FanFictionJust InCommunityForumMoreA Night in the Life of Viewfinder b dịch - FanFictionJust InCommunityForumMoreA Night in the Life of Viewfinder b Việt làm thế nào để nói

FanFictionJust InCommunityForumMore

FanFiction
Just In
Community
Forum

More
A Night in the Life of Viewfinder by appleslovetea
Anime » Finder Series Rated: K+, English, Words: 1k+, Favs: 76, Follows: 28, Published: Mar 24, 2013
18
It was the sound of rain that woke him up. He could hear it mercilessly beating against the bedroom windows, but still he refused to open his eyes.

He couldn't open them actually, not even if he wanted to. The massive migraine weighing down on his head wouldn't let him after all.

Momentarily deprived of his vision, Akihito nevertheless tried to prop himself up in bed by his elbows, but as much as he tried to, he couldn't manage to succeed. His arms also seemed to be refusing to obey his commands; the slightest muscle movement making the nerve endings under his skin shoot in pain.

A moan ended up escaping his lips, sounding to him as sore as his throat felt.

In truth, he felt like total crap overall.

No one needed to tell him what was wrong with him though. Luckily his migraine hadn't turn his brain into mush (...just yet), and he was quickly able to attribute a cause to his symptoms.

As the first thunder echoed through the night skies outside, his head pounding in unison, Akihito cursed all flu viruses known to man...closely followed by his own idiocy.

After all, only an idiot would have gone out on an undercover job in the middle of the coldest week of the year wearing khakis and a t-shirt, would have gotten himself soaked to the bones due to multiple rain showers, and let his clothes dry cold against his skin, all for the sake of a news' scoop.

"Stupid, stupid Akihito! I hope at least those pictures turn out ok." He thought, as he heard himself let out another whimpering moan.

It took Akihito all of his willpower to be able to turn to his side in bed; his back muscles aching for a more comfortable position. He could already feel his body temperature rising, and deep in his mind the words "painkiller meds" were beginning to gain a very inviting ring to them.

Too bad his body didn't care to obey him anymore. Forget about reaching the medicine cabinet in such a state.

He was in fact debating with himself how long he'd be able to last in his current vegetative state, when his nose picked up a familiar scent, though he had trouble pinpointing its origin.

It somehow smelled of fancy cologne; the kind you'd spend a ridiculous amount of money on. A mix of bergamot, musk and spices that ended up having an oddly soothing effect on him nevertheless.

Glad that at least his sense of smell was still resisting the virus, Akihito shuffled closer to it, desperately trying to open his eyelids.

Before he could manage the feat though, his forehead hit a wall... at least it hurt him as if he'd hit one, though seconds later he felt the "wall" move against him, making the bergamot scent suddenly overflow around him.

"What's wrong?" He heard a sleepy, yet deep voice ask. That's when Akihito realised that he hadn't actually hit a wall, but someone's back instead. And not just anyone's back...

"Huh, what are you doing in my bedroom, Asami? Go sleep on your own bed, will you?" He said hoarsely; his eyes still closed.

"...Your bedroom?" The other man retorted, sounding more awake now. "You are the one who crawled into my bed in the middle of the night. You are in my bedroom, Takaba."

"Wha...?" Akihito moaned in reply, peeking at his surroundings through half-opened lids.

His disoriented look made Asami frown. "Are you feeling alright?" He asked.

Akihito could only shake his head in response, wincing in pain. "Head hurts... Flu, I think..." He still managed to mutter, as he felt a hand go down on his forehead, enjoying the momentary coolness it brought him.

"You're burning up." Asami stated with what sounded like an accusing tone.

"Thank you, but I'd already figured that out myself."

The other man exhaled loudly, as he was known to right before he used to start scolding Akihito for acting like a child.

Oh, Akihito could just envision it. In a few seconds the usual sermon would start all over again. He would be accused of being an irresponsible brat, with no speck of logical reasoning whatsoever in him, who did nothing but get himself in trouble. Who else would have gone out in the middle of winter dressed as if summer was just around the corner, after all?...

Akihito found himself wondering if focusing his entire attention on his migraine would help shut out the outside world's noises for a bit (Asami included). He was really in no mood to be scolded...

He waited nevertheless for it to begin, knowing even with his eyes closed that Asami was propped up on his elbows beside him, looking intently at his increasingly sick face,... but a couple of minutes went by without anything happening.

He chanced opening his eyes once again just in time to see Asami getting out of bed, grabing the robe that had been previously discarded on the floor, and disappearing outside the bedroom's door.

"Probably went to sleep in the guest room, afraid to catch the virus from me. Stupid Asami! At least now I can feel sick in peace." Akihito thought, rolling over to Asami's side of the bed, where his scent still lingered.

He tried to drift off to sleep but loud noises kept reaching him from outside the room. "Maybe he's making himself a midnight snack." He thought, though Asami's midnight snacks usually translated into some sort of alcoholic beverage. He was no cook after all!

Akihito was already half-unconscious when he felt the mattress give into someone else's weight by his side. He tried to fight back the sleep waves threatening to drown him in, as he felt Asami's hand over his forehead feeling his temperature again, before travelling upwards to ruffle his hair.

"Hey Takaba, wake up. You need to take some medicine... You can't fall asleep with a fever." He said, with a surprisingly soothing voice.

"Huh?" Akihito moaned, wondering for a moment if the migraine was making him allucinate. Was this the Asami that was supposed to be scolding the hell out of him?

He figured his bewildered look amused Asami, because the older man suddenly chuckled under his breath.

He picked up a glass filled with water and an orange pill from the nightstand that Akihito hadn't even noticed up to that point, and handed them to him.

"Drink up. It's flu medicine. Oh, and I called the clinic. They'll be sending a doctor on house call duty in half an hour, so change into these clothes. The ones you have on right now are soaked in sweat." Asami said, placing down a folded t-shirt and shorts on top of the sheets next to the younger man. So the noises Akihito had heard earlier were due to Asami rummaging through the drawers in his bedroom.

The thought unexpectedly made Akihito blush. "T-Thanks." He said, as he slowly sat upright in bed, grabbing the pill and water glass, all the while feeling Asami's gaze on him.

He figured he winced again as he swallowed the pill because Asami frowned. "What's wrong?" He asked immediately, his gaze intense.

"N-Nothing. My throat is just sore, that's all. It's hard to swallow." The younger man answered defensively, quickly turning his attention to the clean clothes beside him, as if glad to have an excuse to look away from Asami. Sometimes he didn't understand Asami's temper at all.

Most days he acted as if he was pretty indifferent to Akihito's presence in his house. He left early in the morning for work, came back late at night, had a shower, ate the dinner Akihito had prepared for him, worked in his home office some more and went to bed. There were days in a row in which they barely saw each other, except to maybe...have sex, but truth be told, Akihito felt there was nothing but a physical connection to him on Asami's part. He'd never really acted as a lover towards him after all.

Pushing aside these gloomy thoughts, Akihito tried to remove his sweat drenched t-shirt by himself, already feeling it cling to the skin on his back, but his sore arms weren't cooperating. He was about to curse out loud when Asami came to his aid, easily pulling the t-shirt over his head. Asami's hand then travelled lower, reaching the waistband of Akihito's pajama pants, seemingly intent on aiding him out of them as well, but Akihito quickly stopped him, placing his own hand on top of his.

"I... I can do it myself... Thanks." He said quietly, blushing again despite himself.

Asami didn't seem convinced though. "Are you sure?" He asked, raising an eyebrow in suspicion. "You look like you can hardly move."

"I'm fine...Why are you doing this?" Akihito finally asked, unable to stop himself.

"Doing what?"

"This..." Akihito pointed to the clean clothes and the medicine bottle on the nightstand. "...Taking care of me. ..I thought you would be scolding the hell out of me by now. I have no one but myself to blame for getting sick."

'Surprise' would not be a word one would normally associate with the black market leader Asami Ryuuichi, but if anyone would have asked Akihito to describe the look on Asami's face as he heard his last words, 'surprise' would definitely be it.

The older man stayed silent for a few moments, seeming to be pondering on the answer, but he soon regained his usual confident expression.

He shook his head, as if to dispel the younger man's question.

"Just go to sleep for a while." He said, with his trademark grin. "I'll wake you up when the doctor gets here." He added, turning towards the door. "Oh, but don't get me wrong. I do intend to scold you properly when you get better. It just woudn't be fun doing it now, while you are not well enough to fight back." He finished, glancing back at Akihito with an evil glint on his eyes.

"I knew it... Stupid Asami!" Akihito cursed under his breath, falling back on top of the pillows. As he finally let sleep claim him back though, he unconsciously hugged Asami's pillow tighter against himself.

Later that night, after the doctor had left and Akihito had settled back into sleep in hi
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
FanFictionChỉ trongCộng đồngDiễn đànHơnMột đêm trong cuộc sống kính ngắm bởi appleslovetea Anime» Finder loạt đánh giá cao: K +, tiếng Anh, từ: 1 k +, yêu thích: 76, sau: 28, xuất bản: ngày 24 tháng 8 năm 2013 18Đó là những âm thanh của mưa mà anh ta dậy. Ông có thể nghe thấy nó mercilessly đập chống lại các cửa sổ phòng ngủ, nhưng vẫn còn, ông đã từ chối để mở mắt của mình.Ông không thể mở chúng trên thực tế, không phải ngay cả khi ông muốn. Đau nửa đầu lớn nặng xuống trên đầu của ông sẽ không để cho anh ta sau khi tất cả.Trong giây lát tước của tầm nhìn của ông, Akihito Tuy nhiên đã cố gắng để chống đỡ mình lên giường bằng khuỷu tay của mình, nhưng càng nhiều càng tốt, ông đã cố gắng, ông không thể quản lý để thành công. Cánh tay của mình cũng dường như từ chối tuân theo lệnh của mình; chuyển động cơ nhỏ nhất làm cho dây thần kinh dưới làn da của mình bắn trong đau đớn.Kêu van một kết thúc thoát khỏi đôi môi của mình, nghe có vẻ để anh ta đau như cảm thấy cổ họng của mình.Trong sự thật, ông cảm thấy như tất cả crap tổng thể.Không ai cần thiết để nói cho anh ta những gì là sai với anh ta mặc dù. May mắn của mình đau nửa đầu đã không biến bộ não của ông thành mush (.. .để được), và ông đã nhanh chóng có thể thuộc tính của một nguyên nhân cho triệu chứng của mình.Như tiếng sấm đầu tiên lặp lại thông qua bầu trời đêm bên ngoài, đầu pounding trong unison, Akihito nguyền rủa tất cả vi-rút cúm được biết đến với man... chặt chẽ theo sau bởi idiocy riêng của mình.Sau khi tất cả, chỉ là một thằng ngốc nào đã đi trên một công việc bí mật ở giữa tuần lạnh nhất của năm mặc khakis và t-shirt, sẽ có nhận mình ngâm vào xương do mưa nhiều, và để cho ông quần áo khô lạnh chống lại làn da của mình, tất cả vì lợi ích của tin tức một muỗng."Stupid, stupid Akihito! I hope at least those pictures turn out ok." He thought, as he heard himself let out another whimpering moan.It took Akihito all of his willpower to be able to turn to his side in bed; his back muscles aching for a more comfortable position. He could already feel his body temperature rising, and deep in his mind the words "painkiller meds" were beginning to gain a very inviting ring to them.Too bad his body didn't care to obey him anymore. Forget about reaching the medicine cabinet in such a state.He was in fact debating with himself how long he'd be able to last in his current vegetative state, when his nose picked up a familiar scent, though he had trouble pinpointing its origin.It somehow smelled of fancy cologne; the kind you'd spend a ridiculous amount of money on. A mix of bergamot, musk and spices that ended up having an oddly soothing effect on him nevertheless.Glad that at least his sense of smell was still resisting the virus, Akihito shuffled closer to it, desperately trying to open his eyelids.Before he could manage the feat though, his forehead hit a wall... at least it hurt him as if he'd hit one, though seconds later he felt the "wall" move against him, making the bergamot scent suddenly overflow around him."What's wrong?" He heard a sleepy, yet deep voice ask. That's when Akihito realised that he hadn't actually hit a wall, but someone's back instead. And not just anyone's back..."Huh, bạn làm gì trong phòng ngủ của tôi, Asami? Đi ngủ trên giường của riêng của bạn, sẽ bạn?" Ông hoarsely; đôi mắt của ông vẫn còn đóng cửa."... Phòng ngủ của bạn?" Người đàn ông khác retorted, sounding tỉnh táo hơn bây giờ. "Bạn là một trong những người thu thập vào giường của tôi vào giữa đêm. Bạn đang ở trong phòng ngủ của tôi, Takaba.""Gì...?" Akihito moaned trong trả lời, nhìn trộm tại môi trường xung quanh của mình thông qua một nửa mở nắp.Mất phương hướng nhìn của ông làm Asami nhăn. "Bạn cảm thấy được chứ?" Ông yêu cầu.Akihito có thể chỉ lắc đầu của mình trong phản ứng, wincing đau đớn. "Đầu đau... Cúm, tôi nghĩ rằng..." Ông vẫn còn quản lý để mutter, như ông cảm thấy một bàn tay đi xuống trên trán của mình, thưởng thức tạm thời mát nó đưa anh ta."Bạn đang đốt cháy." Asami đã nói với những gì có vẻ như một giai điệu buộc."Cảm ơn bạn, nhưng tôi đã đã figured mà ra bản thân mình."Người đàn ông khác exhaled lớn tiếng, như ông đã được biết đến bên phải trước khi ông sử dụng để bắt đầu scolding Akihito cho hoạt động như một đứa trẻ.Oh, Akihito có thể chỉ cần hình dung nó. Trong một vài giây nữa bài giảng thông thường sẽ bắt đầu trên một lần nữa. Ông sẽ được bị cáo buộc là một brat vô trách nhiệm, với không có hạt của hợp lý lý luận nào trong anh ta, những người đã không làm gì nhưng nhận được mình gặp rắc rối. Những người khác sẽ đi ở giữa mùa đông ăn mặc như thể mùa hè là chỉ quanh góc, sau khi tất cả...Akihito thấy mình tự hỏi nếu tập trung sự chú ý toàn bộ ngày của mình đau nửa đầu có thể giúp đóng ra thế giới bên ngoài âm thanh cho một chút (Asami bao gồm). Ông đã thực sự trong tâm trạng không có để được scolded...He waited nevertheless for it to begin, knowing even with his eyes closed that Asami was propped up on his elbows beside him, looking intently at his increasingly sick face,... but a couple of minutes went by without anything happening.He chanced opening his eyes once again just in time to see Asami getting out of bed, grabing the robe that had been previously discarded on the floor, and disappearing outside the bedroom's door."Probably went to sleep in the guest room, afraid to catch the virus from me. Stupid Asami! At least now I can feel sick in peace." Akihito thought, rolling over to Asami's side of the bed, where his scent still lingered.He tried to drift off to sleep but loud noises kept reaching him from outside the room. "Maybe he's making himself a midnight snack." He thought, though Asami's midnight snacks usually translated into some sort of alcoholic beverage. He was no cook after all!Akihito was already half-unconscious when he felt the mattress give into someone else's weight by his side. He tried to fight back the sleep waves threatening to drown him in, as he felt Asami's hand over his forehead feeling his temperature again, before travelling upwards to ruffle his hair."Hey Takaba, wake up. You need to take some medicine... You can't fall asleep with a fever." He said, with a surprisingly soothing voice."Huh?" Akihito moaned, wondering for a moment if the migraine was making him allucinate. Was this the Asami that was supposed to be scolding the hell out of him?He figured his bewildered look amused Asami, because the older man suddenly chuckled under his breath.He picked up a glass filled with water and an orange pill from the nightstand that Akihito hadn't even noticed up to that point, and handed them to him."Drink up. It's flu medicine. Oh, and I called the clinic. They'll be sending a doctor on house call duty in half an hour, so change into these clothes. The ones you have on right now are soaked in sweat." Asami said, placing down a folded t-shirt and shorts on top of the sheets next to the younger man. So the noises Akihito had heard earlier were due to Asami rummaging through the drawers in his bedroom.The thought unexpectedly made Akihito blush. "T-Thanks." He said, as he slowly sat upright in bed, grabbing the pill and water glass, all the while feeling Asami's gaze on him.He figured he winced again as he swallowed the pill because Asami frowned. "What's wrong?" He asked immediately, his gaze intense."N-Nothing. My throat is just sore, that's all. It's hard to swallow." The younger man answered defensively, quickly turning his attention to the clean clothes beside him, as if glad to have an excuse to look away from Asami. Sometimes he didn't understand Asami's temper at all.Most days he acted as if he was pretty indifferent to Akihito's presence in his house. He left early in the morning for work, came back late at night, had a shower, ate the dinner Akihito had prepared for him, worked in his home office some more and went to bed. There were days in a row in which they barely saw each other, except to maybe...have sex, but truth be told, Akihito felt there was nothing but a physical connection to him on Asami's part. He'd never really acted as a lover towards him after all.
Pushing aside these gloomy thoughts, Akihito tried to remove his sweat drenched t-shirt by himself, already feeling it cling to the skin on his back, but his sore arms weren't cooperating. He was about to curse out loud when Asami came to his aid, easily pulling the t-shirt over his head. Asami's hand then travelled lower, reaching the waistband of Akihito's pajama pants, seemingly intent on aiding him out of them as well, but Akihito quickly stopped him, placing his own hand on top of his.

"I... I can do it myself... Thanks." He said quietly, blushing again despite himself.

Asami didn't seem convinced though. "Are you sure?" He asked, raising an eyebrow in suspicion. "You look like you can hardly move."

"I'm fine...Why are you doing this?" Akihito finally asked, unable to stop himself.

"Doing what?"

"This..." Akihito pointed to the clean clothes and the medicine bottle on the nightstand. "...Taking care of me. ..I thought you would be scolding the hell out of me by now. I have no one but myself to blame for getting sick."

'Surprise' would not be a word one would normally associate with the black market leader Asami Ryuuichi, but if anyone would have asked Akihito to describe the look on Asami's face as he heard his last words, 'surprise' would definitely be it.

The older man stayed silent for a few moments, seeming to be pondering on the answer, but he soon regained his usual confident expression.

He shook his head, as if to dispel the younger man's question.

"Just go to sleep for a while." He said, with his trademark grin. "I'll wake you up when the doctor gets here." He added, turning towards the door. "Oh, but don't get me wrong. I do intend to scold you properly when you get better. It just woudn't be fun doing it now, while you are not well enough to fight back." He finished, glancing back at Akihito with an evil glint on his eyes.

"I knew it... Stupid Asami!" Akihito cursed under his breath, falling back on top of the pillows. As he finally let sleep claim him back though, he unconsciously hugged Asami's pillow tighter against himself.

Later that night, after the doctor had left and Akihito had settled back into sleep in hi
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
FanFiction
Just In
Community
Forum More A Night in the Life of Viewfinder bởi appleslovetea Anime »Finder Dòng Rated: K +, Tiếng Anh, Words: 1k +, favs: 76, Như Sau: 28, Xuất bản: 24 tháng ba năm 2013 18 Đó là âm thanh của mưa mà đánh thức ông dậy. Ông có thể nghe thấy nó không thương tiếc đập vào cửa sổ phòng ngủ, nhưng anh vẫn không chịu mở mắt ra. Anh không thể mở chúng trên thực tế, thậm chí còn không nếu ông muốn. Các chứng đau nửa đầu lớn đè trên đầu của ông sẽ không để cho anh ta sau khi tất cả. Trong giây lát tước tầm nhìn của ông, Akihito vẫn cố chống đỡ chính mình trên giường bằng khuỷu tay của mình, nhưng nhiều như anh đã cố gắng, anh không thể quản lý để thành công . Cánh tay anh dường như cũng được từ chối tuân theo lệnh của ông; các chuyển động cơ bắp nhỏ làm cho các dây thần kinh dưới da shoot mình trong đau đớn. Một tiếng rên kết thúc thoát đôi môi của mình, giọng ông như đau như cổ họng của mình cảm thấy. Thật ra, anh cảm thấy như tổng tào lao tổng thể. Không ai cần phải nói cho anh ta những gì đã xảy ra với anh mặc dù. May mắn chứng đau nửa đầu của anh đã không khiến bộ não của mình vào chuyện lãng mạn (... chỉ chưa), và ông đã nhanh chóng có thể quy một nguyên nhân gây ra các triệu chứng của mình. Như tiếng sấm đầu tiên vang vọng khắp bầu trời đêm bên ngoài, đầu anh đập thình thịch trong unison, Akihito nguyền rủa tất cả các virus cúm con người biết đến ... theo sát ngu ngốc của mình. Sau khi tất cả, chỉ là một thằng ngốc cũng sẽ ra ngoài vào một công việc bí mật ở giữa tuần lạnh nhất trong năm mặc kaki và một t-shirt, sẽ đã nhận mình ngâm vào xương do nhiều tắm mưa, và để cho quần áo của mình lạnh khô với làn da của mình, tất cả vì lợi ích của một tin tức "sốt dẻo. "Ngu ngốc, ngu ngốc Akihito! Tôi hy vọng ít nhất là những hình ảnh lần lượt ra ok." Anh nghĩ, khi nghe mình thốt ra một tiếng rên rên. Nó mất Akihito tất cả sức mạnh ý chí của mình để có thể quay sang phía ông trong giường; cơ lưng đau cho một vị trí thoải mái hơn. Ông đã có thể cảm thấy nhiệt độ cơ thể của mình tăng cao, và sâu trong tâm trí mình cụm từ "thuốc giảm đau meds" đã bắt đầu để có được một chiếc nhẫn rất mời cho họ. Quá xấu cơ thể của mình không quan tâm phục tùng hắn nữa. Hãy quên đi việc đạt các tủ thuốc trong tình trạng đó. Ông là trong thực tế, tranh luận với mình bao lâu anh ta muốn có thể kéo dài trong tình trạng thực vật hiện tại của mình, khi mũi anh nhặt một mùi hương quen thuộc, mặc dù ông đã có sự cố định rõ nguồn gốc của nó. Nó bằng cách nào đó có mùi nước hoa lạ mắt; các loại bạn muốn chi tiêu một số tiền vô tiền trên. Một sự pha trộn của cam bergamot, xạ hương và gia vị mà kết thúc có một hiệu ứng kỳ lạ nhẹ nhàng trên người vẫn. Rất vui khi ít nhất là ý thức của ông về mùi vẫn còn chống lại virus, Akihito lê bước đến gần nó, tuyệt vọng cố gắng mở mí mắt của mình. Trước khi ông có thể quản lý các feat dù, trán chạm tường ... ít nhất nó làm tổn thương anh như thể anh muốn nhấn một, mặc dù giây sau đó, ông cảm thấy "bức tường" động thái chống lại ông ta, làm cho mùi hương bergamot đột nhiên tràn xung quanh anh ta. "Có chuyện gì sai? " Anh nghe thấy một giọng chưa sâu buồn ngủ hỏi. Đó là khi Akihito nhận ra rằng ông đã không thực sự đánh một bức tường, nhưng ai đó đã trở lại để thay thế. Và không phải ai cũng có thể trở lại ... "Huh, anh đang làm gì trong phòng ngủ của tôi, Asami? Đi ngủ trên giường của mình, được không?" Ông nói khàn khàn; mắt vẫn nhắm. "... phòng ngủ của bạn?" Người đàn ông kia vặn lại, nghe có vẻ tỉnh táo hơn bây giờ. "Bạn là một người bò vào giường của tôi ở giữa đêm. Bạn đang ở trong phòng ngủ của tôi, Takaba." "Cái gì ...?" Akihito rên rỉ trong bài trả lời, nhìn trộm vào môi trường xung quanh của mình thông qua nắp mở hé. nhìn mất phương hướng của anh làm Asami cau mày. "Bạn có cảm giác không sao chứ?" Ông hỏi. Akihito chỉ có thể lắc đầu đáp ứng, nhăn mặt đau đớn. "Head đau ... cúm, tôi nghĩ ..." Ông vẫn quản lý để lẩm bẩm, như ông cảm thấy một bàn tay đi xuống trên trán, thưởng thức cái lạnh tạm thời nó mang lại cho anh. "Bạn đang thiêu cháy." Asami nói với những gì có vẻ giống như một giai điệu cáo buộc. "Cảm ơn bạn, nhưng tôi đã tìm ra rằng bản thân mình." Người đàn ông kia thở ra lớn tiếng, như ông đã được biết đến ngay trước khi ông sử dụng để bắt đầu la mắng Akihito cho hành động như một đứa trẻ. Oh, Akihito chỉ có thể hình dung nó. Trong một vài giây các bài giảng thông thường sẽ bắt đầu lại. Ông sẽ bị cáo buộc là một thằng nhóc vô trách nhiệm, không có mảnh vụn của lý luận logic nào trong anh, người đã làm gì, nhưng có được trong tự rắc rối. Những người khác cũng sẽ ra ngoài ở giữa mùa đông ăn mặc như mùa hè là chỉ quanh góc, sau khi tất cả? ... Akihito thấy mình tự hỏi nếu tập trung toàn bộ sự chú ý của mình về chứng đau nửa đầu của ông sẽ giúp đóng cửa ra tiếng ồn bên ngoài thế giới một chút (Asami bao gồm). Anh ấy thực sự không có tâm trạng để được mắng ... Anh chờ vẫn cho nó để bắt đầu, thậm chí còn biết nhắm mắt mà Asami đã được dựng lên trên khuỷu tay của mình bên cạnh anh, nhìn chăm chú vào khuôn mặt ngày càng bị bệnh của mình, ... nhưng một vài phút trôi qua mà không có bất cứ điều gì xảy ra. Ông tình cờ mở mắt một lần nữa chỉ trong thời gian để xem Asami khi ra khỏi giường, grabing chiếc áo choàng đó đã bị loại bỏ trước đó trên sàn nhà, và biến mất bên ngoài cánh cửa của phòng ngủ. "Có lẽ đã đến ngủ trong phòng khách, sợ để bắt virus từ tôi. Ngu ngốc Asami! Ít nhất bây giờ tôi có thể cảm thấy bị bệnh trong hòa bình. " Akihito nghĩ, lăn qua phía Asami của giường, mà mùi hương của ông vẫn còn đọng lại. Ông đã cố gắng để trôi vào giấc ngủ nhưng tiếng ồn lớn giữ tiếp cận anh ta từ bên ngoài phòng. "Có lẽ anh ấy làm cho mình một bữa ăn nhẹ nửa đêm." Anh nghĩ, mặc dù đồ ăn nhẹ nửa đêm của Asami thường được dịch sang một số loại đồ uống có cồn. Ông không nấu ăn sau khi tất cả! Akihito đã là nửa bất tỉnh khi anh cảm thấy nệm cho vào trọng lượng của người khác ở bên cạnh anh. Ông đã cố gắng để chống lại những con sóng ngủ đe dọa nhấn chìm anh trong khi anh cảm thấy bàn tay của Asami lên trán mình cảm thấy nhiệt độ của mình một lần nữa, trước khi đi du lịch trở lên để lộn xộn tóc của mình. "Hey Takaba, thức dậy. Bạn cần phải thực hiện một số thuốc .. . Bạn không thể ngủ với một cơn sốt. " Ông nói, với một giọng nói êm dịu. "Huh?" Akihito rên rỉ, tự hỏi một lúc nếu chứng đau nửa đầu khiến ông allucinate. Đây có phải là Asami lẽ ra phải được la mắng các địa ngục ra khỏi anh ta? Anh ta tìm cái nhìn ngơ ngác của mình thích thú Asami, bởi vì người đàn ông lớn tuổi đột nhiên cười thầm dưới hơi thở của mình. Ông nhặt một ly đầy nước và một viên thuốc màu cam từ đầu giường Akihito đã không chú ý đến thời điểm đó, và đưa cho anh ta. "Uống lên. Đó là thuốc cảm cúm. Oh, và tôi gọi là phòng khám. Họ sẽ được gửi một bác sĩ đang làm nhiệm vụ gọi nhà trong nửa giờ, vì vậy thay đổi thành những quần áo. Những người bạn có ngay bây giờ được ngâm trong mồ hôi ". Asami nói, đặt xuống một t-shirt và quần short gấp trên đầu trang của các tấm bên cạnh người đàn ông trẻ tuổi. Vì vậy, những tiếng động Akihito đã nghe trước đó là do Asami lục lọi các ngăn kéo trong phòng ngủ của mình. Ý nghĩ bất ngờ khiến Akihito đỏ mặt. "T-Cảm ơn." Ông cho biết, khi anh từ từ ngồi thẳng trên giường, lấy viên thuốc và ly nước, tất cả các trong khi cảm thấy cái nhìn Asami vào mình. Ông đã tìm anh nhăn mặt lại khi anh nuốt viên thuốc vì Asami cau mày. "Có chuyện gì vậy?" Ông hỏi ngay lập tức, ánh mắt dữ dội. "N-Không có gì. Cổ họng tôi chỉ là đau, đó là tất cả. Đó là khó nuốt." Người đàn ông trẻ tuổi trả lời cho việc phòng thủ, nhanh chóng chuyển sự chú ý của mình tới những bộ quần áo sạch sẽ bên cạnh anh, như thể vui mừng khi có một cái cớ để rời mắt khỏi Asami. Đôi khi anh không hiểu tính khí của Asami ở tất cả. Hầu hết các ngày anh hành động như thể anh đã khá thờ ơ với sự hiện diện của Akihito tại nhà mình. Hắn ra đi sớm vào buổi sáng để làm việc, trở lại muộn vào ban đêm, có một vòi sen, ăn bữa tối Akihito đã chuẩn bị cho anh, đã làm việc trong văn phòng nhà của mình một số chi tiết và đi ngủ. Có những ngày liên tiếp mà họ hầu như không nhìn thấy nhau, ngoại trừ việc có lẽ ... có quan hệ tình dục, nhưng sự thật mà nói, Akihito cảm thấy có gì, nhưng một kết nối vật lý với anh ta trên một phần của Asami. Anh sẽ không bao giờ thực sự đã hành động như một người yêu về phía mình sau khi tất cả. Đẩy sang một bên những ý nghĩ u ám, Akihito đã cố gắng để loại bỏ mồ hôi ướt đẫm t-shirt của mình bằng chính mình, đã cảm thấy nó bám vào da trên lưng mình, nhưng cánh tay đau của mình weren ' t hợp tác. Ông đã được về để nguyền rủa to khi Asami đến viện trợ của mình, dễ dàng kéo các t-shirt trên đầu của mình. Sau đó tay của Asami đi thấp hơn, đạt cạp quần pajama Akihito, dường như có ý định giúp đỡ anh ta ra khỏi họ là tốt, nhưng Akihito nhanh chóng dừng lại anh ta, đặt bàn tay của mình trên đầu của mình. "Tôi ... tôi có thể làm điều đó bản thân mình ... Cảm ơn. " Ông lặng lẽ nói, đỏ mặt một lần nữa mặc dù mình. Asami dường như không thuyết phục mặc dù. "Bạn có chắc không?" Ông hỏi, nâng lông mày trong sự nghi ngờ. "Bạn trông giống như bạn hầu như không thể di chuyển." "Tôi tốt ... Tại sao anh làm điều này?" Akihito cuối cùng cũng hỏi, không thể ngăn mình lại. "Làm gì?" "Cái này ..." Akihito chỉ vào quần áo sạch và lọ thuốc trên đầu giường. "... Việc chăm sóc cho tôi. ..Tôi Nghĩ bạn sẽ được la mắng các địa ngục ra khỏi tôi của bây giờ. Tôi không có ai nhưng bản thân mình để đổ lỗi cho bị bệnh." "Surprise" sẽ không phải là một từ một thường sẽ liên kết với các nhà lãnh đạo thị trường chợ đen Asami Ryuuichi, nhưng nếu có ai đã hỏi Akihito để mô tả vẻ mặt của Asami khi anh nghe những lời cuối cùng của ông, 'bất ngờ' sẽ chắc chắn được nó. Những người đàn ông lớn tuổi vẫn im lặng một lúc, dường như là suy nghĩ về câu trả lời, nhưng ông đã sớm lấy lại được tự tin biểu hiện bình thường của mình. Anh lắc đầu, như thể để xua tan những câu hỏi cậu. "Chỉ cần đi vào giấc ngủ trong một thời gian." Ông cho biết, với nụ cười thương hiệu của mình. "Tôi sẽ đánh thức bạn dậy khi các bác sĩ được ở đây." Ông nói thêm, quay về phía cửa. "Oh, nhưng không làm cho tôi sai. Tôi dự định sẽ mắng bạn đúng khi bạn nhận được tốt hơn. Nó chỉ woudn't được vui vẻ làm nó bây giờ, khi bạn không đủ tốt để chống lại." Ông đã hoàn thành, liếc lại Akihito với một ánh mắt ác trên đôi mắt của mình. "Tôi biết mà ... ngốc Asami!" Akihito nguyền rủa dưới hơi thở của mình, rơi trở lại trên những chiếc gối. Cuối cùng, khi để cho giấc ngủ khẳng định anh ta trở lại, mặc dù anh ta một cách vô thức ôm gối của Asami chặt hơn chống lại chính mình. Tối hôm đó, sau khi bác sĩ đã để lại và Akihito đã định cư trở lại vào giấc ngủ trong hi











































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: