Osteoporosis and the Burden of Osteoporosis-Related Fractures David W. dịch - Osteoporosis and the Burden of Osteoporosis-Related Fractures David W. Việt làm thế nào để nói

Osteoporosis and the Burden of Oste

Osteoporosis and the Burden of Osteoporosis-Related Fractures

David W. Dempster, PhD
Scope of the Problem
Osteoporosis, a common bone disease that is characterized by loss of bone mass and structural deterioration of bone tissue, is a potential public health problem for approximately 44 million Americans.1,2 In the United States, 10 million individuals over the age of 50 years—8 million women and 2 million men—are estimated to already have the disease.1,3 In addition, approximately 34 million individuals have low bone mass (osteopenia), which places them at risk for developing osteoporosis or an osteoporosis-related fracture.2 As the population ages, these numbers are expected to increase to an estimated 14 million individuals with osteoporosis and more than 47 million cases of low bone mass by 2020.1
Abstract
Osteoporosis is responsible for approximately 2 million fractures annually, including hip, vertebral (spinal), wrist, and other fractures. Osteoporosisrelated fractures may lead to diminished quality of life, disability, and even death. In addition, the direct and indirect costs of osteoporosis and its associated fractures are tremendous. Given the aging population, by 2025, annual direct costs from osteoporosis are expected to reach approximately $25.3 billion. Thus, osteoporosis has significant physical, emotional, and financial consequences. With appropriate screening, healthcare providers can implement effective interventions before fractures occur and ultimately improve quality of life, as well as help curb looming osteoporosis-related costs.
( Am J Manag Care. 2011;17:S164-S169)
For author information and disclosures, see end of text.
The societal burden of osteoporosis includes direct medical costs, such as those associated with acute and rehabilitative care following osteoporosis-related fractures, as well as indirect costs related to poor health.4 Direct medical costs of osteoporosis in the United States were estimated to be between $13.7 billion and $20.3 billion in 2005.5 Also, it is projected that by 2025, there will be over 3 million fractures, with related expenditures of $25.3 billion per year.1,6 Fractures can result in wide-ranging healthcare resource utilization and costs beyond the direct costs attributable to acute fracture treatment and follow-up. For example, patients whose fractures are treated in inpatient facilities may require subsequent hospitalization for postoperative complications, such as chest infection, venous thromboembolism, or pneumonia.6 The high morbidity and consequent dependency associated with these fractures may strain interpersonal relationships and social roles of patients and their caregivers.
Potential Consequences of Osteoporosis
Osteoporosis can lead to numerous other clinical and healthrelated consequences, including fracture, the need for long-term care, and excess mortality. The reduced bone density associated with the disorder is a major risk factor for fracture, especially of the hip, spine, and wrist.2,3 Osteoporosis is often referred to as a silent disease, as many individuals do not realize that they have the disease until a fracture occurs.7 Each year, about 2 million individuals

experience an osteoporosis-related fracture, which in turn is associated with increased risk of both morbidity and mortality.7 The risk of fracture increases dramatically with age in both men and women, as a result of both increased fragility of bones and an increased risk of falling. Roughly 24% of women 50 years or older and 16% of men 50 years or older fall each year, and this rises to nearly 50% of women age 85 or older and 35% of men age 85 or older.3
Osteoporosis-related fractures impose a heavy burden on individuals and on society, as they often lead to a variety of physical and psychological consequences, including future fractures, depression, functional impairment, pain, and disability.8 Fractures, especially vertebral fractures, can be associated with chronic, disabling pain.9 In addition, fractures can be extremely debilitating. In particular, hip fractures result in a 10% to 20% increase in mortality risk within 1 year and are associated with a 2.5-fold increased risk for the development of future fractures.3,10 Nearly one-third of patients with hip fracture are admitted to a long-term care facility within a year following their fracture.9 Approximately 20% of hip fracture patients require long-term nursing home care, and the majority of patients do not regain their prefracture level of independence.3 Rehabilitation is lengthy and many individuals never regain their pre-fracture level of mobility, which can have a significant impact on lifestyle and well-being.11 For instance, decreased functionality often results in total or partial inability to fulfill social roles or a need to remain in long-term care facilities, which may lead to psychological issues such as depression or anxiety.
Osteoporosis is a preventable disease that can be diagnosed and managed before any fracture occurs. In patients who have already experienced a fracture, the appropriate use of available therapies can effectively decrease the risk of future fractures.3 Although osteoporosis is a common and preventable disease, the prevalence of the disease and the incidence of osteoporosis-related fractures continue to increase due to the aging population. As a result, cost estimates associated with osteoporosis will likely also continue to rise. Therefore, efforts to address the looming financial burden must focus on reducing the prevalence of osteoporosis and the incidence of costly fragility fractures.
Osteoporosis and Bone Health
Osteoporosis can be defined as a skeletal disorder that is characterized by compromised bone strength which leads to an increased risk of fracture.9 Whole bone strength, which is determined by the integration of bone density and bone quality, is the key to understanding fracture risk. The ability of bone to resist fracture depends on several factors including
n Table 1. Determinants of Bone Strength12-14
Bone mass
Bone quality
• Microarchitecture
• Microdamage
• Collagen traits • Mineralization

bone mass, the shape and microarchitecture of the bone, and innate properties of the materials that comprise the bone (eg, mineralization and microdamage) (table 1).12-15 Bone density measures grams of mineral per area or volume, and is determined by peak bone mass and amount of bone loss.9 Peak bone mass is achieved between the ages of 18 and 25 years, and is largely determined by genetic factors.4 Other determinants of peak bone mass include nutrition, endocrine status, physical activity, and overall health during growth.4
Bone quality is an amalgamation of all the factors that, in addition to bone mass, determine how well the skeleton can resist fracture, including microarchitecture, accumulated microscopic damage, the quality of collagen, the degree of mineralization, and the rate of bone turnover. Bone remodeling, specifically the balance between the formation of new bone and bone resorption (breakdown of bone), is the biologic process that maintains a healthy skeleton and mediates changes in the factors that influence bone strength. Remodeling does not change the shape of bone, but is vital for bone health as it repairs skeletal damage that can result from repeated stresses by mending small areas of damage. Remodeling also serves to renew the cellular elements of bone, in particular, the osteocytes, which are derived from osteoblasts. Osteocytes play a key role in bone health by regulating the remodeling process, among many other functions. In addition, remodeling prevents the accumulation of too much old bone, which can lose its resilience and become brittle. On a cellular level, bone remodeling involves osteoblasts (cells that form bone) and osteoclasts (cells that break down bone). When the balance between the formation of new bone and bone resorption is altered and there is greater bone breakdown than replacement, bone loss occurs. Thus diseases and pharmacologic agents that impact bone remodeling will ultimately influence bone’s resistance to fracture.
As discussed, the composition of the mineral and matrix, the fine structure of trabecular bone, the porosity of cortical bone, and the presence of microfractures and other forms of bone damage are all important determinants of bone strength. Alterations in the microarchitecture of trabecular bone are especially critical as osteoporosis-related fractures
S165
Reports n Figure. Normal Versus Osteoporotic Bone16
Normal Bone Osteoporotic Bone

most commonly occur at sites that are rich in trabecular bone, such as the spine, wrist, and hip. Normal trabecular bone structure consists of resilient interconnected plates and broad beams that provide great strength. In individuals with osteoporosis, these plates are disrupted and deteriorate into weakened rod-like structures that are no longer well connected (Figure).16 These disconnected rods of bone may lead to overestimation of bone strength by bone mineral density (BMD) assessment as they may be measured as bone mass, but fail to contribute to bone strength.
Assessment of the extent of compromised bone strength can help to predict the magnitude of fracture risk; however, there is currently no accurate measure of overall bone strength. BMD is frequently used as a proxy measure and accounts for approximately 70% of bone strength. According to the World health Organization (WhO), osteoporosis is defined as a T score of -2.5 or lower, while osteopenia or, more appropriately, “low bone density,” is defined as a T score that is higher than -2.5 but less than -1.0.17 Osteopenia indicates bone density that is lower than normal, yet not so low as to be defined as osteoporosis.
Low Bone Density (Osteopenia)
As with osteoporosis, low bone density (osteopenia) can be readily diagnosed using BMD. Low bone density, as a clinical condition, has been compared with
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Loãng xương và gánh nặng liên quan đến loãng xương gãy xương David W. Dempster, tiến sĩPhạm vi của vấn đềLoãng xương, một căn bệnh phổ biến xương được đặc trưng bởi mất sự suy giảm khối lượng và cấu trúc xương của mô xương, là một vấn đề y tế công cộng tiềm năng cho khoảng 44 triệu Americans.1,2 ở Hoa Kỳ, 10 triệu cá nhân trên độ tuổi 50 năm — 8 triệu phụ nữ và nam giới 2.000.000 — được ước tính đã có disease.1,3 ngoài ra, khoảng 34 triệu cá nhân có khối lượng thấp xương (xương), mà đặt họ nguy cơ phát triển bệnh loãng xương hoặc một fracture.2 liên quan đến loãng xương là lứa tuổi dân, những con số này dự kiến sẽ tăng đến một ước tính khoảng 14 triệu cá nhân với bệnh loãng xương và hơn 47 triệu trường hợp thấp xương khối lượng bởi 2020.1Tóm tắtLoãng xương là chịu trách nhiệm cho khoảng 2 triệu gãy hàng năm, bao gồm cả hông, đốt sống (cột sống), cổ tay, và gãy xương khác. Osteoporosisrelated gãy xương có thể dẫn đến giảm chất lượng cuộc sống, tình trạng tàn tật, và thậm chí tử vong. Ngoài ra, các chi phí trực tiếp và gián tiếp của loãng xương và gãy xương liên quan của nó là to lớn. Cho dân số lão hóa, vào năm 2025, hàng năm chi phí trực tiếp từ loãng xương được dự kiến sẽ đạt khoảng 25.3 tỷ USD. Vì vậy, loãng xương có hậu quả về thể chất, tình cảm, và tài chính đáng kể. Với kiểm tra thích hợp, nhà cung cấp chăm sóc y tế có thể thực hiện biện pháp can thiệp có hiệu quả trước khi gãy xương xảy ra và cuối cùng cải thiện chất lượng cuộc sống, cũng như giúp lề đường hoảng chi phí liên quan đến loãng xương.(Am J Manag chăm sóc. năm 2011; 17:S164 – S169)Đối với thông tin tác giả và tiết lộ, xem cuối văn bản.Xã hội gánh nặng loãng xương bao gồm chi phí y tế trực tiếp, chẳng hạn như những người liên quan đến cấp tính và phục hồi chức năng chăm sóc sau liên quan đến loãng xương gãy xương, cũng như chi phí gián tiếp liên quan đến người nghèo health.4 trực tiếp chi phí y tế của bệnh loãng xương ở Hoa Kỳ đã được ước tính là giữa $13,7 tỷ và 20.3 tỷ USD trong 2005.5 cũng, nó dự kiến vào năm 2025, sẽ có hơn 3 triệu gãy xương, với chi phí liên quan 25.3 tỷ USD mỗi year.1,6 gãy xương có thể dẫn đến ở sử dụng nguồn lực y tế trên diện rộng và các chi phí vượt quá chi phí trực tiếp do dÜ ® c để điều trị gãy xương cấp tính và theo dõi. Ví dụ, bệnh nhân gãy xương mà đang được điều trị tại các cơ sở nội trú có thể yêu cầu tiếp theo nhập viện cho các biến chứng sau phẫu thuật, chẳng hạn như nhiễm trùng ngực, tĩnh mạch thromboembolism, hoặc pneumonia.6 cao bệnh tật và kết quả là sự phụ thuộc liên kết với các gãy xương có thể gây quá tải mối quan hệ giữa các cá nhân và các vai trò xã hội của bệnh nhân và người chăm sóc của họ. Các hậu quả tiềm năng của loãng xươngLoãng xương có thể dẫn đến nhiều lâm sàng và healthrelated những hậu quả khác, bao gồm cả gãy xương, sự cần thiết cho chăm sóc dài hạn, và vượt quá tỷ lệ tử vong. Mật độ giảm xương liên quan đến rối loạn là một yếu tố nguy cơ chính cho gãy xương, đặc biệt là của hông, cột sống và wrist.2,3 loãng xương thường được gọi là một căn bệnh thầm lặng, như nhiều cá nhân không nhận ra rằng họ có bệnh cho đến khi một gãy xương occurs.7 mỗi năm, khoảng 2 triệu cá nhân kinh nghiệm một liên quan đến loãng xương gãy xương, mà lần lượt được liên kết với tăng nguy cơ của bệnh tật và mortality.7 nguy cơ gãy xương tăng lên đáng kể với tuổi ở cả nam giới và phụ nữ, là kết quả của cả hai mong manh tăng của xương và tăng nguy cơ té ngã. Khoảng 24% phụ nữ 50 tuổi hoặc lớn tuổi hơn và 16% của người đàn ông 50 tuổi hoặc mùa thu lớn mỗi năm, và điều này tăng gần 50% phụ nữ tuổi 85 trở lên đến 35% của người đàn ông tuổi 85 hoặc older.3Liên quan đến loãng xương gãy xương áp đặt một gánh nặng về cá nhân và xã hội, như họ thường dẫn đến một loạt các hậu quả về thể chất và tâm lý, bao gồm trong tương lai gãy xương, trầm cảm, chức năng suy giảm, đau, và gãy xương disability.8, đặc biệt là đốt sống gãy xương, có thể được liên kết với mãn tính, vô hiệu hóa pain.9 ngoài ra, gãy xương có thể rất suy nhược. Đặc biệt, hip gãy xương gây ra một sự gia tăng 10% đến 20% trong nguy cơ tử vong trong vòng 1 năm và được liên kết với một nguy cơ gia tăng 2.5-fold cho sự phát triển của fractures.3,10 trong tương lai gần một phần ba của bệnh nhân với gãy xương hông được nhận vào một cơ sở chăm sóc lâu dài trong vòng một năm sau fracture.9 của khoảng 20% bệnh nhân gãy xương hông yêu cầu nhà điều dưỡng chăm sóc dài hạn, và phần lớn các bệnh nhân không lấy lại prefracture của mức độ independence.3 phục hồi chức năng là dài và nhiều cá nhân không bao giờ lấy lại mức trước gãy xương của tính di động, mà có thể có một tác động đáng kể về lối sống và cũng-being.11 Ví dụ, giảm chức năng thường kết quả trong tất cả hoặc một phần không có khả năng thực hiện vai trò xã hội hoặc một nhu cầu để duy trì trong cơ sở chăm sóc lâu dài, có thể dẫn đến các vấn đề tâm lý như trầm cảm hoặc lo lắng.Loãng xương là một thể ngăn ngừa bệnh mà có thể được chẩn đoán và quản lý trước khi bất kỳ gãy xương xảy ra. Ở những bệnh nhân đã có kinh nghiệm một gãy xương, việc sử dụng thích hợp các phương pháp điều trị có hiệu quả có thể giảm nguy cơ trong tương lai fractures.3 mặc dù loãng xương là một bệnh phổ biến và ngăn ngừa, sự phổ biến của bệnh và tỷ lệ mắc liên quan đến loãng xương gãy xương tiếp tục tăng do dân số lão hóa. Kết quả là, ước tính chi phí liên quan đến loãng xương sẽ có khả năng cũng tiếp tục tăng. Vì vậy, những nỗ lực để giải quyết gánh nặng tài chính hoảng phải tập trung vào việc giảm sự phổ biến của loãng xương và tỷ lệ của gãy xương tốn kém mong manh. Loãng xương và sức khỏe của xươngLoãng xương có thể được định nghĩa là một rối loạn xương được đặc trưng bởi xương bị tổn hại sức mạnh mà dẫn đến tăng nguy cơ của fracture.9 toàn bộ xương sức mạnh, được xác định bởi sự sáp nhập của mật độ xương và xương chất lượng, là chìa khóa để hiểu biết về nguy cơ gãy xương. Khả năng của xương để chống lại gãy xương phụ thuộc vào một số yếu tố bao gồm cả n-bàn-1. Yếu tố quyết định của xương Strength12-14Xương khối lượngChất lượng xương• Microarchitecture• Microdamage• Collagen đặc điểm • Mineralization xương khối lượng, hình dạng và microarchitecture của xương, và các thuộc tính bẩm sinh của các tài liệu bao gồm xương (ví dụ:, mineralization và microdamage) (bảng 1).12-15 xương mật độ các biện pháp gam khoáng mỗi khu vực hoặc khối lượng, và được xác định bởi đỉnh xương khối lượng và số lượng xương loss.9 đỉnh xương khối lượng đạt được giữa trong độ tuổi từ 18 đến 25 tuổi, và là chủ yếu được xác định bởi di truyền factors.4 các yếu tố quyết định của xương đỉnh khối lượng bao gồm dinh dưỡng, tình trạng nội tiết, hoạt động thể chất và sức khỏe tổng thể trong growth.4Chất lượng xương là một hợp nhất của tất cả các yếu tố đó, ngoài khối lượng xương, xác định như thế nào bộ xương có thể chống lại gãy xương, bao gồm cả microarchitecture, tích lũy thiệt hại vi, chất lượng của collagen, mức độ của mineralization, và tỷ lệ doanh thu xương. Tu sửa xương, đặc biệt là sự cân bằng giữa sự hình thành của xương mới và xương tái hấp thu (phân tích về xương), là quá trình sinh học duy trì một bộ xương khỏe mạnh và hàm thay đổi trong các yếu tố ảnh hưởng đến xương sức mạnh. Tu sửa không thay đổi hình dạng của xương, nhưng là rất quan trọng cho sức khỏe của xương như nó sửa chữa thiệt hại xương có thể dẫn đến từ căng thẳng lặp đi lặp lại bởi mending các khu vực nhỏ của thiệt hại. Vườn cũng phục vụ để làm mới các yếu tố di động của xương, đặc biệt, osteocytes, có nguồn gốc từ nguyên bào xương. Osteocytes chơi một vai trò quan trọng trong sức khỏe của xương bằng cách điều chỉnh quá trình tu sửa, trong số nhiều chức năng khác. Ngoài ra, vườn ngăn chặn sự tích tụ của quá nhiều xương cũ, mà có thể mất khả năng đàn hồi của nó và trở nên giòn. Trên một mức độ tế bào, xương vườn bao gồm nguyên bào xương (các tế bào hình thành xương) và osteoclasts (các tế bào phá vỡ xương). Khi sự cân bằng giữa sự hình thành của xương mới và xương tái hấp thu được thay đổi và không phân tích xương lớn hơn thay thế, mất xương xảy ra. Do đó bệnh và các đại lý pharmacologic có ảnh hưởng đến xương vườn sẽ cuối cùng ảnh hưởng đến xương của kháng chiến đến gãy xương.Như được thảo luận, các thành phần của khoáng vật và ma trận, cấu của trabecular xương, độ xốp của xương vỏ não, và sự hiện diện của microfractures và các hình thức khác của xương thiệt hại là yếu tố quyết định quan trọng của xương sức mạnh. Thay đổi trong microarchitecture của trabecular xương đặc biệt quan trọng là liên quan đến loãng xương gãy xương S165Báo cáo hình n. Bình thường so với Osteoporotic Bone16Xương bình thường Osteoporotic xương thường xảy ra tại các trang web được phong phú trong trabecular xương, chẳng hạn như cột sống, cổ tay, và hông. Cấu trúc xương trabecular bình thường bao gồm các tấm đàn hồi kết nối và dầm rộng cung cấp sức mạnh tuyệt vời. Trong cá nhân với bệnh loãng xương, các mảng đang bị gián đoạn và xấu đi vào suy yếu cấu trúc giống như cây gậy là không còn được kết nối tốt (hình).16 các que bị ngắt kết nối của xương có thể dẫn đến overestimation của xương sức mạnh của xương mật độ khoáng (BMD) đánh giá như họ có thể được đo bằng khối lượng xương, nhưng thất bại để đóng góp cho xương sức mạnh. Assessment of the extent of compromised bone strength can help to predict the magnitude of fracture risk; however, there is currently no accurate measure of overall bone strength. BMD is frequently used as a proxy measure and accounts for approximately 70% of bone strength. According to the World health Organization (WhO), osteoporosis is defined as a T score of -2.5 or lower, while osteopenia or, more appropriately, “low bone density,” is defined as a T score that is higher than -2.5 but less than -1.0.17 Osteopenia indicates bone density that is lower than normal, yet not so low as to be defined as osteoporosis. Low Bone Density (Osteopenia)As with osteoporosis, low bone density (osteopenia) can be readily diagnosed using BMD. Low bone density, as a clinical condition, has been compared with
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Osteoporosis and the Burden of Osteoporosis-Related Fractures

David W. Dempster, PhD
Scope of the Problem
Osteoporosis, a common bone disease that is characterized by loss of bone mass and structural deterioration of bone tissue, is a potential public health problem for approximately 44 million Americans.1,2 In the United States, 10 million individuals over the age of 50 years—8 million women and 2 million men—are estimated to already have the disease.1,3 In addition, approximately 34 million individuals have low bone mass (osteopenia), which places them at risk for developing osteoporosis or an osteoporosis-related fracture.2 As the population ages, these numbers are expected to increase to an estimated 14 million individuals with osteoporosis and more than 47 million cases of low bone mass by 2020.1
Abstract
Osteoporosis is responsible for approximately 2 million fractures annually, including hip, vertebral (spinal), wrist, and other fractures. Osteoporosisrelated fractures may lead to diminished quality of life, disability, and even death. In addition, the direct and indirect costs of osteoporosis and its associated fractures are tremendous. Given the aging population, by 2025, annual direct costs from osteoporosis are expected to reach approximately $25.3 billion. Thus, osteoporosis has significant physical, emotional, and financial consequences. With appropriate screening, healthcare providers can implement effective interventions before fractures occur and ultimately improve quality of life, as well as help curb looming osteoporosis-related costs.
( Am J Manag Care. 2011;17:S164-S169)
For author information and disclosures, see end of text.
The societal burden of osteoporosis includes direct medical costs, such as those associated with acute and rehabilitative care following osteoporosis-related fractures, as well as indirect costs related to poor health.4 Direct medical costs of osteoporosis in the United States were estimated to be between $13.7 billion and $20.3 billion in 2005.5 Also, it is projected that by 2025, there will be over 3 million fractures, with related expenditures of $25.3 billion per year.1,6 Fractures can result in wide-ranging healthcare resource utilization and costs beyond the direct costs attributable to acute fracture treatment and follow-up. For example, patients whose fractures are treated in inpatient facilities may require subsequent hospitalization for postoperative complications, such as chest infection, venous thromboembolism, or pneumonia.6 The high morbidity and consequent dependency associated with these fractures may strain interpersonal relationships and social roles of patients and their caregivers.
Potential Consequences of Osteoporosis
Osteoporosis can lead to numerous other clinical and healthrelated consequences, including fracture, the need for long-term care, and excess mortality. The reduced bone density associated with the disorder is a major risk factor for fracture, especially of the hip, spine, and wrist.2,3 Osteoporosis is often referred to as a silent disease, as many individuals do not realize that they have the disease until a fracture occurs.7 Each year, about 2 million individuals

experience an osteoporosis-related fracture, which in turn is associated with increased risk of both morbidity and mortality.7 The risk of fracture increases dramatically with age in both men and women, as a result of both increased fragility of bones and an increased risk of falling. Roughly 24% of women 50 years or older and 16% of men 50 years or older fall each year, and this rises to nearly 50% of women age 85 or older and 35% of men age 85 or older.3
Osteoporosis-related fractures impose a heavy burden on individuals and on society, as they often lead to a variety of physical and psychological consequences, including future fractures, depression, functional impairment, pain, and disability.8 Fractures, especially vertebral fractures, can be associated with chronic, disabling pain.9 In addition, fractures can be extremely debilitating. In particular, hip fractures result in a 10% to 20% increase in mortality risk within 1 year and are associated with a 2.5-fold increased risk for the development of future fractures.3,10 Nearly one-third of patients with hip fracture are admitted to a long-term care facility within a year following their fracture.9 Approximately 20% of hip fracture patients require long-term nursing home care, and the majority of patients do not regain their prefracture level of independence.3 Rehabilitation is lengthy and many individuals never regain their pre-fracture level of mobility, which can have a significant impact on lifestyle and well-being.11 For instance, decreased functionality often results in total or partial inability to fulfill social roles or a need to remain in long-term care facilities, which may lead to psychological issues such as depression or anxiety.
Osteoporosis is a preventable disease that can be diagnosed and managed before any fracture occurs. In patients who have already experienced a fracture, the appropriate use of available therapies can effectively decrease the risk of future fractures.3 Although osteoporosis is a common and preventable disease, the prevalence of the disease and the incidence of osteoporosis-related fractures continue to increase due to the aging population. As a result, cost estimates associated with osteoporosis will likely also continue to rise. Therefore, efforts to address the looming financial burden must focus on reducing the prevalence of osteoporosis and the incidence of costly fragility fractures.
Osteoporosis and Bone Health
Osteoporosis can be defined as a skeletal disorder that is characterized by compromised bone strength which leads to an increased risk of fracture.9 Whole bone strength, which is determined by the integration of bone density and bone quality, is the key to understanding fracture risk. The ability of bone to resist fracture depends on several factors including
n Table 1. Determinants of Bone Strength12-14
Bone mass
Bone quality
• Microarchitecture
• Microdamage
• Collagen traits • Mineralization

bone mass, the shape and microarchitecture of the bone, and innate properties of the materials that comprise the bone (eg, mineralization and microdamage) (table 1).12-15 Bone density measures grams of mineral per area or volume, and is determined by peak bone mass and amount of bone loss.9 Peak bone mass is achieved between the ages of 18 and 25 years, and is largely determined by genetic factors.4 Other determinants of peak bone mass include nutrition, endocrine status, physical activity, and overall health during growth.4
Bone quality is an amalgamation of all the factors that, in addition to bone mass, determine how well the skeleton can resist fracture, including microarchitecture, accumulated microscopic damage, the quality of collagen, the degree of mineralization, and the rate of bone turnover. Bone remodeling, specifically the balance between the formation of new bone and bone resorption (breakdown of bone), is the biologic process that maintains a healthy skeleton and mediates changes in the factors that influence bone strength. Remodeling does not change the shape of bone, but is vital for bone health as it repairs skeletal damage that can result from repeated stresses by mending small areas of damage. Remodeling also serves to renew the cellular elements of bone, in particular, the osteocytes, which are derived from osteoblasts. Osteocytes play a key role in bone health by regulating the remodeling process, among many other functions. In addition, remodeling prevents the accumulation of too much old bone, which can lose its resilience and become brittle. On a cellular level, bone remodeling involves osteoblasts (cells that form bone) and osteoclasts (cells that break down bone). When the balance between the formation of new bone and bone resorption is altered and there is greater bone breakdown than replacement, bone loss occurs. Thus diseases and pharmacologic agents that impact bone remodeling will ultimately influence bone’s resistance to fracture.
As discussed, the composition of the mineral and matrix, the fine structure of trabecular bone, the porosity of cortical bone, and the presence of microfractures and other forms of bone damage are all important determinants of bone strength. Alterations in the microarchitecture of trabecular bone are especially critical as osteoporosis-related fractures
S165
Reports n Figure. Normal Versus Osteoporotic Bone16
Normal Bone Osteoporotic Bone

most commonly occur at sites that are rich in trabecular bone, such as the spine, wrist, and hip. Normal trabecular bone structure consists of resilient interconnected plates and broad beams that provide great strength. In individuals with osteoporosis, these plates are disrupted and deteriorate into weakened rod-like structures that are no longer well connected (Figure).16 These disconnected rods of bone may lead to overestimation of bone strength by bone mineral density (BMD) assessment as they may be measured as bone mass, but fail to contribute to bone strength.
Assessment of the extent of compromised bone strength can help to predict the magnitude of fracture risk; however, there is currently no accurate measure of overall bone strength. BMD is frequently used as a proxy measure and accounts for approximately 70% of bone strength. According to the World health Organization (WhO), osteoporosis is defined as a T score of -2.5 or lower, while osteopenia or, more appropriately, “low bone density,” is defined as a T score that is higher than -2.5 but less than -1.0.17 Osteopenia indicates bone density that is lower than normal, yet not so low as to be defined as osteoporosis.
Low Bone Density (Osteopenia)
As with osteoporosis, low bone density (osteopenia) can be readily diagnosed using BMD. Low bone density, as a clinical condition, has been compared with
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: