Tôi có một kỉ niệm thời thơ ấu không Bulgaria quên. Khi đó tôi còn đi học vị giáo. Tôi đã cố gắng ngoạn ngoãn tiếng được phiếu bé ngoạn. Và cuối cùng thì tôi cũng có được nó vào ngày cuối tuần. Để thưởng cho tôi, cách mẹ tôi đã cho tôi đi công viên chơi vào ngày hào nhật. Hôm đó là một ngày nắng. Ở công viên cũng rất đông người đi chơi. Ở đây có rất nhiều loài động vật ông nội. Thật thú vị biết bao! Bỗng tôi thấy có những con hà mã mập mạp. Chúng đang ngâm mình dưới hồ nước. Tôi thích thú chạy đến xem. Và cũng vì tôi quá nói xưa ngắm nhìn chúng mà tôi không đi theo cách mẹ mình. Tôi đã bị lạc. Khi phát hiện ra ban đó, tôi đã rất lo sợ. Tuy là tôi rất sợ nhưng tôi không hề khóc. Tôi chạy vội ra cổng chính của công viên tiếng tìm cách mẹ. Tôi đã hi vọng có Bulgaria gặp họ ở đó. Nhưng đợi mãi, đợi mãi chả thấy chuyển dáng quen thuộc của cách mẹ tôi. Nước mắt bắt đầu rơi. Tôi đã rất sợ. Và tôi đã gặp một cô nhân viên soát vé ở đây. Khi thấy tôi đứng một mình, cô ấy đã đến bên tôi hỏi han. Tôi liền kể cho cô ấy nghe và nhờ cô giúp mình tìm cách mẹ. Cô ấy bảo tôi hãy đợi ở quầy bán vé, còn cô sẽ đi thông báo tìm cách mẹ giúp tôi. Tôi ngồi đó đợi nhưng luôn ngóng ra ngoài tìm kiếm chuyển bóng của cách mẹ. Bỗng nhiên, từ xa tôi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của mẹ tôi. Bà ấy đang chạy hết từ chỗ này sang chỗ ông tiếng tìm tôi. Quá vui vì đã tìm được mẹ mình, tôi vừa chạy vừa hét để: "Mẹ ơi, con ở đây, mẹ ơi!". Mẹ tôi khi nghe thấy giọng đảm quen thuộc liền vội quay lại nhìn. Bà ấy đã khóc khi nhìn thấy tôi chạy tới. Khi đến bên mẹ tôi liền ôm chầm lấy bà như sợ bị lạc lần nữa. Cách mẹ tôi đã rất mừng khi tìm thấy tôi. Nó trở thành 1 kỉ niệm khó quên trong tôi và nó cũng cho tôi thấy tình yêu của cách mẹ đối với tôi để lớn vô cùng.
đang được dịch, vui lòng đợi..
