High ideals and independenceThe reference to one man in the inscriptio dịch - High ideals and independenceThe reference to one man in the inscriptio Việt làm thế nào để nói

High ideals and independenceThe ref

High ideals and independence
The reference to one man in the inscription on the right, which is found in the entrance to Broad-casting House ( headquarters of the BBC), is appropriate. British politicians were slow to appreciate the social significance of ‘the wireless’ (this is what the radio was generally known as until the 1960s). Moreover, being British, they did not like idea of having to debate culture in Parliament. They were only too happy to leave the matter to a suitable organization and its director general, John ( later Lord) Reith.
Reith was a man with a mission. He saw in radio an opportunity for ‘education’ and initiation into ‘high culture’ for the masses. He included light entertainment in the programming, but only as a way of capturing an audience for the more ‘important’ programmes of classical music and drama, and the discussions of various topics by famous academics and authors whom Reith had persuaded to take part.

BBC radio

Radio 1 began broadcasting in 1967. Devoted almost entirely to pop music, its birth was a signal that popular youth culture could no longer be ignored by the country's established institutions. In spite of recent competition from independent radio stations, it still has over ten million listeners.

Radio 2 broadcasts mainly light music and chat shows.

Radio 3 is devoted to classical music.

Radio 4 broadcasts a variety of programmes, from plays and comedy shows to consumer advice programmes and in-depth news coverage. It has a small but dedicated following.

Radio 5 is largely given over to sports coverage and news.

Two particular radio programmes should be mentioned. Soap operas are normally associated with television, but ^ The Archers is actually the longest-running soap in the world. It describes itself as 'an everyday story of country folk'. Its audience, which is mainly middle-class with a large proportion of elderly people, cannot compare in size with the television soaps, but it has become so famous that everybody in Britain knows about it and tourist attractions have been designed to capitalize on its fame.

Another radio 'institution' is the live commentary of cricket Test Matches in the summer.
^ Television: organization

In terms of the size of its audience, television has long since taken over from radio as the most significant from of broadcasting in Britain. Its independence from government interference is largely a matter of tacit agreement. There have been occasions when the government has successfully persuaded the BBC not to show something. But there have also been many occasions when the BBC has refused to bow to government pressure. Most recent cases have involved Northern Ireland. For a brief period starting in the late 1980s, the government broke with the convention of non-interference and banned the transmission of interviews with members of outlawed organizations such as the IRA on television. The BBC's response was to make a mockery of this law by showing such interviews on the screen with an actor's voice (with just the right accent) dubbed over the moving mouth of the interviewee!

There is no advertising on the BBC. But Independent Television (ITV), which started in 1954, gets its money from the advertisements it screens. It consist of a number of privately owned companies, each of which is responsible for programming in different parts of the country on the single channel given to it. In practice, these companies cannot afford to make all their own programmes, and so they generally share those they make. As a result, it is common for exactly the same programme to be showing on the ITV channel throughout the country.

When commercial television began, it was feared that advertisers would have too much control over programming and that the new channel would exhibit all the worst features of tabloid journalism. The Labour party, in opposition at the time of its introduction, was absolutely against it. So were a number of Conservative and Liberal politicians. Over the years, however, these fears have proved to be unfounded. Commercial television in Britain has not developed the habit of showing programmes sponsored by manufactures. There has recently been some relaxation of this policy, but advertisers have never had the influence over programming that they have had in the USA.

Most importantly for the structure of commercial television, ITV news programmes are not made by individual television companies. Independent Television News (ITN) is owned jointly by all of them. For this and other reasons, it has always been protected from commercial influence. There is no significant difference between the style and content of the news on ITV and that on the BBC.

The same fears about the quality of television programmes that were expressed when ITV started are now heard with regard to satellite and cable television. This time the fears may be more justified, as the companies that run satellite and cable television channels are in a similar commercial and legal position on those which own the big newspapers (and in some cases are actually the same companies). However, only about a third of households receive satellite and/or cable, and so far these channels have not significantly reduced the viewing figures for the main national channels.
^ Television: style

Although the advent of ITV did not affect television coverage of news and current affairs, it did cause a change in the style and content of other programmes shown on television. The amount of money that a television company can charge an advertiser depends on the expected number of viewers at the time when the advertisement is to be shown. Therefore, there was pressure on ITV from the start to make its output popular. In its early years ITV captured nearly three-quarters of the BBC's audience. The BBC then responded by making its own programmes equally accessible to a mass audience. Ever since then, there has been little significant difference in what is shown on the BBC and commercial television. Both BBC1 and ITV (and also the more recent Channel 5) show a wide variety of programmes. They are in constant competition with each other to attract the largest audience (this is known as the ratings war). But they do not each try to show a more popular type of programme than the other. They try instead to do the same type of programme 'better'.

Of particular importance in the ratings war is the performance of the channels' various soap operas. The two most popular and long-running of these, which are shown at least twice a week, are not glamorous American productions showing rich and powerful people (although series such as Dallas and Dynasty are sometimes shown). They are ITV's Coronation Street, which is set in a working-class area near Manchester, and BBC1's EastEnders, which is set in a working-class area of London. They, and other British-made soap and popular comedies, certainly do not paint an idealized picture of life. Nor are they very sensational or dramatic. They depict (relatively) ordinary lives in relatively ordinary circumstances. So why are they popular? The answer seems to be that their viewers can see themselves and other people they known in the characters and, even more so, in the things that happen to these characters.

The British prefer this kind of pseudo-realism in their soaps. In the early 1990s, the BBC spent a lot of money filming a new soap called Eldorado, set in a small Spanish village which was home to a large number of expatriate British people. Although the BBC used its most successful soap producers and directors, it was a complete failure. Viewers found the complicated storylines and the Spanish accents too difficult to follow, and could not identify with the situations in which the characters found themselves. It was all just too glamorous for them. It was abandoned after only a year.

It became obvious in the early 1960s that the popularity of soap operas and light entertainment shows meant that there was less room for programmes which lived up to the original educational aims of television. Since 1982 Britain has had two channels (BBC2 and Channel 4) which act as the main promoters of learning and 'culture'. Both have been successful in presenting programmes on serious and weighty topics which are nevertheless attractive to quite large audiences. BBC2 is famous for its highly acclaimed dramatizations of great works of literature and for certain documentary series that have become world-famous 'classics' (the art history series Civilisation and the natural history series Life On Earth are examples). Another thing that these channels do well, particularity Channel 4, is to shown a wide variety of programmes catering to minority interests - including, even, subtitled foreign soap operas!
Glued to the goggle box
As long ago as 1953, it was estimated that twenty million viewers watched the BBC's coverage of the coronation of Queen Elizabeth II. By 1970, 94% of British households had a television set (known colloquially as a 'goggle box'), mostly rented rather than bought. Now, 99% of households own or rent a television and the most popular programmes are watched by as many people as claim to read the Sun and the Daily Mirror combined.
Television broadcasting in Britain has expanded to fill every part of every day of the week. One of the four channels (ITV) never takes a break (it broadcasts for twenty-four hours) and the others broadcasts from around six in the morning until after midnight. A survey reported in early 1994 that 40% of British people watched more that three hours of television every day; and 16% watched seven hours or more! Television news is watched every day by more than half of the population. As a result, its presenters are among the best-known names and faces in the whole country - one of them once boasted that he was more famous than royalty!
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Lý tưởng cao và độc lậpTham chiếu đến một người đàn ông trong dòng chữ bên phải, được tìm thấy ở lối vào ngôi nhà rộng-đúc (trụ sở chính của BBC), là thích hợp. Chính trị gia người Anh đã được làm chậm để đánh giá cao ý nghĩa xã hội 'không dây' (đây là những gì các đài phát thanh nói chung được gọi là cho đến những năm 1960). Hơn nữa, là anh, họ không thích ý tưởng có nền văn hóa cuộc tranh luận trong nghị viện. Họ đã chỉ có quá hạnh phúc để lại vấn đề để một tổ chức phù hợp và giám đốc của nó tổng quát, John (sau đó Chúa) Reith.Reith là một người đàn ông với một nhiệm vụ. Ông đã thấy trong một cơ hội cho 'giáo dục' và bắt đầu vào 'văn hóa cao' cho công chúng. Anh có vui chơi giải trí ánh sáng trong các chương trình, nhưng chỉ như là một cách để nắm bắt một đối tượng cho các chương trình 'quan trọng' thêm âm nhạc cổ điển, kịch và các cuộc thảo luận của các chủ đề khác nhau của học giả nổi tiếng và tác giả người mà Reith đã thuyết phục để tham gia.Đài phát thanh BBCĐài phát thanh 1 bắt đầu phát sóng vào năm 1967. Dành cho âm nhạc pop gần như hoàn toàn, khai sinh của mình là một tín hiệu rằng thanh thiếu niên phổ biến văn hóa không còn có thể được bỏ qua bởi của đất nước đã thành lập các tổ chức. Mặc dù tại đối thủ cạnh tranh từ đài phát thanh độc lập, nó vẫn có hơn 10 triệu thính giả. Đài phát thanh 2 phát sóng chủ yếu là ánh sáng âm nhạc và trò chuyện cho thấy.Đài phát thanh 3 dành cho âm nhạc cổ điển.Đài phát thanh 4 chương trình phát sóng một số chương trình, từ vở kịch và hài hước cho thấy người tiêu dùng tư vấn chương trình và phạm vi bảo hiểm tin tức chuyên sâu. Đô thị này có một sau nhỏ nhưng chuyên dụng.Đài phát thanh 5 phần lớn được cho qua để bảo hiểm thể thao và tin tức. Hai đài phát thanh đặc biệt chương trình nên được đề cập. Vở opera xà phòng được bình thường liên kết với truyền hình, nhưng ^ The cung thủ là thực sự trên thế giới dài nhất chạy xà phòng. Nó mô tả chính nó như là 'một câu chuyện hàng ngày của dân gian quốc gia'. Đối tượng của nó, đó là chủ yếu là tầng lớp trung lưu với một tỷ lệ lớn người cao tuổi, không thể so sánh kích thước với xà phòng truyền hình, nhưng nó đã trở thành như vậy nổi tiếng rằng tất cả mọi người ở Anh biết về nó và thu hút du khách du lịch đã được thiết kế để tận dụng danh tiếng của nó. Một đài phát thanh 'tổ chức' là những lời bình luận trực tiếp của cricket trận đấu thử nghiệm trong mùa hè. ^ Truyền hình: tổ chức Trong điều khoản của kích thước của đối tượng của nó, truyền hình đã lâu kể từ khi thực hiện trên từ đài phát thanh như nhất đáng kể từ phát sóng ở Anh. Độc lập từ chính phủ can thiệp là phần lớn là một vấn đề của thỏa thuận ngầm. Đã có lần khi chính phủ đã thành công thuyết phục BBC không để hiển thị một cái gì đó. Nhưng cũng có nhiều lần khi đài BBC đã từ chối để cung để áp lực chính phủ. Trường hợp gần đây nhất đã tham gia Bắc Ai-Len. Trong một giai đoạn ngắn bắt đầu từ cuối thập niên 1980, chính phủ đã phá vỡ với công ước không can thiệp và bị cấm truyền của cuộc phỏng vấn với các thành viên của các tổ chức ngoài vòng pháp luật như IRA trên truyền hình. Phản ứng của BBC là để làm cho một mockery của luật này bằng cách hiển thị các cuộc phỏng vấn trên màn hình với một diễn viên thoại (với chỉ là các dấu đúng) gọi là trên di chuyển miệng của phỏng vấn!Có là không có quảng cáo trên BBC. Nhưng độc lập truyền hình (ITV), mà bắt đầu vào năm 1954, được tiền từ các quảng cáo đó màn hình. Nó bao gồm một số công ty tư nhân, mỗi trong số đó là chịu trách nhiệm về lập trình trong các bộ phận khác nhau của đất nước trên kênh duy nhất cho nó. Trong thực tế, các công ty này không có khả năng để làm cho tất cả các chương trình riêng của họ, và vì vậy họ thường chia sẻ những người họ thực hiện. Kết quả là, nó là phổ biến cho chính xác cùng một chương trình được hiển thị trên kênh ITV trong cả nước. Khi thương mại truyền hình bắt đầu, đó sợ rằng nhà quảng cáo nào có quá nhiều quyền kiểm soát đối lập trình và rằng các kênh mới sẽ thể hiện tất cả các tính năng tồi tệ nhất của tờ báo báo chí. Đảng Lao động, trong phe đối lập khi giới thiệu của nó, đã hoàn toàn chống lại nó. Vì vậy đã là một số chính trị gia bảo thủ và tự do. Trong những năm qua, Tuy nhiên, những nỗi sợ này đã chứng minh là không có cơ sở. Thương mại truyền hình ở Anh đã không phát triển những thói quen Hiển thị chương trình được tài trợ bởi nhà sản xuất. Có gần đây đã là một số thư giãn của chính sách này, nhưng nhà quảng cáo đã không bao giờ có ảnh hưởng trên chương trình mà họ đã có tại Mỹ.Quan trọng nhất cho cấu trúc của thương mại truyền hình, ITV tin tức chương trình không được thực hiện bởi các công ty truyền hình cá nhân. Tin tức truyền hình độc lập (ITN) thuộc sở hữu chung của tất cả chúng. Đối với điều này và các lý do khác, nó luôn luôn có được bảo vệ khỏi ảnh hưởng thương mại. Có là không có khác biệt đáng kể giữa các phong cách và nội dung của các tin tức trên ITV và trên BBC. Những lo ngại tương tự về chất lượng của chương trình truyền hình đã được thể hiện khi ITV bắt đầu bây giờ nghe đối với truyền hình vệ tinh và cáp truyền hình. Thời gian này những lo ngại có thể thêm lý, như là các công ty truyền hình vệ tinh và cáp truyền hình kênh là ở một vị trí thương mại và quy phạm pháp luật tương tự trên những người sở hữu các tờ báo lớn (và trong một số trường hợp là thực sự là các công ty cùng). Tuy nhiên, chỉ khoảng một phần ba của hộ gia đình nhận được truyền hình vệ tinh và/hoặc cáp, và cho đến nay các kênh đã không đáng kể giảm số liệu xem cho các kênh chính quốc gia. ^ Truyền hình: phong cáchMặc dù sự ra đời của ITV đã không ảnh hưởng đến vùng phủ sóng truyền hình tin tức và các vấn đề hiện tại, nó đã gây ra một sự thay đổi trong phong cách và nội dung của các chương trình Hiển thị trên truyền hình. Số tiền mà một công ty truyền hình có thể tính phí một nhà quảng cáo phụ thuộc vào số lượng người xem dự kiến vào thời điểm khi các quảng cáo là để được hiển thị. Vì vậy, có là áp lực trên ITV từ đầu để làm cho đầu ra của nó phổ biến. Trong những năm đầu ITV chiếm được gần ba phần tư của đối tượng của BBC. Đài BBC sau đó phản ứng bằng cách làm cho chương trình riêng của mình không kém có thể truy cập đến một khán giả đại chúng. Kể từ sau đó, đã có ít sự khác biệt đáng kể trong những gì được hiển thị trên BBC và truyền hình thương mại. Cả hai BBC1 và ITV (và cũng gần đây Channel 5) Hiển thị một loạt các chương trình. Họ đang có trong cuộc cạnh tranh liên tục với nhau để thu hút khán giả lớn nhất (điều này được gọi là cuộc chiến tranh xếp hạng). Nhưng họ làm không mỗi cố gắng để hiển thị một loại chương trình phổ biến hơn so với các khác. Họ cố gắng để thay thế để làm cùng loại của các chương trình 'tốt hơn'. Of particular importance in the ratings war is the performance of the channels' various soap operas. The two most popular and long-running of these, which are shown at least twice a week, are not glamorous American productions showing rich and powerful people (although series such as Dallas and Dynasty are sometimes shown). They are ITV's Coronation Street, which is set in a working-class area near Manchester, and BBC1's EastEnders, which is set in a working-class area of London. They, and other British-made soap and popular comedies, certainly do not paint an idealized picture of life. Nor are they very sensational or dramatic. They depict (relatively) ordinary lives in relatively ordinary circumstances. So why are they popular? The answer seems to be that their viewers can see themselves and other people they known in the characters and, even more so, in the things that happen to these characters. The British prefer this kind of pseudo-realism in their soaps. In the early 1990s, the BBC spent a lot of money filming a new soap called Eldorado, set in a small Spanish village which was home to a large number of expatriate British people. Although the BBC used its most successful soap producers and directors, it was a complete failure. Viewers found the complicated storylines and the Spanish accents too difficult to follow, and could not identify with the situations in which the characters found themselves. It was all just too glamorous for them. It was abandoned after only a year. It became obvious in the early 1960s that the popularity of soap operas and light entertainment shows meant that there was less room for programmes which lived up to the original educational aims of television. Since 1982 Britain has had two channels (BBC2 and Channel 4) which act as the main promoters of learning and 'culture'. Both have been successful in presenting programmes on serious and weighty topics which are nevertheless attractive to quite large audiences. BBC2 is famous for its highly acclaimed dramatizations of great works of literature and for certain documentary series that have become world-famous 'classics' (the art history series Civilisation and the natural history series Life On Earth are examples). Another thing that these channels do well, particularity Channel 4, is to shown a wide variety of programmes catering to minority interests - including, even, subtitled foreign soap operas! Glued to the goggle boxAs long ago as 1953, it was estimated that twenty million viewers watched the BBC's coverage of the coronation of Queen Elizabeth II. By 1970, 94% of British households had a television set (known colloquially as a 'goggle box'), mostly rented rather than bought. Now, 99% of households own or rent a television and the most popular programmes are watched by as many people as claim to read the Sun and the Daily Mirror combined.Television broadcasting in Britain has expanded to fill every part of every day of the week. One of the four channels (ITV) never takes a break (it broadcasts for twenty-four hours) and the others broadcasts from around six in the morning until after midnight. A survey reported in early 1994 that 40% of British people watched more that three hours of television every day; and 16% watched seven hours or more! Television news is watched every day by more than half of the population. As a result, its presenters are among the best-known names and faces in the whole country - one of them once boasted that he was more famous than royalty!
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Những lý tưởng cao và độc lập
Các tham chiếu đến một người đàn ông ở bản khắc trên bên phải, được tìm thấy tại lối vào rộng đúc House (trụ sở của BBC), là thích hợp. Chính trị gia Anh đã chậm để đánh giá cao ý nghĩa xã hội của 'dây' (đây là những gì các đài phát thanh đã được thường được gọi là cho đến năm 1960). Hơn nữa, là người Anh, họ không thích ý tưởng có tranh luận về văn hóa trong Nghị viện. Họ chỉ quá hạnh phúc để lại sự việc cho một tổ chức phù hợp và tổng giám đốc của mình, John (sau Chúa) Reith.
Reith là một người đàn ông với một sứ mệnh. Ông thấy trong đài phát thanh là một cơ hội cho 'giáo dục' và bắt đầu vào "văn hóa cao" cho quần chúng. Ông bao gồm giải trí nhẹ nhàng trong lập trình, nhưng chỉ như là một cách để chụp một khán giả cho biết thêm các chương trình 'quan trọng' của âm nhạc và kịch cổ điển, và các cuộc thảo luận về các chủ đề khác nhau của các học giả nổi tiếng và các tác giả mà Reith đã thuyết phục để tham gia. BBC đài phát thanh Radio 1 bắt đầu phát sóng vào năm 1967. Tận tâm gần như hoàn toàn vào âm nhạc pop, sinh ra nó là một dấu hiệu cho thấy văn hóa thanh niên phổ biến không còn có thể được bỏ qua bởi các tổ chức thành lập của đất nước. Mặc dù cạnh tranh gần đây từ các đài phát thanh độc lập, nó vẫn có hơn mười triệu thính giả. Radio 2 chương trình phát sóng âm nhạc chủ yếu là ánh sáng và trò chuyện cho thấy. Radio 3 được dành cho âm nhạc cổ điển. Radio 4 chương trình phát sóng một loạt các chương trình, từ các vở kịch và hài kịch cho thấy để các chương trình tư vấn tiêu dùng và tin tức chuyên sâu. Nó có một nhỏ nhưng lại không chuyên dụng. Radio 5 phần lớn là phó cho chương trình thể thao và tin tức. Hai chương trình phát thanh đặc biệt nên được đề cập. Vở opera xà phòng thường được gắn liền với truyền hình, nhưng ^ The Archers thực sự là loại xà phòng kéo dài nhất trên thế giới. Nó miêu tả mình là "một câu chuyện hàng ngày của đất nước dân gian '. Khán giả của nó, mà chủ yếu là tầng lớp trung lưu với một tỷ lệ lớn người cao tuổi, không thể so sánh kích thước với xà phòng truyền hình, nhưng nó đã trở nên quá nổi tiếng mà tất cả mọi người ở Anh đều biết về nó và các điểm du lịch đã được thiết kế để tận dụng sự nổi tiếng của mình . Một đài phát thanh 'chế' là bình luận trực tiếp của cricket thử nghiệm các trận đấu trong mùa hè. ^ truyền hình: tổ chức Xét về kích thước của khán giả, truyền hình đã lâu kể từ khi tiếp quản từ đài phát thanh là quan trọng nhất từ phát sóng ở Anh. Độc lập khỏi sự can thiệp của chính phủ phần lớn là một vấn đề của thỏa thuận ngầm. Đã có những dịp khi chính phủ đã thuyết phục thành công các BBC không để hiển thị một cái gì đó. Nhưng cũng đã có nhiều lần khi BBC đã từ chối cúi đầu trước áp lực của chính phủ. Hầu hết các trường hợp gần đây đã tham gia Bắc Ireland. Đối với một thời gian ngắn bắt đầu từ cuối những năm 1980, chính phủ đã phá vỡ với quy ước của không can thiệp và cấm việc truyền tải các cuộc phỏng vấn với các thành viên của các tổ chức ngoài vòng pháp luật như IRA trên truyền hình. Phản ứng của BBC là để làm cho một sự nhạo báng của luật này bằng cách hiển thị các cuộc phỏng vấn như trên màn hình với giọng nói của một diễn viên (chỉ với giọng bên phải) được đặt tên trên miệng di chuyển của người được phỏng vấn! Không có quảng cáo trên BBC. Nhưng Independent Television (ITV), bắt đầu vào năm 1954, nhận được tiền từ các quảng cáo nó chiếu. Nó bao gồm một số công ty tư nhân, mỗi trong số đó là chịu trách nhiệm về lập trình trong các phần khác nhau của đất nước trên các kênh duy nhất cho nó. Trong thực tế, các công ty này không thể đủ khả năng để làm cho tất cả các chương trình riêng của họ, và vì vậy họ thường chia sẻ những người mà họ thực hiện. Kết quả là, nó được phổ biến cho chính xác những chương trình tương tự được hiển thị trên các kênh ITV trên khắp đất nước. Khi truyền hình thương mại bắt đầu, nó đã sợ rằng các nhà quảng cáo sẽ có quá nhiều quyền kiểm soát chương trình và các kênh mới sẽ trưng bày tất cả điều tồi tệ nhất tính năng của báo chí lá cải. Các đảng Lao động, đối lập tại thời điểm giới thiệu của nó, là hoàn toàn chống lại nó. Vì vậy, là một số chính trị gia bảo thủ và Tự do. Trong những năm qua, tuy nhiên, những lo ngại đã được chứng minh là vô căn cứ. Truyền hình thương mại ở Anh đã không phát triển các thói quen cho thấy các chương trình được tài trợ bởi nhà sản xuất. Gần đây có một số thư giãn của chính sách này, nhưng nhà quảng cáo đã không bao giờ có ảnh hưởng đối với lập trình mà họ đã có ở Mỹ. Quan trọng nhất đối với cấu trúc của truyền hình thương mại, các chương trình tin tức ITV không được thực hiện bởi công ty truyền hình cá nhân. Independent Television News (ITN) là thuộc sở hữu chung của tất cả chúng. Đối với điều này và lý do khác, nó đã luôn luôn được bảo vệ khỏi ảnh hưởng của thương mại. Không có sự khác biệt đáng kể giữa các phong cách và nội dung của các tin tức trên ITV và trên BBC. Những lo ngại tương tự về chất lượng của các chương trình truyền hình đã được thể hiện khi bắt đầu ITV đang nghe tin về vệ tinh và truyền hình cáp với. Lần này những nỗi sợ hãi có thể là hợp lý hơn, như các công ty mà chạy các kênh truyền hình vệ tinh và truyền hình cáp đang ở trong một vị trí thương mại và pháp lý tương tự về những người mà sở hữu các tờ báo lớn (và trong một số trường hợp thực sự là những công ty cùng). Tuy nhiên, chỉ có khoảng một phần ba số hộ gia đình nhận vệ tinh và / hoặc cáp, và cho đến nay các kênh này đã không làm giảm đáng kể con số xem cho các kênh quốc gia chính. ^ Truyền hình: phong cách Mặc dù sự ra đời của ITV đã không ảnh hưởng đến vùng phủ sóng truyền hình tin tức và công việc hiện tại, nó đã gây ra một sự thay đổi trong phong cách và nội dung của các chương trình khác chiếu trên truyền hình. Số tiền mà một công ty truyền hình có thể tính phí quảng cáo phụ thuộc vào số lượng dự kiến của người xem vào thời điểm đó khi cần quảng cáo được hiển thị. Vì vậy, đã có áp lực trên ITV từ đầu để làm cho đầu ra phổ biến của nó. Trong những năm đầu ITV bị bắt gần ba phần tư số khán giả của đài BBC. BBC sau đó trả lời bằng cách làm cho các chương trình riêng của mình bình đẳng cho một khán giả đại chúng. Kể từ đó, đã có ít sự khác biệt đáng kể trong những gì được hiển thị trên BBC và truyền hình thương mại. Cả hai BBC1 và ITV (và cũng là gần đây Channel 5) cho thấy một loạt các chương trình. Họ đang cạnh tranh thường xuyên với nhau để thu hút khán giả lớn nhất (điều này được gọi là cuộc chiến ratings). Nhưng họ không từng cố gắng để hiển thị một loại phổ biến hơn của chương trình hơn khác. Họ cố gắng thay vì làm cùng một loại chương trình 'tốt hơn'. Đặc biệt quan trọng trong cuộc chiến xếp hạng là hiệu suất của những vở opera xà phòng khác nhau của các kênh. Hai phổ biến nhất và lâu dài trong số này, được thể hiện ít nhất hai lần một tuần, không phải là sản phẩm quyến rũ của Mỹ cho thấy những người giàu có và mạnh mẽ (mặc dù hàng loạt như Dallas và Dynasty đôi khi hiển thị). Họ là Coronation Street ITV, được thiết lập trong một khu vực tầng lớp lao động ở Manchester, và BBC1 của EastEnders, được thiết lập trong một khu vực tầng lớp lao động của London. Họ và xà bông và phổ biến phim hài người Anh tạo khác, chắc chắn không vẽ một bức tranh lý tưởng hóa của cuộc sống. Cũng không phải là họ rất giật gân, sân khấu. Họ miêu tả (tương đối) cuộc sống bình thường trong hoàn cảnh tương đối bình thường. Vì vậy, tại sao họ lại phổ biến? Câu trả lời dường như là khán giả của họ có thể nhìn thấy chính mình và người khác mà họ được biết đến trong các nhân vật, và thậm chí nhiều hơn như vậy, trong những điều đó xảy ra với những nhân vật này. Người Anh thích loại này giả nghĩa hiện thực trong xà phòng của họ. Vào đầu những năm 1990, đài BBC đã dành rất nhiều tiền quay một phim truyền hình mới gọi là Eldorado, đặt trong một ngôi làng nhỏ Tây Ban Nha mà là nhà của một số lượng lớn người nước ngoài của Anh. Mặc dù BBC sử dụng sản xuất xà phòng thành công nhất của mình và giám đốc, đó là một thất bại hoàn toàn. Người xem tìm thấy cốt truyện phức tạp và các dấu tiếng Tây Ban Nha quá khó để làm theo, và không thể xác định với các tình huống trong đó các nhân vật tìm thấy chính mình. Đó là tất cả chỉ là quá quyến rũ đối với họ. Nó đã bị bỏ hoang chỉ sau một năm. Nó trở nên rõ ràng trong đầu năm 1960 rằng sự phổ biến của những vở opera xà phòng và các chương trình giải trí nhẹ nhàng có nghĩa rằng có ít chỗ cho các chương trình mà sống đến các mục tiêu giáo dục ban đầu của truyền hình. Kể từ năm 1982 Anh đã có hai kênh (BBC2 và Channel 4) mà hành động như các nhà tổ chức chính của việc học tập và 'văn hóa'. Cả hai đã thành công trong việc trình bày các chương trình về các chủ đề nghiêm trọng và nặng mà vẫn hấp dẫn với khán giả khá lớn. BBC2 nổi tiếng với diễn kịch rất hoan nghênh của mình cho tác phẩm lớn của văn học và cho loạt phim tài liệu nhất định mà đã trở thành nổi tiếng thế giới 'kinh điển' (dòng lịch sử nghệ thuật của nền văn minh và lịch sử tự nhiên loạt Life On Earth là ví dụ). Một điều mà các kênh này làm tốt, đặc thù của kênh Channel 4, là để thể hiện một loạt các chương trình phục vụ cho lợi ích thiểu số - bao gồm cả, thậm chí, có phụ đề phim truyền hình nước ngoài dán vào hộp goggle trước Chừng năm 1953, người ta ước tính rằng hai mươi triệu khán giả đã xem vùng phủ sóng của BBC của lễ đăng quang của Nữ hoàng Elizabeth II. Vào năm 1970, 94% hộ gia đình người Anh đã có một bộ truyền hình (được biết đến một cách thông tục là một "hộp goggle '), chủ yếu là thuê hơn là mua. Bây giờ, 99% hộ gia đình sở hữu hoặc thuê và một truyền hình và các chương trình phổ biến nhất được quan sát bởi càng nhiều người yêu cầu bồi thường để đọc Sun và Daily Mirror kết hợp. Truyền hình phát sóng ở Anh đã mở rộng để điền vào mỗi phần của mỗi ngày trong tuần . Một trong bốn kênh (ITV) không bao giờ mất một break (nó phát trong hai mươi bốn tiếng đồng hồ) và các chương trình phát sóng những người khác từ khắp nơi trên sáu giờ sáng đến nửa đêm. Một cuộc khảo sát báo cáo đầu năm 1994, có 40% người dân Anh đã xem hơn ba giờ của truyền hình mỗi ngày; và 16% xem bảy giờ hoặc nhiều hơn! Tin tức truyền hình được xem mỗi ngày bằng hơn một nửa dân số. Kết quả là, các diễn giả của nó là một trong những cái tên nổi tiếng nhất và khuôn mặt trong cả nước - một trong số họ từng khoe khoang rằng ông đã nổi tiếng hơn tiền bản quyền!







































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: