The London street was eerily empty. Draco closed his eyes and felt the dịch - The London street was eerily empty. Draco closed his eyes and felt the Việt làm thế nào để nói

The London street was eerily empty.


The London street was eerily empty. Draco closed his eyes and felt the Glamour slipping away, revealing his prominent middle. The thing was due in less than a month, something that Draco found he still had mixed feelings about. On one hand he couldn’t wait until this whole pregnant thing was over. Though he had potions to keep him well, they still couldn’t stop him from feeling bloated and ungainly all the time. And even now, just the idea of something growing inside him made him queasy.

But on the other hand, the end of this torturous circumstance would bring uncertainty, and an uncertain future was more than he could handle right now.

With a soft sigh, Draco pulled his jacket tighter around himself and quickened his pace. He wished he could Apparate, Draco thought as he passed through the Leaky Cauldron and out the back door. It would make him feel safer. He almost laughed at the thought. It had been a long time since he’d felt remotely safe.

Diagon Alley was empty, as well. The magic lights flickered gloomily, their presence almost wiped out by the endless blackness. Had it always been so frighteningly dark?

Draco turned the corner and was almost enveloped in total darkness as Knockturn Alley revealed itself. There was no light, and Draco, cursing his luck, pulled out his wand and cast a Lumos.

The road twisted and turned. Draco moved cautiously, feeling irrationally jittery and nervous. It was ridiculous. There was no reason to be afraid. He had walked this road a thousand times before and nothing dreadful had happened.

Even so, Draco couldn’t help but felt relieved when the front door of the familiar building came into view. Hastily Draco rushed past the row of trashcans, the light on the tip of his wand wavering softly.

The impact came as unexpected and brutal as being hit by a Cruciatus. He was knocked onto his back, with only the garbage on the ground to break his fall. Before he could get his breath back, Draco was bodily lifted up the ground and swung against the wall.

Pain exploded behind his eyelids. Something was crushing both his arms to the wall, so hard that he could feel his skin tearing where it slid against the brick. Draco managed to open his eyes for a second before a fist connected with his head, sending it banging against the hard surface behind him.

“Death Eater,” someone hissed. Draco didn’t bother to look. He was still reeling from the shock. Through the haze of the sharp pain, he could hear shuffling around him. There were more than one of them, and they didn’t sound like they were finished.

“Brainwashing Harry Potter –”

“Manipulative slut –”

They cursed him, but Draco hardly cared. He needed to get his wand, get some help. They sounded like those Potter-loving maniacs that the Prophet once wrote an article on, whose obsession with Harry Potter drove them into forming a secret cult. He should’ve known this was going to happen. These eighth months had been going almost too smoothly, without even one incident. He should’ve known that they weren’t going to leave him alone.

His fear turned into panic as he felt a wand jabbed against his bulging belly. A voice, belonging to a woman, spoke contemptuously. “This is obviously not Harry Potter’s child. He doesn’t love you, Malfoy, and you obviously aren't capable of love. He’s been so blinded by your bewitchment. He’ll see the light once this demon child is gone. You’re nothing but a defect; you’re lucky he’s kind enough to let you live after the war. You and your entire pathetic fmaily should’ve been given the Kiss.”

Voices rose around him like a chant, urging the woman holding the wand to kill it, kill the demon child, and Draco thrashed, trying to scream until someone’s hand crushed down onto his neck.

Don’t touch the baby, Draco screamed wordlessly, terrified to the core of his being. He could feel his tortured body struggling to catch a breath, to no avail. His vision blotched around the edges, but he didn’t care. They couldn’t kill his baby, this was his child, his child –

Someone screeched. Draco was started by the noise before he was brutally kicked and then, in a moment of confusion when all he could see was flurry black robes and wands waving about, he was released and thrown onto the ground.

Agony tore through him, shooting up his spine and then throughout his entire body, pooling around his stomach, the pain not entirely different than the time when his body undergone changes to accommodate this pregnancy. Tears prickled behind his eyelids as he tried to move his broken hands over to his belly, wanting to reassure the baby that everything was okay – oh god, why did it hurt so much?

Someone fell down next to him, bleeding and unconscious.

Draco looked up from where he was, and felt all blood draining from his face. Everything that happened next played out as if it was occurring in a movie.

Alec was holding down two hooded figures by their necks, eyes almost inhuman and lips pulled back into an animalistic snarl. He swung one of them away and pried the other’s fingers off his face, never noticing the person standing behind him with his wand raised and his mouth twisted with the unspeakable words.

Draco wanted to warn him, but all he could do was stare as the green light cut through the air, brutal and ruthless in its path.

Alec looked surprised, his expression not entirely different than the one he always assumed when Draco said something cruel, like he didn’t understand or believe what was happening. For a second their eyes met, and Draco saw his life slipping away before his body even hit the ground.

The world narrowed into an explosive point in time, and the sounds and actions burst into life. Draco heard himself screaming, heard things around them break and crash and fall. He saw blood splashing across his vision, limbs flying and black robes torn to shreds by invisible hands.

There was no more pain, just a horrible fury that gripped his mind in an unbreakable prison, throwing its force into his magic. In the distance there was someone yelling his name, calling him, but he didn’t care, he didn’t care, he only wanted them all to go away, leave him and his child alone, oh gods just leave him –

Arms wrapped around him tightly and a voice whispered in his ears, “It’s okay, Draco. I'm here, I’m here, you’re safe, Draco, you’re safe.”

He didn’t want to believe it. How could he when nothing was okay? Someone was trying to kill his child, and Alec was dead.

Dead.

The thought reverberated like a funeral bell ringing, and Draco’s mind realigned itself. The furious grip over his magic shattered, and the pain returned, ten times worse than before.

Draco wasn’t sure, but through the pain-induced haze, he thought he saw Potter’s tear stained face, framed by a shower of tiny, perfectly formed paper roses.

-

When Draco woke up, he knew he was in St. Mungo’s.

The next thing he discovered was that his belly was terrifyingly flat.

Draco jerked up from the bed and cried out when he realized how much pain that put him in. Someone’s hands gently but firmly pushed him down onto the bed, and Draco turned to that person.

It took him a second, but he quickly realized he was staring into the face of Hermione Granger. She looked grim, with eyes darkened by sleep deprivation and worry. When she spoke, her voice was soft and kind, and all Draco could think of was that this petite woman was the one who once delivered a punch as sharp and brutal as any man he knew.

“Lie still, Draco. I’ll get you a Pain Potion.”

“My baby,” Draco croaked, grabbing her arm in a harsh grip. The fear was like poison in his blood. “Where’s my baby?”

Granger’s eyes softened, and she patted his hand gently. “He’s okay. Beside the fact that he’s a month premature and was delivered in less than ideal condition, he’s perfectly fine. The Healer placed him in the monitoring room because his magic manifested quite impressively once they got him out of you, and they want to stabilize it before letting him out.”

Draco hadn’t realized he’d stopped breathing until Granger finished talking. Weakly, his hand fell from her arm and he closed his eyes, feeling such a rush of relief that it was overwhelming.

“Thank you,” he whispered, not knowing that he’d spoken until he heard his own words.

There was a moment of silence, before Granger said, “You’re welcome.”

In a moment she came back with a nurse, who performed some spells on him and administered a Pain Potion.

Once Draco felt like a human being again, reality came crashing back like an avalanche. Alec was dead, and he might have possibly eradicated the murderer in a fit of rage.

Draco thought he should be upset, or outraged, or angry, and perhaps a bit guilty, but he felt nothing. There was an emptiness that hovered over everything, so that all he could think of was Alec’s face as the man turned to him before he died. The image replayed in his mind like a broken record, never stopping, forcing him to experience the event over and over again.

Draco opened his eyes when Granger said, “You’ve been out for three days. We’ve gathered the rest of your attackers and shut down their cult permanently.” There was some hesitation in her countenance, but she bravely continued, “I’m sorry about your friend. Harry told me you both were close.”

Draco let out a rough laugh. “We weren’t close. I treated him like shit and he worshipped the ground I walked on. Right until his last breath, all he thought of was me.” His breath hitched as he finished, and the feelings came leaking back into his heart. He wasn’t sure if it was any better than not feeling anything, because he felt like bawling, in front of Granger.

She looked as every bit uncomfortable as he felt. “We’re holding a funeral for him in a few days. Harry didn’t want to have it when you couldn’t be there.”

The mention of Harry made his throat close up. All his fears abo
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Đường phố London là eerily sản phẩm nào. Draco nhắm mắt của mình và cảm thấy quyến rũ trượt đi, tiết lộ của ông trung nổi bật. Điều này là do trong ít hơn một tháng, một cái gì đó mà Draco tìm thấy ông vẫn có cảm giác hỗn hợp về. Một mặt, ông không thể chờ đợi cho đến khi điều này hoàn toàn mang thai đã hơn. Mặc dù ông có potions để giữ anh ta tốt, họ vẫn không thể dừng lại anh ta từ cảm giác cồng kềnh và ungainly tất cả thời gian. Và ngay cả bây giờ, chỉ là ý tưởng của một cái gì đó đang phát triển bên trong anh ta làm cho anh ta queasy.Nhưng mặt khác, sự kết thúc của trường hợp torturous này sẽ mang lại sự không chắc chắn, và một tương lai không chắc chắn là nhiều hơn ông có thể xử lý ngay bây giờ.Với một sigh mềm, Draco kéo áo của ông chặt chẽ hơn xung quanh mình và quickened tốc độ của mình. Ông muốn ông có thể Apparate, Draco nghĩ như ông đã thông qua thông qua Leaky Cauldron và ra cửa trở lại. Nó sẽ làm cho anh ta cảm thấy an toàn hơn. Ông gần như cười lúc những suy nghĩ. Nó đã là một thời gian dài kể từ khi ông sẽ cảm thấy an toàn từ xa.Diagon Alley được sản phẩm nào, là tốt. Đèn ma thuật gloomily, flickered của sự hiện diện gần như bị xóa sổ bởi màu đen vô tận. Nó có luôn luôn là như vậy frighteningly tối?Draco bật góc và hầu như được bao bọc trong bóng tối như Knockturn ngõ tiết lộ chính nó. Có là không có ánh sáng, và Draco, cursing may mắn của mình, kéo ra cây đũa phép của mình và đúc một Lumos.Đường xoắn và biến. Draco di chuyển thận trọng, cảm giác irrationally hốt hoảng kinh hai và thần kinh. Nó là vô lý. Có là không có lý do để được sợ. Ông đã đi đường này một nghìn lần trước và không có gì đáng sợ đã xảy ra.Mặc dù vậy, Draco không thể giúp đỡ, nhưng cảm thấy nhẹ nhõm khi cửa trước của tòa nhà quen thuộc đến vào xem. Vội vàng Draco đổ xô qua hàng trashcans, ánh sáng trên đầu của ông cây đũa phép vò nhẹ nhàng.Tác động đến bất ngờ và tàn bạo như bị ảnh hưởng bởi một dùng. Ông gõ vào lưng, với chỉ rác trên mặt đất để phá vỡ mùa thu của mình. Trước khi ông có thể nhận được hơi thở của mình trở lại, Draco là cơ thể nâng lên mặt đất và đu vào tường.Đau phát nổ phía sau mí mắt của ông. Một cái gì đó nghiền cả hai cánh tay của mình vào tường, khó khăn như vậy mà ông có thể cảm thấy làn da của mình rách nơi nó trượt với gạch. Draco quản lý để mở mắt của mình cho một thứ hai trước khi nắm tay một trang có liên quan đến đầu, gửi nó đập chống lại bề mặt cứng đằng sau ông."Tử thần thực tử," người hissed. Draco không bận tâm để tìm. Ông vẫn quay cồng từ những cú sốc. Thông qua đám mây của cơn đau sắc nét, ông có thể nghe thấy shuffling xung quanh anh ta. Có nhiều hơn một trong số họ, và họ không âm thanh như họ đã được hoàn thành."Tẩy não Harry Potter –""Manipulative slut"Họ nguyền rủa ông, nhưng Draco hầu như không chăm sóc. Ông cần thiết để có được cây đũa phép của mình, một số trợ giúp. Họ nghe giống như những người yêu thương Potter maniacs các tiên tri một lần đã viết một bài viết trên, mà nỗi ám ảnh với Harry Potter lái xe chúng vào hình thành một tôn giáo bí mật. Ông nên đã biết điều này sẽ xảy ra. Những thứ tám tháng đã xảy ra gần như quá thuận lợi mà không có thậm chí một sự cố. Ông nên biết rằng họ sẽ không để anh ta yên.His fear turned into panic as he felt a wand jabbed against his bulging belly. A voice, belonging to a woman, spoke contemptuously. “This is obviously not Harry Potter’s child. He doesn’t love you, Malfoy, and you obviously aren't capable of love. He’s been so blinded by your bewitchment. He’ll see the light once this demon child is gone. You’re nothing but a defect; you’re lucky he’s kind enough to let you live after the war. You and your entire pathetic fmaily should’ve been given the Kiss.”Voices rose around him like a chant, urging the woman holding the wand to kill it, kill the demon child, and Draco thrashed, trying to scream until someone’s hand crushed down onto his neck.Don’t touch the baby, Draco screamed wordlessly, terrified to the core of his being. He could feel his tortured body struggling to catch a breath, to no avail. His vision blotched around the edges, but he didn’t care. They couldn’t kill his baby, this was his child, his child –Someone screeched. Draco was started by the noise before he was brutally kicked and then, in a moment of confusion when all he could see was flurry black robes and wands waving about, he was released and thrown onto the ground.Agony tore through him, shooting up his spine and then throughout his entire body, pooling around his stomach, the pain not entirely different than the time when his body undergone changes to accommodate this pregnancy. Tears prickled behind his eyelids as he tried to move his broken hands over to his belly, wanting to reassure the baby that everything was okay – oh god, why did it hurt so much?Someone fell down next to him, bleeding and unconscious.Draco looked up from where he was, and felt all blood draining from his face. Everything that happened next played out as if it was occurring in a movie.Alec was holding down two hooded figures by their necks, eyes almost inhuman and lips pulled back into an animalistic snarl. He swung one of them away and pried the other’s fingers off his face, never noticing the person standing behind him with his wand raised and his mouth twisted with the unspeakable words.Draco wanted to warn him, but all he could do was stare as the green light cut through the air, brutal and ruthless in its path.Alec looked surprised, his expression not entirely different than the one he always assumed when Draco said something cruel, like he didn’t understand or believe what was happening. For a second their eyes met, and Draco saw his life slipping away before his body even hit the ground.The world narrowed into an explosive point in time, and the sounds and actions burst into life. Draco heard himself screaming, heard things around them break and crash and fall. He saw blood splashing across his vision, limbs flying and black robes torn to shreds by invisible hands.There was no more pain, just a horrible fury that gripped his mind in an unbreakable prison, throwing its force into his magic. In the distance there was someone yelling his name, calling him, but he didn’t care, he didn’t care, he only wanted them all to go away, leave him and his child alone, oh gods just leave him –Arms wrapped around him tightly and a voice whispered in his ears, “It’s okay, Draco. I'm here, I’m here, you’re safe, Draco, you’re safe.”He didn’t want to believe it. How could he when nothing was okay? Someone was trying to kill his child, and Alec was dead.Dead.The thought reverberated like a funeral bell ringing, and Draco’s mind realigned itself. The furious grip over his magic shattered, and the pain returned, ten times worse than before.Draco wasn’t sure, but through the pain-induced haze, he thought he saw Potter’s tear stained face, framed by a shower of tiny, perfectly formed paper roses.-When Draco woke up, he knew he was in St. Mungo’s.The next thing he discovered was that his belly was terrifyingly flat.Draco jerked up from the bed and cried out when he realized how much pain that put him in. Someone’s hands gently but firmly pushed him down onto the bed, and Draco turned to that person.It took him a second, but he quickly realized he was staring into the face of Hermione Granger. She looked grim, with eyes darkened by sleep deprivation and worry. When she spoke, her voice was soft and kind, and all Draco could think of was that this petite woman was the one who once delivered a punch as sharp and brutal as any man he knew.“Lie still, Draco. I’ll get you a Pain Potion.”“My baby,” Draco croaked, grabbing her arm in a harsh grip. The fear was like poison in his blood. “Where’s my baby?”Granger’s eyes softened, and she patted his hand gently. “He’s okay. Beside the fact that he’s a month premature and was delivered in less than ideal condition, he’s perfectly fine. The Healer placed him in the monitoring room because his magic manifested quite impressively once they got him out of you, and they want to stabilize it before letting him out.”Draco hadn’t realized he’d stopped breathing until Granger finished talking. Weakly, his hand fell from her arm and he closed his eyes, feeling such a rush of relief that it was overwhelming.“Thank you,” he whispered, not knowing that he’d spoken until he heard his own words.There was a moment of silence, before Granger said, “You’re welcome.”In a moment she came back with a nurse, who performed some spells on him and administered a Pain Potion.Once Draco felt like a human being again, reality came crashing back like an avalanche. Alec was dead, and he might have possibly eradicated the murderer in a fit of rage.Draco thought he should be upset, or outraged, or angry, and perhaps a bit guilty, but he felt nothing. There was an emptiness that hovered over everything, so that all he could think of was Alec’s face as the man turned to him before he died. The image replayed in his mind like a broken record, never stopping, forcing him to experience the event over and over again.Draco opened his eyes when Granger said, “You’ve been out for three days. We’ve gathered the rest of your attackers and shut down their cult permanently.” There was some hesitation in her countenance, but she bravely continued, “I’m sorry about your friend. Harry told me you both were close.”Draco let out a rough laugh. “We weren’t close. I treated him like shit and he worshipped the ground I walked on. Right until his last breath, all he thought of was me.” His breath hitched as he finished, and the feelings came leaking back into his heart. He wasn’t sure if it was any better than not feeling anything, because he felt like bawling, in front of Granger.She looked as every bit uncomfortable as he felt. “We’re holding a funeral for him in a few days. Harry didn’t want to have it when you couldn’t be there.”The mention of Harry made his throat close up. All his fears abo
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!

Các đường phố London là một cách kỳ quái rỗng. Draco nhắm mắt lại và cảm thấy Glamour trượt đi, để lộ trung nổi bật của mình. Cái này là do trong vòng chưa đầy một tháng, một cái gì đó mà Draco thấy ông vẫn còn có cảm xúc lẫn lộn về. Một mặt, ông không thể chờ đợi cho đến khi điều này hoàn toàn có thai đã được hơn. Mặc dù ông đã potions để giữ anh ta tốt, họ vẫn không thể ngăn chặn anh ta từ cảm giác cồng kềnh và vô duyên tất cả các thời gian. Và ngay cả bây giờ, chỉ là ý tưởng của một cái gì đó đang phát triển bên trong anh khiến anh buồn nôn. Nhưng mặt khác, kết thúc hoàn cảnh tra tấn này sẽ mang lại sự không chắc chắn, và một tương lai không chắc chắn là nhiều hơn anh có thể xử lý ngay bây giờ. Với một tiếng thở nhẹ, Draco kéo áo khoác của mình chặt hơn quanh mình và nhanh chóng tăng tốc độ của mình. Anh ước gì anh có thể Độn, Draco nghĩ khi anh đi qua Leaky Cauldron và ra cửa sau. Nó sẽ làm cho anh ta cảm thấy an toàn hơn. Cậu suýt phì cười khi nghĩ đến. Nó đã được một thời gian dài kể từ khi anh ấy cảm thấy từ xa an toàn. Hẻm Xéo là trống rỗng, là tốt. Các đèn nhấp nháy ma thuật ủ rũ, sự hiện diện của họ gần như bị xóa sổ bởi bóng tối vô tận. Đã luôn luôn được như vậy đáng sợ bóng tối? Draco quay góc và đã gần như bao trùm trong bóng tối như Knockturn Alley tiết lộ chính nó. Không có ánh sáng, và Draco, nguyền rủa vận may của mình, lấy ra cây đũa phép của mình và đúc một Lumos. Các đường xoắn và biến. Draco di chuyển một cách thận trọng, cảm giác phi lý bồn chồn và lo lắng. Đó là vô lý. Không có lý do gì để sợ. Ông đã đi con đường này một ngàn lần trước và không có gì đáng sợ đã xảy ra. Mặc dù vậy, Draco không thể không cảm thấy nhẹ nhõm khi cánh cửa phía trước của tòa nhà quen thuộc vang lên vào xem. Vội vàng Draco vội vã qua dãy thùng rác, ánh sáng trên đầu đũa phép dao động nhẹ nhàng. Các tác động đến như là bất ngờ và tàn bạo như bị trúng một Cruciatus. Ông đã bị đánh vào lưng, chỉ với những rác trên mặt đất để phá vỡ mùa thu của mình. Trước khi anh có thể nhận được hơi thở của mình trở lại, Draco đã được cơ thể nâng lên mặt đất và quay lưng vào tường. Đau phát nổ phía sau mí mắt. Một cái gì đó đã được nghiền hai tay vào tường, khó khăn như vậy mà ông có thể cảm thấy rách da của mình, nơi nó trượt giá so với gạch. Draco quản lý để mở mắt cho một giây trước khi một nắm tay kết nối với đầu của mình, gửi nó đập chống lại các bề mặt cứng phía sau. "Death Eater," ai đó rít lên. Draco không phải mất công tìm. Ông vẫn còn đang lảo đảo vì cú sốc. Thông qua mây mù của sự đau buốt, anh có thể nghe xáo trộn xung quanh anh ta. Đã có hơn một trong số họ, và họ không có vẻ như họ đã được hoàn thành. "Tẩy não Harry Potter -" "đĩ lũng -" Họ nguyền rủa anh ta, nhưng Draco khó chăm sóc. Anh cần để có được cây đũa phép của mình, nhận được một số giúp đỡ. Họ có vẻ như những người điên Potter, yêu thương mà các tiên tri đã từng viết một bài báo trên, mà nỗi ám ảnh với Harry Potter chở họ sẽ hình thành một giáo phái bí mật. Ông nên đã biết điều này sẽ xảy ra. Những tháng thứ tám đã diễn ra gần như quá suôn sẻ, thậm chí không có một sự cố. Ông đã nên biết rằng họ sẽ không rời khỏi anh ta một mình. Sợ hãi của ông biến thành hoảng loạn như ông cảm thấy một cây đũa jabbed chống lại bụng phồng của mình. Một giọng nói, thuộc về một người phụ nữ, nói một cách khinh bỉ. "Đây rõ ràng không phải là con của Harry Potter. Anh ấy không yêu bạn, Malfoy, và rõ ràng là bạn không có khả năng yêu. Cậu ấy đã bị che lấp bởi sự bỏ bùa của bạn. Anh ấy sẽ thấy ánh sáng một lần con quỷ này đã biến mất. Bạn không có gì nhưng một khiếm khuyết; bạn may mắn anh ấy loại, đủ để cho phép bạn sống sau chiến tranh. Quý vị và toàn bộ fmaily thảm hại nên đã được trao Kiss. ​​"Voices tăng xung quanh anh ta như một bản thánh ca, đôn đốc người phụ nữ cầm cây đũa phép để giết nó, giết chết con quỷ, và Draco đè bẹp, cố gắng hét lên cho đến khi bàn tay của ai đó nghiền nát xuống vào cổ mình. Đừng chạm vào em bé, Draco hét im lặng, sợ hãi đến cốt lõi của việc của mình. Cậu có thể cảm thấy cơ thể bị tra tấn mình vật lộn để bắt một hơi thở, không có kết quả. Tầm nhìn của ông blotched xung quanh các cạnh, nhưng anh không quan tâm. Họ không thể giết con của mình, đây là con của mình, con của mình - Ai đó kêu lên. Draco đã được bắt đầu bởi các tiếng ồn trước khi ông bị đá dã man và sau đó, trong một khoảnh khắc của sự nhầm lẫn khi tất cả anh có thể thấy là loạt áo choàng đen và cây đũa phép vẫy tay ​​về, ông được thả ra và ném xuống đất. Agony xé qua anh ta, chụp lên mình cột sống và sau đó trong suốt toàn bộ cơ thể của mình, góp chung quanh bụng, cơn đau không hoàn toàn khác so với lúc cơ thể của mình trải qua những thay đổi để phù hợp mang thai này. Nước mắt gai đằng sau mí mắt của mình như ông đã cố gắng để di chuyển bàn tay bị hỏng của mình trên vào bụng của ông, muốn trấn an bé rằng mọi thứ vẫn ổn? - Trời ơi, tại sao nó bị tổn thương rất nhiều người đã ngã xuống xuống bên cạnh anh ta, chảy máu và bất tỉnh. Draco nhìn lên từ nơi anh, và cảm thấy tất cả máu chảy ra từ khuôn mặt của mình. Tất cả những gì xảy ra tiếp theo diễn ra như thể nó đã xảy ra trong một bộ phim. Alec đã giữ hai con số trùm đầu bởi cổ, đôi mắt gần như vô nhân đạo và môi kéo trở lại thành một tiếng gầm gừ thú tính. Anh đột một trong số họ đi và gỡ những ngón tay của người khác trên mặt anh, không bao giờ nhận ra người đứng đằng sau anh với cây đũa phép giơ lên và miệng xoắn với những lời không thể nói. Draco muốn cảnh báo ông, nhưng tất cả anh có thể làm là nhìn chằm chằm như ánh sáng màu xanh lá cây cắt qua không khí, tàn bạo và tàn nhẫn trong con đường. nó Alec nhìn ngạc nhiên, biểu hiện của anh không hoàn toàn khác so với cái Ông luôn luôn giả định khi Draco nói một cái gì đó độc ác, giống như anh không hiểu hay tin những gì đã xảy ra. Trong một giây mắt họ gặp nhau, và Draco thấy cuộc sống của mình trượt đi trước khi thi thể của ông thậm chí rơi xuống đất. Thế giới thu hẹp lại thành một điểm bùng nổ trong thời gian, và các âm thanh và hành động xông vào cuộc sống. Draco nghe thấy mình la hét, nghe những điều xung quanh họ phá vỡ và sụp đổ và rơi. Anh nhìn thấy máu bắn tung tóe trên tầm nhìn của mình, chân tay bay và áo choàng màu đen xé tan từng mảnh bởi bàn tay vô hình. Không có đau nhiều hơn, chỉ cần một cơn thịnh nộ khủng khiếp mà nắm chặt tâm trí của mình trong một nhà tù không thể phá vỡ, ném lực lượng của nó vào ma thuật của mình. Trong khoảng cách có ai đó la hét tên anh, gọi anh, nhưng anh không quan tâm, anh không quan tâm, anh chỉ muốn tất cả chúng ra đi, rời khỏi anh và đứa con của mình một mình, oh thần chỉ để lại anh - Arms bọc xung quanh anh thật chặt và một giọng nói thì thầm vào tai anh, "Không sao đâu, Draco. Tôi ở đây, tôi ở đây, bạn đang an toàn, Draco, bạn đang an toàn. "Anh không muốn tin điều đó. Làm thế nào anh có thể khi không có gì là không sao? Có ai đó đang cố gắng để giết con của mình, và Alec đã chết. Chết. Ý nghĩ vang lên như một tiếng chuông chuông tang lễ, và tâm trí của Draco sắp xếp lại bản thân. Các va li tức giận về ma thuật của mình tan vỡ và nỗi đau trở lại, tệ hơn mười lần so với trước. Draco đã không chắc chắn, nhưng thông qua các đám mây đau gây ra, ông nghĩ rằng ông đã nhìn thấy giọt nước mắt màu mặt Potter, đóng khung bởi một trận mưa nhỏ, hoàn hảo hoa hồng giấy hình thành. - Khi Draco tỉnh dậy, anh biết anh đã ở St. Mungo của. Điều tiếp theo anh ta phát hiện ra rằng bụng mình là khủng khiếp phẳng. Draco giật lên khỏi giường và la lên khi nhận ra bao nhiêu nỗi đau mà đưa anh ta trong. bàn tay của ai đó nhẹ nhàng nhưng kiên quyết đẩy anh xuống giường, và Draco quay sang người đó. Phải mất một giây, nhưng anh nhanh chóng nhận ra rằng anh đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hermione Granger. Cô nhìn ảm đạm, với đôi mắt tối bởi thiếu ngủ và lo lắng. Khi cô nói, giọng cô mềm và tốt bụng, và tất cả Draco có thể nghĩ ra được rằng người phụ nữ nhỏ nhắn này là người đã từng đưa ra một cú đấm như sắc nét và tàn bạo như bất kỳ người đàn ông mà ông biết. "Lie vẫn, Draco. Tôi sẽ giúp bạn có được một Pain Potion. "" Con tôi, "Draco cất giọng khàn khàn, lấy cánh tay của cô trong một va li khắc nghiệt. Sự sợ hãi giống như chất độc trong máu của ông. "Trường hợp của con tôi không?" Mắt Granger dịu lại, và cô nhẹ nhàng vỗ nhẹ bàn tay của mình. "Anh không sao. Bên cạnh thực tế là anh ấy là một tháng sớm và đã được giao trong ít hơn so với điều kiện lý tưởng, ông hoàn toàn tốt đẹp. The Healer đặt ông trong phòng giám sát vì ma thuật của mình thể hiện khá ấn tượng khi họ đã nhận anh ta ra khỏi bạn, và họ muốn để ổn định nó trước khi để anh ta ra. "Draco đã không nhận ra anh đã ngừng thở cho đến khi Granger nói xong. Yếu ớt, bàn tay anh rơi từ cánh tay cô và anh nhắm mắt lại, cảm thấy như một cơn sốt nhẹ nhõm rằng đó là áp đảo. "Cảm ơn," anh thì thầm, không biết rằng anh đã nói cho tới khi anh nghe những lời của chính mình. Có một khoảnh khắc của sự im lặng, trước khi Granger nói, "Không có gì." Trong một khoảnh khắc cô đã trở lại với một y tá, người đã thực hiện một số phép thuật trên người và quản lý một Pain Potion. Một khi Draco cảm thấy giống như một con người một lần nữa, thực tế đã bị rơi trở lại giống như một trận tuyết lở. Alec đã chết, và ông có thể đã có thể tận diệt được kẻ giết người trong một cơn giận dữ. Draco nghĩ anh nên buồn bã, hay bị xúc phạm, hay giận dữ, và có lẽ một chút tội lỗi, nhưng anh cảm thấy không có gì. Có một sự trống rỗng mà quét qua tất cả mọi thứ, để tất cả anh có thể nghĩ ra được khuôn mặt của Alec là người đàn ông quay sang ông trước khi ông qua đời. Những hình ảnh tái hiện lại trong tâm trí của mình như một kỷ lục bị phá vỡ, không bao giờ dừng lại, buộc anh phải trải qua sự kiện này hơn và hơn nữa. Draco mở mắt khi Granger nói, "Bạn đã được ra trong ba ngày. Chúng tôi đã thu thập được phần còn lại của những kẻ tấn công và đóng cửa giáo phái của họ vĩnh viễn. "Có một số do dự trên vẻ mặt của cô, nhưng cô vẫn có thể tiếp tục," Tôi xin lỗi về người bạn của bạn. Harry nói với tôi bạn cả hai đều gần. "Draco buông ra một tiếng cười thô. "Chúng tôi đã không gần gũi. Tôi đối xử với anh như shit và ông tôn thờ mặt đất tôi bước vào. Phải cho đến hơi thở cuối cùng, tất cả các ông nghĩ là tôi. "Hơi thở của anh quá giang như ông đã hoàn thành, và những cảm xúc đã bị rò rỉ trở lại vào trái tim mình. Ông đã không chắc chắn nếu nó là tốt hơn so với bất kỳ không cảm thấy bất cứ điều gì, bởi vì anh cảm thấy như giọng nói rõ ràng, trước Granger. Cô nhìn như mỗi chút khó chịu khi anh cảm nhận. "Chúng tôi đang tổ chức một tang lễ cho anh ta trong một vài ngày. Harry không muốn có nó khi bạn không thể có mặt. "Việc nhắc đến Harry làm cổ họng của mình đóng lên. Tất cả những nỗi sợ hãi của mình abo





























































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: