In each of us who are also parents and grandparents, who were lucky to live with grandparents, enjoy his undivided loves her, but not a few small children when born lacking the care of grandparents. I just live with him in no time, but memories of him then go off this life I also don't forget.Look at the picture of him on the altar, the West's memories back towards me. When his high stature alive, vigorous gait and stout hands. His eyes but no longer faster like in the army, but in her eyes, I still see a love infinite descendants. But the thing I like best in him is silver white, curly beard that I usually try talons for straight. Each time so he just smiled as saying: "my nephew he is still too little".Tuổi thơ của chúng ta luôn cần một thiên thần hộ mệnh, người sẽ luôn ở bên để xua đi nỗi sợ hãi và an ủi khi cần thiết hay khích lệ trong lúc khó khăn. Đối với tôi, thì thiên thần ấy chính là ông. Tuy rằng ông không còn trẻ và đẹp như những thiên thần mà tôi thường xuyên được nghe kể trong các câu chuyện cổ nhưng ông luôn biết cách làm cho tôi vui và hướng tâm hồn non nớt của tôi tới cái thiện. Đối với tôi, thế cũng đã quá đủ, đáng trân trọng quá rồi.Hồi đó tôi còn nhỏ lắm mà ông tôi cũng còn rất khỏe, bố mẹ thường bận công tác xa nên ông là người luôn bên tôi và chăm sóc tôi. Nhiều đêm tôi khóc nức nở vì nhớ mẹ, ông ôm tôi vào lòng, kể cho tôi nghe những câu chuyện cổ tích bằng chất giọng Huế, nhẹ nhàng và ấm áp đến kì lạ. Vậy nên ngay khi ông bắt đầu kể chuyện tôi cảm thấy ấm áp vô cùng. Tôi dần dần quen hơi ông, không còn nhớ ba mẹ nữa, mà ngược lại tôi lại thấy gần gũi với ông hơn là với bố mẹ. Những lúc tôi ngã đau, ông thường đỡ tôi dậy, xoa xoa vào chỗ đau tồi ôn tồn bảo: "Cháu nhìn này, chỗ xước này, chỉ mấy hôm nữa là sẽ khỏi thôi nhưng sau đó cháu sẽ biết đi đứng thận trọng hơn để khỏi ngã". Và đúng như thế thật, sau mỗi lần ngã là tôi rút ra kinh nghiệm để không lặp lại sai lầm.Khi tôi vào lớp một, món quà mà ông tặng tôi khiến tôi rất bất ngờ, đó là con lật đật. Ông bảo con lật đật luôn biết đứng dậy sau khi ngã và ông muốn tôi cũng như nó. Nhẹ nhàng, từng chút một, ông đã cho tôi những bài học đường đời đầu tiên để làm hành trang cho mai sau. Mỗi tối học bài, ông là người kèm tôi học, ông nắn nót cho tôi từng nét chữ, dạy tôi học toán học văn.Khi tôi học lớp lớn hơn, ông không phải kèm tôi học nữa vì tôi đã có ý thức tự học, nhưng như một thói quen tôi vẫn ông ngời cạnh để nghe tôi đọc một bài văn hay chỉ cho ông biết tôi đã giải bài toán khó đó thế nào. Ông luôn khen ngợi động viên tôi. Những lời động viên, khích lệ ấy thực sự cần thiết cho một đứa trẻ. Mỗi lần nghe những lời ân cần ấy, tôi lại thấy vui và tôi biết rằng mình không đơn độc. Ngay cả khi tôi đập mấy cái bát trong nhà để lấy sành chơi nhảy ô hay khi tôi phạm lỗi ở lớp phải làm bản kiểm điểm, ông không trách mắng mà chỉ nhìn vào mắt tôi và bảo: "Cháu có thấy mình có lỗi không?". Chỉ như vậy thôi nhưng tôi lại cảm thấy rất buồn và hối lỗi bởi tôi biết đã khiến ông thất vọng.Thế rồi ông mỗi lúc một già đi, sức khỏe yếu đi, ông không thể cũng chơi và cùng học với tôi nữa. Vào một ngày mùa đông lạnh giá, ông đã mãi mãi ra đi. Nghe tin ông mất trời đất dưới chân tôi như đổ sụp, tôi buồn bã và nhớ thương ông vô cùng. Bao nhiêu kỉ niệm của hai ông cháu cứ hiện về trong tôi. Ông đã nuôi dạy tôi lên người, tôi đã tự hứa với long sau lớn lên sẽ đền đáp công lao của ông, nhưng tôi chưa làm được gì thì ông đã vình viễn ra đi.Bây giờ ông tôi không còn nữa, tôi cũng không làm được gì để báo đáp công lao của ông, tôi chỉ tự nhủ rằng, chắc chắn ông vẫn đang dõi theo tôi, vẫn che chở cho tôi và luôn muốn tôi sống thật tốt như những gì khi còn sống ông đã dạy bảo tôi
đang được dịch, vui lòng đợi..
