The Avenue de Clichy was crowded at that hour, and a livelyfancy might dịch - The Avenue de Clichy was crowded at that hour, and a livelyfancy might Việt làm thế nào để nói

The Avenue de Clichy was crowded at

The Avenue de Clichy was crowded at that hour, and a lively
fancy might see in the passers-by the personages of many a
sordid romance. There were clerks and shopgirls; old fellows
who might have stepped out of the pages of Honore de Balzac;
members, male and female, of the professions which make their
profit of the frailties of mankind. There is in the streets
of the poorer quarters of Paris a thronging vitality which
excites the blood and prepares the soul for the unexpected.
"Do you know Paris well?" I asked.

"No. We came on our honeymoon. I haven't been since."

"How on earth did you find out your hotel?"

"It was recommended to me. I wanted something cheap."

The absinthe came, and with due solemnity we dropped water
over the melting sugar.

"I thought I'd better tell you at once why I had come to see you,"
I said, not without embarrassment.

His eyes twinkled. "I thought somebody would come along
sooner or later. I've had a lot of letters from Amy."

"Then you know pretty well what I've got to say."

"I've not read them."

I lit a cigarette to give myself a moment's time. I did not
quite know now how to set about my mission. The eloquent
phrases I had arranged, pathetic or indignant, seemed out of
place on the Avenue de Clichy. Suddenly he gave a chuckle.

"Beastly job for you this, isn't it?"

"Oh, I don't know," I answered.

"Well, look here, you get it over, and then we'll have a
jolly evening."

I hesitated.

"Has it occurred to you that your wife is frightfully unhappy?"

"She'll get over it."

I cannot describe the extraordinary callousness with which he
made this reply. It disconcerted me, but I did my best not to
show it. I adopted the tone used by my Uncle Henry,
a clergyman, when he was asking one of his relatives for a
subscription to the Additional Curates Society.

"You don't mind my talking to you frankly?"

He shook his head, smiling.

"Has she deserved that you should treat her like this?"

"No."

"Have you any complaint to make against her?"

"None."

"Then, isn't it monstrous to leave her in this fashion,
after seventeen years of married life, without a fault
to find with her?"

"Monstrous."

I glanced at him with surprise. His cordial agreement with
all I said cut the ground from under my feet. It made my
position complicated, not to say ludicrous. I was prepared to
be persuasive, touching, and hortatory, admonitory and
expostulating, if need be vituperative even, indignant and
sarcastic; but what the devil does a mentor do when the sinner
makes no bones about confessing his sin? I had no experience,
since my own practice has always been to deny everything.

"What, then?" asked Strickland.

I tried to curl my lip.

"Well, if you acknowledge that, there doesn't seem much more
to be said."

"I don't think there is."

I felt that I was not carrying out my embassy with any great skill.
I was distinctly nettled.

"Hang it all, one can't leave a woman without a bob."

"Why not?"

"How is she going to live?"

"I've supported her for seventeen years. Why shouldn't she
support herself for a change?"

"She can't."

"Let her try."

Of course there were many things I might have answered to this.
I might have spoken of the economic position of woman,
of the contract, tacit and overt, which a man accepts by his
marriage, and of much else; but I felt that there was only one
point which really signified.

"Don't you care for her any more?"

"Not a bit," he replied.

The matter was immensely serious for all the parties concerned,
but there was in the manner of his answer such a cheerful
effrontery that I had to bite my lips in order not to laugh.
I reminded myself that his behaviour was abominable.
I worked myself up into a state of moral indignation.

"Damn it all, there are your children to think of.
They've never done you any harm. They didn't ask to be
brought into the world. If you chuck everything like this,
they'll be thrown on the streets.

"They've had a good many years of comfort. It's much more
than the majority of children have. Besides, somebody will
look after them. When it comes to the point, the MacAndrews
will pay for their schooling."

"But aren't you fond of them? They're such awfully nice kids.
Do you mean to say you don't want to have anything more to do
with them?"

"I liked them all right when they were kids, but now they're
growing up I haven't got any particular feeling for them."

"It's just inhuman."

"I dare say."

"You don't seem in the least ashamed."

"I'm not."

I tried another tack.

"Everyone will think you a perfect swine."

"Let them."

"Won't it mean anything to you to know that people loathe and
despise you?"

"No."

His brief answer was so scornful that it made my question,
natural though it was, seem absurd. I reflected for a minute
or two.

"I wonder if one can live quite comfortably when one's
conscious of the disapproval of one's fellows? Are you sure
it won't begin to worry you? Everyone has some sort of a
conscience, and sooner or later it will find you out.
Supposing your wife died, wouldn't you be tortured by remorse?"

He did not answer, and I waited for some time for him to
speak. At last I had to break the silence myself.

"What have you to say to that?"

"Only that you're a damned fool."

"At all events, you can be forced to support your wife and
children," I retorted, somewhat piqued. "I suppose the law
has some protection to offer them."

"Can the law get blood out of a stone? I haven't any money.
I've got about a hundred pounds."

I began to be more puzzled than before. It was true that his
hotel pointed to the most straitened circumstances.

"What are you going to do when you've spent that?"

"Earn some."

He was perfectly cool, and his eyes kept that mocking smile
which made all I said seem rather foolish. I paused for a
little while to consider what I had better say next. But it
was he who spoke first.

"Why doesn't Amy marry again? She's comparatively young, and
she's not unattractive. I can recommend her as an excellent wife.
If she wants to divorce me I don't mind giving her the
necessary grounds."

Now it was my turn to smile. He was very cunning, but it was
evidently this that he was aiming at. He had some reason to
conceal the fact that he had run away with a woman, and he was
using every precaution to hide her whereabouts. I answered
with decision.

"Your wife says that nothing you can do will ever induce her
to divorce you. She's quite made up her mind. You can put
any possibility of that definitely out of your head."

He looked at me with an astonishment that was certainly not
feigned. The smile abandoned his lips, and he spoke quite seriously.

"But, my dear fellow, I don't care. It doesn't matter a
twopenny damn to me one way or the other."

I laughed.

"Oh, come now; you mustn't think us such fools as all that.
We happen to know that you came away with a woman."

He gave a little start, and then suddenly burst into a shout
of laughter. He laughed so uproariously that people sitting
near us looked round, and some of them began to laugh too.

"I don't see anything very amusing in that."

"Poor Amy," he grinned.

Then his face grew bitterly scornful.

"What poor minds women have got! Love. It's always love.
They think a man leaves only because he wants others.
Do you think I should be such a fool as to do what I've
done for a woman?"

"Do you mean to say you didn't leave your wife for another woman?"

"Of course not."

"On your word of honour?"

I don't know why I asked for that. It was very ingenuous of me.

"On my word of honour."

"Then, what in God's name have you left her for?"

"I want to paint."

I looked at him for quite a long time. I did not understand.
I thought he was mad. It must be remembered that I was very
young, and I looked upon him as a middle-aged man. I forgot
everything but my own amazement.

"But you're forty."

"That's what made me think it was high time to begin."

"Have you ever painted?"

"I rather wanted to be a painter when I was a boy, but my
father made me go into business because he said there was no
money in art. I began to paint a bit a year ago. For the
last year I've been going to some classes at night."

"Was that where you went when Mrs. Strickland thought you were
playing bridge at your club?"

"That's it."

"Why didn't you tell her?"

"I preferred to keep it to myself."

"Can you paint?"

"Not yet. But I shall. That's why I've come over here.
I couldn't get what I wanted in London. Perhaps I can here."

"Do you think it's likely that a man will do any good when he
starts at your age? Most men begin painting at eighteen."

"I can learn quicker than I could when I was eighteen."

"What makes you think you have any talent?"

He did not answer for a minute. His gaze rested on the
passing throng, but I do not think he saw it. His answer was
no answer.

"I've got to paint."

"Aren't you taking an awful chance?"

He looked at me. His eyes had something strange in them,
so that I felt rather uncomfortable.

"How old are you? Twenty-three?"

It seemed to me that the question was beside the point.
It was natural that I should take chances; but he was a man whose
youth was past, a stockbroker with a position of
respectability, a wife and two children. A course that would
have been natural for me was absurd for him. I wished to be
quite fair.

"Of course a miracle may happen, and you may be a great painter,
but you must confess the chances are a million to one
against it. It'll be an awful sell if at the end you have to
acknowledge you've made a hash of it."

"I've got to paint," he repeated.

"Supposing you're never anything more than third-rate, do you
think it will have been worth while to give up everything?
After all, in any other walk in life it doesn't matter if
you're not very good; you can get along quite comfortably if
you're just adequate; but it's different with an artist."

"You blasted fool," he said.

"I don't see why, unless it's folly to say the obvious."

"I tell you I've got to paint. I ca
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Avenue de Clichy đã được đông đúc tại giờ đó, và một sôi độngưa thích có thể nhìn thấy trong qua đường các nhân vật của nhiều người mộtsordid lãng mạn. Có những nhân viên và shopgirls; nghiên cứu sinh cũnhững người có thể đã bước ra khỏi các trang của Honore de Balzac;thành viên, Nam và nữ, chuyên môn mà làm cho họlợi nhuận của frailties nhân loại. Đó là trên đường phốhọc kỳ nghèo của Paris một sức sống thronging màkích thích máu và chuẩn bị các linh hồn cho những bất ngờ."Bạn có biết Paris tốt?" Tôi yêu cầu."Số Chúng ta đến tuần trăng mật của chúng tôi. Tôi đã không từ.""Làm thế nào trên trái đất đã làm bạn tìm thấy trong khách sạn của bạn?""Nó được đề nghị với tôi. Tôi muốn một cái gì đó giá rẻ."Absinthe đến, và với do trang trọng chúng tôi bỏ nướctrên đường nóng chảy."Tôi nghĩ rằng tôi sẽ tốt hơn cho biết bạn cùng một lúc tại sao tôi đã đến để xem bạn"Tôi nói, không mà không có sự bối rối.Đôi mắt của ông twinkled. "Tôi nghĩ ai đó sẽ đi cùngsớm hay muộn. Tôi đã có rất nhiều thư từ Amy.""Sau đó bạn biết khá tốt những gì tôi đã nói.""Tôi đã không đọc chúng."Tôi thắp sáng một điếu thuốc để cung cấp cho bản thân mình một chút thời gian thời gian. Tôi đã khôngkhá biết bây giờ làm thế nào để thiết lập về nhiệm vụ của tôi. Các hùng hồncụm từ tôi đã sắp xếp, pathetic hoặc sức bất bình, có vẻ trong sốĐặt trên Avenue de Clichy. Đột nhiên, ông đã cho một chuckle."Beastly công việc cho bạn, không phải là nó?""Ồ, tôi không biết," tôi trả lời."Vâng, nhìn ở đây, bạn nhận được nó trên, và sau đó chúng tôi sẽ có mộtbuổi tối vui vẻ."Tôi do dự."Có nó xảy ra với bạn rằng vợ của bạn là người không hài lòng?""Cô ấy sẽ nhận được trên nó."Tôi không thể mô tả callousness bất thường với mà ôngthực hiện trả lời này. Nó disconcerted tôi, nhưng tôi đã làm tốt nhất của tôi không đếnHiển thị nó. Tôi đã thông qua những giai điệu được sử dụng bởi Henry chú của tôi,một mục sư, khi ông đã yêu cầu một trong các người thân của mình cho mộtđăng ký cho xã hội Curates bổ sung."Bạn không nhớ tôi nói chuyện với bạn thẳng thắn?"Ông bắt đầu của mình, mỉm cười."Có cô xứng đáng mà bạn nên đối xử với cô như thế này?""Số""Have you bất cứ khiếu nại để thực hiện đối với cô ấy?""Không.""Sau đó, không phải là nó khổng lồ để lại của cô trong thời trang này,sau mười bảy năm của cuộc sống vợ chồng, mà không có một lỗiđể tìm thấy với cô ấy?""Khổng lồ".Tôi glanced vào anh ta với bất ngờ. Ông thỏa thuận thân mật vớiTất cả tôi nói cắt mặt đất từ dưới chân tôi. Nó làm cho của tôivị trí phức tạp, không phải để nói lố bịch. Tôi đã được chuẩn bị đểđược thuyết phục, cảm động, và hortatory, admonitory vàexpostulating, nếu cần được vituperative thậm chí, sức bất bình vàchâm biếm; nhưng quỷ một người cố vấn gì khi những kẻ có tộilàm cho không có xương về thú nhận tội lỗi của mình? Tôi đã không có kinh nghiệm,kể từ khi thực tế của riêng của tôi đã luôn luôn là để từ chối tất cả mọi thứ."Những gì, sau đó?" hỏi Strickland.Tôi đã cố gắng để curl môi của tôi."Vâng, nếu bạn thừa nhận rằng, có vẻ như không nhiều hơn nữađể nói.""Tôi không nghĩ rằng đó là."Tôi cảm thấy rằng tôi đã không thực hiện đại sứ quán của tôi với bất kỳ kỹ năng tuyệt vời.Tôi đã được rõ ràng nettled."Treo nó tất cả, một trong những không thể để lại một người phụ nữ mà không có một bob.""Tại sao không?""Làm thế nào cô ấy sẽ sống?""Tôi đã hỗ trợ cô ấy trong mười bảy năm. Tại sao không nên nóhỗ trợ mình cho một sự thay đổi?""Cô không thể.""Hãy để cô ấy thử."Tất nhiên đã có nhiều điều tôi có thể đã trả lời này.Tôi có thể đã nói của các vị trí kinh tế của người phụ nữ,hợp đồng, tacit và công khai, mà chấp nhận một người đàn ông của mìnhhôn nhân, và nhiều khác; nhưng tôi cảm thấy rằng đã có chỉ có mộtđiểm mà signified thực sự."Không bạn quan tâm cho cô ấy nữa?""Không một chút," ông trả lời.Vấn đề là vô cùng nghiêm trọng cho tất cả các bên liên quan,nhưng có theo cách của mình như vậy vui vẻ một câu trả lờivô liêm Si tôi đã phải cắn môi của tôi để không cười.Tôi nhắc nhở bản thân mình rằng hành vi của mình là abominable.Tôi đã làm việc bản thân mình thành một nhà nước của đạo Đức indignation."Damn nó tất cả, không có con cái của bạn để suy nghĩ của.Họ không bao giờ đã làm bạn bất kỳ tổn hại. Họ đã không yêu cầu phảiđưa vào thế giới. Nếu bạn chuck tất cả mọi thứ như thế này,họ sẽ được ném trên đường phố."Họ đã có một tốt nhiều năm của sự thoải mái. Nó là nhiều hơn nữahơn đa số trẻ em có. Bên cạnh đó, Ai sẽChăm sóc họ. Khi nói đến thời điểm này, các MacAndrewssẽ phải trả cho trường học của họ.""Nhưng không phải là bạn thích họ? Bọn trẻ em awfully tốt đẹp như vậy.Bạn có muốn nói rằng bạn không muốn có bất cứ điều gì nhiều hơn để làmvới họ?""Tôi thích chúng tất cả ngay khi họ là trẻ em, nhưng bây giờ họ đanglớn lên tôi đã không nhận bất kỳ cảm giác đặc biệt cho họ.""It's just inhuman.""I dare say.""You don't seem in the least ashamed.""I'm not."I tried another tack."Everyone will think you a perfect swine.""Let them.""Won't it mean anything to you to know that people loathe anddespise you?""No."His brief answer was so scornful that it made my question,natural though it was, seem absurd. I reflected for a minuteor two."I wonder if one can live quite comfortably when one'sconscious of the disapproval of one's fellows? Are you sureit won't begin to worry you? Everyone has some sort of aconscience, and sooner or later it will find you out.Supposing your wife died, wouldn't you be tortured by remorse?"He did not answer, and I waited for some time for him tospeak. At last I had to break the silence myself."What have you to say to that?""Only that you're a damned fool.""At all events, you can be forced to support your wife andchildren," I retorted, somewhat piqued. "I suppose the lawhas some protection to offer them.""Can the law get blood out of a stone? I haven't any money.I've got about a hundred pounds."I began to be more puzzled than before. It was true that hishotel pointed to the most straitened circumstances."What are you going to do when you've spent that?""Earn some."He was perfectly cool, and his eyes kept that mocking smilewhich made all I said seem rather foolish. I paused for alittle while to consider what I had better say next. But itwas he who spoke first."Why doesn't Amy marry again? She's comparatively young, andshe's not unattractive. I can recommend her as an excellent wife.If she wants to divorce me I don't mind giving her thenecessary grounds."Now it was my turn to smile. He was very cunning, but it wasevidently this that he was aiming at. He had some reason toconceal the fact that he had run away with a woman, and he wasusing every precaution to hide her whereabouts. I answeredwith decision."Your wife says that nothing you can do will ever induce herto divorce you. She's quite made up her mind. You can putany possibility of that definitely out of your head."He looked at me with an astonishment that was certainly notfeigned. The smile abandoned his lips, and he spoke quite seriously."But, my dear fellow, I don't care. It doesn't matter atwopenny damn to me one way or the other."I laughed."Oh, come now; you mustn't think us such fools as all that.We happen to know that you came away with a woman."He gave a little start, and then suddenly burst into a shoutof laughter. He laughed so uproariously that people sittingnear us looked round, and some of them began to laugh too."I don't see anything very amusing in that.""Poor Amy," he grinned.Then his face grew bitterly scornful."What poor minds women have got! Love. It's always love.They think a man leaves only because he wants others.Do you think I should be such a fool as to do what I'vedone for a woman?""Do you mean to say you didn't leave your wife for another woman?""Of course not.""On your word of honour?"I don't know why I asked for that. It was very ingenuous of me."On my word of honour.""Then, what in God's name have you left her for?""I want to paint."I looked at him for quite a long time. I did not understand.I thought he was mad. It must be remembered that I was veryyoung, and I looked upon him as a middle-aged man. I forgoteverything but my own amazement."But you're forty.""That's what made me think it was high time to begin.""Have you ever painted?""I rather wanted to be a painter when I was a boy, but myfather made me go into business because he said there was nomoney in art. I began to paint a bit a year ago. For thelast year I've been going to some classes at night.""Was that where you went when Mrs. Strickland thought you wereplaying bridge at your club?""That's it.""Why didn't you tell her?""I preferred to keep it to myself.""Can you paint?""Not yet. But I shall. That's why I've come over here.I couldn't get what I wanted in London. Perhaps I can here.""Do you think it's likely that a man will do any good when hestarts at your age? Most men begin painting at eighteen.""I can learn quicker than I could when I was eighteen.""What makes you think you have any talent?"He did not answer for a minute. His gaze rested on thepassing throng, but I do not think he saw it. His answer wasno answer."I've got to paint.""Aren't you taking an awful chance?"He looked at me. His eyes had something strange in them,so that I felt rather uncomfortable."How old are you? Twenty-three?"It seemed to me that the question was beside the point.It was natural that I should take chances; but he was a man whoseyouth was past, a stockbroker with a position ofrespectability, a wife and two children. A course that wouldhave been natural for me was absurd for him. I wished to bequite fair."Of course a miracle may happen, and you may be a great painter,but you must confess the chances are a million to oneagainst it. It'll be an awful sell if at the end you have toacknowledge you've made a hash of it.""I've got to paint," he repeated."Supposing you're never anything more than third-rate, do youthink it will have been worth while to give up everything?After all, in any other walk in life it doesn't matter ifyou're not very good; you can get along quite comfortably ifyou're just adequate; but it's different with an artist.""You blasted fool," he said."I don't see why, unless it's folly to say the obvious.""I tell you I've got to paint. I ca
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
The Avenue de Clichy đã được đông đúc vào giờ đó, và một cách sinh động
lạ mắt có thể nhìn thấy trong người qua đường bởi những nhân vật của nhiều người
lãng mạn bẩn thỉu. Có những nhân viên và shopgirls; nghiên cứu sinh cũ
người có thể đã bước ra khỏi trang của Honore de Balzac,
thành viên, cả nam và nữ, trong những ngành nghề mà làm cho họ
lợi nhuận của các nhược điểm của nhân loại. Có trong các đường phố
của các khu nghèo của Paris một sức sống thronging mà
kích thích máu và chuẩn bị các linh hồn cho những bất ngờ.
"Bạn có biết Paris không?" Tôi hỏi. "Không, chúng tôi đã vào tuần trăng mật của chúng tôi. Tôi đã không được kể từ." "Thế quái nào mà bạn tìm ra khách sạn của bạn?" "Nó đã được đề nghị với tôi. Tôi muốn một cái gì đó rẻ." Các absinthe đến, và với sự long trọng do chúng tôi bỏ nước trên đường tan chảy. "Tôi nghĩ rằng tôi muốn nói với bạn tốt hơn cùng một lúc do tại sao tôi đã đến để nhìn thấy bạn," tôi nói, không phải không có bối rối. Đôi mắt anh lấp lánh. "Tôi nghĩ rằng ai đó sẽ đi cùng sớm hay muộn. Tôi đã có rất nhiều thư từ Amy." "Sau đó, bạn sẽ biết khá rõ những gì tôi đã nói." "Tôi đã không đọc chúng." Tôi thắp một thuốc lá để cung cấp cho bản thân mình thời gian của một thời điểm. Tôi không khá biết bây giờ làm thế nào để thiết lập về sứ mệnh của tôi. Hùng hồn cụm từ tôi đã sắp xếp, thảm hại hoặc phẫn nộ, dường như ra khỏi nơi trên Avenue de Clichy. Đột nhiên, ông đã đưa ra một tiếng cười khúc khích. "Beastly công việc cho bạn này, phải không?" "Ồ, tôi không biết," tôi trả lời. "Vâng, nhìn ở đây, bạn sẽ có được nó hơn, và sau đó chúng ta sẽ có một buổi tối vui vẻ. "Tôi do dự." Có nó xảy ra với bạn rằng vợ của bạn là kinh khủng không hạnh phúc? "" Cô ấy sẽ vượt qua nó. "Tôi không thể mô tả nhẫn phi thường mà ông đã trả lời này. Nó lúng túng cho tôi, nhưng tôi đã làm tốt nhất của tôi không phải để hiển thị nó. Tôi đã thông qua những giai điệu được sử dụng bởi Bác tôi Henry, một mục sư, khi ông được hỏi một trong những người thân của mình cho một thuê bao đến các bổ sung Curates Society. "Bạn không ngại nói chuyện của tôi với bạn thẳng thắn?" Anh lắc đầu, mỉm cười. "Có cô xứng đáng mà bạn nên đối xử với cô như thế này?" "Không." "Bạn có bất kỳ khiếu nại để chống lại cô ấy không?" "Không." "Sau đó, không phải là nó quái dị để lại của cô trong thời trang này, sau mười bảy năm cuộc sống vợ chồng, mà không có một lỗi để tìm thấy với cô ấy? "" quái dị. "Tôi liếc nhìn anh ngạc nhiên. Thỏa thuận thân mật của mình với tất cả tôi biết cắt mặt đất từ dưới chân tôi. Nó làm cho tôi vị trí phức tạp, không phải nói là lố bịch. Tôi đã chuẩn bị để có tính thuyết phục, đụng chạm, và khích lệ, khiển trách và expostulating, nếu cần chỉ trích chua cay thậm chí, phẫn nộ và mỉa mai; nhưng những gì ma quỷ nào một người cố vấn làm khi tội nhân làm cho không có xương thú nhận tội lỗi của mình? Tôi không có kinh nghiệm, từ thực tế của riêng tôi luôn luôn là để từ chối tất cả mọi thứ. "Cái gì, sau đó?" hỏi Strickland. Tôi đã cố gắng để cuộn tròn môi của tôi. "Vâng, nếu bạn thừa nhận rằng, có vẻ như không nhiều hơn nữa để nói." "Tôi không nghĩ là có." Tôi cảm thấy rằng tôi đã không được thực hiện các sứ quán của tôi với bất kỳ kỹ năng tuyệt vời. Tôi rất không nettled. "Chờ nó tất cả, người ta không thể để lại một người phụ nữ mà không có một bob." "Tại sao không?" "Làm thế nào cô ấy sẽ sống?" "Tôi đã ủng hộ cô cho mười bảy năm . Tại sao không nên cô hỗ trợ bản thân cho một sự thay đổi? "" Cô ấy không thể. "" Hãy cho cô ấy cố gắng. "Tất nhiên, có rất nhiều điều tôi có thể trả lời cho điều này. Tôi có thể nói về các vị trí kinh tế của người phụ nữ, các hợp đồng, thỏa thuận ngầm và công khai, trong đó một người đàn ông chấp nhận bởi ông hôn nhân, và của nhiều người khác; nhưng tôi cảm thấy rằng chỉ có một điểm mà thực sự biểu. "Anh không quan tâm đến cô nữa?" "Không một chút," ông trả lời. Các vấn đề vô cùng nghiêm trọng là cho tất cả các bên có liên quan, nhưng đã có trong cách câu trả lời của một người vui vẻ như vậy vô liêm sĩ mà tôi đã phải cắn chặt môi để không bật cười. Tôi nhắc nhở bản thân mình rằng hành vi của mình là khả ố. Tôi đã làm việc bản thân mình lên thành một trạng thái của sự phẫn nộ về đạo đức. "Chết tiệt tất cả, có những đứa trẻ của bạn để nghĩ đến. Họ chưa bao giờ làm bạn bất kỳ tác hại. Họ không yêu cầu được đưa vào thế giới. Nếu bạn chuck tất cả mọi thứ như thế này, họ sẽ được ném trên đường phố. "Họ đã có một năm nhiều tốt thoải mái. Đó là nhiều hơn so với phần lớn các trẻ em đã. Bên cạnh đó, ai sẽ chăm sóc họ. Khi nói đến các điểm, các MacAndrews sẽ trả tiền cho việc học của mình. "" Nhưng không phải là bạn ngây thơ của họ? Họ như những đứa trẻ hết sức tốt đẹp. Bạn có nghĩa là để nói rằng bạn không muốn có gì nhiều hơn để làm với họ? "" Tôi thích được tất cả phải khi họ là những đứa trẻ, nhưng bây giờ họ đang ngày càng tăng lên, tôi có không có bất kỳ cảm giác đặc biệt cho họ. "" Nó chỉ là vô nhân đạo. "" Tôi dám nói. "" Anh không có vẻ trong ít nhất là xấu hổ. "" Tôi không phải. "Tôi đã cố gắng chiến thuật khác." Tất cả mọi người sẽ nghĩ rằng bạn là một lợn hoàn hảo. "" Hãy cho họ. "" Sẽ không có nghĩa là bất cứ điều gì để bạn biết rằng những người ghét và khinh bỉ bạn? "" Không. "Câu trả lời ngắn gọn của ông rất khinh bỉ mà nó làm cho câu hỏi của tôi, tự nhiên mặc dù nó đã được, dường như vô lý. Tôi phản ánh trong một phút hoặc hai. "Tôi tự hỏi, nếu ai có thể sống khá thoải mái khi một người ý thức về sự phản đối của các nghiên cứu sinh của một người? Bạn có chắc chắn nó sẽ không bắt đầu lo lắng bạn? Mọi người đều có một số loại của một lương tâm, và sớm hay muộn nó sẽ tìm ra bạn. Giả sử vợ của bạn qua đời, bạn sẽ không bị tra tấn bởi hối hận? "Anh không trả lời, và tôi chờ đợi một thời gian cho anh ta để nói chuyện. Tại cuối cùng tôi đã phải phá vỡ sự im lặng bản thân mình. "Những gì đã nói với bạn điều đó không?" "Chỉ có bạn là một kẻ ngốc chết tiệt." "Tại tất cả các sự kiện, bạn có thể bị buộc phải nuôi vợ và bạn trẻ," Tôi vặn lại, hơi tự ái. "Tôi cho rằng luật pháp có một số bảo vệ để cung cấp cho họ." "luật pháp có thể nhận được máu ra khỏi một hòn đá? Tôi đã không có tiền. Tôi đã có khoảng một trăm cân. "Tôi bắt đầu bối rối hơn trước. Đó là sự thật mà ông khách chỉ vào hoàn cảnh túng thiếu nhất." Anh đang định làm gì khi bạn đã chi đó? "" Kiếm được một số. "Anh ấy hoàn toàn mát mẻ, và mắt anh giữ mà chế giễu nụ cười mà làm tất cả, tôi nói có vẻ khá ngu ngốc. Tôi dừng lại một chút thời gian để xem xét những gì tôi đã tốt hơn nói tiếp theo. Nhưng nó đã được ông nói trước. "Tại sao không Amy kết hôn lần nữa? Cô ấy là tương đối trẻ, và cô ấy không phải không hấp dẫn. Tôi có thể giới thiệu mình như một người vợ tuyệt vời. Nếu cô ấy muốn ly dị với tôi rằng tôi không nhớ cho cô căn cứ cần thiết. "Bây giờ đến lượt tôi mỉm cười. Anh ấy rất xảo quyệt, nhưng nó đã được rõ ràng này mà ông đã nhắm tới . Ông đã có một số lý do để che giấu một thực tế rằng ông đã chạy trốn với một người phụ nữ, và ông đã sử dụng mọi biện pháp phòng ngừa để che giấu tung tích của cô. Tôi đã trả lời với quyết định. "Vợ của bạn nói rằng không có gì bạn có thể làm bao giờ sẽ khiến cô phải ly hôn bạn . Cô ấy khá quyết tâm của cô. Bạn có thể đặt bất kỳ khả năng mà chắc chắn ra khỏi đầu. "Anh nhìn tôi với một sự ngạc nhiên mà chắc chắn không giả vờ. Những nụ cười bỏ đôi môi của mình, và ông đã nói chuyện khá nghiêm túc." Nhưng, đồng bào thân yêu của tôi, tôi không quan tâm. Nó không quan trọng một chết tiệt có hai xu với tôi một cách này hay cách khác ". Tôi cười." Oh, đến bây giờ; bạn không phải nghĩ rằng chúng ta ngốc như tất cả các điều đó. Chúng tôi được biết rằng bạn đã đi với một người phụ nữ. "Ông đã cho một khởi đầu nhỏ, và sau đó đột nhiên xông vào một tiếng hét của tiếng cười. Ông cười rất uproariously những người ngồi gần chúng tôi nhìn quanh, và một số trong số họ bắt đầu cười quá. "Tôi không nhìn thấy bất cứ điều gì rất thú vị trong đó." "Nghèo Amy," anh cười toe toét. Rồi gương mặt cậu cay đắng khinh bỉ. "Những gì tâm trí phụ nữ nghèo đã có! Tình yêu. Nó luôn luôn yêu thương. Họ nghĩ rằng đàn ông sẽ bỏ chỉ vì anh ta muốn những người khác. Bạn có nghĩ rằng tôi nên được như một kẻ ngốc như để làm những gì tôi đã làm cho một người phụ nữ? "" Bạn có nghĩa là để nói rằng bạn không để lại người vợ của bạn cho một người phụ nữ? "" Tất nhiên là không. "" Trên từ danh dự? "Tôi không biết tại sao tôi hỏi cho điều đó. Nó đã rất ngây thơ của tôi." Trên chữ của tôi trong danh dự "." Sau đó, những gì trong Tên của Thiên Chúa đã bạn để lại cho cô không? "" Tôi muốn vẽ. "Tôi nhìn anh ta trong một thời gian khá dài. Tôi không hiểu. Tôi nghĩ anh bị điên. Nó phải được nhớ rằng tôi đã rất trẻ, và tôi nhìn khi anh ta là một người đàn ông trung niên. Tôi quên tất cả mọi thứ nhưng sự ngạc nhiên của riêng tôi. "Nhưng anh là bốn mươi." "Đó là những gì làm cho tôi nghĩ rằng đã đến lúc để bắt đầu." "Bạn đã bao giờ sơn?" "Tôi thà muốn là một họa sĩ khi tôi còn là một cậu bé, nhưng tôi cha làm cho tôi đi vào kinh doanh vì ông nói không có tiền trong nghệ thuật. Tôi bắt đầu vẽ một chút cách đây một năm. Đối với các năm trước tôi đã đi đến một số các lớp học vào ban đêm. "" Đó là nơi mà bạn đã đi khi bà Strickland nghĩ bạn đang chơi cầu tại câu lạc bộ của bạn? "" Đó là nó. "" Tại sao anh không nói với cô ấy? "" Tôi ưa thích để giữ cho bản thân mình. "" Bạn có thể vẽ? "" Chưa. Nhưng tôi sẽ nói thế. Đó là lý do tại sao tôi đã đến đây. Tôi không thể có được những gì tôi muốn ở London. Có lẽ tôi có thể ở đây. "" Bạn có nghĩ rằng nó có khả năng rằng một người đàn ông sẽ làm bất kỳ tốt khi ông bắt đầu ở tuổi của bạn? Hầu hết đàn ông bắt đầu vẽ tranh tại mười tám. "" Tôi có thể học nhanh hơn tôi có thể khi tôi được mười tám. "" Điều gì làm cho bạn nghĩ rằng bạn có bất cứ tài năng? "Anh không trả lời cho một phút. Ánh mắt anh dừng lại trên các đám đông đi qua, nhưng Tôi không nghĩ rằng ông đã nhìn thấy nó. Câu trả lời của ông là không có câu trả lời. "Tôi đã có để vẽ." "Cậu không lấy một cơ hội kinh khủng?" Anh nhìn tôi. Đôi mắt anh có một cái gì đó kỳ lạ trong họ, vì vậy mà tôi cảm thấy khá khó chịu. "Bạn bao nhiêu tuổi? ? Hai mươi ba "Nó dường như với tôi rằng câu hỏi là bên cạnh điểm. Đó là tự nhiên mà tôi nên nắm lấy cơ hội, nhưng ông là một người đàn ông có tuổi trẻ đã qua, một môi giới chứng khoán với một vị trí đáng kính, một người vợ và hai con. Một khóa học sẽ có được tự nhiên đối với tôi là vô lý cho ông. Tôi ước mình là khá công bằng. "Tất nhiên một phép lạ có thể xảy ra, và bạn có thể là một họa sĩ tuyệt vời, nhưng bạn phải thú thật rằng rất có thể là một triệu đến một chống lại nó . Nó sẽ là một bán khủng khiếp nếu ở cuối bạn phải thừa nhận bạn đã thực hiện một hash của nó. "" Tôi đã có để vẽ, "anh lặp lại." Giả sử bạn không bao giờ bất cứ điều gì hơn thứ ba tỷ lệ, Bạn có nghĩ rằng nó sẽ có được giá trị trong khi từ bỏ tất cả mọi thứ? Sau khi tất cả, trong bất kỳ bộ khác trong cuộc sống của nó không quan trọng nếu bạn không phải là rất tốt; bạn có thể nhận được cùng khá thoải mái nếu bạn chỉ thích hợp; nhưng nó khác với một nghệ sĩ. "" Bạn thổi ngốc, "ông nói." Tôi không thấy lý do tại sao, trừ khi đó là sự điên rồ để nói rõ ràng. "" Tôi nói với bạn tôi đã có để vẽ. Tôi ca

























































































































































































































































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: