FanFictionJust InCommunityForumMoreUnder the Skin by eprime Anime » Fi dịch - FanFictionJust InCommunityForumMoreUnder the Skin by eprime Anime » Fi Việt làm thế nào để nói

FanFictionJust InCommunityForumMore

FanFiction
Just In
Community
Forum

More
Under the Skin by eprime
Anime » Finder Series Rated: M, English, Romance & Drama, Words: 81k+, Favs: 453, Follows: 214, Published: Nov 18, 2011 Updated: Jun 27, 2013
264 Chapter 1: Ain't No Chance to Win
Rating: PG-13

Pairing: Asami/Akihito

Contains: coarse language

Summary: Fisrt contact

Disclaimer: These characters belong to Yamane Ayano, not me.

Author's Note: I think this will end up at around five chapters according to my current outline, but don't hold me to that!

The setting sun looked as if it was floating in the water; a bloated, pinkish-orange circle that looked too pretty to be real against the backdrop of faded blues, purples and pinks that spread across the arc of the sky. Juxtaposed against the stark lines of the warehouses lining the harbor, and the blunt, ugly barges lumbering out into the bay, it made for just the kind of interesting shot Akihito wanted. He snapped several pictures, then crouched down to capture a different angle.

Movement below him attracted his attention. Two men walked toward the large warehouse that fronted the water and paused before one of the large iron bollards lining the pier. A bright flash hit Akihito's eyes when one of the men removed a lighter from his pocket, reflecting the low sun's rays. Their long shadows stretched out behind them, an elongated mirror of their silhouetted figures. Akihito couldn't resist taking the shot of the compelling picture.

It was enough. He already had hundreds of images to go through, and the light was fading fast. He wasn't equipped to take good night shots at the moment, so he carefully put his camera away and slung the bag across his shoulder, pleased with his day's work. The cries of the seagulls made him shiver a little as the sun slipped lower, the mournful sound sending a ripple down his spine.

He leaned against the railing of the rooftop and watched the final few minutes until the sun slipped beneath the horizon, and all that was left in the sky was a diffuse blush of light, going a deeper purplish gray with every passing moment. Time to get going. Quickly but quietly, he scampered down the fire escape. He hadn't exactly asked permission to be here, and he didn't want any trouble. Yama-san would have his head if got into a mess now after all his efforts to knock some sense into it in the first place.

Akihito grinned as he jumped from the last landing, steadying himself before rounding the corner. His shots were going to be really cool, though.

His eager jog around the building was halted when he met with a solid chest that sent him flying back on his ass. He gaped up at the blond giant who reached down, face impassive, and hauled him back to his feet, leaving his camera bag on the ground.

Flustered, Akihito, bobbed down in an abrupt bow, or tried to as best he could considering the man still had a firm hold on his arm. "Sorry! I'm really sorry. I wasn't paying attention."

The man said nothing, just reeled Akihito in, one hand clamped firmly around his bicep.

"Hey!" Akihito reached up in a futile effort to pry the fingers loose, an edge of confusion and apprehension beginning to send his heart rate higher. "Let go! I said I was sorry!"

Instead of letting go, the man twisted him around, took hold of his other arm, and pulled his wrist behind his back. Akihito struggled more earnestly until his wrist was pulled higher, causing a sharp pain in Akihito's shoulder.

"Aaah! Stop it! What do you think you're doing?"

"Settle down," the man finally said. "The boss will be here in a minute."

"The boss? What the hell are you talking about?"

Akihito swore and writhed, but soon gave that up as another wrench of his arm made him cry out at the flaring pain.

"Bastard! Did that bad bleach job sizzle your brain or something? Let me go!"

A smooth chuckle made him go still. Akihito heard the crunch of gravel, and two other men came around the brute holding him.

"What have we here? A stray cat?"

The taller of the two new arrivals took a stance in front of Akihito, eyes raking over him in seeming amusement, but not missing a thing. Akihito's chest was rising and falling rapidly as the adrenaline pumped through his bloodstream. Was this the blond guy's boss, then? Fear, only now really beginning to bloom inside his gut, made his breath short, his knees feel shaky, but his chin came up, eyebrows drawing down over his eyes as he tried to stare the man down.

The man's smile grew more pronounced at the show of defiance. He stepped in for a closer, slower look, taking in the subtle heave of Akihito's chest, the faint tremble in the fingers of the hand not secured behind his back, the mussed state of Akihito shirt, and the way it rode up on his midriff. With his artist's eye, Akihito couldn't help but take notice of the unusual golden brown color of his eyes as they locked on Akihito's and his striking good looks that were only enhanced by the intimidating aura he exuded. But those thoughts quickly fled when the man deliberately ran a fingertip along the exposed skin between the bottom of his t-shirt and the waistband of his jeans.

"Wh-what…"

The confusion and uncertainty in Akihito's face and voice evoked an infuriating smirk that had Akihito's back up again at once.

"What the hell? Let me go already!" He jerked angrily in the blond man's grip. "Look, I know I didn't get permission to be up there. I'm sorry. I just wanted to take some pictures."

"Right, the pictures." The man sounded almost jovial, as if they were the best of friends and were only making light-hearted conversation. "Is this your camera?"

He bent to retrieve it, passing the bag over to the man wearing glasses who stood a few steps back . "Nice. Looks expensive."

"Yeah, it is. So hands off." Akihito glared.

The man laughed. "Relax, I'll take good care of it. And in return, won't you tell me who sent you out here?"

"Nobody sent me out here, you jerk! Are you crazy? I came on my own."

With frightening speed, Akihito found himself slammed back against the wall of the building, the man's hand pinning him there easily; every heavy, rapid thud of Akihito's heart drumming hard against the flat of his palm. The blond man and the one with glasses came up on either side of him, hemming Akihito in.

"Who sent you?" The man's voice was still calm, soft, but it held a barely leashed power and warning that made Akihito shiver.

"N-no one. H-honest. Well, my teacher gave the class the assignment, but he didn't tell me to come here specifically."

"Your teacher?" The pressure on his chest eased slightly.

Akihito nodded. "My photography teacher. It's for a project. I thought I could get some good shots here."

The man's unnerving gaze held him for another tense moment, and then he let his hand drop. Akihito's heart stuttered as he reached into his jacket, but he only pulled out a box of cigarettes and slipped one between his lips. The blond man offered a light, and it was only after he had taken a drag that he laughed softly, eyes lit up with amusement again.

Now that his heart had stopped threatening to beat out of his chest, Akihito could truly process that all of them, but especially the man standing in front of him, were were wearing expensive suits and emitting an aura that screamed bad news, as if that hadn't already been made abundantly clear. Shit. What had he gotten himself into? He wasn't stupid. He knew exactly what these men looked like.

"Little boys should be careful where they play."

"I'm not a little boy!" Akihito bristled, stepping away from the wall, his good sense and self-preservation taking a back seat to his hot-headedness once again. "And I'm not playing."

The man gestured as his two henchmen or goons or whatever ever the hell they were moved to restrain Akihito again. Akihito shot them nasty glares as they backed off at the signal.

An elegantly-shaped eyebrow rose, mocking him. "Oh, is that right? How old are you, then?"

"I'm twenty, asshole."

Both eyebrows went up, this time evincing skepticism.

"Almost twenty," Akihito admitted grudgingly.

"Almost, hm?"

He could see the laughter in the man's eyes.

"Give me back my camera." He held his hand out and glared up into those eyes that made him feel so uncomfortable.

"Manners." The man made a tsking sound. "You're in my territory, little alley cat. Why don't you tell me your name first if you want this back." He lifted the camera just out of reach, watching Akihito with an infuriating smirk.

His eyes narrowed, but he knew he didn't have much choice. "Tanaka. Tanaka Aki—Akira."

The man's lips twitched, as if he knew Akihito had given him a false name, but he nodded, handing the camera over the guy with glasses. Before Takaba knew it, he was hauled forward against the man's chest. Shocked, he went rigid, his nose pressing against the tailored suit. He could smell expensive aftershave, smoke, the scent of the man's skin itself. But it was the hands that slipped into the back pocket of his jeans that made his mind go blank; the slow intimate glide of fingers over the curve of his ass that choked the air out of him.

"Wh—Wha…" he finally stuttered as the hands moved to the front of his pants, dipping into the deeper pockets, too close for comfort, and sending him into a mounting panic before the man exhaled against his ear.

"Ah. Here it is."

He was released as his wallet was flipped open and perused. Shit, his school id, all his personal information was in there. He felt like throwing up.

"It's a pleasure, Takaba Akihito."

Akihito flushed at the intimate way his name rolled off the man's tongue.

"Give it back."

His defiance only seemed to amuse the man.

"In time, perhaps."

Akihito had no choice but to wait while the man took his time going through the contents of his wallet. The man chuckled.

"Your birthday is on Children's Day? How appropriate."

"Asshole." Akihito's fists clenched. He didn't care who this guy was. If he didn't watch it Ak
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
FanFictionJust InCommunityForumMoreUnder the Skin by eprime Anime » Finder Series Rated: M, English, Romance & Drama, Words: 81k+, Favs: 453, Follows: 214, Published: Nov 18, 2011 Updated: Jun 27, 2013 264 Chapter 1: Ain't No Chance to WinRating: PG-13Pairing: Asami/AkihitoContains: coarse languageSummary: Fisrt contactDisclaimer: These characters belong to Yamane Ayano, not me.Author's Note: I think this will end up at around five chapters according to my current outline, but don't hold me to that!The setting sun looked as if it was floating in the water; a bloated, pinkish-orange circle that looked too pretty to be real against the backdrop of faded blues, purples and pinks that spread across the arc of the sky. Juxtaposed against the stark lines of the warehouses lining the harbor, and the blunt, ugly barges lumbering out into the bay, it made for just the kind of interesting shot Akihito wanted. He snapped several pictures, then crouched down to capture a different angle.Movement below him attracted his attention. Two men walked toward the large warehouse that fronted the water and paused before one of the large iron bollards lining the pier. A bright flash hit Akihito's eyes when one of the men removed a lighter from his pocket, reflecting the low sun's rays. Their long shadows stretched out behind them, an elongated mirror of their silhouetted figures. Akihito couldn't resist taking the shot of the compelling picture.It was enough. He already had hundreds of images to go through, and the light was fading fast. He wasn't equipped to take good night shots at the moment, so he carefully put his camera away and slung the bag across his shoulder, pleased with his day's work. The cries of the seagulls made him shiver a little as the sun slipped lower, the mournful sound sending a ripple down his spine.He leaned against the railing of the rooftop and watched the final few minutes until the sun slipped beneath the horizon, and all that was left in the sky was a diffuse blush of light, going a deeper purplish gray with every passing moment. Time to get going. Quickly but quietly, he scampered down the fire escape. He hadn't exactly asked permission to be here, and he didn't want any trouble. Yama-san would have his head if got into a mess now after all his efforts to knock some sense into it in the first place.Akihito grinned as he jumped from the last landing, steadying himself before rounding the corner. His shots were going to be really cool, though.His eager jog around the building was halted when he met with a solid chest that sent him flying back on his ass. He gaped up at the blond giant who reached down, face impassive, and hauled him back to his feet, leaving his camera bag on the ground.Flustered, Akihito, bobbed down in an abrupt bow, or tried to as best he could considering the man still had a firm hold on his arm. "Sorry! I'm really sorry. I wasn't paying attention."The man said nothing, just reeled Akihito in, one hand clamped firmly around his bicep."Hey!" Akihito reached up in a futile effort to pry the fingers loose, an edge of confusion and apprehension beginning to send his heart rate higher. "Let go! I said I was sorry!"Instead of letting go, the man twisted him around, took hold of his other arm, and pulled his wrist behind his back. Akihito struggled more earnestly until his wrist was pulled higher, causing a sharp pain in Akihito's shoulder."Aaah! Stop it! What do you think you're doing?""Settle down," the man finally said. "The boss will be here in a minute.""The boss? What the hell are you talking about?"Akihito swore and writhed, but soon gave that up as another wrench of his arm made him cry out at the flaring pain."Bastard! Did that bad bleach job sizzle your brain or something? Let me go!"A smooth chuckle made him go still. Akihito heard the crunch of gravel, and two other men came around the brute holding him."What have we here? A stray cat?"The taller of the two new arrivals took a stance in front of Akihito, eyes raking over him in seeming amusement, but not missing a thing. Akihito's chest was rising and falling rapidly as the adrenaline pumped through his bloodstream. Was this the blond guy's boss, then? Fear, only now really beginning to bloom inside his gut, made his breath short, his knees feel shaky, but his chin came up, eyebrows drawing down over his eyes as he tried to stare the man down.The man's smile grew more pronounced at the show of defiance. He stepped in for a closer, slower look, taking in the subtle heave of Akihito's chest, the faint tremble in the fingers of the hand not secured behind his back, the mussed state of Akihito shirt, and the way it rode up on his midriff. With his artist's eye, Akihito couldn't help but take notice of the unusual golden brown color of his eyes as they locked on Akihito's and his striking good looks that were only enhanced by the intimidating aura he exuded. But those thoughts quickly fled when the man deliberately ran a fingertip along the exposed skin between the bottom of his t-shirt and the waistband of his jeans."Wh-what…"The confusion and uncertainty in Akihito's face and voice evoked an infuriating smirk that had Akihito's back up again at once."What the hell? Let me go already!" He jerked angrily in the blond man's grip. "Look, I know I didn't get permission to be up there. I'm sorry. I just wanted to take some pictures.""Right, the pictures." The man sounded almost jovial, as if they were the best of friends and were only making light-hearted conversation. "Is this your camera?"He bent to retrieve it, passing the bag over to the man wearing glasses who stood a few steps back . "Nice. Looks expensive.""Yeah, it is. So hands off." Akihito glared.The man laughed. "Relax, I'll take good care of it. And in return, won't you tell me who sent you out here?"
"Nobody sent me out here, you jerk! Are you crazy? I came on my own."

With frightening speed, Akihito found himself slammed back against the wall of the building, the man's hand pinning him there easily; every heavy, rapid thud of Akihito's heart drumming hard against the flat of his palm. The blond man and the one with glasses came up on either side of him, hemming Akihito in.

"Who sent you?" The man's voice was still calm, soft, but it held a barely leashed power and warning that made Akihito shiver.

"N-no one. H-honest. Well, my teacher gave the class the assignment, but he didn't tell me to come here specifically."

"Your teacher?" The pressure on his chest eased slightly.

Akihito nodded. "My photography teacher. It's for a project. I thought I could get some good shots here."

The man's unnerving gaze held him for another tense moment, and then he let his hand drop. Akihito's heart stuttered as he reached into his jacket, but he only pulled out a box of cigarettes and slipped one between his lips. The blond man offered a light, and it was only after he had taken a drag that he laughed softly, eyes lit up with amusement again.

Now that his heart had stopped threatening to beat out of his chest, Akihito could truly process that all of them, but especially the man standing in front of him, were were wearing expensive suits and emitting an aura that screamed bad news, as if that hadn't already been made abundantly clear. Shit. What had he gotten himself into? He wasn't stupid. He knew exactly what these men looked like.

"Little boys should be careful where they play."

"I'm not a little boy!" Akihito bristled, stepping away from the wall, his good sense and self-preservation taking a back seat to his hot-headedness once again. "And I'm not playing."

The man gestured as his two henchmen or goons or whatever ever the hell they were moved to restrain Akihito again. Akihito shot them nasty glares as they backed off at the signal.

An elegantly-shaped eyebrow rose, mocking him. "Oh, is that right? How old are you, then?"

"I'm twenty, asshole."

Both eyebrows went up, this time evincing skepticism.

"Almost twenty," Akihito admitted grudgingly.

"Almost, hm?"

He could see the laughter in the man's eyes.

"Give me back my camera." He held his hand out and glared up into those eyes that made him feel so uncomfortable.

"Manners." The man made a tsking sound. "You're in my territory, little alley cat. Why don't you tell me your name first if you want this back." He lifted the camera just out of reach, watching Akihito with an infuriating smirk.

His eyes narrowed, but he knew he didn't have much choice. "Tanaka. Tanaka Aki—Akira."

The man's lips twitched, as if he knew Akihito had given him a false name, but he nodded, handing the camera over the guy with glasses. Before Takaba knew it, he was hauled forward against the man's chest. Shocked, he went rigid, his nose pressing against the tailored suit. He could smell expensive aftershave, smoke, the scent of the man's skin itself. But it was the hands that slipped into the back pocket of his jeans that made his mind go blank; the slow intimate glide of fingers over the curve of his ass that choked the air out of him.

"Wh—Wha…" he finally stuttered as the hands moved to the front of his pants, dipping into the deeper pockets, too close for comfort, and sending him into a mounting panic before the man exhaled against his ear.

"Ah. Here it is."

He was released as his wallet was flipped open and perused. Shit, his school id, all his personal information was in there. He felt like throwing up.

"It's a pleasure, Takaba Akihito."

Akihito flushed at the intimate way his name rolled off the man's tongue.

"Give it back."

His defiance only seemed to amuse the man.

"In time, perhaps."

Akihito had no choice but to wait while the man took his time going through the contents of his wallet. The man chuckled.

"Your birthday is on Children's Day? How appropriate."

"Asshole." Akihito's fists clenched. He didn't care who this guy was. If he didn't watch it Ak
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
FanFiction
Just In
Community
Forum More Theo Skin by eprime Anime »Finder Dòng Rated: M, Anh, Hẹn & Drama, Words: 81k +, favs: 453, Như Sau: 214, Công bố: 18 Tháng Mười Một 2011 Cập nhật: 27 tháng 6 2013 264 Chương 1: Is not No Chance to Win Đánh giá: PG-13 Pairing: Asami / Akihito Chứa: ngôn ngữ thô Tóm tắt: Fisrt xúc Disclaimer: Các nhân vật thuộc về Yamane Ayano, không phải tôi. Tác giả của Lưu ý: Tôi nghĩ rằng điều này sẽ kết thúc tại quanh năm chương theo phác thảo hiện tại của tôi, nhưng không giữ tôi mà! Các mặt trời lặn trông như thể nó đang trôi nổi trong nước; một phình to, tròn màu hồng nhạt-màu cam trông quá đẹp, để được thực sự chống lại các backdrop của phai mờ xanh, tím và hồng mà lây lan qua các vòng cung của bầu trời. Đặt cạnh so với dòng hoàn toàn của kho lót bến cảng, và cùn, sà lan xấu xí ì ạch ra vào vịnh, nó làm cho chỉ là loại bắn thú Akihito muốn của. Ông chụp một vài bức ảnh, sau đó cúi xuống để chụp một góc. Khác nhau Phong trào bên dưới anh ta đã thu hút sự chú ý của mình. Hai người đàn ông đi về phía nhà kho lớn mà fronted nước và dừng lại trước khi một trong những cột kéo sắt lớn dọc các bến tàu. Một tia sáng đánh mắt Akihito khi một trong những người đàn ông lấy ra một cái bật lửa từ túi của mình, phản chiếu ánh sáng mặt trời thấp của. Bóng dài của họ kéo dài ra phía sau họ, một tấm gương dài của các con số in bóng của họ. Akihito không thể chống lại tham của các shot hình ảnh hấp dẫn. Đó là đủ. Ông đã có hàng trăm bức ảnh để đi qua, và ánh sáng đã nhanh chóng phai tàn. Ông đã không được trang bị để chụp ảnh ban đêm tốt vào lúc này, do đó, ông cẩn thận đặt máy ảnh của mình đi và đeo túi trên vai của mình, hài lòng với công việc ngày của mình. Những tiếng kêu của con mòng biển làm anh rùng mình một chút khi mặt trời giảm thấp hơn, âm thanh thê lương gửi một gợn xuống cột sống của mình. Anh đứng dựa vào lan can của tầng thượng và theo dõi trong vài phút cuối cùng cho đến khi mặt trời trượt bên dưới đường chân trời, và tất cả Những gì còn lại trên bầu trời là một blush khuếch tán của ánh sáng, sẽ là một màu xám tím sâu sắc hơn với từng giây phút trôi qua. Thời gian để có được đi. Nhanh chóng nhưng lặng lẽ, ông thoăn thoắt lướt đi xuống thoát hiểm. Anh đã không chính xác xin phép để được ở đây, và anh không muốn có bất kỳ rắc rối. Yama-san sẽ phải đầu nếu đã vào một mớ hỗn độn bây giờ sau khi tất cả những nỗ lực của mình để gõ một ý nghĩa vào nó ở nơi đầu tiên. Akihito cười khi anh nhảy từ hạ cánh cuối cùng, việc ổn định chính mình trước khi làm tròn góc. Bức ảnh của ông đã có được thực sự mát mẻ, mặc dù. jog háo hức của ông xung quanh tòa nhà đã bị chững lại khi ông gặp gỡ với một ngực rắn mà gửi ông bay trở lại vào ass của mình. Ông há hốc miệng tại người khổng lồ tóc vàng cúi xuống, đối mặt bình thản, và lôi anh trở lại với đôi chân của mình, để lại túi máy ảnh của mình trên mặt đất. bối rối, Akihito, nhún xuống trong một cung đột ngột, hoặc cố gắng làm tốt nhất anh có thể xem xét người đàn ông vẫn có một chỗ đứng vững chắc trên cánh tay của mình. "Xin lỗi! Tôi thực sự xin lỗi. Tôi không để ý." Người đàn ông không nói gì, chỉ quay cuồng trong Akihito, một tay kẹp chặt xung quanh bicep của mình. "Hey!" Akihito đạt lên trong một nỗ lực vô ích để nâng lên các ngón tay lỏng lẻo, một cạnh của sự nhầm lẫn và lo âu bắt đầu gửi nhịp tim của mình cao hơn. "Chúng ta hãy đi! Tôi nói rằng tôi đã xin lỗi!" Thay vì để cho đi, người đàn ông xoắn ông xung quanh, nắm lấy cánh tay còn lại, và kéo cổ tay sau lưng. Akihito đấu tranh càng thiết cho đến khi cổ tay của ông đã được kéo cao, gây ra một cơn đau nhói ở vai Akihito. "Aaah! Dừng lại! Điều gì làm bạn nghĩ rằng bạn đang làm gì?" "Hãy ngả xuống," người đàn ông cuối cùng cũng nói. "Các ông chủ sẽ ở đây trong một phút." "Các ông chủ? Cái quái gì đang nói gì?" Akihito chửi thề và quằn quại, nhưng ngay sau đó đã cho rằng lên như là một chìa khoá của cánh tay của mình khiến anh khóc ra ở đau giương vây. " Bastard! Did rằng việc tẩy xấu sục trong não hoặc một cái gì đó của bạn? Để tôi đi! " Một tiếng cười mịn làm cho anh ta đi vẫn còn. Akihito nghe crunch của sỏi, và hai người đàn ông khác đến quanh brute giữ anh ta. "Một con mèo đi lạc gì có chúng tôi ở đây?" Các cao của hai người mới đến lấy một lập trường trước Akihito, mắt cào hơn anh ta dường như trong vui chơi giải trí, nhưng không thiếu một điều. Ngực Akihito đã tăng và giảm nhanh chóng như adrenaline bơm qua máu của mình. Là ông chủ này anh chàng tóc vàng, sau đó? Sợ hãi, bây giờ chỉ thực sự bắt đầu nở hoa bên trong ruột của mình, làm hơi thở ngắn, đầu gối của mình cảm thấy run rẩy, nhưng cằm đến lên, lông mày vẽ xuống trên đôi mắt của mình như ông đã cố gắng để nhìn chằm chằm vào người đàn ông xuống. Nụ cười của người đàn ông đã tăng trưởng rõ rệt hơn ở các chương trình của sự thách thức. Anh bước vào một cái nhìn, chậm hơn gần hơn, dùng trong dơ lên tinh tế của ngực Akihito, run rẩy yếu ớt ở các ngón tay của bàn tay không được bảo đảm sau lưng, nhà nước mussed áo Akihito, và cách nó cưỡi lên trên bụng của mình . Với con mắt nghệ sĩ của mình, Akihito không thể không chú ý đến màu vàng nâu bất thường của đôi mắt của ông khi họ bị khóa trên của Akihito và vẻ đẹp ấn tượng của mình mà chỉ được tăng cường bởi sự hào quang đáng sợ anh toát ra. Nhưng những ý nghĩ đó nhanh chóng bỏ chạy khi người đàn ông cố tình chạy một ngón tay dọc theo làn da tiếp xúc giữa đáy của t-shirt của mình và cạp quần jean của mình. "C-cái gì ..." Sự nhầm lẫn và không chắc chắn ở mặt và giọng nói Akihito gợi lên một nụ cười phẩn nộ mà đã trở Akihito lên một lần nữa cùng một lúc. "Cái quái gì? Hãy để tôi đi đã!" Ông giật một cách giận dữ trong sự kìm kẹp người đàn ông tóc vàng. "Hãy nhìn xem, tôi biết tôi đã không nhận được sự cho phép để được lên đó. Tôi xin lỗi. Tôi chỉ muốn chụp vài bức ảnh." "Phải, những hình ảnh." Những người đàn ông có vẻ gần như vui vẻ, như thể họ là tốt nhất của bạn bè và chỉ được làm cho cuộc trò chuyện nhẹ nhàng. "Có phải máy ảnh này của bạn?" Anh cúi xuống để lấy nó, đi qua các túi trên người đàn ông đeo kính đang đứng một vài bước lại. "Nice. Có vẻ đắt tiền." "Ừ, nó được. Vì vậy, bàn tay ra." Akihito trừng mắt. Người đàn ông cười. "Thư giãn đi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho nó. Và ngược lại, bạn sẽ không cho tôi biết ai đã gửi bạn ra ở đây?" "Không ai đã gửi cho tôi ra khỏi đây, bạn giật! Anh có điên không? Tôi đến một mình." Với tốc độ khủng khiếp, Akihito thấy mình đâm sầm vào tường của tòa nhà, bàn tay của người đàn ông pinning ông có một cách dễ dàng; mỗi nặng, uỵch nhanh chóng của tim Akihito của tiếng trống khó chống lại căn hộ của lòng bàn tay của mình. Người đàn ông tóc vàng và một đeo kính đến lên ở hai bên của anh ta, viền Akihito trong. "Ai gửi cho bạn?" Giọng nói của người đàn ông vẫn bình tĩnh, mềm mại, nhưng nó giữ một sức mạnh hầu như không leashed và cảnh báo khiến Akihito rùng mình. "N-không có ai. H-trung thực. Vâng, giáo viên của tôi đã cho các lớp chuyển nhượng, nhưng ông không cho tôi biết đến đây đặc biệt. " "Giáo viên của bạn?" Áp lực trên ngực của mình đã giảm nhẹ. Akihito gật đầu. "Giáo viên nhiếp ảnh của tôi. Đó là một dự án. Tôi nghĩ tôi có thể nhận được một số bức ảnh tốt ở đây." Ánh mắt đáng sợ của người đàn ông giữ ông cho một khoảnh khắc căng thẳng, và sau đó ông cho thả tay. Tim Akihito lắp bắp khi anh chạm vào áo khoác của mình, nhưng ông chỉ lấy ra một hộp thuốc lá và trượt một giữa đôi môi của mình. Người đàn ông tóc vàng được cung cấp một ánh sáng, và nó đã được chỉ sau khi ông đã lấy một kéo mà anh cười nhẹ nhàng, đôi mắt sáng lên với vẻ thích thú nữa. Bây giờ trái tim anh đã ngừng đe dọa để đánh bại ra khỏi lồng ngực mình, Akihito có thể thực sự quá trình mà tất cả họ, nhưng đặc biệt là người đàn ông đứng trước mặt anh, đã được mặc bộ quần áo đắt tiền và phát ra một vầng hào quang mà hét lên tin tức xấu, như thể đó đã chưa được thực hiện rất rõ. Shit. Điều gì đã ông nhận mình vào? Ông không phải là ngu ngốc. Anh biết chính xác những gì những người đàn ông như thế nào. "Little chàng trai nên cẩn thận nơi mà họ chơi." "Tôi không phải là một cậu bé!" Akihito lông mịn, bước ra khỏi chỗ đó, mình cảm giác tốt và tự bảo quản lấy một chỗ ngồi trở lại nóng váng của mình một lần nữa. "Và tôi không chơi." Người đàn ông ra hiệu như hai tên tay sai hoặc goons của mình hoặc bất cứ điều gì bao giờ hết quái họ được di chuyển để hạn chế Akihito một lần nữa. Akihito bắn chúng vầng khó chịu khi họ lùi lại vào tín hiệu. Một lông mày thanh lịch có hình hoa hồng, chế giễu hắn. "Oh, không biết có đúng? Bạn bao nhiêu tuổi, sau đó?" "anh hai mươi, lỗ đít." Cả hai lông mày lên, lần này evincing hoài nghi. "Gần hai mươi," Akihito thừa nhận một cách miễn cưỡng. "Hầu như, hm?" Ông có thể thấy những tiếng cười trong đôi mắt của người đàn ông. "Hãy cho tôi trở lại máy ảnh của tôi." Ông đưa tay ra và nhìn trừng trừng lên vào đôi mắt đó làm anh cảm thấy rất khó chịu. "Manners". Người đàn ông đã thực hiện một âm thanh tsking. "Bạn đang ở trong lãnh thổ của tôi, con hẻm nhỏ mèo. Tại sao bạn không cho tôi biết tên của bạn đầu tiên nếu bạn muốn trở lại đây." Anh nhấc máy ảnh vừa tầm tay, xem Akihito với một nụ cười phẩn nộ. Mắt anh nheo lại, nhưng ông biết ông không có nhiều sự lựa chọn. "Tanaka. Tanaka Aki-Akira." Môi của người đàn ông giật giật, như thể anh biết Akihito đã cho anh một cái tên giả, nhưng anh gật đầu, đưa máy ảnh lên các chàng trai với cặp kính. Trước khi Takaba biết điều đó, ông được kéo về phía trước vào ngực của người đàn ông. Ngạc nhiên, ông đã đi cứng nhắc, mũi của mình đè lên bộ đồ phù hợp. Anh có thể cảm nhận sau khi cạo râu đắt tiền, khói, mùi hương của làn da của người đàn ông đó. Nhưng đó là những bàn tay trượt vào túi sau của quần jean của mình mà làm cho tâm trí của mình đi trống; việc lướt chậm thân mật của các ngón tay trên các đường cong của ass của mình mà nghẹn ngào không khí ra khỏi anh ta. "Wh-Wha ..." cuối cùng anh lắp bắp như bàn tay di chuyển vào phía trước của chiếc quần của mình, ngâm vào túi sâu hơn, quá gần cho thoải mái , và gửi cho anh ta vào một hoảng sợ lắp trước khi người đàn ông thở ra vào tai mình. "Ah. Ở đây nó được." Ông đã được phát hành như là ví của mình đã được lật mở và đọc kỹ. Shit, id trường học của mình, tất cả các thông tin cá nhân của mình đang có. Anh cảm thấy buồn nôn. "Đó là một niềm vui, Takaba Akihito." Akihito đỏ mặt cách thân mật tên của mình lăn bánh ra khỏi lưỡi của người đàn ông. "Hãy cho nó trở lại." thách thức của ông dường như chỉ để giải trí cho những người đàn ông. "Trong thời gian, có lẽ. " Akihito không có lựa chọn nhưng phải chờ trong khi người đàn ông đã dành thời gian của mình để đi qua các nội dung của chiếc ví của mình. Người đàn ông cười khúc khích. "Sinh nhật của bạn là vào ngày của trẻ em như thế nào cho phù hợp." "Asshole." Nắm đấm Akihito nghiến chặt. Anh không quan tâm những người anh chàng này là ai. Nếu anh ta không xem nó Ak



































































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: