saline, alkaline and acid-sulfur soils (Takahashi 1984b; Oka 1988; Ahn et al. 1992; OECD 1999). The chemical properties of the soils do not appear to be as important as the physical ability of the soil to hold a flood (Scott et al. 2003).
A large number of O. sativa cultivars have been developed through centuries of rice domestication. The International Rice Gene Bank (http://www.knowledgebank.irri.org) holds approximately 100 000 different rice varieties, most of which are O. sativa. Cultivars can be distinguished on the basis of many characteristics, including the following: adaptation to different water
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
10 Các Sinh học và sinh thái lúa (Oryza sativa L.) tại Úc tháng 2 năm 2005 LỜI NÓI ĐẦU 1 PHẦN 1. Sinh học và sinh thái của lúa (Oryza sativa L.) 1 Phần 1.1 Phân loại và Di truyền học 1 Mục 1.2 Nguồn gốc và canh tác 4 1.2.1 Hiệu ứng của Thuần 4 1.2.2 Trồng trọt ở Úc 5 Phần 1.3 Hình thái học 6 Mục 1.4 Tăng trưởng và phát triển 7 1.4.1 nảy mầm và sinh trưởng 7 1.4.2 Sinh sản 7 1.4.3 hạt chín 7 Mục 1.5 Sinh sản 7 1.5.1 Thụ phấn và phấn hoa phân tán 7 1.5.2 phát tán hạt giống 8 1.5.3 ngủ Seed 8 1.5.4 tái sinh vô tính 9 Mục 1.6 Sâu Bệnh 9 1.6.1 Weeds 9 1.6.2 Côn trùng và các loài gây hại không xương sống khác 9 1.6.3 Vertebrate sâu bệnh 10 1.6.4 Bệnh 11 1.6.5 Tóm tắt 12 PHẦN 2. Độc tính GẠO 12 PHẦN 3. gây dị ứng của RICE 13 PHẦN 4. trụi cỏ gạo 13 phần 4.1 Đặc điểm của gạo góp phần trụi cỏ tiềm năng 13 4.1.1 Thích nghi với môi trường sống khác nhau 14 4.1.2 dùng ngoài trời vượt so với khả năng tự lai ghép 14 4.1.3 ngủ và ngân hàng hạt giống liên tục 14 4.1.4 phát tán hạt giống hiệu quả 14 4.1.5 tái sinh vô tính 15 PHẦN 5. TIỀM NĂNG CHO Chuyển gen 15 Phần 5.1 chuyển gen trong một loài 15 Phần 5.2 chuyển gen Interspecific 16 5.2.1 chuyển gen tới các loài Oryza khác 16 5.2.2. Chuyển gen Interspecific để phi Oryza loài 18 Phần 5.3 chuyển gen đối với sinh vật khác 18 PHẦN 6. TÀI LIỆU THAM KHẢO 20 LỜI NÓI ĐẦU Tài liệu này đề cập đến sinh học và sinh thái của các loài Oryza sativa L. (trồng lúa). Thông tin bao gồm liên quan đến việc phân loại học, di truyền học và nguồn gốc của lúa, mô tả chung về hình thái, phát triển của nó, sinh học sinh sản, sâu bệnh, ngộ độc, gây dị ứng và hệ sinh thái chung của nó. Tài liệu này cũng đề cập đến tiềm năng chuyển gen xảy ra đối với các loài Oryza liên quan chặt chẽ. PHẦN 1. Sinh học và sinh thái của lúa (Oryza sativa L.) Mục 1.1 Phân loại và Di truyền học Các chi Oryza thuộc về bộ lạc tông lúa của gia đình Poaceae (http : //www.ncbi.nlm.nih.gov/Taxonomy/Browser/wwwtax.cgi). Có 12 chi trong bộ lạc tông lúa (Vaughan 1994). Các chi Oryza chứa khoảng 22 loài trong đó 20 loài hoang dã và hai, O. sativa và O. glaberrima, được trồng (Vaughan 1994). Có một số nhầm lẫn trong các tài liệu liên quan đến các thuật ngữ chính xác của các loài có quan hệ gần gũi nhất với O. sativa, như họ thường thiếu đặc điểm hình thái phân biệt rõ ràng (Vaughan & Morishima 2003). Tại thời điểm khác nhau, hơn 100 tên đã được đề xuất cho các loài Oryza, trong đó có 19 đối với O. sativa một mình (Oka 1988; Lu 2004). Gần đây Vaughan (2003) đã đề xuất một thuật ngữ mới cho lúa gieo trồng và hoang dã ở châu Á: O. sativa sensu lacto subspp. indica và japonica, và O. rufipogon sensu lacto subspp. nivara (hàng năm) và rufipogon (cây lâu năm), tương ứng. Ngoài ra, hai loài hoang dã mới gần đây đã được ghi nhận vào chi (O. glumaepatula và O. malapuzhaensis) (Vaughan et al. 2003). Các tên loài được trình bày trong Bảng 1 sẽ được sử dụng trong tài liệu này cho phù hợp với đa số các tài liệu. O. sativa là trồng rộng rãi nhất của hai loài trồng. Nó được trồng trên toàn thế giới, kể cả ở châu Á, Bắc và Nam Mỹ, Liên minh châu Âu, Trung Đông và châu Phi. Tuy nhiên O. glaberrima, được trồng chỉ ở các nước Tây Phi. O. sativa và glaberrima sativa lai đang thay thế O. glaberrima ở nhiều vùng của châu Phi do sản lượng cao hơn (Linares 2002). Nghiên cứu đã cho thấy rằng các bậc tiền bối của O. sativa là loài châu Á. Đây là O. rufipogon và O. nivara, đó là những cây lâu năm và hàng năm tương ứng (Vaughan & Morishima 2003). Trong các giống đã được phát triển, có một loạt các hình thức mang ít nhiều tương đồng với tổ tiên hoang dã. Những đặc điểm này được mô tả chi tiết hơn trong các phần sau. O. barthii và O. longistaminata được cho là tổ tiên của người châu Phi trồng lúa, O. glaberrima (Vaughan & Morishima 2003). Loài Oryza hoang dã khác có nguồn gốc từ châu Phi, Trung và Nam Mỹ, Châu Á và Châu Đại Dương với chồng chéo phân phối giữa các khu vực như trong Bảng 1. Bốn loài Oryza đã được báo cáo để mọc tự nhiên ở Australia. Đây là O. australiensis, O. meridionalis, O. officinalis và O. rufipogon (OECD 1999; Lu & Jackson, 2004). Những loài hoang dã mọc ở các vùng phía bắc của Tây Úc, Northern Territory và Queensland (Hình 1 và 2). Tuy nhiên, không có hồ sơ tồn tiêu bản cho O. officinalis trong cơ sở dữ liệu ảo Herbarium của Australia (http://www.anbg.gov.au/avh). Một kỷ lục tiêu bản duy nhất tồn tại của O. nivara thu thập ở Queensland (Vaughan 1994), mặc dù không có hồ sơ tồn tại của các loài này trong cơ sở dữ liệu ảo Herbarium của Úc. Sự phân bố bình thường của O. nivara là Ấn Độ, Sri Lanka, Nepal và Thái Lan. Nó không xuất hiện để được thành lập tại Úc. Hình 1. Phân phối của loài Oryza hoang dã diễn ra tại Úc. AO rufipogon; BO officinalis; Meridionalis CO; và DO australiensis. Maps sao chép với sự cho phép từ Wild Rice Phân loại (Lu & Jackson, 2004) Hình 2. Bản đồ của Úc cho thấy địa điểm nơi các mẫu thực vật được thu thập cho ba trong bốn loài lúa dại có nguồn gốc từ Australia. O. officinalis không được hiển thị, như không có hồ sơ tiêu bản đã được tìm thấy cho các loài này. Nguồn:. Herbarium ảo của Australia (http://www.anbg.gov.au/avh) O. sativa có một tương đối nhỏ (430 triệu cặp base) lưỡng bội gen (2n = 24). Đây là hệ gen nhỏ nhất của tất cả các loại cây lương thực và khoảng 50% bộ gen gồm các trình tự lặp đi lặp lại (Chang 2003). Hầu hết các loài Oryza khác cũng là dạng lưỡng bội, tuy nhiên một số là tứ bội (4n = 48). Các loài trong chi Oryza có thể được phân thành chín nhóm (với một loài không được phân loại, xem Bảng 1) trên cơ sở khả năng tương thích hệ gen ở giảm phân ở F1 (thế hệ đầu tiên) lai. Những nhóm này, cùng với vị trí địa lý của mỗi loài, được thể hiện trong Bảng 1 (OECD 1999;. Vaughan et al 2003). Bảng 1. Sự phân bố và phân loại bộ gen của các loài lúa trên khắp thế giới Oryza Genome loài loại Phi Trung hay Nam Mỹ Châu Á Châu Đại Dương O. sativa phức tạp O. sativa AA     O. glaberrima AA  O. barthii AA  O. glumaepatula1 AA  O. longistaminata AA  O. meridionalis AA  O. nivara AA  O. rufipogon AA    O. officinalis phức tạp O. punctata BB, BBCC  O. malampuzhaensis2 BBCC  O. minuta BBCC   O. eichingeri CC   O. officinalis CC   O. rhizomatis CC  O. alta CCDD  O. grandiglumis CCDD  O. latifolia CCDD  O. australiensis EE  O. brachyantha FF  O. granulata phức tạp O. granulata GG  O. meyeriana GG  O. ridleyi phức tạp O. longiglumis HHJJ  O. ridleyi HHJJ   O. schlechteri ?? 3  dữ liệu trong bảng tổng kết từ (OECD 1999; Vaughan & Morishima 2003). 1. Vaughan (Vaughan et al. 2003) sử dụng thuật ngữ này vì nó là phổ biến rộng rãi trong y văn nhưng thừa nhận không có đặc điểm để phân biệt loài này từ O. rufipogon. 2. O. malampuzhaensis gần đây đã được phân biệt với O. officinalis trên cơ sở các đặc điểm hình thái và hệ gen của nó tứ bội (Li et al 2000;. Thomas et al 2001.). Nó phân bố hạn chế ở một khu vực nhỏ ở miền nam Ấn Độ. 3. Kiểu gen của O. schlechteri đã chưa được xác định (Vaughan et al. 2003). Các chi Oryza cũng đã được phân loại thành bốn khu phức hợp, nhóm loài với nhau như một cách để phản ánh sự đa dạng di truyền của giống (Vaughan 1994). Trong số này, O. sativa và O. officinalis phức là nghiên cứu tốt nhất. Các loài phức tạp O. sativa là tất cả các dạng lưỡng bội, có AA-loại bộ gen và pantropical. Thích ứng với các hệ sinh thái khác nhau đã dẫn đến một sự liên tục của các loại hình thái từ lâu năm để hàng năm. Trung hoa giống nhiều hơn một lần trong một mùa giải, nhưng không sống cho nhiều hơn một mùa giải. Các cấu trúc của các cơ quan hoa và thời gian của Hoa con tiếp thu dễ kết hợp để làm O. sativa phần lớn sự tự thụ thai lấy và tự thụ phấn, mặc dù ngoài qua không xảy ra . ở một tần số thấp (xem Phần 4 để biết chi tiết) Mục 1.2 Nguồn gốc và trồng Oryza sativa được trồng đầu tiên ở Đông Nam Á, Ấn Độ và Trung Quốc từ 8 000 và 15 000 năm trước (OECD 1999; Normile 2004). O. glaberrima đã được trồng từ khoảng 1 000 BC (Ahn et al 1992;. Murray 2005). Canh tác hiện tại cho O. sativa là trên toàn thế giới, kéo dài từ vĩ độ 35S (New South Wales và Argentina) để 50N (miền Bắc Trung Quốc), hơn 110 quốc gia. Chín mươi phần trăm của tất cả gạo được trồng và tiêu thụ ở châu Á. Diện tích canh tác sử dụng khoảng 10% của tất cả đất trồng cây sẵn trên toàn thế giới (144 triệu ha), chỉ với lúa mì bao gồm diện tích bề mặt hơn. Rice cũng được trồng từ mực nước biển đến 3 000 m và ở cả hai vùng khí hậu ôn đới và nhiệt đới. Một loạt các chế độ nước được sử dụng, bao gồm cả gạo unsubmerged vùng cao (10% của tổng số canh tác), lúa nước vừa ngập nước (tưới, 45%, hoặc nước mưa, 30%), và lúa ngập nước (lên đến sáu m nước, 11%, hoặc nổi, 4%). Gạo có thể phát triển trong một phạm vi rộng các loại đất là tốt, kể cả nước muối, kiềm và axit lưu huỳnh đất (Takahashi 1984b; Oka 1988; Ahn et al 1992;. OECD 1999). Các tính chất hóa học của đất dường như không phải là quan trọng như khả năng thể chất của đất để tổ chức một lũ (Scott et al. 2003). Một số lượng lớn của O. sativa giống đã được phát triển qua nhiều thế kỷ thuần gạo. The International Bank Rice Gene (http://www.knowledgebank.irri.org) nắm giữ khoảng 100 000 giống lúa khác nhau, hầu hết trong số đó là O. sativa. Giống có thể được phân biệt trên cơ sở của nhiều đặc điểm, bao gồm những điều sau đây: thích ứng với nước khác nhau
















































































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: