Kise! Get out of the way, dumbass!

Kise! Get out of the way, dumbass!"

Kise! Get out of the way, dumbass!"



Kise turned around in surprise. He felt something slam into his stomach, making him stumble backwards, which made him trip over his own feet, and then falling flat against the ground. The blonde winced as his bottom made contact with the hard asphalt. The teenager opened his mouth to whine about the sudden violence, but what he saw left him completely speechless.

He saw a truck that had slammed into a pole. And red. The smell of copper was potent in the air and all he could see were the splatters of red on the sidewalk.

But no Kasamatsu Yukio in sight.







"Da-i-ki! Guess what?" His father asked, a grin on his face.

"What?" He grunted- feeling slightly annoyed at the interruption. He continued to flip the pages of his beloved gravure idol magazine lazily. He couldn't care less, but it was common courtesy to answer your parents, unless you want to face their wrath, that is. (And he really didn't want to deal with having his old man punch him in the face and lecture him about respect.)

"I'm pregnant!" His mother announced, appearing out of nowhere. Or behind his father. He didn't know and could care less about that little tidbit, with his mind too busy focusing on what she had just blurted out.

If Aomine had been drinking water, he's pretty sure that he would've done one of those stupidly cliche spit takes.

"What!?" His eyes that had been almost sleepily looking were now wide, and his jaw dropped so wide that a bunny could probably fit in there. His Mai magazine, as important as it was to him- didn't seem so important anymore. Not with the bombshell they had just dropped.

"You heard right, your mother is pregnant! We went to the Hospital today and then the doctor told us that she was pregnant! You'll have a younger sibling!" His dad exclaimed excitedly, shaking his son as said son sputtered indignantly.

"B-but is it safe for someone her age to give bir- OW!" He hissed, nursing his throbbing head. Aomine glared at his mother, "What was that for, hag! OW! Stop resorting to violence all the time!" Now there were two large bumps on his head.

Great, just great. Just what did he do in his previous lifetime to deserve this?

"First of all- I. Am. Not. Old! And second of all, don't call me a hag, you brat!" His mother argued, huffing.

Aomine clicked his tongue, but did not retort. He may be stupid, but he was not that stupid. He wouldn't do anything that would guarantee him a beating.

Sometimes.





Outside the operating room, Kise sat on the floor, hands covering his face, trying to stop the ugly sobbing sounds from escaping his mouth and the tears from streaming down his eyes.

He lifted his head slowly when he heard foot steps approaching. He gulped down all the saliva in his mouth and attempted to wipe his tears away. The blonde stood up and his eyes met with another pair of eyes- steel blue ones full of wrath and despair. The man charged forward towards Kise and yanked the teenager up by his collar.

Kasamatsu-senpai's parents, his brain supplied to him.

"You! Why the hell are you safe and sound while Yukio's all-" his raging rant was stopped by a shout.

"Dear, stop it! We don't gain anything by blaming Kise! Just look at him!" She quavered, clutching her husband's sleeve with her lean, fragile looking fingers. "Just stop . . . please." She begged, feeling her vision blur from the tears. She placed her forehead on his arm, her raven locks hiding her face from Kise.

Kasamatsu's father stared at Kise throughly, examining his appearance.

Kise's eyes were red and puffy, the usual playfulness and brightness nowhere to be seen. He was pale, extremely pale, like a ghost., and his hair was disheveled, almost as if Kise had been pulling and gripping it- which he probably had been. And he was quiet. He hadn't opened his mouth even once since their arrival.

His grip on Kise's collar grew tighter and tighter, until he let out a shout, releasing the blonde's collar. He balled his fists, teeth clenching tightly. He couldn't help but think that this was so unfair- how the boy looked like he was in so much pain- like he was the one feeling it- when Yukio was the one who had been truly hurt . If the blond looked so devastated and dead- how and who the hell was he supposed to blame then?

Tears -which he had been holding in- spilled down from his eyes and down his cheeks as he let out a choked sound.

Yukio.





"So?" Aomine demanded, his attention half on his parents while the other half was on his magazine.

"So?" His parents inquired in unison, tilting their heads.

The blunette rubbed his forehead, he could already feel a stinging headache forming. "What's it's name? Do you know the gender? Will mom have to take time off of work? Where will it sleep? Who would look after it when it comes out? You know, all those normal pregnant woman questions." He listed nonchalantly. The response he got in reply was absolute silence. The teenager looked up from his magazine in confusion to find his parents gaping at him. He suddenly got a bad feeling.

"What?"

They seemed to snap out of their daze and the pair even had the nerve to smirk at him. "Nothing~ I was just surprised to see how my little Dai-chan would actually ask intelligent questions. You're smarter than you look." His mother hummed innocently.

"But I do wonder how you would know what to ask." The older man placed a finger on his right cheek, while crossing his left arm under the elbow of his right. Than he let out a dramatic gasp. "Did you and Satsuki finally figure out your feelings? And then you impregnated her? You monster!" The last line was said in falsetto, mimicking a girl's voice -and failing quite horribly in Aomine's opinion. He then proceeded to scream "KYAAA!", just like how a creepy, over-obsessed fan girl would.

Aomine wondered if stupidity was contagious.

He had had enough. The teenager could literally barf at the way his father acted- and don't get him started on the content. It was absolutely disgusting! He threw his magazine at his old man, not his mother, he wouldn't dare to. Ever. "Stop being so disgusting! You know Satsuki and I aren't like that, you stupid old man!" He got up from the couch, making sure to grab his magazine as he pasted his father.

"Where you going, Daiki?" His mother blinked in surprise, still amused by the scene that had just occurred.

"My room," he scoffed. Away from you fools. As he headed up the stairs, he turned back. "Don't forget about my questions! Think about them, will ya?"

His mother grinned happily. "Of course, Dai-chan!" She gave him a thumbs up.

Aomine paled, he did not want to see his mother acting so childishly. Must be the hormones.

He proceeded to get the hell out of there before she started getting mood swings.



A man wearing a pale surgery gown finally stepped out the operating room. Kise and Kasamatsu's parents looked up in hope and anticipation. The blond prayed and prayed, hands trembling. Please, please, please, don't die! I don't want to be alone. Kasamatsu-senpai!

The surgeon looked at them with soft green eyes and took off his mask. He slowly shook his head, -and Kise swore his heart had just stopped- eyes shutting to mourn for the poor young man.

Kise didn't even think as he rushed past him into the operating room, ignoring the shouts and sobs of everyone near him. He looked at the figure laying down, whose face was covered by a white sheet. nonoNoNoNONONO.

He collapsed to his knees.

He ignored the tears falling down his face, ignored the sobs and cries of Kasamatsu's parents, ignored the voices of the surgeons saying that he couldn't be in here. He only focused on the voice in his mind, taunting him.

Kasamatsu Yukio was dead.

And it was all his fault.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Kise! Có được ra khỏi đường dumbass!" Kise quay lại trong bất ngờ. Ông cảm thấy một cái gì đó slam vào dạ dày của mình, làm cho anh ta vấp ngã về phía sau, mà làm cho anh ta chuyến đi trên đôi chân của mình, và sau đó rơi xuống căn hộ chống lại mặt đất. Tóc vàng winced như của mình dưới thực hiện liên lạc với các đường nhựa cứng. Các thiếu niên đã mở miệng của mình để than thở về bạo lực bất ngờ, nhưng những gì ông đã thấy trái anh ta hoàn toàn speechless.Ông thấy một chiếc xe tải đã nhảy vào một cột. Và màu đỏ. Mùi của đồng là mạnh trong không khí và tất cả các ông có thể thấy là splatters màu đỏ trên vỉa hè.Nhưng không có Kasamatsu Yukio trong tầm nhìn. "Da-i-ki! Đoán những gì?" Cha yêu cầu, một grin trên khuôn mặt của mình."Những gì?" Ông càu-cảm thấy hơi khó chịu ở gián đoạn. Ông tiếp tục để lật các trang của mình yêu quý gravure idol tạp chí lazily. Ông không thể chăm sóc ít hơn, nhưng nó đã là phổ biến lịch sự để trả lời cha mẹ của bạn, trừ khi bạn muốn đối mặt với cơn thịnh nộ của họ, có nghĩa là. (Và ông thực sự không muốn để đối phó với việc có ông già đấm anh ta vào mặt và giảng dạy anh ta về sự tôn trọng.)"Tôi có thai!" Mẹ ông công bố, xuất hiện ra khỏi hư không. Hoặc phía sau cha. Ông không biết và có thể chăm sóc ít hơn về rằng đồ ngon của vật nhỏ, với tâm trí của mình quá bận rộn tập trung vào những gì cô đã có chỉ blurted ra.Nếu Aomine đã là uống nước, ông là đẹp, chắc chắn rằng ông sẽ làm một trong những stupidly cliche nhổ mất."Những gì!?" Đôi mắt của ông đã gần như sleepily tìm được bây giờ rộng, và hàm của ông bị bỏ rộng một chú thỏ có lẽ có thể phù hợp trong đó. Tạp chí Mai của mình, là quan trọng vì nó là để anh ta - không có vẻ quan trọng như vậy nữa. Không phải với các vỏ bom họ chỉ có giảm xuống."Bạn có nghe nói ngay, mẹ đang mang thai! Chúng tôi đã đi đến bệnh viện vào ngày hôm nay và sau đó bác sĩ nói với chúng tôi rằng cô ấy đã có thai! Bạn sẽ có anh chị em trẻ hơn!" Cha của ông kêu lên hào hứng, lắc con trai ông là nói con trai sputtered indignantly."B- nhưng là nó an toàn cho ai đó tuổi của cô để cho bir-OW!" Ông hissed, điều dưỡng đầu throbbing. Aomine glared tại mẹ, "những gì là mà cho, hag! OW! Ngưng dùng đến bạo lực tất cả thời gian!" Bây giờ đã có hai lớn va đập trên đầu.Tuyệt vời, chỉ là rất lớn. Chỉ là những gì ông đã làm trong cuộc đời của mình trước đó xứng đáng với điều này?"Đầu tiên của tất cả - I. Am. không. Cũ! Và thứ hai của tất cả, không gọi cho tôi một hag, bạn brat! " Mẹ ông lập luận, huffing.Aomine nhấp vào lưỡi của mình, nhưng không vặn lại. Ông có thể là ngu ngốc, nhưng ông đã không ngu ngốc. Ông sẽ không làm bất cứ điều gì mà sẽ đảm bảo cho anh ta một đập.Đôi khi. Bên ngoài phòng điều hành, Kise ngồi trên sàn nhà, bàn tay bao gồm khuôn mặt của mình, cố gắng để ngăn chặn các âm thanh sobbing xấu xí từ thoát khỏi miệng của mình và những giọt nước mắt từ streaming xuống đôi mắt của mình.Ông dỡ bỏ đầu từ từ khi ông nghe bước chân tiếp cận. Ông gulped xuống tất cả nước bọt ở miệng của mình và cố gắng để lau nước mắt của mình đi. Tóc vàng đứng dậy và đôi mắt của ông đã gặp gỡ với một cặp mắt-thép blue những người đầy đủ của cơn thịnh nộ và tuyệt vọng. Người đàn ông bị tính phí chuyển tiếp hướng tới Kise và yanked Các teenager lên bởi cổ áo của mình.Kasamatsu-senpai của cha mẹ, bộ não của ông cung cấp cho anh ta."Bạn! Tại sao các địa ngục được bạn an toàn trong khi Yukio của tất cả-"rant hoành hành của ông đã bị chặn lại bởi một shout."Dear, thôi đi! Chúng tôi không đạt được bất cứ điều gì bằng cách đổ lỗi cho Kise! Chỉ cần nhìn vào anh ta!" Cô quavered, ôm của chồng tay áo với ngón tay tìm kiếm nạc, dễ vỡ của mình. "Đừng... xin vui lòng." Cô begged, cảm giác của mình tầm nhìn mờ từ những giọt nước mắt. Cô đặt trán của cô trên cánh tay của mình, cô khóa raven ẩn khuôn mặt của cô từ Kise.Kasamatsu của cha stared lúc Kise kỹ lưỡng, kiểm tra của mình xuất hiện.Kise của mắt là màu đỏ và sưng húp, thông thường khôi hài và độ sáng không có nơi nào để được nhìn thấy. Ông đã được nhạt, rất nhạt, giống như một con ma., và mái tóc của mình disheveled, gần như là nếu Kise đã kéo và gripping CNTT-mà ông có thể có. Và ông được yên tĩnh. Ông đã không mở miệng của mình ngay cả một lần kể từ khi họ tới nơi.Kẹp của mình trên cổ áo của Kise lớn chặt hơn và chặt hơn, cho đến khi ông cho phép ra một shout, phát hành cổ áo của cô gái tóc vàng. Ông balled nắm tay của mình, răng siết chặt chặt chẽ. Ông không thể giúp đỡ, nhưng nghĩ rằng điều này là thật không công bằng-làm thế nào các cậu bé trông giống như ông là tại vì vậy nhiều đau - như ông là một cảm giác nó - khi Yukio là một trong những người đã được thực sự đau đớn. Nếu tóc vàng nhìn như vậy bị tàn phá và chết-làm thế nào và những người địa ngục đã được ông yêu cầu để đổ lỗi cho sau đó?Nước mắt - mà ông đã giữ trong - đổ xuống từ đôi mắt của mình và xuống má của mình khi ông cho phép ra một âm thanh choked.Yukio. "Vì vậy?" Aomine yêu cầu, sự chú ý của ông một nửa ngày cha mẹ trong khi một nửa khác là trên tạp chí của ông."Vì vậy?" Cha hỏi trong unison, nghiêng đầu của họ.Blunette cọ xát trán của mình, ông đã có thể cảm thấy một chua cay nhức đầu hình thành. "Nó tên là gì? Bạn có biết giới tính? Mẹ cần phải mất thời gian tắt của công việc? Nơi nó sẽ ngủ? Ai sẽ chăm sóc nó khi nó đi ra? Bạn biết, tất cả những câu hỏi bình thường người phụ nữ mang thai." Ông liệt kê thản. Các phản ứng mà ông có trong trả lời là sự im lặng tuyệt đối. Các thiếu niên nhìn lên từ tạp chí của mình trong sự nhầm lẫn để tìm cha mẹ gaping lúc anh ta. Ông đột nhiên có một cảm giác xấu."Những gì?"Họ dường như bỏ ngây người của họ và các cặp thậm chí có thần kinh smirk lúc anh ta. "Không có gì ~ tôi đã được chỉ ngạc nhiên khi thấy như thế nào của tôi ít Dai-chan sẽ thực sự hỏi câu hỏi thông minh. Bạn đang thông minh hơn bạn xem xét." Mẹ hummed innocently."Nhưng tôi tự hỏi làm thế nào bạn sẽ biết những gì để hỏi." Người đàn ông lớn đặt một ngón tay trên má bên phải của ông, trong khi đi qua cánh tay trái của mình dưới khuỷu tay phải của ông. Hơn ông để cho ra một gasp Ấn tượng. "Đã làm bạn và Satsuki cuối cùng ra cảm xúc của bạn? Và sau đó bạn ngâm tẩm của mình? Bạn quái vật!" Dòng cuối cùng đã nói trong falsetto, bắt chước một cô gái bằng giọng nói - và không khá khủng khiếp trong quan điểm của Aomine. Ông sau đó tiến hành để la hét "KYAAA!", cũng giống như làm thế nào một fan hâm mộ creepy, quá bị ám ảnh cô gái nào.Aomine tự hỏi nếu stupidity là truyền nhiễm.Ông đã có đủ. Các thiếu niên có thể nghĩa là barf cách cha xử - và không có được anh ta bắt đầu vào nội dung. Nó là hoàn toàn kinh tởm! Ông đã ném tạp chí của ông lúc ông già, không mẹ ông, ông sẽ không dám. Bao giờ hết. "Dừng lại vì như vậy kinh tởm! Bạn biết Satsuki và tôi không phải là như vậy, là bạn ngu ngốc ông già!" Ông đứng dậy từ chiếc ghế dài, làm cho chắc chắn để lấy tạp chí của mình như ông dán cha."Nơi bạn đi, Arioka?" Mẹ blinked trong bất ngờ, vẫn còn amused bởi cảnh chỉ đã xảy ra."Phòng của tôi," ông scoffed. Cách xa bạn kẻ ngu. Khi ông đứng đầu lên cầu thang, ông quay trở lại. "Đừng quên về câu hỏi của tôi! Suy nghĩ về họ, sẽ ya?"Mẹ grinned hạnh phúc. "Tất nhiên, là Dai-chan!" Cô cho ông một ngón tay cái.Aomine paled, ông không muốn nhìn thấy mẹ đóng vai trò như vậy childishly. Phải là các kích thích tố.Ông tiến hành để có được địa ngục ra khỏi đó trước khi cô bắt đầu nhận được thay đổi tâm trạng. A man wearing a pale surgery gown finally stepped out the operating room. Kise and Kasamatsu's parents looked up in hope and anticipation. The blond prayed and prayed, hands trembling. Please, please, please, don't die! I don't want to be alone. Kasamatsu-senpai!The surgeon looked at them with soft green eyes and took off his mask. He slowly shook his head, -and Kise swore his heart had just stopped- eyes shutting to mourn for the poor young man.Kise didn't even think as he rushed past him into the operating room, ignoring the shouts and sobs of everyone near him. He looked at the figure laying down, whose face was covered by a white sheet. nonoNoNoNONONO.He collapsed to his knees.He ignored the tears falling down his face, ignored the sobs and cries of Kasamatsu's parents, ignored the voices of the surgeons saying that he couldn't be in here. He only focused on the voice in his mind, taunting him.Kasamatsu Yukio was dead.And it was all his fault.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Kise! Hãy ra khỏi đường đi, đồ ngốc! "Kise quay lại trong sự ngạc nhiên. Ông cảm thấy một cái gì đó slam vào dạ dày của mình, làm cho anh ta vấp ngã về phía sau, khiến anh vướng chân vào đôi chân của mình, và sau đó rơi phẳng so với mặt đất. Các cô gái tóc vàng nhăn mặt khi ông phía dưới đã liên lạc với các đường nhựa cứng. Các thiếu niên mở miệng rên rỉ về những bạo lực bất ngờ, nhưng những gì ông nhìn thấy khiến anh hoàn toàn không nói nên lời. Anh nhìn thấy một chiếc xe tải đã đâm sầm vào một cột. Và màu đỏ. Mùi của đồng là mạnh trong không khí và tất cả anh có thể thấy là splatters của màu đỏ trên vỉa hè. Nhưng không Kasamatsu Yukio trong tầm nhìn. "Da-i-ki! Đoán những gì? "Cha ông hỏi, một nụ cười trên khuôn mặt của mình." Cái gì? "Ông grunted- cảm thấy hơi khó chịu ở các gián đoạn. Ông tiếp tục lật các trang của tạp chí gravure idol yêu quý của mình một cách uể oải. Anh không thể chăm sóc ít hơn, nhưng đó là lịch sự thông thường để trả lời cha mẹ của bạn, trừ khi bạn muốn đối mặt với cơn thịnh nộ của họ, đó là. (Và ông thực sự không muốn để đối phó với việc có người đàn ông cũ của ông đấm vào mặt anh và giảng dạy ông về sự tôn trọng.) "Tôi m mang thai! "Mẹ của anh công bố, xuất hiện ra khỏi hư không. Hoặc sau cha mình. Ông đã không biết và có thể chăm sóc ít hơn về điều đó miếng ngon chút, với tâm trí của mình quá bận rộn tập trung vào những gì cô vừa thốt ra. Nếu Aomine đã nước uống, ông là khá chắc chắn rằng ông sẽ đã thực hiện một trong những cách ngớ ngẩn cliche nhổ mất. "Cái gì !?" Đôi mắt của ông đã được gần như ngái ngủ nhìn bây giờ đã rộng, và quai hàm của anh xuống rất rộng mà một chú thỏ có thể có thể phù hợp trong có tạp chí của ông Mai., là quan trọng vì nó là him- dường như không quá quan trọng nữa. Không phải với quả bom họ đã có chỉ cần bỏ. "Bạn có nghe nói phải, mẹ bạn đang mang thai! Chúng tôi đã đi đến bệnh viện ngày hôm nay và sau đó các bác sĩ nói với chúng tôi rằng cô đã mang thai! Bạn sẽ có em! "Cha của ông kêu lên một cách hào hứng, lắc con trai ông làm cho biết con trai phún xạ phẫn nộ." B-nhưng là nó an toàn cho người tuổi tác của mình để cung cấp cho OW bir-! "Anh ta rít lên, điều dưỡng trưởng nhói của mình. Aomine trừng mắt nhìn mẹ mình, "Cái gì đó là sao, mụ già! OW! Ngừng dùng đến bạo lực tất cả các thời gian! "Bây giờ có hai bướu lớn trên đầu. Great, chỉ là tuyệt vời. Chỉ cần ông đã làm gì trong cuộc đời trước đây của mình để xứng đáng với điều này?" Đầu tiên tất cả các-I. Am. Không phải. Cũ! Và thứ hai của tất cả, đừng gọi tôi là một mụ già, bạn nhóc! "Mẹ ông lập luận, kéo lê. Aomine tặc lưỡi, nhưng không đáp lại. Anh ta có thể là ngu ngốc, nhưng ông không phải là ngu ngốc. Ông sẽ không làm bất cứ điều gì mà sẽ đảm bảo cho anh một đập. Đôi khi. Bên ngoài phòng điều hành, Kise ngồi trên sàn nhà, hai tay che mặt, cố gắng để ngăn chặn sự thổn thức xấu xí âm thanh thoát ra ngoài miệng và những giọt nước mắt từ chảy xuống đôi mắt của mình. Anh ngẩng đầu lên từ từ khi anh nghe thấy bước chân đến gần. Anh nuốt nước bọt xuống tất cả các nước bọt trong miệng của mình và cố gắng để lau nước mắt đi. Cô gái tóc vàng đứng lên và đôi mắt của ông đã gặp một đôi màu xanh thép eyes- nổi giận và tuyệt vọng. Người đàn ông trả mạnh về phía Kise và giật thiếu niên lên bằng cổ áo của mình. Cha mẹ Kasamatsu-senpai, bộ não của mình cung cấp cho anh ta. "Anh! Tại sao các địa ngục là bạn an toàn và âm thanh trong khi tất cả các-Yukio của "ông rant hoành hành đã được ngừng lại bởi một tiếng hét." Dear, ngăn chặn nó! Chúng tôi không đạt được bất cứ điều gì bằng cách đổ lỗi Kise! Chỉ cần nhìn vào anh ta! "Cô quavered, tay nắm chặt tay áo của chồng mình với nạc, ngón tay tìm kiếm mong manh của cô." Chỉ cần dừng lại. . . xin vui lòng. "Cô van xin, cảm giác mờ tầm nhìn của cô từ những giọt nước mắt. Cô đặt trán mình lên cánh tay của mình, cô khóa quạ giấu khuôn mặt của mình từ Kise. cha Kasamatsu của nhìn chằm chằm vào Kise lưỡng, kiểm tra sự xuất hiện của mình. mắt Kise của bị đỏ và sưng húp, các vui đùa bình thường và độ sáng chẳng thấy đâu cả. Anh ấy nhợt nhạt, rất nhạt, như một bóng ma., và tóc của ông là đầu tóc rối bời, gần như là nếu Kise đã kéo và hấp dẫn nó- mà ông có lẽ đã. Và ông đã được yên tĩnh. Anh đã không mở miệng dù chỉ một lần kể từ khi họ đến. grip của ông về cổ Kise đã tăng chặt chẽ hơn và chặt chẽ hơn, cho đến khi anh buông ra một tiếng hét, phát hành cổ áo của cô gái tóc vàng. Ông cuộn lại nắm đấm của mình, răng xiết chặt. Anh ta không thể không nghĩ rằng điều này rất unfair- bao cậu bé trông như anh ở trong rất nhiều không đau đớn như thể ông là một cảm giác nó- khi Yukio là một trong những người đã bị tổn thương thật sự. Nếu tóc vàng trông rất tàn phá và dead- như thế nào và ai là địa ngục đã được ông cho là để đổ lỗi rồi? Nước mắt -which ông đã nắm giữ trong- đổ xuống từ mắt xuống má anh khi anh để cho ra một âm thanh nghẹn ngào. Yukio. "Vì vậy?" Aomine hỏi, mình một nửa sự chú ý vào cha mẹ mình trong khi nửa còn lại trên tạp chí của mình. "Vì vậy?" Bố mẹ anh hỏi thăm đồng thanh, nghiêng đầu của họ. Các blunette xoa trán của mình, ông đã có thể cảm thấy đau đầu nhức hình thành. "Tên của nó là gì? Bạn có biết giới tính? Will mẹ phải mất thời gian đi công tác? Nó sẽ ngủ ở đâu? Ai sẽ chăm sóc nó khi nó đi ra? Bạn biết đấy, tất cả những câu hỏi người phụ nữ mang thai bình thường." Ông liệt kê một cách thờ ơ. Các phản ứng anh đã trả lời là sự im lặng tuyệt đối. Các thiếu niên nhìn lên từ tạp chí của ông trong sự bối rối để tìm thấy cha mẹ mình hổng ở anh. Anh ta đột nhiên có một cảm giác xấu. "Cái gì?" Họ dường như chụp ra khỏi bàng hoàng của họ và đôi thậm chí đã có các dây thần kinh để cười khẩy vào anh. "Không có gì ~ Tôi chỉ ngạc nhiên khi thấy tôi ít Dai-chan thực sự sẽ hỏi những câu hỏi thông minh. Bạn thông minh hơn bạn nhìn." Mẹ anh ngân nga một cách ngây thơ. "Nhưng tôi tự hỏi làm thế nào bạn sẽ biết những gì để hỏi." Người đàn ông lớn tuổi đặt một ngón tay vào má phải của anh, trong khi băng qua cánh tay trái của mình dưới khuỷu tay quyền của mình. Hơn ông thốt ra một tiếng thở hổn hển đầy kịch tính. "Cậu và Satsuki cuối cùng đã tìm ra cảm xúc của bạn? Và sau đó bạn ngâm tẩm mình? Bạn con quái vật!" Dòng cuối cùng đã được nói trong giận dỗi, bắt chước giọng nói của một cô gái -và không khá khủng khiếp trong quan điểm của Aomine. Sau đó, ông tiếp tục hét lên "KYAAA!", Giống như cách một đáng sợ, quá bị ám ảnh bởi fan hâm mộ cô gái sẽ. Aomine tự hỏi nếu ngu dốt là truyền nhiễm. Ông đã quá đủ. Các thiếu niên thật sự có thể barf ở con đường của cha mình acted- và không có được anh ta bắt đầu vào nội dung. Đó là hoàn toàn kinh tởm! Ông ném tờ tạp chí của mình vào người đàn ông cũ của mình, không phải là mẹ của mình, ông sẽ không dám. Bao giờ. "Đừng quá ghê tởm! Bạn biết Satsuki và tôi không phải như thế, bạn ngu ngốc ông già!" Ông đứng dậy khỏi chiếc ghế dài, làm cho chắc chắn để lấy tờ tạp chí của mình khi ông dán cha mình. "Trong trường hợp bạn đi, Daiki?" Mẹ của anh chớp mắt ngạc nhiên, vẫn còn thích thú bởi cảnh đó vừa xảy ra. "Phòng của tôi," anh chế giễu. Đi từ bạn kẻ ngu. Khi anh tiến lên cầu thang, anh quay trở lại. "Đừng quên về câu hỏi của tôi! Hãy nghĩ về họ, sẽ ya?" Mẹ anh cười hạnh phúc. "Tất nhiên, Dai-chan!" Cô ấy đã cho anh ta một ngón tay cái lên. Aomine tái đi, anh không muốn nhìn thấy mẹ mình diễn xuất thật là trẻ con. Phải là kích thích tố. Ông đi đến được các địa ngục ra khỏi đó trước khi cô bắt đầu nhận được thay đổi tâm trạng. Một người đàn ông mặc một chiếc áo choàng phẫu thuật nhạt cuối cùng bước ra khỏi phòng mổ. Kise và cha mẹ của Kasamatsu nhìn lên trong niềm hy vọng và sự mong đợi. Cô gái tóc vàng đã cầu nguyện và cầu nguyện, đôi tay run rẩy. Xin vui lòng, xin vui lòng, xin vui lòng, không chết! Tôi không muốn ở một mình. Kasamatsu-senpai! Các bác sĩ phẫu thuật nhìn họ với đôi mắt màu xanh lá cây mềm và tháo mặt nạ của mình. Hắn chậm rãi lắc đầu, -và Kise thề trái tim anh đã có đôi mắt chỉ stopped- tắt để than khóc cho những người đàn ông trẻ nghèo. Kise thậm chí còn không nghĩ là anh ta xông qua anh ta vào phòng mổ, bỏ qua những tiếng la hét và những tiếng nức nở của tất cả mọi người gần anh ta. Anh nhìn vào hình đặt xuống, với khuôn mặt được bao phủ bởi một tấm vải trắng. nonoNoNoNONONO. Ông bị sập xuống đầu gối. Hắn lờ đi những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt của mình, bỏ qua những tiếng nấc và tiếng kêu của cha mẹ Kasamatsu của, bỏ qua tiếng nói của các bác sĩ phẫu thuật nói rằng ông không thể được đặt ở đây. Ông chỉ tập trung vào giọng nói trong đầu anh, mắng nhiếc anh. Kasamatsu Yukio đã chết. Và đó là tất cả là lỗi của anh.









































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: