Chapter 5A Forsyte MenageLike the enlightened thousands of his class a dịch - Chapter 5A Forsyte MenageLike the enlightened thousands of his class a Việt làm thế nào để nói

Chapter 5A Forsyte MenageLike the e


Chapter 5
A Forsyte Menage

Like the enlightened thousands of his class and generation in this great city of London, who no longer believe in red velvet chairs, and know that groups of modern Italian marble are ‘vieux jeu,’ Soames Forsyte inhabited a house which did what it could. It owned a copper door knocker of individual design, windows which had been altered to open outwards, hanging flower boxes filled with fuchsias, and at the back (a great feature) a little court tiled with jade-green tiles, and surrounded by pink hydrangeas in peacock-blue tubs. Here, under a parchment-coloured Japanese sunshade covering the whole end, inhabitants or visitors could be screened from the eyes of the curious while they drank tea and examined at their leisure the latest of Soames’s little silver boxes.

The inner decoration favoured the First Empire and William Morris. For its size, the house was commodious; there were countless nooks resembling birds’ nests, and little things made of silver were deposited like eggs.

In this general perfection two kinds of fastidiousness were at war. There lived here a mistress who would have dwelt daintily on a desert island; a master whose daintiness was, as it were, an investment, cultivated by the owner for his advancement, in accordance with the laws of competition. This competitive daintiness had caused Soames in his Marlborough days to be the first boy into white waistcoats in summer, and corduroy waistcoats in winter, had prevented him from ever appearing in public with his tie climbing up his collar, and induced him to dust his patent leather boots before a great multitude assembled on Speech Day to hear him recite Moliere.

Skin-like immaculateness had grown over Soames, as over many Londoners; impossible to conceive of him with a hair out of place, a tie deviating one-eighth of an inch from the perpendicular, a collar unglossed! He would not have gone without a bath for worlds — it was the fashion to take baths; and how bitter was his scorn of people who omitted them!

But Irene could be imagined, like some nymph, bathing in wayside streams, for the joy of the freshness and of seeing her own fair body.

In this conflict throughout the house the woman had gone to the wall. As in the struggle between Saxon and Celt still going on within the nation, the more impressionable and receptive temperament had had forced on it a conventional superstructure.

Thus the house had acquired a close resemblance to hundreds of other houses with the same high aspirations, having become: ‘That very charming little house of the Soames Forsytes, quite individual, my dear — really elegant.’

For Soames Forsyte — read James Peabody, Thomas Atkins, or Emmanuel Spagnoletti, the name in fact of any upper-middle class Englishman in London with any pretensions to taste; and though the decoration be different, the phrase is just.

On the evening of August 8, a week after the expedition to Robin Hill, in the dining-room of this house —‘quite individual, my dear — really elegant’— Soames and Irene were seated at dinner. A hot dinner on Sundays was a little distinguishing elegance common to this house and many others. Early in married life Soames had laid down the rule: ‘The servants must give us hot dinner on Sundays — they’ve nothing to do but play the concertina.’

The custom had produced no revolution. For — to Soames a rather deplorable sign — servants were devoted to Irene, who, in defiance of all safe tradition, appeared to recognise their right to a share in the weaknesses of human nature.

The happy pair were seated, not opposite each other, but rectangularly, at the handsome rosewood table; they dined without a cloth — a distinguishing elegance — and so far had not spoken a word.

Soames liked to talk during dinner about business, or what he had been buying, and so long as he talked Irene’s silence did not distress him. This evening he had found it impossible to talk. The decision to build had been weighing on his mind all the week, and he had made up his mind to tell her.

His nervousness about this disclosure irritated him profoundly; she had no business to make him feel like that — a wife and a husband being one person. She had not looked at him once since they sat down; and he wondered what on earth she had been thinking about all the time. It was hard, when a man worked as he did, making money for her — yes, and with an ache in his heart — that she should sit there, looking — looking as if she saw the walls of the room closing in. It was enough to make a man get up and leave the table.

The light from the rose-shaded lamp fell on her neck and arms — Soames liked her to dine in a low dress, it gave him an inexpressible feeling of superiority to the majority of his acquaintance, whose wives were contented with their best high frocks or with tea-gowns, when they dined at home. Under that rosy light her amber-coloured hair and fair skin made strange contrast with her dark brown eyes.

Could a man own anything prettier than this dining-table with its deep tints, the starry, soft-petalled roses, the ruby-coloured glass, and quaint silver furnishing; could a man own anything prettier than the woman who sat at it? Gratitude was no virtue among Forsytes, who, competitive, and full of common-sense, had no occasion for it; and Soames only experienced a sense of exasperation amounting to pain, that he did not own her as it was his right to own her, that he could not, as by stretching out his hand to that rose, pluck her and sniff the very secrets of her heart.

Out of his other property, out of all the things he had collected, his silver, his pictures, his houses, his investments, he got a secret and intimate feeling; out of her he got none.

In this house of his there was writing on every wall. His business-like temperament protested against a mysterious warning that she was not made for him. He had married this woman, conquered her, made her his own, and it seemed to him contrary to the most fundamental of all laws, the law of possession, that he could do no more than own her body — if indeed he could do that, which he was beginning to doubt. If any one had asked him if he wanted to own her soul, the question would have seemed to him both ridiculous and sentimental. But he did so want, and the writing said he never would.

She was ever silent, passive, gracefully averse; as though terrified lest by word, motion, or sign she might lead him to believe that she was fond of him; and he asked himself: Must I always go on like this?

Like most novel readers of his generation (and Soames was a great novel reader), literature coloured his view of life; and he had imbibed the belief that it was only a question of time.

In the end the husband always gained the affection of his wife. Even in those cases — a class of book he was not very fond of — which ended in tragedy, the wife always died with poignant regrets on her lips, or if it were the husband who died — unpleasant thought — threw herself on his body in an agony of remorse.

He often took Irene to the theatre, instinctively choosing the modern Society Plays with the modern Society conjugal problem, so fortunately different from any conjugal problem in real life. He found that they too always ended in the same way, even when there was a lover in the case. While he was watching the play Soames often sympathized with the lover; but before he reached home again, driving with Irene in a hansom, he saw that this would not do, and he was glad the play had ended as it had. There was one class of husband that had just then come into fashion, the strong, rather rough, but extremely sound man, who was peculiarly successful at the end of the play; with this person Soames was really not in sympathy, and had it not been for his own position, would have expressed his disgust with the fellow. But he was so conscious of how vital to himself was the necessity for being a successful, even a ‘strong,’ husband, that he never spoke of a distaste born perhaps by the perverse processes of Nature out of a secret fund of brutality in himself.

But Irene’s silence this evening was exceptional. He had never before seen such an expression on her face. And since it is always the unusual which alarms, Soames was alarmed. He ate his savoury, and hurried the maid as she swept off the crumbs with the silver sweeper. When she had left the room, he filled his glass with wine and said:

“Anybody been here this afternoon?”

“June.”

“What did she want?” It was an axiom with the Forsytes that people did not go anywhere unless they wanted something. “Came to talk about her lover, I suppose?”

Irene made no reply.

“It looks to me,” continued Soames, “as if she were sweeter on him than he is on her. She’s always following him about.”

Irene’s eyes made him feel uncomfortable.

“You’ve no business to say such a thing!” she exclaimed.

“Why not? Anybody can see it.”

“They cannot. And if they could, it’s disgraceful to say so.”

Soames’s composure gave way.

“You’re a pretty wife!” he said. But secretly he wondered at the heat of her reply; it was unlike her. “You’re cracked about June! I can tell you one thing: now that she has the Buccaneer in tow, she doesn’t care twopence about you, and, you’ll find it out. But you won’t see so much of her in future; we’re going to live in the country.”

He had been glad to get his news out under cover of this burst of irritation. He had expected a cry of dismay; the silence with which his pronouncement was received alarmed him.

“You don’t seem interested,” he was obliged to add.

“I knew it already.”

He looked at her sharply.

“Who told you?”

“June.”

“How did she know?”

Irene did not answer. Baffled and uncomfortable, he said:

“It’s a fine thing for Bosinney, it’ll be the making of him. I suppose she’s told you all about it?”

“Yes.”

There was another pause, and the
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Chapter 5A Forsyte MenageLike the enlightened thousands of his class and generation in this great city of London, who no longer believe in red velvet chairs, and know that groups of modern Italian marble are ‘vieux jeu,’ Soames Forsyte inhabited a house which did what it could. It owned a copper door knocker of individual design, windows which had been altered to open outwards, hanging flower boxes filled with fuchsias, and at the back (a great feature) a little court tiled with jade-green tiles, and surrounded by pink hydrangeas in peacock-blue tubs. Here, under a parchment-coloured Japanese sunshade covering the whole end, inhabitants or visitors could be screened from the eyes of the curious while they drank tea and examined at their leisure the latest of Soames’s little silver boxes.The inner decoration favoured the First Empire and William Morris. For its size, the house was commodious; there were countless nooks resembling birds’ nests, and little things made of silver were deposited like eggs.In this general perfection two kinds of fastidiousness were at war. There lived here a mistress who would have dwelt daintily on a desert island; a master whose daintiness was, as it were, an investment, cultivated by the owner for his advancement, in accordance with the laws of competition. This competitive daintiness had caused Soames in his Marlborough days to be the first boy into white waistcoats in summer, and corduroy waistcoats in winter, had prevented him from ever appearing in public with his tie climbing up his collar, and induced him to dust his patent leather boots before a great multitude assembled on Speech Day to hear him recite Moliere.Skin-like immaculateness had grown over Soames, as over many Londoners; impossible to conceive of him with a hair out of place, a tie deviating one-eighth of an inch from the perpendicular, a collar unglossed! He would not have gone without a bath for worlds — it was the fashion to take baths; and how bitter was his scorn of people who omitted them!But Irene could be imagined, like some nymph, bathing in wayside streams, for the joy of the freshness and of seeing her own fair body.In this conflict throughout the house the woman had gone to the wall. As in the struggle between Saxon and Celt still going on within the nation, the more impressionable and receptive temperament had had forced on it a conventional superstructure.Thus the house had acquired a close resemblance to hundreds of other houses with the same high aspirations, having become: ‘That very charming little house of the Soames Forsytes, quite individual, my dear — really elegant.’For Soames Forsyte — read James Peabody, Thomas Atkins, or Emmanuel Spagnoletti, the name in fact of any upper-middle class Englishman in London with any pretensions to taste; and though the decoration be different, the phrase is just.On the evening of August 8, a week after the expedition to Robin Hill, in the dining-room of this house —‘quite individual, my dear — really elegant’— Soames and Irene were seated at dinner. A hot dinner on Sundays was a little distinguishing elegance common to this house and many others. Early in married life Soames had laid down the rule: ‘The servants must give us hot dinner on Sundays — they’ve nothing to do but play the concertina.’The custom had produced no revolution. For — to Soames a rather deplorable sign — servants were devoted to Irene, who, in defiance of all safe tradition, appeared to recognise their right to a share in the weaknesses of human nature.The happy pair were seated, not opposite each other, but rectangularly, at the handsome rosewood table; they dined without a cloth — a distinguishing elegance — and so far had not spoken a word.Soames liked to talk during dinner about business, or what he had been buying, and so long as he talked Irene’s silence did not distress him. This evening he had found it impossible to talk. The decision to build had been weighing on his mind all the week, and he had made up his mind to tell her.His nervousness about this disclosure irritated him profoundly; she had no business to make him feel like that — a wife and a husband being one person. She had not looked at him once since they sat down; and he wondered what on earth she had been thinking about all the time. It was hard, when a man worked as he did, making money for her — yes, and with an ache in his heart — that she should sit there, looking — looking as if she saw the walls of the room closing in. It was enough to make a man get up and leave the table.The light from the rose-shaded lamp fell on her neck and arms — Soames liked her to dine in a low dress, it gave him an inexpressible feeling of superiority to the majority of his acquaintance, whose wives were contented with their best high frocks or with tea-gowns, when they dined at home. Under that rosy light her amber-coloured hair and fair skin made strange contrast with her dark brown eyes.Could a man own anything prettier than this dining-table with its deep tints, the starry, soft-petalled roses, the ruby-coloured glass, and quaint silver furnishing; could a man own anything prettier than the woman who sat at it? Gratitude was no virtue among Forsytes, who, competitive, and full of common-sense, had no occasion for it; and Soames only experienced a sense of exasperation amounting to pain, that he did not own her as it was his right to own her, that he could not, as by stretching out his hand to that rose, pluck her and sniff the very secrets of her heart.Out of his other property, out of all the things he had collected, his silver, his pictures, his houses, his investments, he got a secret and intimate feeling; out of her he got none.In this house of his there was writing on every wall. His business-like temperament protested against a mysterious warning that she was not made for him. He had married this woman, conquered her, made her his own, and it seemed to him contrary to the most fundamental of all laws, the law of possession, that he could do no more than own her body — if indeed he could do that, which he was beginning to doubt. If any one had asked him if he wanted to own her soul, the question would have seemed to him both ridiculous and sentimental. But he did so want, and the writing said he never would.She was ever silent, passive, gracefully averse; as though terrified lest by word, motion, or sign she might lead him to believe that she was fond of him; and he asked himself: Must I always go on like this?Like most novel readers of his generation (and Soames was a great novel reader), literature coloured his view of life; and he had imbibed the belief that it was only a question of time.In the end the husband always gained the affection of his wife. Even in those cases — a class of book he was not very fond of — which ended in tragedy, the wife always died with poignant regrets on her lips, or if it were the husband who died — unpleasant thought — threw herself on his body in an agony of remorse.He often took Irene to the theatre, instinctively choosing the modern Society Plays with the modern Society conjugal problem, so fortunately different from any conjugal problem in real life. He found that they too always ended in the same way, even when there was a lover in the case. While he was watching the play Soames often sympathized with the lover; but before he reached home again, driving with Irene in a hansom, he saw that this would not do, and he was glad the play had ended as it had. There was one class of husband that had just then come into fashion, the strong, rather rough, but extremely sound man, who was peculiarly successful at the end of the play; with this person Soames was really not in sympathy, and had it not been for his own position, would have expressed his disgust with the fellow. But he was so conscious of how vital to himself was the necessity for being a successful, even a ‘strong,’ husband, that he never spoke of a distaste born perhaps by the perverse processes of Nature out of a secret fund of brutality in himself.But Irene’s silence this evening was exceptional. He had never before seen such an expression on her face. And since it is always the unusual which alarms, Soames was alarmed. He ate his savoury, and hurried the maid as she swept off the crumbs with the silver sweeper. When she had left the room, he filled his glass with wine and said:“Anybody been here this afternoon?”“June.”“What did she want?” It was an axiom with the Forsytes that people did not go anywhere unless they wanted something. “Came to talk about her lover, I suppose?”Irene made no reply.“It looks to me,” continued Soames, “as if she were sweeter on him than he is on her. She’s always following him about.”Irene’s eyes made him feel uncomfortable.“You’ve no business to say such a thing!” she exclaimed.“Why not? Anybody can see it.”“They cannot. And if they could, it’s disgraceful to say so.”Soames’s composure gave way.“You’re a pretty wife!” he said. But secretly he wondered at the heat of her reply; it was unlike her. “You’re cracked about June! I can tell you one thing: now that she has the Buccaneer in tow, she doesn’t care twopence about you, and, you’ll find it out. But you won’t see so much of her in future; we’re going to live in the country.”He had been glad to get his news out under cover of this burst of irritation. He had expected a cry of dismay; the silence with which his pronouncement was received alarmed him.“You don’t seem interested,” he was obliged to add.“I knew it already.”He looked at her sharply.“Who told you?”“June.”“How did she know?”Irene did not answer. Baffled and uncomfortable, he said:“It’s a fine thing for Bosinney, it’ll be the making of him. I suppose she’s told you all about it?”“Yes.”There was another pause, and the
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!

Chương 5
Một Forsyte Menage Giống như hàng ngàn giác ngộ của lớp và thế hệ của ông ở thành phố lớn của London, người không còn tin vào ghế nhung đỏ, và biết rằng nhóm của đá cẩm thạch Ý hiện đại là 'vieux jeu,' Soames Forsyte người ở một ngôi nhà mà đã làm những gì có thể. Nó sở hữu một gõ cửa bằng đồng của thiết kế riêng biệt, cửa sổ đó đã được thay đổi để mở ra phía ngoài, treo hộp hoa đầy fuchsias, và ở mặt sau (một tính năng tuyệt vời) một tòa án nhỏ lát gạch ngói xanh ngọc bích, và được bao quanh bởi hoa cẩm tú cầu màu hồng trong bồn con công xanh. Ở đây, dưới một tấm chắn Nhật Bản giấy da màu bao phủ toàn bộ kết thúc, cư dân hoặc du khách có thể được trình chiếu từ đôi mắt của những người tò mò khi họ uống trà và xem xét lúc rảnh rỗi mới nhất của hộp bạc ít Soames của. Các trang trí nội ủng hộ Empire First và William Morris. Đối với kích thước của nó, ngôi nhà đã rãi; có vô số ngóc ngách giống như tổ chim ", và những điều nhỏ làm bằng bạc được lưu chiểu như trứng. Trong hoàn hảo này nói chung hai loại fastidiousness đang có chiến tranh. Có sống ở đây một tình nhân những người đã có ngụ daintily trên một hòn đảo sa mạc; một bậc thầy có đồ ăn ngon được, vì nó là, một khoản đầu tư, trồng do chủ sở hữu cho sự thăng tiến của mình, phù hợp với pháp luật cạnh tranh. Người xinh xắn cạnh tranh này đã gây ra Soames trong ngày Marlborough mình là cậu bé đầu tiên vào áo gilê trắng trong mùa hè, và áo gilê nhung trong mùa đông, đã ngăn cản anh ta từ bao giờ xuất hiện trước công chúng với chiếc cà vạt của ông leo lên cổ áo của mình, và gây ra ông để bụi bằng sáng chế của mình giày da trước khi một đám đông lớn lắp ráp trên Speech ngày để nghe ông đọc Molière. immaculateness da giống như đã phát triển qua Soames, như trong nhiều London; không thể quan niệm của ông với một mái tóc ra khỏi chỗ, cà vạt lệch một phần tám của một inch từ vuông góc, một cổ áo unglossed! Ông sẽ không có đi mà không có một tắm cho thế giới - đó là thời trang để có phòng tắm; và cách cay đắng là sự khinh miệt của mình người đã bỏ qua chúng! Nhưng Irene có thể tưởng tượng, như một số nữ thần, tắm trong dòng suối bên đường, cho niềm vui của sự tươi mát và nhìn thấy cơ hội của riêng mình. Trong cuộc xung đột này khắp nhà người phụ nữ đã có đi vào tường. Như trong các cuộc đấu tranh giữa Saxon và Celt vẫn đang diễn ra trong nước, tính khí ấn tượng hơn và dễ tiếp thu đã đã buộc nó vào một siêu cấu trúc thông thường. Do đó nhà đã có được một sự tương đồng gần hàng trăm ngôi nhà khác với những khát vọng cao cùng, có trở thành: "Đó là ngôi nhà nhỏ rất duyên dáng của Soames Forsytes, khá cá nhân, thân yêu của tôi - thực sự thanh lịch." Đối với Soames Forsyte - đọc James Peabody, Thomas Atkins, hay Emmanuel Spagnoletti, tên thực tế của bất kỳ lớp thượng lưu Anh trong London với bất kỳ vọng đến hương vị; và mặc dù các trang trí khác nhau, các cụm từ chỉ là. Vào tối ngày 08 tháng 8, một tuần sau khi các cuộc thám hiểm để Robin Hill, trong phòng ăn của nhà biệt -'quite này, thân yêu của tôi - thực sự elegant'- Soames và Irene đang ngồi ở bàn ăn. Một bữa tối nóng vào ngày chủ nhật là một chút sang trọng phân biệt phổ biến đến ngôi nhà này và nhiều người khác. Sớm trong đời sống hôn Soames đã đặt ra các quy tắc: "Các công phải cung cấp cho chúng tôi ăn tối nóng vào ngày chủ nhật - họ đã không có gì để làm, nhưng chơi concertina." Các tùy chỉnh đã được sản xuất không có cuộc cách mạng. Cho - để Soames một dấu hiệu khá tồi tệ -. Tớ đã dành cho Irene, người, thách thức của tất cả các truyền thống an toàn, xuất hiện để công nhận quyền của họ để chia sẻ một trong những điểm yếu của bản chất con người Các cặp hạnh phúc được ngồi, không phải đối diện với nhau, nhưng rectangularly, tại bàn gỗ hồng mộc đẹp trai; họ ăn tối mà không có một miếng vải - một sang trọng phân biệt - và cho đến nay đã không nói một lời. Soames thích nói chuyện trong bữa ăn tối về kinh doanh, hoặc những gì ông đã được mua, và miễn là ông đã nói chuyện im lặng của Irene đã không suy anh. Tối nay ông đã tìm thấy nó không thể nói chuyện. Các quyết định xây dựng đã được đè nặng lên tâm trí của mình cả tuần, và ông đã quyết tâm của mình để nói với cô ấy. bồn chồn của ông về công bố thông tin này bị kích thích anh ấy sâu sắc; cô không có kinh doanh để làm cho anh ta cảm thấy như thế - một người vợ và một người chồng là một người. Cô đã không nhìn anh một lần kể từ khi họ ngồi xuống; và anh tự hỏi những gì trên trái đất, cô đã nghĩ về tất cả các thời gian. Đó là khó khăn, khi một người đàn ông làm việc như ông đã làm, kiếm tiền cho mình - có, và với một đau trong trái tim của mình - rằng cô nên ngồi đó, nhìn -. Tìm kiếm như thể cô đã nhìn thấy các bức tường của căn phòng đóng cửa trong Đó là ., đủ để làm cho một người đàn ông đứng dậy và rời khỏi bàn ăn Ánh sáng từ đèn hồng rợp bóng rơi trên cổ và cánh tay của cô - Soames thích cô ấy để ăn cơm trưa trong một chiếc váy thấp, nó đã cho anh một cảm giác không thể diễn tả các ưu cho đa số của mình người quen, có vợ được hài lòng với frocks cao tốt nhất của họ hoặc với trà-áo, khi họ đã ăn tối ở nhà. Dưới ánh sáng hồng mái tóc màu hổ phách màu và làn da trắng làm tương phản lạ với đôi mắt nâu đen của cô. Có thể một người đàn ông bất cứ điều gì mình xinh đẹp hơn này đến bàn ăn với sắc thái màu sâu sắc, đầy sao, hoa hồng mềm petalled, kính ruby màu , và trang trí nội thất cổ kính bạc; một người đàn ông có thể sở hữu bất cứ điều gì đẹp hơn người phụ nữ ngồi ở đó? Lòng biết ơn là không có đức hạnh trong Forsytes, người, cạnh tranh, và đầy đủ các cảm giác thông thường, không có dịp cho nó; và Soames chỉ có kinh nghiệm một cảm giác của sự bực tức lên tới đau, rằng ông không sở hữu của mình vì nó là quyền của mình để sở hữu của mình, ông có thể không, như bằng cách duỗi tay ra để hoa hồng mà, nhổ mình và đánh hơi những bí mật của rất . trái tim cô Out tài sản khác của ông, trong số tất cả những điều ông đã thu thập được, bạc của mình, hình ảnh của mình, ngôi nhà của ông, đầu tư của mình, anh có một cảm giác thân mật và bí mật; ra của cô, anh đã không có. Trong ngôi nhà này của mình có được văn bản trên mỗi bức tường. Khí-kinh doanh như mình đã phản đối một lời cảnh báo bí ẩn mà cô đã không làm cho anh ta. Ông đã kết hôn với người phụ nữ này, đã chinh phục cô, làm của riêng mình, và nó dường như anh ấy trái với cơ bản nhất của tất cả các luật, pháp luật của sở hữu, rằng ông không thể làm gì hơn sở hữu cơ thể của mình - nếu thực sự ông có thể làm điều đó , mà ông đã bắt đầu nghi ngờ. Nếu bất kỳ ai hỏi anh ta nếu anh ta muốn sở hữu linh hồn của cô, câu hỏi sẽ có vẻ như là anh cả vô lý và tình cảm. Nhưng ông đã làm như vậy muốn, và các văn bản nói rằng ông không bao giờ muốn. Cô đã bao giờ im lặng, thụ động, duyên dáng không thích; như thể sợ kẻo by word, chuyển động, hoặc ký cô có thể dẫn ông tin rằng cô đã thích anh ta; và anh tự hỏi: Phải tôi luôn luôn đi về như thế này? Giống như hầu hết độc giả cuốn tiểu thuyết của thế hệ mình (và Soames là một đầu đọc cuốn tiểu thuyết vĩ đại), văn học màu điểm của ông về cuộc sống; và ông ta uống với niềm tin rằng nó chỉ là một vấn đề thời gian. Cuối cùng người chồng luôn luôn đạt được sự yêu mến của người vợ. Ngay cả trong những trường hợp - một lớp học của cuốn sách, ông không phải là rất thích - mà kết thúc trong bi kịch, người vợ luôn luôn chết với hối tiếc sâu sắc trên môi cô, hoặc nếu nó là người chồng đã chết - suy nghĩ khó chịu - ném mình vào cơ thể của mình trong một nỗi đau của sự hối hận. Ông thường mất Irene đến nhà hát, bản năng lựa chọn Hội hiện đại Chơi với các vấn đề xã hội vợ chồng hiện đại, vì vậy may mắn khác nhau từ bất kỳ vấn đề vợ chồng trong cuộc sống thực. Ông phát hiện ra rằng họ cũng luôn luôn kết thúc trong cùng một cách, ngay cả khi có một người tình trong các trường hợp. Trong khi ông được xem vở kịch Soames thường có thiện cảm với người tình; nhưng trước khi ông đến nhà một lần nữa, lái xe với Irene trong xe ngựa, ông thấy rằng điều này sẽ không làm, và ông rất vui chơi đã kết thúc như nó đã có. Có một lớp học của chồng, mới vừa rồi đi vào thời trang, người đàn ông mạnh mẽ, chứ không thô, nhưng cực kỳ âm thanh, người khác thường thành công ở cuối vở kịch; với người này Soames là thực sự không phải trong sự cảm thông, và nó đã không được cho vị trí của mình, đã có thể bày tỏ sự ghê tởm của mình với các đồng nghiệp. Nhưng anh ấy rất có ý thức như thế nào quan trọng với chính mình là điều cần thiết để trở thành một thành công, thậm chí là một "mạnh mẽ," chồng, rằng ông không bao giờ nói về một sự chán ghét sinh ra có lẽ do quá trình gian tà của Nature ra một quỹ bí mật của sự tàn bạo trong chính mình . Nhưng sự im lặng của Irene tối nay là ngoại lệ. Ông đã không bao giờ trước khi nhìn thấy một biểu như vậy trên khuôn mặt của cô. Và vì nó luôn luôn là có báo động không bình thường, Soames được cảnh báo. Ông ăn mặn của mình, và vội vã của người giúp việc khi cô bị cuốn ra vụn bánh với các sweeper bạc. Khi cô ấy đã rời khỏi phòng, ông điền kính của mình với rượu vang và nói: "? Bất kỳ ai ở đây chiều nay" . "June" "? cô ta muốn gì" Đó là một tiên đề với Forsytes mà mọi người không đi đâu, trừ khi họ muốn một cái gì đó. "Đến để nói về người yêu của mình, tôi cho rằng?" Irene không trả lời. "Có vẻ với tôi," tiếp tục Soames, "như thể cô là ngọt ngào về anh ta hơn anh là cô. Cô ấy luôn luôn đi theo anh về. " mắt Irene khiến anh cảm thấy không thoải mái. "Bạn đã không có kinh doanh để nói một điều như vậy!" cô kêu lên. "Tại sao không? Ai cũng có thể nhìn thấy nó. " "Họ không thể. Và nếu họ có thể, đó là đáng xấu hổ để nói như vậy. " tĩnh Soames chức đã. "Bạn là một người vợ xinh đẹp", ông nói!. Nhưng bí mật anh tự hỏi tại sức nóng của cô trả lời; nó không giống như cô. "Bạn đang nứt khoảng tháng Sáu! Tôi có thể nói với bạn một điều: bây giờ cô có Buccaneer trong tow, cô không quan tâm có hai bên hông về bạn, và bạn sẽ tìm thấy nó ra. Nhưng bạn sẽ không thấy quá nhiều của mình trong tương lai; chúng ta sẽ sống ở trong nước. " Ông đã rất vui mừng khi nhận được tin tức của mình ra dưới sự bao phủ của vụ nổ này kích thích. Ông đã mong đợi một tiếng kêu của mất tinh thần; sự im lặng mà tuyên ông đã nhận được cảnh báo anh ta. "Bạn dường như không quan tâm," ông bắt buộc phải thêm. "Tôi biết điều đó rồi." Anh nhìn cô mạnh. "Ai nói với bạn?" "Sáu." " Làm sao cô biết? " Irene không trả lời. Bối rối và khó chịu, ông nói: "Đó là một điều tốt cho Bosinney, nó sẽ là người làm của ông. Tôi cho rằng cô ấy đã nói với bạn tất cả về nó? " "Vâng." Có pause khác, và























































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: