Chapter 2: SeungcheolChapter TextHe was tired, dirty and desperately n dịch - Chapter 2: SeungcheolChapter TextHe was tired, dirty and desperately n Việt làm thế nào để nói

Chapter 2: SeungcheolChapter TextHe

Chapter 2: Seungcheol

Chapter Text

He was tired, dirty and desperately needed to sleep but as he made his way up the stairs to his room, Seungcheol couldn’t resist the smile that tugged at his lips.

He was home.

Some would probably find it odd to refer to a dorm room as home but it was his home, until he graduated at least, and his room held something, someone, very precious that made it even more so.

Coach hadn’t been too happy when he’d decided to take a bus back home as soon as the meet had ended instead of spending their last night celebrating with the rest of the team as they usually did but he’d led the team to victory once again so he figured that more than made up for it.

Truthfully, he hated being away from Jeonghan but especially now when he knew that something was off between them. Jeonghan hadn’t said anything but he could feel it: there was something on his mind that he was keeping to himself. He knew that he was to blame, even if only for the fact that Jeonghan wasn’t being up front and honest. Jeonghan had told him a long time ago, back in high school, that Seungcheol didn’t take criticism well and it made it difficult to speak to him about certain things. He’d known that about himself, a by-product of his childhood, and had always felt regretful that Jeonghan didn’t think he could be as open with him as he was with everyone else. He didn’t like whatever was going on between them now, even though nothing had changed on the surface, and while he’d been away he’d thought long and hard about it and made up his mind to do something about that bad and potentially hurtful flaw. He’d do anything to keep Jeonghan, to make him happy. A lot of people wanted him, threw themselves at him in fact, yet he’d never had eyes for anyone but Seungcheol. He would never not be amazed by that. Every day that he woke up beside Jeonghan or came home to him was the best day of his life, as far as he was concerned.

His steps quickened as he approached their floor. He’d only been away for three days – and it wasn’t the first time – but it felt like ages since he’d seen him.

He had his key in hand as he burst onto their floor, figuring that Jeonghan would be asleep at 3:00am, but when he stopped in front of their door and turned the knob, it gave away easily, swinging open.

Surprised, Seungcheol stepped into the doorway and froze.

Alerted by the door opening, Jeonghan had sit up in their bed – two singles pushed together to make a large one – one hand tangled in the covers that lay pooled at his waist. He blinked against the brightness from the overhead light, restless sleep creasing his usually smooth features.

Seungcheol’s gym bag dropped from lifeless fingers as he took another step forward, eyes glued to the figure on the bed.

Jeonghan’s normally clear skin was marred by marks on his side and there was a startlingly red bruise on his shoulder, visible even from the distance between them. His eyes were blood-shot, like he’d been crying, and his lips were slightly puffy and red. His hair, which he usually wrapped for the night before going to bed otherwise he woke up with strands in his mouth and eyes, was a mess, standing out in wild tufts in some places and hanging limply in others.

He looked ruined.

Seungcheol’s mind immediately went to the worst case scenario and a heart-stopping fear gripped him.

“Seungcheol-ah?” Jeonghan finally said, voice raspy and cloaked with fatigue. “What are you doing here?”

“What happened?” he demanded. “Did someone…”

“What?” Jeonghan’s forehead creased in confusion for a minute before realization finally hit him. “No!” he exclaimed, shaking his head. “Nothing happened. I’m…I’m okay.”

Seungcheol’s eyes swept over him, his expression clearly disbelieving. He had never seen Jeonghan look so…ravaged in all the years he’d known him.

“If someone hurt you,” he tried again, purposely gentling his tone this time. He would kill the
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Chapter 2: SeungcheolChapter TextHe was tired, dirty and desperately needed to sleep but as he made his way up the stairs to his room, Seungcheol couldn’t resist the smile that tugged at his lips.He was home.Some would probably find it odd to refer to a dorm room as home but it was his home, until he graduated at least, and his room held something, someone, very precious that made it even more so.Coach hadn’t been too happy when he’d decided to take a bus back home as soon as the meet had ended instead of spending their last night celebrating with the rest of the team as they usually did but he’d led the team to victory once again so he figured that more than made up for it.Truthfully, he hated being away from Jeonghan but especially now when he knew that something was off between them. Jeonghan hadn’t said anything but he could feel it: there was something on his mind that he was keeping to himself. He knew that he was to blame, even if only for the fact that Jeonghan wasn’t being up front and honest. Jeonghan had told him a long time ago, back in high school, that Seungcheol didn’t take criticism well and it made it difficult to speak to him about certain things. He’d known that about himself, a by-product of his childhood, and had always felt regretful that Jeonghan didn’t think he could be as open with him as he was with everyone else. He didn’t like whatever was going on between them now, even though nothing had changed on the surface, and while he’d been away he’d thought long and hard about it and made up his mind to do something about that bad and potentially hurtful flaw. He’d do anything to keep Jeonghan, to make him happy. A lot of people wanted him, threw themselves at him in fact, yet he’d never had eyes for anyone but Seungcheol. He would never not be amazed by that. Every day that he woke up beside Jeonghan or came home to him was the best day of his life, as far as he was concerned.
His steps quickened as he approached their floor. He’d only been away for three days – and it wasn’t the first time – but it felt like ages since he’d seen him.

He had his key in hand as he burst onto their floor, figuring that Jeonghan would be asleep at 3:00am, but when he stopped in front of their door and turned the knob, it gave away easily, swinging open.

Surprised, Seungcheol stepped into the doorway and froze.

Alerted by the door opening, Jeonghan had sit up in their bed – two singles pushed together to make a large one – one hand tangled in the covers that lay pooled at his waist. He blinked against the brightness from the overhead light, restless sleep creasing his usually smooth features.

Seungcheol’s gym bag dropped from lifeless fingers as he took another step forward, eyes glued to the figure on the bed.

Jeonghan’s normally clear skin was marred by marks on his side and there was a startlingly red bruise on his shoulder, visible even from the distance between them. His eyes were blood-shot, like he’d been crying, and his lips were slightly puffy and red. His hair, which he usually wrapped for the night before going to bed otherwise he woke up with strands in his mouth and eyes, was a mess, standing out in wild tufts in some places and hanging limply in others.

He looked ruined.

Seungcheol’s mind immediately went to the worst case scenario and a heart-stopping fear gripped him.

“Seungcheol-ah?” Jeonghan finally said, voice raspy and cloaked with fatigue. “What are you doing here?”

“What happened?” he demanded. “Did someone…”

“What?” Jeonghan’s forehead creased in confusion for a minute before realization finally hit him. “No!” he exclaimed, shaking his head. “Nothing happened. I’m…I’m okay.”

Seungcheol’s eyes swept over him, his expression clearly disbelieving. He had never seen Jeonghan look so…ravaged in all the years he’d known him.

“If someone hurt you,” he tried again, purposely gentling his tone this time. He would kill the
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Chương 2: Seungcheol

Chương Tiêu

. Anh mệt mỏi, bẩn và rất cần để ngủ nhưng khi anh đi lên cầu thang vào phòng của mình, Seungcheol không thể cưỡng lại được nụ cười đó giật mạnh vào môi anh

. Ông là nhà

Một số sẽ có thể tìm nó lẻ để chỉ một phòng ký túc xá như nhà nhưng đó là nhà của mình, cho đến khi anh tốt nghiệp ít nhất, và phòng của ông đã tổ chức một cái gì đó, một ai đó, rất quý giá mà làm cho nó thậm chí nhiều hơn như vậy.

HLV đã không quá hạnh phúc khi anh quyết định đi xe buýt trở về nhà ngay sau khi gặp nhau đã kết thúc thay vì chi tiêu đêm cuối cùng của họ ăn mừng với phần còn lại của đội bóng như họ thường làm nhưng anh đã dẫn dắt đội bóng đến chiến thắng một lần nữa để anh nghĩ rằng nhiều hơn làm cho nó.

Thật ra, anh ghét việc xa Jeonghan nhưng đặc biệt là bây giờ khi anh biết rằng một cái gì đó đã được tắt giữa chúng. Jeonghan đã không nói bất cứ điều gì nhưng anh có thể cảm thấy nó: có một cái gì đó trong tâm trí của ông rằng ông đã giữ cho mình. Ông biết rằng ông đã đổ lỗi, ngay cả khi chỉ có một thực tế là Jeonghan đã không được lên phía trước và trung thực. Jeonghan đã nói với anh ta một thời gian dài trước đây, trở lại trong trường trung học, mà Seungcheol không những lời chỉ trích và nó cũng đã làm cho nó khó khăn để nói chuyện với anh ấy về những điều nào đó. Anh biết rằng về bản thân mình, một sản phẩm của thời thơ ấu của mình, và luôn cảm thấy hối hận Jeonghan đã không nghĩ rằng anh ta có thể như mở với anh khi anh đã có mọi người khác. Cậu không thích bất cứ điều gì đã xảy ra giữa họ bây giờ, mặc dù đã không có gì thay đổi trên bề mặt, và trong khi anh đã xa anh nghĩ lâu dài và khó khăn về điều đó và quyết tâm của mình để làm một cái gì đó về điều đó xấu và lỗ hổng có khả năng gây tổn thương. Hắn sẵn sàng làm bất cứ điều gì để giữ Jeonghan, để làm cho anh ta hạnh phúc. Rất nhiều người muốn cậu, quăng mình vào anh ta trong thực tế, nhưng ông không bao giờ muốn có đôi mắt cho bất cứ ai nhưng Seungcheol. Anh sẽ không bao giờ không ngạc nhiên vì điều đó. Mỗi ngày ông thức dậy bên cạnh Jeonghan hoặc trở về nhà với anh là ngày tốt nhất của cuộc đời mình, theo như ông đã quan tâm.

Bước của anh đập nhanh hơn khi anh đến gần sàn. Ông chỉ muốn được đi trong ba ngày - và nó không phải là lần đầu tiên -. Nhưng nó cảm thấy như lứa tuổi từ khi anh nhìn thấy anh

Anh có chìa khóa trong tay khi ông bùng nổ trên sàn, tính toán rằng Jeonghan sẽ ngủ vào lúc 3:00 giờ sáng, nhưng khi ông dừng lại trước cửa và vặn nắm đấm, nó đã cho đi một cách dễ dàng, đu mở.

Ngạc nhiên, Seungcheol bước vào ngưỡng cửa và đóng băng.

cảnh báo của việc mở cửa, Jeonghan đã ngồi dậy trên giường của họ - hai single đẩy cùng nhau để tạo ra một lượng lớn 1-1 tay rối trong cover mà lay gộp vào eo của mình. Anh chớp mắt so với độ sáng từ ánh sáng trên cao, ngủ không yên nhăn tính năng thường mịn của anh.

Túi thể Seungcheol giảm từ ngón tay vô hồn như ông mất thêm một bước về phía trước, mắt dán vào các con số trên giường.

Da thường rõ ràng Jeonghan của bị hoen ố bởi dấu vết trên bên mình và có một vết bầm startlingly đỏ trên vai, nhìn thấy ngay cả từ khoảng cách giữa chúng. Đôi mắt của ông đã được máu-shot, như anh đã khóc, và môi anh đã hơi sưng húp và đỏ. Tóc của ông, mà ông thường được bao cho ban đêm trước khi đi ngủ nếu không anh ta tỉnh dậy với sợi trong miệng và đôi mắt của mình, là một mớ hỗn độn, đứng ra trong búi hoang dã ở một số nơi và treo yếu ớt ở những người khác.

Anh ấy trông đổ nát.

Tâm Seungcheol của ngay lập tức đến trường hợp xấu nhất và một nỗi sợ hãi đứng tim nắm chặt anh ấy.

"Seungcheol-ah?" Jeonghan cuối cùng nói, giọng nói khàn khàn và mặc áo choàng với sự mệt mỏi. "Anh đang làm gì ở đây?"

"Chuyện gì xảy ra?", Ông hỏi. "Có ai ..."

"Cái gì?" Trán Jeonghan của nếp nhăn trong sự nhầm lẫn cho một phút trước khi thực hiện cuối cùng đã đánh anh. "Không!" Ông kêu lên, lắc đầu. "Không có chuyện gì xảy ra. Tôi ... Tôi không sao. "

Mắt Seungcheol của lướt qua anh, vẻ mặt rõ ràng không tin. Ông chưa bao giờ thấy Jeonghan trông rất ... tàn phá trong các năm qua, ông đã biết anh ta.

"Nếu ai đó làm tổn thương bạn," ông đã cố gắng một lần nữa, cố gentling giọng anh lần này. Ông sẽ giết
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: