In Buddhism we use the words

In Buddhism we use the words "self"



In Buddhism we use the words "self" and "no-self," and so it is important to understand just what this "no-self," anatta, is all about, even if it is first just an idea, because the essence of the Buddha's teaching hinges on this concept. And in this teaching Buddhism is unique. No one, no other spiritual teacher, has formulated no-self in just this way. And because it has been formulated by him in this way, there is also the possibility of speaking about it. Much has been written about no-self, but in order to know it, one has to experience it. And that is what the teaching aims at, the experience of no-self.

Yet in order to experience no-self, one has first to fully know self. Actually know it. But unless we do know what this self is, this self called "me," it is impossible to know what is meant by "there is no self there." In order to give something away, we have to first fully have it in hand.

We are constantly trying to reaffirm self. Which already shows that this "self" is a very fragile and rather wispy sort of affair, because if it weren't why would we constantly have to reaffirm it? Why are we constantly afraid of the "self" being threatened of its being insecure, of its not getting what it needs for survival? If it were such a solid entity as we believe it to be, we would not feel threatened so often.

We affirm "self" again and again through identification. We identify with a certain name, an age, a sex, an ability, an occupation. "I am a lawyer, I am a doctor. I am an accountant, I am a student." And we identify with the people we are attached to. "I am a husband, I am a wife, I am a mother, I am a daughter, I am a son." Now, in the manner of speech, we have to use "self" in that way — but it isn't only in speech. We really think that that "self" is who we are. We really believe it. There is no doubt in our mind that that "self" is who we are. When any of these factors is threatened, if being a wife is threatened, if being a mother is threatened, if being a lawyer is threatened, if being a teacher is threatened — or if we lose the people who enable us to retain that "self" — what a tragedy!

The self-identification becomes insecure, and "me" finds it hard to say "look at me," "this is me." Praise and blame are included. Praise reaffirms "me." Blame threatens "me." So we like the praise and we dislike the blame. The ego is threatened. Fame and infamy — same thing. Loss and gain. If we gain, the ego gets bigger; if we lose, it gets a bit smaller. So we are constantly in a quandary, and in constant fear. The ego might lose a little bit of its grandeur. It might be made a bit smaller by someone. And it happens to all of us. Somebody is undoubtedly going to blame us for something eventually. Even the Buddha was blamed.

Now the blame that is levied at us is not the problem. The problem is our reaction. The problem is that we feel smaller. The ego has a hard time reasserting itself. So what we usually do is we blame back, making the other's ego a bit smaller too.

Identification with whatever it is that we do and whatever it is that we have, be it possessions or people, is, so we believe, needed for our survival. "Self" survival. If we don't identify with this or that, we feel as if we are in limbo. This is the reason why it is difficult to stop thinking in meditation. Because without thinking there would be no identification. If I don't think, what do I identify with? It is difficult to come to a stage in meditation in which there is actually nothing to identify with any more.

Happiness, too, may be an identification. "I am happy." "I am unhappy." Because we are so keen on survival, we have got to keep on identifying. When this identification becomes a matter of the life or death of the ego, which it usually is, then the fear of loss becomes so great that we can be in a constant state of fear. Constantly afraid to lose either the possessions that make us what we are, or the people that make us what we are. If we have no children, or if they all die, we are no longer a mother. So fear is paramount. The same goes for all other identifications. Not a very peaceful state of living and what is it due to? Only one thing: ego, the craving to be.

This identification results, of course, in craving for possessing. And this possessing results in attachment. What we have, what we identify with, we are attached to. That attachment, that clinging, makes it extremely difficult to have a free and open viewpoint. This kind of clinging, whatever it may be that we cling to — it may not be clinging to motor cars and houses, it may not even be clinging to people — but we certainly cling to views and opinions. We cling to our world view. We cling to the view of how we are going to be happy. Maybe we cling to a view of who created this universe. Whatever it is we cling to, even how the government should run the country, all of that makes it extremely difficult to see things as they really are. To be open-minded. And it is only an open mind which can take in new ideas and understanding.

Lord Buddha compared listeners to four different kinds of clay vessels. The first clay vessel is one that has holes at the bottom. If you pour water into it, it runs right out. In other words, whatever you teach that person is useless. The second clay vessel he compared to one that had cracks in it. If you pour water into it, the water seeps out. These people cannot remember. Cannot put two and two together. Cracks in the understanding. The third listener he compared to a vessel that was completely full. Water cannot be poured in for it's full to the brim. Such a person, so full of views he can't learn anything new! But hopefully, we are the fourth kind. The empty vessels without any holes or cracks. Completely empty.

I dare say we are not. But may be empty enough to take in enough. To be empty like that, of views and opinions, means a lack of clinging. Even a lack of clinging to what we think is reality. Whatever we think reality is, it surely is not, because if it were, we would never be unhappy for a single moment. We would never feel a lack of anything. We would never feel a lack of companionship, of ownership. We would never feel frustrated, bored. If we ever do, whatever we think is real, is not. What is truly reality is completely fulfilling. If we aren't completely fulfilled, we aren't seeing complete reality. So, any view that we may have is either wrong or it is partial.

Because it is wrong or partial, and bounded by the ego, we must look at it with suspicion. Anything we cling to keeps us bound to it. If I cling to a table-leg, I can't possibly get out the door. There is no way I can move. I am stuck. Not until I let go will I have the opportunity to get out. Any identification, any possession that is clung to, is what stops us from reaching transcendental reality. Now we can easily see this clinging when we cling to things and people, but we cannot easily see why the five khandhas are called the five clung-to aggregates. That is their name, and they are, in fact, what we cling to most. That is an entire clinging. We don't even stop to consider when we look at our body, and when we look at our mind, or when we look at feeling, perception, mental formations, and consciousness — vedana, sañña, sankhara, and viññana. We look at this mind-and-body, nama-rupa, and we don't even doubt the fact that this is my feeling, my perception, my memory, my thoughts, and my awareness of my consciousness. And no one starts doubting until they start seeing. And for that seeing we need a fair bit of empty space apart from views and opinions.

Clinging is the greatest possessiveness and attachment we have. As long as we cling we cannot see reality. We cannot see reality because clinging is in the way. Clinging colors whatever we believe to be true. Now it is not possible to say "all right, I'll stop clinging." We can't do that. The process of taking the "me" apart, of not believing any more that this is one whole, is a gradual one. But if meditation has any benefit and success, it must show that first of all there is mind and there is body. There isn't one single thing acting in accord all the time. There is mind which is thinking and making the body act. Now that is the first step in knowing oneself a little clearer. And then we can note "this is a feeling" and "I am giving this feeling a name" which means memory and perception. "This is the thought that I am having about this feeling. The feeling has come about because the mind-consciousness has connected with the feeling that has arisen."

Take the four parts of the khandhas that belong to the mind apart. When we do that while it is happening — not now when we are thinking about at-but while it is happening, then we get an inkling that this isn't really me, that these are phenomena that are arising, which stay a moment, and then cease. How long does mind-consciousness stay on one object? And how long do thoughts last? And have we really invited them?

The clinging, the clung-to, are what make the ego arise. Because of clinging the notion of "me" arises and then there is me, and me having all the problems. Without me would there be problems? If there weren't anyone sitting inside me — as we think there is — who is called I or me or John, Claire, then who is having the problem? The khandhas do not have any problems. The khandhas are just processes. They are phenomena, and that is all. They are just going on and on and on. But because I am grasping at them, and trying to hold on to them, and saying: "it's me, it's me feeling, it's me wanting,." then problems arise.

If we really want to get rid of suffering, completely and totally, then clinging has to go. The spiritual path is never one of achievement; it is always one of letting go. The more we let go, the more there is empty and open space for us to see reality. Because what we let go of is no longer there, there is the possibilit
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Trong Phật giáo, chúng tôi sử dụng các từ "tự" và "no-tự", và vì vậy nó là quan trọng để hiểu chỉ những gì này "no-tự," anatta, là tất cả về, ngay cả khi nó là lần đầu tiên chỉ là một ý tưởng, bởi vì bản chất của giảng dạy của Đức Phật bản lề về khái niệm này. Và trong giảng dạy Phật giáo là duy nhất. Không ai, không có giáo viên tinh thần, đã xây dựng không-tự chỉ theo cách này. Và bởi vì nó đã được xây dựng bởi anh ta bằng cách này, đó cũng là khả năng nói về nó. Phần lớn đã được viết về no-tự, nhưng để biết điều đó, người ta phải trải nghiệm nó. Và đó là những gì giảng dạy mục tiêu, những kinh nghiệm của no-tự.Tuy vậy để kinh nghiệm no-tự, một đã lần đầu tiên hoàn toàn biết tự. Thực sự biết điều đó. Nhưng trừ khi chúng tôi biết những gì tự này là, này tự gọi là "tôi," nó là không thể biết những gì là có nghĩa là bởi "không có không có tự có." Để cung cấp cho một cái gì đó đi, chúng ta phải lần đầu tiên hoàn toàn có nó trong tay.Chúng tôi đang liên tục cố gắng để tái khẳng định tự. Mà đã cho thấy rằng này "tự" là một loại rất mong manh và khá vô chuyện, bởi vì nếu nó không lý do tại sao chúng tôi liên tục phải tái khẳng định nó? Tại sao là chúng tôi liên tục sợ "tự" bị đe dọa của nó là không an toàn của nó không nhận được những gì nó cần để tồn tại? Nếu nó là một thực thể rắn như chúng tôi tin rằng nó sẽ là, chúng tôi sẽ không cảm thấy bị đe dọa như vậy thường xuyên.Chúng tôi khẳng định "tự" một lần nữa và một lần nữa thông qua nhận dạng. Chúng tôi xác định với một nhất định tên, một tuổi, một giới tính, một khả năng, một nghề nghiệp. "Tôi là một luật sư, tôi là một bác sĩ. Tôi là một nhân viên kế toán, tôi là một sinh viên." Và chúng tôi xác định với những người chúng tôi gắn liền với. "Tôi là một người chồng, tôi là một người vợ, tôi là một người mẹ, tôi là một con gái, tôi là một con trai." Bây giờ, trong phong cách nói, chúng ta phải sử dụng "tự" bằng cách đó- nhưng nó không phải là chỉ trong bài phát biểu. Chúng tôi thực sự nghĩ rằng "tự" là chúng tôi là ai. Chúng tôi thực sự tin tưởng rằng nó. Không có không có nghi ngờ trong tâm của chúng tôi rằng "tự" là chúng tôi là ai. Khi bất kỳ của những yếu tố này bị đe dọa, nếu là một người vợ bị đe dọa, nếu là một người mẹ bị đe dọa, nếu là một luật sư bị đe dọa, nếu là một giáo viên bị đe dọa — hoặc nếu chúng tôi mất những người cho phép chúng tôi giữ lại đó "tự"-những gì một bi kịch!Self-identification sẽ trở thành không an toàn, và "tôi" tìm thấy nó khó để nói "look at me", "điều tôi." Khen ngợi và đổ lỗi được bao gồm. Khen ngợi khẳng định "tôi." Đổ lỗi đe dọa "tôi." Vì vậy chúng tôi thích những lời khen ngợi và chúng tôi không thích đổ lỗi. Tự ngã bị đe dọa. Sự nổi tiếng và nhục Nha — điều tương tự. Giảm cân và đạt được. Nếu chúng tôi đạt được, tự ngã được lớn hơn; Nếu chúng ta mất đi, nó được một chút nhỏ hơn. Vì vậy chúng tôi đang liên tục trong một quandary, và trong sợ hãi liên tục. Những cái tôi có thể mất một chút chút hùng vĩ của nó. Nó có thể được làm nhỏ hơn một chút của một ai đó. Và nó sẽ xảy ra với tất cả chúng ta. Ai đó chắc chắn sẽ đổ lỗi cho chúng tôi cho một cái gì đó cuối cùng. Ngay cả Đức Phật đã đổ lỗi.Bây giờ đổ lỗi được đánh tại chúng tôi không phải là vấn đề. Vấn đề là phản ứng của chúng tôi. Vấn đề là chúng ta cảm thấy nhỏ hơn. Những cái tôi có một thời gian khó reasserting chính nó. Vì vậy, những gì chúng ta thường làm là chúng tôi đổ lỗi trở lại, làm cho tự ngã của khác nhỏ hơn một chút quá.Xác định với bất cứ điều gì nó là chúng tôi làm và bất cứ điều gì nó là chúng ta có, có thể là tài sản hoặc người, là, do đó, chúng tôi tin rằng, cần thiết cho sự sống còn của chúng tôi. "Tự" sự sống còn. Nếu chúng tôi không xác định với điều này hay đó, chúng tôi cảm thấy như thể chúng tôi đang trong tình trạng lấp lửng. Đây là lý do tại sao nó là khó khăn để ngừng suy nghĩ trong thiền định. Bởi vì mà không suy nghĩ sẽ có không có nhận dạng. Nếu tôi không nghĩ rằng, những gì tôi làm xác định với? Nó là khó khăn để đi đến một giai đoạn trong thiền định trong đó có thực sự là không có gì để xác định với bất kỳ chi tiết.Hạnh phúc, quá, có thể là xác định một. "Tôi hạnh phúc." "Tôi không hài lòng." Bởi vì chúng tôi là như vậy quan tâm về sự sống còn, chúng tôi đã có để giữ trên xác định. Khi nhận dạng này trở thành một vấn đề của cuộc sống hay chết của bản ngã, nó thường là, sau đó lo sợ mất mát sẽ trở thành tuyệt vời như vậy mà chúng tôi có thể trong một nhà nước hằng của sợ hãi. Liên tục sợ mất hoặc tài sản mà làm cho chúng tôi những gì chúng tôi, hoặc những người mà làm cho chúng tôi những gì chúng tôi. Nếu chúng tôi đã không có con cái, hoặc nếu họ tất cả chết, chúng tôi không còn là một người mẹ. Do đó, sợ hãi là tối quan trọng. Cũng vậy với tất cả các giấy tờ chứng khác. Không phải là một nhà nước rất yên bình của cuộc sống và những gì là nó do? Chỉ có một điều: tự ngã, tham ái để.Nhận dạng này kết quả, tất nhiên, trong các tham ái cho sở hữu. Và kết quả possessing này trong tập tin đính kèm. Những gì chúng tôi có, những gì chúng tôi xác định với, chúng tôi được gắn vào. Rằng tập tin đính kèm, bám níu đó, làm cho nó vô cùng khó khăn để có một quan điểm tự do và mở. Loại của bám níu, bất cứ điều gì nó có thể là rằng chúng ta bám lấy-nó không có thể bám vào động cơ xe ô tô và nhà, nó có thể không thậm chí bám níu vào người- nhưng chúng tôi chắc chắn bám vào quan điểm và ý kiến. Chúng tôi bám níu vào xem thế giới của chúng tôi. Chúng tôi bám vào quan điểm của làm thế nào chúng tôi sẽ được hạnh phúc. Có lẽ chúng ta bám lấy một cái nhìn của người đã tạo ra vũ trụ này. Bất cứ điều gì nó là chúng tôi bám níu vào, thậm chí như thế nào chính phủ nên chạy nước, tất cả mà làm cho nó vô cùng khó khăn để xem những thứ như thật. Để được mở-minded. Và nó là chỉ là một tâm trí mở mà có thể mất trong những ý tưởng mới và hiểu biết.Đức Phật so sánh nghe đến bốn loại khác nhau của đất sét mạch. Đất sét tàu đầu tiên là một trong đó có lỗ ở phía dưới. Nếu bạn đổ nước vào nó, nó chạy ngay. Nói cách khác, bất cứ điều gì bạn dạy cho người đó là vô ích. Đất sét tàu thứ hai ông so sánh với một trong đó có vết nứt ở trong đó. Nếu bạn đổ nước vào nó, nước seeps ra. Những người không thể nhớ. Không thể đặt hai và hai lại với nhau. Vết nứt trong sự hiểu biết. Nghe thứ ba ông so với một tàu là hoàn toàn đầy đủ. Nước không thể được đổ vào đối với nó là đầy đủ đến brim. Một người như vậy, vì vậy đầy đủ quan điểm ông không thể tìm hiểu bất cứ điều gì mới! Nhưng hy vọng rằng, chúng tôi là loại thứ tư. Các mạch trống mà không có bất kỳ lỗ hoặc vết nứt. Hoàn toàn trống rỗng.Tôi dám nói chúng tôi là không. Nhưng có thể là sản phẩm nào đủ để có đủ. Được sản phẩm nào như vậy, quan điểm và ý kiến, có nghĩa là một thiếu của bám níu. Thậm chí là một thiếu để bám vào những gì chúng tôi nghĩ là thực tế. Bất cứ điều gì chúng tôi nghĩ rằng thực tế là, nó chắc chắn là không, bởi vì nếu nó đã, chúng tôi sẽ không bao giờ được hạnh phúc cho một thời điểm duy nhất. Chúng tôi sẽ không bao giờ cảm thấy một thiếu bất cứ điều gì. Chúng tôi sẽ không bao giờ cảm thấy một thiếu đồng hành, quyền sở hữu. Chúng tôi sẽ không bao giờ cảm thấy thất vọng, chán. Nếu chúng ta bao giờ làm, bất cứ điều gì chúng tôi nghĩ là có thật, là không. Những gì thực sự là thực tế là hoàn toàn hoàn thành. Nếu chúng tôi không phải là hoàn toàn hoàn thành, chúng tôi không nhìn thấy thực tế đầy đủ. Vì vậy, bất kỳ quan điểm rằng có lẽ là một trong hai sai hoặc nó là một phần.Bởi vì nó là sai hoặc một phần, và bị chặn bởi các bản ngã, chúng tôi phải nhìn vào nó với sự nghi ngờ. Bất cứ điều gì chúng ta bám lấy giữ chúng tôi bị ràng buộc để nó. Nếu tôi bám vào bàn chân, tôi có thể không thể có được ra khỏi cửa. Có là không có cách nào tôi có thể di chuyển. Tôi đang bị mắc kẹt. Không cho đến khi tôi cho đi, tôi sẽ có cơ hội để nhận ra. Xác định bất kỳ, bất kỳ sở hữu mà clung đến, là những gì chúng tôi dừng lại từ đạt siêu thực tế. Bây giờ chúng tôi có thể dễ dàng nhìn thấy này bám khi chúng ta bám lấy những thứ và mọi người, nhưng chúng tôi không thể dễ dàng nhìn thấy lý do tại sao khandhas năm được gọi là năm clung để tập hợp. Đó là tên của họ, và họ là, trên thực tế, những gì chúng tôi bám níu vào hầu hết. Đó là một toàn bộ bám. Chúng tôi thậm chí không dừng lại để xem xét khi chúng ta nhìn vào cơ thể của chúng tôi, và khi chúng ta nhìn vào tâm trí của chúng tôi, hoặc khi chúng ta nhìn vào cảm giác, nhận thức, tâm thần hình và ý thức — vedana, sañña, sankhàra, và viññana. Chúng tôi xem xét này tâm trí-và-cơ thể, nama-rupa, và chúng tôi không nghi ngờ ngay cả một thực tế rằng đây là cảm giác của tôi, nhận thức của tôi, bộ nhớ của tôi, suy nghĩ của tôi, và nhận thức của tôi về ý thức của tôi. Và không ai bắt đầu nghi ngờ cho đến khi họ bắt đầu nhìn thấy. Và cho thấy rằng chúng ta cần một chút công bằng của các không gian trống ngoài quan điểm và ý kiến.Bám là lớn nhất possessiveness và chúng tôi có tập tin đính kèm. Miễn là chúng ta bám lấy chúng tôi không thể nhìn thấy thực tế. Chúng tôi không thể nhìn thấy thực tế vì bám trong cách. Bám màu sắc bất cứ điều gì chúng tôi tin là đúng. Bây giờ là không thể nói "được rồi, tôi sẽ ngừng bám níu." Chúng tôi không thể làm điều đó. Tiến trình của "tôi" taking ngoài, không tin tưởng bất kỳ chi tiết này là một tổng thể, là một dần dần. Nhưng nếu thiền có bất kỳ lợi ích và thành công, nó phải hiển thị đầu tiên của tất cả đó là tâm trí và có là cơ thể. Không có một điều duy nhất hành động phù hợp tất cả thời gian. Đó là tâm mà là suy nghĩ và làm cho các hành động cơ thể. Bây giờ đó là bước đầu tiên trong biết mình rõ ràng hơn một chút. Và sau đó chúng tôi có thể lưu ý "đây là một cảm giác" và "Tôi đang đưa ra cảm giác này, một tên" có nghĩa là bộ nhớ và nhận thức. "Đây là những suy nghĩ mà tôi có về cảm giác này. Cảm giác đã trở về vì ý thức tâm trí đã kết nối với cảm giác mà đã phát sinh."Có bốn phần của khandhas thuộc về tâm trí apart. Khi chúng tôi làm điều đó trong khi nó đang xảy ra-không phải bây giờ khi chúng tôi đang suy nghĩ về- nhưng trong khi nó đang xảy ra, sau đó chúng tôi nhận được một sự thoa mực rằng đây không phải là thực sự tôi, rằng đây là những hiện tượng đó phát sinh, mà ở một thời điểm, và sau đó chấm dứt. Bao lâu không ý thức tâm trí ở trên một đối tượng? Và làm thế nào lâu làm suy nghĩ cuối cùng? Và chúng tôi đã thực sự đã mời họ?Bám níu, các clung đến, là những gì làm cho tự ngã phát sinh. Vì bám khái niệm "tôi" phát sinh và sau đó có tôi, và tôi có tất cả những vấn đề. Nếu không có tôi sẽ có là vấn đề? Nếu không có bất cứ ai ngồi bên trong tôi-như chúng tôi nghĩ rằng đó là-những người được gọi là tôi hoặc tôi hoặc John, Claire, sau đó những người có vấn đề? Các khandhas không có bất kỳ vấn đề. Các khandhas là chỉ quá trình. Họ là hiện tượng, và đó là tất cả. Họ chỉ cần đi vào và ngày và ngày. Nhưng vì tôi nắm vào họ, và cố gắng để giữ cho họ, và nói: "đó là tôi, nó là tôi cảm thấy, nó là tôi muốn," sau đó vấn đề phát sinh.Nếu chúng ta thực sự muốn được thoát khỏi khổ đau, hoàn toàn và hoàn toàn, sau đó bám đã đi. Đường dẫn tinh thần không bao giờ là một trong những thành tựu; nó luôn luôn là một trong cho phép đi. Các chi tiết chúng ta buông bỏ, càng có nhiều không gian trống rỗng, và mở cửa cho chúng ta nhìn thấy thực tế. Bởi vì chúng ta buông bỏ những gì không có, đó là possibilit
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!


Trong Phật giáo, chúng tôi sử dụng các từ "ngã" và "vô ngã", và do đó, điều quan trọng là phải hiểu chỉ là những gì này "vô ngã", vô ngã, là tất cả về, ngay cả khi đó là lần đầu tiên chỉ là một ý tưởng, bởi vì bản chất giảng dạy của Đức Phật xoay quanh khái niệm này. Và trong giảng dạy này Phật giáo là duy nhất. Không một ai, không có giáo viên khác về tinh thần, đã xây dựng vô ngã theo cách này. Và bởi vì nó đã được xây dựng bởi anh ta theo cách này, đó cũng là khả năng nói về nó. Người ta đã viết về vô ngã, nhưng để biết nó, người ta phải trải nghiệm nó. Và đó là những gì giảng dạy nhằm mục đích, kinh nghiệm của vô ngã. Tuy nhiên, để có kinh nghiệm vô ngã, người ta đầu tiên biết hoàn toàn tự. Thực sự biết nó. Nhưng trừ khi chúng ta biết những gì tự này là, tự này được gọi là "tôi", nó là không thể biết những gì có nghĩa là "không có tự có." Để cung cấp cho đi cái gì đó, chúng ta phải có đầy đủ đầu tiên của nó trong tay. Chúng tôi không ngừng cố gắng để khẳng định bản thân. Trong đó đã cho thấy rằng điều này "tự ngã" là một loại rất mỏng manh và khá mỏng manh bị ngoại tình, bởi vì nếu nó không được lý do tại sao chúng tôi sẽ liên tục phải khẳng định lại nó? Tại sao chúng ta không ngừng sợ "tự" bị đe dọa của nó là không an toàn, của mình không nhận được những gì nó cần để tồn tại? Nếu nó là một thực thể rắn như chúng tôi tin rằng nó được, chúng tôi sẽ không cảm thấy bị đe dọa vì vậy thường xuyên. Chúng tôi khẳng định "cái tôi" một lần nữa và một lần nữa thông qua nhận dạng. Chúng tôi xác định với một tên nào đó, độ tuổi, giới tính, một khả năng, một nghề nghiệp. "Tôi là một luật sư, tôi là một bác sĩ. Tôi là một kế toán, tôi là một sinh viên." Và chúng tôi xác định với những người mà chúng được gắn vào. "Tôi là một người chồng, tôi là một người vợ, tôi là một người mẹ, tôi là một đứa con gái, tôi là một đứa con trai." Bây giờ, theo cách thức của lời nói, chúng ta phải sử dụng "tự" theo cách đó - nhưng nó không phải là chỉ trong lời nói. Chúng tôi thực sự nghĩ rằng "ngã" là chúng ta là ai. Chúng tôi thực sự tin rằng nó. Không có nghi ngờ trong tâm trí của chúng tôi rằng "ngã" là chúng ta là ai. Khi một trong các yếu tố đang bị đe dọa, nếu được một người vợ đang bị đe dọa, nếu được một người mẹ đang bị đe dọa, nếu được một luật sư đang bị đe dọa, nếu được một giáo viên bị đe dọa - hoặc nếu chúng ta mất đi những người cho phép chúng tôi giữ lại rằng "tự "- những gì một thảm kịch Việc tự nhận dạng trở nên không an toàn, và" tôi "thấy khó nói" nhìn vào tôi "," đây là tôi. " Khen ngợi và khiển trách được bao gồm. Khen ngợi tái khẳng định "tôi." Đổ lỗi đe dọa "tôi." Vì vậy, chúng tôi thích những lời khen ngợi và chúng tôi không thích đổ lỗi. Bản ngã đang bị đe dọa. Fame và ô nhục - điều tương tự. Được mất. Nếu chúng ta đạt được, những cái tôi lớn dần; nếu chúng ta mất đi, nó được một chút nhỏ hơn. Vì vậy, chúng tôi đang liên tục trong một tình thế khó khăn, và trong sợ hãi. Bản ngã có thể bị mất một chút về sự vĩ đại của nó. Nó có thể được thực hiện nhỏ hơn một chút bởi một ai đó. Và nó sẽ xảy ra với tất cả chúng ta. Ai đó chắc chắn là sẽ đổ lỗi cho chúng tôi một cái gì đó cuối cùng. Ngay cả Đức Phật đã được đổ lỗi cho. Bây giờ đổ lỗi rằng đánh thuế vào chúng tôi không phải là vấn đề. Vấn đề là phản ứng của chúng tôi. Vấn đề là chúng ta cảm thấy nhỏ hơn. Bản ngã có một thời gian khó tái khẳng định bản thân. Vì vậy, những gì chúng ta thường làm chúng ta đổ lỗi trở lại, làm cho cái tôi của người khác một chút nhỏ quá. Là Identification với bất cứ điều gì nó là chúng ta làm và bất cứ điều gì đó là chúng ta có, có thể là tài sản hay nhân dân, do đó, chúng tôi tin rằng, cần thiết cho chúng tôi Sự sống còn. "Tự" sống còn. Nếu chúng ta không xác định với điều này hay đó, chúng tôi cảm thấy như chúng tôi đang trong tình trạng lấp lửng. Đây là lý do tại sao nó là rất khó để dừng lại suy nghĩ trong thiền định. Bởi vì không có suy nghĩ sẽ không có nhận dạng. Nếu tôi không nghĩ rằng, những gì tôi xác định với? Đó là khó khăn để đi đến một giai đoạn trong thiền định, trong đó có thực sự là không có gì để xác định với bất kỳ hơn. Hạnh phúc cũng vậy, có thể là một nhận dạng. "Tôi hạnh phúc." "Tôi không hạnh phúc." Bởi vì chúng tôi đang rất quan tâm về sự sống còn, chúng ta phải tiếp tục xác định. Khi nhận diện này sẽ trở thành một vấn đề của cuộc sống hay cái chết của bản ngã, mà nó thường là, sau đó sợ hãi mất mát trở nên tuyệt vời mà chúng ta có thể ở trong một trạng thái liên tục của sự sợ hãi. Liên tục sợ để mất cả những tài sản mà làm cho chúng ta những gì chúng ta đang có, hoặc những người mà làm cho chúng ta những gì chúng ta đang có. Nếu chúng ta không có con, hoặc nếu tất cả họ đều chết, chúng ta không còn là một người mẹ. Vì vậy, sự sợ hãi là tối quan trọng. Cũng vậy với tất cả các định danh khác. Không phải là một nhà nước rất thanh bình của cuộc sống và những gì phải là do không? Chỉ có một điều: cái tôi, cái khát vọng được. Điều này kết quả xác định, tất nhiên, trong tham ái vì sở hữu. Và điều này sở hữu kết quả trong file đính kèm. Những gì chúng ta có, những gì chúng ta nhận biết với, chúng được gắn vào. Đó là tập tin đính kèm, bám víu đó, làm cho nó rất khó để có một quan điểm tự do và cởi mở. Đây là loại chấp thủ, bất kể nó có thể được rằng chúng ta bám víu vào - nó có thể không được bám vào xe ô tô và nhà ở, nó có thể không được bám vào người - nhưng chúng tôi chắc chắn bám vào quan điểm và ý kiến. Chúng tôi bám vào thế giới quan của chúng tôi. Chúng tôi bám vào xem như thế nào, chúng ta sẽ được hạnh phúc. Có lẽ chúng ta bám víu vào một cái nhìn của người đã tạo ra vũ trụ này. Bất cứ điều gì chúng ta bám vào, thậm chí như thế nào chính phủ nên điều hành đất nước, tất cả điều đó làm cho nó rất khó để nhìn thấy những thứ như thật. Để được cởi mở. Và nó chỉ là một tâm trí cởi mở có thể đưa những ý tưởng mới và sự hiểu biết. Đức Phật so nghe đến bốn loại khác nhau của các mạch đất sét. Các bình đất sét đầu tiên là một trong đó có lỗ ở phía dưới. Nếu bạn đổ nước vào nó, nó chạy ngay ra ngoài. Nói cách khác, bất cứ điều gì bạn dạy cho người đó là vô ích. Các bình đất sét thứ hai ông đã so sánh với một trong đó có vết nứt ở trong đó. Nếu bạn đổ nước vào, nước rỉ ra. Những người này không thể nhớ. Không thể đặt hai và hai cùng nhau. Các vết nứt trong sự hiểu biết. Người nghe ba ông so với một tàu đó là hoàn toàn đầy đủ. Nước không có thể được đổ vào cho nó đầy đủ tới miệng. Một người như vậy, như vậy đầy đủ các quan điểm, ông không thể học bất cứ điều gì mới! Nhưng hy vọng rằng, chúng tôi là loại thứ tư. Các tàu rỗng không có bất kỳ lỗ hoặc nứt. Hoàn toàn trống rỗng. Tôi dám nói rằng chúng tôi không. Nhưng có thể đủ trống để có trong đủ. Để có sản phẩm nào như thế, quan điểm và ý kiến, có nghĩa là một thiếu chấp thủ. Ngay cả một thiếu bám vào những gì chúng tôi nghĩ là thực tế. Dù chúng tôi nghĩ rằng thực tế là, nó chắc chắn là không, bởi vì nếu nó là, chúng ta sẽ không bao giờ được hạnh phúc cho một khoảnh khắc nào. Chúng tôi sẽ không bao giờ cảm thấy thiếu bất cứ điều gì. Chúng tôi sẽ không bao giờ cảm thấy thiếu sự đồng hành, sở hữu. Chúng tôi sẽ không bao giờ cảm thấy thất vọng, buồn chán. Nếu chúng ta từng làm, những gì chúng ta nghĩ là có thật, không phải là. Điều gì thực sự là thực tế là hoàn toàn thỏa mãn. Nếu chúng ta không hoàn toàn hoàn thành, chúng tôi không thấy thực tế hoàn chỉnh. Vì vậy, bất kỳ điểm cho rằng chúng ta có thể có hoặc là sai hoặc nó là một phần. Bởi vì đó là sai hoặc một phần, và bị chặn bởi bản ngã, chúng ta phải nhìn vào nó với sự nghi ngờ. Bất cứ điều gì chúng ta bám víu vào giữ chúng ta bị ràng buộc vào nó. Nếu tôi bám víu vào một bàn chân, tôi không thể nào nhặt ra khỏi cửa. Không có cách nào tôi có thể di chuyển. Tôi bị mắc kẹt. Không cho đến khi tôi cho đi tôi sẽ có cơ hội để nhận ra. Bất kỳ xác định, bất kỳ sở hữu được bám vào, là những gì ngăn cản chúng ta đạt đến thực tại siêu việt. Bây giờ chúng ta có thể dễ dàng nhìn thấy bám này khi chúng ta bám víu vào vật và con người, nhưng chúng ta không thể dễ dàng thấy rằng ngũ uẩn được gọi là ngũ bám để uẩn. Đó là tên của họ, và họ đang có, trên thực tế, những gì chúng ta bám víu vào nhất. Đó là cả một sự nắm giữ. Chúng tôi thậm chí không dừng lại để xem xét khi chúng ta nhìn vào cơ thể của chúng ta, và khi chúng ta nhìn vào tâm trí của chúng tôi, hoặc khi chúng ta nhìn vào cảm giác, nhận thức, hành, và thức - vedana, Sanna, sankhàra, và vinnàna. Chúng tôi nhìn vào điều này tâm trí và cơ thể, nama-rupa, và chúng tôi thậm chí không nghi ngờ thực tế rằng đây là cảm giác của tôi, nhận thức của tôi, tôi nhớ, suy nghĩ của tôi, và nhận thức của tôi về ý thức của tôi. Và không có ai bắt đầu nghi ngờ cho đến khi họ bắt đầu nhìn thấy. Và đối với việc thấy rằng chúng ta cần một chút công bằng không gian trống rỗng ngoài điểm và ý kiến. Bám là sự sở hữu lớn nhất và chúng tôi có tập tin đính kèm. Miễn là chúng ta bám víu vào chúng ta không thể nhìn thấy thực tế. Chúng ta không thể nhìn thấy thực tế vì bám víu là trong cách. Màu sắc bám bất cứ điều gì chúng tôi tin là đúng. Bây giờ nó không thể nói là "được rồi, tôi sẽ dừng lại bám víu." Chúng tôi không thể làm điều đó. Các quá trình lấy "cái tôi" nhau, không tin tưởng bất kỳ hơn mà điều này là một toàn bộ, là một dần. Nhưng nếu thiền có bất kỳ lợi ích và thành công, nó phải thấy rằng, trước hết có tâm và có cơ thể. Không chỉ có một điều duy nhất hành động phù hợp tất cả các thời gian. Có tâm mà suy nghĩ và làm những hành động cơ thể. Bây giờ là bước đầu tiên trong việc biết chính mình một ít rõ ràng hơn. Và sau đó chúng ta có thể lưu ý "này là một cảm giác" và "Tôi cho cảm giác này một tên" có nghĩa là bộ nhớ và nhận thức. "Đây là những suy nghĩ mà tôi đang gặp về cảm giác này. Cảm giác đã trở về vì tâm ý thức đã kết nối với cảm giác rằng đã phát sinh." Đi theo bốn phần của các uẩn thuộc về tâm ngoài. Khi chúng ta làm điều đó trong khi nó đang xảy ra - không phải bây giờ khi chúng tôi đang suy nghĩ về việc tại-nhưng trong khi nó đang xảy ra, sau đó chúng ta có được một ý niệm mơ hồ rằng điều này là không thực sự cho tôi, rằng đây là những hiện tượng được phát sinh, mà ở một thời điểm, và sau đó chấm dứt. Làm thế nào lâu tâm trí-thức ở trên một đối tượng? Và bao lâu để suy nghĩ kéo dài? Và chúng ta đã thực sự mời họ? Các bám, các bám-to, những gì làm cho bản ngã phát sinh. Do bám khái niệm "tôi" xuất hiện và sau đó có tôi, và tôi có tất cả các vấn đề. Nếu không tôi sẽ có thể là vấn đề? Nếu không có ai ngồi bên trong tôi - như chúng ta nghĩ rằng có - những người được gọi là tôi hay tôi hay John, Claire, sau đó là những người có vấn đề? Các uẩn không có bất kỳ vấn đề. Các uẩn chỉ là quy trình. Họ là những hiện tượng, và đó là tất cả. Họ chỉ cần đi trên và trên và trên. Nhưng bởi vì tôi đang nắm vào họ, và cố gắng để giữ cho họ, và nói rằng: "đó là tôi, nó cho tôi cảm giác, đó là tôi muốn ,." sau đó các vấn đề phát sinh. Nếu chúng ta thực sự muốn thoát khỏi đau khổ, hoàn toàn và hoàn toàn, sau đó bám phải đi. Các con đường tâm linh không bao giờ là một trong những thành tựu; nó luôn luôn là một trong những sự buông xả. Càng cho đi, càng có không gian trống và mở cho chúng ta thấy thực tại. Bởi vì những gì chúng ta cho đi là không còn ở đó, có những possibilit





























đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: