What were you doing, Dobby?

What were you doing, Dobby?" asked

What were you doing, Dobby?" asked Harry in his softest voice.

"Punishing myself, sir," said Dobby weakly. "For spilling chocolate, sir."

Harry shook his head slowly. He flung the piece of wood aside and put his hands on Dobby's tiny shoulders. "You were taken ill, weren't you, Dobby?" he said in his most calming voice. "Your illness is making you say some very strange things right now. Why would anyone want to punish themselves?"

"Ill?" Dobby looked up at him, dazed, with huge gooseberry eyes. "No, Harry Potter, sir... Dobby is not ill, just careless, sir. House elves are meant to serve their masters, and they must punish themselves if they make any mistakes."

Harry didn't know whether to laugh or cry at this absurd statement. "No, no, Dobby! That's just silly. It must be your illness making you think odd thoughts like that. Here!" He gave Dobby another little spark of his magic. "Do you feel better now? Are you able to think straight?"

Dobby stood silently for a moment, a baffled expression on his small wrinkled face. Then he lit up in a smile. "Yes, Dobby is feeling a lot better now, Harry Potter sir."

"You don't want to punish yourself any more, do you?" Harry watched the elf anxiously.

Dobby shook his head. "No, Mr. Potter." He sounded slightly surprised at his own words. "Dobby doesn't want to punish himself any more because... because..." He appeared to be searching for the right words. Then he nodded: "Because it hurts! And Dobby doesn't actually like getting hurt."

"Of course you don't," said Harry and patted Dobby on the arm. "I mean, who would? And to punish yourself for spilling a little chocolate is just..."

"Silly!" The elf's eyes were shining now. "That's what it is, Mr. Potter. Just plain silly!" He giggled a little. "Why would anyone think to do something that ridiculous in the first place?"

"I have no idea," smiled Harry. "Here, why don't we share the chocolate?"

Dobby settled himself comfortably among the plump cushions on Harry's bed and they passed the mug of chocolate back and forth, taking turns sipping the hot sweet liquid.

"Dobby really should be getting back to scrubbing the cellars," muttered the little elf after a while. "But Dobby is feeling very tired, Mr. Potter. Dobby worked all night baking bread for Mr. and Mrs. Malfoy, and now Dobby would like to take a nap." He curled up among Harry's blankets.

"You do that, Dobby," said Harry and gave his new friend a quick hug.

"Ouch," muttered Dobby sleepily. "There is something sharp in your robes, Mr. Potter."

"Oh, sorry about that!" Harry reached down and felt his diary inside his robes. "Just my diary. The one Mr. Malfoy gave me."

"Diary?" Dobby's eyes suddenly flew open. "Harry Potter must not use that diary! Dobby heard Mr. Malfoy talking about it, and Master was saying that there is something hidden in it. Master said that it would be clever to give the diary to the Potter boy, since he will not understand the danger until it is too late... Harry Potter must not touch the diary!"

"Danger?" Harry sighed a little. "Oh, no! Is your head still bothering you, then? Don't worry, Dobby. Of course Mr. Malfoy would not give me a dangerous present. You are just feeling a little unwell still, that's all. Get some rest now."

"All right, Mr. Potter," breathed Dobby and closed his eyes.

Harry sat and watched him for a while, making sure that the little elf was comfortable. When Dobby was sleeping soundly, Harry reached into his robes and pulled out the diary again, opening it to the page where he has left off.

Hello, Tom, he wrote. I'm back.

He stared at the blank page for a moment, suddenly anxious that Tom wouldn't respond. But then black ink bloomed across the page, and lovely curvy letters appeared in the diary.

I have missed you, Harry. It's very lonely in here, without someone to talk to.

Harry felt a stab of pity for poor Tom. Of course he must be lonely in there, deep inside that silent book! I wish you could come out here for a moment, so I could see you, wrote Harry.

I wish so too, wrote Tom back.

Come out, whispered Shard in the back of Harry's mind. Come, Tom, come...

...

It was lovely to be back at Hogwarts again. Harry had appreciated the Malfoys' kind invitation, of course, but it was wonderful to arrive back at school and see all his other friends as well.

Ron's older brothers, Fred and George, pulled Ron aside and examined him closely for any signs of Slytherin contamination after his stay with the Malfoys, but in the end, they decided that he was unharmed.

"It makes me nervous when you spend time with that Malfoy boy," muttered Fred. "From what we have been hearing, you didn't even pull any proper pranks on the Malfoy family when you stayed with them. How could you waste such a splendid opportunity? Young Harry here, on the other hand, seems to have made a little more of an effort, judging by Draco's whining about his family's house elf who suddenly decided to take a week's holiday in Majorca. Nice use of fairy magic, Harry! But what about you, Ron? Did you put as much as a small dungbomb in Draco's sock drawer? No, you did not. Acted all chummy toward the boy, from what we hear. Did you know that Draco has been going around school saying things about our family ever since you got back from Christmas break?"

Ron stared at him in alarm. "Malfoy's been saying things about us? What sorts of things?"

George leaned a little closer. "He's been saying that the Weasleys are "not a bad sort of family", and that we are of "an ancient pure-blood lineage"..." His ordinarily pale face was quite flushed with indignation.

"Er... Okay-?" Ron gazed blankly at his brother.

"Okay?" Fred glared at him. "Are you off your rocker, Ron? We can't have Slytherins going around saying that sort of thing about our family. How in the name of Merlin's most moldy underwear am I going to win the heart of a stunning girl named Johnson if people keep spreading the rumor that we are some sort of stuffy pure-blood wizards related to the Blacks and the Malfoys? You are not making life easy for us, Ron. Have you no consideration for your family's Muggle-loving reputation?"

"That Malfoy boy could be a bad influence on you. We haven't seen any signs of corruption in you yet, but we are watching you very closely," said George gravely. "I'm warning you, Ron: The moment we catch you trying to add any little marble and silver touches to your room at home, or complain about Dad's salary or Mum's jumpers, we'll tell Percy who's been stealing his buttons."

Ron turned light pink. "You wouldn't... Hey, how do you know about the buttons?"

"Oh," said Fred airily, "we have our ways of knowing about the comings and goings around the castle, little brother."

"What ways?" asked Harry curiously.

George grinned. "That is for us to know and the two of you to find out. Or not find out. We'll keep an eye on you both, for your own safety."

Fred breathed something in his twin's ear that Harry couldn't quite catch. Something like "And next time, we will not assume that any fragmented letters squished into the back of someone's dot are just a typo, or part of his turban..."

George whispered something back, and Fred frowned. "Harry's dot? Oh, don't worry about it. I'm pretty sure that's just his fairy magic making the dot a little funny..."

...

That night, after everyone else was asleep, Harry wrote page after page in the diary. He wanted to help poor Tom feel better about being trapped inside the diary, so he tried to think of nice stories to tell him. Tom liked hearing about the forest and about the ancient magic of the fairies, but most of all, he loved to hear about school.

Tell me more about Hogwarts, wrote Tom. Tell me about the flickering torchlight along the corridors, and the damp rising from the dungeons. Tell me about the scent of leather and dust in the library, and about the blue light slanting through the arched windows in the Great Hall... I miss seeing it all. I felt at home there. It was the only place that ever felt like home.

And Harry wrote and wrote, and Tom wrote back, until it was nearly morning.

Tell me about that beautiful red stone again, wrote Tom. Tell me what happened to it. Where is it now?

Harry smiled. How curious, that Tom seemed to have fallen instantly in love with the idea of that beautiful stone, just like Quirrell had!

Harry was struggling to keep his eyes open, but he added quickly to the diary: Oh, I think Dumbledore must have destroyed it. Seems a pity, doesn't it?

Yes, a pity, agreed Tom. It would be so lovely to see the stone, just once...
5000/5000
Từ: Anh
Sang: Việt
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Bạn làm gì, Dobby?"hỏi Harry trong giọng nói mềm nhất của ông."Trừng phạt bản thân mình, thưa ngài," cho biết Dobby yếu. "Cho chảy sô cô la, sir."Harry đã bắt đầu chậm. Ông bao la mảnh gỗ sang một bên và đặt tay trên vai nhỏ của Dobby. "Bạn bị ốm, phải không, Dobby?" ông nói trong giọng đặt làm dịu. "Bệnh tật của bạn là làm cho bạn nói một số điều rất lạ ngay bây giờ. Tại sao mọi người sẽ muốn trừng phạt mình?""Bệnh?" Dobby nhìn lên lúc anh ta, choáng váng, với đôi mắt lớn ruột. "No, Harry Potter, thưa ngài... Dobby là không bị bệnh, chỉ bất cẩn, thưa ngài. Yêu tinh nhà có nghĩa là để phục vụ Thạc sĩ của họ, và họ phải trừng phạt mình nếu họ thực hiện bất kỳ sai lầm."Harry đã không biết nên cười hay khóc lúc này tuyên bố ngớ ngẩn. "Không, không, Dobby! Đó là chỉ ngớ ngẩn. Nó phải là bệnh tật của bạn làm cho bạn nghĩ rằng lẻ suy nghĩ như thế. Ở đây!" Ông đã cho Dobby một tia lửa nhỏ của ma thuật của ông. "Làm bạn cảm thấy tốt hơn bây giờ? Bạn có thể suy nghĩ thẳng?"Dobby âm thầm đứng cho một thời điểm, một biểu hiện có vách ngăn trên khuôn mặt nhăn nhỏ của mình. Sau đó ông sáng lên trong một nụ cười. "Có, Dobby cảm thấy rất nhiều tốt hơn bây giờ, Harry Potter sir.""Bạn không muốn phải trừng phạt mình nữa, làm bạn?" Harry dõi elf lo âu.Dobby lắc đầu. "No, ông Potter." Ông đã nghe một chút ngạc nhiên lúc nói cách riêng của mình. "Dobby không muốn phải trừng phạt mình nữa vì... bởi vì..." Ông xuất hiện để tìm kiếm các từ bên phải. Sau đó ông gật đầu: "bởi vì nó đau! "Và Dobby thực sự không thích bị tổn thương.""Tất nhiên bạn không," nói Harry và patted Dobby trên cánh tay. "Tôi có nghĩa là, những người nào? Và phải trừng phạt mình cho tràn một ít sô cô la là chỉ... ""Ngớ ngẩn!" Con gia tinh mắt chiếu bây giờ. "Đó là những gì nó là, ông Potter. Chỉ là đồng bằng ngớ ngẩn!" Ông cười khúc khích một chút. "Tại sao nào bất cứ ai nghĩ rằng để làm một cái gì đó vô lý tại địa điểm đầu tiên?""Tôi không có ý tưởng," cười Harry. "Ở đây, tại sao chúng tôi không chia sẻ các sô cô la?"Dobby giải quyết mình thoải mái trong số đệm đầy đặn trên giường của Harry và họ thông qua các mug sô cô la trở lại và ra, lần lượt sipping nóng chất lỏng ngọt."Dobby thực sự nên nhận trở lại để chà kỹ cellars," muttered tinh ít sau một thời gian. "Nhưng Dobby cảm thấy rất mệt mỏi, ông Potter. Dobby làm việc tất cả các đêm nướng bánh mì cho ông và bà Malfoy, và bây giờ Dobby muốn đi ngủ trưa." Ông cong lên trong số của Harry chăn."Bạn làm điều đó, Dobby," nói Harry và đã cho người bạn mới của ông một cái ôm nhanh chóng."Ouch," muttered Dobby sleepily. "Đó là một cái gì đó sắc nét trong áo của bạn, ông Potter.""Oh, xin lỗi về điều đó!" Harry đạt và cảm thấy Nhật ký của ông bên trong áo choàng của mình. "Chỉ là Nhật ký của tôi. Một ông Malfoy đã cho tôi.""Nhật ký?" Dobby của mắt đột nhiên bay mở. "Harry Potter không phải sử dụng Nhật ký đó! Dobby nghe ông Malfoy nói về nó, và Thạc sĩ đã nói rằng đó là một cái gì đó ẩn trong nó. Sư phụ nói rằng nó sẽ là thông minh để đưa quyển nhật ký cho cậu bé Potter, kể từ khi ông sẽ không hiểu sự nguy hiểm cho đến khi nó quá muộn... Harry Potter phải không chạm vào Nhật ký!""Nguy hiểm"? Harry thở dài một chút. "Ồ, không! Là mày vẫn bothering bạn, sau đó? Đừng lo lắng, Dobby. Tất nhiên ông Malfoy sẽ không đưa cho tôi một món quà nguy hiểm. Bạn chỉ cảm thấy một chút khỏe Tuy nhiên, đó là tất cả. Nghỉ ngơi bây giờ.""All right, ông Potter," hít Dobby và nhắm mắt.Harry ngồi và theo dõi anh ta trong một thời, đảm bảo rằng tinh ít được thoải mái. Khi Dobby ngủ ngon, Harry đạt vào áo choàng của mình và rút ra Nhật ký một lần nữa, mở nó để trang nơi ông đã rời đi.Xin chào, Tom, ông đã viết. Tôi đã trở lại. Ông stared lúc trang trống cho một thời điểm, đột nhiên lo lắng rằng Tom sẽ không đáp ứng. Nhưng sau đó mực đen nở rộ trên trang, và đáng yêu cong chữ xuất hiện trong Nhật ký.Tôi đã bỏ qua bạn, Harry. Nó là rất cô đơn ở đây, mà không có người để nói chuyện. Harry cảm thấy một đâm tiếc cho người nghèo Tom. Tất nhiên ông phải được cô đơn trong đó, sâu bên trong cuốn sách im lặng! Tôi muốn bạn có thể đi ra ở đây cho một thời điểm, vì vậy tôi có thể nhìn thấy bạn, đã viết Harry.Tôi muốn như vậy quá, đã viết Tom trở lại.Đi ra, thì thầm Shard ở mặt sau của tâm trí của Harry. Đi nào, Tom, đến... ...Nó đã được yêu để trở lại tại Hogwarts một lần nữa. Harry đã đánh giá cao lời mời loại Malfoys', tất nhiên, nhưng nó là tuyệt vời để đến trở lại tại trường và xem tất cả các bạn bè của mình là tốt.Ron của anh trai, Fred và George, kéo Ron sang một bên và kiểm tra anh ta một cách chặt chẽ cho bất kỳ dấu hiệu của Slytherin ô nhiễm sau khi ông sống với các Malfoys, nhưng cuối cùng, họ quyết định rằng ông đã được an toàn."Nó làm cho tôi lo lắng khi bạn dành thời gian với cậu ta Malfoy," muttered Fred. "Từ những gì chúng tôi đã nghe, bạn không thậm chí kéo bất kỳ thích hợp pranks ngày gia đình Malfoy khi bạn ở lại với họ. Làm thế nào bạn có thể lãng phí một cơ hội tuyệt vời như vậy? Harry trẻ ở đây, mặt khác, có vẻ như đã thực hiện nhiều hơn một chút của một nỗ lực, xét xử theo của Draco whining về gia đình nhà tinh người đột nhiên quyết định đi một tuần nghỉ ở Majorca. Sử dụng tốt đẹp cổ tích kỳ diệu, Harry! Nhưng những gì về bạn, Ron? Bạn đã đặt nhiều như một dungbomb nhỏ ở của Draco sock drawer? Không, bạn đã không. Hành động tất cả chummy đối với cậu bé, từ những gì chúng tôi nghe. Bạn có biết rằng Draco đã xảy ra xung quanh trường học nói những điều về gia đình của chúng tôi kể từ khi bạn đã nhận trở lại từ nghỉ Giáng sinh?"Ron stared lúc anh ta trong báo động. "Malfoy đã nói những điều về chúng tôi? Những gì sắp xếp của sự vật?"George cúi gần gũi hơn một chút. "Ông đã cho nói rằng các Weasleys là"không một xấu loại của gia đình", và rằng chúng tôi là của"một dòng dõi tinh khiết máu cổ xưa"..." Khuôn mặt thường nhạt của mình khá đỏ ửng với indignation."Er... Okay-?" Ron nhìn blankly tại Anh trai của ông."OK?" Fred glared vào anh ta. "Là bạn tắt rocker của bạn, Ron? Chúng tôi không có Slytherins đi xung quanh nói rằng loại điều về gia đình của chúng tôi. Làm thế nào trong tên của đồ lót đặt mốc giống chim ưng của tôi sẽ giành trái tim của một cô gái tuyệt đẹp tên là Johnson nếu người dân tiếp tục lây lan tin đồn rằng chúng tôi có một số loại nghẹt phù thủy tinh khiết máu liên quan đến những người da đen và các Malfoys? Bạn đang không làm cho cuộc sống dễ dàng cho chúng tôi, Ron. Quý vị không có xem xét cho danh tiếng Muggle, yêu thương của gia đình bạn?""Cậu bé Malfoy đó có thể là một ảnh hưởng xấu về bạn. Chúng tôi đã không thấy bất kỳ dấu hiệu của tham nhũng trong bạn được nêu ra, nhưng chúng tôi đang xem bạn rất chặt chẽ,"ông George nặng. "Tôi cảnh cáo bạn, Ron: thời điểm này chúng tôi bắt bạn cố gắng để thêm bất kỳ đá cẩm thạch và bạc chạm nhỏ để phòng của bạn ở nhà, hoặc khiếu nại về tiền lương của người cha hoặc mẹ của nhảy, chúng tôi sẽ nói với Percy người đã ăn cắp nút của mình."Ron bật ánh sáng màu hồng. "Bạn sẽ không... Hey, làm thế nào để bạn biết về các nút?""Oh," nói Fred airily, "chúng ta có cách của chúng tôi biết về comings và goings xung quanh lâu đài, em trai.""Những cách thức?" hỏi Harry tò mò.George grinned. "Đó là cho chúng tôi biết và hai của bạn để tìm hiểu. Hoặc không biết. Chúng tôi sẽ giữ một mắt trên bạn cả hai, cho sự an toàn của riêng bạn. "Fred hít một cái gì đó trong tai của ông đôi Harry không khá bắt. Một cái gì đó như "và thời gian tiếp theo, chúng tôi sẽ không cho rằng bất cứ thư phân mảnh squished vào mặt sau của dấu chấm của một ai đó có chỉ là một lỗi đánh máy, hoặc một phần của khăn xếp của mình..."George whispered something back, and Fred frowned. "Harry's dot? Oh, don't worry about it. I'm pretty sure that's just his fairy magic making the dot a little funny..."...That night, after everyone else was asleep, Harry wrote page after page in the diary. He wanted to help poor Tom feel better about being trapped inside the diary, so he tried to think of nice stories to tell him. Tom liked hearing about the forest and about the ancient magic of the fairies, but most of all, he loved to hear about school.Tell me more about Hogwarts, wrote Tom. Tell me about the flickering torchlight along the corridors, and the damp rising from the dungeons. Tell me about the scent of leather and dust in the library, and about the blue light slanting through the arched windows in the Great Hall... I miss seeing it all. I felt at home there. It was the only place that ever felt like home.And Harry wrote and wrote, and Tom wrote back, until it was nearly morning.Tell me about that beautiful red stone again, wrote Tom. Tell me what happened to it. Where is it now?Harry smiled. How curious, that Tom seemed to have fallen instantly in love with the idea of that beautiful stone, just like Quirrell had!Harry was struggling to keep his eyes open, but he added quickly to the diary: Oh, I think Dumbledore must have destroyed it. Seems a pity, doesn't it?Yes, a pity, agreed Tom. It would be so lovely to see the stone, just once...
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Bạn đã làm gì, Dobby? "Harry hỏi trong giọng nói nhẹ nhàng nhất của mình." Trừng phạt bản thân mình, thưa ngài, "Dobby nói yếu ớt." Đối với tràn chocolate, thưa ngài. "Harry chậm rãi lắc đầu. Ông ném các mảnh gỗ sang một bên và đặt mình tay trên vai nhỏ bé của Dobby. "Bạn đã bị ốm, phải không, Dobby?", ông nói trong giọng nói êm dịu nhất của mình. "bệnh của bạn là làm cho bạn nói những điều rất lạ ngay bây giờ. Tại sao mọi người sẽ muốn trừng phạt bản thân mình? "" Ill? "Dobby ngước nhìn anh, choáng váng, với đôi mắt lý gai rất lớn." Không, Harry Potter, thưa ngài ... Dobby không phải là bệnh, chỉ cần bất cẩn, thưa ông. Nhà thần tiên có nghĩa là để phục vụ cho chủ nhân của họ, và họ phải trừng phạt chính mình nếu họ thực hiện bất kỳ sai lầm. "Harry không biết nên cười hay nên khóc trước câu nói ngớ ngẩn này." Không, không, Dobby! Đó chỉ là ngớ ngẩn. Nó phải là bệnh của bạn làm cho bạn nghĩ rằng những ý nghĩ kỳ quặc như thế. Ở đây! "Ông đã cho Dobby một tia lửa nhỏ của ma thuật của mình." Bạn có cảm thấy tốt hơn bây giờ? Bạn có thể nghĩ thẳng? "Dobby đứng yên lặng một lúc, một biểu hiện bối rối trên khuôn mặt nhăn nheo nhỏ của mình. Sau đó, anh thắp sáng lên trong một nụ cười." Có, Dobby đang cảm thấy tốt hơn bây giờ rất nhiều, Harry Potter thưa ngài. "" Bạn không muốn trừng phạt bản thân mình nữa, phải không? "Harry nhìn các elf lo lắng. Dobby lắc đầu." Không, ông Potter. "Ông có vẻ hơi ngạc nhiên trước lời nói của mình." Dobby không muốn trừng phạt mình nữa bởi vì ... bởi vì ... "Ông xuất hiện để được tìm kiếm cho các từ bên phải Sau đó, anh gật đầu:." Bởi vì nó đau! Và Dobby không thực sự như bị tổn thương. "" Tất nhiên là bạn không, "Harry nói và vỗ nhẹ Dobby trên cánh tay." Tôi có nghĩa là, những người sẽ? Và để trừng phạt chính mình để làm đổ một ít sô cô la chỉ là ... "" Silly! "Đôi mắt của elf sáng lên bây giờ." Đó là những gì nó là, ông Potter. Chỉ cần đồng bằng ngớ ngẩn! "Anh cười khúc khích một chút." Tại sao mọi người sẽ nghĩ rằng để làm một cái gì đó vô lý ở nơi đầu tiên? "" Tôi không có ý tưởng, "Harry mỉm cười." Ở đây, lý do tại sao chúng ta không chia sẻ các sô cô la? "Dobby giải quyết chính mình thoải mái trong các đệm đầy đặn trên giường của Harry và họ đã thông qua các cốc sô cô la qua lại, thay phiên nhau nhấm nháp chất lỏng ngọt ngào nóng. "Dobby thực sự nên được nhận lại để chà kỹ những hầm," lẩm bẩm elf chút sau một thời gian. "Nhưng Dobby đang cảm thấy rất mệt mỏi, ông Potter. Dobby làm việc tất cả các bánh mì nướng cho đêm ông bà Malfoy, và bây giờ Dobby muốn chợp mắt một chút. "Ông cuộn tròn trong chăn của Harry." Bạn làm điều đó, Dobby, "Harry nói và cho người bạn mới của mình một tay nhanh . "Ouch," lẩm bẩm Dobby ngái ngủ. "Có một cái gì đó sắc nét trong bộ áo choàng của mình, ông Potter." "Oh, xin lỗi về điều đó!" Harry cúi xuống và cảm thấy cuốn nhật ký của mình bên trong áo choàng của mình. "Chỉ cần cuốn nhật ký của tôi. Một ông Malfoy đã cho tôi. "" Diary? "Đôi mắt Dobby đột nhiên mở tung." Harry Potter không phải sử dụng nhật ký mà! Dobby nghe ông Malfoy nói về nó, và Thầy đã nói rằng có cái gì đó ẩn trong nó. Sư phụ nói rằng nó sẽ được thông minh để cung cấp cho các nhật ký cho cậu Potter, kể từ khi ông sẽ không hiểu được sự nguy hiểm cho đến khi quá muộn ... Harry Potter không phải chạm vào nhật ký! "" Nguy hiểm? "Harry thở dài một chút." Ồ không! Được đầu của bạn vẫn còn làm phiền bạn, sau đó? Đừng lo lắng, Dobby. Tất nhiên ông Malfoy sẽ không cung cấp cho tôi một món quà nguy hiểm. Bạn chỉ cảm thấy một chút không khỏe, vẫn còn, đó là tất cả. Nhận được một số phần còn lại bây giờ. "" Được rồi, ông Potter, "Dobby thở và nhắm mắt lại. Harry ngồi và nhìn anh một lúc, làm cho chắc chắn rằng các elf ít được thoải mái. Khi Dobby đang ngủ ngon lành, Harry thò tay vào mình áo choàng và lấy ra cuốn nhật ký lại, mở nó tới trang mà anh đã rời đi. Xin chào, Tom, anh đã viết. Tôi trở lại. Ông nhìn chằm chằm vào các trang trống trong một lúc, đột nhiên lo lắng rằng Tom sẽ không trả lời. Nhưng sau đó mực đen nở rộ trên các trang, và chữ cong đáng yêu xuất hiện trong cuốn nhật ký. Tôi đã nhớ anh, Harry. Nó rất cô đơn ở đây, không có một người nào đó để nói chuyện. Harry cảm thấy một đâm thương hại cho người nghèo Tom. Tất nhiên ông phải cô đơn trong đó, sâu bên trong mà cuốn sách im lặng! Tôi muốn bạn có thể đi ra ở đây một lát, để tôi có thể nhìn thấy bạn, viết Harry. Tôi muốn như vậy quá, đã viết Tom trở lại. Hãy ra, thì thầm Shard ở phía sau tâm trí của Harry. Hãy đến, Tom, đến ... ... Thật là thú vị khi được trở lại trường Hogwarts nữa. Harry đã đánh giá cao lời mời loại của Malfoy, tất nhiên, nhưng nó là tuyệt vời đến nơi lại ở trường và nhìn thấy tất cả khác của mình bạn bè là tốt. anh trai của Ron, Fred và George, kéo Ron sang một bên và tra hỏi chặt chẽ đối với bất kỳ dấu hiệu ô nhiễm Slytherin sau kỳ nghỉ của mình với Malfoy, nhưng cuối cùng, họ quyết định rằng ông không hề hấn gì. "Nó làm cho tôi lo lắng khi bạn dành nhiều thời gian với cậu bé rằng Malfoy, "lẩm bẩm Fred. "Từ những gì chúng tôi đã nghe, bạn thậm chí không kéo bất kỳ trò đùa đúng đắn về gia đình Malfoy khi bạn ở lại với họ. Làm thế nào bạn có thể lãng phí một cơ hội tuyệt vời như Young Harry ở đây, mặt khác, dường như đã có một hơn chút nỗ lực, xét xử của Draco rên rỉ về elf nhà của gia đình người đột nhiên quyết định đi nghỉ một tuần ở Majorca. Nice sử dụng của cổ tích kỳ diệu, Harry! Nhưng những gì về bạn, Ron? Bạn đặt nhiều như một dungbomb nhỏ trong chiếc vớ ngăn kéo Draco? Không, bạn đã không. Diễn xuất tất cả thân mật về phía cậu bé, từ những gì chúng ta nghe. Bạn có biết rằng Draco đã đi khắp trường nói những điều về gia đình của chúng tôi kể từ khi bạn nhận lại từ Giáng sinh phá vỡ "? Ron nhìn chằm chằm anh báo động. "Malfoy đã nói những thứ chúng tôi? Gì các loại vật?" George nghiêng người gần hơn một chút. "Cậu ấy đã nói rằng nhà Weasley là" không phải là một loại xấu của gia đình ", và rằng chúng ta là" một dòng thuần huyết cổ "..." Khuôn mặt thường xanh xao của ông là khá đỏ ửng với sự phẫn nộ. "Er ... Okay -? " Ron nhìn trống rỗng vào anh trai của mình. "Okay?" Fred nhìn anh trừng trừng. "Bạn có off rocker của bạn, Ron? Chúng ta có thể không có Slytherin đi xung quanh nói rằng loại điều về gia đình của chúng tôi. Làm thế nào trong tên của đồ lót mốc nhất Merlin của tôi đi để giành chiến thắng trong trái tim của một cô gái tuyệt đẹp tên là Johnson nếu người giữ truyền bá tin đồn rằng chúng tôi có một số loại phù thủy thuần huyết nghẹt liên quan đến những người da đen và Malfoy? Bạn đang không làm cho cuộc sống dễ dàng cho chúng ta, Ron. Các bạn đã không xem xét cho danh tiếng Muggle-thương yêu của gia đình bạn? "" Đó là Malfoy Cậu bé có thể có ảnh hưởng xấu đến bạn. Chúng tôi đã không nhìn thấy bất kỳ dấu hiệu tham nhũng trong bạn, nhưng chúng tôi đang theo dõi rất chặt chẽ, "George nghiêm trang nói. "Tôi cảnh cáo bạn, Ron: Thời điểm chúng tôi bắt bạn cố gắng để thêm bất kỳ chút bằng đá cẩm thạch và bạc chạm vào phòng của bạn ở nhà, hoặc khiếu nại về tiền lương của bố hoặc jumper của mẹ, chúng ta sẽ nói với Percy của những người bị ăn cắp các nút của mình." Ron quay ánh sáng màu hồng. "Bạn sẽ không ... Hey, làm thế nào để bạn biết về các nút?" "Oh," Fred nói airily, "chúng tôi có những cách chúng ta biết về giờ đến và đi quanh lâu đài, em trai." "Cách gì ? " Harry hỏi một cách tò mò. George cười toe toét. "Đó là để chúng ta biết và hai của bạn để tìm hiểu. Hoặc không tìm ra. Chúng tôi sẽ giữ một mắt trên cả hai, cho sự an toàn của riêng bạn." Fred thở một cái gì đó vào tai song sinh của mình rằng Harry không thể khá bắt. Một cái gì đó như "Và tiếp theo thời gian, chúng tôi sẽ không chịu bất kỳ chữ cái phân mảnh nổ thành phía sau dấu chấm của một ai đó chỉ là một lỗi đánh máy, hoặc một phần của khăn xếp ..." George thì thầm điều gì đó trở lại, và Fred cau mày. "Dot Harry? Oh, đừng lo lắng về điều đó. Tôi chắc rằng đó chỉ là ông kỳ diệu cổ tích làm cho các dấu chấm một chút buồn cười ..." ... Đêm đó, sau khi tất cả mọi người khác đang ngủ, Harry đã viết ở trang sau khi trang trong cuốn nhật ký. Ông muốn giúp đỡ người nghèo Tom cảm thấy tốt hơn về việc bị mắc kẹt bên trong cuốn nhật ký, vì vậy ông đã cố gắng để nghĩ về những câu chuyện tốt đẹp để nói cho anh ta. Tom rất thích nghe về rừng và về sự kỳ diệu cổ xưa của các nàng tiên, nhưng hầu hết tất cả, anh thích nghe về trường. Hãy cho tôi biết thêm về trường Hogwarts, đã viết Tom. Cho tôi biết về ánh đuốc bập bùng dọc theo hành lang, và ẩm ướt lên từ ngục tối. Cho tôi biết về hương thơm của da và bụi trong thư viện, và về ánh sáng màu xanh xiên qua cửa sổ cong tại Đại lễ đường ... Tôi nhớ nhìn thấy tất cả. Tôi cảm thấy ở nhà ở đó. Đó là nơi duy nhất mà bao giờ cảm thấy như đang ở nhà. Và Harry đã viết và viết, và Tom đã viết lại, cho đến khi nó đã gần sáng. Hãy nói cho tôi về điều đó đá đỏ xinh đẹp một lần nữa, đã viết Tom. Nói cho tôi biết những gì đã xảy ra với nó. Nó là bây giờ ở đâu? Harry mỉm cười. Làm thế nào tò mò, mà Tom dường như đã giảm ngay lập tức trong tình yêu với ý tưởng rằng đá tuyệt đẹp, giống như Quirrell đã có! Harry đã phải vật lộn để giữ cho đôi mắt mở, nhưng ông nói thêm một cách nhanh chóng để các nhật ký: Oh, tôi nghĩ rằng cụ Dumbledore phải đã bị phá hủy nó. Có vẻ như một điều đáng tiếc, phải không? Vâng, một điều đáng tiếc, nhất trí Tom. Nó sẽ rất đáng yêu để thấy tảng đá, chỉ một lần ...
































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: ilovetranslation@live.com