Induced VulnerabilityAs indicated above, the third factor of vulnerabi dịch - Induced VulnerabilityAs indicated above, the third factor of vulnerabi Việt làm thế nào để nói

Induced VulnerabilityAs indicated a

Induced Vulnerability
As indicated above, the third factor of vulnerability is adaptive capacity.
There are many definitions for this in the literature, but here it is understood
as the ability to structurally change when homeostasis fails, i.e. when
systemic resilience to shocks is overstretched (Eakin and Luers, 2006). The
process of modernization itself, always seeking to expand opportunities of
accumulation, has made Vietnam and its agricultural producers increasingly
dependent on complex but fragile production and distribution regimes, both
within and outside of agriculture. This has increased sensitivity and weakened
adaptive capacity by foreclosing options for structural change, thus
inducing new forms of vulnerability to climate change, despite modernist
claims to have enhanced control over nature.
Vietnam’s fragility and dependency have simultaneously deepened on
several fronts. A first front relates to systemic dependence on global energy
and commodity markets. On the one hand, agriculturalmodernization is now
embedded in industrial commodity chains requiring the continuous infusion
of fossil fuels for both energy-intensive production and agrochemical inputs,
commodity processing, transportation and storage (Mart´ınez-Alier, 2011).
On the other hand, those commodity chains have also developed on the back
of a stable global trade regime for Vietnam’s import of many inputs and
the export of a large share of its outputs. More than a third of Vietnam’s
agrochemicals are either imported ormanufactured from imported resources,
while three quarters of high-yielding but sterile hybrid rice seeds are bought
each year from China (GRAIN, 2008). Conversely, it depends increasingly
on global trade to realize its production, having exported nearly 80 per
cent of its GDP in 2008 (GSO, 2009a). According to the KOF Index of
Globalization — which tracks economic, social and political indicators of
a country’s global linkages — Vietnam’s index nearly doubled under ¯Dổi
mới, from 25 in 1987 to 48 in 2008 (KOF, 2011).
Yet, both energy and trade are areas of uncertainty. In Vietnam as elsewhere,
the end of cheap fossil fuels is pushing energy and agrochemicals
prices upward (Viet Nam Business News, 2010). The country’s hydroelectric
production already suffers from chronic water shortages, particularly
Agricultural Modernization and Climate Change 87
impacting mechanized irrigation and processing (Vietnam Peasant Association,
2010). At the same time, global agricultural trade has shown its
fragility through fluctuations of commodity prices and occasional market
contractions (Tran Thi Thu Trang, 2009). In the longer term, the possible
return of protectionism to foreign markets would foreclose many of the
opportunities that the Vietnamese model of global integration is built upon.
Second, by heavily relying on infrastructure and mechanization, agricultural
modernization has locked farming systems into a path-dependent
perpetual need for maintenance and systemic adjustments to environmental
attributes that are becoming unstable, changing at an ever accelerating rate.
Within such a ‘polder syndrome’ (whereby once water has been pumped
out, soils subside and there is no way back), failing to commit increasing
amounts of resources to maintenance and upgrades would quickly threaten
outputs. For example, many engineered landscapes and areas that have been
reclaimed from the flood plains and wetlands of the Mekong Delta are increasingly
threatened by SLR, unexpected river flows and aquifer depletion
(Mekong River Commission, 2010). As the resulting floods and salinization
become more frequent, intense and damaging, the Delta’s extensive
hydraulic systems require increasing levels of maintenance, while becoming
less and less effective.
Finally, modern agriculture systematically impoverishes ecosystems and
threatens the resilience of societies, notably by weakening genetic diversity
and limiting the human capacity to respond. The green revolution thrived
on high-yielding monoculture crops, displacing numerous landraces which
offered a wider tolerance for humidity, salinity, acidity, temperature or pests.
A similar loss of agro-biodiversity has occurred in animal husbandry and
aquaculture. Such impoverished ecosystems have progressively eroded not
only biodiversity itself, but also the knowledge, skills and tools that are
increasingly needed to deal with fast-changing environmental attributes
(ETC Group, 2009). Studying such processes among ethnic communities
of the Vietnamese Central Highlands, Beckman (2011) showed how adaptive
capacity has been reduced through modernization policies in agriculture,
forestry and hydraulic infrastructure. In addition to agro-biodiversity loss,
communities have had their access to forest-based coping mechanisms curtailed,
while facing heightened risks of indebtedness through cash-crop intensification,
and increased security concerns over land allocation to lowland
migrants.
It is undeniable that agricultural modernization has provided huge productivity
gains under conditions of intensive resource use and a controlled,
predictable environment. However, a systemic ‘biophysical override’ (Weis,
2010) and dependency on energy, technologies, engineered landscapes, infrastructure
and trade have also increased the fragility of this system, which
can be seriously threatened if any element of its production and commodification
cycle are disrupted. The fragile complexity of modern agriculture
is already bumping against the ecological limits of its ‘metabolic rift’
88 Franc¸ois Fortier and Tran Thi Thu Trang
(Foster et al., 2010; McMichael, 2009; Moore, 2010), and the situation is
further exacerbated by the destabilizing context of climate change.2
A Techno-Centric Response
The Vietnamese government has responded on numerous fronts to the threat
posed by climate change. It has adopted several policy documents, either
specific to agriculture and food security (Government of Viet Nam, 2009;
MARD, 2008), or dealing more broadly with environmental change from
a sustainable development perspective (Government of Viet Nam, 2011).
Beyond commitments to mitigation through energy efficiency and the use of
renewable energy sources, the focus has been on adaptation through better
irrigation and improved crops of hybrid and genetically engineered varieties
with higher tolerance to heat, drought, water logging, pest or salinity (Biggs
et al., 2009: 212; Viet Nam News, 2011). This response is consistent with
the country’s modernizing aspirations, ecologically repackaged as a green
growth form of sustainable development (Fortier, 2010).
The government’s strategy rests on the assumption that only modern
agriculture, with its intensive monocultural production, mechanization and
chemicalization, can realistically feed the growing Vietnamese population
while maintaining exports in the context of competing demands for land, water
and energy. Yet, the presumed advantage of this model over low-input,
labour-intensive peasant farming has long been contested (ETCGroup, 2009;
van der Ploeg, 2008), an issue which has recently surfaced in the policy literature
(De Schutter, 2010; McIntyre et al., 2009). In fact, an overwhelming
body of evidence is emerging to suggest that small, agro-ecological farms
are significantly more productive, ‘if total output is considered rather than
yield from a single crop’ (Altieri et al., 2011: 4).
There is therefore a paradox: despite recognizing the problem of climate
change, the dominant response fails to recognize how modernization itself
has rendered agriculture more vulnerable to that problem by weakening
resilience and the ability of farmers to adapt. It also denies the possibility
of a paradigmatic shift in the agricultural model that could maintain food
security while ending themetabolic rift. In so doing, the response reaches for
solutions that are themselves part of the problem. Observing this paradox
is only a first step in recognizing the limits of the dominant response to
the threat of climate change. The next question is: why, despite mounting
evidence of systemic contradictions and vulnerability, is the paradigm of
modern agriculture so tenacious? In the next section, we argue that the
answer to this question is to be found in the transformation that ¯Dổi mới
has brought to the Vietnamese political economy and state–society relations
over the past twenty-five years.
2. For discussions of multiple stressors, see Eakin and Luers (2006) and O’Brien et al. (2004).
Agricultural Modernization and Climate Change 89
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Induced VulnerabilityAs indicated above, the third factor of vulnerability is adaptive capacity.There are many definitions for this in the literature, but here it is understoodas the ability to structurally change when homeostasis fails, i.e. whensystemic resilience to shocks is overstretched (Eakin and Luers, 2006). Theprocess of modernization itself, always seeking to expand opportunities ofaccumulation, has made Vietnam and its agricultural producers increasinglydependent on complex but fragile production and distribution regimes, bothwithin and outside of agriculture. This has increased sensitivity and weakenedadaptive capacity by foreclosing options for structural change, thusinducing new forms of vulnerability to climate change, despite modernistclaims to have enhanced control over nature.Vietnam’s fragility and dependency have simultaneously deepened onseveral fronts. A first front relates to systemic dependence on global energyand commodity markets. On the one hand, agriculturalmodernization is nowembedded in industrial commodity chains requiring the continuous infusionof fossil fuels for both energy-intensive production and agrochemical inputs,commodity processing, transportation and storage (Mart´ınez-Alier, 2011).On the other hand, those commodity chains have also developed on the backof a stable global trade regime for Vietnam’s import of many inputs andthe export of a large share of its outputs. More than a third of Vietnam’sagrochemicals are either imported ormanufactured from imported resources,while three quarters of high-yielding but sterile hybrid rice seeds are boughteach year from China (GRAIN, 2008). Conversely, it depends increasinglyon global trade to realize its production, having exported nearly 80 percent of its GDP in 2008 (GSO, 2009a). According to the KOF Index ofGlobalization — which tracks economic, social and political indicators ofa country’s global linkages — Vietnam’s index nearly doubled under ¯Dổimới, from 25 in 1987 to 48 in 2008 (KOF, 2011).Yet, both energy and trade are areas of uncertainty. In Vietnam as elsewhere,the end of cheap fossil fuels is pushing energy and agrochemicalsprices upward (Viet Nam Business News, 2010). The country’s hydroelectricproduction already suffers from chronic water shortages, particularlyAgricultural Modernization and Climate Change 87impacting mechanized irrigation and processing (Vietnam Peasant Association,2010). At the same time, global agricultural trade has shown itsfragility through fluctuations of commodity prices and occasional marketcontractions (Tran Thi Thu Trang, 2009). In the longer term, the possiblereturn of protectionism to foreign markets would foreclose many of theopportunities that the Vietnamese model of global integration is built upon.Second, by heavily relying on infrastructure and mechanization, agriculturalmodernization has locked farming systems into a path-dependentperpetual need for maintenance and systemic adjustments to environmentalattributes that are becoming unstable, changing at an ever accelerating rate.Within such a ‘polder syndrome’ (whereby once water has been pumpedout, soils subside and there is no way back), failing to commit increasingamounts of resources to maintenance and upgrades would quickly threatenoutputs. For example, many engineered landscapes and areas that have beenreclaimed from the flood plains and wetlands of the Mekong Delta are increasinglythreatened by SLR, unexpected river flows and aquifer depletion(Mekong River Commission, 2010). As the resulting floods and salinizationbecome more frequent, intense and damaging, the Delta’s extensivehydraulic systems require increasing levels of maintenance, while becomingless and less effective.Finally, modern agriculture systematically impoverishes ecosystems andthreatens the resilience of societies, notably by weakening genetic diversityand limiting the human capacity to respond. The green revolution thrivedon high-yielding monoculture crops, displacing numerous landraces whichoffered a wider tolerance for humidity, salinity, acidity, temperature or pests.A similar loss of agro-biodiversity has occurred in animal husbandry andaquaculture. Such impoverished ecosystems have progressively eroded notonly biodiversity itself, but also the knowledge, skills and tools that areincreasingly needed to deal with fast-changing environmental attributes(ETC Group, 2009). Studying such processes among ethnic communitiesof the Vietnamese Central Highlands, Beckman (2011) showed how adaptivecapacity has been reduced through modernization policies in agriculture,forestry and hydraulic infrastructure. In addition to agro-biodiversity loss,communities have had their access to forest-based coping mechanisms curtailed,while facing heightened risks of indebtedness through cash-crop intensification,and increased security concerns over land allocation to lowlandmigrants.It is undeniable that agricultural modernization has provided huge productivitygains under conditions of intensive resource use and a controlled,predictable environment. However, a systemic ‘biophysical override’ (Weis,2010) and dependency on energy, technologies, engineered landscapes, infrastructureand trade have also increased the fragility of this system, whichcan be seriously threatened if any element of its production and commodificationcycle are disrupted. The fragile complexity of modern agricultureis already bumping against the ecological limits of its ‘metabolic rift’88 Franc¸ois Fortier and Tran Thi Thu Trang(Foster et al., 2010; McMichael, 2009; Moore, 2010), and the situation isfurther exacerbated by the destabilizing context of climate change.2A Techno-Centric ResponseThe Vietnamese government has responded on numerous fronts to the threatposed by climate change. It has adopted several policy documents, eitherspecific to agriculture and food security (Government of Viet Nam, 2009;MARD, 2008), or dealing more broadly with environmental change froma sustainable development perspective (Government of Viet Nam, 2011).Beyond commitments to mitigation through energy efficiency and the use ofrenewable energy sources, the focus has been on adaptation through betterirrigation and improved crops of hybrid and genetically engineered varietieswith higher tolerance to heat, drought, water logging, pest or salinity (Biggset al., 2009: 212; Viet Nam News, 2011). This response is consistent withthe country’s modernizing aspirations, ecologically repackaged as a greengrowth form of sustainable development (Fortier, 2010).The government’s strategy rests on the assumption that only modernagriculture, with its intensive monocultural production, mechanization andchemicalization, can realistically feed the growing Vietnamese populationwhile maintaining exports in the context of competing demands for land, waterand energy. Yet, the presumed advantage of this model over low-input,labour-intensive peasant farming has long been contested (ETCGroup, 2009;van der Ploeg, 2008), an issue which has recently surfaced in the policy literature(De Schutter, 2010; McIntyre et al., 2009). In fact, an overwhelmingbody of evidence is emerging to suggest that small, agro-ecological farmsare significantly more productive, ‘if total output is considered rather thanyield from a single crop’ (Altieri et al., 2011: 4).There is therefore a paradox: despite recognizing the problem of climatechange, the dominant response fails to recognize how modernization itselfhas rendered agriculture more vulnerable to that problem by weakeningresilience and the ability of farmers to adapt. It also denies the possibilityof a paradigmatic shift in the agricultural model that could maintain foodsecurity while ending themetabolic rift. In so doing, the response reaches forsolutions that are themselves part of the problem. Observing this paradoxis only a first step in recognizing the limits of the dominant response tothe threat of climate change. The next question is: why, despite mountingevidence of systemic contradictions and vulnerability, is the paradigm ofmodern agriculture so tenacious? In the next section, we argue that theanswer to this question is to be found in the transformation that ¯Dổi mớihas brought to the Vietnamese political economy and state–society relationsover the past twenty-five years.2. For discussions of multiple stressors, see Eakin and Luers (2006) and O’Brien et al. (2004).Agricultural Modernization and Climate Change 89
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Dễ bị tổn thương gây ra
Như đã nêu ở trên, yếu tố thứ ba của sự tổn thương là khả năng thích ứng.
Có rất nhiều định nghĩa cho điều này trong văn học, nhưng ở đây nó được hiểu
như khả năng cấu trúc thay đổi khi homeostasis thất bại, tức là khi
khả năng phục hồi hệ thống với các cú sốc là quá căng thẳng (Eakin và Luers, 2006). Các
quá trình hiện đại hóa bản thân, luôn tìm cách mở rộng cơ hội
tích lũy, đã làm cho Việt Nam và các nhà sản xuất nông nghiệp ngày càng
phụ thuộc vào chế độ sản xuất và phân phối phức tạp nhưng dễ vỡ, cả
bên trong và bên ngoài của sản xuất nông nghiệp. Điều này đã làm tăng độ nhạy cảm và suy yếu
khả năng thích ứng của các tùy chọn để thay đổi cơ cấu foreclosing, do đó
gây các hình thức mới của sự tổn thương với biến đổi khí hậu, mặc dù hiện đại
tuyên bố đã tăng cường kiểm soát đối với thiên nhiên.
mong manh và sự phụ thuộc của Việt Nam đã đồng thời làm sâu sắc thêm trên
nhiều mặt trận. Một phía trước đầu tiên liên quan đến lệ thuộc hệ thống năng lượng toàn cầu
thị trường và hàng hóa. Một mặt, agriculturalmodernization bây giờ
nhúng trong chuỗi ngành hàng công nghiệp đòi hỏi sự truyền liên tục
của các loại nhiên liệu hóa thạch cho cả sản xuất nhiều năng lượng và đầu vào hoá chất nông nghiệp,
chế biến hàng hóa, vận chuyển và lưu kho (Mart'ınez-Alier, 2011).
Mặt khác , những chuỗi hàng hóa cũng đã phát triển trên mặt sau
của một thể chế thương mại toàn cầu ổn định cho nhập khẩu của Việt Nam trong nhiều đầu vào và
xuất khẩu một phần lớn các kết quả đầu ra của nó. Hơn một phần ba của Việt Nam
hóa chất nông nghiệp là một trong hai bộ nhập khẩu ormanufactured từ nguồn nhập khẩu,
trong khi ba phần tư hạt giống lúa lai cho năng suất cao nhưng vô trùng được mua
mỗi năm từ Trung Quốc (GRAIN, 2008). Ngược lại, nó ngày càng phụ thuộc
vào thương mại toàn cầu để thực hiện sản xuất, đã xuất khẩu được gần 80
phần trăm của GDP trong năm 2008 (Tổng cục Thống kê, 2009a). Theo KOF Index của
Toàn cầu hóa - mà theo dõi các chỉ số kinh tế, xã hội và chính trị của
liên kết toàn cầu của một quốc gia - chỉ số của Việt Nam tăng gần gấp đôi trong doi
. mới, từ 25 năm 1987 lên 48 trong năm 2008 (KOF, 2011)
Tuy nhiên, cả năng lượng và thương mại là lĩnh vực của sự không chắc chắn. Ở Việt Nam như các nơi khác,
cuối nhiên liệu hóa thạch rẻ đang đẩy năng lượng và hóa chất nông nghiệp
giá lên (Viet Nam News Business, 2010). Thuỷ điện của cả nước
sản xuất đã bị thiếu hụt kinh niên nước, đặc biệt là
hiện đại hóa nông nghiệp và biến đổi khí hậu 87
tác động đến thủy lợi cơ và chế biến (Hội Nông dân Việt Nam,
2010). Đồng thời, thương mại nông nghiệp toàn cầu đã cho thấy nó
mong manh qua biến động của giá cả hàng hóa và thị trường thỉnh thoảng
co thắt (Trần Thị Thu Trang, 2009). Trong dài hạn, những điều có thể
trở lại của chủ nghĩa bảo hộ thị trường nước ngoài sẽ tịch thu rất nhiều các
cơ hội mà các mô hình Việt hội nhập toàn cầu được xây dựng dựa.
Thứ hai, do phụ thuộc nhiều vào cơ sở hạ tầng và cơ giới, nông nghiệp
hiện đại hóa đã bị khóa hệ thống canh tác vào một path- phụ thuộc vào
nhu cầu không ngừng để bảo trì và điều chỉnh hệ thống để môi trường
thuộc tính đang trở nên không ổn định, thay đổi với một tốc độ ngày càng gia tăng.
Trong vòng một 'hội chứng lấn biển "như vậy (theo đó một khi nước đã được bơm
ra, đất lún xuống và không có cách nào trở lại), không cam kết tăng
số lượng các nguồn lực để bảo trì và nâng cấp sẽ nhanh chóng đe dọa
kết quả đầu ra. Ví dụ, nhiều cảnh quan và thiết kế các khu vực đã được
khai hoang từ vùng đồng bằng lũ lụt và đất ngập nước của đồng bằng sông Cửu Long đang ngày càng
bị đe dọa bởi SLR, dòng sông bất ngờ và tầng nước ngầm cạn kiệt
(Ủy hội sông Mekong, 2010). Khi lũ lụt quả và nhiễm mặn
trở nên thường xuyên hơn, mãnh liệt và gây tổn hại, rộng lớn của Đồng bằng
hệ thống thủy lực yêu cầu tăng mức độ bảo trì, trong khi trở thành
ít hơn và kém hiệu quả hơn.
Cuối cùng, nông nghiệp hiện đại có hệ thống impoverishes hệ sinh thái và
đe dọa đến khả năng phục hồi của xã hội, nhất là bằng cách làm suy yếu di truyền đa dạng
và hạn chế khả năng của con người để đáp ứng. Cuộc cách mạng xanh phát triển mạnh
về cây trồng độc canh có năng suất cao, thay thế nhiều các giống mà
cung cấp một sự khoan dung rộng lớn hơn cho độ ẩm, độ mặn, độ chua, nhiệt độ hoặc sâu bệnh.
Một tổn thất tương tự của nông đa dạng sinh học đã xảy ra trong chăn nuôi và
nuôi trồng thủy sản. Hệ sinh thái nghèo khổ như vậy đã dần dần bị xói mòn không
chỉ đa dạng sinh học riêng của mình, nhưng cũng có những kiến thức, kỹ năng và công cụ được
ngày càng cần thiết để đối phó với các thuộc tính môi trường thay đổi nhanh chóng
(ETC Group, 2009). Nghiên cứu quy trình như vậy giữa các cộng đồng dân tộc
của vùng Tây Nguyên Việt, Beckman (2011) chỉ ra cách thích ứng
công suất đã được giảm xuống thông qua các chính sách hiện đại hóa nông nghiệp,
lâm nghiệp và cơ sở hạ tầng thủy lực. Ngoài mất mát đa dạng sinh học nông nghiệp,
cộng đồng chúng đều có các cơ chế đối phó dựa vào rừng cắt giảm,
trong khi phải đối mặt với rủi ro cao của các khoản nợ thông qua việc thâm canh hoa màu,
và gia tăng mối quan tâm an ninh trên giao đất cho đồng bằng
di cư.
Không thể phủ nhận rằng hiện đại hóa nông nghiệp đã cung cấp cho năng suất rất lớn
lợi nhuận trong điều kiện sử dụng tài nguyên chuyên sâu và kiểm soát,
môi trường dự đoán được. Tuy nhiên, một hệ thống "override sinh lý '(Weis,
2010) và sự phụ thuộc vào năng lượng, công nghệ, thiết kế cảnh quan, cơ sở hạ tầng
và thương mại cũng tăng sự mong manh của hệ thống này, mà
có thể bị đe dọa nghiêm trọng nếu bất kỳ yếu tố của sản xuất và thương mại hóa của nó
là chu kỳ bị gián đoạn. Sự phức tạp mong manh của nông nghiệp hiện đại
đã được chạm chống lại các giới hạn sinh thái của 'rạn nứt trao đổi chất' của
88 Francois Fortier và Trần Thị Thu Trang
(Foster et al, 2010;. McMichael, 2009; Moore, 2010), và tình hình là
tiếp tục làm trầm trọng thêm bởi bối cảnh bất ổn của change.2 khí hậu
Một Techno-Centric Response
Chính phủ Việt Nam đã phản ứng trên nhiều mặt trận để đe dọa
do biến đổi khí hậu. Nó đã thông qua nhiều văn bản chính sách, hoặc là
cụ thể đối với nông nghiệp và an ninh lương thực (Chính phủ Việt Nam, năm 2009;
Bộ NN & PTNT, 2008), hay đối phó một cách rộng rãi hơn với sự thay đổi môi trường từ
góc độ phát triển bền vững (Chính phủ Việt Nam, 2011).
Ngoài các cam kết để giảm thiểu thông qua hiệu quả năng lượng và sử dụng các
nguồn năng lượng tái tạo, trọng tâm đã được về thích ứng tốt hơn thông qua
thủy lợi và cải thiện cây trồng lai và giống biến đổi gen
có khả năng chịu cao hơn để làm nóng, hạn hán, úng, sâu bệnh hoặc nhiễm mặn (Biggs
et al. năm 2009: 212; Viet Nam News, 2011). Phản ứng này là phù hợp với
nguyện vọng hiện đại hóa của đất nước, sinh thái đóng gói như là một màu xanh lá cây
hình thức phát triển của phát triển bền vững (Fortier, 2010).
Chiến lược của chính phủ dựa trên giả định rằng chỉ có hiện đại
nông nghiệp, có thâm monocultural sản xuất, cơ giới hóa và nó
chemicalization, có thể thực tế nuôi sống số dân Việt ngày càng tăng
trong khi duy trì xuất khẩu trong bối cảnh nhu cầu cạnh tranh cho đất, nước
và năng lượng. Tuy nhiên, lợi thế được giả định của mô hình này trên đầu vào thấp,
canh tác nông dân lao động từ lâu đã tranh cãi (ETCGroup, 2009;
van der Ploeg, 2008), một vấn đề mà gần đây đã nổi lên trong các tài liệu chính sách
(De Schutter, 2010; McIntyre et al., 2009). Trong thực tế, áp đảo
các bằng chứng đang nổi lên để cho thấy rằng, các trang trại sinh thái nông nghiệp nhỏ
là đáng kể năng suất cao hơn, "nếu tổng sản lượng được coi là khá hơn so với
sản lượng từ một cây duy nhất '(Altieri et al 2011,:. 4).
Có do đó là một nghịch lý: mặc dù công nhận các vấn đề về khí hậu
thay đổi, phản ứng chi phối không nhận ra như thế nào, hiện đại hóa chính nó
đã làm cho nông nghiệp dễ bị tổn thương hơn cho vấn đề đó bằng cách làm suy yếu
khả năng đàn hồi và khả năng của người nông dân phải thích nghi. Nó cũng phủ nhận khả năng
của một sự thay đổi kiểu mẫu trong mô hình nông nghiệp có thể duy trì thực phẩm
an ninh trong khi kết thúc sự rạn nứt themetabolic. Khi làm như vậy, phản ứng đạt cho
các giải pháp mà chính họ là một phần của vấn đề. Quan sát sự nghịch lý này
chỉ là bước đầu tiên trong việc nhận ra những giới hạn của phản ứng chi phối đến
các mối đe dọa của biến đổi khí hậu. Câu hỏi tiếp theo là: tại sao, mặc dù gắn
bằng chứng về mâu thuẫn mang tính hệ thống và dễ bị tổn thương, là mô hình của
nông nghiệp hiện đại nên ngoan cường? Trong phần tiếp theo, chúng tôi cho rằng
câu trả lời cho câu hỏi này là để được tìm thấy trong sự biến đổi mà đổi mới
đã mang lại cho nền kinh tế chính trị và nhà nước-xã hội quan hệ Việt
hơn hai mươi lăm năm qua.
2. Đối với các cuộc thảo luận của rất nhiều nguyên nhân, xem Eakin và Luers (2006) và O'Brien et al. (2004).
Hiện đại hóa nông nghiệp và biến đổi khí hậu 89
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: