By Alan KirbyI have in front of me a module description downloaded fro dịch - By Alan KirbyI have in front of me a module description downloaded fro Việt làm thế nào để nói

By Alan KirbyI have in front of me

By Alan Kirby

I have in front of me a module description downloaded from a British university English department's website. It includes details of assignments and a week-by-week reading list for the optional module 'Postmodern Fictions', and if the university is to remain nameless here it's not because the module is in any way shameful but that it handily represents modules or module parts which will be taught in virtually every English department in the land this coming academic year. It assumes that postmodernism is alive, thriving and kicking: it says it will introduce "the general topics of 'postmodernism' and 'postmodernity' by examining their relationship to the contemporary writing of fiction". This might suggest that postmodernism is contemporary, but the comparison actually shows that it is dead and buried.
Postmodern philosophy emphasises the elusiveness of meaning and knowledge. This is often expressed in postmodern art as a concern with representation and an ironic self-awareness. And the argument that postmodernism is over has already been made philosophically. There are people who have essentially asserted that for a while we believed in postmodern ideas, but not any more, and from now on we're going to believe in critical realism. The weakness in this analysis is that it centres on the academy, on the practices and suppositions of philosophers who may or may not be shifting ground or about to shift – and many academics will simply decide that, finally, they prefer to stay with Foucault [arch postmodernist] than go over to anything else. However, a far more compelling case can be made that postmodernism is dead by looking outside the academy at current cultural production.

Most of the undergraduates who will take 'Postmodern Fictions' this year will have been born in 1985 or after, and all but one of the module's primary texts were written before their lifetime. Far from being 'contemporary', these texts were published in another world, before the students were born: The French Lieutenant's Woman, Nights at the Circus, If on a Winter's Night a Traveller, Do Androids Dream of Electric Sheep? (and Blade Runner), White Noise: this is Mum and Dad's culture. Some of the texts ('The Library of Babel') were written even before their parents were born. Replace this cache with other postmodern stalwarts – Beloved, Flaubert's Parrot, Waterland, The Crying of Lot 49, Pale Fire, Slaughterhouse 5, Lanark, Neuromancer, anything by B.S. Johnson – and the same applies. It's all about as contemporary as The Smiths, as hip as shoulder pads, as happening as Betamax video recorders. These are texts which are just coming to grips with the existence of rock music and television; they mostly do not dream even of the possibility of the technology and communications media – mobile phones, email, the internet, computers in every house powerful enough to put a man on the moon – which today's undergraduates take for granted.
The reason why the primary reading on British postmodernism fictions modules is so old, in relative terms, is that it has not been rejuvenated. Just look out into the cultural market-place: buy novels published in the last five years, watch a twenty-first century film, listen to the latest music – above all just sit and watch television for a week – and you will hardly catch a glimpse of postmodernism. Similarly, one can go to literary conferences (as I did in July) and sit through a dozen papers which make no mention of Theory, of Derrida, Foucault, Baudrillard. The sense of superannuation, of the impotence and the irrelevance of so much Theory among academics, also bears testimony to the passing of postmodernism. The people who produce the cultural material which academics and non-academics read, watch and listen to, have simply given up on postmodernism. The occasional metafictional or self-conscious text will appear, to widespread indifference – like Bret Easton Ellis' Lunar Park – but then modernist novels, now long forgotten, were still being written into the 1950s and 60s. The only place where the postmodern is extant is in children's cartoons like Shrek and The Incredibles, as a sop to parents obliged to sit through them with their toddlers. This is the level to which postmodernism has sunk; a source of marginal gags in pop culture aimed at the under-eights.

What's Post Postmodernism?

I believe there is more to this shift than a simple change in cultural fashion. The terms by which authority, knowledge, selfhood, reality and time are conceived have been altered, suddenly and forever. There is now a gulf between most lecturers and their students akin to the one which appeared in the late 1960s, but not for the same kind of reason. The shift from modernism to postmodernism did not stem from any profound reformulation in the conditions of cultural production and reception; all that happened, to rhetorically exaggerate, was that the kind of people who had once written Ulysses and To the Lighthouse wrote Pale Fire and The Bloody Chamber instead. But somewhere in the late 1990s or early 2000s, the emergence of new technologies re-structured, violently and forever, the nature of the author, the reader and the text, and the relationships between them.
Postmodernism, like modernism and romanticism before it, fetishised [ie placed supreme importance on] the author, even when the author chose to indict or pretended to abolish him or herself. But the culture we have now fetishises the recipient of the text to the degree that they become a partial or whole author of it. Optimists may see this as the democratisation of culture; pessimists will point to the excruciating banality and vacuity of the cultural products thereby generated (at least so far).
Let me explain. Postmodernism conceived of contemporary culture as a spectacle before which the individual sat powerless, and within which questions of the real were problematised. It therefore emphasised the television or the cinema screen. Its successor, which I will call pseudo-modernism, makes the individual's action the necessary condition of the cultural product. Pseudo-modernism includes all television or radio programmes or parts of programmes, all 'texts', whose content and dynamics are invented or directed by the participating viewer or listener (although these latter terms, with their passivity and emphasis on reception, are obsolete: whatever a telephoning Big Brother voter or a telephoning 6-0-6 football fan are doing, they are not simply viewing or listening).
By definition, pseudo-modern cultural products cannot and do not exist unless the individual intervenes physically in them. Great Expectations will exist materially whether anyone reads it or not. Once Dickens had finished writing it and the publisher released it into the world, its 'material textuality' – its selection of words – was made and finished, even though its meanings, how people interpret it, would remain largely up for grabs. Its material production and its constitution were decided by its suppliers, that is, its author, publisher, serialiser etc alone – only the meaning was the domain of the reader. Big Brother on the other hand, to take a typical pseudo-modern cultural text, would not exist materially if nobody phoned up to vote its contestants off. Voting is thus part of the material textuality of the programme – the telephoning viewers write the programme themselves. If it were not possible for viewers to write sections of Big Brother, it would then uncannily resemble an Andy Warhol film: neurotic, youthful exhibitionists inertly bitching and talking aimlessly in rooms for hour after hour. This is to say, what makes Big Brother what it is, is the viewer's act of phoning in.
Pseudo-modernism also encompasses contemporary news programmes, whose content increasingly consists of emails or text messages sent in commenting on the news items. The terminology of 'interactivity' is equally inappropriate here, since there is no exchange: instead, the viewer or listener enters – writes a segment of the programme – then departs, returning to a passive role. Pseudo-modernism also includes computer games, which similarly place the individual in a context where they invent the cultural content, within pre-delineated limits. The content of each individual act of playing the game varies according to the particular player.
The pseudo-modern cultural phenomenon par excellence is the internet. Its central act is that of the individual clicking on his/her mouse to move through pages in a way which cannot be duplicated, inventing a pathway through cultural products which has never existed before and never will again. This is a far more intense engagement with the cultural process than anything literature can offer, and gives the undeniable sense (or illusion) of the individual controlling, managing, running, making up his/her involvement with the cultural product. Internet pages are not 'authored' in the sense that anyone knows who wrote them, or cares. The majority either require the individual to make them work, like Streetmap or Route Planner, or permit him/her to add to them, like Wikipedia, or through feedback on, for instance, media websites. In all cases, it is intrinsic to the internet that you can easily make up pages yourself (eg blogs).
If the internet and its use define and dominate pseudo-modernism, the new era has also seen the revamping of older forms along its lines. Cinema in the pseudo-modern age looks more and more like a computer game. Its images, which once came from the 'real' world – framed, lit, soundtracked and edited together by ingenious directors to guide the viewer's thoughts or emotions – are now increasingly created through a computer. And they look it. Where once special effects were supposed to make the impossible appear credible, CGI frequently [inadvertently] works to make the possible look artificial, as in much of Lord of the Rings or Gladi
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Bởi Alan KirbyTôi đã ở phía trước của tôi một mô tả mô-đun tải từ một trường đại học Anh Quốc Anh vùng của trang web. Nó bao gồm các chi tiết của bài tập và một danh sách tuần bởi tuần đọc cho các mô-đun tùy chọn 'Hậu hiện đại Fictions', và nếu các trường đại học là để vẫn còn vô danh ở đây nó là không bởi vì các mô-đun là trong bất kỳ cách nào đáng xấu hổ, nhưng mà nó handily đại diện cho mô-đun hoặc phần mô-đun sẽ được giảng dạy trong hầu như tất cả tiếng Anh, vùng đất này năm học sắp tới. Nó giả định rằng hậu còn sống, phát triển mạnh và đá: nó nói nó sẽ giới thiệu "các chủ đề chung của 'hậu' và 'postmodernity' bằng cách kiểm tra mối quan hệ của họ với các văn bản hiện đại của tiểu thuyết". Điều này có thể gợi ý rằng hậu là đương đại, nhưng so sánh thực sự cho thấy rằng nó là chết và được chôn cất.Triết học hậu hiện đại emphasises elusiveness ý nghĩa và kiến thức. Điều này thường được biểu diễn ở trong hậu hiện đại nghệ thuật như là một mối quan tâm với đại diện và một tự nhận thức mỉa mai. Và các đối số đó hậu là hơn đã được thực hiện triết học xã hội. Có những người về cơ bản đã khẳng định rằng trong một thời gian, chúng tôi tin tưởng vào hậu hiện đại ý tưởng, nhưng không phải bất kỳ chi tiết, và từ nay trên, chúng tôi sẽ tin vào chủ nghĩa hiện thực quan trọng. Điểm yếu trong phân tích này là rằng nó tập trung vào học viện, trên thực tiễn và suppositions của nhà triết học người có thể hoặc có thể không chuyển mặt đất hoặc khoảng để thay đổi – và nhiều học giả sẽ chỉ đơn giản là quyết định rằng, cuối cùng, họ thích ở lại với Foucault [kiến trúc postmodernist] hơn đi qua bất cứ điều gì khác. Tuy nhiên, một trường hợp thêm rất nhiều hấp dẫn có thể được thực hiện mà postmodernism là chết bằng cách nhìn bên ngoài học viện hiện tại sản xuất văn hóa.Hầu hết các sinh viên đại học những người sẽ có 'Fictions hậu hiện đại' năm nay sẽ có được sinh ra năm 1985 hoặc sau, và tất cả, nhưng một trong văn bản chính của mô-đun được viết trước khi cuộc đời của họ. Xa là 'hiện đại', các văn bản được công bố trên thế giới khác, trước khi các sinh viên đã được sinh ra: The Pháp trung của người phụ nữ, đêm tại Circus, nếu vào một mùa đông đêm một khách du lịch, làm Androids ước mơ của điện cừu? (và Blade Runner), tiếng ồn trắng: đây là văn hóa Mum và cha. Một số văn bản ('The thư viện của Babel') được viết ngay cả trước khi cha mẹ của họ đã được sinh ra. Thay thế bộ nhớ cache này với khác stalwarts hậu hiện đại-Beloved, Flaubert của vẹt, Waterland, khóc nhiều 49, nhạt cháy, lò mổ 5, Lanark, Neuromancer, bất cứ điều gì bởi BS Johnson- và như nhau áp dụng. Nó là tất cả về đương đại như The Smiths, như hông như vai miếng, như xảy ra như máy ghi video Betamax. Đây là văn bản mà chỉ cần đến để hiểu thấu với sự tồn tại của nhạc rock và truyền hình; họ chủ yếu là không ước mơ ngay cả các khả năng của các công nghệ và truyền thông phương tiện truyền thông-điện thoại di động điện thoại, email, internet, máy tính ở nhà hàng mạnh mẽ, đủ để đưa một người đàn ông trên mặt trăng-sinh viên đại học mà ngày nay lấy cho được cấp.Lý do tại sao đọc chính vào mô-đun fictions postmodernism Anh là cũ như vậy, trong điều kiện tương đối, là rằng nó đã không được rejuvenated. Chỉ cần nhìn vào thị trường-nơi văn hóa: Mua tiểu thuyết được xuất bản trong năm năm qua, xem một bộ phim 21 thế kỷ, nghe âm nhạc mới nhất-trên tất cả chỉ cần ngồi và xem truyền hình cho một tuần- và bạn sẽ hầu như không bắt nhoáng thấy của hậu. Tương tự như vậy, một trong những có thể đi đến văn học Hội nghị (như tôi đã làm trong ngày) và ngồi thông qua một chục giấy tờ mà làm cho không có đề cập đến lý thuyết, Derrida, Foucault, Baudrillard. Cảm giác phụ cấp hưu trí của bất lực và irrelevance của rất nhiều lý thuyết giữa các viện nghiên cứu, cũng mang lời khai để hậu được thông qua. Những người sản xuất vật liệu văn hóa mà viện nghiên cứu và phòng không học giả đọc, xem và nghe, có chỉ đơn giản là đưa lên trên hậu. Thỉnh thoảng metafictional hoặc tự ý thức văn bản sẽ xuất hiện, với sự thờ ơ lan rộng-như Bret Easton Ellis' âm lịch Park- nhưng tiểu thuyết hiện đại sau đó, bây giờ lâu quên, vẫn đang được ghi vào những năm 1950 và năm 60. Nơi duy nhất mà các hậu hiện đại là còn sinh tồn là trong phim hoạt hình của trẻ em như Shrek và The Incredibles, như một sop cho cha mẹ có nghĩa vụ phải ngồi qua chúng với trẻ em của họ. Đây là mức độ mà hậu đã đánh chìm; một nguồn biên gags trong văn hóa pop nhằm biếtlà dưới.Bài hậu là gì?Tôi tin rằng đó là sự thay đổi này hơn là một sự thay đổi đơn giản trong văn hóa thời trang. Các điều khoản mà cơ quan, kiến thức, selfhood, thực tế và thời gian được hình thành đã được thay đổi, bất ngờ và mãi mãi. Bây giờ là một vịnh giữa hầu hết các giảng viên và học sinh của mình giống như một trong đó xuất hiện ở cuối những năm 1960, nhưng không phải cho cùng một loại lý do. Sự chuyển đổi từ chủ nghĩa hiện đại cho hậu đã không xuất phát từ bất kỳ reformulation sâu sắc trong điều kiện của văn hóa sản xuất và tiếp nhận; Tất cả những gì đã xảy ra, với một cách Hoa Mĩ exaggerate, là rằng loại của những người đã từng viết Ulysses và đến ngọn hải đăng đã viết nhạt cháy và The Bloody phòng thay vào đó. Nhưng một nơi nào đó trong cuối thập niên 1990 hay đầu thập niên 2000, sự xuất hiện của công nghệ mới tái cấu trúc, khốc liệt và mãi mãi, bản chất của tác giả, người đọc và các văn bản, và các mối quan hệ giữa chúng.Postmodernism, như chủ nghĩa hiện đại và chủ nghĩa lãng mạn trước khi nó, fetishised [tức là đặt tối cao tầm quan trọng ngày] tác giả, ngay cả khi tác giả đã chọn để truy tố hoặc giả vờ để bãi bỏ anh ta hoặc mình. Nhưng các nền văn hóa, chúng tôi có bây giờ fetishises nhận được văn bản đến mức mà họ trở thành một tác giả một phần hoặc toàn bộ của nó. Lạc quan có thể thấy điều này như democratisation của văn hóa; pessimists sẽ trỏ đến dư dội banality và vacuity của các sản phẩm văn hóa, do đó tạo ra (ít cho đến nay).Hãy để tôi giải thích. Hậu hình thành của văn hóa đương đại như là một cảnh tượng trước khi mà các cá nhân ngồi bất lực, và trong những câu hỏi thực sự là problematised. Nó do đó nhấn mạnh các chương trình truyền hình hoặc màn hình rạp chiếu phim. Người kế nhiệm của nó, mà tôi sẽ gọi giả hiện đại, làm cho hành động của cá nhân tình trạng cần thiết của các sản phẩm văn hóa. Chủ nghĩa hiện đại giả bao gồm tất cả các chương trình truyền hình hoặc đài phát thanh hoặc một phần của chương trình, tất cả 'văn bản', có nội dung và động lực học được phát minh ra hoặc chỉ dẫn của tham gia xem hoặc nghe (mặc dù các điều khoản sau, với của thụ động và nhấn mạnh vào tiếp nhận, quá cũ: bất cứ điều gì một cử tri Big Brother telephoning hoặc một telephoning 6-0-6 fan hâm mộ bóng đá làm, họ không chỉ đơn giản xem hoặc nghe).Theo định nghĩa, sản phẩm văn hóa giả hiện đại không thể và không tồn tại nếu cá nhân can thiệp về thể chất trong đó. Great Expectations sẽ tồn tại về vật chất cho dù bất cứ ai đọc nó hay không. Một khi Dickens đã hoàn thành viết nó và các nhà xuất bản phát hành nó vào thế giới, của nó 'vật chất textuality'-lựa chọn từ-được thực hiện và hoàn thành, ngay cả ý nghĩa của nó, làm thế nào mọi người giải thích nó, sẽ vẫn chủ yếu ký lấy. Sản xuất vật liệu và hiến pháp của nó đã được quyết định bởi các nhà cung cấp, có nghĩa là, các tác giả, nhà xuất bản, serialiser vv một mình-chỉ có ý nghĩa là tên miền của người đọc. Big Brother mặt khác, để có một văn bản văn hóa giả hiện đại điển hình, sẽ không tồn tại vật chất nếu không ai gọi điện cho bầu cử thí sinh của nó. Bỏ phiếu như vậy là một phần của textuality tài liệu của chương trình-telephoning những người xem viết chương trình mình. Nếu nó không thể cho những người xem để viết phần của anh trai lớn, nó sẽ sau đó uncannily giống như một bộ phim Andy Warhol: thần kinh, trẻ trung exhibitionists inertly bitching và nói không mục đích tại Phòng cho giờ sau khi giờ. Điều này là để nói, những gì làm cho anh trai lớn nó có là gì đi nữa, là của người xem hành động của gọi số trong.Chủ nghĩa hiện đại giả cũng bao gồm các chương trình tin tức hiện đại, có nội dung ngày càng bao gồm email hoặc tin nhắn văn bản gửi bình luận về các mục tin tức. Thuật ngữ 'tương tác' là không thích hợp như nhau ở đây, vì không có trao đổi: thay vào đó, người xem hoặc nghe vào-viết một phân đoạn của chương trình-sau đó khởi hành, quay trở về một vai trò bị động. Chủ nghĩa hiện đại giả cũng bao gồm các trò chơi máy tính, tương tự như nơi các cá nhân trong một bối cảnh nơi họ phát minh ra nội dung văn hóa, giới hạn trước khoanh. Nội dung của mỗi hành động cá nhân của chơi các trò chơi thay đổi tùy theo người chơi cụ thể.Hiện tượng văn hóa hiện đại giả tuyệt hảo là internet. Hành động Trung tâm của mình là cá nhân cách nhấp vào anh/cô ấy chuột để di chuyển qua các trang web trong một cách mà không thể được nhân đôi, phát minh ra một con đường thông qua văn hóa sản phẩm đó đã không bao giờ tồn tại trước và sẽ không bao giờ một lần nữa. Đây là một cam kết mạnh mẽ hơn với trình văn hóa hơn bất cứ điều gì văn học có thể cung cấp, và cung cấp cho các cảm giác không thể phủ nhận (hoặc ảo tưởng) kiểm soát cá nhân, quản lý, chạy, tạo nên sự tham gia của mình với các sản phẩm văn hóa. Trang Internet được không 'tác giả' trong ý nghĩa rằng bất cứ ai biết người đã viết họ, hoặc quan tâm. Phần lớn hoặc yêu cầu các cá nhân để làm cho họ làm việc, như Streetmap hoặc Route Planner, hoặc cho phép anh ta/cô để thêm cho họ, như Wikipedia, hoặc thông qua các phản hồi trên, ví dụ, các trang web phương tiện truyền thông. Trong mọi trường hợp, nó là nội tại để internet mà bạn có thể dễ dàng làm cho mặc trang chính mình (ví dụ như blog).Nếu internet và sử dụng của nó xác định và thống trị giả hiện đại, kỷ nguyên mới cũng đã nhìn thấy revamping các hình thức cũ dọc theo các dòng. Rạp chiếu phim trong thời đại giả hiện đại hơn và nhiều hơn nữa trông giống như một trò chơi máy tính. Hình ảnh của nó, mà một lần đến từ thế giới 'thực tế'-khung, ánh sáng, soundtracked và chỉnh sửa với nhau bởi các giám đốc khéo léo để hướng dẫn của người xem những suy nghĩ hoặc cảm xúc-bây giờ ngày càng tạo ra thông qua một máy tính. Và họ nhìn nó. Nơi sau khi hiệu ứng đặc biệt đã nghĩa vụ phải làm cho không thể xuất hiện đáng tin cậy, CGI thường xuyên [vô tình] làm việc để làm cho giao diện có thể nhân tạo, ở nhiều nơi của Chúa của nhẫn hay Gladi
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
By Alan Kirby tôi đã ở phía trước của tôi một mô tả module tải về từ trang web của một trường đại học khoa tiếng Anh của người Anh. Nó bao gồm các chi tiết của bài tập và một danh sách tuần-do-tuần đọc sách cho các mô-đun tùy chọn 'hậu hiện đại viễn tưởng ", và nếu các trường đại học là vẫn không tên ở đây nó không phải vì các module là bằng mọi cách đáng xấu hổ nhưng mà nó handily đại diện cho các mô-đun hoặc mô-đun các bộ phận sẽ được giảng dạy trong hầu như tất cả bộ phận tiếng Anh tại đất năm nay đến học tập. Nó giả định rằng nghĩa hậu hiện đại là còn sống, phát triển mạnh và đá: nó nói nó sẽ giới thiệu "những chủ đề chung của 'hậu hiện đại" và "hậu hiện đại" bằng cách kiểm tra mối quan hệ của họ với các văn bản hiện đại của tiểu thuyết ". Điều này có thể gợi ý rằng nghĩa hậu hiện đại là hiện đại, nhưng sự so sánh thực tế cho thấy rằng nó đã chết và chôn cất. triết học hậu hiện đại nhấn mạnh elusiveness ý nghĩa và kiến thức. Điều này thường được diễn tả trong nghệ thuật hậu hiện đại như là một mối quan tâm với sự đại diện và một sự tự nhận thức mỉa mai. Và lập luận rằng nghĩa hậu hiện đại là hơn đã được thực hiện triết lý. Có những người trên cơ bản đã khẳng định rằng trong một thời gian, chúng tôi tin tưởng vào ý tưởng hậu hiện đại, nhưng không phải bất kỳ chi tiết, và từ bây giờ chúng ta sẽ tin tưởng vào chủ nghĩa hiện thực phê phán. Sự yếu kém trong phân tích này là nó tập trung vào các học viện, trên thực tế và các giả thuyết của các triết gia người có thể hoặc không thể được chuyển mặt đất hoặc sắp chuyển - và nhiều học giả chỉ đơn giản là sẽ quyết định rằng, cuối cùng, họ thích ở lại với Foucault [ arch hậu hiện đại] hơn là đi qua bất cứ điều gì khác. Tuy nhiên, một trường hợp đến nay hấp dẫn hơn có thể được thực hiện mà nghĩa hậu hiện đại là chết bằng cách nhìn bên ngoài học viện tại sản văn hóa hiện nay. Hầu hết các sinh viên đại học, những người sẽ mất 'Postmodern Fictions' năm nay sẽ được sinh ra vào năm 1985 hoặc sau đó, và tất cả nhưng một các văn bản chính của module được viết trước khi cuộc đời của họ. Xa là 'đương đại', những văn bản đã được công bố trong một thế giới khác, trước khi các sinh viên được sinh ra: Trung úy của Pháp Woman, Nights tại Circus, Nếu trên một đêm mùa đông một khách du lịch, Do Androids Dream of Electric Sheep? (Và Blade Runner), White Noise: đây là mẹ và văn hóa của người cha. Một số văn bản ('The Library of Babel') đã được viết ngay cả trước khi cha mẹ của họ đã được sinh ra. Thay thế bộ nhớ cache này với đảng viên tích cực hậu hiện đại khác - Beloved, Flaubert của Parrot, Waterland, The Crying của lô 49, Pale Fire, Slaughterhouse 5, Lanark, Neucromancer, bất cứ điều gì bởi BS Johnson - và cùng áp dụng. Đó là tất cả về như đương đại như The Smiths, như hip như miếng đệm vai, như xảy ra như ghi video Betamax. Đây là những văn bản đó chỉ là cách đối phó với sự tồn tại của nhạc rock và truyền hình; họ hầu như không mơ ước thậm chí về khả năng của các công nghệ và truyền thông đa phương tiện - điện thoại di động, email, internet, máy tính trong mỗi ngôi nhà đủ mạnh để đưa con người lên mặt trăng -. mà sinh viên ngày nay đưa cho các cấp lý do tại sao các chính đọc trên British fictions nghĩa hậu hiện đại mô-đun là quá cũ, về mặt tương đối, là nó đã không được trẻ lại. Chỉ cần nhìn ra vào thương trường văn hóa: mua tiểu thuyết được xuất bản trong năm năm qua, xem một bộ phim kỷ XXI, lắng nghe những âm nhạc mới nhất - trên tất cả chỉ cần ngồi và xem truyền hình trong một tuần - và bạn sẽ khó nắm bắt một cái nhìn thoáng qua của hậu hiện đại. Tương tự như vậy, người ta có thể đi đến các hội nghị văn học (như tôi đã làm trong tháng Bảy) và ngồi qua một tá giấy tờ mà làm cho không đề cập đến lý thuyết, của Derrida, Foucault, Baudrillard. Ý nghĩa của quỹ hưu trí, trong sự bất lực và không thích hợp của rất nhiều lý thuyết trong các viện nghiên cứu, cũng mang những bằng chứng sự ra đi của hậu hiện đại. Những người sản xuất các vật phẩm văn hoá mà các học giả và không học đọc, xem và nghe, chỉ đơn giản là từ bỏ nghĩa hậu hiện đại. Các văn bản metafictional hoặc tự ý thức thỉnh thoảng sẽ xuất hiện, cho sự thờ ơ phổ biến - như âm lịch Công viên Bret Easton Ellis '- nhưng sau đó tiểu thuyết hiện đại, bây giờ lãng quên từ lâu, vẫn đang được viết vào năm 1950 và 60. Nơi duy nhất nơi hậu hiện đại là còn tồn tại là trong phim hoạt hình dành cho trẻ em như Shrek và The Incredibles, như một sop để cha mẹ có nghĩa vụ phải ngồi qua chúng với trẻ mới biết đi của họ. Đây là mức mà hậu hiện đại đã đánh chìm; một nguồn gags lề trong văn hóa pop nhằm vào dưới Tám. Có gì cuối nghĩa hậu hiện đại? Tôi tin rằng có nhiều hơn để thay đổi này hơn là một sự thay đổi đơn giản trong thời trang văn hóa. Các điều khoản do đó thẩm quyền, kiến thức, bản ngã, thực tế và thời gian được hình thành đã bị thay đổi, đột ngột và mãi mãi. Hiện nay có một hố ngăn cách giữa hầu hết các giảng viên và sinh viên của họ giống như một trong đó xuất hiện vào cuối năm 1960, nhưng không cho cùng một loại lý do. Sự thay đổi từ hiện đại đến hậu hiện đại đã không xuất phát từ bất kỳ phương pháp tái sâu sắc trong điều kiện sản xuất và tiếp nhận văn hóa; tất cả những gì đã xảy ra, để tu từ phóng đại, là loại người đã từng viết Ulysses và Tới ngọn hải đăng đã viết Pale Fire và The Bloody Chamber thay thế. Nhưng đâu đó vào cuối năm 1990 hoặc đầu những năm 2000, sự xuất hiện của công nghệ mới tái cấu trúc, dữ dội và mãi mãi, bản chất của các tác giả, độc giả và văn bản, và các mối quan hệ giữa chúng. nghĩa hậu hiện đại, như chủ nghĩa hiện đại và chủ nghĩa lãng mạn trước khi nó, fetishised [tức là đặt tầm quan trọng tối cao] tác giả, ngay cả khi tác giả đã chọn để kết tội hoặc giả vờ để bãi bỏ chính mình. Nhưng nền văn hóa chúng ta có bây giờ fetishises người nhận văn bản đến mức độ mà họ trở thành một tác giả một phần hoặc toàn bộ của nó. Những người lạc quan có thể xem đây là dân chủ hóa của văn hóa; người bi quan sẽ trỏ đến banality đớn và trống rỗng của các sản phẩm văn hóa do đó tạo ra (ít nhất là cho đến nay). Hãy để tôi giải thích. Nghĩa hậu hiện đại hình thành của văn hóa đương đại như một cảnh tượng trước đó cá nhân ngồi bất lực, và trong đó các câu hỏi của các sản được problematised. Do đó, nhấn mạnh truyền hình hoặc màn hình rạp chiếu phim. Kế nhiệm của nó, mà tôi sẽ gọi giả hiện đại, làm cho hành động của cá nhân các điều kiện cần thiết của các sản phẩm văn hóa. Pseudo-hiện đại bao gồm tất cả các chương trình truyền hình hoặc đài phát thanh hoặc các bộ phận của chương trình, tất cả 'văn bản', mà nội dung và động lực được tạo ra, hay chỉ dẫn của người xem tham gia hoặc người nghe (mặc dù các điều khoản sau, với sự thụ động và nhấn mạnh của họ về tiếp nhận, là lỗi thời: bất cứ điều gì một cách gọi điện Big Brother cử tri hoặc một fan hâm mộ bóng đá điện thoại số 6-0-6 đang làm, họ không chỉ đơn giản là xem hoặc nghe). Theo định nghĩa, các sản phẩm văn hóa giả hiện đại không thể và không tồn tại trừ khi cá nhân can thiệp vật lý trong đó. Great Expectations sẽ tồn tại vật chất cho dù bất cứ ai đọc nó hay không. Một khi Dickens đã viết xong nó và các nhà xuất bản phát hành nó vào thế giới, nó "vật liệu textuality '- lựa chọn các chữ - đã được thực hiện và hoàn thành, mặc dù ý nghĩa của nó, làm thế nào mọi người giải thích nó, sẽ vẫn còn phần lớn đã sẵn sàng. Sản xuất vật liệu và hiến pháp của nó đã được quyết định bởi các nhà cung cấp của nó, đó là, tác giả của nó, nhà xuất bản, vv serialiser một mình - chỉ có ý nghĩa là các miền của người đọc. Big Brother Mặt khác, để có một văn bản văn hóa giả hiện đại điển hình, sẽ không tồn tại vật chất nếu không có ai gọi điện để bỏ phiếu thí sinh của nó ra. Do đó có quyền biểu quyết là một phần của textuality liệu của chương trình - những khán giả gọi điện thoại ghi các chương trình tự. Nếu nó là không thể cho người xem để viết các phần của Big Brother, nó sau đó sẽ đến kỳ lạ trông giống như một bộ phim Andy Warhol: thần kinh, trẻ trung exhibitionists trì trệ bitching và nói chuyện vu vơ trong phòng cho giờ này qua giờ khác. Điều này là để nói, những gì làm cho Big Brother nó là gì, là hành động của người xem về cách gọi điện. Pseudo-hiện đại cũng bao gồm các chương trình tin tức đương đại, có nội dung ngày càng bao gồm email hoặc tin nhắn văn bản được gửi trong bình luận về các tin tức. Các thuật ngữ của 'tương tác' là như nhau không phù hợp ở đây, vì không có trao đổi: thay vào đó, người xem hoặc người nghe vào - viết một đoạn của chương trình - rồi ra đi, trở về một vai trò thụ động. Pseudo-hiện đại cũng bao gồm các trò chơi máy tính, mà tương tự như đặt các cá nhân trong một bối cảnh mà họ phát minh ra các nội dung văn hóa, trong giới hạn trước khoanh. Nội dung của mỗi hoạt động, vui chơi các trò chơi khác nhau theo các cầu thủ cụ thể. Các giả hiện đại hiện tượng văn hóa xuất sắc mệnh là internet. Hành trung ương của nó là các cách kích cá nhân trên anh / cô chuột để di chuyển qua các trang trong một cách mà không thể được nhân đôi, phát minh ra một con đường thông qua các sản phẩm văn hóa mà chưa bao giờ tồn tại trước và không bao giờ sẽ trở lại. Đây là một sự dấn thân xa dữ dội hơn với tiến trình văn hóa văn học hơn bất cứ điều gì có thể cung cấp, và cho cảm giác không thể phủ nhận (hoặc ảo tưởng) của các cá nhân kiểm soát, quản lý, hoạt động, làm cho lên / cô tham gia của mình với các sản phẩm văn hóa. Các trang Internet không 'tác giả' trong ý nghĩa rằng bất cứ ai biết ai đã viết cho họ, hoặc quan tâm. Phần lớn hoặc là yêu cầu các cá nhân để làm cho họ làm việc, như StreetMap hoặc Route Planner, hoặc cho phép anh ta / cô ấy thêm cho họ, như Wikipedia, hoặc thông qua các thông tin phản hồi trên, ví dụ, các trang web phương tiện truyền thông. Trong mọi trường hợp, nó là nội tại với internet mà bạn có thể dễ dàng tạo nên các trang mình (ví dụ như blog). Nếu internet và sử dụng của nó xác định và thống trị giả hiện đại, thời đại mới cũng đã nhìn thấy những cải tạo của hình thức cũ cùng dòng của nó . Cinema trong thời đại giả hiện đại trông càng giống một trò chơi máy tính. Hình ảnh của nó, mà một khi đã đến từ thế giới "thực sự" - đóng khung, thắp sáng, soundtracked và biên tập lại với nhau của các đạo diễn khéo léo để hướng dẫn suy nghĩ hay cảm xúc của người xem - đang ngày càng tạo ra thông qua một máy tính. Và họ nhìn nó. Trường hợp một khi hiệu ứng đặc biệt được nghĩa vụ phải làm cho không thể xuất hiện đáng tin cậy, CGI thường xuyên [vô tình] hoạt động để làm cho cái nhìn thể nhân tạo, cũng như ở nhiều Lord of the Rings hay Gladi















đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: