CHAPTER ONETONIGHT’S ESCAPE FANTASY STARS SIX. A HORDE of Mogadorians  dịch - CHAPTER ONETONIGHT’S ESCAPE FANTASY STARS SIX. A HORDE of Mogadorians  Việt làm thế nào để nói

CHAPTER ONETONIGHT’S ESCAPE FANTASY

CHAPTER ONE

TONIGHT’S ESCAPE FANTASY STARS SIX. A HORDE of Mogadorians stands between her and my cell—which isn’t technically realistic. The Mogs don’t usually devote any manpower whatsoever to keeping watch on me, but this is a dream, so whatever. The Mog warriors unsheathe their daggers and charge forward, howling. In response, Six tosses her hair and turns invisible. I watch from between the bars of my cell as she slices through the Mogs, blinking in and out of visibility, turning their own weapons against them. She twists her way through an ever-increasing cloud of ash, the Mogs soon completely decimated.

“That was pretty awesome,” I tell her, when she reaches the door of my cell. She smiles nonchalantly.

“Ready to go?” she asks.

And that’s when I wake up. Or when I snap out of the daydream. Sometimes it’s tough to tell whether I’m asleep or awake; every moment tends to take on a drowsy sameness when you’ve been kept in isolation for weeks. At least, I think it’s been weeks. Hard to keep track of time since there are no windows in my cell. The only thing I’m really certain of is that my imaginings of escape aren’t real. Sometimes it’s like tonight and Six has come to rescue me, other times it’s John, and other times I’ve developed Legacies of my own and I fly out of my cell, pummeling Mogadorians as I go.

It’s all fantasy. Just a way for my anxious mind to pass the time.

The sweat-soaked mattress with broken springs that dig into my back? That’s real. The cramps in my legs and my backache? Those are real, too.

I reach for the bucket of water on the floor next to me. A guard brings the bucket once a day along with a cheese sandwich. It’s not exactly room service, even though, as far as I can tell, I’m the only prisoner being held in this cell block—it’s just rows and rows of empty cells connected by steel gangways, and me alone.

The guard always sets the bucket down right next to my cell’s stainless-steel toilet, and I always drag the bucket over next to my bed, the closest thing I get to exercise. I eat the sandwich right away, of course. I don’t remember what it feels like not to be starving.

Processed cheese on stale bread, a toilet without a seat, and total isolation. That’s been my life.

When I first got here, I tried to keep track of how often the guard came so that I could keep count of the days, but sometimes I think they forget about me. Or ignore me on purpose. My greatest fear is that they’ll just leave me in here to waste away, that I’ll just pass out from dehydration, not even realizing that I’m living my last moment. I’d much rather die free, fighting the Mogadorians.

Or, better yet, not die at all.

I take a deep swig of the warm, rust-flavored water. It’s disgusting, but I’m able to work some moisture back into my mouth. I stretch my arms above my head, my joints popping in protest. A jolt of pain comes from my wrists, my stretch pulling at the still-fresh scar tissue there. And that’s when my mind starts wandering again—this time not into fantasy, but memory.

I think about West Virginia every day. I relive it.

I remember darting through those tunnels, clutching that red stone Nine had loaned me, shining its alien light on dozens of cell doors. In each one I hoped to find my father, and each time I was disappointed.

Then the Mogs came, cutting me off from John and Nine. I remember the fear that came from being separated from the others—maybe they could fight off that many Mogs and Piken with their Legacies. Unfortunately, all I had was a stolen Mog blaster.

I did the best I could, shooting any Mog that got too close, all the while trying to find a way back to John and Nine.

I could hear John shouting my name above all the fighting. He was close, if only we weren’t separated by a horde of alien beasts.

A monster’s tail lashed across my legs. My feet went out from under me. I lost my grip on Nine’s stone and went tumbling to the ground. I hit face first, opening up a gash above my eyebrow. Blood immediately started trickling into my eyes. Half blinded, I crawled for cover.

Of course, considering the lucky streak I’d been on since arriving in West Virginia, it wasn’t that surprising that I ended up right at the feet of a Mogadorian warrior. He aimed his blaster at me, could’ve killed me right then, but reconsidered before pulling the trigger. Instead of gunning me down, he clipped me on the temple with the butt of the gun.

Everything went black.

I woke up suspended from the ceiling by thick chains. Still in the cave, yet somehow I could tell they’d taken me deeper, to a more secure area. My stomach sank when I realized the cave was still standing at all, that I was being held prisoner—what did that mean about John and Nine? Had they gotten out?

I didn’t have much strength in my limbs, but I tried pulling against the chains anyway. There was no give. I felt desperate and claustrophobic. I was about to cry out when a huge Mogadorian strode into the room. The biggest one I’d ever seen, with an ugly purple scar on his neck and a strange-looking golden cane clutched in one of his massive hands. He was absolutely hideous, like a nightmare, but I couldn’t look away. Somehow, his empty black eyes held my gaze.

“Hello, Samuel,” he said as he stalked towards me. “Do you know who I am?”

I shook my head, my mouth suddenly beyond dry.

“I am Setrákus Ra. Supreme commander of the Mogadorian Empire, engineer of the Great Expansion, beloved leader.” He bared his teeth in what I realized was supposed to be a smile. “Et cetera.”

The ringmaster of a planetary genocide and the mastermind behind an upcoming invasion of Earth had just addressed me by name. I tried to think of what John would do in a situation like this—he’d never flinch in the face of his greatest enemy. I, on the other hand, started to shake, the chains that bound my wrists clanking together.

I could tell Setrákus appreciated my fear. “This can be painless, Samuel. You’ve chosen the wrong side, but I am nothing if not forgiving. Tell me what I want to know and I’ll set you free.”

“Never,” I stammered, shaking even harder as I anticipated what would come next.

I heard a hissing noise from above and looked up to see viscous black goo dribbling down the chain. It was acrid and chemical, like burning plastic. I could swear the sludge was leaving rust marks on the chain as it dribbled down towards me, and soon it was coating my wrists. I was screaming. The pain was excruciating and the goo had a stickiness to it that made it even worse, as if my wrists were covered in scalding tree sap.

I was about to pass out from the pain when Setrákus touched his staff to my neck, lifting my chin with it. An icy numbness flowed through my body and the pain on my wrists was momentarily eased. It was a twisted kind of relief; a deathly numbness radiated from Setrákus’s staff, like my limbs had been drained of blood.

“Just answer my questions,” snarled Setrákus, “and this can be over.”

His first questions were about John and Nine—where they would go, what they would do next. I felt relieved knowing that they’d escaped, and even more relieved that I hadn’t a clue where they’d be hiding. I had been the one holding on to Six’s instructions, which had meant John and Nine would need to figure out a new plan, one that I couldn’t possibly give away while being tortured. The paper was now missing, so it seemed like a safe bet that the Mogs had searched me while I was unconscious and confiscated the address. Hopefully Six would approach with caution.

“Wherever they end up, it won’t be long until they’re back here kicking your ass,” I told Setrákus. And that was my one badass, heroic moment, because the Mogadorian leader snorted and immediately pulled his staff away from me. The pain in my wrists returned—it was as if the Mogadorian goop was eating right down to my bones.

I was panting and crying the next time Setrákus touched his staff to me, giving me a reprieve. The fight, what little there’d been to begin with, had completely gone out of me.

“What about Spain?” he asked. “What can you tell me about that?”

“Six . . . ,” I mumbled, and regretted it. I needed to keep my mouth shut.

The questions kept coming. After Spain it was India, and then questions about the locations of Loralite stones, which I’d never even heard of. Eventually, he asked me about “the tenth,” something that Setrákus seemed particularly invested in. I remembered Henri writing about a tenth in his letter to John and how that last Garde didn’t make it off Lorien. When I told Setrákus that—information I hoped wouldn’t somehow hurt the remaining Garde—he was infuriated.

“You’re lying to me, Samuel. I know she’s here. Tell me where.”

“I don’t know,” I kept repeating, my voice shaking more and more. With every answer, or lack thereof, Setrákus pulled back his staff and let me feel the searing pain again.

Eventually, Setrákus gave up and just stared at me, disgusted. I was delirious at this point. As if with a mind of its own, the dark ooze slowly crawled back up the chain, disappearing into the dark recess it’d come from.

“You’re useless, Samuel,” he’d said, dismissively. “It appears the Loric only value you as a sacrificial lamb, a diversion to be left behind when they’re in need of a hasty escape.”

Setrákus swept out of the room and later, after I’d hung there for a while slipping in and out of consciousness, some of his soldiers came to retrieve me. They dumped me in a dark cell where I was sure they’d leave me to die.

Days later the Mogadorians dragged me out of my cell and handed me over to a pair of guys with buzz cuts and dark suits, and guns holstered beneath their coats. Humans. They looked like FBI or CIA or something. I don’t know why any human would want to work with the Mogs. It makes my blood boil just to think about it, these agents selling out hum
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
CHƯƠNG MỘTTỐI NAY THOÁT TƯỞNG TƯỢNG NGÔI SAO SÁU. Một đám đông người của Mogadorians đứng giữa các tế bào của mình và của tôi-mà không phải là kỹ thuật thực tế. Các Mogs không thường dành bất kỳ nguồn nhân lực nào để giữ xem trên tôi, nhưng đây là một giấc mơ, vì vậy bất cứ điều gì. Các chiến binh Mog unsheathe dao găm chữ thập của họ và tính phí chuyển tiếp, hú. Đáp lại, sáu tung mái tóc của mình và biến vô hình. Tôi xem từ giữa các thanh di động của tôi như cô lát thông qua Mogs, nhấp nháy trong và ngoài khả năng hiển thị, chuyển vũ khí của riêng của họ đối với họ. Cô xoắn theo cách của mình thông qua một đám mây ngày càng tăng của tro, Mogs sớm hoàn toàn hao."Đó là khá awesome," tôi nói với cô, khi cô đạt đến cửa của tế bào của tôi. Cô cười thản."Sẵn sàng để đi?" bà ấy yêu cầu.Và đó là khi tôi thức dậy. Hoặc khi tôi snap ra khỏi daydream. Đôi khi nó là khó khăn để nói cho dù tôi ngủ hoặc thức; mỗi thời điểm có xu hướng đi trên một bắng buồn ngủ khi bạn đã được lưu giữ trong sự cô lập trong tuần. Ít nhất, tôi nghĩ rằng nó đã vài tuần. Khó để theo dõi các thời gian kể từ khi không có không có cửa sổ trong tế bào của tôi. Điều duy nhất tôi thực sự chắc chắn của là của tôi imaginings thoát không thực tế. Đôi khi nó cũng giống như đêm nay và sáu đã đến để giải cứu tôi, thời điểm khác đó là John, và thời gian khác tôi đã phát triển các di sản của riêng tôi và tôi bay ra khỏi tế bào của tôi, pummeling Mogadorians như tôi đi.Đó là tất cả tưởng tượng. Chỉ là một cách cho tâm trí của tôi lo lắng để giết thời gian.Nệm mồ hôi-ngâm với lò xo bị hỏng thâm nhập vào trở lại của tôi? Đó là thực sự. Chuột rút ở chân của tôi và đau lưng của tôi? Đó là thực tế, quá.Tôi đạt được cho xô nước trên sàn nhà bên cạnh tôi. Một người bảo vệ mang các thùng mỗi ngày một lần cùng với một bánh sandwich phô mai. Nó không phải chính xác là dịch vụ Phòng, mặc dù, như xa như tôi có thể nói, tôi là tù nhân duy nhất được tổ chức tại khối tế bào này-đó là chỉ các hàng và các hàng của ô trống kết nối bằng thép gangways, và tôi một mình.Bảo vệ luôn luôn đặt các thùng xuống ngay bên cạnh nhà vệ sinh di động của tôi thép không gỉ, và tôi luôn luôn kéo các thùng trên bên cạnh giường của tôi, điều gần nhất tôi có thể tập thể dục. Tôi ăn bánh sandwich ngay lập tức, tất nhiên. Tôi không nhớ những gì nó cảm thấy như không để đói.Chế biến phô mai bánh mì cu, một nhà vệ sinh mà không có một chỗ ngồi, và tất cả cô lập. Đó là cuộc sống của tôi.Khi tôi lần đầu tiên có ở đây, tôi đã cố gắng để theo dõi mức độ thường xuyên bảo vệ đến để tôi có thể giữ đếm những ngày, nhưng đôi khi tôi nghĩ họ quên tôi. Hoặc bỏ qua tôi vào mục đích. Sợ hãi lớn nhất của tôi là họ sẽ chỉ để lại tôi ở đây để lãng phí đi, rằng tôi sẽ chỉ cần vượt qua từ mất nước, thậm chí không nhận ra rằng tôi đang sống cuối cùng của tôi thời điểm này. Tôi muốn nhiều thay vì chết miễn phí, chiến đấu Mogadorians các.Hoặc tốt hơn, không chết ở tất cả.Tôi có một swig sâu nước ấm áp, hương vị chất tẩy rửa. Thật kinh tởm, nhưng tôi có thể làm việc một số độ ẩm lại vào miệng của tôi. Tôi căng ra cánh tay của tôi ở trên đầu của tôi, của tôi khớp popping trong kháng nghị. Một lắc bật ra của đau xuất phát từ cổ tay của tôi, của tôi căng kéo mô sẹo vẫn còn tươi có. Và đó là khi tâm trí của tôi bắt đầu lang thang một lần nữa-thời gian này không vào tưởng tượng, nhưng bộ nhớ.Tôi nghĩ về Tây Virginia mỗi ngày. Tôi sống lại nó.Tôi nhớ xuôi qua những hầm, ôm đó đá đỏ chín đã mượn tôi, chiếu ánh sáng người nước ngoài của nó trên hàng chục cửa ra vào di động. Trong mỗi người, tôi hy vọng để tìm cha tôi, và mỗi lần tôi đã thất vọng.Sau đó các Mogs đến, cắt tôi từ John và chín. Tôi nhớ những lo sợ rằng đến từ đang được tách ra từ những người khác-có thể họ có thể chống lại mà nhiều Mogs và Piken với di sản của họ. Thật không may, tất cả tôi đã là một blaster Mog bị đánh cắp.Tôi đã làm tốt nhất tôi có thể bắn bất kỳ Mog có quá gần, trong khi cố gắng để tìm thấy một cách trở lại John và chín.Tôi có thể nghe thấy John reo hò tên tôi trên tất cả các chiến đấu. Ông đã được đóng, nếu chỉ có chúng tôi không ngăn cách bởi một một lu của người nước ngoài con thú.Một con quái vật đuôi lashed qua hai chân của tôi. Bàn chân của tôi đã đi từ dưới tôi. Tôi đã mất va li của tôi trên chín của đá và đã đi tumbling xuống mặt đất. Tôi nhấn mặt trước tiên, mở cửa một gash trên lông mày của tôi. Máu ngay lập tức bắt đầu trickling vào mắt tôi. Một nửa mù, tôi thu thập thông tin để trang trải.Tất nhiên, xem xét streak may mắn tôi đã có ngày kể từ khi đến ở West Virginia, nó không phải là đáng ngạc nhiên rằng tôi kết thúc lên ngay tại bàn chân của một chiến binh Mogadorian. Ông mục đích của mình blaster lúc tôi, có thể đã giết tôi ngay sau đó, nhưng xem xét lại trước khi kéo kích hoạt. Thay vì bắn tôi chết, ông cắt bớt tôi vào ngôi đền với mông của súng.Tất cả mọi thứ đã đi màu đen.Tôi tỉnh dậy treo từ trần nhà bằng dây chuyền dày. Vẫn còn trong các hang động, nhưng bằng cách nào đó tôi có thể cho biết họ đã thực hiện tôi sâu sắc hơn, đến một khu vực an toàn hơn. Dạ dày của tôi chìm khi tôi nhận ra các hang động vẫn còn đứng ở tất cả, rằng tôi đã được tổ chức tù nhân-những gì đã có nghĩa là về John và chín? Họ đã nhận?Tôi đã không có nhiều sức mạnh trong tay chân của tôi, nhưng tôi đã cố gắng kéo chống lại các chuỗi anyway. Có là cho không có. Tôi cảm thấy tuyệt vọng và claustrophobic. Tôi đã khóc ra khi một Mogadorian lớn strode vào phòng. Một trong những lớn nhất tôi đã từng nhìn thấy, với một vết sẹo xấu xí tím trên cổ và một lạ mắt vàng mía cắp trong một bàn tay lớn của mình. Ông là hoàn toàn hideous, giống như một cơn ác mộng, nhưng tôi không thể nhìn xa. Bằng cách nào đó, đôi mắt đen trống tổ chức chiêm ngưỡng của tôi."Xin chào, Samuel," ông nói như ông cuống về phía tôi. "Làm bạn biết tôi là ai?"Tôi bắt đầu của tôi, miệng của tôi đột nhiên ngoài giặt."I 'm Setrákus Ra. tối cao chỉ huy của Đế chế Mogadorian, kỹ sư của việc mở rộng lớn, nhà lãnh đạo thân yêu." Ông bared răng của mình trong những gì tôi nhận ra đã coi là một nụ cười. "Et cetera."Các ringmaster của một vụ diệt chủng hành tinh và các sư đằng sau một tấn công sắp tới của trái đất đã chỉ giải quyết tôi theo tên. Tôi đã cố gắng để nghĩ về những gì John sẽ làm gì trong một tình huống như thế này-ông sẽ không bao giờ flinch khi đối mặt với kẻ thù lớn nhất của mình. Tôi, mặt khác, bắt đầu lắc, các chuỗi đó ràng buộc cổ tay của tôi clanking với nhau.Tôi có thể cho biết Setrákus đánh giá cao của tôi sợ hãi. "Điều này có thể là không đau, Samuel. Bạn đã chọn phía bên sai, nhưng tôi không có gì nếu không khoan dung. Cho tôi biết những gì tôi muốn biết và tôi sẽ giúp bạn miễn phí.""Không bao giờ," tôi stammered, lắc thậm chí khó khăn hơn như tôi dự đoán những gì sẽ đến tiếp theo.Tôi nghe nói một tiếng ồn kêu xèo xèo từ phía trên và nhìn lên để xem nhớt goo đen rê bóng xuống dãy. Nó là chát và hóa học, như đốt nhựa. Tôi có thể thề bùn đã để lại dấu hiệu chất tẩy rửa trên chuỗi như nó trận xuống đối với tôi, và sớm nó sơn cổ tay của tôi. Tôi la hét. Những đau đớn dư dội và goo có dính với nó đã làm cho nó tồi tệ hơn, như thể cổ tay của tôi đã được bao phủ trong bỏng cây sap.Tôi đã là về để vượt qua từ sự đau đớn khi Setrákus xúc động nhân viên của mình để cổ của tôi, nâng cằm của tôi với nó. Một tê băng chảy qua cơ thể của tôi và đau trên cổ tay của tôi trong giây lát được nới lỏng. Nó là một loại xoắn của cứu trợ; một tê bảo xạ từ Setrákus của nhân viên, như tay chân của tôi đã được tháo nước của máu."Chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi," snarled Setrákus, "và điều này có thể hơn."Câu hỏi đầu tiên của ông đã về John và chín — nơi họ sẽ đi, họ sẽ làm gì tiếp theo. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng họ đã trốn thoát, và thậm chí còn nhẹ nhõm rằng tôi đã không một đầu mối mà họ sẽ ẩn. Tôi đã là giữ một sáu của hướng dẫn, mà có nghĩa là John và chín sẽ cần phải tìm ra một kế hoạch mới, một trong đó tôi có thể không thể cho đi trong khi bị tra tấn. Giấy là bây giờ mất, do đó, nó có vẻ giống như một cược an toàn mà các Mogs đã tìm kiếm tôi trong khi tôi đã bất tỉnh và tịch thu địa chỉ. Hy vọng rằng sáu nào tiếp cận thận trọng."Bất cứ nơi nào họ kết thúc, nó sẽ không dài cho đến khi họ đang trở lại ở đây đá ass của bạn," tôi đã nói với Setrákus. Và đó là của tôi một badass, anh hùng thời điểm, bởi vì các nhà lãnh đạo Mogadorian snorted và ngay lập tức kéo nhân viên của mình ra khỏi tôi. Các cơn đau ở cổ tay của tôi trở lại-nó đã là như nếu Mogadorian goop ăn phải xuống xương của tôi.Tôi đã thở hổn hển và khóc trong thời gian tới Setrákus xúc động nhân viên của mình với tôi, đem lại cho tôi một reprieve. Cuộc chiến này, những gì có ít có để bắt đầu với, đã hoàn toàn đi ra khỏi tôi."Những gì về Tây Ban Nha?" ông yêu cầu. "Những gì có thể bạn cho tôi biết về điều đó?""Sáu...," tôi mumbled, và hối tiếc nó. Tôi cần thiết để giữ cho miệng của tôi đóng.Các câu hỏi giữ đến. Sau khi Tây Ban Nha nó đã là ở Ấn Độ, và sau đó là câu hỏi về vị trí của Loralite đá, trong đó tôi chưa bao giờ nghe nói về. Cuối cùng, ông hỏi tôi về "the 10," một cái gì đó mà Setrákus dường như đặc biệt là đầu tư vào. Tôi nhớ Henri viết khoảng một phần mười trong bức thư của ông John và làm thế nào đó Garde cuối cùng đã không làm cho nó ra Lorien. Khi tôi nói với Setrákus rằng — thông tin tôi hy vọng bằng cách nào đó sẽ không làm tổn thương Garde còn lại-ông là tức giận."Bạn đang nằm với tôi, Samuel. Tôi biết cô ấy ở đây. Cho tôi biết nơi. ""Tôi không biết," tôi giữ lặp đi lặp lại, giọng nói của tôi lắc hơn và nhiều hơn nữa. Với mỗi câu trả lời, hoặc thiếu đó, Setrákus kéo trở lại nhân viên của mình và cho tôi cảm thấy đau đớn searing một lần nữa.Cuối cùng, Setrákus đã từ bỏ và chỉ stared vào tôi, disgusted. Tôi đã được delirious tại thời điểm này. Như thể với một tâm trí của riêng của mình, lông tối chậm thu thập sao lưu chuỗi, biến mất vào tối ngưng nó sẽ đến từ."Bạn đang vô dụng, Samuel," ông đã nói, dismissively. "Nó xuất hiện Loric giá trị duy nhất, bạn là một con cừu hiến tế, một chuyeån bị bỏ lại đằng sau khi họ đang ở cần một vội vã thoát."Setrákus xuôi ra khỏi phòng và sau đó, sau khi tôi đã treo có cho một trong khi trượt trong và ngoài ý thức, một số binh lính của ông đến để lấy tôi. Họ bỏ tôi trong một tế bào tối nơi tôi đã chắc chắn họ sẽ để lại cho tôi chết.Ngày sau đó các Mogadorians kéo tôi ra khỏi tế bào của tôi và chuyển tôi cho một cặp kẻ cắt giảm buzz và phù hợp với bóng tối, và súng máy holstered bên dưới áo khoác của họ. Con người. Họ trông giống như FBI hoặc CIA hoặc một cái gì đó. Tôi không biết tại sao bất kỳ con người sẽ muốn làm việc với các Mogs. Nó làm cho máu của tôi đun sôi chỉ để suy nghĩ về nó, các đại lý bán ra hum
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
CHƯƠNG MỘT ESCAPE TONIGHT'S FANTASY STARS SIX. Một đám Mogadorians đứng giữa cô và tôi di-mà không phải là về mặt kỹ thuật thực tế. Các Mog thường không dành bất cứ nhân lực nào để tiếp tục theo dõi về tôi, nhưng đây là một giấc mơ, vì vậy bất cứ. Các chiến binh Mog rút ra khỏi vỏ dao găm và phụ trách về phía trước, gào thét. Trong phản ứng, Six tung mái tóc của mình và biến vô hình. Tôi xem từ giữa các thanh của di động của tôi khi cô lát qua Mog, nhấp nháy trong và ngoài tầm nhìn, biến vũ khí của riêng mình đối với họ. Cô xoắn theo cách của mình thông qua một đám mây ngày càng tăng của tro, Mog sớm hoàn toàn đánh tan. "Đó là khá tuyệt vời," tôi nói với cô ấy, khi cô ấy đạt cửa di động của tôi. Cô mỉm cười một cách thờ ơ. "Sẵn sàng để đi?" Cô hỏi. Và đó là khi tôi thức dậy. Hoặc khi tôi chụp ra khỏi giấc mơ ban ngày. Đôi khi thật khó để nói cho dù tôi đang ngủ hay thức; mỗi thời điểm có xu hướng để có một sự giống nhau buồn ngủ khi bạn đã được lưu giữ trong sự cô lập trong nhiều tuần. Ít nhất, tôi nghĩ rằng nó được tuần. Khó để theo dõi thời gian vì không có cửa sổ trong di động của tôi. Điều duy nhất tôi thực sự nhất định là tưởng tượng của tôi thoát là không có thật. Đôi khi nó giống như đêm nay và Sáu đã đến cứu tôi, lần khác nó John, và lần khác tôi đã phát triển di sản của riêng tôi và tôi bay ra khỏi tế bào của tôi, thất bại thảm hại Mogadorians như tôi đi. Đó là tất cả về hình ảnh. Chỉ cần một cách để tâm lo lắng của tôi để vượt qua thời gian. Những giọt mồ hôi đẫm nệm lò xo bị hỏng mà đào lên lưng tôi? Đó là thực tế. Chuột rút ở chân của tôi và đau lưng của tôi? Đó là thực tế, quá. Tôi với lấy xô nước trên sàn nhà bên cạnh tôi. Một nhân viên bảo mang đến cho các thùng mỗi ngày một lần cùng với một chiếc bánh sandwich pho mát. Nó không chính xác dịch vụ phòng, mặc dù, như xa như tôi có thể nói, tôi là tù nhân chỉ được tổ chức trong tế bào này khối nó chỉ hàng và hàng của các tế bào rỗng nối với nhau bằng lối đi thép, và tôi một mình. Người bảo vệ luôn bộ xô xuống ngay bên cạnh bằng thép không gỉ vệ sinh di động của tôi, và tôi luôn luôn kéo cái thùng lên bên cạnh giường của tôi, điều gần nhất tôi nhận được để tập thể dục. Tôi ăn bánh sandwich ngay lập tức, tất nhiên. Tôi không nhớ những gì nó cảm thấy như không bị chết đói. Chế biến pho mát vào bánh mì cũ, một nhà vệ sinh mà không có một chỗ ngồi, và cô lập hoàn toàn. Đó là được cuộc sống của tôi. Khi tôi lần đầu tiên đến đây, tôi đã cố gắng để theo dõi thường xuyên các bảo vệ đã đến để tôi có thể giữ số của ngày, nhưng đôi khi tôi nghĩ rằng họ quên về tôi. Hoặc bỏ qua cho tôi về mục đích. Nỗi sợ hãi lớn nhất của tôi là họ sẽ chỉ để lại tôi đến đây để bỏ đi, mà tôi sẽ chỉ cần vượt ra khỏi tình trạng mất nước, thậm chí không nhận ra rằng tôi đang sống giây phút cuối cùng của tôi. Tôi muốn có nhiều thà chết tự do, chống Mogadorians. Hoặc, tốt hơn nữa, không chết cả. Tôi lấy một uống một hơi sâu của ấm áp, nước rỉ hương. Đó là kinh tởm, nhưng tôi có thể làm việc một số độ ẩm trở lại vào miệng của tôi. Tôi căng cánh tay của tôi ở trên đầu tôi, khớp popping để phản đối. Một cú xóc đau xuất phát từ cổ tay của tôi, tôi căng kéo tại các vết sẹo vẫn còn tươi có. Và đó là khi tâm trí của tôi bắt đầu lang thang lại xuất hiện không thành tưởng tượng, nhưng bộ nhớ. Tôi nghĩ về West Virginia mỗi ngày. Tôi sống lại nó. Tôi nhớ như tên bắn qua những đường hầm, ôm chặt lấy mà đá đỏ Chín đã cho tôi mượn, chiếu ánh sáng ngoài hành tinh của nó trên hàng chục cửa ô. Trong mỗi một Tôi hy vọng tìm được cha tôi, và mỗi lần tôi đã thất vọng. Sau đó, Mog đến, cắt tôi khỏi John và Nine. Tôi nhớ những nỗi sợ hãi đến từ khi tách ra từ những người khác-có lẽ họ có thể chống lại nhiều Mog và Piken với di sản của họ. Thật không may, tất cả tôi đã có được một Mog blaster bị đánh cắp. Tôi đã làm tốt nhất có thể, chụp bất kỳ Mog rằng đã quá gần, tất cả trong khi cố gắng tìm cách quay trở về John và Nine. Tôi có thể nghe thấy John hét lên tên của tôi trên tất cả các hãy cố lên. Ông đã được đóng, nếu chúng ta không được ngăn cách bởi một đám của con quái ngoài hành tinh. Đuôi của một con quái vật quất trên đôi chân của tôi. Bàn chân của tôi đã đi ra ngoài từ dưới tôi. Tôi bị mất va li của tôi trên đá Chín và đi nhào xuống đất. Tôi đánh vào mặt đầu tiên, mở ra một vết thương ở trên lông mày của tôi. Máu ngay lập tức bắt đầu nhỏ giọt vào mắt tôi. Nửa mù, tôi bò cho trang bìa. Tất nhiên, xem xét các streak may mắn tôi đã được trên kể từ khi đến ở Tây Virginia, nó không phải là đáng ngạc nhiên rằng tôi đã kết thúc ngay tại bàn chân của một chiến binh Mogadorian. Ông nhắm blaster nhìn tôi, có thể đã giết tôi ngay sau đó, nhưng xem xét lại trước khi kéo cò. Thay vì đi săn bắn tôi xuống, anh lốp tôi trên ngôi đền bằng báng súng. Tất cả mọi thứ đã đi đen. Tôi tỉnh dậy treo từ trần nhà bằng chuỗi dày. Vẫn còn trong hang động, bằng cách nào đó tôi có thể nói họ sẽ đưa tôi sâu hơn, tới một khu vực an toàn hơn. Bụng tôi bị chìm khi tôi nhận ra các hang động vẫn đứng ở tất cả, rằng tôi đang bị giam tù đã làm những gì mà có nghĩa là về John và Nine? Nếu họ nhận ra? Tôi không có nhiều sức mạnh tay chân của tôi, nhưng tôi đã cố gắng kéo chống lại các chuỗi anyway. Không có cung cấp cho. Tôi cảm thấy tuyệt vọng và ngột ngạt. Tôi sắp khóc ra khi một Mogadorian lớn sải bước vào phòng. Trở ngại lớn nhất mà tôi từng thấy, với một vết sẹo xấu xí tím trên cổ và một cây gậy vàng lạ mắt nắm chặt một bàn tay khổng lồ của mình. Ông là hoàn toàn ghê tởm, giống như một cơn ác mộng, nhưng tôi không thể rời mắt. Bằng cách nào đó, đôi mắt đen trống rỗng của mình tổ chức cái nhìn của tôi. "Xin chào, Samuel," ông nói khi ông lén về phía tôi. "Bạn có biết tôi là ai không?" Tôi lắc đầu, miệng của tôi đột nhiên ngoài khô. "Tôi Setrákus Ra. Chỉ huy tối cao của đế chế Mogadorian, kỹ sư của Expansion Great, lãnh tụ kính yêu. "Ông nhe răng mình trong những gì tôi nhận được cho là một nụ cười. "Et cetera." Các RingMaster của một cuộc diệt chủng hành tinh và người đứng đằng sau một cuộc xâm lược sắp tới của Trái Đất đã chỉ gọi tôi bằng tên. Tôi cố gắng nghĩ về những gì John sẽ làm gì trong một tình huống như thế này không bao giờ nao núng-he'd khi đối mặt với kẻ thù lớn nhất của mình. Tôi, mặt khác, bắt đầu lắc, dây chuyền trói cổ tay của tôi kêu lách cách với nhau. Tôi có thể nói Setrákus đánh giá cao sự sợ hãi của tôi. "Điều này có thể không đau, Samuel. Bạn đã chọn phía sai, nhưng tôi không là gì cả nếu không tha thứ. Hãy nói cho tôi những gì tôi muốn biết và tôi sẽ tha các ngươi. "" Không bao giờ, "Tôi lắp bắp, run rẩy thậm chí khó khăn hơn như tôi dự đoán những gì sẽ xảy ra tiếp theo. Tôi nghe thấy một tiếng rít từ trên cao và nhìn lên thấy nhớt đen goo lừa bóng xuống chuỗi. Đó là chát và hóa học, như nhựa cháy. Tôi có thể thề bùn đã để lại những vết gỉ sét trên các chuỗi như nó dribbled xuống về phía tôi, và ngay sau đó đã được phủ cổ tay của tôi. Tôi đã hét lên. Sự đau đớn tột cùng và goo có dính đến nó mà đã làm cho nó thậm chí còn tồi tệ hơn, nếu như cổ tay của tôi đã được bao phủ trong nhựa cây bỏng. Tôi đã về để đi ra từ nỗi đau khi Setrákus chạm vào nhân viên của mình để cổ tôi, nâng cằm của tôi với nó. Một tê băng chảy qua cơ thể của tôi và sự đau đớn trên cổ tay của tôi đã tạm thời lắng dịu. Đó là một loại xoắn nhẹ nhõm; một tê chết tỏa ra từ nhân viên Setrákus, như chân tay của tôi đã bị rút hết máu. "Chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi," gầm gừ Setrákus ", và điều này có thể được hơn." câu hỏi đầu tiên của ông là về John và Nine-nơi họ sẽ đi, những gì họ sẽ làm gì tiếp theo. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng họ muốn trốn thoát, và thậm chí còn nhẹ nhõm hơn mà tôi đã không phải là một đầu mối, nơi họ sẽ được ẩn. Tôi đã từng là một nắm giữ trên để hướng dẫn Sáu, mà đã có nghĩa là John và Nine sẽ cần phải tìm ra một kế hoạch mới, một điều mà tôi không thể nào bỏ đi trong khi bị tra tấn. Bây giờ là giấy đã mất tích, do đó, nó có vẻ giống như một cược an toàn mà các Mog đã tìm tôi trong khi tôi đã bất tỉnh và bị tịch thu được địa chỉ. Hy vọng rằng Sáu sẽ tiếp cận một cách thận trọng. "Bất cứ nơi nào họ kết thúc, nó sẽ không được lâu cho đến khi chúng tôi trở lại đây đá ass của bạn," Tôi đã nói với Setrákus. Và đó là một Badass, thời điểm anh hùng của tôi, bởi vì các nhà lãnh đạo Mogadorian khịt mũi và ngay lập tức kéo nhân viên của ông ra khỏi tôi. Các cơn đau ở cổ tay của tôi trở lại-đó là, nếu như các goop Mogadorian đã ăn phải xuống đến xương của tôi. Tôi đã thở hổn hển và khóc trong thời gian tới Setrákus chạm vào nhân viên của ông tôi, cho tôi một ân xá. Các cuộc chiến, những gì ít có muốn được để bắt đầu với, đã hoàn toàn biến mất khỏi tôi. "Điều gì về Tây Ban Nha?" Ông hỏi. "Những gì bạn có thể cho tôi biết về điều đó?" "Sáu. . . , "Tôi lầm bầm, và hối tiếc. Tôi cần thiết để giữ im lặng của tôi. Các câu hỏi tiếp tục tới. Sau khi Tây Ban Nha đó là Ấn Độ, và sau đó câu hỏi về vị trí của sỏi Loralite, mà tôi chưa bao giờ nghe nói đến. Cuối cùng, ông hỏi tôi về "thứ mười," cái gì đó Setrákus dường như đặc biệt là đầu tư vào. Tôi nhớ Henri viết về một phần mười trong thư gửi cho John và làm thế nào mà Garde cuối cùng đã không làm cho nó đi Lorien. Khi tôi nói rằng Setrákus-thông tin mà tôi hy vọng sẽ không phải bằng cách nào đó làm tổn thương còn lại Garde-ông nổi giận. "Bạn đang nói dối với tôi, Samuel. Tôi biết bà ấy ở đây. Hãy nói cho tôi đâu. "" Tôi không biết, "tôi liên tục lặp lại, giọng nói run rẩy nhiều hơn và nhiều hơn nữa. Với mỗi câu trả lời, hoặc thiếu đó, Setrákus kéo trở lại nhân viên của mình và cho tôi cảm thấy đau rát nữa. Cuối cùng, Setrákus đã bỏ và chỉ nhìn chằm chằm vào tôi, chán ghét. Tôi đã mê sảng vào thời điểm này. Như thể với một tâm trí riêng của mình, bùn đen tối chậm rãi bò lại lên chuỗi, biến mất vào trong hốc tối nó muốn đến từ đâu. "Anh vô dụng, Samuel," anh ta nói, thô bạo. "Nó xuất hiện Loric chỉ coi bạn như một con chiên hiến tế, một dòng để lại phía sau khi họ đang cần một lối thoát vội vàng." Setrákus quét ra khỏi phòng và sau đó, sau khi tôi treo ở đó trong một thời gian trượt trong và ngoài tỉnh, một số binh sĩ của ông đến để lấy tôi. Họ đổ cho tôi trong một tế bào tối mà tôi chắc chắn họ muốn để lại cho tôi chết. Những ngày sau đó các Mogadorians kéo tôi ra khỏi phòng giam của tôi và đưa tôi vào một cặp kẻ với vết cắt buzz và bộ vest đen, và bao đựng súng bên dưới của họ áo khoác. Con người. Họ trông giống như FBI hay CIA hoặc một cái gì đó. Tôi không biết lý do tại sao mọi người sẽ muốn làm việc với Mog. Nó làm sôi máu của tôi chỉ để suy nghĩ về nó, các đại lý bán ra hum





















































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: