For a week the rewards and experience for the village’s quests are dou dịch - For a week the rewards and experience for the village’s quests are dou Việt làm thế nào để nói

For a week the rewards and experien

For a week the rewards and experience for the village’s quests are doubled.
When Weed approached the gates an almost forgotten message appeared before him. That was the first time since th Dwarf’s Grave at Baruk mountain range.
‘That means i’m first.’
No player yet managed to come so far into the Plains of Despair. There were many players who were disregarding treir lives to explore new territories, but Plains of Despair were just too vast, so this part remained undiscovered.
Exiles from all over the Bersa continent lived here. Almost all of them were big tough guys with numerous scars all over their bodies.
If Weed didn’t know their origin beforehand he’d have guessed that they were barbarians.
Behind villages walls to his surprise he found around 300 hastily-built wooden houses.
“There’s an outsider.”
“See him for the first time.”
All the villagers were avoiding unfamiliar stranger. But that didn’t stop Weed in the least.
“Hello everyone.”
“It seems you know nothing about our village, stranger. We live in a very dangerous place, we can’t waste time on idle talks, especially with outsiders like you.”
“Nice to meet you.”
“I don't trust outsiders.”
Weed tried to start a conversation again and again, but villagers were just leaving while ignoring him or even showing hostility.
“We didn’t forget who banished our ancestors. What did you come here for?”
No one in the village accepted him.
‘Probably this village is completely separated from the rest of the continent and my fame means nothing for them.’
However Weed wouldn’t be himself if he gave up easily.
He decided to take his usual approach: he’s set a campfire in the middle of the village and started to roast a boar that he prepared in advance.
“Come check the meat out, it’s so good you won’t be able to stop. It’s completely free, so eat as much as you want! Also I can carve a beautiful sculpture of any animal for you.”
Weed was aiming at one of the basic instincts - hunger! Who could ignore such delicious food, especially since it was free?
But villagers were still ignoring his efforts and some even got angry.
“Are you making fun of us?”
“We can cook ourselves.”
“Even after starving for ten days a warrior won’t lose his pride. It seems outsiders don’t understand such simple thing.”
“Ahahaha, sculptures... Who even needs them?”
All the inhabitants of Village of Exiles were great warriors.
Despite all Weed’s efforts none of them approached him. The few of them who stopped nearby were just watching from a distance, talking and laughing at him.
And Weed was continuing to roast the boar despite the mockery and threatening looks.
Never before cooking and sculpture mastery failed him. Everyone who as much as tasted his food were absolutely in love with it. And sculptures often brought good results too.
Once he carved a beautiful bouquet for a player named Volk, who was going to propose to a girl he loved. Sculpture mastery was always bringing unexpected benefits.
‘They must have no sense of art... Savages.’
Villagers’ attitude did not upset Weed at all.
‘It’s not the first time I’m being ignored. I’m used to it...’
He remembered well the time he was working at a factory when he was a child.
When Hyun was 14 years old he was already working full-time undoing the seams in a stuffy and dusty room. That was hard and monotonous work and he was only allowed to leave on lunch breaks. Hyun was terribly jealous of cheerful students passing by him when he was on lunch breaks.
At the time he was an outsider for everyone. However that didn’t break him but instead strengthened and made him grow up in spite of everything.
Weed finished roasting the boar, and after having receiving no response, he packed everything back into his bag and continued walking through the village trying to start a conversation. He believed that among all the NPCs there must be at least one who will talk to him.
And he wasn’t wrong. One young guy, who was crouching on the ground and staring at a shield lying besides him, turned to Weed and said:
“Oh, stranger! If you managed to get here you must be worth something.”
“Got where?”
“Hah, you don’t even know where you are?”
“Thanks to the map I have a general idea of my location, but I know nothing about this place.” - honestly replied Weed.
“Well, we don’t know anything about you either. This village appeared here in the Times of Chaos. Heard anything about that?”
“Yeah, but not much.”
“Those were times when everyone went mad and ran rampant. Our ancestors came to these lands and fought for their lives. To be honest they were willing to fight, but they had no weapons. They were driven here without as much as a hilt of a sword...”
Visions of the past started to appear before Weed’s eyes.
Numerous soldiers with spears and swords were chasing poor starving people away into far lands. Lands, filled with multiple dangerous monsters. There were hundreds of thousands of people. The ground was soaked with blood, mourning and grief.
“At first the number of people, banished here, quickly reduced. Only the most tenacious survived. Ahem! I would tell you more, but I’m busy at the moment.”
“Busy? With what?”
“You might have noticed this shield here. Unfortunately it’s broken and I need a replacement as soon as possible. Could you by chance do me a favour?”
“Yes, I’ll help any way I can.”
“Great. You should bring this shield to a certain man and take a new one from him. He’s running a large blacksmith in this village.”
Ding!
New Quest: Shield for Kokun.
Despite all efforts, hunter Kokun failed to fix his shield. If it breaks during the fight he will be in trouble. You have to bring it to his friend Lucille to exchange for a new one.
Difficulty: E.
Restrictions: If you leave the village with the shield Kokun will get angry.
“I’ll bring you a new shield.”
You accepted the quest.
Weed believed that before doing a quest it was important to gather all available information. The shield he got was very heavy and solid.
“Now, shall we? Identification!”
Shield was all cracked and dirty, so it was hard to estimate its value from look alone. Weed was heading to the blacksmith, looking through the shield’s information window in the meanwhile.
Lucille’s Shield
Durability: 12/50.
Defence: 16.
Simple shield made of low-grade metals. It is covered by steel on the outside but very frigid on the inside. It is weak against blunt weapons. It should be replaced at first opportunity.
Requirements: None.
Effects: 50% chance to defend against projectiles.
The village wasn’t very big so it wasn’t too hard to find the blcksmith. However it didn’t look anything like Kokun described. A small furnace with an anvil in a small room with a couple swords and a few other weapons hung on the walls was all Weed saw. The only big thing there was the bearded and muscular smith Lucille.
“I see you for the first time, stranger.”
“I came here at Kokun’s request.”
Weed’s relationships with villagers weren’t quite on the good side, so he decided to take the initiative. However all his worries were unnecessary.
“Oh, come on in. There’s a familiar smell of metal around you. I love fire, that’s why I became a smith. Why did you master this craft?”
Weed quickly considered his answer. Sometimes such insignificant at first glance questions were determining your relationships with NPCs.
“I like melting cold metal and giving it a new shape.”
“Good answer. So, what brought you here?”
Weed handed the shield.
“He asks for a new one.”
“That’s it! That idiot Kokun broke his shield again. I warned him many times to be careful... Ahem! I can’t keep doing this for free. I’ll give another one for 5 gold. That useless Kokun doesn’t have that kind of money, so you’ll have to pay instead.”
“Erm...”
Weed was about to say something rude, as he felt scammed, but held himself at the last moment. It was foolish to give up on the first quest after such a long search. He convinced himself, that this is just more investments in the future.
‘Hmm, I haven’t been cheated like that since meeting that sage Rodrigues.’
Weed passed the gold to the smiling Lucille.
“Thanks. I just happen to have a spare shield for him. Here you go.”
Weed got the shield. The quest was complete and he was about to leave but Lucille stopped him.
“Hey, have you heard about the origins of our village?”
Weed was first to discover this settlement. Maybe that, or the fact of Weed being a smith himself, was what made Lucille to tell him this story.
“Kokun told me a bit. He stopped at the part where only a small part of exiled remained.”
“Great. Then I’ll continue. Survivors were wandering the land of monsters in search for a place to settle. Their first choice was a huge cave, but not everyone liked the idea of living in a constant darkness. Gradually more and more people were coming outside, and eventually they decided to found a village.”
“Incredible, they had the courage to start a settlement in the Plains of Despair!”
Weed wanted to show his admiration for their courage. Even in such dangerous environment the pioneering spirit of humans won!
“Nah, that wasn’t that remarkable. To tell the truth, at that moment there were still a lot of survivors. But they had a disagreement. They’ve split in 2 camps: ones, who didn’t want to change anything and anes who wanted to leave the cave. The latter were the ones who founded our village and later built the wall around it. Unfortunately 99 of every hundred died in the process.”
“...”
That was a story for a horror movie. Unknown lands, full of dangers and a group of defenceless people...
“Yeah, that’s how it all happened. Through trial and error, each of them costed human lives, the survivors acquired new knowledge. They learned which places to avoid, discovered habits of monsters and predators of this land. They started to better understand the world around them. Around that time life in t
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Trong một tuần thưởng và kinh nghiệm cho nhiệm vụ của làng được tăng lên gấp đôi.Khi cỏ dại tiếp cận các cửa thông báo gần như quên xuất hiện trước khi anh ta. Đó là lần đầu tiên kể từ th lùn mộ tại dãy núi Baruk.'Có nghĩa là tôi là đầu tiên.'Không có cầu thủ chưa quản lý để đi cho đến nay vào đồng bằng tuyệt vọng. Đã có nhiều người chơi đã bỏ qua treir cuộc sống để khám phá vùng lãnh thổ mới, nhưng đồng bằng thất vọng được chỉ là quá lớn, do đó, phần này vẫn chưa được khám phá.Lưu vong từ khắp nơi trên lục địa Bersa sống ở đây. Gần như tất cả chúng đã là khó khăn nào với nhiều vết sẹo trên tất cả các cơ quan.Nếu cỏ dại không biết nguồn gốc của họ trước ông đã có thể đoán rằng họ đã là man rợ.Phía sau làng bức tường để bất ngờ của ông ông đã tìm thấy khoảng 300 nhà gỗ xây dựng vội vàng."Đó là một người ngoài cuộc.""Nhìn thấy anh ta lần đầu tiên."Tất cả các dân làng đã tránh người lạ không quen thuộc. Nhưng đó không ngăn cản cỏ dại trong ít nhất."Xin chào tất cả mọi người.""Có vẻ như bạn không biết gì về làng của chúng ta, người lạ. Chúng ta sống trong một nơi rất nguy hiểm, chúng tôi không thể lãng phí thời gian vào đàm phán nhàn rỗi, đặc biệt là với bên ngoài như bạn.""Tốt đẹp để đáp ứng bạn.""Tôi không tin tưởng người ngoài."Cỏ dại đã cố gắng để bắt đầu một cuộc trò chuyện một lần nữa và một lần nữa, nhưng người dân chỉ để lại trong khi bỏ qua anh ta hoặc thậm chí Hiển thị Thái độ thù địch."Chúng ta không quên những người trục xuất tổ tiên của chúng tôi. Những gì đã làm bạn tới đây?"Không ai trong làng chấp nhận anh ta.'Có lẽ làng này hoàn toàn tách ra từ phần còn lại của lục địa và danh tiếng của tôi có nghĩa là không có gì cho họ.'Tuy nhiên cỏ dại sẽ không là tự mình nếu ông đã từ bỏ một cách dễ dàng.Ông quyết định đi tiếp cận bình thường của ông: ông đã thiết lập một campfire ở giữa làng và bắt đầu quay heo rừng mà ông đã chuẩn bị trước."Đi kiểm tra xem thịt ra, nó là như vậy tốt bạn sẽ không thể để ngăn chặn. Nó là hoàn toàn miễn phí, vì vậy ăn càng nhiều càng tốt, bạn muốn! Cũng tôi có thể đục một tác phẩm điêu khắc đẹp của động vật nào cho bạn."Cỏ dại hướng tới một trong các bản năng cơ bản - đói! Những người có thể bỏ qua món ăn ngon, đặc biệt là kể từ khi nó đã được miễn phí?Nhưng người dân đã vẫn còn bỏ qua những nỗ lực của mình và một số thậm chí đã nổi giận."Bạn đang làm cho niềm vui của chúng tôi?""Chúng tôi có thể nấu ăn chính mình.""Ngay cả sau khi đói cho mười ngày một chiến binh sẽ không mất niềm tự hào của mình. Có vẻ như người ngoài không hiểu điều đơn giản như vậy.""Sinlge, tác phẩm điêu khắc... Ai thậm chí cần họ?"Toàn bộ người dân làng lưu vong là chiến binh lớn.Bất chấp nỗ lực tất cả cỏ dại, không ai trong số họ tiếp cận anh ta. Các vài người trong số họ những người dừng lại gần đó chỉ được xem từ một khoảng cách, nói chuyện và cười nhạo anh ta.Và cỏ dại tiếp tục quay boar mặc dù mockery và đe dọa trông.Không bao giờ trước khi nấu ăn và điêu khắc làm chủ thất bại anh ta. Tất cả mọi người càng nhiều càng nếm thử thức ăn của ông đã hoàn toàn tại tình yêu với nó. Và tác phẩm điêu khắc thường mang lại kết quả tốt quá.Một khi ông khắc một bó hoa tuyệt đẹp cho một máy nghe nhạc đặt tên sân bay Volk, sẽ đề xuất với một cô gái anh yêu. Tác phẩm điêu khắc làm chủ luôn luôn mang lại lợi ích bất ngờ.' Họ phải có không có ý nghĩa của nghệ thuật... Savages.'Thái độ của người dân đã không buồn bã cỏ dại ở tất cả.' Nó không phải là lần đầu tiên tôi đang bị bỏ qua. Tôi đang sử dụng để nó...'Anh cũng nhớ thời gian ông đã làm việc tại một nhà máy khi ông là một đứa trẻ.Khi Hyun 14 tuổi ông đã làm việc toàn thời gian hoàn tác seams trong một căn phòng nghẹt và bụi. Đó là công việc khó khăn và đơn điệu và ông đã chỉ được cho phép để lại ngày nghỉ ăn trưa. Hyun đã terribly ghen tuông của sinh viên vui vẻ đi qua của ông khi ông là ngày nghỉ ăn trưa.Lúc đó ông là một người ngoài cuộc cho tất cả mọi người. Tuy nhiên, điều đó đã không phá vỡ anh ta nhưng thay vào đó tăng cường và làm cho anh ta lớn lên mặc dù tất cả mọi thứ.Cỏ dại đã hoàn thành rang boar, và sau khi nhận được không có phản ứng, ông đóng gói tất cả mọi thứ trở lại vào túi của mình và tiếp tục đi bộ qua làng cố gắng để bắt đầu một cuộc trò chuyện. Ông tin rằng trong số tất cả các NPC phải có ít nhất một người sẽ nói chuyện với anh ta.Và ông không phải là sai. Một chàng trai trẻ, người đã crouching trên mặt đất và nhìn chằm chằm một lá chắn nằm bên cạnh anh ta vào, quay sang cỏ dại và nói:"Oh, người lạ! Nếu bạn quản lý để có được ở đây bạn phải có giá trị gì đó.""Có nơi?""Hah, bạn không biết bạn ở đâu?""Nhờ bản đồ, tôi có một ý tưởng chung của vị trí của tôi, nhưng tôi không biết gì về nơi này." - thành thật trả lời cỏ dại."Vâng, chúng tôi không biết bất cứ điều gì về bạn hoặc. Ngôi làng này xuất hiện ở đây trong lần hỗn loạn. Nghe bất cứ điều gì về điều đó?""có, nhưng không nhiều.""Đó là thời gian khi tất cả mọi người đã đi điên và chạy hung hăng. Tổ tiên của chúng tôi đã đến các vùng đất và chiến đấu cho cuộc sống của họ. Thực ra họ đã sẵn sàng để chiến đấu, nhưng họ đã không có vũ khí. Họ đã thúc đẩy ở đây mà không có nhiều như một cán của một thanh kiếm... "Tầm nhìn của quá khứ bắt đầu xuất hiện trước mắt của cỏ dại.Các binh sĩ nhiều với spears và kiếm đuổi người đói nghèo đi vào vùng đất xa. Vùng đất, đầy với nhiều quái vật nguy hiểm. Đã có hàng trăm ngàn người. Mặt đất là ngâm với máu, tang và đau buồn."Ban đầu số lượng người, bị trục xuất ở đây, nhanh chóng giảm xuống. Chỉ các ngoan cường sống sót. Ahem! Tôi sẽ cho bạn biết thêm, nhưng tôi đang bận rộn ở thời điểm này.""Bận rộn? Với những gì?""Bạn có thể thấy lá chắn này ở đây. Thật không may, nó đã hỏng và tôi cần một sự thay thế càng sớm càng tốt. Bạn có thể do tình cờ làm tôi một đặc ân?""Vâng, tôi sẽ giúp đỡ bất kỳ cách nào tôi có thể.""Tuyệt vời. Bạn nên mang lá chắn này đến một người đàn ông nhất định và có một cái mới từ anh ta. Ông đang chạy một thợ rèn lớn trong ngôi làng này."Đinh!Nhiệm vụ mới: Shield cho Kokun.Mặc dù tất cả những nỗ lực nhất, hunter Kokun thất bại để khắc phục tấm của ông. Nếu nó phá vỡ trong trận chiến ông sẽ gặp rắc rối. Bạn có để mang lại cho nó để bạn bè của mình Lucille để trao đổi cho một hình mới.Khó khăn: E.Hạn chế: Nếu bạn để lại ngôi làng với lá chắn Kokun sẽ nhận được tức giận."Tôi sẽ mang lại cho bạn một lá chắn mới."Bạn chấp nhận the nhiệm vụ.Cỏ dại tin rằng trước khi thực hiện một nhiệm vụ mà nó là quan trọng để thu thập tất cả các thông tin có sẵn. Lá chắn hắn đã rất nặng và vững chắc."Bây giờ, thì chúng tôi? Nhận dạng!"Lá chắn là tất cả nứt và dơ bẩn, do đó, nó đã được khó khăn để ước tính giá trị của nó từ cái nhìn một mình. Cỏ dại đã nhóm đến thợ rèn, tìm kiếm thông qua cửa sổ thông tin của lá chắn trong khi đó.Lucille của ShieldĐộ bền: 12/50.Quốc phòng: 16.Đơn giản lá chắn bằng kim loại cấp thấp. Đơn vị này là được bảo hiểm bằng thép bên ngoài nhưng rất lạnh vào bên trong. Nó là yếu chống lại vũ khí cùn. Nó nên được thay thế tại cơ hội đầu tiên.Yêu cầu: không có.Hiệu ứng: 50% có thể có để bảo vệ chống lại đạn.Làng không rất lớn vì vậy nó không phải là quá khó để tìm thấy blcksmith. Tuy nhiên, nó không giống bất cứ điều gì giống như Kokun được mô tả. Một lò nhỏ với một cái đe trong một căn phòng nhỏ với một vài thanh kiếm và một vài các vũ khí treo trên các bức tường là tất cả cỏ dại đã thấy. Những điều chỉ lớn có là râu và cơ bắp smith Lucille."Tôi thấy bạn lần đầu tiên, người lạ.""Tôi đến đây theo yêu cầu của Kokun."Cỏ dại của mối quan hệ với dân làng không khá tốt bên, vì vậy ông quyết định đi theo sáng kiến. Tuy nhiên, tất cả các lo lắng của ông đã không cần thiết."Ồ, vào đi Có là một mùi quen thuộc của các kim loại xung quanh bạn. Tôi thích lửa, đó là lý do tại sao tôi đã trở thành một smith. Tại sao đã làm bạn nắm vững các thủ công này?"Cỏ dại một cách nhanh chóng xem xét các câu trả lời của mình. Đôi khi như vậy không đáng kể lúc đầu tiên lướt qua câu hỏi đã xác định các mối quan hệ với NPC."Tôi thích tan chảy kim loại lạnh và cho nó một hình dạng mới.""Câu trả lời hay. Vì vậy, những gì đã mang bạn ở đây?"Cỏ dại giao lá chắn."Ông yêu cầu cho một hình mới.""Đó là nó! Thằng ngu Kokun nổ lá chắn của mình một lần nữa. Tôi đã cảnh báo Anh ta nhiều lần phải cẩn thận... Ahem! Tôi không thể tiếp tục làm điều này miễn phí. Tôi sẽ cung cấp cho một số khác cho 5 vàng. Kokun vô dụng mà không có loại tiền, vì vậy bạn sẽ phải trả để thay thế.""Erm..."Cỏ dại là về để nói một cái gì đó thô lỗ, như ông cảm thấy lừa, mà giữ mình ở thời điểm cuối cùng. Nó là ngu si để từ bỏ nhiệm vụ đầu tiên sau một tìm kiếm dài. Ông đã thuyết phục mình, rằng đây là chỉ cần thêm đầu tư trong tương lai.'Hmm, tôi đã không bị lừa như thế kể từ cuộc họp đó sage Rodrigues.'Cỏ dại đã thông qua vàng để Lucille mỉm cười."Cảm ơn. Tôi chỉ xảy ra để có một lá chắn phụ tùng cho anh ta. Ở đây bạn đi."Cỏ dại có lá chắn. Nhiệm vụ đã được hoàn tất và ông đã về để lại nhưng Lucille dừng lại anh ta."Hey, có bạn nghe nói về nguồn gốc của làng của chúng ta?"Cỏ dại đầu tiên để khám phá khu định cư này. Có thể đó, hay một thực tế của cỏ dại đang là một smith, là những gì làm cho Lucille cho biết câu chuyện này."Kokun nói với tôi một chút. Ông dừng lại ở phần nơi chỉ một phần nhỏ của trục xuất tiếp tục. "“Great. Then I’ll continue. Survivors were wandering the land of monsters in search for a place to settle. Their first choice was a huge cave, but not everyone liked the idea of living in a constant darkness. Gradually more and more people were coming outside, and eventually they decided to found a village.”“Incredible, they had the courage to start a settlement in the Plains of Despair!”Weed wanted to show his admiration for their courage. Even in such dangerous environment the pioneering spirit of humans won!“Nah, that wasn’t that remarkable. To tell the truth, at that moment there were still a lot of survivors. But they had a disagreement. They’ve split in 2 camps: ones, who didn’t want to change anything and anes who wanted to leave the cave. The latter were the ones who founded our village and later built the wall around it. Unfortunately 99 of every hundred died in the process.”“...”That was a story for a horror movie. Unknown lands, full of dangers and a group of defenceless people...“Yeah, that’s how it all happened. Through trial and error, each of them costed human lives, the survivors acquired new knowledge. They learned which places to avoid, discovered habits of monsters and predators of this land. They started to better understand the world around them. Around that time life in t
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: