.Settlement of Oregon Boundary Question, 1818-18461British and America dịch - .Settlement of Oregon Boundary Question, 1818-18461British and America Việt làm thế nào để nói

.Settlement of Oregon Boundary Ques

.Settlement of Oregon Boundary Question, 1818-1846
1
British and American Activities in the Pacific Northwest, 1818-1848
The Convention of 1818, resolving territorial disputes following the War of 1812, authorized a "joint
occupancy" of the Pacific Northwest whereby the rights of both British subjects and American citizens to
"occupy" and trade in the region were recognized. The British North West Company of fur traders
remained the best established colonizing power in the region.
The merger of the Hudson's Bay Company and the North West Company, in 1821, brought the
American Northwest and Canadian West into the domain of the HBC, a successful fur-trading company
that, over time, also developed other extractive resources in the region. The well-capitalized and
shrewdly managed HBC dominated non-native society in the region between 1821 and 1840, mainly
through the designs of George Simpson.
American interest in the Pacific Northwest was sustained by a variety of individuals visiting the region
in the 1820s and 1830s. Mountain man Jedediah Smith traveled to the area in 1829. Booster Hall Jackson
Kelly came in 1832, although he did not require a visit before promoting the Oregon country to U.S.
citizens. American missionaries arriving during the mid- and later 1830s included Jason Lee (1834),
Marcus and Narcissa Whitman (1836), and Henry and Eliza Spalding (1836). These individuals did not
represent substantial institutional power, but their labors kept alive the idea of an American Northwest.
The overland migration of Americans to Oregon began in earnest in the early 1840s. In 1840 there
were about 150 Americans residing in the Oregon Country. By 1845 there were 5,000 or more U.S.
settlers, most of them clustered in the Willamette Valley (see illustration below). Most had arrived by
way of the overland trail, and thus ushered in a new and epic means of cross-country travel. The sudden
growth of a resident U.S. population, and of settlers rather than fur traders, altered the balance of power
in the area that would become U.S. territory.
In 1842, anticipating the possible loss of much of the Oregon Country to the U.S., Simpson
consolidated HBC operations northward by shifting the Columbia Department's base from Fort
Vancouver on the Columbia River to Fort Victoria on Vancouver Island.
In 1843-45, American settlers established the Oregon Provisional Government in order to provide an
American system of laws and principles for their growing society.
In 1846 Britain and the United States signed the Oregon Treaty, extending the international border
between the U.S. and what would become Canada along the 49th parallel to the Strait of Georgia, and then
out the Strait of Juan de Fuca. This agreement resolved one "contest" for the region by dividing it between
the British and the Americans. Thereafter, such questions as Indian and land policies on either side of the
border would be determined by different systems of government. The HBC long remained influential in
British Columbia.
To establish itself as a nation and assert its borders and control over territory, the United States had to
accomplish two things. First, it needed to dispossess and displace native peoples, and extinguish their
claims to land. The process had already begun to work (albeit under British rather than American
influence) among Indians of the Pacific Northwest. Second, it needed to interact with other non-native
powers, particularly the nations of Europe, to define and defend American claims to territory. Some times
this interaction was peaceful, and some times it was not. Most American territory came into the nation's
possession via wars or purchases. Thus the Revolutionary War produced most of the territory east of the
Mississippi River and the war with Mexico between 1846 and
1848 incorporated the Southwest, while the Louisiana Purchase
in 1803 brought most of the lands between the Mississippi and
the Rockies into the nation, and a deal with Russia in 1867
procured Alaska.
Oregon City, sketched as the "American Village" by Captain Settlement of Oregon Boundary Question, 1818-1846
2
Henry J. Warre. (Reproduced in Henry James Warre, Sketches in North America and the Oregon
Territory. London, 1848. Plate 9.) Courtesy University of Washington Special Collections.
The territory that became the American Northwest was appended to the nation in somewhat unusual
fashion, by comparison. First it passed through a phase during which the main two non-native claimants,
Britain and the U.S., agreed to share it for an indefinite time—the so-called joint occupation. Second,
national ownership of the area was resolved not by war or purchase but by treaty, as the two sides
negotiated a boundary dispute. The dispute on the Pacific coast, settled in 1846, was complemented by
one on the Atlantic coast, resolved in 1842, between Maine and Canada. Both sets of negotiations were
part of the process whereby Britain and the United States reached a more substantial accommodation
with one another, after the conflicts of the American Revolution and War of 1812.
The Pacific coast area in dispute, called the Oregon country, stretched from the crest of the Rockies in the
east to the ocean in the west, and from the 42nd parallel in the south (today's California-Oregon border)
to the parallel of 54 degrees, 40 minutes in the north (today's Alaska-British Columbia border). This
territory was claimed by the various explorers who arrived first by sea and then by land. At different
times, then, Spain and Russia were among those contesting the region, but between 1818 and 1824 the
Spanish and Russians relinquished their claims to the territory south of Alaska and north of California.
Thereafter, only Great Britain and the United States, among the developed nations, competed for the
Oregon Country.
It should be noted that while Great Britain and the United States both had claims to the entire Oregon
country, the two sides mostly expected to divide the territory between themselves; neither could
realistically expect to acquire the entire Oregon Country. East of the continental divide, the U.S. and
Britain had agreed upon a border running west from the Great Lakes at the 49th parallel. Virtually from
the start of discussions over Oregon, the British expected this border to continue west to the Columbia
River, and then to follow that river to the ocean. They were willing, in other words, to concede everything
south of the 49th parallel, and then south and east of the Columbia River, to the United States. But they
wanted to maintain access to the river itself, which after all was the key artery of travel within HBC
holdings, and they wanted control over Puget Sound, which they rightly regarded as a superior harbor. At
the same time, the Americans generally did not expect to gain anything north of the 49th parallel, but
they coveted Puget Sound and access to the Strait of Juan de Fuca. Keep in mind that during the 1820s
and 1830s the United States had no good harbor on the Pacific coast. San Diego and San Francisco were
first Spanish and then Mexican ports. The shoreline of Oregon offered no great harbor for ships, and the
bar at the mouth of the Columbia was notorious for interfering with transportation between ocean and
river. Until the conclusion of war with Mexico, 1846-48, the U.S. regarded Puget Sound as the best place
for it to acquire a protected, deep-water harbor on the Pacific coast.
Michael T. Simmons, one of the first settlers of Oregon Territory north of the
Columbia River. (University of Washington Libraries Special Collections, Portrait
Files.)
Basically, then, the boundary dispute between Britain and the U.S. revolved
around which side would get the Puget Sound country and the remainder of
Washington state west and north of the Columbia River. In this competition, the
British initially had by far the strongest hand. The Englishman George
Vancouver, after all, had been the first non-native to discover and explore Puget
Sound. And British fur traders, particularly in the employ of the HBC, had in the
course of organizing the entire region into an economy of extractive resources,
set up permanent bases in western Washington. By the 1830s the HBC had established posts at Fort
Vancouver and Fort Nisqually and along the Cowlitz Rover, and they had also developed cordial relations Settlement of Oregon Boundary Question, 1818-1846
3
with Indians. Many of George Simpson's designs for the Columbia Department between 1824 and 1840
had been based on the assumption that the British would retain western Washington and lose eastern
Washington, Oregon, and Idaho. Thus Simpson had, for example, encouraged American missionaries to
set up operations south and east of the Columbia; accepted settlement by American citizens in the
Willamette Valley; and tried to extinguish fur supplies in the lands he expected the British would not
retain. He believed until the early 1840s that the British would hold on to western Washington, which he
regarded as integral to HBC operations on the west coast, and thus did not expect to have to modify
activities there in response to an American takeover. Simpson's decision to relocate the Department's
headquarters in 1842 from Fort Vancouver to Victoria, however, signaled a change in his thinking. By that
time, the balance of power between the British and Americans in regard to the boundary dispute was
shifting.
When the U.S. initially agreed to the idea of joint occupation in 1818, it did not really have the resources
to make a strong imprint on the Pacific Northwest. It had neither a navy as powerful as Britain's nor a
colonizing agent as well-organized and focused as the Hudson's Bay Company. The great majority of its
population resided far to the east of the Mississippi River. Its fur traders and trappers had not, until the
1820s, penetrated the Rockies successfully or
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
.Giải quyết các câu hỏi ranh giới Oregon, 1818-18461Anh và Mỹ hoạt động trong vùng Tây Bắc Thái Bình Dương, 1818-1848Công ước 1818, giải quyết tranh chấp lãnh thổ sau chiến tranh năm 1812, ủy quyền "chung suất phòng"Tây Bắc Thái Bình Dương theo đó các quyền của anh đối tượng và các công dân Mỹ để "chiếm" và thương mại trong khu vực được công nhận. Công ty Tây Bắc Anh buôn bán da thú vẫn tốt nhất được thành lập colonizing sức mạnh trong vùng.Việc sáp nhập của Hudson's Bay công ty và công ty Tây Bắc, năm 1821, mang các Tây Bắc Hoa Kỳ và Canada West vào phạm vi của HBC, một công ty kinh doanh lông thành công mà, theo thời gian, cũng phát triển các tài nguyên khai quang trong vùng. Hoa tốt và cách quản lý HBC thống trị xã hội không phải là bản trong khu vực giữa 1821 và 1840, chủ yếu là thông qua những thiết kế của George Simpson.Người Mỹ quan tâm đến vùng Tây Bắc Thái Bình Dương được duy trì bởi một loạt các cá nhân tham quan vùng trong thập niên 1820 và 1830. Người đàn ông núi Jedediah Smith đi du lịch đến khu vực vào năm 1829. Tăng cường Hall Jackson Kelly đến năm 1832, mặc dù ông không đòi hỏi một chuyến thăm trước khi thúc đẩy Xứ Oregon, Hoa Kỳ công dân. Nhà truyền giáo người Mỹ đến trong thời gian giữa - và sau đó năm 1830 bao gồm Jason Lee (1834), Marcus và Narcissa Whitman (1836), và Henry và Eliza Spalding (1836). Những cá nhân đã không đại diện cho sức mạnh thể chế đáng kể, nhưng lao động của họ giữ còn sống ý tưởng của một Tây Bắc Hoa Kỳ.Di chuyển đường bộ của người Mỹ đến Oregon bắt đầu một cách nghiêm túc vào đầu thập niên 1840. Năm 1840 có khoảng 150 người Mỹ định cư tại xứ Oregon. Bởi 1845 đã có 5.000 hoặc nhiều U.S. những người định cư, đa số tập trung tại thung lũng Willamette (xem hình minh họa dưới đây). Hầu hết đã đến bởi cách đường mòn overland, và do đó mở ra một phương tiện mới và sử thi du lịch xuyên quốc gia. Đột ngột tăng trưởng của dân cư dân Hoa Kỳ, và những người định cư chứ không phải là buôn bán da thú, thay đổi sự cân bằng quyền lực trong khu vực, mà sẽ trở thành lãnh thổ Hoa Kỳ.Năm 1842, dự đoán có thể mất nhiều xứ Oregon đến Hoa Kỳ, Simpson hợp nhất HBC hoạt động về phía bắc bằng cách dịch chuyển của Columbia bộ cơ sở từ Fort Vancouver trên sông Columbia đến Fort Victoria trên đảo Vancouver.Năm 1843-45, những người định cư Mỹ thành lập chính quyền lâm thời Oregon để cung cấp một Hệ thống Mỹ của pháp luật và nguyên tắc cho xã hội ngày càng tăng của họ.Năm 1846, Anh và Hoa Kỳ ký Hiệp ước Oregon, mở rộng biên giới quốc tế giữa Hoa Kỳ và trở thành Canada dọc theo vĩ để eo biển Georgia, và sau đó trong eo biển của Juan de Fuca. Thỏa thuận này giải quyết một "cuộc thi" cho khu vực bằng cách chia nó giữa người Anh và Mỹ. Sau đó, những câu hỏi như Ấn Độ và đất chính sách ở hai bên của các biên giới có thể được xác định bởi các hệ thống khác nhau của chính phủ. HBC dài vẫn có ảnh hưởng trong British Columbia.Để thiết lập chính nó như là một quốc gia và khẳng định biên giới và kiểm soát lãnh thổ của mình, Hoa Kỳ đã phải thực hiện hai điều. Đầu tiên, nó cần thiết để dispossess và thuyên dân tộc bản địa, và dập tắt của họ tuyên bố hạ cánh. Quá trình đã bắt đầu làm việc (mặc dù dưới anh chứ không phải là người Mỹ ảnh hưởng đến) trong số người da đỏ của vùng Tây Bắc Thái Bình Dương. Thứ hai, nó cần thiết để tương tác với khác không phải là bản quyền hạn, đặc biệt là các quốc gia châu Âu, để xác định và bảo vệ người Mỹ tuyên bố lãnh thổ. Một số lần tương tác này là hòa bình, và một số lần nó đã không. Lãnh thổ Hoa Kỳ đặt ra của quốc gia sở hữu thông qua cuộc chiến tranh hoặc mua hàng. Do đó chiến tranh cách mạng sản xuất nhiều nhất của lãnh thổ east các Sông Mississippi và cuộc chiến tranh với Mexico giữa năm 1846 và năm 1848 đưa về phía Tây Nam, trong khi vùng đất mua Louisiana năm 1803 mang hầu hết các vùng đất giữa sông Mississippi và Rockies vào quốc gia, và một thỏa thuận với Nga vào năm 1867 mua Alaska.Oregon City, phác thảo là "American làng" bởi thuyền trưởng khu định cư của Oregon ranh giới câu hỏi, 1818-18462Henry J. Warre. (Sao chép Henry James Warre, phác thảo ở Bắc Mỹ và của Oregon Lãnh thổ. London, 1848. Tấm 9.) Bộ sưu tập đặc biệt miễn phí đại học Washington.Lãnh thổ Tây Bắc Hoa Kỳ đã trở thành được gắn vào các quốc gia trong phần nào bất thường thời trang, bằng cách so sánh. Lần đầu tiên nó đã đi qua một giai đoạn trong đó hai chính không phải là bản bồi, Anh Quốc và Hoa Kỳ, đã đồng ý để chia sẻ nó cho một thời gian vô hạn — sự chiếm đóng cái gọi là của chung. Thứ hai, quyền sở hữu quốc gia của khu vực được giải quyết chứ không phải bởi chiến tranh hoặc mua nhưng bởi Hiệp ước, như hai bên thương lượng một tranh chấp biên giới. Cuộc tranh cãi trên bờ biển Thái Bình Dương, giải quyết năm 1846, được bổ sung bởi một trong những trên bờ biển Đại Tây Dương, giải quyết vào năm 1842, giữa Maine và Canada. Cả hai bộ của cuộc đàm phán đã một phần của quá trình theo đó anh và Hoa Kỳ đến một chỗ ở hơn đáng kể với nhau, sau khi các cuộc xung đột của cách mạng Mỹ và chiến tranh năm 1812.Vùng bờ Thái Bình Dương, tranh chấp, được gọi là xứ Oregon, kéo dài từ đỉnh của các Rockies ở các Đông Dương ở phía tây, và từ 42nd song song ở phía nam (ranh giới California-Oregon ngày nay) để song song độ 54, 40 phút ở phía Bắc (ngày hôm nay của Alaska-British Columbia biên giới). Điều này lãnh thổ đã được tuyên bố bởi những nhà thám hiểm khác nhau người đến đầu tiên bằng đường biển và sau đó bởi đất. Lúc khác nhau thời gian, sau đó, Tây Ban Nha và Nga đã một trong những tranh vùng, nhưng từ năm 1818 đến năm 1824 cácTiếng Tây Ban Nha và người Nga từ bỏ tuyên bố của họ để lãnh thổ về phía nam của Alaska và về phía bắc của California. Sau đó, chỉ Anh và Hoa Kỳ, trong số các quốc gia phát triển, cạnh tranh cho các Xứ Oregon.Cần lưu ý rằng trong khi Anh Quốc và Hoa Kỳ cả hai đã có yêu cầu bồi thường đến Oregon toàn bộ Quốc gia, hai bên chủ yếu là dự kiến sẽ phân chia lãnh thổ giữa chính mình; không có thể thực tế mong đợi để có được toàn bộ Xứ Oregon. Về phía đông của đường phân chia lục địa, Hoa Kỳ và Anh đã thoả thuận một biên giới chạy Tây từ ngũ đại hồ ở vĩ. Hầu như từ bắt đầu cuộc thảo luận qua Oregon, người Anh mong đợi này biên giới để tiếp tục phía tây đến sông Columbia Sông, và sau đó đi theo con sông đó tới đại dương. Họ đã sẵn sàng, nói cách khác, để thừa nhận tất cả mọi thứ về phía nam của Broadway song song, và sau đó phía Nam và phía đông của sông Columbia, Hoa Kỳ. Nhưng họ muốn duy trì quyền truy cập vào sông chính nó, sau khi tất cả được các động mạch chủ chốt của du lịch trong HBC cổ phiếu, và họ muốn kiểm soát Puget Sound, họ đúng coi là một cảng cao cấp. Tại đồng thời, người Mỹ nói chung không mong đợi để đạt được bất cứ điều gì về phía bắc của song song, nhưng thứ 49 họ thèm muốn Puget Sound và quyền truy cập vào eo biển của Juan de Fuca. Hãy nhớ rằng trong thập niên 1820 và thập niên 1830 Hoa Kỳ đã có không có cảng tốt trên bờ biển Thái Bình Dương. San Diego và San Francisco tiếng Tây Ban Nha đầu tiên và sau đó Mexico cổng. Bờ biển của Oregon cung cấp không có cảng lớn cho con tàu, và các Bar ở cửa sông Columbia là nổi tiếng cho can thiệp với vận chuyển giữa đại dương và sông. Cho đến khi kết thúc chiến tranh với Mexico, 1846-48, Hoa Kỳ coi Puget Sound là nơi tốt nhất cho nó để có được một cảng nước sâu, bảo vệ bờ biển Thái Bình Dương.Michael T. Simmons, một trong những người định cư đầu tiên của lãnh thổ Oregon bắc của các Sông Columbia. (Đại học Washington thư viện đặc biệt bộ sưu tập, gương điển hình Tập tin.)Về cơ bản, sau đó, các tranh chấp biên giới giữa Anh và Mỹ xoay Quanh bên nào sẽ nhận được nước Puget Sound và phần còn lại của Washington Nhà nước phía Tây và phía bắc của sông Columbia. Trong cuộc thi này, các Anh ban đầu đã của xa mặt mạnh nhất. George người Anh Vancouver, sau khi tất cả đã là đầu tiên không phải là bản để khám phá và khám phá Puget Âm thanh. Và buôn bán da thú người Anh, đặc biệt là trong sử dụng HBC, đã có trong các Các khóa học của các tổ chức vùng toàn bộ vào một nền kinh tế tài nguyên khai quang, thiết lập các căn cứ thường trú tại Tây Washington. Bởi những năm 1830 HBC đã thành lập các bài viết tại Fort Vancouver và Fort Nisqually và dọc theo Cowlitz Rover, và họ cũng đã phát triển quan hệ thân mật khu định cư của Oregon câu hỏi ranh giới, 1818-18463người bản xứ Mỹ. Nhiều người trong số George Simpson thiết kế cho bộ phận Columbia từ năm 1824 đến năm 1840 có được dựa trên giả định rằng người Anh sẽ giữ lại phía Tây Washington và mất đông Washington, Oregon, và Idaho. Do đó Simpson đã có, ví dụ, khuyến khích các nhà truyền giáo người Mỹ để thiết lập hoạt động phía Nam và phía đông của sông Columbia; chấp nhận thanh toán của các công dân Mỹ trong các Thung lũng Willamette; và ông đã cố gắng để dập tắt nguồn cung cấp lông ở các vùng đất mong đợi người Anh nào không giữ lại. Ông tin rằng cho đến thập niên 1840 đầu người Anh sẽ giữ cho Tây Washington, mà ông coi như là tách rời với HBC hoạt động trên bờ biển phía tây, và do đó đã không mong đợi để cần phải sửa đổi hoạt động có để đáp ứng với một tiếp quản người Mỹ. Quyết định của Simpson di dời của bộ phận trụ sở chính năm 1842 từ Fort Vancouver đến Victoria, Tuy nhiên, báo hiệu một sự thay đổi trong suy nghĩ của mình. Do đó thời gian, sức mạnh của sự cân bằng giữa Anh và Mỹ liên quan đến tranh chấp biên giới việc chuyển đổi.Khi Hoa Kỳ ban đầu đã đồng ý với ý tưởng chung chiếm đóng vào năm 1818, nó không thực sự có các nguồn lực để làm cho một chi nhánh nhà xuất mạnh mẽ về phía tây bắc Thái Bình Dương. Nó có một hải quân không mạnh mẽ như của Anh cũng không một cai các đại lý như tổ chức tốt và tập trung như công ty Vịnh Hudson's. Phần lớn của nó dân định cư xa hơn về phía đông của sông Mississippi. Buôn bán da thú của nó và thợ đánh bẫy đã không, cho đến khi các năm 1820, thâm nhập vào các Rockies thành công hoặc
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
.Settlement Oregon Câu hỏi ranh giới, 1818-1846
1
của Anh và Mỹ hoạt động ở Tây Bắc Thái Bình Dương, 1818-1848
Công ước của năm 1818, giải quyết tranh chấp lãnh thổ sau Chiến tranh năm 1812, cho phép một "doanh
chiếm dụng "của vùng Tây Bắc Thái Bình Dương, theo đó các quyền của cả hai đối tượng Anh và công dân Mỹ
"xâm chiếm" và thương mại trong khu vực đã được công nhận. Công ty Tây Bắc của Anh buôn bán lông thú
vẫn là quyền lực thuộc địa thành lập tốt nhất trong khu vực.
Việc sáp nhập của Công ty Vịnh Hudson và Công ty Tây Bắc, năm 1821, đã đưa
Mỹ Tây Bắc và Canada Tây vào tên miền của HBC, một thành công Công ty kinh doanh lông thú
rằng, theo thời gian, cũng đã phát triển các nguồn lực khai thác trong khu vực. Sự nổi hoa và
sắc sảo quản lý HBC thống trị xã hội không bản địa trong khu vực giữa 1821 và 1840, chủ yếu
thông qua các mẫu thiết kế của George Simpson.
quan tâm của Mỹ ở Tây Bắc Thái Bình Dương đã được duy trì bởi một loạt các cá nhân đến thăm khu vực này
trong năm 1820 và 1830 . Người đàn ông núi Jedediah Smith đi du lịch đến khu vực năm 1829. Booster trường Jackson
Kelly đến năm 1832, mặc dù ông không đòi hỏi một lần trước khi thúc đẩy các quốc gia Oregon Mỹ
công dân. Nhà truyền giáo Mỹ trong những năm 1830 đến giữa và sau đó bao gồm Jason Lee (1834),
Marcus và Narcissa Whitman (1836), và Henry và Eliza Spalding (1836). Những cá nhân không
đại diện cho sức mạnh thể chế đáng kể, nhưng lao động của họ giữ sống ý tưởng về một Tây Bắc Mỹ.
Việc chuyển đường bộ của người Mỹ để Oregon bắt đầu một cách nghiêm túc trong những năm 1840 sớm. Năm 1840 có
khoảng 150 người Mỹ cư trú tại Xứ Oregon. By 1845 có 5.000 hoặc nhiều hơn Hoa Kỳ
định cư, hầu hết trong số họ tập trung tại thung lũng Willamette (xem hình minh họa bên dưới). Hầu hết họ đến bằng
cách của đường mòn đường bộ, và do đó mở ra một phương tiện mới và thơ mộng của du lịch xuyên quốc gia. Bất ngờ
tăng trưởng của một cư dân dân số, và người định cư chứ không phải buôn bán lông thú, Mỹ thay đổi cán cân quyền lực
trong khu vực đó sẽ trở thành lãnh thổ Mỹ.
Năm 1842, dự đoán sự mất mát có thể xảy ra nhiều của Xứ Oregon sang Mỹ, Simpson
hợp nhất hoạt động HBC phía bắc bằng cách chuyển cơ sở của Bộ Columbia từ Fort
Vancouver trên sông Columbia Fort Victoria trên đảo Vancouver.
Trong 1843-1845, định cư Mỹ thành lập chính phủ lâm Oregon để cung cấp một
hệ thống Mỹ của pháp luật và các nguyên tắc xã hội ngày càng tăng .
Năm 1846 Anh và Hoa Kỳ đã ký Hiệp ước Oregon, mở rộng biên giới quốc tế
giữa Hoa Kỳ và những gì sẽ trở thành Canada dọc theo vĩ tuyến 49 đến eo biển Georgia, và sau đó
ra eo biển Juan de Fuca. Thỏa thuận này được giải quyết một "cuộc thi" đối với khu vực bằng cách chia nó giữa
người Anh và người Mỹ. Sau đó, những câu hỏi như chính sách Ấn Độ và đất ở hai bên của
biên giới sẽ được xác định bởi các hệ thống khác nhau của chính phủ. HBC lâu vẫn có ảnh hưởng trong
British Columbia.
Thành lập chính nó như là một quốc gia và khẳng định biên giới và kiểm soát đối với lãnh thổ, Mỹ đã phải
thực hiện hai điều. Đầu tiên, nó cần thiết để nhận được xứ và di dời người dân bản địa, và dập tắt họ
tuyên bố đất. Quá trình này đã bắt đầu làm việc (mặc dù theo Anh hơn là Mỹ
ảnh hưởng) ở Ấn Độ của vùng Tây Bắc Thái Bình Dương. Thứ hai, nó cần thiết để tương tác với không bản địa khác
, quyền hạn, đặc biệt là các nước châu Âu, để xác định và bảo vệ tuyên bố của Mỹ về lãnh thổ. Một số lần
tương tác này là hòa bình, và một số lần nó không được. Hầu hết lãnh thổ của Mỹ đi vào của quốc gia
sở hữu thông qua các cuộc chiến tranh hoặc mua hàng. Do đó, chiến tranh cách mạng sản xuất hầu hết các lãnh thổ phía đông của
sông Mississippi và cuộc chiến tranh với Mexico giữa năm 1846 và
1848 kết hợp phía Tây Nam, trong khi mua Louisiana
năm 1803 đưa hầu hết các vùng đất giữa Mississippi và
Rockies vào quốc gia, và một đối phó với Nga vào năm 1867
mua Alaska.
Oregon City, phác thảo như "American Village" của thuyền trưởng giải quyết các câu hỏi ranh giới Oregon, 1818-1846
2
Henry J. Warre. (Sao chép Henry James Warre, phác họa ở Bắc Mỹ và Oregon
lãnh thổ. London, năm 1848 tấm 9) Courtesy Đại học Washington đặc biệt bộ sưu tập.
Các lãnh thổ đã trở thành vùng Tây Bắc Mỹ đã được nối vào quốc gia trong hơi bất thường
thời trang, bằng cách so sánh . Đầu tiên nó đi qua một giai đoạn trong đó hai bên tranh chấp không có nguồn gốc chính,
Anh và Mỹ, đã đồng ý chia sẻ nó cho một thời gian được gọi là nghề nghiệp doanh không xác định. Thứ hai,
sở hữu quốc gia trong khu vực đã được giải quyết không phải bằng chiến tranh hay mua nhưng theo điều ước quốc tế, khi hai bên
đàm phán về một tranh chấp biên giới. Các tranh chấp trên bờ biển Thái Bình Dương, giải quyết vào năm 1846, được bổ sung bởi
một trên bờ biển Đại Tây Dương, giải quyết trong năm 1842, giữa Maine và Canada. Cả hai bộ của cuộc đàm phán là
một phần của quá trình theo đó Anh và Hoa Kỳ đạt một kỳ nghỉ nhiều hơn đáng kể
với nhau, sau khi các cuộc xung đột của cuộc Cách mạng Mỹ và chiến tranh năm 1812.
Khu vực bờ biển Thái Bình Dương trong tranh chấp, được gọi là quốc gia Oregon, trải dài từ đỉnh Rockies ở
phía đông ra biển ở phía tây, và từ vĩ tuyến 42 ở phía nam (biên giới California-Oregon ngày nay)
đến vĩ tuyến 54 độ, 40 phút ở phía bắc (biên giới Alaska-British Columbia ngày nay) . Điều này
đã được tuyên bố chủ quyền lãnh thổ của các nhà thám hiểm khác nhau đã đến đầu tiên bằng đường biển và sau đó bằng đường bộ. Tại khác nhau
lần, sau đó, Tây Ban Nha và Nga nằm trong số những phản khu vực, nhưng giữa năm 1818 và 1824 của
Tây Ban Nha và Nga từ bỏ yêu cầu của mình đến lãnh thổ phía nam của Alaska và phía bắc của California.
Sau đó, chỉ có Vương quốc Anh và Hoa Kỳ, trong số các nước phát triển, cạnh tranh cho các
Xứ Oregon.
Cần lưu ý rằng trong khi Vương quốc Anh và Hoa Kỳ cả hai đã có tuyên bố chủ quyền toàn bộ Oregon
đất nước, hai bên dự kiến sẽ chủ yếu là để phân chia lãnh thổ giữa họ; không thể
thực tế mong đợi để mua lại toàn bộ Xứ Oregon. Phía đông của lục địa phân chia, Hoa Kỳ và
Anh Quốc đã thoả thuận đường biên giới chạy về phía tây từ Great Lakes tại vĩ tuyến 49. Hầu như từ
khi bắt đầu cuộc thảo luận về Oregon, người Anh dự kiến biên giới này để tiếp tục phía tây đến Columbia
sông, và sau đó theo dòng sông ra biển. Họ sẵn sàng, nói cách khác, thừa nhận tất cả mọi thứ
ở phía nam vĩ tuyến 49, và sau đó về phía nam và phía đông của sông Columbia, đến Hoa Kỳ. Nhưng họ
muốn duy trì quyền truy cập vào các sông chính nó, mà sau khi tất cả là động mạch chính của du lịch trong HBC
nắm giữ, và họ muốn kiểm soát Puget Sound, mà họ coi là đúng một bến cảng tốt. Tại
cùng một thời điểm, người Mỹ thường không mong đợi để đạt được bất cứ điều gì phía bắc vĩ tuyến 49, nhưng
họ thèm muốn Puget Sound và truy cập vào các eo biển Juan de Fuca. Hãy nhớ rằng trong những năm 1820
và năm 1830, Hoa Kỳ không có cảng tốt, trên bờ biển Thái Bình Dương. San Diego và San Francisco là
cảng Tây Ban Nha và sau đó đầu tiên của Mexico. Các bờ biển Oregon được cung cấp không có cảng lớn cho tàu, và
thanh ở miệng của Columbia đã nổi tiếng với can thiệp vào giao thông vận tải giữa đại dương và
sông. Cho đến khi kết thúc chiến tranh với Mexico, 1846-1848, Mỹ coi Puget Sound là nơi tốt nhất
cho nó để có được một bảo vệ, cảng nước sâu trên bờ biển Thái Bình Dương.
Michael T. Simmons, một trong những người định cư đầu tiên của Lãnh thổ Oregon phía bắc của
sông Columbia. (Đại học Washington Thư viện đặc biệt bộ sưu tập, Chân dung
tập tin.)
Về cơ bản, sau đó, các tranh chấp biên giới giữa Anh và Mỹ xoay
quanh mà bên sẽ có được đất nước Puget Sound và phần còn lại của
tiểu bang Washington ở phía tây và phía bắc của sông Columbia. Trong cuộc thi này, các
Anh ban đầu có đến nay là tay mạnh nhất. Người Anh George
Vancouver, sau khi tất cả, đã là người đầu tiên không phải bản địa để khám phá và tìm hiểu Puget
Sound. Và buôn bán lông thú của Anh, đặc biệt là nhân viên của HBC, đã có trong
quá trình tổ chức toàn bộ khu vực thành một nền kinh tế các nguồn tài nguyên khai thác,
thiết lập căn cứ lâu dài ở miền tây Washington. Đến năm 1830, HBC đã thành lập bài viết tại Fort
Vancouver và Pháo đài Nisqually và dọc theo Cowlitz Rover, và họ cũng đã phát triển mối quan hệ thân mật giải quyết Oregon ranh giới Câu hỏi, 1818-1846
3
với Ấn Độ. Nhiều người trong số các thiết kế George Simpson cho Bộ Columbia giữa năm 1824 và 1840
đã được dựa trên giả định rằng người Anh sẽ giữ lại Tây Washington và mất Đông
Washington, Oregon và Idaho. Vì vậy, Simpson đã, ví dụ, khuyến khích các nhà truyền giáo Mỹ để
thiết lập hoạt động ở phía nam và phía đông của Columbia; giải quyết được chấp nhận bởi các công dân Mỹ trong
Thung lũng Willamette; và cố gắng để dập tắt nguồn cung cấp lông ở những vùng đất ông hy vọng người Anh sẽ không
giữ lại. Ông tin rằng cho đến những năm 1840 đầu rằng người Anh sẽ giữ cho phía tây Washington, mà ông
coi là không thể tách rời với hoạt động của HBC trên bờ biển phía tây, và do đó đã không mong đợi để phải thay đổi
hoạt động có để đáp ứng với sự xâm chiếm của Mỹ. Quyết định Simpson di dời của Bộ
trụ sở tại Vancouver 1842 từ Fort Victoria, tuy nhiên, báo hiệu một sự thay đổi trong suy nghĩ của ông. Bởi rằng
thời gian, cán cân quyền lực giữa Mỹ và Anh trong vấn đề tranh chấp biên giới đã
thay đổi.
Khi Mỹ ban đầu đã đồng ý với ý tưởng về nghề nghiệp của doanh năm 1818, nó đã không thực sự có các nguồn lực
để tạo ra một dấu ấn mạnh mẽ trên Tây Bắc Thái Bình Dương. Nó có phải là một lực lượng hải quân mạnh mẽ như nước Anh cũng không phải là
đại lý thuộc địa như tổ chức tốt và tập trung như Công ty Vịnh Hudson. Phần lớn của
dân số cư trú xa về phía đông của sông Mississippi. Buôn bán lông thú và bẫy của nó đã không, cho đến khi
năm 1820, thâm nhập vào Rockies thành công hay
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: