Welcome to Riddle Manor.

Welcome to Riddle Manor."Harry's at

Welcome to Riddle Manor."

Harry's attention was drawn to the high, raspy voice and couldn't help but stare. It was the same pitiful gnomish figure he'd seen when he accidentally entered one of Marvolo's visions. Still, seeing it for the second time didn't really prepare Harry for the disgusted awe felt seeing it in real life.

The voice came from this sickly looking creature, so small that if it stood up, it would only come up to Harry's chest. As it was, it was sitting in this metal contraption that reminded Harry of a wheel-less scooter. Despite its seemingly vulnerable state, Harry knew better than to underestimate this golem creature, because even without his scar, he could feel the pressure of dark power pressing against his skin like a physical entity. It made Harry's skin tingle delightfully, like a dozen pepper-ups, and it was all he could do to keep from just sinking mindlessly into it.

Thankfully, almost all of its attention was on Marvolo-the two souls face to face for the first time, studying each other critically.

"Ssso you are the firssst and lassst pieces of me…" Voldemort was the first to break the silence, his voice thin and reedy and had a hissy undertone to it. "Fassscinating…but why have you only come to me now so many years, and bringing company as well…?"

"You, of course, know Severus Snape…" Marvolo began.

At this the little golem's red eyes narrowed. "Yesss, the traitor… Ssso many have betrayed me..."

Marvolo did not acknowledge this. "And Harry Potter."

This got a more dramatic reaction out of the golem. Magic spiked in the air, lashing out angrily, and Harry flinched. He resisted the urge to hide himself behind Severus though, and instead stuck his chin out stubbornly.

"The Traitor I can understand, but why, my horcrux, did you bring the Brat here!" Voldemort demanded, and then his eyes glistened like a predator. Off to the side, the snake swayed in agitation, and Harry squirmed underneath the gaze of those intense red orbs-orbs that were nothing like the warmth of Marvolo's. These were like the muddy rust of dried blood, and the sheer hatred and rage in them made Harry feel completely vulnerable even with his wand grasped firmly in his hand. "Unlesss you mean for the boy…"

"No!" Marvolo said firmly. "You are consumed by hatred and revenge. This boy will serve us better alive than dead."

"He was the one to cast me from my body!" Voldemort snarled, trembling with fury. Harry's scar pinched uncomfortably, sensing the echoes of Voldemort's temper too.

"Because we acted impetuously and without thought," Marvolo argued back. "I have heard the rest of the prophesy, something we should have done before we attacked that night."

Voldemort's attention was momentarily distracted by the Prophesy. "Then speak it, and I will decide on the boy's use."

Marvolo dutifully recited the words.

The one with the power to vanquish the Dark Lord approaches, born as the seventh month dies,

The Lord of Dark will mark him, The Lord of Light will raise him.

A final Choice made, a final Change endured…then he will win the Eternal Struggle…

Both paths are wrought, but only one is walked.

The one of both Light and Dark approaches, born as the seventh month dies…

Voldemort had him repeated it once more. "And you believe the boy has chosen the Dark path."

Harry couldn't help but be impressed. Alone and in only a few minutes, he had come to the same conclusion they had. Voldemort might be reduced to this pathetic golem form and insane to boot, but no one could say the man wasn't brilliant.

Marvolo nodded.

"And you don't think he'll betray me?" Voldemort hissed, looking disgusted at his other self. "I never thought myself so gullible before."

"It is obvious that in removing me from your soul," Marvolo growled back. "That you have also removed all your wisdom as well."

"Insolence….You are but a mere horcrux…the useless parts…"

"The BEST parts of you!" Marvolo declared. "We've shred ourselves to the point of near nonexistence. Look at what you've become. Too little of your soul left to even properly fill a golem's body. Pathetic…" he spat.

"I will be restored greater and more terrifying than ever before," Voldemort returned. "The Resurrection of Democles…"

"Requires the blood of an enemy, taken against his will," Marvolo overrode him, obviously knowing what Voldemort was talking about. "But Harry Potter is no longer our enemy. You know the most potent sacrifice is one that is willingly given."

Voldemort snorted. "You would have me believe that Dumbledore's Golden Boy is willing to submit to the ritual that would resurrect the murderer of his parents?"

"See for yourself."

Both Harry and Severus looked startled by Marvolo's offer.

"I believe I shall," Voldemort replied and turned his red eyes towards a nervous Harry. "Kneel, Boy, and look into my eyes."

Instead of instantly complying, Harry looked to Marvolo for a clue of what he should do.

"Harry Potter is mine," Marvolo interjected. "He will submit to you after our merge is complete."

Voldemort snarled at this, but grudgingly nodded. "Step forward then, Brat."

Getting confirmation from Marvolo, Harry tried to steady his nerves and stepped forward, forcing his green eyes to focus on those fathomless red ones, and lowered all of his occlumancy shields.

Harry had prepared himself for the stabbing pain of having his mind invaded by the Dark Lord, certain that the man would not care about being gentle or about Harry's comfort. And it was slightly uncomfortable, having all your memories sifted through at lightening speed, but it was not even a fraction of what he had feared. In fact, having the Dark Lord, while much more powerful, back inside his mind felt oddly familiar and comfortable…Like Marvolo's soul had returned home.

Finally, after who knows how long, Voldemort pulled out and threw his head back, cackling so hard Harry feared he might fall out of his magical seat. "Oh the irony!" Voldemort continued to crow. "That Old Fool doesn't even realize he's already lost!"

Marvolo smirked back, looking all too smug. It wasn't a reaction Harry saw on his friend very often. "I had come to the same conclusions myself."

"The boy's magic is strong, I will concede to that," Voldemort admitted, now studying Harry like he was some kind of fascinating potion's ingredient.

One spidery hand reached up, and Harry forced himself not to pull away, but it didn't touch him. It only hovered inches over his skin as if tracing his magical aura.

"Yes…quite exquisite…" he hissed. For a moment, Voldemort' red eyes fluttered close as he tasted, and Harry felt the hairs on his skin rise up.

Without thinking, he allowed his chakra centers to open a little to get a better feel of Voldemort's power, but he wasn't prepared for the sudden influx of rich, dark, forbidden magic that suddenly rushed in. Sweat broke over his forehead, his heart hammered in his chest, and Harry gave an involuntary moan of pleasure. If he could see himself, he would've seen how his hair and clothes whipped around him in a frenzy and how his eyes feverishly glowed as bright as the Avada Kedavera. But all he knew was the power coursing through his body.

It was the most amazing thing Harry had ever felt. Marvolo felt like this too, but nothing to this degree. It was so invigorating, a hundred times better than winning his first Quidditch game, better than even the rush of magic when he first grasped his wand. It was incredible, and Harry just wanted to loose himself into it and never come back out.

Off to the side, the large serpent writhed in pleasure amongst its coils.

And then the flow of magic was suddenly cut off. Harry almost toppled over, having given himself over so completely to the magic. Blinking dazedly, he was surprised to find Marvolo had come between him and Voldemort, and then someone…Severus, Harry realized, had grabbed him under his arms and dragged him backwards.

Harry whimpered in protest, not wanting leave that intoxicating magic. But then, his head was finally beginning to clear. He shot Severus an embarrassed glance, to which he only got a disapproving look in return.

Voldemort, too, was not pleased for having Harry ripped away from him and snarled viciously. While both Severus and Harry flinched at the angry energy that whipped out at them, Marvolo stood firm against the storm, seemingly not at all affected. In fact, it almost looked like he was thriving in this whirlwind of magic.

"If you are quite through," Marvolo said contemptuously. "We have business to discuss."

It was obvious Voldemort wasn't happy about this, but conceded to the necessity.

Severus and Harry took the two empty wing backed chairs, and Marvolo wrapped himself around Harry's back. While this was nothing strange between them, Harry got the feeling that Marvolo was sending a rather possessive message to Voldemort. Harry didn't mind at all. In fact, this entire meeting had unnerved him, and having Marvolo wrapped around him again was a source of comfort that Harry wasn't ashamed to take advantage of.

And then the large snake began slithering towards them. Everyone paused to see what she was going to do. It paid Severus no mind, bypassing him with no interest, but headed right at Harry and Marvolo instead.

§Hello, my Lovely,§ Marvolo hissed welcomingly, and to Harry, he said §this is Nagini, my familiar.§

Harry swallowed thickly. §Nagini,§ he repeated. With Marvolo at his back, he felt brave enough to extend a hand for her to taste, which she did.

§It is good you are here,§ Nagini finally replied, as if imparting some great wisdom on them. §We are better when we are together.§

Harry looked curious at that cryptic statement until he realized that Nagini was also a horcrux. He could sense Marvolo's familiar aura in her too. Without invitation, she slithered up the chair, settled her thick, and admittedly heavy, coils around Harry's body. Between Marvolo and Nagini, Harry
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Chào mừng đến câu đố Manor."Sự chú ý của Harry đã được rút ra cao, chất giọng nói và không thể giúp đỡ, nhưng nhìn chằm chằm. Đó là cùng một con số gnomish thương tâm ông đã nhìn thấy khi ông vô tình bước vào một trong tầm nhìn của Marvolo. Tuy nhiên, nhìn thấy nó cho lần thứ hai đã không thực sự chuẩn bị Harry cho disgusted awe cảm thấy nhìn thấy nó trong cuộc sống thực.Tiếng nói đến từ này hay đau tìm sinh vật, như vậy nhỏ rằng nếu nó đứng dậy, nó sẽ chỉ đi lên để Harry của ngực. Như nó đã, nó đã ngồi trong này thiết bị kim loại nhắc nhở Harry của một xe bánh xe-ít. Mặc dù tình trạng của nó dường như dễ bị tổn thương, Harry biết tốt hơn để đánh giá thấp này sinh vật golem, bởi vì thậm chí không có vết sẹo của ông, ông có thể cảm thấy áp lực lượng tối cách nhấn chống lại làn da của mình như một thực thể vật lý. Nó làm cho da của Harry kêu leng keng delightfully, như một chục hạt tiêu-up, và nó đã là tất cả các ông có thể làm để giữ từ chỉ chìm mindlessly vào nó.Rất may, hầu như tất cả sự chú ý của nó đã trên Marvolo the hai linh hồn mặt đối mặt cho lần đầu tiên, học tập lẫn nhau giới phê bình."Bạn là phần firssst và lassst của tôi Ssso..." Voldemort là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, giọng mỏng và reedy và có một undertone hissy với nó. "Fassscinating... nhưng tại sao có bạn chỉ đến với tôi bây giờ rất nhiều năm, và mang lại cho công ty là tốt...?""Bạn, tất nhiên, biết Severus Snape..." Marvolo bắt đầu.Lúc này golem nhỏ màu đỏ mắt thu hẹp. "Vâng, kẻ phản bội... Ssso nhiều người đã phản bội tôi... "Marvolo không thừa nhận điều này. "Và Harry Potter."Điều này có một phản ứng Ấn tượng hơn ra khỏi golem. Ma thuật tăng vọt trong không khí, dây giận dữ, và Harry flinched. Ông chống lại việc đôn đốc để ẩn mình phía sau Severus mặc dù, và thay vào đó bị mắc kẹt cằm của ông ra kiên."Kẻ phản bội tôi có thể hiểu, nhưng tại sao, vì tôi, đã làm bạn mang lại đây Brat!" Voldemort đã yêu cầu, và sau đó đôi mắt của mình glistened như một động vật ăn thịt. Đi sang một bên, con rắn swayed trong kích động, và Harry squirmed bên dưới cái nhìn của các cường độ cao orbs-orbs đỏ là gì giống như sự ấm áp của của Marvolo. Đây là giống như chất tẩy rửa bùn của máu khô, và tuyệt đối hận thù và cơn thịnh nộ trong đó thực hiện Harry cảm thấy hoàn toàn dễ bị tổn thương thậm chí với cây đũa phép của mình nắm vững chắc trong tay. "Unlesss bạn có nghĩa là cho các cậu bé...""Không!" Marvolo nói vững chắc. "Bạn được tiêu thụ bởi hận thù và trả thù. Cậu bé này sẽ phục vụ chúng ta tốt hơn sống hơn chết.""Ông là người bỏ tôi từ cơ thể của tôi!" Voldemort snarled, run rẩy với cơn giận dữ. Vết sẹo của Harry pinched hẹp không tiện nghi, cảm biến vang Voldemort temper quá."Bởi vì chúng tôi hành động impetuously và không có suy nghĩ," Marvolo cho trở lại. "Tôi đã nghe phần còn lại của các tiên tri, một cái gì đó chúng ta nên đã làm trước khi chúng ta tấn công đêm đó."Sự chú ý của Voldemort trong giây lát đã bị phân tâm bởi các tiên tri. "Sau đó nói nó, và tôi sẽ quyết định về việc sử dụng của cậu bé."Marvolo dutifully ngâm các từ.Người có sức mạnh để vanquish Dark Lord cách tiếp cận, sinh như tháng thứ bảy chết,The Lord of Dark will mark him, The Lord of Light will raise him.A final Choice made, a final Change endured…then he will win the Eternal Struggle…Both paths are wrought, but only one is walked.The one of both Light and Dark approaches, born as the seventh month dies…Voldemort had him repeated it once more. "And you believe the boy has chosen the Dark path."Harry couldn't help but be impressed. Alone and in only a few minutes, he had come to the same conclusion they had. Voldemort might be reduced to this pathetic golem form and insane to boot, but no one could say the man wasn't brilliant.Marvolo nodded."And you don't think he'll betray me?" Voldemort hissed, looking disgusted at his other self. "I never thought myself so gullible before.""It is obvious that in removing me from your soul," Marvolo growled back. "That you have also removed all your wisdom as well.""Insolence….You are but a mere horcrux…the useless parts…""The BEST parts of you!" Marvolo declared. "We've shred ourselves to the point of near nonexistence. Look at what you've become. Too little of your soul left to even properly fill a golem's body. Pathetic…" he spat."I will be restored greater and more terrifying than ever before," Voldemort returned. "The Resurrection of Democles…""Requires the blood of an enemy, taken against his will," Marvolo overrode him, obviously knowing what Voldemort was talking about. "But Harry Potter is no longer our enemy. You know the most potent sacrifice is one that is willingly given."Voldemort snorted. "You would have me believe that Dumbledore's Golden Boy is willing to submit to the ritual that would resurrect the murderer of his parents?""See for yourself."Both Harry and Severus looked startled by Marvolo's offer."I believe I shall," Voldemort replied and turned his red eyes towards a nervous Harry. "Kneel, Boy, and look into my eyes."Instead of instantly complying, Harry looked to Marvolo for a clue of what he should do."Harry Potter is mine," Marvolo interjected. "He will submit to you after our merge is complete."Voldemort snarled at this, but grudgingly nodded. "Step forward then, Brat."Getting confirmation from Marvolo, Harry tried to steady his nerves and stepped forward, forcing his green eyes to focus on those fathomless red ones, and lowered all of his occlumancy shields.Harry had prepared himself for the stabbing pain of having his mind invaded by the Dark Lord, certain that the man would not care about being gentle or about Harry's comfort. And it was slightly uncomfortable, having all your memories sifted through at lightening speed, but it was not even a fraction of what he had feared. In fact, having the Dark Lord, while much more powerful, back inside his mind felt oddly familiar and comfortable…Like Marvolo's soul had returned home.Finally, after who knows how long, Voldemort pulled out and threw his head back, cackling so hard Harry feared he might fall out of his magical seat. "Oh the irony!" Voldemort continued to crow. "That Old Fool doesn't even realize he's already lost!"Marvolo smirked back, looking all too smug. It wasn't a reaction Harry saw on his friend very often. "I had come to the same conclusions myself.""The boy's magic is strong, I will concede to that," Voldemort admitted, now studying Harry like he was some kind of fascinating potion's ingredient.One spidery hand reached up, and Harry forced himself not to pull away, but it didn't touch him. It only hovered inches over his skin as if tracing his magical aura."Yes…quite exquisite…" he hissed. For a moment, Voldemort' red eyes fluttered close as he tasted, and Harry felt the hairs on his skin rise up.Without thinking, he allowed his chakra centers to open a little to get a better feel of Voldemort's power, but he wasn't prepared for the sudden influx of rich, dark, forbidden magic that suddenly rushed in. Sweat broke over his forehead, his heart hammered in his chest, and Harry gave an involuntary moan of pleasure. If he could see himself, he would've seen how his hair and clothes whipped around him in a frenzy and how his eyes feverishly glowed as bright as the Avada Kedavera. But all he knew was the power coursing through his body.It was the most amazing thing Harry had ever felt. Marvolo felt like this too, but nothing to this degree. It was so invigorating, a hundred times better than winning his first Quidditch game, better than even the rush of magic when he first grasped his wand. It was incredible, and Harry just wanted to loose himself into it and never come back out.
Off to the side, the large serpent writhed in pleasure amongst its coils.

And then the flow of magic was suddenly cut off. Harry almost toppled over, having given himself over so completely to the magic. Blinking dazedly, he was surprised to find Marvolo had come between him and Voldemort, and then someone…Severus, Harry realized, had grabbed him under his arms and dragged him backwards.

Harry whimpered in protest, not wanting leave that intoxicating magic. But then, his head was finally beginning to clear. He shot Severus an embarrassed glance, to which he only got a disapproving look in return.

Voldemort, too, was not pleased for having Harry ripped away from him and snarled viciously. While both Severus and Harry flinched at the angry energy that whipped out at them, Marvolo stood firm against the storm, seemingly not at all affected. In fact, it almost looked like he was thriving in this whirlwind of magic.

"If you are quite through," Marvolo said contemptuously. "We have business to discuss."

It was obvious Voldemort wasn't happy about this, but conceded to the necessity.

Severus and Harry took the two empty wing backed chairs, and Marvolo wrapped himself around Harry's back. While this was nothing strange between them, Harry got the feeling that Marvolo was sending a rather possessive message to Voldemort. Harry didn't mind at all. In fact, this entire meeting had unnerved him, and having Marvolo wrapped around him again was a source of comfort that Harry wasn't ashamed to take advantage of.

And then the large snake began slithering towards them. Everyone paused to see what she was going to do. It paid Severus no mind, bypassing him with no interest, but headed right at Harry and Marvolo instead.

§Hello, my Lovely,§ Marvolo hissed welcomingly, and to Harry, he said §this is Nagini, my familiar.§

Harry swallowed thickly. §Nagini,§ he repeated. With Marvolo at his back, he felt brave enough to extend a hand for her to taste, which she did.

§It is good you are here,§ Nagini finally replied, as if imparting some great wisdom on them. §We are better when we are together.§

Harry looked curious at that cryptic statement until he realized that Nagini was also a horcrux. He could sense Marvolo's familiar aura in her too. Without invitation, she slithered up the chair, settled her thick, and admittedly heavy, coils around Harry's body. Between Marvolo and Nagini, Harry
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Chào mừng bạn đến Riddle Manor. "Sự chú ý của Harry đã bị lôi cuốn, giọng nói khàn khàn cao và không thể không nhìn chằm chằm. Đó là cùng một con số nữ đại kỳ đáng thương mà anh nhìn thấy khi ông vô tình bước vào một linh Marvolo của. Tuy nhiên, khi nhìn thấy nó cho lần thứ hai không thực sự chuẩn bị Harry cho nỗi sợ hãi ghê tởm cảm thấy nhìn thấy nó trong cuộc sống thực. Giọng nói đến từ này sinh vật ốm yếu tìm kiếm, nhỏ đến nỗi nếu nó đứng dậy, nó sẽ chỉ trở lên đến ngực của Harry. Khi nó được, nó đang ngồi trong contraption kim loại này mà nhắc nhở Harry của một chiếc scooter bánh ít. Mặc dù nhà nước dường như dễ bị tổn thương của nó, Harry biết là không nên đánh giá thấp sinh vật golem này, bởi vì ngay cả khi không vết sẹo của mình, ông có thể cảm thấy áp lực của quyền lực tối đè lên làn da của mình như một thực thể vật lý. Nó làm nức da của Harry kỳ thú vị, giống như một chục hạt tiêu-up, và đó là tất cả những gì có thể làm để giữ từ chìm vô thức vào nó. Rất may, hầu hết sự chú ý của nó là trên Marvolo-mặt hai tâm hồn đối mặt lần đầu tiên, học tập lẫn nhau nghiêm trọng. "Ssso bạn là firssst và miếng lassst của tôi ..." Voldemort là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, giọng nói của ông mảnh khảnh và mỏng và có một giọng hissy với nó. "Fassscinating ... nhưng sao bạn chỉ đến với tôi bây giờ rất nhiều năm, và công ty mang lại cũng ...?" "Bạn, tất nhiên, biết Severus Snape ..." Marvolo đã bắt đầu. Tại mắt đỏ này ít golem nheo. "Yesss, kẻ phản bội ... Ssso nhiều người đã phản bội tôi ..." Marvolo đã không thừa nhận điều này. "Và Harry Potter." Điều này có một phản ứng mạnh mẽ nhiều hơn ngoài những golem. Ma thuật tăng vọt trong không khí, mắng mỏ một cách giận dữ, và Harry nao núng. Ông chống lại các yêu cầu để ẩn mình đằng sau Severus mặc dù, và thay vì bị mắc kẹt cằm ra bướng bỉnh. "The Traitor tôi có thể hiểu được, nhưng tại sao, Trường Sinh Linh Giá của tôi, đã mang lại cho bạn những Brat ở đây!" Voldemort hỏi, và sau đó đôi mắt lấp lánh như một động vật ăn thịt. Sang một bên, con rắn bị ảnh hưởng trong kích động, và Harry quằn quại dưới cái nhìn của những quả cầu màu đỏ-orbs mãnh liệt rằng đã không có gì giống như sự ấm áp của Marvolo của. Đây là những giống như gỉ bùn của máu khô, và sự thù hận tuyệt và cơn giận dữ trong số họ làm Harry cảm thấy hoàn toàn dễ bị tổn thương ngay cả với cây đũa phép của mình nắm chặt trong tay. "Unlesss bạn có ý nghĩa đối với cậu ..." "Không!" Marvolo nói chắc chắn. "Bạn được tiêu thụ bởi hận thù và trả thù. Cậu bé này sẽ phục vụ cho chúng ta sống tốt hơn hơn là phải chết." "Ông ấy là người để từ bỏ tôi khỏi cơ thể của tôi!" Voldemort gầm lên, run rẩy vì giận dữ. Sẹo của Harry bị chèn ép khó chịu, cảm nhận tiếng vọng của tính khí của Voldemort quá. "Bởi vì chúng tôi đã hành động chặt quá và không có suy nghĩ," Marvolo cãi lại. "Tôi đã nghe nói phần còn lại của các tiên tri, một cái gì đó chúng ta nên làm trước khi chúng tấn công đêm đó." Sự chú ý của Voldemort đã trong giây lát bị phân tâm bởi các tiên tri. "Sau đó, nói chuyện với nó, và tôi sẽ quyết định về việc sử dụng của cậu bé." Marvolo nghiêm túc đọc các từ. Một với sức mạnh để đánh bại các phương pháp tiếp cận Dark Lord, sinh ra như là tháng thứ bảy chết, The Lord of Dark sẽ đánh dấu ông, The Lord Ánh sáng sẽ khiến người ấy. Một sự lựa chọn cuối cùng thực hiện, một sự thay đổi thức phải chịu đựng ... sau đó ông sẽ giành chiến thắng trong cuộc đấu tranh Eternal ... Cả hai con đường được rèn, nhưng chỉ có một bước đi. Việc một trong hai phương pháp Ánh sáng và bóng tối, sinh ra như là tháng thứ bảy chết ... Voldemort đã có anh ta lặp đi lặp lại nó một lần nữa. "Và bạn tin rằng cậu bé đã chọn con đường tối." Harry không thể không có ấn tượng. Một mình và chỉ trong một vài phút, ông đã đi đến kết luận như khi chúng đi. Voldemort có thể được giảm đến hình thức golem thảm hại này và mất trí để khởi động, nhưng không ai có thể nói rằng người đàn ông ấy không rực rỡ. Marvolo gật đầu. "Và bạn không nghĩ rằng anh ta sẽ phản bội tôi?" Voldemort rít lên, nhìn chán ghét tại tự khác của ông. "Tôi không bao giờ nghĩ rằng bản thân mình rất cả tin trước đây." "Rõ ràng là trong việc loại bỏ tôi từ tâm hồn của bạn," Marvolo gầm lên trở lại. "Đó là bạn cũng đã gỡ bỏ tất cả sự khôn ngoan của bạn là tốt." "Láo ... .Bạn chỉ là một Trường Sinh Linh Giá chỉ ... những phần vô dụng ..." "Các bộ phận NHẤT của bạn!" Marvolo tuyên bố. "Chúng tôi đã xóa sạch bản thân đến mức gần không tồn tại. Nhìn vào những gì bạn đã trở thành. Quá ít các linh hồn còn lại để điền thậm chí đúng cơ thể của một golem. Pathetic ...", ông nhổ nước bọt. "Tôi sẽ được phục hồi lớn hơn và đáng sợ hơn hơn bao giờ hết, "Voldemort trở lại. "Sự Phục sinh của Democles ..." "Yêu cầu máu của kẻ thù, lấy trái với ý muốn của mình," Marvolo gạt anh, rõ ràng là biết những gì Voldemort đã nói về. "Nhưng Harry Potter không còn là kẻ thù của chúng tôi. Bạn có biết sự hy sinh mạnh nhất là một trong đó là nguyện nhất định." Voldemort khịt mũi. "Bạn sẽ có tôi tin rằng Golden Boy Dumbledore là sẵn sàng chấp nhận những nghi lễ đó sẽ làm sống lại những kẻ giết người của cha mẹ?" "Xem cho chính mình." Cả Harry và Severus giật mình bởi đề nghị Marvolo của. "Tôi tin rằng tôi có trách nhiệm," Voldemort trả lời và quay đôi mắt đỏ của mình đối với một Harry lo lắng. "Quỳ xuống, Boy, và nhìn vào mắt tôi." Thay vì ngay lập tức tuân thủ, Harry nhìn Marvolo cho một đầu mối về những gì anh ta nên làm. "Harry Potter là của tôi," Marvolo xen vào. "Ông sẽ gửi tới các bạn sau khi hợp nhất của chúng tôi là hoàn tất." Voldemort gầm gừ lúc này, nhưng miễn cưỡng gật đầu. "Bước tiếp sau đó, Brat." Bắt được xác nhận từ Marvolo, Harry cố gắng để ổn định thần kinh của mình và bước về phía trước, buộc đôi mắt màu xanh lá cây của mình để tập trung vào những cái màu đỏ sâu thẳm, và hạ tất cả các lá chắn occlumancy mình. Harry đã chuẩn bị cho các vụ đâm người đau của việc có tâm trí của mình xâm chiếm bởi Dark Lord, chắc chắn rằng người đàn ông sẽ không quan tâm về việc nhẹ nhàng hay về sự thoải mái của Harry. Và đó là một chút khó chịu, có tất cả những kỷ niệm của bạn đã sàng lọc ở tốc độ sét, nhưng đó vẫn chưa phải là một phần của những gì ông đã lo sợ. Trong thực tế, có Dark Lord, trong khi mạnh hơn rất nhiều, trở lại bên trong tâm trí của mình cảm thấy kỳ quặc quen thuộc và thoải mái ... Cũng giống như linh hồn Marvolo của đã trở về nhà. Cuối cùng, sau khi những người hiểu biết bao lâu, Voldemort kéo ra và ngửa đầu ra sau, cackling khó khăn như vậy Harry sợ ông có thể rơi ra khỏi chỗ ngồi phép thuật của mình. "Oh sự trớ trêu!" Voldemort tiếp tục gáy. "That Fool Old thậm chí không nhận ra anh đã mất!" Marvolo cười trở lại, tìm kiếm tất cả các quá tự mãn. Nó không phải là một phản ứng Harry thấy trên người bạn của mình rất thường xuyên. "Tôi đã đi đến kết luận tương tự bản thân mình." "Ma thuật của cậu bé là mạnh mẽ, tôi sẽ thừa nhận điều đó," Voldemort thừa nhận, hiện đang học Harry như ông đã được một số loại thành phần hấp dẫn potion của. Một tay ngoằn ngoèo vươn tay lên, và Harry buộc mình không phải để kéo đi, nhưng nó đã không chạm vào anh ấy. Nó chỉ bay lượn inch trên da của mình như thể truy tìm hào quang huyền diệu của mình. "Có ... khá tinh tế ..." anh rít lên. Trong một khoảnh khắc, Voldemort 'mắt đỏ vỗ cánh gần như ông nếm thử, và Harry cảm thấy những sợi lông trên da của mình tăng lên. Nếu không có suy nghĩ, ông cho phép các trung tâm chakra của mình để mở một chút để có được một cảm giác tốt hơn về sức mạnh của Voldemort, nhưng ông wasn' t chuẩn bị cho các dòng đột ngột của người giàu, tối, ma thuật cấm mà đột nhiên xông vào. Mồ hôi đã phá vỡ trên trán của mình, trái tim mình rèn trong lồng ngực, và Harry đã đưa ra một tiếng rên không tự nguyện của niềm vui. Nếu anh có thể nhìn thấy mình, cậu sẽ thấy cách tóc và quần áo của mình quất xung quanh anh ta trở nên điên cuồng và cách mắt luống cuống rực sáng như Avada Kedavera. Nhưng tất cả những gì cậu biết là sức mạnh chảy trong cơ thể của mình. Đó là điều tuyệt vời nhất mà Harry từng cảm thấy. Marvolo cảm thấy như thế này quá, nhưng không đến mức độ này. Nó đã rất hăng hái, tốt hơn một trăm lần so với chiến thắng trò chơi Quidditch đầu tiên của mình, thậm chí tốt hơn so với các cao điểm của kỳ diệu khi ông lần đầu tiên nắm đũa phép. Thật không tin được, và Harry chỉ muốn để mất mình vào nó và không bao giờ quay trở ra. Tắt sang một bên, con rắn lớn quằn quại trong niềm vui giữa các cuộn dây của nó. Và sau đó lưu lượng của các phép thuật đã đột ngột cắt đứt. Harry gần như bị rơi đổ, đã trao ban chính mình hơn để hoàn toàn cho sự kỳ diệu. Chớp mắt sửng sốt, ông rất ngạc nhiên khi tìm thấy Marvolo đã đến giữa anh và Voldemort, và sau đó một người nào đó ... Severus, Harry nhận ra, đã nắm lấy ông dưới cánh tay cậu và kéo cậu về phía sau. Harry rên rỉ phản đối, không muốn nghỉ phép đó say ma thuật. Nhưng sau đó, người đứng đầu của ông cuối cùng đã bắt đầu để xóa. Ông bị bắn Severus một cái nhìn bối rối, mà ông chỉ có một cái nhìn chê trách trong trở lại. Voldemort, quá, không hài lòng vì có Harry tách ra khỏi anh ta và gầm lên dữ dội. Trong khi cả hai Severus và Harry rùng mình ở năng lượng tức giận mà đánh ra vào họ, Marvolo đứng vững trước những cơn bão, dường như không hề bị ảnh hưởng. Trong thực tế, nó gần giống như ông đã phát triển mạnh trong cơn lốc này của ma thuật. "Nếu bạn là khá thông qua," Marvolo nói một cách khinh bỉ. "Chúng tôi có kinh doanh để thảo luận." Rõ ràng Voldemort đã không hài lòng về điều này, nhưng thừa nhận sự cần dùng. Severus và Harry đã lấy hai chiếc ghế cánh ủng hộ trống, và Marvolo quấn mình quanh lưng Harry. Trong khi điều này là không có gì kỳ lạ giữa họ, Harry có cảm giác rằng Marvolo đã gửi một thông điệp khá possessive Voldemort. Harry đã không nhớ gì cả. Trong thực tế, toàn bộ cuộc họp này đã mất bình tĩnh vì anh ta, và khi Marvolo bọc xung quanh anh ta lại là một nguồn an ủi rằng Harry không xấu hổ để tận dụng. Và sau đó những con rắn lớn đã bắt đầu trườn về phía họ. Mọi người dừng lại để xem những gì cô đã được đi làm. Nó trả Severus không tâm, bỏ qua anh ấy không có hứng thú, nhưng lãnh đạo đúng lúc Harry và Marvolo thay thế. §Hello, đáng yêu của tôi, § Marvolo rít welcomingly, và Harry, ông nói §this là Nagini, familiar.§ tôi Harry nuốt dày . §Nagini, § ông lặp đi lặp lại. Với Marvolo ở lại của mình, anh cảm thấy đủ dũng cảm để mở rộng một bàn tay cho mình để hương vị, mà cô đã làm. §It là tốt bạn đang ở đây, § Nagini cuối cùng trả lời, như thể truyền đạt một số trí tuệ tuyệt vời trên chúng. §We là tốt hơn khi chúng ta together.§ Harry nhìn tò mò lúc đó tuyên bố khó hiểu cho đến khi anh nhận ra rằng Nagini cũng là một Trường Sinh Linh Giá. Cậu có thể cảm nhận được hào quang quen thuộc Marvolo trong cô quá. Nếu không có lời mời, cô trườn lên ghế, định cư của cô dày, và phải thừa nhận là nặng, cuộn dây xung quanh cơ thể của Harry. Giữa Marvolo và Nagini, Harry















































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: