Characterization of a human being has always two sides: the first one  dịch - Characterization of a human being has always two sides: the first one  Việt làm thế nào để nói

Characterization of a human being h

Characterization of a human being has always two sides: the first one concerns one´s appearance, the other deals with one´s inner qualities. However, there is a slight difference in describing of a female and a male personality: outer characteristic is much more detailed when describing a female. But it is necessary to cover with both these issues when discussing the personality of a female.

Both of the two main protagonists of these two books are beautiful women but the difference is how the narrator conveys the fact to the reader. While prettiness is a natural part of a female for Anne Brontë and her heroine is beautiful, George Eliot surveys this issue much deeply: she shows how the appearance of a young woman may not only form her character but also influence her future life.

The conventional view of a woman was reflected in traditional literature written by men: if the main character of a book was a woman, she had been pictured as a weak character and an useless member of society according to Mary Wollstonecraft. The most valuable quality of a single woman was her appearance: she was thought highly of when she was pretty. But if there was some defect in her countanance, she usually was characterised by this imperfection. It is best seen in George Eliot´s The Mill on the Floss where the main female character, Maggie, has a brown skin and this fact is emphasized throughout her whole childhood: "She's more like a Gypsy [...] It's very bad luck, sister, as the gell should be so brown - the boy's fair enough. I doubt it'll stand in her way i' life to be so brown"(65) and "I think the gell has too much hair," comments Maggie´s aunt (59). Afterwards Maggie cuts off her hair and this brings her the "sense of clearness and freedom." This suggests the role of long hair as a bias. It was required for all women to wear long hair in order to show and fix their inferior position in society.

While Maggie is brown-skinned and dark-haired, Lucy, her cousin, is her contrary: "It was like the contrast between a rough, dark, overgrown puppy and a white kitten" (58). And the appearance influences the character: everybody is satisfied with Lucy and that is why Lucy is satisfied with herself. Maggie on the contrary is viewed as almost an idiot in her effort to be admired and loved. She tries to catch attention to herself and that is why she does all those "naughty" things which are in fact only attempts to excel.

Generally, it is difficult to have a strength of mind when you are supposed to look innocently and fragilely. You are not supposed to do any physical exercise and this leads to weakness - both of body and mind as Mary Wollstonecraft suggests.

To conclude the theme of the appearance of a female, it is good to realise the general opinion of the position of a woman in terms of prettiness: a woman has to be pretty in order to make a man (who is clever, of course) complete and thus create a perfect connection of beauty and intelligence. This means that the only thing required of a woman is to be pretty. The other things are provided by a man.

The inner character of a woman was supposed to be the same as her appearance: she had to be chaste, modest and innocent. This was a general ideal of a female. Anything else is redundant. The Tenant of Wildfell Hall by Anne Brontë offers various female characters and the description of lives of these women. In this way, Anne Brontë gives instructions to single women what is the best manner of behaviour and performing in conduct with men. She introduces altogether four crucial and in some way different female characters: Helen, Millicent, Esther and Anabella.

Millicent is a completely passive character of a woman. She does not want to get married to Mr Hattersley and so she refuses him. However, she does not make this refusal clear and emphatic and it is interpreted (either intentionaly, or not) as a consent. Thus Millicent tied herself to a man whom she did not love and who she did not think highly of. But her strict upbringing made her at least try to love her husband and not resist him. Anne Brontë clearly says that a woman should not be as submissive as let herself be drawn into connection against her will. She should be mentaly strong and oppose her parents´ inhuman choice. Because when you marry somebody, you will live with this person for the rest of your life. And thus your life happiness depends on your strength of mind.

The opposite of Millicent is Anabella. She knows exactly what she wants, she is not a romantic dreamer. She is rich enough and she wants to get a noble title. For her marriage is only a kind of bargain, a means of getting the title. When she gets what she wanted, she makes a married man her lover. This shows her self-interest and unprincipledness. Neither this the way leads to happiness: she does not love anybody but herself and she will be left all on her own one day.

Esther seems to be a model of a young woman´s behaviour. She is an embodiment of hope for women. Her parents are inhuman creatures and thus she is exposed to everyday pressure. But thanks to Helen, Esther overcomes this stress and successfully refuses her suitors in spite of her mother´s disaproval, or rather anger. She has that strength of mind and this is the only way that leads to happiness.

The main character, Helen, makes a big mistake when she blidly falls in love and does not see her future husband´s faults. This suggests that a woman should marry only that man who she knows very well. Otherwise she can be surprised by his conduct in married life.

The massage which Anne Brontë wanted to communicate was that an unmarried woman should be always careful in the approach to an unmarried man. You should be in love with the person who you want to marry but it must not be a blind love. You should think highly of your husband but if this is impossible, you have the right to leave him. In the question of marriage you should enforce your own choice even in spite of your parents´ disaproval.

These pieces of advice are undoubtly useful but they were hardly practised as the girls were intentionaly brought up to become obedient and submissive daughters and wifes. And the obedience was generally required also by the fathers and husbands. "I must have somebody that will let me have my own way in everything - not like your wife, Huntingdon; she is a charming creature, but she looks as if she had a will of her own, and could play the vixen on occasion. [...] I must have some good, quiet soul that will let me just do what I like and go where I like, keep at home or stay away, without a word of reproach or complaint; for I can´t do with being bothered," says Huntingdon´s friend. (178). "I won´t be dictated to by a woman, though she be my wife. [...] It is a woman´s nature to be constant - to love one and one only, blindly, tenderly, and for ever - bless them, dear creatures!" says Huntingdon himself (189).

These abstracts show the required ideal of a woman and the ideal of a wife. Women were supposed to be a kind of property. Their position can be compared to that of slaves: nobody wanted them to have a will of their own. Women were even forced to hide their own feelings. The only way for them to express these supressed feelings was to paint or write as Helen in The Tenant of Wildfell Hall did.

This shows that the humbled position of women was not only raised but also supported by men. In The Tenant of Wildfell Hall there is a passage where Mr Hargrave tries to seduce married Helen. He thinks that she is a dependent and subordinate creature who does not have a will of her own and thus will be an easy prey. To his great surprise, Helen refuses this unfair offer and thus lets him know that she has a strong will. She is not passive and submissive but she acts according to her own persuasion.

Both Anne Brontë and George Eliot are women writers who significantly contributed to the emancipation of women by writing about lives of women, traditional biases and prejudices. Both of them try to show a way which leads to happiness to their women contemporaries. And both of them find this way in the strength of mind, that means strong-mindedness and activity as the opposite of pasivity. You can reach this state of mind when you cultivate not only the mental but also the physical part of your personality.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Các đặc tính của một con người đã luôn luôn hai: một mối quan tâm one´s xuất hiện, các thoả thuận với one´s phẩm chất bên trong. Tuy nhiên, có một sự khác biệt nhỏ trong việc miêu tả của một phụ nữ và một cá nhân Nam: bên ngoài đặc trưng chi tiết nhiều hơn khi mô tả một phụ nữ. Nhưng nó là cần thiết để trang trải với những vấn đề này khi thảo luận về nhân cách của phụ nữ. Cả hai nhân vật chính chính của hai cuốn sách là phụ nữ xinh đẹp, nhưng sự khác biệt là làm thế nào những người kể chuyện truyền tải một thực tế cho người đọc. Trong khi tính văn hóa là một phần tự nhiên của phụ nữ cho Anne Brontë và nhân vật nữ chính của cô là đẹp, George Eliot điều tra vấn đề này nhiều sâu: nó cho thấy làm thế nào sự xuất hiện của một phụ nữ trẻ có thể không chỉ tạo ra nhân vật của mình nhưng cũng ảnh hưởng đến cuộc sống tương lai của cô. Quan điểm thông thường của một người phụ nữ đã được phản ánh trong truyền thống văn học viết bởi người đàn ông: nếu nhân vật chính của một cuốn sách, là một người phụ nữ, cô đã được hình như một nhân vật yếu và một thành viên vô dụng của xã hội theo Mary Wollstonecraft. Chất lượng có giá trị nhất của một người phụ nữ duy nhất là xuất hiện của cô: cô đã nghĩ rất của khi cô ấy là đẹp. Nhưng nếu có một số khiếm khuyết trong countanance của cô, cô thường được đặc trưng bởi hoàn hảo này. Nó tốt nhất nhìn thấy trong George Eliot´s The Mill trên Floss nơi nhân vật nữ chính, Maggie, có một làn da nâu và thực tế này được nhấn mạnh trong suốt thời thơ ấu toàn bộ của mình: "cô ấy là giống như một Gypsy [...] Đó là rất xấu may mắn, chị em, như gell nên như vậy nâu - cậu bé của Hội chợ đủ. Tôi nghi ngờ nó sẽ đứng trong con đường của mình tôi ' cuộc sống trở nên để brown"(65) và"Tôi nghĩ rằng gell có mái tóc quá nhiều,"ý kiến Maggie´s dì (59). Sau đó Maggie cắt tóc của mình và điều này mang lại cho cô ấy "cảm giác của độ sắc nét và tự do." Điều này cho thấy vai trò của mái tóc dài là một xu hướng. Nó đã được yêu cầu cho tất cả phụ nữ để mặc mái tóc dài để hiển thị và sửa chữa của vị trí kém trong xã hội. Trong khi Maggie là brown da và tóc bóng tối, Lucy, chị họ của bà, là trái của cô: "Nó đã như sự tương phản giữa một thô, tối tăm, phát triển quá mức con chó con và mèo con trắng" (58). Và sự xuất hiện ảnh hưởng đến các ký tự: tất cả mọi người là hài lòng với Lucy và đó là lý do tại sao Lucy là hài lòng với chính mình. Maggie ngược lại được xem như là gần như một idiot trong nỗ lực của mình để được ngưỡng mộ và yêu thương. Cô cố gắng nắm bắt sự chú ý đến bản thân và đó là lý do tại sao cô ấy làm tất cả những điều "naughty" đó là trong thực tế chỉ cố gắng để vượt trội. Nói chung, nó là khó khăn để có một sức mạnh của tâm trí khi bạn có nghĩa vụ phải nhìn innocently và fragilely. Bạn không có nghĩa vụ phải làm bất kỳ tập thể dục và điều này dẫn đến sự yếu kém - cả hai cơ thể và tâm trí như Mary Wollstonecraft cho thấy. Để kết luận chủ đề của sự xuất hiện của một phụ nữ, nó là tốt để nhận ra ý kiến chung của các vị trí của một người phụ nữ trong điều khoản của tính văn hóa: một người phụ nữ đã được đẹp để làm cho một người đàn ông (người được thông minh, tất nhiên) hoàn thành và do đó tạo ra một kết nối hoàn hảo của vẻ đẹp và thông minh. Điều này có nghĩa rằng điều duy nhất cần thiết của một người phụ nữ là để được khá. Những điều khác được cung cấp bởi một người đàn ông. Các ký tự bên trong của một người phụ nữ đã được yêu cầu để là giống như xuất hiện của cô: nó có thể còn trong trắng, khiêm tốn và vô tội. Đây là một ý tưởng chung của một phụ nữ. Bất cứ điều gì khác là dự phòng. Người thuê nhà Wildfell Hall của Anne Brontë cung cấp nhân vật nữ khác nhau và các mô tả về cuộc sống của những người phụ nữ. Bằng cách này, Anne Brontë cung cấp cho các hướng dẫn để phụ nữ độc thân những gì là cách tốt nhất của hành vi và thực hiện trong tiến hành với người đàn ông. Cô giới thiệu hoàn toàn bốn rất quan trọng và trong một số nhân vật nữ cách khác nhau: Helen, Millicent, Esther và Hau. Millicent là một nhân vật hoàn toàn thụ động của một người phụ nữ. Cô ấy không muốn để có được kết hôn với ông Hattersley và vì vậy cô từ chối anh ta. Tuy nhiên, cô ấy không làm cho lời từ chối này rõ ràng và nhấn mạnh và nó giải thích (hoặc intentionaly, hoặc không) như là một sự đồng ý. Do đó Millicent gắn mình với một người đàn ông mà cô không tình yêu và những người cô không nghĩ rằng rất cao của. Nhưng cô nuôi dưỡng nghiêm ngặt làm cho cô ấy ít cố gắng để yêu chồng và không chống lại ông. Anne Brontë nói rõ ràng rằng một người phụ nữ không phải là submissive như để cho mình được rút ra vào các kết nối trái với ý muốn của mình. Cô nên là mentaly mạnh mẽ và phản đối sự lựa chọn vô nhân đạo parents´ mình. Bởi vì khi bạn kết hôn với ai đó, bạn sẽ sống với người này cho phần còn lại của cuộc sống của bạn. Và như vậy hạnh phúc cuộc sống của bạn phụ thuộc vào sức mạnh của bạn của tâm. Đối diện của Millicent là Hau. Cô ấy biết chính xác những gì mình muốn, cô không phải là một dreamer lãng mạn. Cô là đủ giàu và cô muốn để có được một danh hiệu cao quý. Đối với cuộc hôn nhân là chỉ là một loại món hời, một phương tiện nhận được tiêu đề. Khi cô ấy nhận được những gì cô muốn, nó làm cho một người đàn ông kết hôn người yêu của cô. Điều này cho thấy tự quan tâm và unprincipledness của cô. Không phải điều này đường dẫn đến hạnh phúc: cô không yêu ai, nhưng mình và cô ấy sẽ còn lại tất cả các ngày của riêng mình một ngày. Esther dường như là một mô hình của một hành vi nhỏ woman´s. Cô là một hiện thân của hy vọng cho phụ nữ. Cha mẹ cô là những sinh vật vô nhân đạo và do đó nó được tiếp xúc với áp lực hàng ngày. Nhưng nhờ Helen, Esther vượt qua điều này căng thẳng và thành công từ chối suitors của cô mặc dù cô disaproval mother´s, hoặc thay vì giận dữ. Cô có rằng sức mạnh của tâm và điều này là cách duy nhất mà dẫn đến hạnh phúc. Nhân vật chính, Helen, làm cho một sai lầm lớn khi cô blidly té ngã trong tình yêu và không nhìn thấy lỗi trong tương lai husband´s của cô. Điều này cho thấy rằng một người phụ nữ nên lập gia đình chỉ mà người đàn ông những người cô hiểu biết rất tốt. Nếu không, nó có thể được ngạc nhiên bởi hành vi của mình trong cuộc sống vợ chồng. Massage mà Anne Brontë muốn giao tiếp là rằng một người phụ nữ không có chồng nên luôn luôn cẩn thận trong cách tiếp cận với một người đàn ông chưa có gia đình. Bạn phải ở trong tình yêu với người bạn muốn kết hôn với nhưng nó không phải là một tình yêu mù. Bạn nên suy nghĩ rất của chồng của bạn nhưng nếu điều này là không thể, bạn có quyền để lại anh ta. Trong vấn đề hôn nhân bạn nên thi hành sự lựa chọn của riêng bạn ngay cả mặc dù disaproval parents´ của bạn. Những tác phẩm của tư vấn là undoubtly hữu ích, nhưng họ đã hầu như không thực hành như các cô gái đã intentionaly lớn lên để trở thành Vâng lời và submissive con gái và wifes. Và Vâng lời thường được yêu cầu cũng của người cha và chồng. "Tôi phải có ai đó sẽ cho phép tôi có cách của riêng tôi trong tất cả mọi thứ - không giống như vợ, Huntingdon;" cô là một sinh vật quyến rũ, nhưng cô ấy trông như thể cô ấy có một sẽ của riêng mình, và có thể chơi vixen thỉnh thoảng. [...] Tôi phải có một số linh hồn tốt, yên tĩnh mà sẽ cho phép tôi chỉ làm những gì tôi thích và đi nơi tôi thích, tiếp tục ở nhà hoặc ở lại đi, mà không có một từ làm nhục Nha hoặc khiếu nại; cho tôi can´t làm với được bực,"nói Huntingdon´s bạn. (178). "tôi won´t được khiển bởi một người phụ nữ, mặc dù cô ấy là vợ tôi. [...] Nó là có tính chất woman´s phải liên tục - cho tình yêu một và một chỉ, một cách mù quáng, tenderly, và mãi mãi - ban phước cho sinh vật đó, thân yêu!", ông Huntingdon mình (189). Tóm tắt các hiển thị ý tưởng yêu cầu của một người phụ nữ và lý tưởng của một người vợ. Phụ nữ được coi là một loại bất động sản. Vị trí của họ có thể được so sánh với nô lệ: không ai muốn họ có một sẽ của riêng mình. Phụ nữ thậm chí buộc phải giấu cảm xúc riêng của họ. Cách duy nhất cho họ thể hiện những cảm xúc này supressed là sơn hoặc gửi thư như Helen trong The người thuê nhà của Wildfell Hall đã làm. Điều này cho thấy rằng vị trí hạ nhục của phụ nữ không chỉ lớn lên nhưng cũng được hỗ trợ bởi người đàn ông. Trong The người thuê nhà của Wildfell Hall có là một đoạn nơi ông Hargrave cố gắng để dụ dỗ vợ chồng Helen. Anh ta nghĩ rằng cô là một sinh vật phụ thuộc và cấp dưới người không có một sẽ của riêng mình và do đó sẽ có một con mồi dễ dàng. Thật ngạc nhiên tuyệt vời của mình, Helen từ chối này cung cấp không công bằng và do đó cho phép anh ta biết rằng cô ấy có một mạnh mẽ sẽ. Cô ấy không thụ động và submissive nhưng nó hoạt động theo thuyết phục của riêng mình. Anne Brontë và George Eliot là phụ nữ nhà văn người đóng góp đáng kể cho sự giải phóng phụ nữ bằng cách viết về cuộc sống của phụ nữ, truyền thống biases và định kiến. Cả hai người trong số họ cố gắng để hiển thị một cách dẫn đến hạnh phúc để phụ nữ của mình những người đương thời. Và cả hai người trong số họ tìm thấy theo cách này trong sức mạnh của tâm trí, có nghĩa là strong-mindedness và hoạt động như là đối diện của pasivity. Bạn có thể đạt được trạng thái của tâm trí khi bạn trồng không chỉ các tâm thần nhưng cũng là một phần vật lý của nhân cách của bạn.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Đặc tính của một con người luôn có hai mặt: một trong những mối quan tâm đầu tiên one's xuất hiện, các giao dịch khác với những phẩm chất nội one's. Tuy nhiên, có một sự khác biệt nhỏ trong việc mô tả của một phụ nữ và một cá tính nam: đặc điểm bên ngoài là nhiều chi tiết hơn khi mô tả một phụ nữ. Nhưng nó là cần thiết để trang trải với cả những vấn đề này khi thảo luận về nhân cách của một phụ nữ. Cả hai nhân vật chính của hai cuốn sách này là những phụ nữ xinh đẹp nhưng sự khác biệt là cách kể chuyện truyền tải thực tế để người đọc. Trong khi sắc đẹp là một phần tự nhiên của một nữ Anne Brontë và nhân vật nữ chính của cô là đẹp, George Eliot cuộc điều tra vấn đề này sâu xa: cô cho thấy làm thế nào sự xuất hiện của một người phụ nữ trẻ tuổi có thể không chỉ hình thành tính cách của cô mà còn ảnh hưởng đến cuộc sống tương lai của mình. Các thông thường quan điểm của một người phụ nữ đã được phản ánh trong văn học truyền thống được viết bởi những người đàn ông: nếu các nhân vật chính của cuốn sách là một người phụ nữ, cô đã được hình như là một nhân vật yếu và một thành viên vô ích của xã hội theo Mary Wollstonecraft. Chất lượng có giá trị nhất của một người phụ nữ duy nhất là sự xuất hiện của cô: cô đã nghĩ đánh giá cao khi cô còn khá. Nhưng nếu có một số khiếm khuyết trong countanance cô, cô thường được đặc trưng bởi sự không hoàn hảo này. Tốt nhất là nhìn thấy trong George Eliot's The Mill trên Floss nơi nhân vật nữ chính, Maggie, có một làn da nâu và thực tế này được nhấn mạnh trong suốt cả thời thơ ấu của mình: "Cô ấy giống như một giang hồ [...] Nó rất xấu may mắn, em gái, như Gell nên quá nâu -. của cậu bé đủ công bằng tôi nghi ngờ nó sẽ đứng theo cách của cô i 'cuộc sống để được như vậy nâu "(65) và" Tôi nghĩ rằng Gell có quá nhiều tóc, "ý kiến dì Maggie's (59). Sau đó Maggie cắt mái tóc của mình và điều này mang đến cho cô những "cảm giác rõ ràng và tự do." Điều này cho thấy vai trò của mái tóc dài như một thiên vị. . Nó đã được yêu cầu cho tất cả phụ nữ để tóc dài để hiển thị và sửa chữa vị trí thấp hèn của họ trong xã hội Trong khi Maggie là màu nâu da và tóc đen, Lucy, cô em họ, là trái của cô: "Nó giống như sự tương phản giữa một thô, đen tối, con chó con mọc um tùm và một con mèo trắng "(58). Và sự xuất hiện ảnh hưởng đến nhân vật: tất cả mọi người bằng lòng với Lucy và đó là lý do tại sao Lucy là hài lòng với chính mình. Maggie trái lại được xem là gần như một thằng ngốc trong nỗ lực của mình để được ngưỡng mộ và yêu mến. Cô cố gắng để gây sự chú ý với chính mình và đó là lý do tại sao cô ấy làm tất cả những "nghịch ngợm" điều đó là trong thực tế, chỉ cố gắng để vượt trội. Nói chung, rất khó để có một sức mạnh của tâm trí khi bạn có nghĩa vụ phải trông ngây thơ và fragilely. Bạn không phải làm bất kỳ bài tập thể dục và điều này dẫn đến suy nhược -. Cả hai cơ thể và tâm trí như Mary Wollstonecraft gợi ý Để kết luận các chủ đề của sự xuất hiện của một phụ nữ, nó là tốt để nhận ra ý kiến chung của các vị trí của một người phụ nữ về sắc đẹp: một người phụ nữ có được khá để làm cho một người đàn ông (những người thông minh, tất nhiên) đầy đủ và do đó tạo ra một kết nối hoàn hảo của vẻ đẹp và trí thông minh. Điều này có nghĩa rằng điều duy nhất cần có của một người phụ nữ là được khá. Những thứ khác được cung cấp bởi một người đàn ông. Các nhân vật bên trong của một người phụ nữ được cho là giống như sự xuất hiện của cô: cô đã phải sống khiết tịnh, khiêm tốn và vô tội. Đây là một lý tưởng chung của một phụ nữ. Bất cứ điều gì khác là không cần thiết. Người thuê của Wildfell Hall Anne Brontë cung cấp nhân vật nữ khác nhau và các mô tả về cuộc sống của những phụ nữ này. Bằng cách này, Anne Brontë đưa ra chỉ dẫn cho phụ nữ duy nhất những gì là cách tốt nhất của hành vi và biểu diễn trong ứng xử với nam giới. Bà giới thiệu hoàn toàn bốn nhân vật nữ khác nhau quan trọng và trong một số cách:. Helen, Millicent, Esther và Anabella Millicent là một nhân vật hoàn toàn thụ động của một người phụ nữ. Cô ấy không muốn kết hôn với ông Hattersley và vì vậy cô từ chối anh. Tuy nhiên, cô ấy không làm việc từ chối này rõ ràng và nhấn mạnh và nó được giải thích (hoặc định đã được hoặc không) như một sự đồng ý. Như vậy Millicent gắn mình với một người đàn ông mà cô không yêu và người bà đã không đánh giá cao công. Nhưng sự giáo dục nghiêm khắc của cô khiến cô ít nhất cố gắng yêu chồng và không cưỡng lại anh ta. Anne Brontë nói rõ ràng rằng một người phụ nữ không nên càng ngoan ngoãn như để mình bị lôi kéo vào kết nối trái với ý muốn của mình. Cô nên mentaly mạnh mẽ và phản đối parents' lựa chọn vô nhân đạo của cô. Bởi vì khi bạn kết hôn với ai đó, bạn sẽ sống với người này cho phần còn lại của cuộc sống của bạn. Và như vậy, hạnh phúc cuộc sống của bạn phụ thuộc vào sức mạnh của tâm của bạn. Ngược lại với Millicent là Anabella. Cô biết chính xác những gì cô muốn, cô không phải là một người mơ mộng lãng mạn. Cô là đủ giàu và cô ấy muốn có được một danh hiệu cao quý. Đối với cuộc hôn nhân của cô chỉ là một loại món hời, một phương tiện nhận được danh hiệu này. Khi cô nhận được những gì cô muốn, cô làm cho một người đàn ông đã kết hôn người yêu của mình. Điều này cho thấy lợi ích và unprincipledness cô. Không là cái này đường dẫn đến hạnh phúc: cô ấy không yêu ai nhưng mình và cô ấy sẽ bị bỏ lại tất cả các ngày của riêng một ngày của cô. Esther có vẻ là một mô hình của một hành vi woman's trẻ. Cô là một hiện thân của niềm hy vọng cho phụ nữ. Cha mẹ cô là những sinh vật vô nhân đạo và vì thế cô được tiếp xúc với áp lực hàng ngày. Nhưng nhờ Helen, Esther vượt qua căng thẳng này và thành công từ chối cầu hôn cô bất chấp disaproval mother's cô, hay đúng hơn là tức giận. Cô có thấy sức mạnh của tâm trí và đây là cách duy nhất dẫn đến hạnh phúc. Các nhân vật chính, Helen, làm cho một sai lầm lớn khi cô blidly rơi vào tình yêu và không thấy lỗi lầm tương lai của mình husband's. Điều này cho thấy một người phụ nữ nên kết hôn với người đàn ông duy nhất mà cô biết rất rõ. Nếu cô có thể được ngạc nhiên bởi hành vi của mình trong cuộc sống hôn nhân. Các massage mà Anne Brontë muốn giao tiếp là một người phụ nữ chưa lập gia đình nên luôn luôn cẩn thận trong việc tiếp cận với một người đàn ông chưa lập gia đình. Bạn phải ở trong tình yêu với người bạn muốn kết hôn nhưng nó không phải là một tình yêu mù quáng. Bạn nên suy nghĩ rất cao của chồng bạn, nhưng nếu điều này là không thể, bạn có quyền rời khỏi anh ta. Trong câu hỏi của hôn nhân bạn nên thực thi sự lựa chọn riêng của bạn thậm chí bất chấp disaproval parents' của bạn. Những mẩu lời khuyên là undoubtly hữu ích, nhưng họ hầu như không được thực hành như là các cô gái đã định đã được đưa lên để trở thành con gái và wifes vâng lời và phục tùng. Và vâng lời được nói chung cũng yêu cầu của những người cha và người chồng. "Tôi phải có ai đó sẽ cho tôi có cách riêng của mình trong tất cả mọi thứ - không thích vợ của bạn, Huntingdon, cô là một sinh vật quyến rũ, nhưng cô ấy trông như thể cô đã có một ý chí riêng của mình, và có thể chơi vixen vào dịp. [...] Tôi phải có một số tốt, tâm hồn yên tĩnh mà sẽ cho phép tôi chỉ làm những gì tôi thích và đi đến nơi tôi thích, giữ ở nhà hoặc ở lại đi, không một lời trách móc hay than phiền, vì tôi không thể làm gì với bị làm phiền, "Huntingdon's người bạn nói. (178). . "Tôi sẽ không được đọc cho một người phụ nữ, mặc dù cô ấy là vợ tôi [...] Nó là một chất woman's là không đổi - để yêu thương và một chỉ, một cách mù quáng, dịu dàng, và mãi mãi - chúc lành họ, những sinh vật thân yêu! " nói Huntingdon mình (189). Những tóm tắt hiển thị lý tưởng cần phải có của một người phụ nữ và cái lý tưởng của một người vợ. Phụ nữ được coi là một loại tài sản. Vị trí của họ có thể được so sánh với những người nô lệ: không ai muốn họ có một ý chí của riêng mình. Phụ nữ thậm chí còn bị buộc phải giấu cảm xúc của mình. Cách duy nhất để họ thể hiện những cảm xúc supressed là để vẽ hoặc viết như Helen trong The Tenant của Wildfell Hội trường đã làm. Điều này cho thấy vị trí khiêm tốn của phụ nữ không chỉ có tăng lên nhưng cũng được hỗ trợ bởi những người đàn ông. In The Tenant của Wildfell trường có một đoạn mà ông Hargrave cố gắng dụ dỗ vợ chồng Helen. Anh ấy nghĩ rằng cô ấy là một sinh vật phụ thuộc và trực thuộc những người không có ý chí của riêng mình và do đó sẽ là một con mồi dễ dàng. Trước sự ngạc nhiên tuyệt vời của mình, Helen từ chối lời đề nghị không công bằng này và do đó cho phép anh ta biết rằng cô ấy có một ý chí mạnh mẽ. Cô không phải là thụ động và ngoan ngoãn nhưng cô ấy hành động theo sự thuyết phục của mình. Cả Anne Brontë và George Eliot là nhà văn nữ người đã đóng góp đáng kể vào việc giải phóng phụ nữ bằng cách viết về cuộc sống của phụ nữ, những định kiến truyền thống và định kiến. Cả hai đều cố gắng thể hiện một đường dẫn đến hạnh phúc cho người đương thời phụ nữ của họ. Và cả hai đều tìm cách này trong sức mạnh của tâm trí, đó có nghĩa là mạnh mẽ phóng khoáng và hoạt động như là đối diện của pasivity. Bạn có thể đạt được trạng thái này trong tâm trí khi bạn trau dồi không chỉ về tinh thần mà còn là một phần vật chất của cá tính của bạn.





























đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: