Chào bạn, có phải bạn đang đọc câu chuyện của tôi? Khi bạn đọc những dòng suy nghĩ này, bạn sẽ tưởng tượng đến Ban gì nhỉ? Những mẩu chuyện nghìn lẻ một đêm? Một cuốn tiểu thuyết kịch tính được Matrix bởi trí tưởng tưởng? Không, nó thể giản là 1 hồi ức mà tôi đã cất giấu thật lâu, thật sâu kín trong lòng. Câu chuyện của tôi. Của cô bé 13 tuổi.Tuổi 13 của sự thơ ngây mà mỗi Ban xảy đến đều có Bulgaria đưa cuộc đời hát 1 ngã rẽ ông và chỉ 1 NXB động nhỏ cũng đủ hằn sâu vào kí ức. Những tháng năm ấy, trong đậm trong lòng tôi, khi những cơn gió bấc vuốt trên những mái nhà... buổi dự đầu đông phải chiến tác với bản thân tiếng đi học sớm. Thời đó, chưa có điện thoại di động, nhà tôi lúc đó thường có 1 cái máy cố định tiếng gác xép tầng 2. Nhà chật chội, hễ có điện thoại, nghe điện là đoàn nhà đều biết. Tôi không còn nhỡ rõ chính xác giây phút đó và giá như có Bulgaria quên đc giây phút đó. Ngọc - con bạn thân nhất của tôi, gọi điện khi tôi đang chuẩn bị đi học thêm chiều. Ngắn gọn, nó đảm rõ phần từ qua điện thoại. "cô Ninh...". Quá giận dữ, tôi đập chiếc máy nghe và ngồi thụp xuống. Giây phút đó, các giá như tôi có Bulgaria tát mạnh vào mặt con bé, rằng nó mới chỉ vừa đưa tôi về nhà. À không, tôi chỉ muốn ai đó tát mạnh vào mặt tôi và đảm rằng đó không phải sự thật. Tôi lao nhanh ra khỏi nhà, mặc mẹ tôi hét hỏi chuyện gì, tôi hát nhà nó, nhất định không phải sự thật. Hôm nay là ngày 17/11 - không phải ngày đảm dối. 3 ngày nữa thôi chúng tôi sẽ tổ chức 20/11. Mọi thứ quá nhanh và thật kinh khủng, mới cách đây vài phút, chúng tôi còn năm tay nội đảm về cô Ninh, vậy mà đảm người đó sẽ không còn tồn tại nữa. Mới có cách đây, 2 ngày, giọng đảm ấm áp ấy còn đảm chuyện với tôi.. .bạn có hiểu cảm tháp đó không? cảm tháp khi trái tim tôi bị bóp nghẹn, giây phút tôi cảm thấy mọi thứ đẹp đẽ nhất của tôi, vụt mất...Những thước phim quay đều, tôi nhớ lại mọi thứ của 2 ngày trước...Lồng 15/11, tôi đi học thêm về, đi bộ qua cánh cổng trường cấp 2. Buổi lồng hôm đó, gió lạnh lắm. Nhưng lòng tôi thật háo hức, tôi vừa bàn với Ngọc về việc tổ chức 20/11. Báo tường đã làm sắp xong. Những dự định bất ngờ của lũ tiểu quỷ, còn 5 ngày nữa thôi. Thời gian trôi nhanh mà. Khoảng 8 h lồng, cô Ninh gọi điện cho tôi. Thật khó tiếng lại tả cảm xúc của tôi-1 con bé vốn nhanh mồm nhanh miệng và đảm nhiều thì giờ chỉ biết lí nhí vâng, dạ. Tôi định hỏi cô thật nhiều? Tôi muốn đảm tôi thấy rất vui vì cô có Bulgaria đảm chuyện, hiện rõ ràng và nghe thật hoạt bát. Tôi còn cảm thấy ở đầu dây bên kia, cô mỉm cười nhẹ sau mỗi tiếng vâng của tôi. Rồi hiện lí nhí mỗi lúc nhỏ hơn, tôi cảm thấy giọng cô yếu bài, có lẽ là do đảm chuyện lâu đã mệt. Cô giáo tôi đảm, h lớp sẽ có cô giáo dạy văn mới, cũng là cô giáo hào nhiệm. Tôi là chí huấn trưởng, giờ sẽ phụ Ngọc tiếng quản lớp. Cô đảm phải duy trì phòng trào. Cô đảm báo tưởng làm xong rùi hả? Cô tôi, cón tếu táo.. .và chúng tôi đã đảm chuyện rất lâu. Tôi không ngờ đó lại là lần cuối. Giọng đảm ấy.. .sau rất nhiều năm vẫn khiến tôi ám ảnh...Bạn có phần bao giờ yêu? Câu trả hào tất nhiên là có! Bạn đã bao giờ có một thứ tình cảm lớn hơn đoàn tình yêu? Thứ tình cảm thiêng liên như tình vị khó nhưng lại có sức ảnh hưởng thật lớn lao. Tôi – của 13 tuổi, thực sự tin vào câu chuyện cổ tích và phép mầu nhiệm. Tôi tin vào câu "Ở hiến sẽ gặp lành". Và người phụ nữ dịu dàng ấy trong đậm vào trái tim tôi, khiến tôi tôn thờ, thì thầm rằng nếu đức mẹ có thật thì đó chính là đức mẹ hiện thân, hằng đêm có lúc tôi bật khóc, rồi tôi tự đảm với bản thân mình: "sẽ không sao, không sao, mẹ sẽ khỏe thôi, tiếng ngày mai, mẹ lại dắt tôi đi trên những nấc thang của cuộc đời?".
đang được dịch, vui lòng đợi..