FanFictionJust InCommunityForumMore Miracle by Yamiga Anime » Finder S dịch - FanFictionJust InCommunityForumMore Miracle by Yamiga Anime » Finder S Việt làm thế nào để nói

FanFictionJust InCommunityForumMore

FanFiction
Just In
Community
Forum

More


Miracle by Yamiga
Anime » Finder Series Rated: T, English, Romance & Drama, Words: 22k+, Favs: 17, Follows: 50, Published: Jan 13, 2014 Updated: Jan 31, 2014
45 Chapter 1
Summary: Asami is only human, and now with an unknown ailment taking over him, that fact is starting to show. With the Crime Lord getting weaker and his enemies growing stronger, just how far will witty photographer go to save the man he loves?

Author's Note: Yet another story where Takaba takes a stand! Hater are going to hate, so if you'd rather read a story where Takaba really does nothing but gets captured and f*cked, then this isn't the story for you. Now on that note, Asami and Takaba don't split in this story, at all...well, not in their relationship and just because this is a sensitive topic, Asami doesn't die.

Pairings: AsamixTakaba, FeilongxOC, SudohxAsami (unrightfully) , TakabaxFeilong (Close friendship)

Prologue

Takaba didn't exactly hate hospitals, they just gave him a feeling of nervousness. After all, the doctor could either bring positive news, or negative news. Despite the outcome of the first option, Takaba wouldn't have rather recieved any. He was too stressed out to be satisfied with any information he received, as he just wanted this all to be a dream, this whole situation to be nothing but a figment of his imagination.

But Takaba couldn't ignore the fact that this was all real, all very real. Even the mighty could falll, and that fact could not have been more clear to Takaba and as much as he wanted to deny it, Asami was only a man. That being said, he was subjected to human flaws.

Illnesses was one of them.

Takaba ran his hands through his rusty red hair as flashbacks of the past three months raced through his mind. The blood, the paleness, the stopped heart and most importantly, the loss of consciousness. Asami was ill, and he was dying, and he would die if he didn't get help. It pained Takaba more than anything to know how stubborn the man was, especially when it came to his own health. So that's why Takaba was where he was, presently. Sitting in a doctor's office, fiddling with his fingers and staring ahead at the doctor. Asami would never permit such a thing.

He watched as the doctor rummaged through a stack of papers, looking at each one diligently. Takaba paid great attention to the man's face, as not to miss anything. He knew doctors were trained to have straight faces during meetings such as this one, but Takaba wasn't going to miss a thing, he'd be able to see through his facade.

He caught his breath as the doctor itched his slicked back, silver hair. He fidgeted with his glasses, taking them off every so often, revealing his youthful appearance and the striking features he and Takaba's lover shared.

It appeared that the doctor caught Takaba staring, as he placed the papers down and put his glasses back on his face. Like he was trained to do, he smiled.

"When did you start noticing these symptoms?" The doctor asked, tapping his left hand's fingers on the desk. Takaba realized he wore a wedding ring, symbolizing he was married. He mused on how long this man and said spouse had been together, his hair was already silver, yet he didn't look over Asami's age.

"Three months ago." Takaba answered.

"And explain the most recent ones - the symptoms I mean."

"He's pale...he's coughing up blood." Takaba paused for a while, feeling water cloud his vision. "He passed out yesterday...His heart stopped for a few seconds. I tried calling the ambulance but he woke up before I could, he stopped me_The phone kept falling from my hands, I was shaking so much."

"I'll let you know right now, that he does not have heart disease." The doctor smiled as a visible wave of relief went through Takaba. "I know this because it is hereditary, not a single person in our family has fallen victim to that disease."

"But he smokes_"

"That wasn't uncommon growing up. Our father smoked and never got the disease, our mother...In addition, he lives a very healthy lifestyle."

Takaba frowned. "Then if he lives a healthy lifestyle, why is he...why is he sick? Dr. Ryusuke, he's dying! Please, tell me what's wrong! He won't tell me anything, he doesn't even know I'm aware that he's sick. I haven't confronted him or anything, aside from trying to call the ambulance, we haven't said a word about it!"

"Takaba, I understand how you feel, but it is impossible, for me to diagnose him without him being here."

"Then...what do I do?!" Takaba yelled. "He won't listen to me if I tell him!" He saw the empathy in the doctor's eyes and decided to try a different approach. "You're married...aren't you?"

"Yes." He answered. "For seven years."

"Do you love your spouse?" He saw the surprise in Ryusuke's eyes.

"Of course I do, Takaba. But please be aware, I am very limited! And I want to help, trust me...Ryuichi is my brother_"

"Can you imagine the pain of know that there is almost nothing you can do to save your spouse?"

There was a brief silence, causing Takaba to think that he went a bit too far, but nevertheless, the doctor looked a little relaxed.

"I've come close to it, many times. But I don't feel the need to let that fear control me. I think what you need, Takaba, is some rest_"

"Ryusuke! He's dying! Help me, please! What am I supposed to do?!"

The doctor sighed, as if recalling a horrid event. After that, he simply took off his glasses and shook his head. "There isn't a lot I can do, if he isn't willing to come here. You said he doesn't even know you've contacted me? Please remember, my younger brother and I haven't spoke in years, he will not be happy to see me. In addition, the fact that you have done such a thing - contacted me behind his back- may anger him, I wouldn't want you getting hurt."

"God damn it! I'm tired of people caring about me! This isn't about me, this is about Asami!" Takaba felt his heart beating out of control. "Please Ryusuke, work with me! I'll do anything_"

"Takaba, please understand there is nothing I can do if my brother is not, willing to comply!" He sighed. "I know you how feel! He's my brother...if you are willing to get him help, then tell him to come by, tell him that you are fully aware of is sickness. Ryuichi has too much pride and I'm sure you know that, correct? Do you think he'll ever outwardly acknowledge that he is deteriorating? Hm? Takaba, it's up to you, and I know you have done so much so far. Coming here says a lot, about how much you care about him..."

The would have continued, but the phone on the doctor's desk rang. He excused himself and answered it, making the conversation brief. After that, he hung it up, sighed and put his glasses back on.

"I have somewhere else to be, Takaba." He frowned when he saw the confused expression on the boy's face. "I have to leave." He stood and took off his lab coat, revealing his long sleeved blouse and grey sweater vest. He ran a hand through his hair and sighed for perhaps the fifth time.

"Takaba, I know this is hard for you. It's painful, for the ones we love to be in jeopardy, but please, try to talk to Asami. Tell him that I'm willing to help. I don't know what's wrong with him, but he doesn't have a lot of time."

Takaba tried to speak, but felt his voice cracking. "Please don't go! I've made life so hard for him...I almost walked out a few weeks ago! He doesn't think I love him...h...how am...I s...supposed to...convince h...him to g...get help?" Ryusuke made his way to the door.

"He'll listen to you Takaba, I know he will."

Takaba listened until he heard the door to the office slam shut, and then without a second's thought, he let himself fall apart. Tears spilled down his cheeks as he held his tired head in his hand's. Not even Asami's brother knew what to do. What could Takaba do?

Would he let Asami die and cry about it? Would he really sit and do nothing as the man he loved deteriorated?

Takaba was not a mafia boss, but he still had courage and he really loved Asami. The man was stubborn, but Takaba could find some way to get past that. Maybe it would take some pulling strings, or going behind Asami's back.

Still, it would be worth it in the end, no matter how much crap the Crime Lord gave Takaba. It was up to the photographer whether he'd love to see Asami grumpy in a hospital bed, or dead in a casket.

Hope you liked it!

Ch 1 of 5 Next »

Review

Share: Email . Facebook . Twitter
Story: Follow Favorite
Author: Follow Favorite

Contrast: Dark . Light
Font: Small . Medium . Large . XL


Desktop/Tablet Mode . Blog . Twitter . Help . Sign Up
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
FanFictionJust InCommunityForumMore Miracle by Yamiga Anime » Finder Series Rated: T, English, Romance & Drama, Words: 22k+, Favs: 17, Follows: 50, Published: Jan 13, 2014 Updated: Jan 31, 201445 Chapter 1Summary: Asami is only human, and now with an unknown ailment taking over him, that fact is starting to show. With the Crime Lord getting weaker and his enemies growing stronger, just how far will witty photographer go to save the man he loves?Author's Note: Yet another story where Takaba takes a stand! Hater are going to hate, so if you'd rather read a story where Takaba really does nothing but gets captured and f*cked, then this isn't the story for you. Now on that note, Asami and Takaba don't split in this story, at all...well, not in their relationship and just because this is a sensitive topic, Asami doesn't die.Pairings: AsamixTakaba, FeilongxOC, SudohxAsami (unrightfully) , TakabaxFeilong (Close friendship)PrologueTakaba didn't exactly hate hospitals, they just gave him a feeling of nervousness. After all, the doctor could either bring positive news, or negative news. Despite the outcome of the first option, Takaba wouldn't have rather recieved any. He was too stressed out to be satisfied with any information he received, as he just wanted this all to be a dream, this whole situation to be nothing but a figment of his imagination.But Takaba couldn't ignore the fact that this was all real, all very real. Even the mighty could falll, and that fact could not have been more clear to Takaba and as much as he wanted to deny it, Asami was only a man. That being said, he was subjected to human flaws.Illnesses was one of them.Takaba ran his hands through his rusty red hair as flashbacks of the past three months raced through his mind. The blood, the paleness, the stopped heart and most importantly, the loss of consciousness. Asami was ill, and he was dying, and he would die if he didn't get help. It pained Takaba more than anything to know how stubborn the man was, especially when it came to his own health. So that's why Takaba was where he was, presently. Sitting in a doctor's office, fiddling with his fingers and staring ahead at the doctor. Asami would never permit such a thing.He watched as the doctor rummaged through a stack of papers, looking at each one diligently. Takaba paid great attention to the man's face, as not to miss anything. He knew doctors were trained to have straight faces during meetings such as this one, but Takaba wasn't going to miss a thing, he'd be able to see through his facade.He caught his breath as the doctor itched his slicked back, silver hair. He fidgeted with his glasses, taking them off every so often, revealing his youthful appearance and the striking features he and Takaba's lover shared.It appeared that the doctor caught Takaba staring, as he placed the papers down and put his glasses back on his face. Like he was trained to do, he smiled."When did you start noticing these symptoms?" The doctor asked, tapping his left hand's fingers on the desk. Takaba realized he wore a wedding ring, symbolizing he was married. He mused on how long this man and said spouse had been together, his hair was already silver, yet he didn't look over Asami's age."Three months ago." Takaba answered."And explain the most recent ones - the symptoms I mean.""He's pale...he's coughing up blood." Takaba paused for a while, feeling water cloud his vision. "He passed out yesterday...His heart stopped for a few seconds. I tried calling the ambulance but he woke up before I could, he stopped me_The phone kept falling from my hands, I was shaking so much.""I'll let you know right now, that he does not have heart disease." The doctor smiled as a visible wave of relief went through Takaba. "I know this because it is hereditary, not a single person in our family has fallen victim to that disease.""But he smokes_""That wasn't uncommon growing up. Our father smoked and never got the disease, our mother...In addition, he lives a very healthy lifestyle."Takaba frowned. "Then if he lives a healthy lifestyle, why is he...why is he sick? Dr. Ryusuke, he's dying! Please, tell me what's wrong! He won't tell me anything, he doesn't even know I'm aware that he's sick. I haven't confronted him or anything, aside from trying to call the ambulance, we haven't said a word about it!""Takaba, I understand how you feel, but it is impossible, for me to diagnose him without him being here.""Then...what do I do?!" Takaba yelled. "He won't listen to me if I tell him!" He saw the empathy in the doctor's eyes and decided to try a different approach. "You're married...aren't you?""Yes." He answered. "For seven years.""Do you love your spouse?" He saw the surprise in Ryusuke's eyes."Of course I do, Takaba. But please be aware, I am very limited! And I want to help, trust me...Ryuichi is my brother_""Can you imagine the pain of know that there is almost nothing you can do to save your spouse?"There was a brief silence, causing Takaba to think that he went a bit too far, but nevertheless, the doctor looked a little relaxed."I've come close to it, many times. But I don't feel the need to let that fear control me. I think what you need, Takaba, is some rest_""Ryusuke! He's dying! Help me, please! What am I supposed to do?!"The doctor sighed, as if recalling a horrid event. After that, he simply took off his glasses and shook his head. "There isn't a lot I can do, if he isn't willing to come here. You said he doesn't even know you've contacted me? Please remember, my younger brother and I haven't spoke in years, he will not be happy to see me. In addition, the fact that you have done such a thing - contacted me behind his back- may anger him, I wouldn't want you getting hurt.""God damn it! I'm tired of people caring about me! This isn't about me, this is about Asami!" Takaba felt his heart beating out of control. "Please Ryusuke, work with me! I'll do anything_""Takaba, please understand there is nothing I can do if my brother is not, willing to comply!" He sighed. "I know you how feel! He's my brother...if you are willing to get him help, then tell him to come by, tell him that you are fully aware of is sickness. Ryuichi has too much pride and I'm sure you know that, correct? Do you think he'll ever outwardly acknowledge that he is deteriorating? Hm? Takaba, it's up to you, and I know you have done so much so far. Coming here says a lot, about how much you care about him..."The would have continued, but the phone on the doctor's desk rang. He excused himself and answered it, making the conversation brief. After that, he hung it up, sighed and put his glasses back on."I have somewhere else to be, Takaba." He frowned when he saw the confused expression on the boy's face. "I have to leave." He stood and took off his lab coat, revealing his long sleeved blouse and grey sweater vest. He ran a hand through his hair and sighed for perhaps the fifth time.
"Takaba, I know this is hard for you. It's painful, for the ones we love to be in jeopardy, but please, try to talk to Asami. Tell him that I'm willing to help. I don't know what's wrong with him, but he doesn't have a lot of time."

Takaba tried to speak, but felt his voice cracking. "Please don't go! I've made life so hard for him...I almost walked out a few weeks ago! He doesn't think I love him...h...how am...I s...supposed to...convince h...him to g...get help?" Ryusuke made his way to the door.

"He'll listen to you Takaba, I know he will."

Takaba listened until he heard the door to the office slam shut, and then without a second's thought, he let himself fall apart. Tears spilled down his cheeks as he held his tired head in his hand's. Not even Asami's brother knew what to do. What could Takaba do?

Would he let Asami die and cry about it? Would he really sit and do nothing as the man he loved deteriorated?

Takaba was not a mafia boss, but he still had courage and he really loved Asami. The man was stubborn, but Takaba could find some way to get past that. Maybe it would take some pulling strings, or going behind Asami's back.

Still, it would be worth it in the end, no matter how much crap the Crime Lord gave Takaba. It was up to the photographer whether he'd love to see Asami grumpy in a hospital bed, or dead in a casket.

Hope you liked it!

Ch 1 of 5 Next »

Review

Share: Email . Facebook . Twitter
Story: Follow Favorite
Author: Follow Favorite

Contrast: Dark . Light
Font: Small . Medium . Large . XL


Desktop/Tablet Mode . Blog . Twitter . Help . Sign Up
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
FanFiction
Just In
Community
Forum More Miracle bởi Yamiga Anime »Finder Dòng Rated: T, tiếng Anh, Hẹn & Drama, Words: 22k +, favs: 17, Như Sau: 50, Xuất bản: tháng một 13, 2014 Cập nhật: 31 tháng 1 2014 45 Chương 1 Tóm tắt: Asami chỉ là con người, và bây giờ với một căn bệnh không rõ lấy hơn anh ta, thực tế đó là bắt đầu để hiển thị. Với Chúa tội phạm trở nên yếu và kẻ thù của mình ngày càng lớn mạnh, chỉ cách xa sẽ dí dỏm nhiếp ảnh gia đi để cứu người anh yêu? của tác giả Lưu ý: Tuy nhiên, một câu chuyện mà Takaba mất một đứng! Hater sẽ ghét, vì vậy nếu bạn không muốn đọc một câu chuyện mà Takaba thực sự không có gì nhưng bị bắt và f * cked, thì đây không phải là câu chuyện về bạn. Bây giờ trên lưu ý rằng, Asami và Takaba không tách trong câu chuyện này, tại tất cả các ... tốt, không phải trong mối quan hệ của họ và chỉ vì đây là một chủ đề nhạy cảm, Asami không chết. Pairings: AsamixTakaba, FeilongxOC, SudohxAsami ( unrightfully), TakabaxFeilong (Close tình bạn) Prologue Takaba không chính xác ghét bệnh viện, họ chỉ cần đưa cho anh ta một cảm giác bồn chồn. Sau khi tất cả, các bác sĩ, hoặc có thể mang lại thông tin tích cực, hay tin tức tiêu cực. Mặc dù kết quả của sự lựa chọn đầu tiên, Takaba sẽ không nhận được bất kỳ thay. Ông đã quá căng thẳng ra là hài lòng với bất kỳ thông tin ông nhận được, như ông ta chỉ muốn tất cả điều này là một giấc mơ, toàn bộ tình trạng này là gì, nhưng nằm trong ý tưởng của mình. Nhưng Takaba không thể bỏ qua thực tế rằng đây là tất cả thực sự, tất cả đều rất thật. Ngay cả những người mạnh mẽ có thể falll, và thực tế là không thể có được rõ ràng hơn để Takaba và nhiều như anh muốn phủ nhận nó, Asami chỉ là một người đàn ông. Điều đó đang được nói, ông bị sai sót của con người. Bệnh tật là một trong số họ. Takaba lướt tay qua mái tóc màu đỏ gỉ của mình như là hồi tưởng của ba tháng qua chạy qua tâm trí anh. Máu, tái nhợt, tim ngừng và quan trọng nhất, mất ý thức. Asami đã bị bệnh, và ông sắp chết, và ông sẽ chết nếu ông đã không nhận được sự giúp đỡ. Nó đau đớn Takaba hơn bất cứ điều gì để biết làm thế nào cứng đầu người đàn ông này, đặc biệt là khi nó đến sức khỏe của chính mình. Vì vậy, đó là lý do tại sao Takaba là nơi ông, hiện nay. Ngồi trong văn phòng của bác sĩ, không quan trọng bằng những ngón tay và nhìn chằm chằm về phía trước vào bác sĩ. Asami sẽ không bao giờ cho phép một điều như vậy. Ông xem như các bác sĩ đã lục lọi đống giấy tờ, nhìn nhau một siêng năng. Takaba đã rất quan tâm đến khuôn mặt của người đàn ông, như không bỏ lỡ bất cứ điều gì. Ông biết các bác sĩ đã được đào tạo để có khuôn mặt thẳng trong các cuộc họp như thế này, nhưng Takaba sẽ không bỏ lỡ một điều, anh có thể nhìn thấy qua mặt tiền của mình. Ông bắt hơi thở của mình như các bác sĩ ngứa chải của mình trở lại, tóc bạc. Ông bồn chồn với cặp kính của mình, đưa họ ra khỏi tất cả vì vậy thường xuyên, để lộ diện mạo trẻ trung của mình và các tính năng nổi bật anh và người yêu Takaba đã chia sẻ. Nó xuất hiện rằng các bác sĩ bắt Takaba nhìn chằm chằm, khi ông đặt các giấy tờ xuống và đặt cặp kính của mình trở lại trên khuôn mặt của mình . Giống như ông được huấn luyện để làm, anh mỉm cười. "Khi nào bạn bắt đầu nhận thấy những triệu chứng này?" Bác sĩ hỏi, khai thác ngón tay bàn tay trái của mình lên bàn. Takaba nhận ra anh ấy đeo chiếc nhẫn cưới, tượng trưng cho ông đã kết hôn. Ông trầm ngâm bao lâu người đàn ông này và cho biết vợ chồng đã ở bên nhau, tóc của ông đã bạc, nhưng ông đã không nhìn qua tuổi Asami của. "Ba tháng trước." Takaba trả lời. "Và giải thích những người gần đây nhất -. các triệu chứng tôi có ý nghĩa" . "Anh ấy nhợt nhạt ... anh ho ra máu" Takaba dừng lại một lúc, cảm giác nước mây tầm nhìn của ông. "Ông qua ra ngày hôm qua ... Trái tim anh dừng lại một vài giây. Tôi đã cố gắng gọi xe cấp cứu nhưng anh tỉnh dậy trước khi tôi có thể, anh dừng lại me_The điện thoại tiếp tục giảm từ bàn tay của tôi, tôi đã bắt rất nhiều." "Tôi sẽ cho bạn biết ngay bây giờ, rằng anh ta không có bệnh tim. " Bác sĩ mỉm cười như một làn sóng nhìn thấy nhẹ nhõm đi qua Takaba. "Tôi biết điều này vì nó là di truyền, không phải là người duy nhất trong gia đình chúng tôi đã trở thành nạn nhân đến bệnh đó." "Nhưng anh smokes_" "Đó không phải là không phổ biến ngày càng tăng lên. Cha của chúng tôi hút thuốc và không bao giờ có bệnh, mẹ của chúng tôi. ..In Ngoài ra, ông sống một lối sống rất khỏe mạnh. " Takaba cau mày. "Sau đó, nếu ông sống một lối sống lành mạnh, tại sao anh ... tại sao là ông bị bệnh? Dr. Ryusuke, ông đang hấp hối! Xin vui lòng, cho tôi biết những gì là sai! Anh ta sẽ không cho tôi biết bất cứ điều gì, anh ta thậm chí không biết tôi m biết rằng anh ta bị bệnh. Tôi đã không phải đối mặt với anh ta hoặc bất cứ điều gì, ngoài việc cố gắng để gọi xe cứu thương, chúng tôi đã không nói một lời nào về nó! " "Takaba, tôi hiểu làm thế nào bạn cảm thấy, nhưng nó là không thể, đối với tôi để chẩn đoán anh không có anh là ở đây. " "Vậy ... tôi phải làm gì ?!" Takaba hét lên. "Anh ấy sẽ không nghe tôi, nếu tôi nói với anh ta!" Ông đã thấy sự đồng cảm trong mắt của bác sĩ và quyết định thử một cách tiếp cận khác nhau. "Bạn đã kết hôn ... phải không?" "Có." Ông trả lời. "Trong bảy năm." "Anh có yêu người phối ngẫu của bạn?" Ông đã thấy sự ngạc nhiên trong mắt của Ryusuke. "Tất nhiên tôi, Takaba. Nhưng xin lưu ý, tôi đang rất hạn chế! Và tôi muốn giúp đỡ, tin tưởng tôi ... Ryuichi là brother_ của tôi" "Bạn có thể tưởng tượng được nỗi đau của bí mà ở đó hầu như là không có gì bạn có thể làm để cứu người phối ngẫu của bạn? " Có một khoảng lặng ngắn ngủi, khiến Takaba nghĩ rằng ông đã đi một chút quá xa, nhưng tuy nhiên, các bác sĩ nhìn một chút thoải mái. "Tôi đã đến gần với nó , nhiều lần. Nhưng tôi không cảm thấy cần phải để sự sợ hãi rằng kiểm soát tôi. Tôi nghĩ rằng những gì bạn cần, Takaba, là một số rest_ " "Ryusuke! Anh ấy chết! Help me, please! Tôi phải làm gì đây ?! " Các bác sĩ thở dài, như thể nhớ lại một sự kiện khủng khiếp. Sau đó, ông chỉ đơn giản là gỡ kính ra và lắc đầu. "Không có nhiều tôi có thể làm, nếu anh ta không sẵn sàng để đến đây. Bạn cho biết ông thậm chí không biết bạn đã liên lạc với tôi? Xin nhớ, em trai tôi và tôi đã không nói chuyện trong năm, anh ấy sẽ không vui khi thấy tôi Ngoài ra, thực tế là bạn đã làm được một điều như vậy -. liên lạc với tôi sau trũng của ông có thể chọc giận anh ấy, tôi sẽ không muốn bạn bị tổn thương ". "Thiên Chúa chết tiệt tôi! mệt mỏi của những người quan tâm đến tôi! Đây không phải là về tôi, đây là về Asami! " Takaba cảm thấy tim mình đập ngoài tầm kiểm soát. "Xin Ryusuke, làm việc với tôi! Tôi sẽ làm anything_" "Takaba, hãy hiểu không có gì tôi có thể làm gì nếu anh tôi không phải là, sẵn sàng để thực hiện được!" Anh thở dài. "Tôi biết bạn cảm thấy thế nào! Anh ấy là anh trai của tôi ... nếu bạn sẵn sàng để có được anh ta giúp đỡ, sau đó nói với anh ấy để đi qua, nói với anh ấy rằng bạn hoàn toàn nhận thức được bệnh tật. Ryuichi có quá nhiều niềm tự hào và tôi chắc chắn Bạn có biết rằng, đúng Bạn có nghĩ rằng anh ta sẽ không bao giờ thừa nhận bề ngoài rằng ông đang xấu đi? Takaba Hm?, nó thuộc vào bạn, và tôi biết bạn đã làm được rất nhiều cho đến nay. Đến đây nói rất nhiều, về bao nhiêu bạn quan tâm đến anh ... " này sẽ vẫn tiếp tục, nhưng các điện thoại trên bàn làm việc của bác sĩ reo. Ông bào chữa cho mình và trả lời nó, làm cho cuộc trò chuyện ngắn ngủi. Sau đó, ông treo nó lên, thở dài và đặt ly của mình trở lại. "Tôi có một nơi khác được, Takaba." Anh cau mày khi nhìn thấy những biểu hiện bối rối trên khuôn mặt của cậu bé. "Tôi phải đi." Ông đứng dậy và cởi áo khoác phòng thí nghiệm của mình, để lộ dài của mình áo tay dài và áo len màu xám vest. Ông đưa tay qua mái tóc của mình và thở dài cho có lẽ là lần thứ năm. "Takaba, tôi biết điều này là khó khăn cho bạn. Thật đau đớn, cho những người chúng ta yêu thương để được ở tình trạng nguy hiểm, nhưng xin vui lòng, cố gắng nói chuyện với Asami. Hãy cho anh ấy rằng tôi sẵn sàng giúp đỡ. Tôi không biết những gì đang xảy ra với anh ta, nhưng anh ta không có nhiều thời gian. " Takaba cố gắng để nói chuyện, nhưng cảm thấy giọng nói của ông nứt. "Xin đừng đi! Tôi đã làm cho cuộc sống khó khăn như vậy cho anh ấy ... Tôi gần như bước ra khỏi một vài tuần trước đây! Anh không nghĩ rằng tôi yêu anh ấy ... h ... làm thế nào am ... Tôi s ... phải ... thuyết phục h ... anh g ... được giúp đỡ? " Ryusuke thực hiện theo cách của mình ra cửa. "Anh ấy sẽ lắng nghe bạn Takaba, tôi biết ông sẽ." Takaba lắng nghe cho đến khi anh nghe thấy tiếng cửa vào văn phòng đóng slam, và sau đó mà không suy nghĩ một giây, anh để mình rơi tự do ngoài. Nước mắt tràn xuống má anh khi anh ôm đầu mệt mỏi của mình trong tay của mình. Không, ngay cả anh trai của Asami biết phải làm gì. Takaba có thể làm gì? anh có để cho Asami chết và khóc về nó? Liệu anh ấy có thực sự ngồi và không làm gì như người anh thân yêu xấu đi? Takaba không phải là một ông chủ mafia, nhưng ông vẫn có lòng dũng cảm và anh thực sự yêu Asami. Người đàn ông cứng đầu, nhưng Takaba có thể tìm thấy một số cách để có được quá khứ đó. Có lẽ nó sẽ có một số dây kéo, hoặc đi ra sau lưng của Asami. Tuy nhiên, nó sẽ có giá trị nó cuối cùng, không có vấn đề làm thế nào nhiều crap Chúa tội phạm đã Takaba. Nó đã lên đến các nhiếp ảnh gia cho dù anh rất muốn nhìn thấy Asami gắt gỏng trong một chiếc giường bệnh viện, hay đã chết trong một chiếc quan tài. Hy vọng bạn thích nó! Ch 1 của 5 Tiếp theo » Xem lại Chia sẻ: Email. Facebook. Twitter Story: Thực hiện theo yêu thích Tác giả: Thực hiện theo yêu thích Contrast: Dark. Ánh sáng Font: Nhỏ. Trung bình. Lớn. XL Desktop / Tablet Mode. Blog. Twitter. Trợ giúp. Đăng Ký





































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: