One of London Zoo’s recent advertisements caused me some irritation, s dịch - One of London Zoo’s recent advertisements caused me some irritation, s Việt làm thế nào để nói

One of London Zoo’s recent advertis

One of London Zoo’s recent advertisements caused me some irritation, so patently did it distort reality. Headlined “Without zoos you might as well tell these animals to get stuffed”, it was bordered with illustrations of several endangered species and went on to extol the myth that without zoos like London Zoo these animals “will almost certainly disappear forever”. With the zoo world’s rather mediocre record on conservation, one might be forgiven for being slightly skeptical about such an advertisement.

Zoos were originally created as places of entertainment, and their suggested involvement with conservation didn’t seriously arise until about 30 years ago, when the Zoological Society of London held the first formal international meeting on the subject. Eight years later, a series of world conferences took place, entitled “The Breeding of Endangered Species”, and from this point onwards conservation became the zoo community’s buzzword. This commitment has now been clear defined in The World Zpo Conservation Strategy (WZGS, September 1993), which although an important and welcome document does seem to be based on an unrealistic optimism about the nature of the zoo industry.

The WZCS estimates that there are about 10,000 zoos in the world, of which around 1,000 represent a core of quality collections capable of participating in co-ordinated conservation programmes. This is probably the document’s first failing, as I believe that 10,000 is a serious underestimate of the total number of places masquerading as zoological establishments. Of course it is difficult to get accurate data but, to put the issue into perspective, I have found that, in a year of working in Eastern Europe, I discover fresh zoos on almost a weekly basis.

The second flaw in the reasoning of the WZCS document is the naive faith it places in its 1,000 core zoos. One would assume that the calibre of these institutions would have been carefully examined, but it appears that the criterion for inclusion on this select list might merely be that the zoo is a member of a zoo federation or association. This might be a good starting point, working on the premise that members must meet certain standards, but again the facts don’t support the theory. The greatly respected American Association of Zoological Parks and Aquariums (AAZPA) has had extremely dubious members, and in the UK the Federation of Zoological Gardens of Great Britain and Ireland has

Occasionally had members that have been roundly censured in the national press. These include Robin Hill Adventure Park on the Isle of Wight, which many considered the most notorious collection of animals in the country. This establishment, which for years was protected by the Isle’s local council (which viewed it as a tourist amenity), was finally closed down following a damning report by a veterinary inspector appointed under the terms of the Zoo Licensing Act 1981. As it was always a collection of dubious repute, one is obliged to reflect upon the standards that the Zoo Federation sets when granting membership. The situation is even worse in developing countries where little money is available for redevelopment and it is hard to see a way of incorporating collections into the overall scheme of the WZCS.

Even assuming that the WZCS’s 1,000 core zoos are all of a high standard complete with scientific staff and research facilities, trained and dedicated keepers, accommodation that permits normal or natural behaviour, and a policy of co-operating fully with one another what might be the potential for conservation? Colin Tudge, author of Last Animals at the Zoo (Oxford University Press, 1992), argues that “if the world”s zoos worked together in co-operative breeding programmes, then even without further expansion they could save around 2,000 species of endangered land vertebrates’. This seems an extremely optimistic proposition from a man who must be aware of the failings and weaknesses of the zoo industry the man who, when a member of the council of London Zoo, had to persuade the zoo to devote more of its activities to conservation. Moreover, where are the facts to support such optimism?

Today approximately 16 species might be said to have been “saved” by captive breeding programmes, although a number of these can hardly be looked upon as resounding successes. Beyond that, about a further 20 species are being seriously considered for zoo conservation programmes. Given that the international conference at London Zoo was held 30 years ago, this is pretty slow progress, and a long way off Tudge’s target of 2,000.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
One of London Zoo’s recent advertisements caused me some irritation, so patently did it distort reality. Headlined “Without zoos you might as well tell these animals to get stuffed”, it was bordered with illustrations of several endangered species and went on to extol the myth that without zoos like London Zoo these animals “will almost certainly disappear forever”. With the zoo world’s rather mediocre record on conservation, one might be forgiven for being slightly skeptical about such an advertisement. Zoos were originally created as places of entertainment, and their suggested involvement with conservation didn’t seriously arise until about 30 years ago, when the Zoological Society of London held the first formal international meeting on the subject. Eight years later, a series of world conferences took place, entitled “The Breeding of Endangered Species”, and from this point onwards conservation became the zoo community’s buzzword. This commitment has now been clear defined in The World Zpo Conservation Strategy (WZGS, September 1993), which although an important and welcome document does seem to be based on an unrealistic optimism about the nature of the zoo industry.The WZCS estimates that there are about 10,000 zoos in the world, of which around 1,000 represent a core of quality collections capable of participating in co-ordinated conservation programmes. This is probably the document’s first failing, as I believe that 10,000 is a serious underestimate of the total number of places masquerading as zoological establishments. Of course it is difficult to get accurate data but, to put the issue into perspective, I have found that, in a year of working in Eastern Europe, I discover fresh zoos on almost a weekly basis.The second flaw in the reasoning of the WZCS document is the naive faith it places in its 1,000 core zoos. One would assume that the calibre of these institutions would have been carefully examined, but it appears that the criterion for inclusion on this select list might merely be that the zoo is a member of a zoo federation or association. This might be a good starting point, working on the premise that members must meet certain standards, but again the facts don’t support the theory. The greatly respected American Association of Zoological Parks and Aquariums (AAZPA) has had extremely dubious members, and in the UK the Federation of Zoological Gardens of Great Britain and Ireland hasOccasionally had members that have been roundly censured in the national press. These include Robin Hill Adventure Park on the Isle of Wight, which many considered the most notorious collection of animals in the country. This establishment, which for years was protected by the Isle’s local council (which viewed it as a tourist amenity), was finally closed down following a damning report by a veterinary inspector appointed under the terms of the Zoo Licensing Act 1981. As it was always a collection of dubious repute, one is obliged to reflect upon the standards that the Zoo Federation sets when granting membership. The situation is even worse in developing countries where little money is available for redevelopment and it is hard to see a way of incorporating collections into the overall scheme of the WZCS.Even assuming that the WZCS’s 1,000 core zoos are all of a high standard complete with scientific staff and research facilities, trained and dedicated keepers, accommodation that permits normal or natural behaviour, and a policy of co-operating fully with one another what might be the potential for conservation? Colin Tudge, author of Last Animals at the Zoo (Oxford University Press, 1992), argues that “if the world”s zoos worked together in co-operative breeding programmes, then even without further expansion they could save around 2,000 species of endangered land vertebrates’. This seems an extremely optimistic proposition from a man who must be aware of the failings and weaknesses of the zoo industry the man who, when a member of the council of London Zoo, had to persuade the zoo to devote more of its activities to conservation. Moreover, where are the facts to support such optimism?Today approximately 16 species might be said to have been “saved” by captive breeding programmes, although a number of these can hardly be looked upon as resounding successes. Beyond that, about a further 20 species are being seriously considered for zoo conservation programmes. Given that the international conference at London Zoo was held 30 years ago, this is pretty slow progress, and a long way off Tudge’s target of 2,000.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Một trong những quảng cáo gần đây của Sở thú London gây ra cho tôi một số kích thích, vì vậy hiển nhiên đã làm nó bóp méo sự thật. Tít "Nếu không có các vườn thú, bạn cũng có thể nói với những loài động vật để có được nhồi", nó đã được giáp với minh họa của một số loài bị đe dọa và tiếp tục ca tụng những huyền thoại mà không có vườn thú như Sở thú London những con vật này "gần như chắc chắn sẽ biến mất mãi mãi". Với hồ sơ chứ không tầm thường sở thú thế giới về bảo tồn, người ta có thể được tha thứ vì đã hơi hoài nghi về một quảng cáo như vậy. vườn thú ban đầu được tạo ra như là nơi giải trí, và sự tham gia của họ được đề xuất với bảo tồn đã không nghiêm túc phát sinh cho đến khoảng 30 năm trước đây, khi Hội Động vật học London đã tổ chức hội nghị quốc tế chính thức đầu tiên về đề tài này. Tám năm sau đó, một loạt các hội nghị thế giới đã diễn ra, có tựa đề "Nuôi các loài nguy cấp", và từ thời điểm này trở đi đã trở thành thông dụng bảo tồn cộng đồng sở thú. Cam kết này đã được xác định rõ ràng trong Chiến lược Bảo tồn Thế giới ZPO (WZGS, tháng 9 năm 1993), mặc dù đó là một tài liệu quan trọng và chào mừng dường như được dựa trên một sự lạc quan không thực tế về bản chất của các ngành công nghiệp thú. Các WZCS ước tính có khoảng 10.000 vườn thú trên thế giới, trong đó có khoảng 1.000 đại diện cho một cốt lõi của bộ sưu tập chất lượng có khả năng tham gia vào các chương trình bảo tồn phối hợp. Đây có lẽ là thất bại đầu tiên của tài liệu, vì tôi tin rằng 10.000 là việc đánh giá thấp nghiêm trọng của tổng số các địa điểm giả mạo như là cơ sở động vật. Tất nhiên nó là khó khăn để có được số liệu chính xác nhưng, để đặt các vấn đề vào quan điểm, tôi đã thấy rằng, trong một năm làm việc ở Đông Âu, tôi khám phá vườn thú tươi trên gần như là một cơ sở hàng tuần. Lỗ hổng thứ hai trong lý luận của các tài liệu WZCS là niềm tin ngây thơ nó đặt trong 1.000 vườn thú cốt lõi của nó. Một sẽ giả định rằng tầm cỡ của các tổ chức này sẽ được kiểm tra một cách cẩn thận, nhưng có vẻ như các tiêu chí để đưa vào danh sách lựa chọn này có thể chỉ đơn thuần là các vườn thú là một thành viên của một liên bang sở thú hoặc hiệp hội. Đây có thể là một điểm khởi đầu tốt, làm việc trên tiền đề rằng các thành viên phải đáp ứng các tiêu chuẩn nhất định, nhưng một lần nữa sự thật không hỗ trợ lý thuyết. Các rất tôn trọng Hiệp hội Mỹ của Zoological Parks và Bể cá (AAZPA) đã có các thành viên cực kỳ mơ hồ, và ở Anh Liên đoàn Zoological Gardens of Great Britain và Ireland đã thoảng có các thành viên đã được úp mở chỉ trích báo chí trong nước. Chúng bao gồm Robin Hill Park phiêu lưu trên Isle of Wight, mà nhiều người coi là bộ sưu tập nổi tiếng nhất của động vật trong nước. Cơ sở này, mà trong nhiều năm qua đã được bảo vệ bởi hội đồng địa phương của Isle (mà xem nó như là một tiện nghi du lịch), cuối cùng đã bị đóng cửa sau một báo cáo cho bởi một thanh tra thú y bổ nhiệm theo các điều khoản của Đạo luật Cấp phép Zoo 1981. Vì nó luôn một bộ sưu tập danh tiếng không rõ ràng, ta có bổn phận phải suy ngẫm về các tiêu chuẩn mà Liên đoàn Zoo thiết khi cấp thành viên. Tình hình càng tồi tệ hơn ở các nước đang phát triển, nơi ít tiền là có sẵn để tái phát triển và nó là khó để nhìn thấy một cách để kết hợp các bộ sưu tập thành đề án tổng thể của WZCS. Ngay cả giả định rằng 1.000 vườn thú cốt lõi của WZCS là tất cả của một tiêu chuẩn cao hoàn chỉnh với cán bộ khoa học và nghiên cứu cơ sở vật chất, đào tạo và giữ chuyên dụng, nơi ăn nghỉ cho phép hành vi bình thường hoặc tự nhiên, và một chính sách hợp tác đầy đủ với nhau những gì có thể là tiềm năng cho bảo tồn? Colin Tudge, tác giả của loài vật cuối tại vườn thú (Oxford University Press, 1992), cho rằng "nếu thế giới" của vườn thú đã làm việc cùng nhau trong các chương trình chăn nuôi hợp tác xã, sau đó thậm chí không cần mở rộng hơn nữa họ có thể tiết kiệm được khoảng 2.000 loài đất đang bị đe dọa vật có xương sống '. Điều này dường như là một đề xuất rất lạc quan từ một người đàn ông phải nhận thức được những thiếu sót và yếu kém của ngành công nghiệp thú người đàn ông, khi một thành viên của hội đồng thành phố của vườn thú London, đã phải thuyết phục các vườn thú để cống hiến nhiều hơn nữa các hoạt động của mình để bảo tồn. Hơn nữa, nơi là những sự kiện để hỗ trợ sự lạc quan như vậy? Hôm nay khoảng 16 loài có thể nói là đã được "cứu" bởi các chương trình nuôi sinh sản, mặc dù một số trong số này khó có thể được coi là thành công vang dội. Ngoài ra, khoảng hơn 20 loài đang được xem xét một cách nghiêm túc cho các chương trình bảo tồn thú. Cho rằng các hội nghị quốc tế tại vườn thú London đã được tổ chức 30 năm trước, đây là sự tiến bộ khá chậm, và rất xa mục tiêu Tudge của 2.000.











đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: