History of museums, history of the institutions that preserve and inte dịch - History of museums, history of the institutions that preserve and inte Việt làm thế nào để nói

History of museums, history of the

History of museums, history of the institutions that preserve and interpret the material evidence of the human race, human activity, and the natural world. As such, museums have a long history, springing from what may be an innate human desire to collect and interpret and having discernible origins in large collections built up by individuals and groups before the modern era. This article traces the history of museums, first by noting the etymology of the word museum and its derivatives, next by describing the private collecting conducted in ancient and medieval times, and finally by reviewing the development of modern public museums from the Renaissance to the present day.

Etymology
From mouseion to museum
The word museum has classical origins. In its Greek form, mouseion, it meant “seat of the Muses” and designated a philosophical institution or a place of contemplation. Use of the Latin derivation, museum, appears to have been restricted in Roman times mainly to places of philosophical discussion. Thus the great Museum at Alexandria, founded by Ptolemy I Soter early in the 3rd century bc, with its college of scholars and its library, was more a prototype university than an institution to preserve and interpret material aspects of the heritage. The word museum was revived in 15th-century Europe to describe the collection of Lorenzo de’ Medici in Florence, but the term conveyed the concept of comprehensiveness rather than denoting a building. By the 17th century museum was being used in Europe to describe collections of curiosities. Ole Worm’s collection in Copenhagen (see ) was so called, and in England visitors to John Tradescant’s collection in Lambeth (now a London borough) called the array there a museum; the catalog of this collection, published in 1656, was titled Musaeum Tradescantianum. In 1675 the collection, having become the property of Elias Ashmole, was transferred to the University of Oxford. A building was constructed to receive it, and this, soon after being opened to the public in 1683, became known as the Ashmolean Museum. Although there is some ambivalence in the use of museum in the legislation, drafted in 1753, founding the British Museum, nevertheless the idea of an institution called a museum and established to preserve and display a collection to the public was well established in the 18th century. Indeed, Denis Diderot outlined a detailed scheme for a national museum for France in the ninth volume of his Encyclopédie, published in 1765.

Use of the word museum during the 19th and most of the 20th century denoted a building housing cultural material to which the public had access. Later, as museums continued to respond to the societies that created them, the emphasis on the building itself became less dominant. Open-air museums, comprising a series of buildings preserved as objects, and ecomuseums, involving the interpretation of all aspects of an outdoor environment, provide examples of this. In addition, so-called virtual museums exist in electronic form on the Internet. Although virtual museums provide interesting opportunities for and bring certain benefits to existing museums, they remain dependent upon the collection, preservation, and interpretation of material things by the real museum.

Museology and museography
Along with the identification of a clear role for museums in society, there gradually developed a body of theory the study of which is known as museology. For many reasons, the development of this theory was not rapid. Museum personnel were nearly always experienced and trained in a discipline related to a particular collection, and therefore they had little understanding of the museum as a whole, its operation, and its role in society. As a result, the practical aspects of museum work—for example, conservation and display—were achieved through borrowing from other disciplines and other techniques, whether or not they particularly met the requirements of the museum and its public.

Thus not only was the development of theory slow, but the theory’s practical applications—known as museography—fell far short of expectations. Museums suffered from a conflict of purpose, with a resulting lack of clear identity. Further, the apprenticeship method of training for museum work gave little opportunity for the introduction of new ideas. This situation prevailed until other organizations began to coordinate, develop, and promote museums. In some cases museums came to be organized partly or totally as a government service; in others, professional associations were formed, while an added impetus arose where universities and colleges took on responsibilities for museum training and research.

The words derived from museum have a respectable, if confused, history. Emanuel Mendes da Costa, in his Elements of Conchology, published in 1776, referred to “museographists,” and a Zeitschrift für Museologie und Antiquitätenkunde appeared in Dresden in 1881. But the terms museology and museography have been used indiscriminately in the literature, and there is a tendency, particularly in English-speaking countries, to use museology or museum studies to embrace both the theory and practice of museums.

The precursors of museums
Evidence from antiquity
The origins of the twin concepts of preservation and interpretation, which form the basis of the museum, lie in the human propensity to acquire and inquire. Collections of objects have been found in Paleolithic burials, while evidence of inquiry into the environment, and communication of the findings, can be seen in the cave and mobiliary art of the same period. A development toward the idea of the museum certainly occurred early in the 2nd millennium bc at Larsa, in Mesopotamia, where copies of old inscriptions were made for use in the schools. But the idea also involves the interpretation of original material—criteria that seem to have been met by objects discovered by Sir Leonard Woolley in the 6th-century-bc levels of the Babylonian city of Ur. Woolley’s findings indicated that the Babylonian kings Nebuchadrezzar and Nabonidus certainly collected antiquities in their day. In addition, in a room next to the unearthed temple school there was found not only a collection of antiquities but also a tablet describing 21st-century-bc inscriptions. Woolley interpreted the tablet as a museum label. This discovery seems to suggest that Ennigaldi-Nanna, Nabonidus’ daughter and a priestess who ran the school, had a small educational museum there.

Classical collecting
The archaeological and historical records do not provide evidence that the museum as it is known today developed in such early times; nor does the word museum support this, despite its classical origin. Nevertheless, the collection of things that might have religious, magical, economic, aesthetic, or historical value or that simply might be curiosities was undertaken worldwide by groups as well as by individuals. In the Greek and Roman empires the votive offerings housed in temples, sometimes in specially built treasuries, are but one example: they included works of art and natural curiosities, as well as exotic items brought from far-flung parts of the empires, and they were normally open to the public, often upon payment of a small fee. Closer to the concept of a museum was the Greek pinakotheke, such as that established in the 5th century bc on the Acropolis at Athens, which housed paintings honouring the gods. Nor was there a lack of public interest in art at Rome. Indeed, art abounded in the public places of Rome, but there was no museum. The inaccessibility of the collection of more than one Roman emperor was the subject of public comment, and Agrippa, a deputy of Augustus, commented in the 1st century bc to the effect that paintings and statues should be available to the people.

Asia and Africa
In Asia veneration of the past and of its personalities also led to the collection of objects. Collecting commenced at least as early as the Shang dynasty, which ruled China from approximately the mid-16th to the mid-11th century bc, and it was well developed by the Ch’in dynasty (3rd century bc)—as attested by the tomb of the Ch’in emperor Shih huang-ti, near Sian (Xian), which was guarded by an army of terra-cotta warriors and horses. Together with other grave goods, these objects are preserved on-site in the Museum of Ch’in Figures. The palace of Shih huang-ti is recorded as having many rare and valuable objects.

Successive Chinese emperors continued to promote the arts, manifest in fine works of painting, calligraphy, metalwork, jade, glass, and pottery. For example, the Han emperor Wu-ti (reigned 141/140–87/86 bc) established an academy that contained paintings and calligraphies from each of the Chinese provinces, and the last Han emperor, Hsien-ti (abdicated ad 220), established a gallery containing portraits of his ministers.

In Japan the Tōdai Temple, housing a colossal seated bronze statue of the Great Buddha (Daibutsu), was built in the 8th century at Nara. The temple’s treasures still can be seen in the Shōsō-in repository there.

At about the same time, Islāmic communities were making collections of relics at the tombs of early Muslim martyrs. The idea of waqf, formalized by Muḥammad himself, whereby property was given for the public good and for religious purposes, also resulted in the formation of collections. In tropical Africa the collection of objects also has a long history, as instanced in wayside shrines and certain religious ceremonies. Similar collections were made in many other parts of the world.


Medieval Europe
In medieval Europe collections were mainly the prerogative of princely houses and the church. Indeed, there was often a close link between the two, as in the case of the fine treasures of the emperor Charlemagne, which were divided among a number of religious houses early in the 9th century. Such treasures had economic importance
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Lịch sử của viện bảo tàng, lịch sử của các tổ chức bảo tồn và giải thích bằng chứng vật chất của nhân loại, hoạt động của con người và thế giới tự nhiên. Như vậy, bảo tàng có một lịch sử lâu dài, mọc từ những gì có thể một mong muốn bẩm sinh của con người để thu thập và giải thích và có nguồn gốc nhận thấy trong các bộ sưu tập lớn được xây dựng bởi các cá nhân và nhóm trước khi thời kỳ hiện đại. Bài viết này dấu vết lịch sử của viện bảo tàng, lần đầu tiên bởi lưu ý nghĩa nguyên thủy của bảo tàng từ và dẫn xuất của nó, tiếp theo bằng cách mô tả riêng thu tiến hành trong thời cổ đại và Trung cổ, và cuối cùng do xem xét sự phát triển của viện bảo tàng công cộng hiện đại từ thời phục hưng cho tới ngày nay.Danh từTừ mouseion bảo tàngBảo tàng từ có nguồn gốc cổ điển. Ở dạng tiếng Hy Lạp, mouseion, nó có nghĩa là "thủ phủ của tỉnh Muses" và đặt tên một tổ chức triết học hay một nơi của quán niệm. Sử dụng của các derivation Latin, bảo tàng, dường như đã được hạn chế trong La Mã thời gian chủ yếu để các địa điểm của cuộc thảo luận triết học. Do đó, bảo tàng tuyệt vời tại Alexandria, thành lập bởi Ptolemy I Soter sớm vào thế kỷ 3 TCN, với trường đại học của học giả và các thư viện của mình, là thêm một trường đại học mẫu thử nghiệm hơn một cơ sở giáo dục để bảo tồn và giải thích các khía cạnh vật chất của các di sản. Bảo tàng từ được hồi sinh trong thế kỷ 15 châu Âu để mô tả các bộ sưu tập của Lorenzo de' Medici ở Florence, nhưng thuật ngữ chuyển tải khái niệm toàn diện chứ không phải là biểu thị một tòa nhà. Bởi thế kỷ 17, bảo tàng đã được sử dụng ở châu Âu để mô tả các bộ sưu tập của sự tò mò. Ole Worm của bộ sưu tập tại Copenhagen (xem) như vậy gọi là, và tại Anh khách truy cập vào bộ sưu tập của John Tradescant ở Lambeth (bây giờ một khu Luân Đôn) gọi là mảng có một bảo tàng; cửa hàng bộ sưu tập này, xuất bản năm 1656, đã có tiêu đề Musaeum Tradescantianum. Năm 1675 bộ sưu tập, đã trở thành tài sản của Elias Ashmole, được chuyển sang đại học Oxford. Một tòa nhà được xây dựng để nhận được nó, và điều này, ngay sau khi được mở cửa cho công chúng vào năm 1683, được gọi là bảo tàng Ashmole. Mặc dù có một số ambivalence trong việc sử dụng của bảo tàng trong pháp luật, soạn thảo năm 1753, thành lập bảo tàng Anh, Tuy nhiên ý tưởng của một tổ chức được gọi là một bảo tàng và thành lập để bảo tồn và hiển thị một bộ sưu tập cho công chúng cũng được thành lập vào thế kỷ 18. Thật vậy, Denis Diderot vạch ra một kế hoạch chi tiết cho một bảo tàng quốc gia cho nước Pháp trong tập thứ chín của Encyclopédie của ông, xuất bản năm 1765.Sử dụng của bảo tàng từ trong 19 và hầu hết thế kỷ 20 ký hiệu là một tòa nhà mà nhà văn hóa vật liệu mà công chúng đã truy cập. Sau đó, như là các viện bảo tàng tiếp tục để đáp ứng với xã hội tạo ra họ, nhấn mạnh vào việc xây dựng chính nó đã trở thành thống trị ít. Viện bảo tàng ngoài trời, bao gồm một loạt các tòa nhà được bảo tồn như là các đối tượng, và ecomuseums, liên quan đến việc giải thích của tất cả các khía cạnh của một môi trường ngoài trời, cung cấp các ví dụ về điều này. Ngoài ra, cái gọi là viện bảo tàng ảo tồn tại ở dạng điện tử trên Internet. Mặc dù ảo bảo tàng cung cấp các cơ hội thú vị nhất và mang lại lợi ích nhất định sẵn có viện bảo tàng, họ vẫn còn phụ thuộc vào bộ sưu tập, bảo tồn và giải thích những thứ vật chất của bảo tàng thực sự.Tàng và museographyCùng với việc xác định một vai trò rõ ràng cho bảo tàng trong xã hội, có dần dần phát triển một cơ thể của lý thuyết nghiên cứu trong đó được gọi là tàng. Vì nhiều lý do, sự phát triển của lý thuyết này đã không nhanh chóng. Nhân viên bảo tàng đã gần như luôn luôn có kinh nghiệm và đào tạo trong một kỷ luật liên quan đến một tập hợp cụ thể, và do đó họ có ít sự hiểu biết của bảo tàng như một toàn thể, hoạt động của nó và vai trò của nó trong xã hội. Kết quả là, các khía cạnh thực tế của bảo tàng làm việc — ví dụ, bảo tồn và hiển thị-đã đạt được thông qua vay mượn từ các ngành và các kỹ thuật khác, có hoặc không họ đặc biệt đáp ứng yêu cầu của bảo tàng và khu vực của nó.Do đó không chỉ là sự phát triển của lý thuyết chậm, nhưng ứng dụng thực tế của lý thuyết — được gọi là museography-rơi xa ngắn của sự mong đợi. Viện bảo tàng bị xung đột về mục đích, với một thiếu kết quả rõ ràng nhận dạng. Hơn nữa, phương pháp học nghề đào tạo cho công việc bảo tàng đã ít cơ hội cho sự ra đời của những ý tưởng mới. Tình trạng này chiếm ưu thế cho đến khi các tổ chức khác đã bắt đầu phối hợp, phát triển, và thúc đẩy bảo tàng. Trong trường hợp một số viện bảo tàng đã được tổ chức một phần hoặc hoàn toàn như một dịch vụ chính phủ; trong những người khác, Hiệp hội chuyên nghiệp được hình thành, trong khi một động lực thêm vào đã phát sinh nơi trường đại học và cao đẳng lấy trách nhiệm cho bảo tàng đào tạo và nghiên cứu.Các từ có nguồn gốc từ bảo tàng có một đoan, nếu bị nhầm lẫn, lịch sử. Emanuel Mendes da Costa, tại của mình yếu tố Conchology, xuất bản năm 1776, gọi "museographists", và một Zeitschrift für Museologie und Antiquitätenkunde xuất hiện ở Dresden năm 1881. Nhưng điều khoản tàng và museography đã được sử dụng bừa bãi trong các tài liệu, và có một xu hướng, đặc biệt là ở các nước nói tiếng Anh, sử dụng tàng hoặc bảo tàng nghiên cứu để ôm hôn cả lý thuyết và thực hành của viện bảo tàng.Tiền thân của viện bảo tàngBằng chứng từ thời cổ đạiNguồn gốc của khái niệm đôi của bảo tồn và giải thích, tạo thành cơ sở của bảo tàng, nằm trong xu hướng của con người để có được và tìm hiểu. Các bộ sưu tập của các đối tượng đã tìm thấy ở thời đồ đá cũ chôn, trong khi bằng chứng của việc điều tra vào môi trường, và giao tiếp của những phát hiện, có thể được nhìn thấy trong nghệ thuật hang động và mobiliary cùng kỳ. Một sự phát triển về ý tưởng của bảo tàng chắc chắn xảy ra sớm trong thiên niên kỷ thứ 2 trước công nguyên tại Larsa, ở Lưỡng Hà, nơi mà bản sao cũ chữ khắc được thực hiện cho sử dụng trong các phòng học. Nhưng ý tưởng cũng liên quan đến việc giải thích của vật liệu ban đầu-tiêu chí mà dường như đã được đáp ứng bởi các đối tượng phát hiện bởi Sir Leonard Woolley ở các cấp độ 6 thế kỷ trước công nguyên của thành phố Babylon của của bạn. Những phát hiện của Woolley chỉ ra rằng các vị vua Babylon Nebuchadrezzar và Nabonidus chắc chắn thu thập đồ cổ trong ngày của họ. Ngoài ra, trong một căn phòng bên cạnh trường khai quật ngôi đền có tìm thấy không chỉ là một tập hợp các đồ cổ nhưng cũng là một máy tính bảng mô tả các chữ khắc 21 thế kỷ trước công nguyên. Woolley hiểu viên thuốc là một nhãn bảo tàng. Phát hiện này có vẻ gợi ý rằng Ennigaldi-Nanna, con gái của Nabonidus và một priestess người chạy trường, đã có một bảo tàng giáo dục nhỏ ở đó.Cổ điển thu thậpCác hồ sơ khảo cổ học và lịch sử không cung cấp bằng chứng bảo tàng như nó được biết đến ngày hôm nay phát triển trong thời gian đầu đó; cũng như, bảo tàng từ không hỗ trợ điều này, mặc dù nguồn gốc cổ điển. Tuy nhiên, bộ sưu tập của những thứ mà có thể có giá trị tôn giáo, huyền diệu, kinh tế, thẩm Mỹ, hoặc lịch sử hoặc đó chỉ đơn giản là có thể là sự tò mò đã được tiến hành trên toàn thế giới bởi nhóm cũng như bởi các cá nhân. Trong Đế chế Hy Lạp và La mã các dịch vụ hàng mã nằm trong ngôi đền, đôi khi trong kho bạc đặc biệt được xây dựng, nhưng một ví dụ: họ bao gồm tác phẩm của nghệ thuật và sự tò mò tự nhiên, cũng như các kỳ lạ mặt hàng mang lại từ xa nơi các đế quốc khác nhau, và họ đã bình thường mở cửa cho công chúng, thường xuyên sau khi thanh toán của một khoản phí nhỏ. Địa điểm gần nhất đến khái niệm của một bảo tàng pinakotheke Hy Lạp, chẳng hạn như được thành lập vào thế kỷ 5 TCN trên Acropolis tại Athens, nằm tranh honouring các vị thần. Cũng không phải là có một thiếu của lợi ích công cộng trong nghệ thuật tại Rome. Thật vậy, nghệ thuật abounded ở nơi công cộng của Rome, nhưng đã có không có bảo tàng. Bất khả tiếp cận bộ sưu tập của hơn một hoàng đế La Mã là chủ đề của bình luận công khai, và Agrippa, một phó Augustus, nhận xét trong thế kỷ 1 TCN đến các hiệu ứng rằng bức tranh và bức tượng nên có sẵn cho người dân.Châu á và PhiỞ Châu á lòng của quá khứ và cá tính của nó cũng dẫn đến việc thu thập các đối tượng. Thu thập bắt đầu ít sớm nhất là nhà thương trị vì Trung Quốc từ khoảng giữa-16 đến thế kỷ giữa 11 trước công nguyên, và nó cũng đã được phát triển bởi triều đại Ch'in (thế kỷ 3 TCN)-như chứng thực bởi lăng mộ của hoàng đế Ch'in Shih hoàng-ti, gần Sian (Xian), được bảo vệ bởi một đội quân của terra-cotta warriors và ngựa. Cùng với hàng hoá nghiêm trọng khác, các đối tượng được giữ lại ngay trong khuôn viên tại bảo tàng Ch'in con số. Palace Shih hoàng-ti được ghi nhận là có nhiều đối tượng hiếm và có giá trị.Kế tiếp Hoàng đế Trung Quốc tiếp tục để thúc đẩy nghệ thuật, biểu hiện trong các tác phẩm tốt của Sơn, thư pháp, kim loại, ngọc, thủy tinh và gốm. Ví dụ, Thiên hoàng Han Wu-ti (trị vì 141/140-87/86 TCN) thành lập một học viện có chứa bức tranh và calligraphies từ mỗi người trong số các tỉnh Trung Quốc, và vị hoàng đế cuối Han, Hsien-ti (thoái vị quảng cáo 220), thành lập một bộ sưu tập có chứa chân dung của các bộ trưởng của mình.Tại Nhật bản Tōdai Temple, nhà một bức tượng đồng ngồi khổng lồ của Đức Phật lớn (Daibutsu), được xây vào thế kỷ 8 Nara. Kho báu của ngôi đền vẫn còn có thể được nhìn thấy trong Shōsō trong kho có.Tại về cùng một lúc, Islāmic cộng đồng đã làm cho các bộ sưu tập của các di tích tại ngôi mộ của đầu liệt sĩ Hồi giáo. Ý tưởng của waqf, chính thức hoá bởi Muḥammad mình, theo đó tài sản đã được trao cho khu vực tốt và cho các mục đích tôn giáo, cũng dẫn đến sự hình thành của bộ sưu tập. Ở vùng nhiệt đới châu Phi bộ sưu tập của các đối tượng cũng có một lịch sử lâu dài, như instanced wayside đền và một số nghi lễ tôn giáo. Các bộ sưu tập tương tự đã được thực hiện ở nhiều nơi khác trên thế giới.Châu Âu Trung cổChâu Âu Trung cổ bộ sưu tập đã là chủ yếu là đặc quyền của princely nhà ở và nhà thờ. Thật vậy, có là thường một liên kết chặt chẽ giữa hai, như trong trường hợp của các kho tiền phạt của hoàng đế Charlemagne, được chia ra trong một số tôn giáo nhà sớm trong thế kỷ thứ 9. Kho báu như vậy có tầm quan trọng kinh tế
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Lịch sử của bảo tàng, lịch sử của các tổ chức bảo tồn và giải thích rằng các bằng chứng vật chất của loài người, các hoạt động của con người và thế giới tự nhiên. Như vậy, bảo tàng có một lịch sử lâu dài, mọc từ những gì có thể là một mong muốn bẩm sinh của con người để thu thập và giải thích và có nguồn gốc rõ trong các bộ sưu tập lớn được xây dựng lên bởi các cá nhân và các nhóm trước khi kỷ nguyên hiện đại. Bài viết này dấu vết lịch sử của viện bảo tàng, đầu tiên bằng cách ghi nhận từ nguyên học của bảo tàng từ và các dẫn xuất của nó, tiếp theo bằng cách mô tả thu tư nhân được tiến hành trong thời cổ đại và trung cổ, và cuối cùng bằng cách xem xét sự phát triển của các bảo tàng công cộng hiện đại từ thời Phục hưng đến nay ngày. Từ nguyên Từ mouseion đến bảo tàng Bảo tàng từ có nguồn gốc cổ điển. Trong hình thức Hy Lạp, mouseion của nó, nó có nghĩa là "chỗ ngồi của Muses" và chỉ định một cơ quan triết học hay một nơi chiêm niệm. Sử dụng các nguồn gốc Latin, bảo tàng, dường như đã được hạn chế ở thời La Mã chủ yếu là nơi thảo luận triết học. Vì vậy, các bảo tàng lớn ở Alexandria, được thành lập bởi Ptolemy I Soter đầu trong thế kỷ thứ 3 trước công nguyên, với đại học của các học giả và thư viện của mình, còn hơn là một trường đại học nguyên mẫu hơn là một tổ chức bảo tồn và giải thích các khía cạnh vật chất của di sản. Các bảo tàng từ được làm lại vào thế kỷ 15 châu Âu để mô tả bộ sưu tập của Lorenzo de 'Medici ở Florence, nhưng thuật ngữ truyền đạt các khái niệm về tính toàn diện chứ không phải biểu thị một tòa nhà. Bởi các bảo tàng thế kỷ 17 đã được sử dụng ở châu Âu để mô tả bộ sưu tập của sự tò mò. Bộ sưu tập Ole Worm ở Copenhagen (xem) được gọi như vậy, và ở Anh thăm để bộ sưu tập John Tradescant tại Lambeth (nay là một thành phố London) gọi là mảng có một bảo tàng; danh mục các bộ sưu tập này, được xuất bản năm 1656, có tựa đề Musaeum Tradescantianum. Trong bộ sưu tập 1675, đã trở thành tài sản của Elias Ashmole, đã được chuyển giao cho các trường Đại học Oxford. Một tòa nhà được xây dựng để đón nhận nó, và điều này, ngay sau khi được mở cửa cho công chúng vào năm 1683, được biết đến như là Bảo tàng Ashmolean. Mặc dù có một số mâu thuẫn trong việc sử dụng các bảo tàng trong pháp luật, soạn thảo vào năm 1753, thành lập Bảo tàng Anh, tuy nhiên ý tưởng của một tổ chức được gọi là một bảo tàng và thành lập để bảo tồn và trưng bày một bộ sưu tập cho công chúng cũng đã được thành lập vào thế kỷ thứ 18 . Thật vậy, Denis Diderot vạch ra một kế hoạch chi tiết cho một bảo tàng quốc gia cho nước Pháp trong khối thứ chín của Encyclopédie của ông, xuất bản năm 1765. Sử dụng các bảo tàng từ trong thế kỷ 19 và nhất của thế kỷ 20 đã tỏ ra có vật phẩm văn hoá xây dựng nhà ở mà công chúng đã truy cập. Sau đó, khi bảo tàng tiếp tục phản ứng với các xã hội đã tạo ra chúng, sự nhấn mạnh vào việc xây dựng chính nó trở nên ít ưu thế. Bảo tàng ngoài trời, bao gồm một loạt các tòa nhà được bảo tồn như các đối tượng, và ecomuseums, liên quan đến việc giải thích của tất cả các khía cạnh của môi trường ngoài trời, cung cấp các ví dụ về điều này. Ngoài ra, cái gọi là bảo tàng ảo tồn tại ở dạng điện tử trên Internet. Mặc dù bảo tàng ảo cung cấp các cơ hội thú vị để và mang lại lợi ích nhất định cho các bảo tàng hiện tại, họ vẫn còn phụ thuộc vào việc thu thập, bảo quản, và giải thích những thứ vật chất của các bảo tàng thực sự. Bảo Tàng và museography Cùng với việc xác định một vai trò rõ ràng cho các bảo tàng trong xã hội, có những bước phát triển cơ thể của lý thuyết nghiên cứu trong đó được gọi là bảo tàng học. Vì nhiều lý do, sự phát triển của lý thuyết này là không nhanh chóng. Nhân viên bảo tàng đã gần như luôn luôn có kinh nghiệm và được đào tạo trong các ngành liên quan đến một bộ sưu tập đặc biệt, và do đó họ có rất ít hiểu biết về các bảo tàng như một toàn thể, hoạt động của nó, và vai trò của nó trong xã hội. Kết quả là, các khía cạnh thực tế của bảo tàng công việc ví dụ, bảo tồn và màn hình hiển thị đã đạt được thông qua vay từ các ngành khác và các kỹ thuật khác, dù có hay không đặc biệt đáp ứng các yêu cầu của các bảo tàng và công chúng của nó. Do đó không chỉ là sự phát triển của lý thuyết chậm, nhưng các ứng dụng nổi tiếng thực tế của lý thuyết như museography-giảm đến nay ngắn mong đợi. Viện Bảo Tàng bị một cuộc xung đột về mục đích, có một vấn đề mất bản sắc rõ ràng. Hơn nữa, phương pháp học nghề đào tạo cho công việc của bảo tàng dành rất ít cơ hội cho việc giới thiệu những ý tưởng mới. Tình trạng này chiếm ưu thế cho đến khi các tổ chức khác đã bắt đầu để phối hợp, phát triển, và thúc đẩy các viện bảo tàng. Trong một số trường hợp bảo tàng đã được tổ chức một phần hoặc hoàn toàn là một dịch vụ của chính phủ; ở những người khác, các hội nghề nghiệp được thành lập, trong khi một động lực phát sinh thêm mà các trường đại học và cao đẳng đã về trách nhiệm đào tạo và nghiên cứu bảo tàng. Những lời nói xuất phát từ bảo tàng có một đáng kính, nếu nhầm lẫn, lịch sử. Emanuel Mendes da Costa, trong Elements của ông Conchology, xuất bản năm 1776, được gọi "museographists," và một Zeitschrift für Museologie und Antiquitätenkunde xuất hiện ở Dresden vào năm 1881. Tuy nhiên, các điều khoản bảo tàng học và museography đã được sử dụng một cách bừa bãi trong văn học, và có là một xu thế, đặc biệt là ở các nước nói tiếng Anh, sử dụng bảo tàng học hay bảo tàng nghiên cứu để nắm lấy cả lý thuyết và thực hành của viện bảo tàng. Các tiền chất của bảo tàng chứng từ thời cổ Nguồn gốc của khái niệm đôi của bảo tồn và giải thích, đó là cơ sở của bảo tàng, nằm ​​trong xu hướng con người tiếp thu và tìm hiểu. Bộ sưu tập của các đối tượng đã được tìm thấy trong ngôi mộ kỳ đồ đá cũ, trong khi bằng chứng của cuộc điều tra vào môi trường, và thông tin liên lạc trong những phát hiện, có thể được nhìn thấy trong các hang động và nghệ thuật mobiliary của cùng kỳ. Một sự phát triển với ý tưởng về bảo tàng chắc chắn xảy ra sớm trong bc thiên niên kỷ thứ 2 tại Larsa, ở vùng Lưỡng Hà, nơi mà các bản sao của bản khắc cũ đã được thực hiện để sử dụng trong các trường học. Nhưng ý tưởng cũng liên quan đến việc giải thích của ban vật chất tiêu chí mà dường như đã được đáp ứng bởi các đối tượng phát hiện bởi Sir Leonard Woolley ở các cấp độ thế kỷ thứ 6-bc của thành phố Babylon Ur. Phát hiện Woolley của chỉ ra rằng các vị vua Babylon nết-sa và Nabonidus chắc chắn thu thập các cổ vật trong ngày của họ. Ngoài ra, trong một căn phòng bên cạnh trường khai quật ngôi đền có đã được tìm thấy không chỉ là một bộ sưu tập cổ vật mà còn là một máy tính bảng mô tả chữ khắc thế kỷ 21-bc. Woolley hiểu máy tính bảng như là một nhãn bảo tàng. Phát hiện này dường như cho thấy Ennigaldi-Nanna, con gái Nabonidus 'và một nữ tu người chạy trường, đã có một bảo tàng giáo dục nhỏ ở đó. Classical thu Các hồ sơ khảo cổ học và lịch sử không cung cấp bằng chứng rằng các bảo tàng như nó được biết đến ngày nay phát triển trong đó lần đầu; cũng không bảo tàng từ hỗ trợ này, mặc dù nguồn gốc cổ điển của nó. Tuy nhiên, các bộ sưu tập của những điều mà có thể có tôn giáo, ma thuật, kinh tế, thẩm mỹ, hoặc giá trị lịch sử, mà chỉ đơn giản có thể là sự tò mò đã được thực hiện trên toàn thế giới bởi các nhóm cũng như của cá nhân. Trong tiếng Hy Lạp và La Mã đế quốc cúng vàng mã đặt trong đền thờ, đôi khi trong kho bạc được xây dựng đặc biệt, là một ví dụ: họ bao gồm các tác phẩm nghệ thuật và sự tò mò tự nhiên, cũng như các mặt hàng kỳ lạ mang từ phần xa xôi của đế quốc, và họ là thường mở cho công chúng, thường ngay sau khi trả một khoản phí nhỏ. Gần gũi hơn với khái niệm của một bảo tàng là pinakotheke Hy Lạp, chẳng hạn như thành lập vào thế kỷ thứ 5 trước Công nguyên trên Acropolis ở Athens, là nơi đặt các bức tranh tôn vinh các vị thần. Cũng không có một sự thiếu quan tâm công trong nghệ thuật tại Rome. Thật vậy, nghệ thuật đầy dẫy ở các nơi công cộng của Rome, nhưng không có bảo tàng. Các tiếp cận của các bộ sưu tập của hơn một vị hoàng đế La Mã là chủ đề của ý kiến công chúng, và Agrippa, một phó của Augustus, nhận xét ​​trong thế kỷ 1 trước công nguyên đến những hiệu ứng mà tranh tượng nên có sẵn cho người dân. Châu Á và Châu Phi Trong Châu Á tôn kính của quá khứ và tính cách của nó cũng dẫn đến các bộ sưu tập của các đối tượng. Thu thập bắt ít nhất là sớm như các triều đại Shang, mà cai trị Trung Quốc từ khoảng giữa 16 đến bc giữa thế kỷ thứ 11, và nó cũng đã được phát triển bởi các triều đại Ch'in (thế kỷ thứ 3 trước công nguyên) được thúc đẩy chứng thực bởi ngôi mộ của hoàng đế Ch'in Shih Huang-ti, gần Sian (Xian), được bảo vệ bởi một đội quân chiến binh đất nung và ngựa. Cùng với hàng hóa nghiêm trọng khác, các đối tượng này đang được bảo tồn tại chỗ trong Bảo tàng Ch'in hình. Các cung điện của Shih Huang-ti được ghi nhận là có nhiều đối tượng hiếm và có giá trị. Hoàng đế kế tiếp của Trung Quốc tiếp tục phát huy nghệ thuật, thể hiện trong các công trình tốt đẹp của hội họa, thư pháp, kim loại, ngọc, thủy tinh, gốm. Ví dụ, các hoàng đế Han Wu-ti (trị vì 141 / 140-87 / 86 bc) thành lập một học viện có chứa các bức tranh và Thư pháp từ mỗi tỉnh của Trung Quốc, và Han hoàng đế cuối cùng, Hsien-ti (thoái vị quảng cáo 220), thành lập một thư viện chứa những bức chân dung của bộ trưởng của mình. Ở Nhật Bản, Chùa Todai, nhà ở một bức tượng ngồi bằng đồng khổng lồ của Đại Phật (Daibutsu), được xây dựng vào thế kỷ thứ 8 ở Nara. Kho báu của ngôi đền vẫn có thể được nhìn thấy trong Shōsō trong kho lưu trữ ở đó. Vào khoảng thời gian đó, các cộng đồng Hồi giáo đã làm cho bộ sưu tập của các di tích tại ngôi mộ của liệt sĩ Hồi giáo đầu. Ý tưởng của waqf, chính thức hóa bởi Muḥammad mình, theo đó tài sản đã được đưa ra vì lợi ích chung và cho các mục đích tôn giáo, cũng dẫn đến sự hình thành của các bộ sưu tập. Trong vùng nhiệt đới châu Phi các bộ sưu tập của các đối tượng cũng có một lịch sử lâu dài, như instanced trong miếu bên đường và các nghi lễ tôn giáo nào đó. Bộ sưu tập tương tự đã được thực hiện ở nhiều nơi khác trên thế giới. Medieval Europe Trong bộ sưu tập thời trung cổ châu Âu chủ yếu là đặc quyền của nhà ông hoàng và giáo hội. Thật vậy, có thường xuyên liên hệ chặt chẽ giữa hai, như trong trường hợp của những kho tàng tốt của hoàng đế Charlemagne, được phân chia giữa một số nhà tôn giáo vào đầu thế kỷ thứ 9. Kho báu đó có tầm quan trọng kinh tế
































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: