Chapter 15. His Biggest RegretPart 1. Beyond The VisibleIt had been on dịch - Chapter 15. His Biggest RegretPart 1. Beyond The VisibleIt had been on Việt làm thế nào để nói

Chapter 15. His Biggest RegretPart

Chapter 15. His Biggest Regret

Part 1. Beyond The Visible

It had been only a few weeks after I had moved in to Arata's apartment. That night, my boyfriend was waiting for me when I got back from an unsuccessful attempt to find a clue about a certain Diet member's side -and very likely, illegal- business. Arata shoved a crumpled paper to me as if it was a tarantula that would bite him with its poisonous venom.

A warning was written on that paper, not a very friendly one: "Tell your son's cute boyfriend: STOP digging while he can or his loved ones will pay the price."

The single sentence was screaming at me silently. Each letter was cut from magazines and newspapers, forming a colorful death threat that I was currently looking at. Threat like this was nothing new for me. Working as an investigative journalist and photographer for criminal section meant that I made a lot of enemies. And most of them had more than enough power to eliminate me with just a flick of their fingers. Of course, none of them had succeeded so far. Part of it was thanks to me being more and more careful; knowing that Asami was no longer watching my back after I'd left him changed me in more ways that I expected. But a huge part of it was because of the few radical articles and photos that I published recently, ones that successfully sent some corrupted elites and businessmen into jail.

Again, a part of my stubborn consciousness tried to ignore the obvious fact that those corrupted elites and businessmen were 'accidently' Asami's enemies. It wasn't like I picked my target or blackmailed them to do anything bad. I just avoided anything that was related to Asami. I was not ready to bring Asami down yet, not with my heart throbbing painfully every time I saw him in my viewfinder, longing for those arms to hold me together...Wait, scratch that. I couldn't possibly say that, could I? I was the one who left him. I didn't miss him whatsoever. I couldn't. Anyway, avoiding Asami meant that I needed to go to the opposite direction from Asami to find my target: to his enemies. Okay, I knew it was a sort of picking target and I was being a hypocrite and so on and so on. But that was beside the point here.

The point was: I was no longer that anonymous-photographer-who-nobody-knows-about; someone who could be killed and then being thrown away to Tokyo bay without anyone cared. I was Takaba Akihito, the fierce criminal investigative photographer who was respected by both national and international media and investigative organizations. It would be harder for my enemies to hurt me without raising suspicion. Surely they were not that stupid.

So, I was on my way to throw that stupid letter to the trash bin when Arata's serious face stopped me in my track.

"What?" I asked, confused. "Don't tell me you are taking this kind of letter seriously, Arata?"

My boyfriend's face frowned unpleasantly. Crossing his arms in front of his chest, Arata stared down at me as if I was suddenly talking in an alien language. He was taller by a few inches, and usually our height difference would give me a feeling of safety. But I hated it when he looked down while he was chastising me like I was a kid who didn't know his own limit.

"Akihito, this letter was sent to my parent's house!" He practically screamed at me. "Can you imagine how freak out they were when they called me this afternoon?!"

I swallowed. Well, truthfully, I forgot that normal people would have such reaction. My own parents had received this kind of letter quite regularly. But my father had been an investigative journalist himself when he was younger so my parents were more or less used to this by now. They understood the importance of what I was doing, fighting a fight for a better world with my photos and articles. In fact, they had been so accepting since the beginning of my career. Which was why I often forgot that other people might not react as calm and supportive as my parents had been.

And definitely not as dismissive as Asami had been, I added silently, remembering a few threat letters that somehow had managed to find its way to Asami's penthouse and had been thrown away directly to the trash bin without a second glance by Kirishima.

"Arata, trust me, it is not as bad as it seems-"

My boyfriend had cut me short, "Not as bad as it seems? Are you crazy, Akihito? Don't you care about my parents at all? Do you forget now that they are stressed out already by Mariko's debt? Do you forget about those debt collectors wanting to sell my nephew and nieces to get money from us? They don't need this additional burden! Hell, do you even care about anything other than your job, Akihito? Or do you just want to live in your own world without caring about how your job will hurt the people around you?!"

I opened my mouth to snap back but I couldn't find a word. The accusation stung more than I thought it would be. But what struck me the most was the fact that Arata asked a similar question with my own question to Asami right before our separation. I had screamed at Asami about exactly the same issue, had he cared that his way of life hurt me? Asami's face had paled, a sight that I had never seen before. The next day, he had agreed to let me go.

Was this what Asami had felt every time I had asked him to live a normal life? Did Asami also feel a kind of complete frustration because he didn't know how to make the person he cared about understood that this world was already a part of who he was?

"Please, Akihito," my boyfriend begged me with real concern in his eyes, taking my hands into his own and squeezing it carefully. "I am sure there are many other normal photography projects that don't involve this kind of danger. Why don't you try it? For me? For us?"

Normal. That was the magic word that stopped me from shouting and yelling and screaming all my frustration at him. Being normal was what I had ever wanted, wasn't it? So when the opportunity was presented right in front of my eyes, why did I feel like vomiting at the very idea of being normal?

No, it was the idea of being no one that scared me, I thought grimly. Who will I be without criminal photography?

Once again, that question brought my mind back to the one and only crime lord that I knew of. Had Asami also considered leaving his own violent and dangerous world every time I'd said that I wanted a normal life? Did he also have the same questions in his mind each time? Questions about who he would be without doing what he was 'passionate' in, even if it was a wicked passion?

But then Arata pulled me into his embrace, holding me tightly while hiding his face in the small space between my neck and shoulder. I could feel dampness there and I realized that Arata was crying. Instantly, my fury faded into guilt and instead of pushing him away as I intended to do, I hugged him back.

"Please, Akihito. Try it for us. Otherwise, I don't think we can keep this relationship. I definitely can't live like this. I love you. Really. It hurts me thinking that I may lose you for asking this from you. But this is not normal," he said quietly, sobbing and trembling slightly against my skin. "You can get hurt. Oh dear, you can get hurt. And I can't just watch you get hurt."

What else could I say? Wouldn't it mean that I was a hypocrite if I refused to do exactly the same thing I had asked from Asami long time ago?

Sighing my defeat, I nodded weakly. "Okay," I answered in a voice that sounded unsure even to my own ears. I took a deep breath and repeated in a much steady tone, "Okay. Shhh. Calm down now. Everything will be all right, Arata. I promise. I will quit working as a criminal photographer if that is what you want."

He looked up at me in disbelief. My poor boyfriend had believed that I wouldn't do that. That he doesn't worth more in my life than my job. That tonight, our relationship would be over as soon as it had begun. And it pained me that I made him feeling that way.

Had it pained Asami, too, to see me begging for him to give up his illegal businesses, knowing that he couldn't do that without losing who he was?

I caressed Arata's cheek lovingly, soothing him with an easy smile that I didn't feel in my heart. Truthfully, I couldn't imagine a life without criminal photography in it. I felt like a patient who were just told that the doctor had no other choice but to amputate both his arms and legs. My hundreds of emotions were spiraling wild by now and I didn't know which was more horrible, giving up my life for Arata or knowing that I did it with a sort of resentment in my heart. But I had to try this. For him.

Wait, no. For us. I corrected myself.

"Tomorrow, I will let my editor know. Then, it will be just you and me." I forced the word out of my mouth.

And for a long while, we stayed just like that, holding each other tightly while murmuring soft promises of our future together. Our normal future together.

Cradling the unconscious Mariko in his arms, Arata stares at nothing in particular. He had screamed for hours, pleading mercy until his voice became rasp and hoarse. But no one came into the dampened and dark storage. Now, his sister is burning with high fever, murmuring nonsense about her children, their parents, and all the good memories from their childhood when life was simple and evil was nothing but a part of children stories. And Arata doesn't know what to do.

He had believed in Emi's promise. That was why he did as she bid. He had helped Emi to get Akihito in the false hope that Emi would release them. He knows now that it was stupid. Emi not only refused to release them, but she also wanted to leave them in this godforsaken warehouse to rot to death. And when he complained, Goro beat him into a pulp.

A movement catches his eyes. It was Akihito, moving quietly from his best friend, Kou, to the guy called Takumi. It seems Arata is not the only one Emi has betrayed. Takumi cursed and called Emi so many rude names as Goro held the man
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Chương 15. Mình rất tiếc lớn nhấtPhần 1. Ngoài những có thể nhìn thấyNó đã là chỉ một vài tuần sau khi tôi đã di chuyển vào căn hộ của Arata. Đêm đó, bạn trai của tôi đã chờ đợi cho tôi khi tôi nhận trở lại từ một nỗ lực không thành công để tìm thấy một đầu mối về một thành viên nhất định của chế độ ăn uống của bên - và rất có khả năng, kinh doanh bất hợp pháp. Arata Xô đẩy một ngã giấy với tôi như thể nó là một tarantula sẽ cắn anh ta với nọc độc độc của nó.Một cảnh báo đã được viết trên giấy đó, không phải là một rất thân thiện: "nói với con trai ông bạn trai dễ thương: ngừng đào trong khi ông có thể hoặc những người thân yêu của mình sẽ phải trả giá."Câu duy nhất la hét lúc tôi âm thầm. Mỗi chữ cái đã được cắt từ các tạp chí và báo chí, hình thành một mối đe dọa cái chết đầy màu sắc mà tôi đã hiện xem xét. Mối đe dọa như thế này là không có gì mới cho tôi. Làm việc như một điều tra nhà báo và nhà nhiếp ảnh cho hình sự phần có nghĩa là tôi đã thực hiện rất nhiều kẻ thù. Và hầu hết trong số họ có nhiều hơn đủ sức mạnh để loại bỏ tôi với chỉ một flick ngón tay của họ. Tất nhiên, không ai trong số họ đã thành công cho đến nay. Một phần của nó là nhờ tôi là cẩn thận hơn và nhiều hơn nữa; biết rằng Asami là không còn xem lưng của tôi sau khi tôi đã rời Anh ta thay đổi tôi trong nhiều cách mà tôi mong đợi. Nhưng một phần lớn của nó là vì vài triệt để bài viết và hình ảnh mà tôi xuất bản gần đây, những người thành công đã gửi một số hỏng tầng lớp và doanh nhân vào tù.Một lần nữa, một phần của ý thức bướng bỉnh của tôi đã cố gắng để bỏ qua một thực tế rõ ràng rằng những người hỏng tầng lớp và doanh nghiệp là 'vô tình' Asami của kẻ thù. Nó không giống như tôi chọn mục tiêu của tôi hoặc blackmailed họ làm bất cứ điều gì xấu. Tôi chỉ cần tránh bất cứ điều gì liên quan đến Asami. Tôi đã không sẵn sàng để mang lại Asami xuống, nhưng không phải với tôi tim throbbing đau đớn mỗi khi tôi thấy anh ta trong kính ngắm của tôi, Khao khát những vũ khí để giữ tôi lại với nhau... Chờ đợi, cào mà. Tôi có thể không thể nói rằng, có thể tôi? Tôi là một trong những người còn lại anh ta. Tôi đã không bỏ lỡ anh ta nào. Tôi không thể. Dù sao, tránh Asami có nghĩa là tôi cần thiết để đi theo hướng đối diện từ Asami để tìm mục tiêu của tôi: để kẻ thù của mình. Được rồi, tôi biết nó là một loại chọn mục tiêu và tôi đã là một hypocrite và vân vân, và vân vân. Nhưng đó là bên cạnh điểm ở đây.Vấn đề là: tôi đã không còn là anonymous-photographer-who-nobody-knows-about; một người có thể bị giết và sau đó được ném đi đến Tokyo bay mà không có bất cứ ai chăm sóc. Tôi đã Takaba Akihito, khốc liệt nhiếp ảnh điều tra hình sự những người được tôn trọng bởi phương tiện truyền thông quốc gia và quốc tế và tổ chức điều tra. Nó sẽ là khó khăn hơn cho kẻ thù của tôi để hại tôi mà không cần nâng nghi ngờ. Chắc chắn họ đã không ngu ngốc.Vì vậy, tôi đã tôi cách nào để ném lá thư ngu ngốc đó vào thùng rác khi khuôn mặt nghiêm trọng của Arata ngừng lại tôi tại theo dõi của tôi."Những gì?" Tôi hỏi, nhầm lẫn. "Không cho tôi biết bạn đang dùng loại thư nghiêm túc, Arata?"Khuôn mặt của bạn trai của tôi cau mày unpleasantly. Qua cánh tay của mình ở phía trước của ngực của mình, Arata stared lúc tôi như thể tôi đã đột nhiên nói trong một ngôn ngữ nước ngoài. Ông là cao hơn bởi một vài inch, và thường chúng tôi khác biệt chiều cao sẽ cho tôi một cảm giác an toàn. Nhưng tôi ghét nó khi ông nhìn xuống trong khi ông chưa tôi như tôi là một đứa trẻ không biết giới hạn của mình."Akihito, thư này được gửi đến nhà cha mẹ của tôi!" Ông thực tế gào lên lúc tôi. "Bạn có thể tưởng tượng như thế nào freak ra họ khi họ gọi tôi là buổi chiều này?!"Tôi nuốt. Vâng, Trung thực, tôi quên rằng người dân bình thường sẽ có phản ứng như vậy. Cha mẹ của riêng tôi đã nhận được loại của bức thư khá thường xuyên. Nhưng cha tôi đã là một nhà báo điều tra mình khi ông còn trẻ để cha mẹ tôi nhiều hay ít được sử dụng để điều này bởi bây giờ. Họ hiểu tầm quan trọng của những gì tôi đã làm, một cuộc chiến đấu cho một thế giới tốt hơn với hình ảnh và bài viết của tôi. Trong thực tế, họ đã như vậy chấp nhận từ đầu của sự nghiệp của tôi. Đó là lý do tại sao tôi thường quên rằng những người khác có thể không phản ứng như bình tĩnh và hỗ trợ như cha mẹ của tôi đã.Và chắc chắn không phải như dismissive như Asami đã, tôi thêm âm thầm, ghi nhớ một vài chữ cái mối đe dọa mà bằng cách nào đó có quản lý để tìm đường tới của Asami penthouse và có được vứt bỏ trực tiếp vào thùng rác mà không cần một nháy mắt thứ hai bởi Kirishima."Arata, tin tưởng tôi, nó không phải là xấu như nó có vẻ-"Bạn trai của tôi đã cắt tôi ngắn, "không phải là xấu như nó có vẻ? Mày điên, Akihito? Bạn không quan tâm về cha mẹ của tôi ở tất cả? Bạn có quên bây giờ mà họ đang nợ của Mariko căng thẳng đã? Bạn có quên những nhà sưu tập nợ mong muốn bán cháu trai và cháu gái của tôi để có được tiền từ chúng tôi? Họ không cần này gánh nặng thêm! Địa ngục, làm bạn thậm chí quan tâm đến bất cứ điều gì khác hơn so với công việc của bạn, Akihito? "Hoặc bạn chỉ muốn sống trong thế giới riêng của bạn mà không cần chăm sóc về làm thế nào công việc của bạn sẽ làm tổn thương những người xung quanh bạn?!"Tôi đã mở miệng của tôi để chụp trở lại nhưng tôi không thể tìm thấy một từ. Những lời buộc tội cắn hơn hơn tôi nghĩ rằng nó sẽ là. Nhưng những gì tôi đánh nhất là một thực tế rằng Arata hỏi một câu hỏi tương tự với câu hỏi của riêng tôi để Asami ngay trước khi ly thân của chúng tôi. Tôi đã hét lên tại Asami về chính xác cùng một vấn đề, có ông quan tâm rằng cách của ông về cuộc sống làm tổn thương tôi? Khuôn mặt của Asami đã paled, một cảnh mà tôi đã không bao giờ thấy trước. Ngày hôm sau, ông đã đồng ý để cho tôi đi.Đây có phải là những gì Asami đã cảm thấy mỗi khi tôi đã yêu cầu ông sống một cuộc sống bình thường? Đã làm Asami cũng cảm thấy một loại hoàn toàn thất vọng bởi vì ông không biết làm thế nào để làm cho người ông quan tâm về hiểu rằng thế giới này đã là một phần của những người ông đã?"Xin, Akihito," bạn trai của tôi begged tôi với mối quan tâm thực trong đôi mắt của mình, lấy bàn tay của tôi vào riêng của mình và ép nó một cách cẩn thận. "Tôi chắc chắn có nhiều dự án nhiếp ảnh bình thường khác không liên quan đến loại nguy hiểm. Tại sao bạn không thử nó? Đối với tôi? Cho chúng tôi?"Bình thường. Đó là ma thuật từ dừng tôi từ reo hò và la hét và la hét tất cả thất vọng của tôi lúc anh ta. Là bình thường là những gì tôi có bao giờ muốn, phải không? Vì vậy khi cơ hội được trình bày ngay trước mắt của tôi, tại sao đã làm tôi cảm thấy như nôn mửa lúc ý tưởng rất là bình thường?Không, đó là ý tưởng là không có ai đó làm tôi sợ, tôi nghĩ rằng grimly. Tôi sẽ có những người mà không có hình sự nhiếp ảnh?Một lần nữa, câu hỏi mang lại tâm trí của tôi trở lại để một và chỉ tội phạm Chúa mà tôi biết. Có Asami cũng được coi là rời khỏi thế giới bạo lực và nguy hiểm của riêng của mình mỗi khi tôi đã nói rằng tôi muốn một cuộc sống bình thường? Ông cũng đã có cùng một câu hỏi trong tâm trí của mình mỗi lần? Câu hỏi về những người ông sẽ không có làm những gì ông đã 'đam mê', ngay cả khi nó là một niềm đam mê xấu xa?Nhưng sau đó Arata kéo tôi vào ôm hôn của mình, giữ tôi chặt chẽ trong khi ẩn khuôn mặt của mình trong không gian nhỏ giữa cổ và vai của tôi. Tôi có thể cảm thấy ướt có và tôi nhận ra rằng Arata đã khóc. Ngay lập tức, giận dữ của tôi phai mờ vào tội lỗi và thay vì đẩy anh ta đi như tôi dự định để làm, tôi ôm anh ta trở lại."Xin, Akihito. Hãy thử nó cho chúng tôi. Nếu không, tôi không nghĩ rằng chúng tôi có thể giữ mối quan hệ này. Tôi chắc chắn không thể sống như thế này. Anh yêu em. Thực sự. Nó đau tôi suy nghĩ rằng tôi có thể mất bạn cho yêu cầu này từ bạn. Nhưng điều này là không bình thường,"ông nói nhẹ nhàng, sobbing và rung hơi chống lại làn da của tôi. "Bạn có thể bị tổn thương. Oh dear, bạn có thể nhận được đau đớn. "Và tôi không thể chỉ nhìn thấy anh ấy."Có thể nói gì khác đây? Nó sẽ không có nghĩa là tôi là một hypocrite nếu tôi từ chối để làm chính xác cùng một điều tôi đã yêu cầu từ Asami dài thời gian trước đây?Sighing thất bại của tôi, tôi gật đầu yếu. "Được rồi," tôi trả lời trong một giọng nói nghe không chắc chắn ngay cả với đôi tai của riêng tôi. Tôi lấy một hơi thở sâu và lặp đi lặp lại trong một nhiều giai điệu ổn định, "được rồi. Shhh. tĩnh bây giờ. Tất cả mọi thứ sẽ là tất cả các quyền, Arata. Tôi hứa. Tôi sẽ bỏ làm việc như một nhiếp ảnh gia hình sự nếu đó là những gì bạn muốn."Ông nhìn lên lúc tôi trong sự hoài nghi. Bạn trai nghèo của tôi có tin rằng tôi sẽ không làm điều đó. Rằng ông không có giá trị nhiều hơn trong cuộc sống của tôi hơn công việc của tôi. Tối nay đó, mối quan hệ của chúng tôi sẽ trên ngay sau khi nó đã bắt đầu. Và nó vô cùng khổ tôi rằng tôi làm cho anh ta cảm thấy như vậy.Nó đã vô cùng khổ Asami, quá, để xem tôi xin ăn cho anh ta để từ bỏ kinh doanh bất hợp pháp, biết rằng ông không thể làm điều đó mà không làm mất mình là ai?Tôi caressed Arata của má yêu thương, nhẹ nhàng anh ta với một nụ cười dễ dàng mà tôi không cảm thấy trong trái tim tôi. Trung thực, tôi không thể tưởng tượng cuộc sống mà không có hình sự nhiếp ảnh trong nó. Tôi cảm thấy giống như một bệnh nhân đã được chỉ nói rằng các bác sĩ đã không có sự lựa chọn khác, nhưng để cưa đi cả hai tay và chân. Của tôi hàng trăm của những cảm xúc đã xoắn ốc hoang dã bây giờ và tôi không biết đó là hơn khủng khiếp, bỏ cuộc sống của tôi cho Arata hoặc biết rằng tôi đã làm nó với một loại của oán hận trong trái tim tôi. Nhưng tôi đã phải cố gắng điều này. Cho anh ta.Không chờ đợi. Đối với chúng tôi. Tôi sửa chữa bản thân mình."Vào ngày mai, tôi sẽ cho phép biên tập viên của tôi biết. Sau đó, nó sẽ là chỉ có bạn và tôi." Tôi buộc phải từ ra khỏi miệng của tôi.Và cho một thời gian dài, chúng tôi vẫn chỉ như vậy, nắm giữ lẫn nhau chặt chẽ trong khi murmuring mềm lời hứa hẹn của tương lai của chúng tôi với nhau. Tương lai bình thường của chúng tôi với nhau.Cradling Mariko bất tỉnh trong cánh tay của mình, Arata sê ở không có gì đặc biệt. Ông có gào lên cho giờ, cầu xin lòng thương xót cho đến khi giọng nói của ông đã trở thành rasp và hoarse. Nhưng không ai ra vào lí miếng và tối. Bây giờ, em gái của ông đốt cháy với sốt cao, murmuring vô nghĩa về con, cha mẹ của họ, và tất cả những kỷ niệm tốt từ thời thơ ấu của họ khi cuộc sống là đơn giản và ác là gì, nhưng một phần của câu chuyện trẻ em. Và Arata không biết phải làm gì.Ông có tin vào lời hứa của Emi. Đó là lý do tại sao ông đã làm như cô đặt giá thầu. Ông đã giúp Emi để có được Akihito với hy vọng sai rằng Emi sẽ phát hành chúng. Ông biết bây giờ rằng đó là ngu ngốc. EMI không chỉ từ chối phát hành chúng, nhưng cô cũng muốn để lại cho họ trong nhà kho này trời cao không đến để thối đến chết. Và khi ông phàn nàn, Goro đánh bại anh ta vào một bột giấy.Một phong trào bắt mắt. Nó là Akihito, di chuyển nhẹ nhàng từ người bạn tốt nhất của ông, Kou, để người gọi là Takumi. Có vẻ như Arata là không chỉ có một Emi đã phản bội. Takumi bị nguyền rủa và được gọi là Emi rất nhiều tên thô lỗ như Goro đã tổ chức người đàn ông
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: