a light that never goes outEXO | Baekhyun/Suho | NC-17 | 36.7k~Romance dịch - a light that never goes outEXO | Baekhyun/Suho | NC-17 | 36.7k~Romance Việt làm thế nào để nói

a light that never goes outEXO | Ba

a light that never goes out
EXO | Baekhyun/Suho | NC-17 | 36.7k~
Romance, Angst
Baekhyun wants Joonmyun to be happy. But that entails certain sacrifices.

Warnings: Slight homophobia, infidelity and unwanted pregnancy

Originally written for [livejournal.com profile] thebaekfest.


a light that never goes out


It’s a nice restaurant. Red tables, black and white seats, and a red-lighted shelf of alcoholic drinks on the wall behind the bar are what greet customers upon entrance, a clear invitation to everyone to drink up and have fun. It seems like a place with good food and good ambiance with its laid-back style and shabby-chic interior design. It’s cozy enough to have people relaxed to hang out and talk about their day with friends, the open kitchen giving that feeling of hominess. But the big bar is the place to be. Decorated with drink crates underneath, the dark oak counter of the bar is filled with drinks and arms of people, raising their hands, requesting for a drink from one of the four bartenders.

Baekhyun is sitting at one of the bar tables, swirling the rum and coke in his glass. Drinking places aren’t normally his scene but he did just get promoted and his friends wouldn’t hear any of his appeals to postpone the celebration for another night. He leans back on his seat and quirks an eyebrow as he eyes Lu Han charming some girl just so he could sneak his way closer to the bar and order their drinks. In the back of his mind, he knows his mobile phone is vibrating in his pocket but refuses to acknowledge it.

“You look tense. This is supposed to be your party!” Baekhyun looks down to see a manicured hand place itself on his bicep, squeezing gently. He lifts his eyes up, smile ready on his lips, and sees dark brown eyes under soft lashes lit up with concern.

“I’m fine.” Baekhyun pats Soojung’s hand as he finishes his first drink of the night. He foresees a long night of drinking if he is honest with himself. “It’s been a long day, despite the promotion.”

“If this is about me inviting—.” Soojung’s brows furrow and Baekhyun reaches up automatically to flick her forehead in an attempt to soothe it.

“Stop that. You’re going to get wrinkles,” he teases her but Soojung only frowns further. Baekhyun laughs, pointy canines appearing, and cuffs the back of her neck just like he’s always done back when they were in university whenever Soojung would be pouty. “I don’t mind. Really,” he assures Soojung when she doesn’t relent. “You know I don’t.”

Soojung sighs and relaxes beside him, their shoulders pressing against each other, allowing Baekhyun to run his fingers through the long strands of her hair. “I know you don’t,” she admits. “It’s just… sometimes, when you two are in the same room together, you look at her like you’re seeing her for the first time and then you look away with some sort of disappointment.”

Baekhyun merely chuckles, lightly bumping the back of her head with his knuckles. “You think too much, you know that?” he teases again.

“That’s just Soojung,” Taemin pipes in, placing their drinks on the table. He swoops down, almost dramatically, and presses a loud kiss on Soojung’s cheek, making her scowl and punch him on the arm. “Half the time we’re together is spent on her just thinking.” He laughs and wraps an arm around her when she punches him again.

“I just don’t like talking to you,” Soojung snaps, rolling her eyes. She pushes Taemin off her and continues to lean against Baekhyun.

Amber merely rolls her eyes and grabs a glass on the table. “Where the hell is Taeyeon?” she demands, taking a swig of her drink. “We haven’t got all night!”

“Lu Han’s still busy, though.” Baekhyun nods towards the bar.

Lu Han is leaning against the counter, one of his hands placed securely around a petite brunette’s waist. Soojung laughs as Taemin and Amber shamelessly shout catcalls, making Lu Han decide to take his flirting some place else, while Baekhyun looks around the bar for Taeyeon.

It’s not that Baekhyun doesn’t want Taeyeon to come. Soojung is wrong to think that he would mind Taeyeon being invited. Sure, he and Taeyeon could have ended things better and maybe less abruptly so that they didn’t shock their friends, but Taeyeon remains to be one of those people that Baekhyun can talk to, if not the only person he can actually confide in. Those three years of romance wouldn’t exist if they weren’t such good friends. The thing is, Baekhyun knows that once Taeyeon arrives, she’s immediately going to know that something’s up.

Baekhyun is startled when Soojung suddenly jumps beside him. He shoots her a bewildered look when she slaps his arm, laughing somewhat nervously. She rolls her eyes as she shoves her hand inside his pocket and pulls out his Blackberry Curve that looks like it’s seen one too many rough days. Taemin snorts at the sight of his phone, while Amber raises an eyebrow.

“Is that still the phone Taeyeon gave you for your birthday ages ago?” Amber asks amusedly.

Baekhyun opens his mouth to defend his phone and his personality of giving value to things and replacing them when it’s completely unnecessary, as well as not spending money needlessly, but then Soojung is turning his phone around to look at who’s calling and Baekhyun feels like lunging towards her.

“I’m here,” Taeyeon announces with a smile, smoothly getting Baekhyun’s phone away from Soojung’s hands and back to Baekhyun. There are cheers and greetings with hugs and kisses, after which Taeyeon turns to Baekhyun with a knowing look.

Baekhyun swallows tensely as he puts his phone back in his pocket without even bothering to look at the ID of the caller. “Hey,” he says weakly. “You made it.”

Taeyeon looks like at him, clearly debating whether she’s going to tell him off on something he’s not even sure how she knows or whether she’ll let it go. Baekhyun is hoping she’d let it go, except Taeyeon wouldn’t be Taeyeon if she did that. She places a hand on his wrist, a familiar gesture, one that’s been done so many times in the course of the time they’ve known each other. But this one is heavy and full of meaning that Baekhyun doesn’t want to acknowledge.

“Sooner or later you’re going to have to decide where you want to take this,” Taeyeon quietly tells Baekhyun later on when the others are all congregated by the bar, where one of the bartenders had started to do some tricks. “Call him back.”

Baekhyun slumps back as Taeyeon gets up to join their friends and takes out his Blackberry.




÷





It takes Baekhyun two days to do what he should have done right after Taeyeon told him off. Baekhyun rarely ever procrastinates and even when he does, it’s not something he’s ever happy of doing. In his line of work, doing things at the last minute is a no-no as thing could always be forgotten in the time that has passed. But with this, with him, Baekhyun always does things last minute because he believes he has—needs—the luxury of time in this matter.

Baekhyun is standing outside of the intimidating concrete structure that has seen and been a witness to years and years of history and art. He doesn’t go here very often, always preferring to meet some place where no introductions would be made and no questions would be asked. He takes his Blackberry out, taking a couple of seconds to press on the scotch tape that’s holding the cover of the battery to the body of the phone, before sending a text message.

It’s hotter and humid than usual but Baekhyun decides to wait outside and take a seat on the second step from the top in front of the entrance. He leans against one of the intimidating pillars and watches the cars pass by. He’s not even really an art fan. Even when he was still in school, he refused to take part in school field trips where they were required to go to museums. Baekhyun didn’t think there would come a time that he would end up dating a museum curator of all people.

“Hey,” a voice interrupts his short quiet time, “what are you doing out here?”

Baekhyun looks up and the faint thrumming in his chest starts the way it does every time he’s with Joonmyun. He shifts closer to the pillar as if to make room for him to sit beside him, which he does.

“Didn’t want to disrupt your work,” Baekhyun says with a half shrug.

“I’m just reading through some things at the moment,” Joonmyun tells him with a small smile. He pauses for a second, something that Baekhyun notices he does when he’s about to ask Baekhyun something that Baekhyun may or may not agree with. It’s a thought that Baekhyun thinks he should be concerned about, but something that he doesn’t give much thought to. “It wouldn’t be a bother… to anyone if you did come inside,” he adds.

Baekhyun bites his lower lip as a couple of teenagers in uniforms trudge up the steps and go inside the museum. It’s not that he isn’t interested in what Joonmyun does, despite his lack of interest in the arts, he just not keen on showing that interest where anyone may see it. But then Joonmyun is playing with the sleeves of his navy blue sweater, the one with squiggly lines right at the chest that Baekhyun wouldn’t be caught dead in, and Baekhyun thinks that he can indulge Joonmyun’s request if only it would get the sadness in the corner of Joonmyun’s eyes out.

The museum seems bigger than the last time he’d been in there—it was only a couple of weeks ago but it really feels like a lifetime. Baekhyun pauses right by the entrance of one of the exhibits as he notices a huge painting that hadn’t been there the last time. Joonmyun bristles with pride by his side.

“It just came in last week,” Joonmyun explains. “It took me a while to secure an exhibition time for it since every museum wants their hands on it, but it’s going to be here for a couple of weeks.”

“How big is it?” Baekhyun asks, approaching it. He cranes his neck to look up at it when he gets closer. “It’s ama
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
một ánh sáng không bao giờ đi ra ngoàiEXO | Baekhyun/Suho | NC-17 | 36.7 k ~Lãng mạn, AngstBaekhyun muốn Joonmyun để được hạnh phúc. Nhưng mà đòi hỏi phải hy sinh nhất định.Cảnh báo: Nhẹ homophobia, ngoại tình và không mong muốn mang thaiBan đầu được viết cho [livejournal.com hồ sơ] thebaekfest.một ánh sáng không bao giờ đi ra ngoàiNó là một nhà hàng tốt đẹp. Bảng màu đỏ, màu đen và trắng ghế và một thềm thắp sáng màu đỏ của thức uống có cồn trên bức tường phía sau quầy bar là những gì chào đón khách vào lối vào, một lời mời rõ ràng để tất cả mọi người để uống và vui chơi. Nó có vẻ như một nơi với thực phẩm tốt và tốt tuyệt với phong cách thoải mái và thiết kế nội thất shabby chic. Thật ấm cúng, đủ để có người thoải mái để treo ra ngoài và nói chuyện về ngày của họ với bạn bè, nhà bếp mở cho cảm giác hominess. Nhưng thanh lớn là nơi để. Được trang trí với đồ uống thùng bên dưới, số lượt truy cập sồi tối của thanh là đầy với đồ uống và cánh tay của người dân, nâng cao tay của họ, yêu cầu cho một thức uống từ một trong bốn bartenders.Baekhyun ngồi tại một trong thanh bảng, xoáy rum và cốc trong thủy tinh của mình. Uống nơi thường không cảnh của ông nhưng ông đã chỉ nhận được đẩy mạnh và bạn bè của mình sẽ không nghe bất kỳ kháng cáo của mình để trì hoãn Lễ kỷ niệm cho một đêm. Ông leans trở lại trên ghế và quirks của mình một lông mày như ông mắt Lu Han duyên dáng một cô gái chỉ vì vậy ông có thể sneak đường tiến gần hơn đến thanh và trật tự thức uống của họ. Ở mặt sau của tâm trí của mình, ông biết điện thoại di động của mình rung trong túi của mình nhưng từ chối thừa nhận nó."Em căng thẳng. Điều này coi là bữa tiệc của bạn!" Baekhyun trông để xem một bàn tay manicured đặt chính nó trên bicep của mình, ép nhẹ nhàng. Ông nâng đôi mắt của mình lên, sẵn sàng nụ cười trên môi của mình, và nhìn thấy đôi mắt màu nâu tối dưới lông mi mềm sáng lên với mối quan tâm."Tôi đang tốt." Baekhyun bắt Soojung của tay khi ông kết thúc của mình thức uống đầu tiên của ban đêm. Ông thấy trước một đêm dài của uống nếu ông là trung thực với chính mình. "Nó đã là một ngày dài, mặc dù chương trình khuyến mại.""Nếu điều này là về tôi mời —." Lông mày của Soojung xoi đường và Baekhyun đạt lên tự động flick trán của cô trong một nỗ lực để làm dịu nó."Dừng lại. Bạn đang đi để có được các nếp nhăn,"ông khi cô ấy nhưng Soojung chỉ frowns hơn nữa. Baekhyun cười, răng nanh pointy xuất hiện, và cuffs phía sau cổ của cô giống như ông luôn luôn được thực hiện sau khi họ đã tại trường đại học bất cứ khi nào Soojung sẽ pouty. "Tôi không nhớ. Thực sự,"ông đảm bảo Soojung khi cô không trở nên dịu dàng. "Bạn biết tôi không."Soojung thở dài và thư giãn bên cạnh anh ta, vai của họ cách nhấn với nhau, cho phép Baekhyun để chạy ngón tay của mình thông qua các sợi cáp dài của mái tóc của mình. "Tôi biết bạn không," cô ấy thừa nhận. "Nó chỉ là... đôi khi, khi em đang ở trong cùng một phòng với nhau, bạn nhìn vào cô ấy như bạn đang nhìn thấy cô ấy lần đầu tiên và sau đó bạn nhìn xa với một số loại thất vọng."Baekhyun chỉ cười, nhẹ chạm mặt sau của đầu với đốt ngón tay của mình. "Bạn nghĩ quá nhiều, bạn biết điều đó?" ông khi một lần nữa."Đó là chỉ Soojung," Taemin ống, đặt thức uống của họ trên bảng. Ông swoops down, gần như đáng kể, và ép một nụ hôn lớn trên má của Soojung, làm cho cô ấy scowl và đấm anh ta trên cánh tay. "Một nửa thời gian chúng ta bên nhau được chi chỉ cần suy nghĩ của mình." Ông cười và kết thúc tốt đẹp một cánh tay xung quanh cô khi cô đấm anh ta một lần nữa."Tôi chỉ không thích nói chuyện với bạn," Soojung snaps, cán đôi mắt của cô. Cô đẩy Taemin ra và tiếp tục để nạc chống lại Baekhyun.Amber chỉ cuộn đôi mắt của mình và lấy một ly trên bảng. "Nơi địa ngục là Taeyeon?" cô nhu cầu, tham gia một swig đồ uống của mình. "Chúng tôi đã không nhận tất cả các đêm!""Lu Han là vẫn còn bận rộn, mặc dù." Baekhyun gật đầu hướng tới thanh. Lu Han nghiêng chống lại số lượt truy cập, một trong tay của mình được đặt một cách an toàn xung quanh một mái tóc đen petite eo. Soojung cười như Taemin và Amber shamelessly kêu la whistle, làm Lu Han quyết định tham gia của ông tán tỉnh một số nơi khác, trong khi Baekhyun nhìn xung quanh thanh cho Taeyeon.Nó không phải là Baekhyun không muốn Taeyeon tới. Soojung là sai lầm khi nghĩ rằng ông sẽ nhớ Taeyeon được mời. Chắc chắn, ông và Taeyeon có thể đã kết thúc những điều tốt hơn và có lẽ ít đột ngột do đó họ không gây sốc bạn bè của họ, nhưng Taeyeon vẫn là một trong những người Baekhyun có thể nói chuyện với, nếu không phải là người duy nhất ông có thể thực sự tâm sự trong. Những ba năm của lãng mạn sẽ không tồn tại nếu họ không phải là như vậy bạn tốt. Điều này là, Baekhyun biết rằng một khi Taeyeon đến, cô ngay lập tức sẽ biết rằng một cái gì đó là lên.Baekhyun giật mình khi Soojung đột nhiên nhảy bên cạnh anh ta. Anh ta bắn cho cô một cái nhìn hoang mang khi cô tát cánh tay của mình, cười một chút nervously. Cô cuộn đôi mắt của cô như cô shoves tay bên trong túi của mình và kéo ra của ông Blackberry Curve trông giống như nó đã thấy một quá nhiều ngày thô. Taemin snorts nhìn thấy điện thoại của mình, trong khi Amber tăng một lông mày."Là vẫn còn điện thoại Taeyeon đã cho bạn cho ngày sinh nhật của bạn lứa tuổi trước đây?" Amber yêu cầu amusedly.Baekhyun mở miệng của mình để bảo vệ điện thoại của mình và nhân cách của mình cho các giá trị cho những thứ và thay thế chúng khi nó là hoàn toàn không cần thiết, cũng như không chi tiêu tiền needlessly, nhưng sau đó Soojung là chuyển điện thoại của mình xung quanh để xem ai đang gọi và Baekhyun cảm thấy như lunging đối với cô ấy."Tôi đang ở đây," Taeyeon công bố với một nụ cười, thuận lợi nhận được Baekhyun của điện thoại ra khỏi bàn tay của Soojung và trở lại Baekhyun. Có là chúc mừng và lời chào với những cái ôm và những nụ hôn, sau đó Taeyeon biến để Baekhyun với một cái nhìn biết.Baekhyun nuốt tensely như ông đặt điện thoại của mình trở lại trong túi của mình mà không cần ngay cả bothering để xem xét ID của người gọi. "Này," ông nói yếu. "Bạn làm cho nó."Taeyeon trông giống như lúc anh ta, rõ ràng tranh luận cho dù cô sẽ để cho anh ta trên một cái gì đó ông là không chắc chắn thậm chí như thế nào cô biết hoặc cho dù cô sẽ cho nó đi. Baekhyun là hy vọng cô sẽ cho nó đi, ngoại trừ Taeyeon sẽ không là Taeyeon nếu cô ấy đã làm điều đó. Cô đặt một bàn tay trên cổ tay của mình, một cử chỉ quen thuộc, một trong đó đã thực hiện rất nhiều lần trong quá trình thời gian họ đã biết nhau. Nhưng điều này là nặng và đầy ý nghĩa mà Baekhyun không muốn thừa nhận."Sớm hay muộn bạn sẽ phải quyết định nơi bạn muốn thực hiện việc này," Taeyeon lặng lẽ nói với Baekhyun sau này khi những người khác tất cả các congregated bởi bar, nơi một số bartenders đã bắt đầu làm một số thủ thuật. "Gọi anh ta trở lại."Baekhyun độ sụt trở lại như Taeyeon được lên để tham gia bạn bè của họ và đưa ra Blackberry của mình.÷Nó cần Baekhyun hai ngày để làm những gì ông nên đã thực hiện ngay sau khi Taeyeon nói anh ta ra. Baekhyun ít khi bao giờ procrastinates và ngay cả khi ông đã làm, nó không phải là một cái gì đó ông là bao giờ hạnh phúc của công việc. Trong dòng công việc của mình, làm việc ở phút cuối cùng là một không-không như điều luôn luôn có thể bị lãng quên trong thời gian đã trôi qua. Nhưng với điều này, với anh ta, Baekhyun luôn luôn làm những điều phút cuối cùng bởi vì ông tin rằng ông đã — cần — sự sang trọng của thời gian trong vấn đề này.Baekhyun đang đứng bên ngoài của cấu trúc bê tông đáng sợ mà đã nhìn thấy và là một nhân chứng trong nhiều năm và năm của lịch sử và nghệ thuật. Ông không đi ở đây rất thường xuyên, luôn luôn thích để đáp ứng một số nơi mà không có giới thiệu sẽ được thực hiện và không có câu hỏi nào được yêu cầu. Ông mất Blackberry của mình ra ngoài, tham gia một vài giây để bấm vào băng dính đang nắm giữ nắp pin cho cơ thể của điện thoại, trước khi gửi tin nhắn văn bản.Nó là nóng và ẩm hơn bình thường nhưng Baekhyun quyết định chờ đợi bên ngoài và có một chỗ ngồi trên bước thứ hai từ đầu ở phía trước của cửa ra vào. Ông leans chống lại một trong những trụ cột đáng sợ và đồng hồ những chiếc xe đi qua. Anh ta không thậm chí thực sự là một fan hâm mộ nghệ thuật. Ngay cả khi ông đã vẫn còn ở trường, ông đã từ chối tham gia vào chuyến tham quan trường nơi họ được yêu cầu để đi đến bảo tàng. Baekhyun không nghĩ có sẽ đến một thời gian ông sẽ kết thúc hẹn hò với một người phụ trách bảo tàng của tất cả mọi người."Hey," một giọng nói ngắt ngắn thời gian yên tĩnh của mình, "là gì bạn làm đây?"Baekhyun nhìn lên và thrumming mờ nhạt trong ngực của mình bắt đầu cách nó mỗi khi ông là với Joonmyun. Ông thay đổi địa điểm gần nhất để các trụ cột như thể để nhường chỗ cho anh ta để ngồi bên cạnh anh ta, mà ông đã làm."Không muốn để làm gián đoạn công việc của bạn," Baekhyun nói với một nửa shrug."Tôi chỉ đọc qua một số điều ở thời điểm này," Joonmyun nói với anh ta với một nụ cười nhỏ. Ông tạm dừng cho một thứ hai, một cái gì đó Baekhyun thông báo ông nào khi ông về để yêu cầu một cái gì đó mà Baekhyun có thể hoặc có thể không đồng ý với Baekhyun. Nó là một ý nghĩ Baekhyun nghĩ rằng ông cần được quan tâm về, nhưng một cái gì đó rằng ông không đưa ra nhiều suy nghĩ để. "Nó sẽ không là một bận tâm... cho bất cứ ai nếu bạn đã đến bên trong," ông nói thêm.Baekhyun cắn môi dưới của mình như là một vài của thanh thiếu niên trong đồng phục trudge lên các bước và đi trong bảo tàng. Nó không phải là rằng ông không phải là quan tâm đến những gì Joonmyun hiện, mặc dù sự thiếu quan tâm đến nghệ thuật, ông chỉ cần không quan tâm về thấy quan tâm đến nơi bất cứ ai có thể nhìn thấy nó. Nhưng sau đó Joonmyun chơi với tay áo của mình áo len màu xanh Hải quân, một với dòng squiggly ngay ở ngực Baekhyun sẽ không được đánh bắt chết trong, và Baekhyun nghĩ rằng ông có thể thưởng thức yêu cầu của Joonmyun nếu chỉ có nó sẽ nhận được nỗi buồn ở góc của mắt của Joonmyun ra.Bảo tàng có vẻ lớn hơn lần cuối cùng ông đã ở đó-nó đã là chỉ là một vài tuần trước đây nhưng nó thực sự cảm thấy như một đời. Baekhyun tạm dừng quyền bởi lối vào của một trong những cuộc triển lãm như ông thông báo một bức tranh lớn mà đã không có là thời gian qua. Joonmyun lông với niềm tự hào của mình ở bên cạnh."Nó chỉ đến trong tuần trước," Joonmyun giải thích. "Nó đã cho tôi một lúc để bảo đảm một thời gian triển lãm cho nó kể từ khi mỗi museum muốn bàn tay của họ trên nó, nhưng nó là có ở đây cho một vài tuần.""Làm thế nào lớn là nó?" Baekhyun hỏi, tiếp cận nó. Ông cần cẩu cổ để nhìn vào nó khi ông được gần gũi hơn. "Đó là ama
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
một ánh sáng không bao giờ tắt
EXO | Baekhyun / Suho | NC-17 | 36.7k ~
Romance, Angst
Baekhyun muốn Joonmyun để được hạnh phúc. Nhưng điều đó đòi hỏi phải hy sinh nhất định. Cảnh báo: chứng sợ đồng tính nhẹ, không chung thủy và thai ngoài ý muốn Nguyên viết cho [livejournal.com hồ sơ] thebaekfest. Một ánh sáng không bao giờ tắt Đó là một nhà hàng đẹp. Bảng màu đỏ, ghế màu đen và trắng, và một kệ đỏ sáng của đồ uống có cồn trên tường phía sau quầy bar là những gì chào đón khách hàng khi lối vào, một lời mời gọi rõ ràng để mọi người uống và vui chơi. Nó có vẻ như một nơi có thức ăn ngon và tuyệt tốt với phong cách thoải mái của nó và thiết kế nội thất tồi tàn-chic. Nó đủ ấm cúng để có người thoải mái để đi chơi và nói về một ngày của họ với bạn bè, nhà bếp mở cho rằng cảm giác của hominess. Nhưng thanh lớn là nơi để được. Được trang trí với thùng uống bên dưới, cây sồi truy cập tối của thanh được làm đầy với đồ uống và vũ khí của người dân, nâng cao tay của họ, yêu cầu cho một thức uống từ một trong bốn bartender. Baekhyun đang ngồi ở một chiếc bàn bar, lắc đều rum và than cốc trong cốc của mình. Nơi uống bình thường không cảnh của mình nhưng ông đã chỉ được thăng tiến và bạn bè của ông sẽ không nghe bất kỳ lời kêu gọi của ông hoãn lễ kỷ niệm cho một đêm nữa. Ông nghiêng trở lại chỗ ngồi của mình và đôi mà mày khi anh mắt Lu Han quyến rũ một cô gái chỉ để anh có thể lẻn theo cách của mình gần gũi hơn với quầy bar và gọi đồ uống của họ. Trong tâm trí của mình, ông biết điện thoại di động của mình đang rung trong túi của mình, nhưng từ chối thừa nhận nó. "Bạn trông căng thẳng. Đây được coi là bữa tiệc của bạn! "Baekhyun nhìn xuống để thấy một nơi tay cắt tỉa cẩn thận cứ vào bicep mình, bóp nhẹ nhàng. Ông nhấc mắt lên, mỉm cười sẵn sàng trên môi anh, và thấy đôi mắt màu nâu sẫm dưới hàng mi mềm sáng lên với mối quan tâm. "Tôi ổn." Baekhyun vỗ tay Soojung khi anh kết thúc uống đầu tiên của ông về đêm. Ông thấy trước một đêm dài của việc uống rượu nếu anh là trung thực với chính mình. "Đó là một ngày dài, mặc dù chương trình khuyến mãi." "Nếu đây là về tôi inviting-." Lông mày rãnh Soojung và Baekhyun đạt lưu tự động vào flick trán trong một nỗ lực để làm dịu nó. "Dừng lại. Bạn sẽ nhận được các nếp nhăn, "anh trêu chọc cô, nhưng Soojung chỉ cau mày hơn nữa. Baekhyun cười, răng nanh nhọn xuất hiện, và còng phía sau cổ của cô giống như anh ấy luôn luôn thực hiện trở lại khi họ ở đại học bất cứ khi nào Soojung sẽ pouty. "Tôi không nghĩ. Thực sự, "anh trấn an Soojung khi cô ấy không trở nên dịu dàng. "Bạn biết tôi không." Soojung thở dài và thư giãn bên cạnh anh, vai của họ đè lên nhau, cho phép Baekhyun để chạy các ngón tay của mình thông qua các sợi dài của mái tóc của mình. "Tôi biết bạn không," cô thừa nhận. "Nó chỉ là ... đôi khi, khi hai bạn ở cùng phòng với nhau, bạn nhìn vào cô ấy như bạn đang nhìn thấy cô lần đầu tiên và sau đó bạn nhìn đi chỗ khác với một số loại thất vọng." Baekhyun chỉ cười khúc khích, nhẹ nhàng chạm lưng đầu cô với những đốt ngón tay. "Bạn có nghĩ quá nhiều, bạn có biết điều đó không?" Anh trêu chọc một lần nữa. "Đó chỉ là Soojung," Ống Taemin trong, đặt đồ uống của họ trên bàn. Ông đáp xuống, gần như mạnh và ấn vào một nụ hôn lên má lớn của Soojung, làm cho khuôn mặt cau có của cô và đấm anh ta trên cánh tay. "Một nửa thời gian chúng tôi ở cùng nhau được chi chỉ là suy nghĩ của cô." Anh ta cười và kết thúc tốt đẹp một cánh tay quanh cô khi cô đấm anh ta một lần nữa. "Tôi chỉ không thích nói chuyện với bạn," Soojung snaps, đảo mắt. Cô đẩy Taemin ra khỏi cô ấy và tiếp tục phải tựa Baekhyun. Amber chỉ tròn mắt và lấy một ly trên bàn. "Trường hợp địa ngục là Taeyeon?" Cô yêu cầu, lấy một róc rách của uống của cô. "Chúng ta không có cả đêm!" "Lu Han vẫn bận rộn, mặc dù." Baekhyun gật đầu về phía quầy bar. Lu Han đang đứng dựa người vào quầy bếp, một tay đặt an toàn quanh eo một brunette nhỏ nhắn của. Soojung cười khi Taemin và Amber không biết xấu hổ hét catcalls, làm cho Lu Han quyết định lấy anh tán tỉnh một số nơi khác, trong khi Baekhyun nhìn xung quanh thanh cho Taeyeon. Nó không phải là Baekhyun không muốn Taeyeon tới. Soojung là sai lầm khi nghĩ rằng anh sẽ nhớ Taeyeon được mời. Chắc chắn, ông và Taeyeon có thể đã kết thúc mọi việc tốt hơn và có lẽ ít đột ngột để họ không gây sốc bạn bè của họ, nhưng Taeyeon vẫn là một trong những người mà Baekhyun có thể nói chuyện, nếu không phải là người duy nhất anh ta thực sự có thể tâm sự. Ba năm của sự lãng mạn sẽ không tồn tại nếu họ không phải là những người bạn tốt như vậy. Có điều là, Baekhyun biết rằng một khi Taeyeon đến, cô ấy ngay lập tức sẽ biết mà lên. Một cái gì đó của Baekhyun là giật mình khi Soojung chợt nhảy lên bên cạnh anh. Ông bắn cô một cái nhìn hoang mang khi cô tát vào cánh tay của mình, cười một chút lo lắng. Cô tròn mắt khi cô nhét tay vào túi của mình và lôi ra đường cong Blackberry của mình mà hình như nó nhìn thấy một trong nhiều ngày thô. Taemin khịt mũi khi nhìn thấy điện thoại của mình, trong khi Amber tăng mày. "Đó có phải là vẫn điện thoại Taeyeon đã cho bạn cho các lứa tuổi sinh nhật của bạn trước?" Amber hỏi thích thú. Baekhyun mở miệng ra để bảo vệ điện thoại của mình và tính cách của mình cho giá trị vật và thay thế chúng khi nó hoàn toàn không cần thiết, cũng như không chi tiêu tiền không cần thiết, nhưng sau đó Soojung là biến điện thoại của mình xung quanh để xem ai đang gọi và Baekhyun cảm thấy như lunging về phía cô. "Tôi ở đây," Taeyeon tuyên bố với một nụ cười , thông suốt nhận được điện thoại của Baekhyun khỏi tay Soojung và trở lại Baekhyun. Có cổ vũ và lời chào với những cái ôm và những nụ hôn, sau đó Taeyeon quay sang Baekhyun với một cái nhìn biết. Baekhyun nuốt khẩn trương khi ông đặt điện thoại của mình trở lại trong túi của mình mà không cần đàn để nhìn vào ID của người gọi. "Hey," ông nói một cách yếu ớt. "Bạn đã làm cho nó." Taeyeon trông giống như anh, tranh luận rõ ràng cho dù cô ấy sẽ nói cho anh ta ra một cái gì đó về anh ta thậm chí không chắc chắn làm thế nào cô biết hay cô ta sẽ để cho nó đi. Baekhyun đang hy vọng cô ấy sẽ để cho nó đi, ngoại trừ Taeyeon sẽ không được Taeyeon nếu cô ấy đã làm điều đó. Cô đặt tay lên cổ tay của mình, một cử chỉ quen thuộc, một trong đó là được thực hiện rất nhiều lần trong quá trình thời gian họ đã biết nhau. Nhưng, lần này là nặng nề và đầy ý nghĩa mà Baekhyun không muốn thừa nhận. "Sớm hay muộn bạn sẽ phải quyết định nơi bạn muốn thực hiện việc này," Taeyeon lặng lẽ nói với Baekhyun sau khi những người khác là tất cả các tụ bởi các quán bar, nơi một trong những bartender đã bắt đầu để làm một số thủ thuật. "Gọi anh ta lại." Baekhyun sụt giảm trở lại như Taeyeon đứng dậy để tham gia bạn bè của họ và đưa ra Blackberry của mình. ÷ Mất Baekhyun hai ngày để làm những gì mình nên làm ngay sau khi Taeyeon nói với anh ta ra. Baekhyun hiếm khi procrastinates và thậm chí khi anh ấy làm, nó không phải cái gì anh ấy bao giờ hạnh phúc làm. Trong đường dây của mình trong công việc, làm việc ở những phút cuối cùng là một không-không là điều luôn luôn có thể bị lãng quên trong thời gian đó đã trôi qua. Nhưng với điều này, với anh ta, Baekhyun luôn luôn làm những điều phút cuối cùng bởi vì ông tin rằng ông có-cầu-sự sang trọng của thời gian trong vấn đề này. Baekhyun đang đứng bên ngoài của các kết cấu bê tông đáng sợ mà đã thấy và làm chứng cho năm và nhiều năm lịch sử và nghệ thuật. Ông không đi đây rất thường xuyên, luôn luôn thích để đáp ứng một số nơi mà không giới thiệu sẽ được thực hiện và không có câu hỏi xin được hỏi. Ông mất Blackberry của mình ra, lấy một vài giây để nhấn trên băng scotch đó là giữ bìa của pin để cơ thể của điện thoại, trước khi gửi một tin nhắn văn bản. Đó là nóng và ẩm ướt hơn bình thường nhưng Baekhyun quyết định chờ đợi bên ngoài và có một chỗ ngồi trên bước thứ hai từ đầu ở phía trước lối vào. Ông nghiêng người đối với một trong những trụ cột đáng sợ và đồng hồ các xe đi qua. Anh ấy thậm chí không thực sự là một fan hâm mộ nghệ thuật. Ngay cả khi ông còn ở trường, ông đã từ chối tham gia vào chuyến đi thực tế trường học, nơi họ bị bắt buộc phải đi đến viện bảo tàng. Baekhyun đã không nghĩ rằng sẽ đến một thời điểm mà ông sẽ kết thúc hẹn hò với một người phụ trách bảo tàng của tất cả mọi người. "Hey," một giọng nói ngắt thời gian ngắn yên tĩnh của mình, "Cậu đang làm gì ở đây?" Baekhyun nhìn lên và mờ nhạt thrumming trong lồng ngực của ông bắt đầu theo cách nó mỗi khi ông ấy còn có Joonmyun. Anh ta di chuyển gần hơn với các trụ cột như nếu để nhường chỗ cho anh ngồi bên cạnh anh, mà anh làm. "Không muốn làm gián đoạn công việc của bạn," Baekhyun nói với một nửa cái nhún vai. "Tôi chỉ đọc qua một số điều tại thời điểm này, "Joonmyun nói với anh với một nụ cười nhỏ. Ông dừng lại một giây, một cái gì đó mà Baekhyun nhận thấy anh ấy khi anh ấy về để hỏi Baekhyun một cái gì đó mà Baekhyun có thể hoặc có thể không đồng ý với. Đó là một suy nghĩ rằng Baekhyun nghĩ rằng ông nên được quan tâm, nhưng một cái gì đó mà ông không nghĩ nhiều đến. "Nó sẽ không phải là một bận tâm ... để bất cứ ai nếu bạn đã vào được bên trong," ông nói thêm. Baekhyun cắn môi dưới của mình như là một vài thanh thiếu niên trong trang phục một cách mệt nhọc lên những bậc thang và đi vào bên trong bảo tàng. Nó không phải là anh không quan tâm đến những gì Joonmyun có, mặc dù sự thiếu quan tâm đến nghệ thuật, anh chỉ không thích cái thấy quan tâm, nơi bất cứ ai có thể nhìn thấy nó. Nhưng sau đó Joonmyun đang chơi với tay áo của áo len màu xanh hải quân của mình, là nguệch ngoạc dòng ngay tại ngực mà Baekhyun sẽ không bị bắt chết trong, và Baekhyun nghĩ rằng ông có thể thưởng thức yêu cầu Joonmyun nếu chỉ có nó sẽ nhận được nỗi buồn trong khóe mắt của Joonmyun ra. Các bảo tàng có vẻ lớn hơn so với lần cuối cùng anh đã ở đó, nó chỉ là một vài tuần trước đây nhưng nó thực sự cảm thấy như một đời. Baekhyun dừng ngay bởi lối vào của một trong những cuộc triển lãm như ông để ý thấy một bức tranh rất lớn mà đã không có thời gian qua. Joonmyun lông với niềm tự hào bên cạnh anh. "Nó chỉ đến vào tuần trước," Joonmyun giải thích. "Tôi phải mất một thời gian để đảm bảo một thời gian triển lãm cho nó vì mỗi bảo tàng muốn chạm tay vào nó, nhưng nó sẽ được ở đây một vài tuần." "Làm thế nào lớn là nó?" Baekhyun hỏi, tiếp cận nó. Ông cẩu cổ để nhìn lên nó khi ông được gần gũi hơn. "Đó là ama


















































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: