To Fall in Love With Anyone, Do This한국어로 읽기 Read in Korean点击查看本文中文版 Re dịch - To Fall in Love With Anyone, Do This한국어로 읽기 Read in Korean点击查看本文中文版 Re Việt làm thế nào để nói

To Fall in Love With Anyone, Do Thi

To Fall in Love With Anyone, Do This
한국어로 읽기 Read in Korean
点击查看本文中文版 Read in Chinese
Modern Love
By MANDY LEN CATRON JAN. 9, 2015
Photo

Credit Brian Rea
Advertisement

Continue reading the main story

Continue reading the main storyShare This Page
Email
Share
Tweet
Pin
Save
More
Continue reading the main story

Updated, Feb. 13, 2015 | To try the 36 questions described below, download our free app for your phone, tablet or other device.

Coming in January 2016, Modern Love: The Podcast

More than 20 years ago, the psychologist Arthur Aron succeeded in making two strangers fall in love in his laboratory. Last summer, I applied his technique in my own life, which is how I found myself standing on a bridge at midnight, staring into a man’s eyes for exactly four minutes.

Let me explain. Earlier in the evening, that man had said: “I suspect, given a few commonalities, you could fall in love with anyone. If so, how do you choose someone?”

He was a university acquaintance I occasionally ran into at the climbing gym and had thought, “What if?” I had gotten a glimpse into his days on Instagram. But this was the first time we had hung out one-on-one.

“Actually, psychologists have tried making people fall in love,” I said, remembering Dr. Aron’s study. “It’s fascinating. I’ve always wanted to try it.”

I first read about the study when I was in the midst of a breakup. Each time I thought of leaving, my heart overruled my brain. I felt stuck. So, like a good academic, I turned to science, hoping there was a way to love smarter.

I explained the study to my university acquaintance. A heterosexual man and woman enter the lab through separate doors. They sit face to face and answer a series of increasingly personal questions. Then they stare silently into each other’s eyes for four minutes. The most tantalizing detail: Six months later, two participants were married. They invited the entire lab to the ceremony.

“Let’s try it,” he said.

Let me acknowledge the ways our experiment already fails to line up with the study. First, we were in a bar, not a lab. Second, we weren’t strangers. Not only that, but I see now that one neither suggests nor agrees to try an experiment designed to create romantic love if one isn’t open to this happening.

I Googled Dr. Aron’s questions; there are 36. We spent the next two hours passing my iPhone across the table, alternately posing each question.

They began innocuously: “Would you like to be famous? In what way?” And “When did you last sing to yourself? To someone else?”

But they quickly became probing.

In response to the prompt, “Name three things you and your partner appear to have in common,” he looked at me and said, “I think we’re both interested in each other.”

Continue reading the main story
RELATED COVERAGE

Modern Love: Quiz: The 36 Questions That Lead to Love
Well: Movie Date Night Can Double as Therapy
I grinned and gulped my beer as he listed two more commonalities I then promptly forgot. We exchanged stories about the last time we each cried, and confessed the one thing we’d like to ask a fortuneteller. We explained our relationships with our mothers.

Continue reading the main story
Modern Love College Essay Contest
We invited college students nationwide to open their hearts and laptops and write an essay that tells the truth about what love is like for them today.


Advertisement

Continue reading the main story

The questions reminded me of the infamous boiling frog experiment in which the frog doesn’t feel the water getting hotter until it’s too late. With us, because the level of vulnerability increased gradually, I didn’t notice we had entered intimate territory until we were already there, a process that can typically take weeks or months.

I liked learning about myself through my answers, but I liked learning things about him even more. The bar, which was empty when we arrived, had filled up by the time we paused for a bathroom break.

I sat alone at our table, aware of my surroundings for the first time in an hour, and wondered if anyone had been listening to our conversation. If they had, I hadn’t noticed. And I didn’t notice as the crowd thinned and the night got late.

We all have a narrative of ourselves that we offer up to strangers and acquaintances, but Dr. Aron’s questions make it impossible to rely on that narrative. Ours was the kind of accelerated intimacy I remembered from summer camp, staying up all night with a new friend, exchanging the details of our short lives. At 13, away from home for the first time, it felt natural to get to know someone quickly. But rarely does adult life present us with such circumstances.

The moments I found most uncomfortable were not when I had to make confessions about myself, but had to venture opinions about my partner. For example: “Alternate sharing something you consider a positive characteristic of your partner, a total of five items” (Question 22), and “Tell your partner what you like about them; be very honest this time saying things you might not say to someone you’ve just met” (Question 28).

Conversation Starters
What We Learned While Eating Ice Cream
Review: ‘What Pet Should I Get?,’ a New Book From Dr. Seuss
Farewell, My Lovely Cigarettes
Walking New York
The Moral Bucket List
See More »

Much of Dr. Aron’s research focuses on creating interpersonal closeness. In particular, several studies investigate the ways we incorporate others into our sense of self. It’s easy to see how the questions encourage what they call “self-expansion.” Saying things like, “I like your voice, your taste in beer, the way all your friends seem to admire you,” makes certain positive qualities belonging to one person explicitly valuable to the other.

It’s astounding, really, to hear what someone admires in you. I don’t know why we don’t go around thoughtfully complimenting one another all the time.

We finished at midnight, taking far longer than the 90 minutes for the original study. Looking around the bar, I felt as if I had just woken up. “That wasn’t so bad,” I said. “Definitely less uncomfortable than the staring into each other’s eyes part would be.”

Advertisement

Continue reading the main story

Advertisement

Continue reading the main story

He hesitated and asked. “Do you think we should do that, too?”

“Here?” I looked around the bar. It seemed too weird, too public.

“We could stand on the bridge,” he said, turning toward the window.

The night was warm and I was wide-awake. We walked to the highest point, then turned to face each other. I fumbled with my phone as I set the timer.

“O.K.,” I said, inhaling sharply.

“O.K.,” he said, smiling.

I’ve skied steep slopes and hung from a rock face by a short length of rope, but staring into someone’s eyes for four silent minutes was one of the more thrilling and terrifying experiences of my life. I spent the first couple of minutes just trying to breathe properly. There was a lot of nervous smiling until, eventually, we settled in.

I know the eyes are the windows to the soul or whatever, but the real crux of the moment was not just that I was really seeing someone, but that I was seeing someone really seeing me. Once I embraced the terror of this realization and gave it time to subside, I arrived somewhere unexpected.

I felt brave, and in a state of wonder. Part of that wonder was at my own vulnerability and part was the weird kind of wonder you get from saying a word over and over until it loses its meaning and becomes what it actually is: an assemblage of sounds.

So it was with the eye, which is not a window to anything but rather a clump of very useful cells. The sentiment associated with the eye fell away and I was struck by its astounding biological reality: the spherical nature of the eyeball, the visible musculature of the iris and the smooth wet glass of the cornea. It was strange and exquisite.

When the timer buzzed, I was surprised — and a little relieved. But I also felt a sense of loss. Already I was beginning to see our evening through the surreal and unreliable lens of retrospect.

Most of us think about love as something that happens to us. We fall. We get crushed.

But what I like about this study is how it assumes that love is an action. It assumes that what matters to my partner matters to me because we have at least three things in common, because we have close relationships with our mothers, and because he let me look at him.

I wondered what would come of our interaction. If nothing else, I thought it would make a good story. But I see now that the story isn’t about us; it’s about what it means to bother to know someone, which is really a story about what it means to be known.

It’s true you can’t choose who loves you, although I’ve spent years hoping otherwise, and you can’t create romantic feelings based on convenience alone. Science tells us biology matters; our pheromones and hormones do a lot of work behind the scenes.

But despite all this, I’ve begun to think love is a more pliable thing than we make it out to be. Arthur Aron’s study taught me that it’s possible — simple, even — to generate trust and intimacy, the feelings love needs to thrive.

You’re probably wondering if he and I fell in love. Well, we did. Although it’s hard to credit the study entirely (it may have happened anyway), the study did give us a way into a relationship that feels deliberate. We spent weeks in the intimate space we created that night, waiting to see what it could become.

Love didn’t happen to us. We’re in love because we each made the choice to be.

Mandy Len Catron teaches writing at the University of British Columbia in Vancouver and is working on a book about the dangers of love stories.

Sign up to receive our NYT Living newsletter, a weekly roundup of lifestyle news from the Style, Travel, Food and Home sections delivered to your inbox.

A version of
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Rơi vào tình yêu với bất cứ ai, làm điều này한국어로 읽기 đọc bằng tiếng Triều tiên点击查看本文中文版 đọc bằng tiếng Trung QuốcHiện đại tình yêuBởi MANDY LEN CATRON JAN. 9, 2015ẢnhTín dụng Brian ReaQuảng cáoTiếp tục đọc những câu chuyện chínhTiếp tục đọc storyShare chính Trang nàyThư điện tửChia sẻTweetMã pinTiết kiệmHơnTiếp tục đọc những câu chuyện chínhCập Nhật, 13 tháng hai năm 2015 | Để thử những câu hỏi 36 mô tả dưới đây, tải về của chúng tôi ứng dụng miễn phí cho điện thoại của bạn, máy tính bảng hoặc thiết bị khác.Đến vào tháng 1 năm 2016, hiện đại tình yêu: PodcastHơn 20 năm trước đây, nhà tâm lý học Arthur Aron đã thành công trong làm hai người lạ say mê trong phòng thí nghiệm của mình. Mùa hè năm ngoái, tôi áp dụng kỹ thuật của ông trong cuộc sống của riêng tôi, mà là làm thế nào tôi tìm thấy bản thân mình đứng trên một cây cầu lúc nửa đêm, nhìn chằm chằm vào mắt của một người đàn ông chính xác bốn phút.Hãy để tôi giải thích. Trước đó vào buổi tối, mà người đàn ông đã nói: "tôi nghi ngờ, cho một vài commonalities, bạn có thể rơi vào tình yêu với bất cứ ai. Nếu vậy, làm thế nào để bạn chọn một ai đó?"Ông là một người quen đại học tôi thỉnh thoảng chạy vào phòng tập thể dục leo và đã nghĩ rằng, "Cái gì nếu?" Tôi đã nhận một cái nhìn vào ngày của mình trên Instagram. Nhưng đây là lần đầu tiên chúng tôi đã treo ra huấn."Trên thực tế, nhà tâm lý học đã cố gắng làm cho người dân rơi vào tình yêu," tôi đã nói, ghi nhớ nghiên cứu tiến sĩ Aron. "Nó là hấp dẫn. Tôi đã luôn luôn muốn thử nó."Tôi lần đầu tiên đọc về nghiên cứu khi tôi đã ở giữa một tan rã. Mỗi khi tôi nghĩ về để lại, trái tim tôi bác bỏ bộ não của tôi. Tôi cảm thấy bị mắc kẹt. Vì vậy, như một học tốt, tôi đã chuyển sang khoa học, Hy vọng có là một cách để yêu thông minh hơn.Tôi đã giải thích nghiên cứu để người quen đại học của tôi. Một người đàn ông dị tính và người phụ nữ nhập phòng thí nghiệm thông qua cửa ra vào riêng biệt. Họ ngồi mặt đối mặt và trả lời một loạt câu hỏi cá nhân ngày càng. Sau đó họ nhìn chằm chằm âm thầm vào mắt của nhau trong bốn phút. Các chi tiết Đặt trêu ngươi: sáu tháng sau đó, hai người tham gia đã kết hôn. Họ mời các phòng thí nghiệm toàn bộ để buổi lễ."Hãy thử nó," ông nói.Hãy để tôi xác nhận những cách thử nghiệm của chúng tôi đã không lên đường với nghiên cứu. Trước tiên, chúng tôi đã ở một quán bar, không phải là một phòng thí nghiệm. Thứ hai, chúng tôi không phải là người lạ. Không chỉ vậy, nhưng tôi thấy bây giờ mà một trong những gợi ý không đồng ý để thử một thử nghiệm được thiết kế để tạo ra tình yêu lãng mạn nếu một không phải là mở cửa cho điều này xảy ra.Tôi Googled tiến sĩ Aron của câu hỏi; có 36. Chúng tôi đã dành hai giờ tiếp theo đi qua iPhone của tôi trên bàn, xen kẽ đặt ra mỗi câu hỏi.Họ bắt đầu innocuously: "bạn có muốn để được nổi tiếng? Trong cách gì?" Và "khi đã làm bạn cuối hát cho chính mình? Để một người nào khác?"Nhưng họ nhanh chóng trở thành thăm dò.Đáp ứng nhanh chóng, "tên ba điều bạn và đối tác của bạn dường như có chung", ông nhìn tôi và nói rằng, "Tôi nghĩ rằng chúng ta đều quan tâm đến nhau."Tiếp tục đọc những câu chuyện chínhLIÊN QUAN ĐẾN BẢO HIỂMHiện đại tình yêu: Đố: những câu hỏi 36 mà dẫn đến tình yêuTốt: Phim ngày đêm có thể tăng gấp đôi như trị liệuTôi grinned và gulped bia của tôi như ông liệt kê hai thêm commonalities tôi sau đó nhanh chóng quên. Chúng tôi đã trao đổi những câu chuyện về thời gian qua chúng tôi từng khóc, và thú nhận một trong những điều chúng tôi muốn hỏi một fortuneteller. Chúng tôi giải thích các mối quan hệ với bà mẹ của chúng tôi.Tiếp tục đọc những câu chuyện chínhHiện đại tình yêu trường cao đẳng tiểu luận cuộc thiChúng tôi mời sinh viên đại học trên toàn quốc để mở trái tim và máy tính xách tay của họ và viết một bài luận nói lên sự thật về những gì thích cũng giống như cho họ vào ngày hôm nay.Quảng cáoTiếp tục đọc những câu chuyện chínhNhững câu hỏi này nhắc nhở tôi về thử nghiệm ếch sôi nổi tiếng trong đó con ếch không cảm thấy nước nhận nóng hơn cho đến khi quá muộn. Với chúng tôi, bởi vì mức độ tổn thương tăng dần dần, tôi đã không nhận thấy chúng tôi đã nhập vào lãnh thổ thân mật cho đến khi chúng tôi đã có, một quá trình mà thường có thể mất vài tuần hoặc vài tháng.Tôi thích tìm hiểu về bản thân mình thông qua các câu trả lời của tôi, nhưng tôi thích học hỏi những điều về anh ta hơn. Thanh, đó là sản phẩm nào khi chúng tôi đến, đã lấp đầy bởi thời gian chúng tôi tạm dừng cho một break phòng tắm.Tôi ngồi một mình ở bàn làm việc của chúng tôi, nhận thức của môi trường xung quanh của tôi lần đầu tiên trong một giờ, và tự hỏi nếu bất cứ ai có lắng nghe cuộc đàm thoại của chúng tôi. Nếu họ đã có, tôi đã không nhận thấy. Và tôi đã không nhận thấy như đám đông mỏng và đêm đã trễ.We all have a narrative of ourselves that we offer up to strangers and acquaintances, but Dr. Aron’s questions make it impossible to rely on that narrative. Ours was the kind of accelerated intimacy I remembered from summer camp, staying up all night with a new friend, exchanging the details of our short lives. At 13, away from home for the first time, it felt natural to get to know someone quickly. But rarely does adult life present us with such circumstances.The moments I found most uncomfortable were not when I had to make confessions about myself, but had to venture opinions about my partner. For example: “Alternate sharing something you consider a positive characteristic of your partner, a total of five items” (Question 22), and “Tell your partner what you like about them; be very honest this time saying things you might not say to someone you’ve just met” (Question 28).Conversation StartersWhat We Learned While Eating Ice CreamReview: ‘What Pet Should I Get?,’ a New Book From Dr. SeussFarewell, My Lovely CigarettesWalking New YorkThe Moral Bucket ListSee More »Much of Dr. Aron’s research focuses on creating interpersonal closeness. In particular, several studies investigate the ways we incorporate others into our sense of self. It’s easy to see how the questions encourage what they call “self-expansion.” Saying things like, “I like your voice, your taste in beer, the way all your friends seem to admire you,” makes certain positive qualities belonging to one person explicitly valuable to the other.It’s astounding, really, to hear what someone admires in you. I don’t know why we don’t go around thoughtfully complimenting one another all the time.We finished at midnight, taking far longer than the 90 minutes for the original study. Looking around the bar, I felt as if I had just woken up. “That wasn’t so bad,” I said. “Definitely less uncomfortable than the staring into each other’s eyes part would be.”AdvertisementContinue reading the main storyAdvertisementContinue reading the main storyHe hesitated and asked. “Do you think we should do that, too?”“Here?” I looked around the bar. It seemed too weird, too public.“We could stand on the bridge,” he said, turning toward the window.The night was warm and I was wide-awake. We walked to the highest point, then turned to face each other. I fumbled with my phone as I set the timer.“O.K.,” I said, inhaling sharply.“O.K.,” he said, smiling.I’ve skied steep slopes and hung from a rock face by a short length of rope, but staring into someone’s eyes for four silent minutes was one of the more thrilling and terrifying experiences of my life. I spent the first couple of minutes just trying to breathe properly. There was a lot of nervous smiling until, eventually, we settled in.I know the eyes are the windows to the soul or whatever, but the real crux of the moment was not just that I was really seeing someone, but that I was seeing someone really seeing me. Once I embraced the terror of this realization and gave it time to subside, I arrived somewhere unexpected.I felt brave, and in a state of wonder. Part of that wonder was at my own vulnerability and part was the weird kind of wonder you get from saying a word over and over until it loses its meaning and becomes what it actually is: an assemblage of sounds.So it was with the eye, which is not a window to anything but rather a clump of very useful cells. The sentiment associated with the eye fell away and I was struck by its astounding biological reality: the spherical nature of the eyeball, the visible musculature of the iris and the smooth wet glass of the cornea. It was strange and exquisite.When the timer buzzed, I was surprised — and a little relieved. But I also felt a sense of loss. Already I was beginning to see our evening through the surreal and unreliable lens of retrospect.Most of us think about love as something that happens to us. We fall. We get crushed.But what I like about this study is how it assumes that love is an action. It assumes that what matters to my partner matters to me because we have at least three things in common, because we have close relationships with our mothers, and because he let me look at him.I wondered what would come of our interaction. If nothing else, I thought it would make a good story. But I see now that the story isn’t about us; it’s about what it means to bother to know someone, which is really a story about what it means to be known.It’s true you can’t choose who loves you, although I’ve spent years hoping otherwise, and you can’t create romantic feelings based on convenience alone. Science tells us biology matters; our pheromones and hormones do a lot of work behind the scenes.But despite all this, I’ve begun to think love is a more pliable thing than we make it out to be. Arthur Aron’s study taught me that it’s possible — simple, even — to generate trust and intimacy, the feelings love needs to thrive.You’re probably wondering if he and I fell in love. Well, we did. Although it’s hard to credit the study entirely (it may have happened anyway), the study did give us a way into a relationship that feels deliberate. We spent weeks in the intimate space we created that night, waiting to see what it could become.Love didn’t happen to us. We’re in love because we each made the choice to be.Mandy Len Catron teaches writing at the University of British Columbia in Vancouver and is working on a book about the dangers of love stories.Sign up to receive our NYT Living newsletter, a weekly roundup of lifestyle news from the Style, Travel, Food and Home sections delivered to your inbox.A version of
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Để Fall in Love với ai, làm điều này
한국어 로 읽기 đọc ở Hàn Quốc
点击查看本文中文版đọc ở Trung Quốc
hiện đại Tình yêu
By Mandy LEN Catron tháng một 9, 2015
Ảnh Credit Brian Rea Quảng cáo Tiếp tục đọc câu chuyện chính Tiếp tục đọc các storyShare chính trang này Email Share Tweet Pin Lưu More Tiếp tục đọc câu chuyện chính Cập nhật, 13 tháng 2 năm 2015 | Để thử 36 câu hỏi được mô tả dưới đây, tải ứng dụng miễn phí của chúng tôi cho điện thoại, máy tính bảng hoặc thiết bị khác. Sắp tới trong tháng 1 năm 2016, Modern Love: The Podcast Hơn 20 năm trước đây, các nhà tâm lý học Arthur Aron đã thành công trong việc đưa hai người xa lạ rơi vào tình yêu trong phòng thí nghiệm của ông. Mùa hè năm ngoái, tôi áp dụng kỹ thuật của anh trong cuộc sống của riêng tôi, mà là làm thế nào tôi thấy mình đứng trên một cây cầu vào lúc nửa đêm, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của một con người cho chính xác bốn phút. Hãy để tôi giải thích. Trước đó vào buổi tối, người đàn ông đã nói: "Tôi nghi ngờ, đưa ra một vài điểm chung, bạn có thể rơi vào tình yêu với bất cứ ai. Nếu vậy, làm thế nào để bạn chọn một người nào đó? "Ông ta là một người quen đại học, tôi thỉnh thoảng chạy vào trong phòng tập thể dục leo núi và đã nghĩ," Điều gì xảy ra nếu? "Tôi đã nhận được một cái nhìn thoáng qua vào ngày của mình trên Instagram. Nhưng đây là lần đầu tiên chúng tôi đã treo ra one-on-one. "Trên thực tế, tâm lý học đã cố gắng làm cho mọi người rơi vào tình yêu," tôi nói, ghi nhớ nghiên cứu của Tiến sĩ Aron. "Nó thật hấp dẫn. Tôi đã luôn luôn muốn thử nó. "Lần đầu tiên tôi đọc về nghiên cứu này khi tôi ở giữa một cuộc chia tay. Mỗi lần tôi nghĩ đến việc rời khỏi, trái tim tôi đã bác bỏ bộ não của tôi. Tôi cảm thấy bị mắc kẹt. Vì vậy, giống như một quả học tập tốt, tôi quay sang khoa học, hy vọng có một cách để yêu thông minh hơn. Tôi giải thích nghiên cứu để người quen đại học của tôi. Một người đàn ông và người phụ nữ dị tính nhập vào phòng thí nghiệm thông qua các cửa ra vào riêng biệt. Họ ngồi mặt đối mặt và trả lời một loạt các câu hỏi ngày càng cá nhân. Sau đó, họ nhìn chằm chằm vào đôi mắt âm thầm của nhau cho bốn phút. Các chi tiết trêu ngươi nhất: Sáu tháng sau, hai người tham gia đã kết hôn. Họ mời toàn bộ phòng thí nghiệm cho buổi lễ. "Chúng ta hãy thử nó", ông nói. Hãy để tôi thừa nhận những cách thử nghiệm của chúng tôi đã không thẳng hàng với nghiên cứu. Đầu tiên, chúng ta đang ở trong một quán bar, không phải là một phòng thí nghiệm. Thứ hai, chúng tôi đã không còn xa lạ. Không chỉ có vậy, nhưng bây giờ tôi thấy rằng một trong những không thấy và cũng không đồng ý thử một thí nghiệm được thiết kế để tạo ra tình yêu lãng mạn nếu không phải là mở để điều này xảy ra. Câu hỏi tôi google TS của Aron; có 36. Chúng tôi đã dành hai giờ tiếp theo trôi qua iPhone của tôi trên bàn, luân phiên đặt ra mỗi câu hỏi. Họ bắt đầu kín đáo: "Bạn có muốn được nổi tiếng? Bằng cách cái gì? "Và" Khi nào thì cuối cùng hát cho chính mình? Để người khác? "Nhưng họ nhanh chóng trở thành thăm dò. Để đáp ứng kịp thời," Tên ba điều bạn và đối tác của bạn có vẻ có điểm chung, "ông nhìn tôi và nói," Tôi nghĩ rằng chúng ta đều quan tâm đến nhau . "Tiếp tục đọc câu chuyện chính LIÊN QUAN BẢO HIỂM Modern Love: Quiz: 36 câu hỏi đó Dẫn đến tình yêu Vâng: Movie Date Night có thể đôi khi Therapy Tôi cười và nuốt nước bọt bia của tôi như ông liệt kê thêm hai điểm chung tôi sau đó nhanh chóng quên. Chúng tôi đã trao đổi những câu chuyện về lần cuối cùng mỗi chúng ta đã khóc, và thú nhận một điều chúng ta muốn hỏi một thầy bói. Chúng tôi giải thích mối quan hệ của chúng tôi với các bà mẹ của chúng tôi. Tiếp tục đọc câu chuyện chính Modern Tình yêu Trường Essay Contest Chúng tôi mời các sinh viên đại học trong cả nước để mở rộng trái tim và máy tính xách tay của họ và viết một bài luận mà nói thật về những gì tình yêu cũng giống như đối với họ ngày hôm nay. Quảng cáo Tiếp tục đọc Câu chuyện chính Các câu hỏi làm tôi nhớ lại thí nghiệm ếch sôi nổi tiếng, trong đó ếch không cảm thấy nước trở nên nóng hơn cho đến khi quá muộn. Với chúng tôi, bởi vì mức độ dễ bị tổn thương tăng dần, tôi đã không nhận thấy chúng ta đã tiến vào lãnh thổ thân mật cho đến khi chúng tôi đã có mặt, một quá trình thường có thể mất vài tuần hoặc vài tháng. Tôi thích tìm hiểu về bản thân mình thông qua các câu trả lời của tôi, nhưng tôi thích học tập điều về anh ấy hơn. Thanh, mà là trống rỗng, khi chúng tôi đến, đã được lấp đầy bởi những lần chúng tôi dừng lại nghỉ ngơi tắm. Tôi ngồi một mình ở bàn của chúng tôi, nhận thức của môi trường xung quanh của mình lần đầu tiên trong một giờ, và tự hỏi nếu có ai đã được nghe buổi đàm thoại của chúng ta. Nếu họ đã có, tôi đã không nhận thấy. Và tôi đã không nhận thấy khi đám đông mỏng và đêm đã muộn. Chúng ta đều có một câu chuyện của bản thân mà chúng tôi cung cấp đến người lạ, người quen, nhưng câu hỏi của bác sĩ Aron làm cho nó không thể dựa trên câu chuyện đó. Chúng ta là loại thân mật tăng tốc Tôi nhớ từ trại hè, ở lại suốt đêm với một người bạn mới, trao đổi các chi tiết của cuộc sống ngắn của chúng tôi. Tại 13, cách xa nhà lần đầu tiên, nó cảm thấy tự nhiên để nhận biết một người nào đó một cách nhanh chóng. Nhưng hiếm khi nào cuộc sống của người lớn chúng ta trình bày với hoàn cảnh như vậy. Những khoảnh khắc tôi thấy khó chịu nhất là không phải khi tôi đã ra đầu thú về bản thân mình, nhưng đã phải mạo hiểm ý kiến về đối tác của tôi. Ví dụ: "chia sẻ thay thế một cái gì đó bạn xem xét một đặc điểm tích cực của các đối tác của bạn, tổng cộng có năm mục" (Câu 22), và "Tell đối tác của bạn những gì bạn thích về họ; là rất trung thực lần này nói những điều bạn có thể không nói với ai đó bạn vừa gặp "(Câu 28). Conversation Starters gì chúng tôi học được khi ăn uống Ice Cream xét:" Những gì thú nuôi tôi nên lấy ?, 'Sách mới từ Dr. Seuss Farewell, Thuốc lá đáng yêu của tôi đi bộ New York The Moral Bucket Danh sách Xem thêm »Phần lớn nghiên cứu của Tiến sĩ Aron tập trung vào việc tạo ra sự gần gũi giữa các cá nhân. Đặc biệt, một số nghiên cứu điều tra về cách chúng tôi kết hợp những người khác vào cảm giác về lòng tự. Thật dễ dàng để xem làm thế nào các câu hỏi khuyến khích những gì họ gọi là "tự mở rộng." Nói những thứ như, "Tôi thích giọng nói của bạn, hương vị của bạn trong bia, cách tất cả bạn bè của bạn có vẻ ngưỡng mộ bạn," làm cho những phẩm chất tích cực thuộc một người rõ ràng có giá trị cho người khác. Đó là kinh ngạc, thực sự, để nghe những gì người khác ngưỡng mộ trong bạn. Tôi không biết lý do tại sao chúng ta không đi xung quanh chu đáo khen nhau tất cả các thời gian. Chúng tôi kết thúc lúc nửa đêm, uống lâu hơn 90 phút cho việc nghiên cứu ban đầu. Nhìn quanh quán bar, tôi cảm thấy như thể tôi vừa thức dậy. "Đó không phải là xấu như vậy," tôi nói. "Chắc chắn ít khó chịu hơn so với nhìn chằm chằm vào mắt nhau một phần sẽ được." Quảng cáo Tiếp tục đọc câu chuyện chính Quảng cáo Tiếp tục đọc câu chuyện chính Anh ngập ngừng và hỏi. "Bạn có nghĩ rằng chúng ta nên làm điều đó, phải không?" "Ở đây?" Tôi nhìn quanh quầy bar. Nó dường như quá lạ, quá công cộng. "Chúng tôi có thể đứng trên cầu," ông nói, quay về phía cửa sổ. Trời đêm ấm áp và tôi rất tỉnh táo. Chúng tôi đi đến điểm cao nhất, sau đó quay lại đối mặt nhau. Tôi mò mẫm với điện thoại của tôi khi tôi thiết lập bộ đếm thời gian. "OK," tôi nói, hít mạnh. "OK," ông nói, mỉm cười. Tôi đã trượt tuyết dốc đứng và treo lên một mặt đá bằng một chiều dài ngắn của sợi dây thừng, nhưng nhìn chằm chằm vào đôi mắt của ai đó cho bốn phút im lặng là một trong những kinh nghiệm ly kỳ hơn và đáng sợ trong cuộc đời tôi. Tôi đã dành vài phút đầu tiên của chỉ cố gắng để hít thở đúng cách. Có rất nhiều lo lắng mỉm cười cho đến khi, cuối cùng, chúng tôi giải quyết trong. Tôi biết đôi mắt là cửa sổ tâm hồn hay bất cứ điều gì, nhưng mấu chốt thực của thời điểm này không phải chỉ là tôi đã thực sự nhìn thấy một người nào đó, nhưng mà tôi đã nhìn thấy ai đó thực sự nhìn thấy tôi. Một khi tôi ôm nỗi kinh hoàng của sự nhận thức này và đã cho nó thời gian để lắng xuống, tôi đến một nơi nào đó bất ngờ. Tôi cảm thấy dũng cảm, và trong một trạng thái kỳ diệu. Phần của tự hỏi đó là tại lỗ hổng của riêng tôi và một phần là loại kỳ lạ của tự hỏi bạn nhận được từ nói một lời nào hơn và hơn cho đến khi nó mất đi ý nghĩa của nó và trở thành những gì nó thực sự là:. Một tập hợp của những âm thanh Vì vậy, nó là bằng mắt, mà không phải là một cửa sổ để bất cứ điều gì mà là một cụm tế bào rất hữu ích. Tình cảm gắn liền với con mắt biến mất và tôi đã bị sốc bởi thực tế sinh học đáng kinh ngạc của nó: tính chất hình cầu của nhãn cầu, các cơ bắp có thể nhìn thấy của mống mắt và kính ướt mịn của giác mạc. Thật kỳ lạ và tinh tế. Khi thời gian buzzed, tôi đã rất ngạc nhiên - và một chút nhẹ nhõm. Nhưng tôi cũng cảm thấy một cảm giác mất mát. Tôi đã được bắt đầu thấy buổi tối của chúng tôi thông qua các ống kính siêu thực và đáng tin cậy của hồi tưởng lại. Hầu hết chúng ta nghĩ về tình yêu như một cái gì đó xảy ra với chúng ta. Chúng ta rơi. Chúng tôi bị đè bẹp. Nhưng những gì tôi thích về nghiên cứu này là làm thế nào nó giả định rằng tình yêu là một hành động. Nó giả định rằng những gì quan trọng với đối tác của tôi quan trọng đối với tôi bởi vì chúng tôi có ít nhất ba điểm chung, bởi vì chúng tôi có mối quan hệ chặt chẽ với các bà mẹ của chúng ta, và vì anh cho tôi nhìn anh ấy. Tôi tự hỏi điều gì sẽ đến trong tương tác của chúng tôi. Nếu không có gì khác, tôi nghĩ rằng nó sẽ làm cho một câu chuyện hay. Nhưng bây giờ tôi thấy rằng câu chuyện không phải là về chúng ta; nó về những gì nó có nghĩa là phải bận tâm để biết một người nào đó, mà thực sự là một câu chuyện về những gì nó có nghĩa là để được nổi tiếng. Đó là sự thật bạn không thể chọn những người yêu thương bạn, mặc dù tôi đã dành nhiều năm để hy vọng nếu không, và bạn không thể tạo ra cảm xúc lãng mạn dựa trên sự tiện lợi một mình. Khoa học cho chúng ta biết những vấn đề sinh học; pheromones và hormone của chúng tôi làm rất nhiều công việc phía sau hậu trường. Nhưng bất chấp tất cả điều này, tôi đã bắt đầu nghĩ rằng tình yêu là một điều dễ uốn hơn chúng ta làm cho nó ra được. Nghiên cứu Arthur Aron đã dạy tôi rằng nó có thể - đơn giản, thậm chí - để tạo lòng tin và sự thân mật, những cảm giác yêu cầu để phát triển mạnh. Có lẽ bạn đang tự hỏi nếu anh và tôi đã yêu. Vâng, chúng tôi đã làm. Mặc dù thật khó để tín dụng nghiên cứu hoàn toàn (nó có thể đã xảy ra anyway), nghiên cứu này đã cung cấp cho chúng ta một con đường vào một mối quan hệ mà cảm thấy chủ ý. Chúng tôi đã dành tuần trong không gian thân mật, chúng tôi tạo ra đêm đó, chờ đợi để xem những gì nó có thể trở thành. Tình yêu đã không xảy ra với chúng ta. Chúng tôi đang ở trong tình yêu bởi vì mỗi chúng ta đã lựa chọn được. Mandy Len Catron dạy viết tại Đại học British Columbia ở Vancouver và đang làm việc trên một cuốn sách về sự nguy hiểm của những câu chuyện tình yêu. Đăng ký để nhận bản tin NYT sống của chúng tôi, một roundup hàng tuần tin tức lối sống từ Style, Du lịch, Thực phẩm và Home phần gửi đến hộp thư của bạn. Một phiên bản của



































































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: