A few minutes later Camila’s mom returned, the same doctor Lauren had  dịch - A few minutes later Camila’s mom returned, the same doctor Lauren had  Việt làm thế nào để nói

A few minutes later Camila’s mom re

A few minutes later Camila’s mom returned, the same doctor Lauren had seen her talking to earlier in tow. The doctor reviewed Camila thoroughly, asking her questions about her name, date of birth and whether she knew what day and date it was. He informed the assembled group that Camila was coming out of her postictal state and that once her medication was ready she’d be able to go home.

“Thank God,” Camila said in response. “I just want to go to sleep in my own bed. I’m so exhausted.”

The doctor smiled at her momentarily before excusing himself and disappearing into the crowded hospital hallway to review another patient.

Lauren turned to look at Camila after watching the doctor leave and noticed her pushing her tongue firmly into her cheek, wincing as she did so. She stuck it out, trying her hardest to catch a glimpse of it but failing miserably.

“My tongue really hurts,” Camila noted finally giving up.

“It probably will for a while,” Sinu told her. “You managed to bite a massive chunk out of it.”

“Ouch,” Camila said, “That’s kind of gross.”

Lauren, Dinah and Ally laughed at her, Dinah elbowing her gently in the rib.

“Yeah well you are kind of gross.” Dinah told her still chuckling.

“Why is everyone laughing?” Camila asked her.

“Well,” Dinah started. “It’s just nice to be able to have an actual conversation with you for a change.”

Camila looked at Dinah questioningly.

“You’ve pretty much been repeating yourself since you came around.” Dinah informed her.

“What did I say?” Camila asked panicked. “Was it embarrassing? Was it rude?”

“Extremely,” Dinah teased her.

“Oh god,” Camila replied looking at the others in the room. “I’m so sorry. I didn’t know what I was saying…I hope I didn’t offend any of you.”

“Don’t worry Camila,” Lauren said punching Dinah lightly on the arm. “She’s messing with you.”

“Really?” Camila asked stricken. “You promise?”

“I promise,” Lauren told her. “Dinah’s only just got here.”

Camila visibly relaxed at Lauren’s words and she felt herself smile happily that she was able to help with that. Together the five of them waited until Camila’s discharge papers and medication were ready. Once the nurse had bought them to Camila’s mom, explaining the dosage for her medication, Camila got dressed in the bathroom and the girls’ helped her into a wheelchair. Together they transported Camila down to the hospital entrance, Lauren pushing the wheelchair whilst Ally and Dinah walked alongside it, talking animatedly. They helped Camila to her mom’s car and waved as it pulled out of the parking lot to take her home. Before leaving, Sinu had kindly asked Ally, Dinah and Lauren to let Camila to spend the rest of the day recuperating but, she had told them that they were more than welcome to call her later to check in or come around tomorrow after school if they wanted.

After they’d watched the car round the corner and disappear out of sight the girls’ made their way back to Lauren’s car and got in, debating what to do next. Ally suggested that if they hurried, they would be able to make it back to school for fifth period and Lauren and Dinah had agreed, the two of them feeling as though they’d had enough teenage rebellion for the day and would now be better placed to finish classes knowing that Camila was alright. Ally had made sure to call Normani en route, the remaining member of their group still at lunch. Ally explained everything that had happened and could audibly hear the other girls’ relief at the news that Camila was now on her way home with her mom to get some rest. A few minutes later they arrived back at school and having already missed the warning bell, separated hastily to attend their separate classes.

The rest of the school day passed slowly, and Lauren was thankful when the final bell sounded and she could leave to go home. She felt both emotionally and physically drained, the day seeming endless and taxing. Later that night, Lauren lay on her bed, thinking about Camila and the innocent kisses that they’d shared. Her heart swelled at the memory of Camila’s soft lips on her own and Lauren raised her fingertips to the spot where’d they’d touched, her own lips tingling in response to the recollection. Lauren rolled over onto her stomach, picked up her mobile phone and attempted to call Camila. She felt a surge of disappointment as she was connected to Camila’s generic pre-programmed voicemail and disconnected the call without leaving a message, presuming the other girl to be sleeping. Eventually, Lauren climbed into her own bed, her body relaxing beneath the covers almost immediately. As she lay there her thoughts remained on Camila, as they always seemed to when she fell asleep at night, and Lauren puzzled over whether Camila’s words during her postictal period had been true thoughts, finally expressed due to a lack of disinhibition or pure confusion. The mystery still remained unanswered as Lauren drifted off to sleep.

The next day, if possible, passed by even slower
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
A few minutes later Camila’s mom returned, the same doctor Lauren had seen her talking to earlier in tow. The doctor reviewed Camila thoroughly, asking her questions about her name, date of birth and whether she knew what day and date it was. He informed the assembled group that Camila was coming out of her postictal state and that once her medication was ready she’d be able to go home.“Thank God,” Camila said in response. “I just want to go to sleep in my own bed. I’m so exhausted.”The doctor smiled at her momentarily before excusing himself and disappearing into the crowded hospital hallway to review another patient.Lauren turned to look at Camila after watching the doctor leave and noticed her pushing her tongue firmly into her cheek, wincing as she did so. She stuck it out, trying her hardest to catch a glimpse of it but failing miserably.“My tongue really hurts,” Camila noted finally giving up.“It probably will for a while,” Sinu told her. “You managed to bite a massive chunk out of it.”“Ouch,” Camila said, “That’s kind of gross.”Lauren, Dinah and Ally laughed at her, Dinah elbowing her gently in the rib.“Yeah well you are kind of gross.” Dinah told her still chuckling.“Why is everyone laughing?” Camila asked her.“Well,” Dinah started. “It’s just nice to be able to have an actual conversation with you for a change.”Camila looked at Dinah questioningly.“You’ve pretty much been repeating yourself since you came around.” Dinah informed her.“What did I say?” Camila asked panicked. “Was it embarrassing? Was it rude?”“Extremely,” Dinah teased her.“Oh god,” Camila replied looking at the others in the room. “I’m so sorry. I didn’t know what I was saying…I hope I didn’t offend any of you.”“Don’t worry Camila,” Lauren said punching Dinah lightly on the arm. “She’s messing with you.”“Really?” Camila asked stricken. “You promise?”“I promise,” Lauren told her. “Dinah’s only just got here.”Camila visibly relaxed at Lauren’s words and she felt herself smile happily that she was able to help with that. Together the five of them waited until Camila’s discharge papers and medication were ready. Once the nurse had bought them to Camila’s mom, explaining the dosage for her medication, Camila got dressed in the bathroom and the girls’ helped her into a wheelchair. Together they transported Camila down to the hospital entrance, Lauren pushing the wheelchair whilst Ally and Dinah walked alongside it, talking animatedly. They helped Camila to her mom’s car and waved as it pulled out of the parking lot to take her home. Before leaving, Sinu had kindly asked Ally, Dinah and Lauren to let Camila to spend the rest of the day recuperating but, she had told them that they were more than welcome to call her later to check in or come around tomorrow after school if they wanted.After they’d watched the car round the corner and disappear out of sight the girls’ made their way back to Lauren’s car and got in, debating what to do next. Ally suggested that if they hurried, they would be able to make it back to school for fifth period and Lauren and Dinah had agreed, the two of them feeling as though they’d had enough teenage rebellion for the day and would now be better placed to finish classes knowing that Camila was alright. Ally had made sure to call Normani en route, the remaining member of their group still at lunch. Ally explained everything that had happened and could audibly hear the other girls’ relief at the news that Camila was now on her way home with her mom to get some rest. A few minutes later they arrived back at school and having already missed the warning bell, separated hastily to attend their separate classes.The rest of the school day passed slowly, and Lauren was thankful when the final bell sounded and she could leave to go home. She felt both emotionally and physically drained, the day seeming endless and taxing. Later that night, Lauren lay on her bed, thinking about Camila and the innocent kisses that they’d shared. Her heart swelled at the memory of Camila’s soft lips on her own and Lauren raised her fingertips to the spot where’d they’d touched, her own lips tingling in response to the recollection. Lauren rolled over onto her stomach, picked up her mobile phone and attempted to call Camila. She felt a surge of disappointment as she was connected to Camila’s generic pre-programmed voicemail and disconnected the call without leaving a message, presuming the other girl to be sleeping. Eventually, Lauren climbed into her own bed, her body relaxing beneath the covers almost immediately. As she lay there her thoughts remained on Camila, as they always seemed to when she fell asleep at night, and Lauren puzzled over whether Camila’s words during her postictal period had been true thoughts, finally expressed due to a lack of disinhibition or pure confusion. The mystery still remained unanswered as Lauren drifted off to sleep.The next day, if possible, passed by even slower
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Một vài phút sau mẹ Camila đã quay trở lại, cùng một bác sĩ Lauren đã gặp cô ấy nói chuyện với hồi đầu kéo. Các bác sĩ xem xét Camila triệt để, đặt câu hỏi của mình về họ, tên, ngày tháng năm sinh và cho dù cô ấy biết những gì ngày và ngày nó được. Ông thông báo với nhóm lắp ráp mà Camila đã được ra khỏi nhà nước postictal cô và rằng một khi thuốc cô đã sẵn sàng cô có thể về nhà.

"Cảm ơn Chúa," Camila cho biết trong phản ứng. "Tôi chỉ muốn đi ngủ trong giường của riêng tôi. Tôi rất mệt mỏi. "

Bác sĩ mỉm cười với cô trong giây lát trước khi biện hộ rằng mình và biến mất vào hành lang bệnh viện đông đúc để xem xét bệnh nhân khác.

Lauren quay lại nhìn Camila sau khi xem các bác sĩ lại và chú ý đến nàng đẩy lưỡi của mình chặt vào má cô, nhăn mặt như bà đã làm như vậy. Cô bị mắc kẹt nó ra, cố gắng hết mình để đón một cái nhìn thoáng qua của nó, nhưng thất bại thảm hại.

"Lưỡi của tôi thực sự đau," Camila cuối cùng ghi nhận bỏ cuộc.

"Nó có lẽ sẽ cho một thời gian," Sinu nói với cô ấy. "Bạn cố gắng cắn một miếng lớn ra khỏi nó."

"Ouch", Camila nói, "Đó là loại tổng."

Lauren, Dinah và Ally cười với cô, Dinah elbowing cô nhẹ nhàng trong các xương sườn.

"Ừ cũng bạn là loại tổng. "Dinah nói với cô ấy vẫn cười khúc khích.

" Tại sao mọi người lại cười? "Camila hỏi cô.

" Vâng, "Dinah bắt đầu. "Nó chỉ là tốt đẹp để có thể trò chuyện thực sự với bạn cho một sự thay đổi."

Camila nhìn Dinah dò hỏi.

"Bạn đã khá nhiều được lặp lại chính mình kể từ khi bạn đến xung quanh." Dinah thông báo cho cô.

"Tôi đã nói gì? "Camila hỏi hoảng sợ. "Đó có phải là đáng xấu hổ? Đó có phải là thô lỗ? "

" Vô cùng, "Dinah trêu chọc cô.

" Ôi Chúa ơi, "Camila trả lời nhìn vào người khác trong phòng. "Tôi rất tiếc. Tôi không biết những gì tôi vừa nói ... Tôi hy vọng tôi không xúc phạm bất kỳ của bạn. "

" Đừng lo lắng Camila, "Lauren nói đấm Dinah nhẹ vào cánh tay. "Cô ấy đang rối tung với bạn."

"Thật không?" Camila hỏi bị ảnh hưởng mạnh. "Anh hứa?"

"Tôi hứa", Lauren nói với cô ấy. "Đi-na chỉ mới đến đây."

Camila trông thấy thoải mái trước những lời của Lauren và cô cảm thấy mình mỉm cười hạnh phúc mà cô đã có thể giúp với điều đó. Cùng năm người họ chờ đợi cho đến khi giấy xuất Camila và thuốc đã sẵn sàng. Một khi các y tá đã mua chúng với mẹ Camila, giải thích các liều lượng cho uống thuốc, Camila mặc quần áo trong phòng tắm và những cô gái đã giúp cô thành một chiếc xe lăn. Họ cùng nhau vận chuyển Camila xuống đến lối vào bệnh viện, Lauren đẩy xe lăn trong khi Ally và Dinah đi cùng với nó, nói chuyện sôi nổi. Họ đã giúp Camila để xe của mẹ cô và vẫy tay ​​chào khi nó kéo ra khỏi bãi đậu xe để đưa bà về nhà. Trước khi đi, Sinu đã vui lòng hỏi Ally, Dinah và Lauren để cho Camila dành phần còn lại của ngày đang dần hồi phục, nhưng cô ấy đã nói với họ rằng họ đã được chào đón nhiều hơn để gọi cô ấy sau này để kiểm tra hoặc đến khoảng ngày mai sau giờ học nếu họ muốn.

Sau khi họ muốn xem xe vòng quanh góc và biến mất khỏi tầm mắt các cô gái 'làm theo cách của họ trở lại xe của Lauren và bước vào, tranh luận làm gì tiếp theo. Ally gợi ý rằng nếu họ vội vã, họ sẽ có thể làm cho nó trở lại trường học cho giai đoạn thứ năm và Lauren và Dinah đã đồng ý, hai trong số họ cảm thấy như thể họ đã có đủ nổi loạn tuổi teen cho ngày và giờ sẽ được đặt tốt hơn để kết thúc lớp học biết rằng Camila đã ổn. Ally đã thực hiện chắc chắn để gọi Normani trên đường, các thành viên còn lại trong nhóm của họ vẫn còn ăn trưa. Ally giải thích tất cả mọi thứ đã xảy ra và thấy rõ có thể nghe thấy cứu trợ các cô gái khác với tin tức rằng Camila là bây giờ trên đường về nhà với mẹ mình để có được một số phần còn lại. Một vài phút sau, họ đến trở lại ở trường và đã đã bỏ lỡ chuông cảnh báo, ngăn cách vội vàng để tham dự các lớp học riêng biệt của họ.

Phần còn lại của ngày học trôi qua thật lâu, và Lauren rất biết ơn khi tiếng chuông cuối cùng vang lên và cô ấy có thể để lại để về nhà . Cô cảm thấy cả tình cảm và thể chất để ráo nước, ngày dường như vô tận và thuế. Sau đêm đó, Lauren nằm trên giường, nghĩ về Camila và những nụ hôn vô tội mà họ đã chia sẻ. Trái tim cô tăng lên khi nhớ đôi môi mềm mại Camila của riêng mình và Lauren nâng ngón tay cô đến chỗ đâu rồi họ đã xúc động, đôi môi của cô ngứa ran để đáp ứng với các hồi ức. Lauren cán qua lên bụng cô, lấy điện thoại di động của mình lên và cố gắng gọi Camila. Cô cảm thấy một sự đột biến của sự thất vọng khi cô đã được kết nối vào hộp thư thoại được lập trình sẵn generic Camila và ngắt cuộc gọi mà không để lại một tin nhắn, giả sử cô gái khác để được ngủ. Cuối cùng, Lauren leo lên giường của cô, cơ thể cô thư giãn dưới vỏ gần như ngay lập tức. Khi cô nằm đó suy nghĩ của mình vẫn trên Camila, vì họ luôn luôn dường như khi cô ngủ thiếp đi vào ban đêm, và Lauren bối rối về việc liệu từ Camila trong suốt thời gian postictal cô đã suy nghĩ thật, cuối cùng thể hiện do thiếu ức chế hoặc nhầm lẫn tinh khiết. Những bí ẩn vẫn còn chưa được trả lời như Lauren chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, nếu có thể, thông qua thậm chí còn chậm hơn
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: