His bodyguard didn’t look back when Asami entered the plush interior o dịch - His bodyguard didn’t look back when Asami entered the plush interior o Việt làm thế nào để nói

His bodyguard didn’t look back when

His bodyguard didn’t look back when Asami entered the plush interior of the car. From the solemn silence, he knew that something must have occurred to leave his boss wordless.
“Back to the hotel, and call Mr. Merrett, tell him I won’t be at the performance tonight.”
“Yes, sir.” The partition slid up as the bodyguard flipped out his phone; better to leave him in complete isolation at times like these.
My Akihito…so this where’ve been all along…How perfectly you hid yourself…
It was strange. How hollow he felt. He should be feeling elated, not like this.
Not like this.
Was he not glad, ecstatic that he had found Akihito?
But he wasn’t completely hollow. There was this… brewing… bubbling inside him. Like the womb of a volcano before its mass eruption. The tension wound within the earth plates before the cataclysmic earthquake. The green clouds that settled before tornadoes.
But it wasn’t… it wasn’t anger, was it? Was this because he wasn’t certain yet? That the photographs were....no. There was no doubt about the photographs.
Nostalgia.
Asami mouthed the title again, feeling the word slide over his tongue in his dry mouth. Saliva had sucked itself back into the gland. But the photographs. They were anonymous, just the tiny initials ST inserted in the lower right corner. Had Akihito been doing that for two whole years, living in a near nonexistent state? Putting up walls between him and the world so that he could stay invisible? Scampering around the globe running away from absolutely nothing?
How painful that must have been, living in lies, in deception, in duplicity when his nature, the very core of his existence resisted it. He was born to shine, born to stand out before everyone. He was destined to for… truth… How wretched it must have been…how tormenting it must have been for Akihito to live that kind of life…
What have I done to you, Akihito? Have you dropped to the bottom of the well because of me?

Have I dragged you down to hell, just I promised so long ago?
The photographs had revealed such a depth of personality, a tangled mass of character whose origin wasn’t just a single point. There was more to Akihito. He wasn’t a boy. He wasn’t simple. What had constructed that complexity? Perhaps… it had been there all along, a tapestry and he had never noticed it. Never seen it.
Before he left, could Akihito had been trying to gain some sort of recognition?
What went on in Akihito’s mind wasn’t a one-track railroad. It was a mosaic, a modern frescoe, a labyrinth that Asami felt he could lose himself in, and he was lost in it already. It was a code too cryptic to interpret, sophisticated and intricate like the arabesques of Moorish windows. No doubt he was lost it in. He couldn’t just kidnap Akihito and drag him back to Tokyo. No.
No. That wouldn’t do. Then Akihito’s two years would be in vain because nothing would change. Everything has to evolve to survive. But he had evolved, hadn’t he?
Over the two years he had mutated with his addictive fixation on Akihito still in mind for two years, hardening parts that weren’t meant to calcified and mineralize. His obsession, his mania. His syndrome. Akihito was his one source of high and now his gut craved it. He could feel his internal organs pulsating, sending messages to a beacon somewhere.
It was still there. The intensity was still there. In fact, each shred of emotion spoke out louder than before, as if the diaphragm had been narrowed and concentrated the light into tiny points that could burn and start a fire. It wasn’t just pleasure, it was ecstasy. Hate wasn’t just hate, it was enmity. Not just jealousy, but envy. Anger didn’t describe anger, wrath did. Desire came nowhere closer, but lust. In these two years, Akihito had honed something, polished away the roughness.
They said that, didn’t they? That time and pressure would form diamonds. This time, he had been melted back into the mantles of the earth, emerged against and was shaved to a dangerous perfection. Too hard. Too brittle. The flexibility, the volatility was being cut away with internal strife. One strike with the hammer and the boy was bound to shatter into a kaleidoscope of fragmented memories. A ticking time bomb, but waiting to implode.
Is this what I have driven you to do?
Or was this new layer just another part of Akihito’s deception?
The car rolled into the hotel driveway, and a hotel employee opened the door.
“Genji?” Asami had last directions before heading in.
“Yes, sir?” the window slid down.
“Find out who the head of the gallery is, contact him and tell him an anonymous collector wants to purchase the entire exhibit. I will speak to him personally for the details.”
“Yes, sir.” His body guard’s face disappeared behind the tinted glass.
Gyles looked out from the car window, “Take care of yourself.”
“I will,” Takaba smiled meekly, “I’ll see you tomorrow then.” He turned toward the apartment only to be stopped by Gyles’ voice calling out his name.
Gyles paused, admiring Takaba’s slender form, then smiled back, just tell him you love him… “Goodnight.”
“…Goodnight…”
Strange…
Takaba shivered as he waited in the elevator, watching the red number count up until it hit the fourth floor, and the door slid open slowly. It was absolutely freezing outside. He could almost feel his bones and his marrow constricting and crystallizing from the still, icy air, and all he wanted was to get inside. Although… his apartment was probably just as cold since he hadn’t left the heater on.
Takaba fumbled with the keys, his fingers resistant to his commands in their numb state, the tips of his flesh tingling as they touched the warm metal key, which had been hidden deep in his pocket. He finally it into the hole and turned the lock with a faint click.
The first thing he did, even before turning on the light, was rush to where he knew the temp control was and adjust it so that he wouldn’t be cryogenically frozen or otherwise an ice block when he woke up (or didn’t wake up) the next morning. They would probably have to get an ice pick and chisel, maybe a blow dryer, to crack and melt the layer of ice he would accumulate if he slept in the cold like this.
Then he took off his shoes and carefully arranged them near the door. Two years ago, he would have just tossed them aside, kicked them into a dusty corner. He hung the damp coat on the stand near the door and looked around into the quasi darkness, the light from the yellow street lamps filtering in through the cracks of his navy curtains, before flicking on the light.
It was a rather small place, a bit dark for his taste (the old European apartments had a knack for having little to no windows), but it suited his needs well enough: a kitchen, a living room, two bedrooms and one bathroom. It was certainly more spacious than in Tokyo. He had furnished it with what little budget he had back when he first moved, adding different items one by one with time, filling in the gaps.
The process was… fulfilling. He remembered throwing out the furniture in Tokyo, how much it had ached when he watched them driven off to the landfills. Watching the empty corners of his new apartment slowly being occupied by something tangible… By fleeing from Tokyo, he had torn apart a puzzle set, and as he filled the gaps of his new residence, he was slowly starting to see the image of the puzzle, something he had forgotten long ago, piece by piece. The furnishing of his new apartment was a sort of cure, a haphazard antidote….but not quite…
Not quite…
Three black leather recliners sat around a coffee table that looked more like a huge black cube sitting in the middle of the living room. It was supposed to be “contemporary.” The flat screen TV and DVD player were purchased only about a year ago; Gyles and Takaba watched a DVD together for the first time the day they were delivered.
Random photographs were hung on empty white walls, mostly ones he took himself and was unwilling to exhibit but liked. Exhibitions meant he lost them forever as they were almost always auctioned or sold off. Perhaps one day he would return to the negatives and bring to life those photos again.
As for the darkroom, anyone entering it would see most of the wall occupied with shelves and dozens and dozens of albums of negatives. He had collected his photos for months and mailed them to London before his departure, boxes of them. There were several desks and sink-like apparatus where he could wash the developed pictures. In addition, there were two metal cabinets where he stored his equipments and materials. All in all, a mundane room, just like all the rest.
The kitchen had a small table with two chairs on either side along with a medium sized fridge that was usually half empty. It was probably the most unused quarter in the apartment. He bought a three person meal set with spoons and forks just in case, but he used it so little that he often had to wash the plates before hand to make sure the food wouldn’t be set on dusty plates. The pantry was empty save for a box of cereals past its expiration date but hadn’t even been opened yet.
His bedroom was just as scantily clad. The bed was a decent, comfortable size for two people if neither moved too much during sleep. Like his curtains, it came with a dark navy color theme to it. Navy sheets, navy comforter, navy pillowcase, etc. etc. The work desk where his laptop and external hard drives were stacked was positioned against a wall, near the window where sunlight could illuminate the surface. It had several drawers beneath it, and the bottom most drawer had a false bottom.
It was in that secret compartment that Takaba kept proof of his past existence: his real passport, his real identification card, two pictures, one with his family, another with his two best friends. His friends… I wonder if they remember me even… His parents didn’t know where he was either. If he died now, woke up cold and l
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
His bodyguard didn’t look back when Asami entered the plush interior of the car. From the solemn silence, he knew that something must have occurred to leave his boss wordless.“Back to the hotel, and call Mr. Merrett, tell him I won’t be at the performance tonight.”“Yes, sir.” The partition slid up as the bodyguard flipped out his phone; better to leave him in complete isolation at times like these.My Akihito…so this where’ve been all along…How perfectly you hid yourself…It was strange. How hollow he felt. He should be feeling elated, not like this. Not like this. Was he not glad, ecstatic that he had found Akihito?But he wasn’t completely hollow. There was this… brewing… bubbling inside him. Like the womb of a volcano before its mass eruption. The tension wound within the earth plates before the cataclysmic earthquake. The green clouds that settled before tornadoes.But it wasn’t… it wasn’t anger, was it? Was this because he wasn’t certain yet? That the photographs were....no. There was no doubt about the photographs.Nostalgia.Asami mouthed the title again, feeling the word slide over his tongue in his dry mouth. Saliva had sucked itself back into the gland. But the photographs. They were anonymous, just the tiny initials ST inserted in the lower right corner. Had Akihito been doing that for two whole years, living in a near nonexistent state? Putting up walls between him and the world so that he could stay invisible? Scampering around the globe running away from absolutely nothing?Làm thế nào đau đớn mà phải có, sống ở lies, lường gạt, trong nhị tâm khi bản chất của mình, rất cốt lõi của sự tồn tại của mình chống lại nó. Ông được sinh ra để tỏa sáng, sinh ra để nổi bật trước khi tất cả mọi người. Ông đã được mệnh để cho... thật... Làm thế nào không may nó phải có là... như thế nào tormenting nó phải có cho Akihito sống mà loại của cuộc sống...Tôi đã làm gì cho bạn, Akihito? Bạn đã giảm xuống dưới cùng của cũng vì tôi?Có tôi kéo bạn xuống địa ngục, chỉ tôi đã hứa như vậy rất lâu trước đây?Các bức ảnh chụp đã tiết lộ một chiều sâu của nhân cách, một khối lượng rối của nhân vật có nguồn gốc không phải là chỉ là một điểm duy nhất. Đã có nhiều hơn để Akihito. Ông không phải là một cậu bé. Ông không phải là đơn giản. Những gì có xây dựng phức tạp đó? Có lẽ... nó đã có tất cả cùng, một tấm thảm và ông đã không bao giờ nhận thấy nó. Không bao giờ nhìn thấy nó.Trước khi ông rời, có thể Akihito đã cố gắng để đạt được một số loại công nhận?Những gì đã đi trong tâm trí của Akihito đã không là một tuyến đường sắt one-track. Đó là một bức tranh, một frescoe hiện đại, một mê cung Asami cảm thấy ông có thể mất mình trong, và ông đã bị mất trong nó đã. Nó là một mã quá khó hiểu để giải thích, tinh vi và phức tạp như arabesques Moorish windows. Không nghi ngờ gì, ông đã bị mất nó trong. Ông chỉ cần không thể bắt cóc Akihito và kéo anh ta quay lại Tokyo. Không. Không. Điều đó sẽ không làm. Sau đó Akihito của hai năm sẽ là vô ích vì không có gì sẽ thay đổi. Tất cả mọi thứ đã phát triển để tồn tại. Nhưng ông đã phát triển, không ông? Over the two years he had mutated with his addictive fixation on Akihito still in mind for two years, hardening parts that weren’t meant to calcified and mineralize. His obsession, his mania. His syndrome. Akihito was his one source of high and now his gut craved it. He could feel his internal organs pulsating, sending messages to a beacon somewhere.It was still there. The intensity was still there. In fact, each shred of emotion spoke out louder than before, as if the diaphragm had been narrowed and concentrated the light into tiny points that could burn and start a fire. It wasn’t just pleasure, it was ecstasy. Hate wasn’t just hate, it was enmity. Not just jealousy, but envy. Anger didn’t describe anger, wrath did. Desire came nowhere closer, but lust. In these two years, Akihito had honed something, polished away the roughness.They said that, didn’t they? That time and pressure would form diamonds. This time, he had been melted back into the mantles of the earth, emerged against and was shaved to a dangerous perfection. Too hard. Too brittle. The flexibility, the volatility was being cut away with internal strife. One strike with the hammer and the boy was bound to shatter into a kaleidoscope of fragmented memories. A ticking time bomb, but waiting to implode.Is this what I have driven you to do?Or was this new layer just another part of Akihito’s deception?The car rolled into the hotel driveway, and a hotel employee opened the door.“Genji?” Asami had last directions before heading in.“Yes, sir?” the window slid down.“Find out who the head of the gallery is, contact him and tell him an anonymous collector wants to purchase the entire exhibit. I will speak to him personally for the details.”“Yes, sir.” His body guard’s face disappeared behind the tinted glass.Gyles looked out from the car window, “Take care of yourself.”“I will,” Takaba smiled meekly, “I’ll see you tomorrow then.” He turned toward the apartment only to be stopped by Gyles’ voice calling out his name.Gyles paused, admiring Takaba’s slender form, then smiled back, just tell him you love him… “Goodnight.”“…Goodnight…”Strange…Takaba shivered as he waited in the elevator, watching the red number count up until it hit the fourth floor, and the door slid open slowly. It was absolutely freezing outside. He could almost feel his bones and his marrow constricting and crystallizing from the still, icy air, and all he wanted was to get inside. Although… his apartment was probably just as cold since he hadn’t left the heater on. Takaba fumbled with the keys, his fingers resistant to his commands in their numb state, the tips of his flesh tingling as they touched the warm metal key, which had been hidden deep in his pocket. He finally it into the hole and turned the lock with a faint click.The first thing he did, even before turning on the light, was rush to where he knew the temp control was and adjust it so that he wouldn’t be cryogenically frozen or otherwise an ice block when he woke up (or didn’t wake up) the next morning. They would probably have to get an ice pick and chisel, maybe a blow dryer, to crack and melt the layer of ice he would accumulate if he slept in the cold like this. Then he took off his shoes and carefully arranged them near the door. Two years ago, he would have just tossed them aside, kicked them into a dusty corner. He hung the damp coat on the stand near the door and looked around into the quasi darkness, the light from the yellow street lamps filtering in through the cracks of his navy curtains, before flicking on the light.It was a rather small place, a bit dark for his taste (the old European apartments had a knack for having little to no windows), but it suited his needs well enough: a kitchen, a living room, two bedrooms and one bathroom. It was certainly more spacious than in Tokyo. He had furnished it with what little budget he had back when he first moved, adding different items one by one with time, filling in the gaps. The process was… fulfilling. He remembered throwing out the furniture in Tokyo, how much it had ached when he watched them driven off to the landfills. Watching the empty corners of his new apartment slowly being occupied by something tangible… By fleeing from Tokyo, he had torn apart a puzzle set, and as he filled the gaps of his new residence, he was slowly starting to see the image of the puzzle, something he had forgotten long ago, piece by piece. The furnishing of his new apartment was a sort of cure, a haphazard antidote….but not quite… Not quite…Three black leather recliners sat around a coffee table that looked more like a huge black cube sitting in the middle of the living room. It was supposed to be “contemporary.” The flat screen TV and DVD player were purchased only about a year ago; Gyles and Takaba watched a DVD together for the first time the day they were delivered.Random photographs were hung on empty white walls, mostly ones he took himself and was unwilling to exhibit but liked. Exhibitions meant he lost them forever as they were almost always auctioned or sold off. Perhaps one day he would return to the negatives and bring to life those photos again.As for the darkroom, anyone entering it would see most of the wall occupied with shelves and dozens and dozens of albums of negatives. He had collected his photos for months and mailed them to London before his departure, boxes of them. There were several desks and sink-like apparatus where he could wash the developed pictures. In addition, there were two metal cabinets where he stored his equipments and materials. All in all, a mundane room, just like all the rest.The kitchen had a small table with two chairs on either side along with a medium sized fridge that was usually half empty. It was probably the most unused quarter in the apartment. He bought a three person meal set with spoons and forks just in case, but he used it so little that he often had to wash the plates before hand to make sure the food wouldn’t be set on dusty plates. The pantry was empty save for a box of cereals past its expiration date but hadn’t even been opened yet.His bedroom was just as scantily clad. The bed was a decent, comfortable size for two people if neither moved too much during sleep. Like his curtains, it came with a dark navy color theme to it. Navy sheets, navy comforter, navy pillowcase, etc. etc. The work desk where his laptop and external hard drives were stacked was positioned against a wall, near the window where sunlight could illuminate the surface. It had several drawers beneath it, and the bottom most drawer had a false bottom.It was in that secret compartment that Takaba kept proof of his past existence: his real passport, his real identification card, two pictures, one with his family, another with his two best friends. His friends… I wonder if they remember me even… His parents didn’t know where he was either. If he died now, woke up cold and l
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Vệ sĩ của ông đã không nhìn lại khi Asami bước vào nội thất sang trọng của chiếc xe. Từ sự im lặng trang nghiêm, ông biết rằng một cái gì đó phải xảy ra để lại không lời ông chủ của mình.
"Trở về khách sạn, và gọi ông Merrett, nói với anh ấy tôi sẽ không được ở hiệu suất tối nay."
"Vâng, thưa ông." Các phân vùng trượt lên như là vệ sĩ lộn ra điện thoại của mình; tốt hơn để lại anh trong cô lập hoàn toàn vào những thời điểm như thế này.
Akihito My ... do nơi đã định này được tất cả cùng ... Làm thế nào bạn hoàn toàn giấu mình ...
Thật kỳ lạ. Làm thế nào anh cảm thấy trống rỗng. Ông nên cảm giác phấn chấn, không như thế này.
Không phải như thế này.
Có phải anh không vui mừng, sung sướng mà ông đã tìm thấy Akihito?
Nhưng ông không hoàn toàn rỗng. Có được điều này ... sản xuất bia ... sủi bọt bên trong anh. Giống như tử cung của một ngọn núi lửa phun trào trước khi khối lượng của nó. Sự căng thẳng vết thương trong tấm trái đất trước khi trận động đất đẫm máu. Những đám mây màu xanh lá cây mà giải quyết trước khi lốc xoáy.
Nhưng đó không phải là ... nó không tức giận, đúng không? Được điều này vì ông không nhất định chưa? Đó là các bức ảnh .... không có. Không có nghi ngờ gì về những bức ảnh.
Nostalgia.
Asami nhăn danh hiệu một lần nữa, cảm giác trượt từ trên lưỡi vào miệng khô của mình. Nước bọt đã hút chính nó trở lại vào các tuyến. Nhưng những bức ảnh. Họ vô danh, chỉ cần tắt nhỏ ST chèn ở góc dưới bên phải. Đã Akihito đã làm điều đó cho cả hai năm, sống trong tình trạng gần như không tồn tại? Việc xây dựng tường giữa anh và thế giới, để anh có thể ở lại vô hình? Scampering trên khắp thế giới chạy trốn khỏi hoàn toàn không có gì?
Làm thế nào đau đớn mà phải có được, sống trong sự dối trá, sự lừa dối, trong tráo khi bản chất của mình, là cốt lõi của sự tồn tại của mình chống lại nó. Ông được sinh ra để tỏa sáng, sinh ra để nổi bật trước tất cả mọi người. Ông được mệnh để cho ... sự thật ... Làm thế nào tồi tệ nó phải có được ... làm thế nào hành hạ nó phải có được cho Akihito sống mà loại của cuộc sống ...
Tôi đã làm gì cho bạn, Akihito? Bạn đã giảm đến đáy giếng vì tôi? Tôi có kéo bạn xuống địa ngục, chỉ cần tôi hứa cách đây rất lâu? Các bức ảnh đã tiết lộ như vậy độ sâu của nhân cách, một đám rối của nhân vật có nguồn gốc không chỉ là một điểm duy nhất. Có hơn để Akihito. Ông không phải là một cậu bé. Ông không phải là đơn giản. Điều gì đã xây dựng phức tạp mà? Có lẽ ... nó đã ở đó tất cả cùng, một tấm thảm và ông đã không bao giờ nhận thấy nó. Chưa bao giờ nhìn thấy nó. Trước khi rời đi, có thể Akihito đã cố gắng để đạt được một số loại công nhận? Điều gì đã đi vào trong tâm trí của Akihito không phải là một đường ray xe lửa. Đó là một khảm, một frescoe hiện đại, một mê cung mà Asami cảm thấy ông có thể mất chính mình trong, và ông đã mất đi trong nó rồi. Đó là một mã quá khó hiểu để giải thích, tinh vi và phức tạp như arabesques của cửa sổ Moorish. Không nghi ngờ gì đã mất nó. Anh không thể chỉ bắt cóc Akihito và kéo anh ấy trở lại Tokyo. Số No. Điều đó sẽ không làm. Sau đó hai năm Akihito sẽ là vô ích bởi vì sẽ không có gì thay đổi. Mọi thứ đều phải tiến hóa để tồn tại. Tuy nhiên, ông đã phát triển, đã không anh? Trong hai năm qua, ông đã đột biến với định hình gây nghiện của mình trên Akihito vẫn còn trong tâm trí cho hai năm, làm cứng phần không có nghĩa là để bị vôi hóa và khoáng hóa. Nỗi ám ảnh của mình, mania mình. Hội chứng của Ngài. Akihito là một trong những nguồn của mình cao và bây giờ ruột của ông khao khát nó. Anh có thể cảm thấy cơ quan nội tạng của mình rung động, gửi tin nhắn đến một ngọn hải đăng ở đâu đó. Nó vẫn còn đó. Cường độ vẫn còn đó. Trong thực tế, mỗi mảy may cảm xúc lên tiếng to hơn so với trước đây, nếu như các cơ hoành đã bị thu hẹp và tập trung ánh sáng thành các điểm nhỏ có thể đốt cháy và bốc cháy. Đó không chỉ là niềm vui, đó là thuốc lắc. Ghét không chỉ ghét, đó là sự thù hằn. Không chỉ ghen tuông, nhưng ghen tị. Anger đã không mô tả sự tức giận, cơn giận đã làm. Desire đến nơi nào gần hơn, nhưng sự ham muốn. Trong hai năm, Akihito đã mài dũa một cái gì đó, đánh bóng đi sự thô ráp. Họ nói rằng, đã làm không? Đó là thời gian và áp lực sẽ tạo thành kim cương. Thời gian này, ông đã bị tan chảy trở lại vào áo choàng của trái đất, nổi lên chống lại và đã được cạo để một sự hoàn hảo nguy hiểm. Quá khó. Quá dễ gãy. Sự linh hoạt, sự biến động đã được cắt bỏ với xung đột nội bộ. Một cuộc đình công với búa và cậu bé đã bị ràng buộc để phá vỡ thành một kính vạn hoa của những ký ức bị phân mảnh. Một quả bom nổ chậm, nhưng đang chờ để nổ tung. này những gì tôi đã khiến bạn phải làm gì? Liệu Hay là layer mới này chỉ là một phần của sự lừa dối Akihito? Chiếc xe lăn vào lối vào khách sạn, và một nhân viên khách sạn được mở cửa. "Genji ? "Asami có hướng cuối cùng trước khi hướng tới. "Vâng, thưa ngài?" cửa sổ trượt xuống. "Tìm ra những người đứng đầu các phòng trưng bày, liên lạc với anh và nói cho anh ta một nhà sưu tập giấu tên muốn mua toàn bộ triển lãm. Tôi sẽ nói chuyện với anh ta cá nhân cho các chi tiết. " "Vâng, thưa ông." Khuôn mặt bảo vệ cơ thể của ông đã biến mất phía sau kính màu. Gyles nhìn ra ngoài từ cửa sổ xe, "Hãy chăm sóc bản thân mình." "Tôi sẽ," Takaba mỉm cười hiền lành "Tôi sẽ gặp bạn vào ngày mai sau đó." Ông quay về phía căn hộ chỉ được dừng lại bằng giọng nói Gyles 'gọi tên mình. Gyles dừng lại, chiêm ngưỡng hình thức thanh mảnh Takaba, sau đó mỉm cười đáp lại, chỉ nói với anh ta rằng bạn yêu anh ấy ... "Goodnight . " "... Goodnight ..." Strange ... Takaba rùng mình khi anh chờ đợi trong thang máy, xem các số màu đỏ đếm lên cho đến khi nó chạm vào tầng thứ tư, và các cánh cửa trượt mở ra từ từ. Nó đã hoàn toàn đóng băng bên ngoài. Ông gần như có thể cảm thấy xương của mình và tủy của mình thắt và kết tinh từ vẫn còn, không khí băng giá, và tất cả những gì anh muốn là nhận được bên trong. Mặc dù căn hộ của mình ... có lẽ chỉ như lạnh kể từ khi ông đã không để lại các máy trên. Takaba dò dẫm với các phím, các ngón tay của mình để chống lệnh của mình ở bang tê của họ, những lời khuyên của da thịt mình ngứa ran khi họ chạm vào phím kim loại ấm áp, mà đã được giấu sâu trong túi của mình. Cuối cùng nó vào lỗ và Anh quay khóa với một cú nhấp chuột mờ nhạt. Điều đầu tiên ông đã làm, thậm chí trước khi chuyển về ánh sáng, đã vội vã đến nơi mà ông biết kiểm soát temp và điều chỉnh nó để ông sẽ không có giấc ngủ đông hoặc nếu không một khối đá khi anh tỉnh dậy (hoặc không thức dậy) vào sáng hôm sau. Họ có lẽ sẽ có để có được một lựa chọn đá và đục, có thể là một máy sấy thổi, để crack và làm tan chảy lớp băng ông sẽ tích lũy nếu anh ngủ trong giá lạnh như thế này. Sau đó, ông đã cởi giày của mình và cẩn thận đặt chúng gần cửa ra vào . Hai năm trước đây, ông sẽ chỉ ném chúng qua một bên, đá chúng vào một góc bụi bặm. Ông treo áo ẩm ướt trên đứng gần cửa ra và nhìn xung quanh trong bóng tối gần như, ánh sáng từ đèn đường vàng lọc trong qua các vết nứt của rèm cửa hải quân của mình, trước khi búng vào ánh sáng. Đó là một nơi khá nhỏ, một tối bit cho hương vị của ông (những căn hộ cũ của châu Âu đã có một sở trường riêng cho việc có ít hoặc không có cửa sổ), nhưng nó phù hợp với nhu cầu của mình cũng đủ: một nhà bếp, một phòng khách, hai phòng ngủ và một phòng tắm. Đó là chắc chắn hơn rộng rãi hơn ở Tokyo. Ông đã được trang trí bằng những gì ngân sách ít ông đã trở lại khi ông lần đầu tiên di chuyển, thêm các mục khác nhau từng người một với thời gian, làm đầy các khoảng trống. Quá trình này được thực hiện .... Ông nhớ là đã ném ra các đồ nội thất ở Tokyo, bao nhiêu nó đã đau nhói khi anh nhìn họ đuổi ra khỏi các bãi chôn lấp. Xem các góc trống của căn hộ mới của mình dần bị chiếm đóng bởi một cái gì đó hữu hình ... By chạy khỏi Tokyo, ông đã bị rách một tập hợp câu đố, và như anh lấp đầy những khoảng trống của nơi cư trú mới của mình, ông đã dần bắt đầu nhìn thấy hình ảnh của câu đố , điều mà ông đã lãng quên từ lâu, từng mảnh. Các trang trí nội thất của căn hộ mới của mình là một loại thuốc chữa, một thuốc giải độc bừa bãi ... Nhưng không hoàn toàn ... Không hẳn ... Ba recliners da đen ngồi quanh một chiếc bàn cà phê trông giống như một khối đen khổng lồ ngồi ở giữa phòng khách. Nó được cho là TV màn hình phẳng và đầu đĩa DVD được mua chỉ khoảng một năm trước "đương đại."; Gyles và Takaba xem một DVD cùng nhau lần đầu tiên trong ngày họ đã được giao. hình ảnh ngẫu nhiên được treo trên bức tường trắng trống, chủ yếu là những người anh mất chính mình và đã không sẵn sàng để triển lãm nhưng thích. Triển lãm có nghĩa là ông đã mất chúng mãi mãi khi họ đã gần như luôn luôn bán đấu giá hoặc được bán. Có lẽ một ngày nào đó anh sẽ trở lại với âm bản và mang đến cho cuộc sống những bức ảnh một lần nữa. Đối với các phòng tối, bất cứ ai bước vào nó sẽ thấy hầu hết các bức tường chiếm đóng với kệ và hàng chục và hàng chục album của âm. Ông đã thu thập được hình ảnh của mình trong nhiều tháng và gửi chúng đến London trước khi khởi hành, hộp số họ. Có một vài bàn và máy rửa chén giống như nơi mà anh có thể rửa những hình ảnh phát triển. Ngoài ra, có hai tủ kim loại, nơi ông được lưu trữ trang thiết bị và vật liệu của mình. Tất cả trong tất cả, một căn phòng trần tục, giống như tất cả các phần còn lại. Các nhà bếp có một chiếc bàn nhỏ với hai chiếc ghế ở hai bên cùng với một tủ lạnh có kích thước trung bình đó là thường là một nửa sản phẩm nào. Đó có lẽ là quý nhất không sử dụng trong căn hộ. Ông mua một bữa ăn ba người thiết lập với thìa và dĩa chỉ trong trường hợp, nhưng ông đã sử dụng nó rất nhỏ mà anh thường xuyên phải rửa các tấm trước khi bàn tay để đảm bảo thức ăn sẽ không được đặt trên tấm bụi bặm. Các phòng đựng thức ăn được sản phẩm nào tiết kiệm cho một hộp ngũ cốc qua ngày hết hạn của nó, nhưng thậm chí còn chưa mở được nêu ra. phòng ngủ của ông đã được chỉ là scantily phủ. Các giường là một phong nha, kích thước thoải mái cho hai người nếu không phải di chuyển quá nhiều trong khi ngủ. Giống như rèm cửa của mình, nó đến với một chủ đề màu navy đậm đến nó. Tờ Hải quân, hải quân comforter, hải quân áo gối, vv vv Các bàn làm việc, nơi máy tính xách tay của mình và ổ đĩa cứng bên ngoài được xếp chồng lên nhau đã được định vị chống lại một bức tường, gần cửa sổ, nơi ánh sáng mặt trời có thể chiếu sáng bề mặt. Nó có nhiều ngăn kéo bên dưới nó, và đáy ngăn kéo hầu hết đã có một đáy giả. Đó là trong đó ngăn bí mật mà Takaba giữ bằng chứng về sự tồn tại của quá khứ của mình: hộ chiếu thật của mình, thẻ của mình thực sự xác định, hai hình ảnh, một với gia đình của mình, khác với hai người bạn tốt nhất của mình. Bạn bè của anh ... Tôi tự hỏi nếu họ nhớ tôi thậm chí ... Cha mẹ không biết nơi ông là một trong hai. Nếu anh chết bây giờ, thức dậy lạnh và l

































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: