What is the case for the claim that moderate patriotism is morally man dịch - What is the case for the claim that moderate patriotism is morally man Việt làm thế nào để nói

What is the case for the claim that

What is the case for the claim that moderate patriotism is morally mandatory – that we have a duty of special concern for the well-being of our country and compatriots, similar to special duties to family or friends?

Gratitude is probably the most popular among the grounds adduced for patriotic duty. Echoing Socrates in Plato's Crito (51c-51d), Maurizio Viroli writes: “… We have a moral obligation towards our country because we are indebted to it. We owe our country our life, our education, our language, and, in the most fortunate cases, our liberty. If we want to be moral persons, we must return what we have received, at least in part, by serving the common good” (Viroli 1995, 9).

Both Socrates and Viroli are exaggerating the benefits bestowed on us by our country; surely any gratitude owed for being born or brought up is owed to parents, rather than patria. But there are important benefits we have received from our country; the argument is that we are bound to show gratitude for them, and that the appropriate way to do so is to show special concern for the well-being of the country and compatriots.

One worry here is that considerations of gratitude normally arise in interpersonal relations. We also speak of gratitude to large and impersonal entities – our school, profession, or even our country – but that seems to be an abbreviated way of referring to gratitude to particular persons who have acted on behalf of these entities. A debt of gratitude is not incurred by any benefit received. If a benefit is conferred inadvertently, or advisedly but for the wrong reason (e.g. for the sake of the benefactor's public image), gratitude will be misplaced. We owe a moral debt of gratitude (rather than the mere “thank you” of good manners) only to those who confer benefits on us deliberately and for the right reason, namely out of concern for our own good. And we cannot talk with confidence about the reasons a large and complex group or institution has for its actions.

Perhaps we can think of compatriots as an aggregate of individuals. Do we owe them a debt of gratitude for the benefits of life among them? Again, it depends on the reason for their law-abiding behavior and social cooperation generally. But there is no single reason common to all or even most of them. Some do their part without giving much thought to the reasons for doing so; others believe that doing so is, in the long run, the most prudent policy; still others act out of altruistic motives. Only the last group – surely a tiny minority – would be a proper object of our gratitude.

Moreover, gratitude is appropriate only for a benefit conferred freely, as a gift, and not as a quid pro quo. But most of the benefits we receive from our country are of the latter sort: benefits we have paid for by our own law-abiding behavior in general, and through taxation in particular.

The benefits one has received from her country might be considered relevant to the duty of patriotism in a different way: as raising the issue of fairness. One's country is not a land inhabited by strangers to whom we owe nothing beyond what we owe to any other human being. It is rather a common enterprise that produces and distributes a wide range of benefits. These benefits are made possible by cooperation of those who live in the country, participate in the enterprise, owe and render allegiance to the polity. The rules that regulate the cooperation and determine the distribution of burdens and benefits enjoin, among other things, special concern for the well-being of compatriots which is not due to outsiders. As Richard Dagger puts it:

Compatriots take priority because we owe it to them as a matter of reciprocity. Everyone, compatriot or not, has a claim to our respect and concern … but those who join with us in cooperative enterprises have a claim to special recognition. Their cooperation enables us to enjoy the benefits of the enterprise, and fairness demands that we reciprocate. … We must accord our fellow citizens a special status, a priority over those who stand outside the special relationship constituted by the political enterprise. […] [Our fellow citizens] have a claim on us … that extends to include the notion that compatriots take priority. (Dagger 1985, 446, 443)

This argument conflates the issue of patriotism with that of political obligation, and the notion of a patriot with that of a citizen. Unlike informal cooperation among tenants in a building, for instance, cooperation on the scale of a country is regulated by a set of laws. To do one's part within such a cooperative enterprise is just to obey the laws, to act as a citizen. Whether we have a moral duty to obey the laws of our country is one of the central issues in modern political philosophy, discussed under the heading of political obligation. One major account of political obligation is that of fairness. If successful, that account shows that we do have a moral duty to abide by the laws of our country, to act as citizens, and that this duty is one of fairness. To fail to abide by one's country's laws is to fail to reciprocate, to take advantage of compatriots, to act unfairly towards them. But whereas a patriot is also a citizen, a citizen is not necessarily a patriot. Patriotism involves special concern for the patria and compatriots, a concern that goes beyond what the laws obligate one to do, beyond what one does as a citizen; that is, beyond what one ought, in fairness, to do. Failing to show that concern, however, cannot be unfair – except on the question-begging assumption that, in addition to state law, cooperation on this scale is also based on, and regulated by, a moral rule enjoining special concern for the well-being of the country and compatriots. Dagger asserts that the claim our compatriots have on us “extends to include” such concern, but provides no argument in support of this extension.

Some philosophers seek to ground patriotic duty in its good consequences (see the entry on consequentialism). The duty of special concern for the well-being of our country and compatriots, just like other duties, universal and special, is justified by the good consequences of its adoption. Special duties mediate our fundamental, universal duties and make possible their most effective discharge. They establish a division of moral labor, necessary because our capacity of doing good is limited by our resources and circumstances. Each of us can normally be of greater assistance to those who are in some way close to us than to those who are not. By attending first to “our own,” we at the same time promote the good of humanity in the best way possible.

Patriots will find this account of their love of and loyalty to their country alien to what they feel patriotism is all about. It presents the duty of special concern for the well-being of one's country and compatriots as a device for assigning to individuals some universal duties. Patriotic duty owes its moral force to the moral force of those universal duties. But if so, then, as a proponent of this understanding of patriotism concedes, “it turns out that ‘our fellow countrymen’ are not so very special after all” (Goodin 1988, 679). They merely happen to be the beneficiaries of the most effective way of putting into practice our concern for human beings in general. The special relationship between the patriot and the patria and compatriots – the relationship of love and identification – has been dissolved.

There is also a view of patriotic duty that, in contrast to the consequentialist account, does not dissolve, but rather highlight this relationship. That is the view of patriotism as an associative duty (see the entry on special obligations, section 4). It is based on an understanding of special relationships as intrinsically valuable and involving duties of special concern for the well-being of those we are related to. Such duties are not means of creating or maintaining those relationships, but rather their part and parcel, and can only be understood, and justified, as such, just as those relationships can only be understood as involving the special duties pertaining to them (while involving much else besides). For instance, one who denies that she has an obligation of special concern for the well-being of her friend shows that she no longer perceives and treats the person concerned as a friend, that (as far as she is concerned) the friendship is gone. One who denies that people in general have a duty of special concern for the well-being of their friends shows that she does not understand what friendship is.

Andrew Mason has offered an argument for the duty of special concern for the well-being of compatriots based on the value embodied in our relationship to compatriots, that of common citizenship. By “citizenship” he does not mean mere legal status, but takes the term in a moral sense, which involves equal standing. Citizenship in this sense is an intrinsically valuable relationship, and grounds certain special duties fellow citizens have to one another. Now citizenship obviously has considerable instrumental value; but how is it valuable in itself?

Citizenship has intrinsic value because in virtue of being a citizen a person is a member of a collective body in which they enjoy equal status with its other members and are thereby provided with recognition. This collective body exercises significant control over its members' conditions of existence (a degree of control which none of its members individually possesses). It offers them the opportunity to contribute to the cultural environment in which its laws and policies are determined, and opportunities to participate directly and indirectly in the formation of these laws and policies. (Mason 1997, 442)
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Điều gì sẽ là trường hợp cho yêu cầu bồi thường vừa phải lòng yêu nước là về mặt đạo Đức bắt buộc-rằng chúng tôi có một nhiệm vụ đặc biệt quan tâm đối với phúc lợi của đất nước và đồng bào, tương tự như các nhiệm vụ đặc biệt cho gia đình hoặc bạn bè của chúng tôi?Lòng biết ơn là có lẽ phổ biến nhất trong số các căn cứ adduced nhiệm vụ yêu nước. Lặp lại Socrates trong của Plato Crito (51c - 51d), Maurizio Viroli viết: "... Chúng tôi đã có một nghĩa vụ đạo Đức đối với đất nước của chúng tôi bởi vì chúng tôi mang ơn đến nó. Chúng tôi nợ quốc gia của chúng tôi cuộc sống của chúng tôi, giáo dục của chúng tôi, ngôn ngữ của chúng tôi, và trong các trường hợp may mắn nhất, tự do của chúng tôi. Nếu chúng ta muốn là người đạo Đức, chúng tôi phải trả lại những gì chúng tôi đã nhận được, ít trong một phần, bằng cách phục vụ lợi ích chung"(Viroli năm 1995, 9).Socrates và Viroli phóng đại lợi ích ban cho chúng tôi theo quốc gia của chúng tôi; chắc chắn bất kỳ lòng biết ơn nợ cho được sinh ra hoặc lớn lên là nợ để cha mẹ, chứ không phải là patria. Nhưng cũng có những lợi ích quan trọng, chúng tôi đã nhận được từ đất nước của chúng tôi; các đối số là chúng tôi đang bị ràng buộc để hiển thị lòng biết ơn cho họ, và rằng cách thích hợp để làm như vậy là để hiển thị các mối quan tâm đặc biệt đối với phúc lợi của đất nước và đồng bào.Một trong những lo lắng ở đây là xem xét của lòng biết ơn thường phát sinh trong mối quan hệ giữa các cá nhân. Chúng tôi cũng nói về lòng biết ơn đến các tổ chức lớn và nhân hóa-trường học của chúng tôi, nghề nghiệp, hoặc thậm chí nước ta- nhưng điều đó có vẻ là một cách viết tắt của đề cập đến lòng biết ơn để cụ thể những người đã có hành động thay mặt cho các thực thể. Một món nợ tình nghĩa không phát sinh bởi bất kỳ lợi ích nhận được. Nếu một lợi ích trao vô tình, hoặc advisedly nhưng vì lý do sai (ví dụ như vì lợi ích của hình ảnh công cộng của ân nhân), lòng biết ơn sẽ được đặt nhầm. Chúng tôi nợ một món nợ đạo đức của lòng biết ơn (thay vì chỉ "thank you" của cách cư xử tốt) chỉ cho những người trao các lợi ích vào chúng tôi cố ý và vì lý do bên phải, cụ thể là ra khỏi mối quan tâm cho riêng của chúng tôi tốt. Và chúng tôi không thể nói với sự tự tin về những lý do một nhóm lớn và phức tạp hoặc cơ sở giáo dục có cho hành động của mình.Có lẽ chúng tôi có thể nghĩ về đồng bào như là dạng quả hợp từ các cá nhân. Chúng tôi nợ họ một món nợ tình nghĩa cho lợi ích của cuộc sống trong đó? Một lần nữa, nó phụ thuộc vào nguyên nhân của hành vi tuân thủ pháp luật và hợp tác xã hội nói chung. Nhưng không có lý do duy nhất phổ biến cho tất cả hoặc thậm chí hầu hết họ. Một số làm một phần của họ mà không đưa ra nhiều suy nghĩ để những lý do để làm như vậy; những người khác tin rằng làm như vậy là, về lâu dài, đặt thận trọng chính sách; vẫn còn những người khác hành động ra khỏi động cơ vị tha. Chỉ nhóm cuối cùng-chắc chắn là một thiểu số nhỏ-sẽ là một đối tượng thích hợp của lòng biết ơn của chúng tôi.Hơn nữa, tình nghĩa là thích hợp chỉ cho một lợi ích trao một cách tự do, như một món quà, và không phải là một quid pro quo. Nhưng phần lớn trong những lợi ích mà chúng tôi nhận được từ đất nước của chúng tôi là của loại sau: lợi ích, chúng tôi đã trả tiền cho bởi hành vi của riêng của chúng tôi tuân thủ pháp luật nói chung, và thông qua thuế đặc biệt.Những lợi ích mà một đã nhận được từ đất nước của mình có thể được coi là có liên quan đến nhiệm vụ của tinh thần yêu nước theo cách khác: như nâng cao vấn đề về sự công bằng. Của một quốc gia không phải là một vùng đất nơi sinh sống của người lạ mà chúng tôi nợ không có gì ngoài những gì chúng tôi nợ cho bất kỳ con người. Nó là khá là một doanh nghiệp phổ biến sản xuất và phân phối một loạt các lợi ích. Những lợi ích được thực hiện bởi hợp tác của những người sống ở quốc gia, tham gia vào các doanh nghiệp, nợ và đưa ra lòng trung thành chính thể. Các quy tắc mà điều chỉnh sự hợp tác và xác định việc phân phối các gánh nặng và lợi ích ra lịnh, trong số những thứ khác, mối quan tâm đặc biệt cho phúc lợi của đồng bào mà không phải là do người ngoài. Như Richard Dagger đặt nó: Đồng bào có ưu tiên bởi vì chúng tôi nợ nó để họ như là một vấn đề tương hỗ. Tất cả mọi người, compatriot hay không, có một yêu cầu bồi thường của chúng tôi tôn trọng và mối quan tâm... nhưng những người tham gia với chúng tôi trong các doanh nghiệp hợp tác xã có một yêu cầu bồi thường để công nhận đặc biệt. Hợp tác của họ cho phép chúng tôi tận hưởng những lợi ích của doanh nghiệp, và sự công bằng đòi hỏi rằng chúng tôi đáp lại. … Chúng ta phải tùy theo công dân đồng bào của chúng tôi một tình trạng đặc biệt, một ưu tiên hơn những người đứng ngoài mối quan hệ đặc biệt thành lập bởi các doanh nghiệp chính trị. […] [Công dân đồng bào của chúng tôi] có một yêu cầu bồi thường chúng ta... mở rộng để bao gồm các khái niệm rằng bào mất ưu tiên. (Dao 1985, 446, 443)Điều này lý luận conflates vấn đề tinh thần yêu nước của nghĩa vụ chính trị, và các khái niệm của một người yêu nước với điều đó của một công dân. Không giống như không chính thức hợp tác giữa các người thuê nhà ở một tòa nhà, ví dụ, hợp tác trên quy mô của một quốc gia được quy định bởi một bộ luật. Để làm một phần của một trong một doanh nghiệp hợp tác xã là chỉ để tuân theo pháp luật, hành động như là một công dân. Cho dù chúng tôi có trách nhiệm đạo đức để tuân theo luật pháp của đất nước chúng tôi là một trong những vấn đề Trung tâm trong triết học chính trị hiện đại, thảo luận trong tiêu đề của các nghĩa vụ chính trị. Một tài khoản chính của nghĩa vụ chính trị là công bằng. Nếu thành công, tài khoản đó cho thấy rằng chúng tôi có trách nhiệm đạo đức để tuân theo pháp luật của nước ta, để hoạt động như công dân, và rằng nhiệm vụ này là một trong sự công bằng. Không tuân theo pháp luật của một của đất nước là không đáp lại, để tận dụng lợi thế của đồng bào, hành động không công bằng đối với họ. Nhưng trong khi một người yêu nước cũng là một công dân, một công dân không nhất thiết phải một người yêu nước. Tinh thần yêu nước liên quan đến mối quan tâm đặc biệt cho patria và đồng bào, một mối quan tâm mà đi vượt ra ngoài những gì pháp luật bắt buộc một để làm, ngoài những gì một nào là một công dân; có nghĩa là, ngoài một trong những gì nên, trong sự công bằng, để làm. Không thể hiển thị rằng mối quan tâm, Tuy nhiên, không thể được không lành mạnh-ngoại trừ trên câu hỏi xin ăn giả định rằng, ngoài Pháp luật nhà nước, các hợp tác trên quy mô này cũng là dựa trên, và quy định của, một đạo Đức cai trị đích mối quan tâm đặc biệt đối với phúc lợi của đất nước và đồng bào. Con dao khẳng định rằng yêu cầu bồi thường đồng bào của chúng tôi có về chúng tôi "mở rộng để bao gồm" mối quan tâm như vậy, nhưng cung cấp không có tranh luận để hỗ trợ cho phần mở rộng này.Một số nhà triết học tìm cách mặt đất yêu nước nhiệm vụ trong hậu quả của nó tốt (xem mục trên consequentialism). Nhiệm vụ của mối quan tâm đặc biệt đối với phúc lợi của đất nước và đồng bào, cũng giống như các nhiệm vụ khác, phổ quát và đặc biệt, chúng tôi là hợp lý bởi những hậu quả tốt của nhận con nuôi của mình. Nhiệm vụ đặc biệt trung gian của chúng tôi nhiệm vụ cơ bản, phổ và làm cho có thể xả hiệu quả nhất của họ. Họ thiết lập một bộ phận của lao động đạo Đức, cần thiết bởi vì năng lực của chúng tôi làm tốt được giới hạn bởi nguồn tài nguyên và hoàn cảnh của chúng tôi. Mỗi người chúng ta thường có thể trợ giúp lớn cho những ai đang ở trong một số cách gần gũi với chúng tôi hơn cho những người không. Bằng cách tham dự lần đầu tiên để "riêng của chúng tôi", chúng tôi đồng thời thúc đẩy lợi ích của nhân loại trong những cách tốt nhất có thể.Yêu nước sẽ tìm thấy trương mục này của tình yêu và lòng trung thành với người nước ngoài quốc gia của họ để những gì họ cảm thấy tinh thần yêu nước là tất cả về. Nó trình bày nhiệm vụ đặc biệt quan tâm đối với phúc lợi của đất nước và đồng bào như một thiết bị cho việc phân công cho các cá nhân một số nhiệm vụ phổ quát. Yêu nước nhiệm vụ nợ lực lượng đạo đức của nó cho các lực lượng đạo đức của những nhiệm vụ phổ quát. Nhưng nếu như vậy, sau đó, như một đề xuất của sự hiểu biết này của tinh thần yêu nước thừa nhận, "nó chỉ ra rằng 'chúng tôi đồng bào' là không vì vậy rất đặc biệt sau khi tất cả" (Goodin năm 1988, 679). Họ chỉ xảy ra để là hưởng lợi một cách hiệu quả nhất của việc đưa vào thực hành của chúng tôi quan tâm cho con người nói chung. Mối quan hệ đặc biệt giữa patriot và patria và đồng bào-mối quan hệ của tình yêu và nhận dạng-đã được giải tán.Đó cũng là một cái nhìn cầu nhiệm vụ yêu nước đó, trái ngược với tài khoản consequentialist, không hòa tan, nhưng thay vì nhấn mạnh mối quan hệ này. Đó là xem lòng yêu nước như là một nhiệm vụ kết hợp (xem mục về nghĩa vụ đặc biệt, phần 4). Nó dựa trên một sự hiểu biết về mối quan hệ đặc biệt như intrinsically có giá trị và liên quan đến nhiệm vụ đặc biệt quan tâm đối với phúc lợi của những người chúng tôi có liên quan đến. Nhiệm vụ như vậy là không có nghĩa là tạo ra hoặc duy trì những mối quan hệ, nhưng thay vào đó của một phần và bưu kiện, và chỉ có thể được hiểu, và lý, như vậy, cũng giống như những mối quan hệ có thể chỉ được hiểu như là liên quan đến các nhiệm vụ đặc biệt liên quan đến họ (trong khi liên quan đến nhiều khác ngoài). Ví dụ, một trong những người từ chối rằng cô có nghĩa vụ của mối quan tâm đặc biệt đối với phúc lợi của bạn bè của cô cho thấy rằng cô không còn cảm nhận và xử lý những người có liên quan như là một người bạn, rằng (như xa như cô ấy là có liên quan) tình hữu nghị là đi. Một trong những người từ chối rằng người dân nói chung có một nhiệm vụ đặc biệt quan tâm đối với phúc lợi của bạn bè của họ cho thấy rằng cô không hiểu những gì tình bạn là.Andrew Mason đã cung cấp một đối số cho nhiệm vụ đặc biệt quan tâm đối với phúc lợi của đồng bào dựa trên giá trị thể hiện trong mối quan hệ của chúng tôi để đồng bào, của công dân phổ biến. "Mang quốc tịch" ông có nghĩa là chỉ tư cách pháp lý, nhưng có thuật ngữ trong một cảm giác đạo Đức, trong đó bao gồm việc đứng bằng nhau. Các công dân trong ý nghĩa này là một mối quan hệ có giá trị intrinsically, và Sân vườn một số nhiệm vụ đặc biệt người công dân có với nhau. Bây giờ công dân rõ ràng là có giá trị công cụ đáng kể; nhưng làm thế nào là nó có giá trị trong chính nó? Công dân có giá trị nội tại vì 7,24 là một công dân một người là thành viên của một cơ thể tập thể trong đó họ tận hưởng tình trạng bình đẳng với các thành viên khác và do đó được cung cấp với sự công nhận. Bài tập này cơ thể tập thể đáng kể quyền kiểm soát các thành viên điều kiện tồn tại (một mức độ kiểm soát mà không ai trong số các thành viên cá nhân sở hữu). Nó cung cấp cho họ cơ hội để đóng góp cho môi trường văn hóa trong đó pháp luật và chính sách của nó được xác định, và cơ hội để tham gia trực tiếp và gián tiếp trong sự hình thành của các luật và chính sách. (Mason 1997, 442)
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Trường hợp đối với khiếu nại mà vừa lòng yêu nước là những gì được bắt buộc về mặt đạo đức - rằng chúng ta có một nhiệm vụ đặc biệt quan tâm đối với sự thịnh vượng của đất nước và đồng bào của chúng ta, tương tự như nhiệm vụ đặc biệt với gia đình hoặc bạn bè Lòng biết ơn có lẽ là phổ biến nhất trong số các căn cứ viện dẫn cho nhiệm vụ yêu nước. Nhắc lại lời Socrates trong Crito Plato (51C-51D), Maurizio Viroli viết: "... Chúng tôi có một nghĩa vụ đạo đức đối với đất nước của chúng tôi bởi vì chúng tôi biết ơn nó. Chúng tôi nợ nước ta cuộc sống của chúng tôi, chúng tôi giáo dục, ngôn ngữ của chúng tôi, và, trong trường hợp may mắn nhất, tự do của chúng tôi. Nếu chúng ta muốn trở thành người đạo đức, chúng ta phải trả lại những gì chúng tôi đã nhận được, ít nhất là một phần, bằng cách phục vụ lợi ích chung "(Viroli 1995, 9). Cả hai Socrates và Viroli đang phóng đại những lợi ích ban cho chúng ta bởi đất nước của chúng tôi; chắc chắn bất kỳ lòng biết ơn đối với nợ được sinh ra hoặc lớn lên được nợ cho cha mẹ, chứ không phải là patria. Nhưng cũng có những lợi ích quan trọng, chúng tôi đã nhận được từ đất nước của chúng tôi; lập luận là chúng ta đang bị ràng buộc để tỏ lòng biết ơn đối với họ, và đó là cách thích hợp để làm như vậy là để cho thấy mối quan tâm đặc biệt đối với sự thịnh vượng của đất nước và đồng bào. Một lo ngại ở đây là cân nhắc tình nghĩa thông thường phát sinh trong quan hệ giữa các cá nhân . Chúng tôi cũng nói về lòng biết ơn đến các đơn vị lớn và khách quan - trường của chúng tôi, nghề nghiệp, hay thậm chí nước ta - nhưng điều đó có vẻ là một cách viết tắt của đề cập đến lòng biết ơn đến những người đặc biệt những người đã hành động thay mặt cho các tổ chức này. Một món nợ tình nghĩa là không phát sinh bất kỳ lợi ích nhận được. Nếu một lợi ích được trao vô tình, hoặc cách thận nhưng vì lý do sai (ví dụ như vì lợi ích của công chúng hình ảnh của ân nhân), lòng biết ơn sẽ được đặt không đúng chỗ. Chúng tôi nợ một món nợ đạo đức của lòng biết ơn (chứ không phải chỉ "cảm ơn" của cách cư xử tốt) chỉ cho những người đem lại lợi ích cho chúng ta cố ý và cho lẽ phải, cụ thể là vì lo cho lợi ích của chính chúng tôi. Và chúng ta không thể nói với sự tự tin về lý do một nhóm lớn và phức tạp hoặc tổ chức có cho hành động của mình. Có lẽ chúng ta có thể nghĩ đến đồng bào là tổng hợp của các cá nhân. Có phải chúng ta nợ họ một món nợ tình nghĩa cho các lợi ích của cuộc sống giữa chúng? Một lần nữa, nó phụ thuộc vào lý do cho hành vi tuân thủ pháp luật và hợp tác xã hội nói chung. Nhưng không có lý do duy nhất chung cho tất cả hoặc thậm chí hầu hết trong số họ. Một số làm phần việc của mình mà không đưa ra nhiều suy nghĩ đến những lý do để làm như vậy; những người khác tin rằng làm như vậy là, trong thời gian dài, các chính sách thận trọng nhất; vẫn còn những người khác hành động theo những động cơ vị tha. Chỉ có nhóm cuối cùng - chắc chắn là một thiểu số rất nhỏ - sẽ là một đối tượng thích hợp của lòng biết ơn của chúng tôi. Hơn nữa, lòng biết ơn là chỉ thích hợp cho một lợi ích phong cách tự do, như một món quà, và không phải là một hiện thân quid. Nhưng hầu hết các lợi ích chúng tôi nhận được từ đất nước của chúng tôi có các loại sau: lợi ích chúng tôi đã trả tiền cho hành vi tuân thủ pháp luật của chúng ta nói chung, và thông qua thuế đặc biệt. Những lợi ích có ai đã nhận được từ đất nước của cô có thể được coi là có liên quan đến nhiệm vụ của chủ nghĩa yêu nước một cách khác nhau: như nâng cao vấn đề của sự công bằng. Một đất nước không phải là một vùng đất sinh sống của những người xa lạ để mà chúng tôi nợ không có gì ngoài những gì chúng tôi có được bất cứ con người khác. Nó là khá phổ biến mà một doanh nghiệp sản xuất và phân phối một loạt các lợi ích. Những lợi ích này có thể được thực hiện bởi sự hợp tác của những người sống trong nước, tham gia vào các doanh nghiệp, nợ và đưa ra trung thành với chính thể. Các quy tắc quy định việc hợp tác và xác định sự phân bố của các gánh nặng và lợi ích ra lệnh cấm, trong số những thứ khác, mối quan tâm đặc biệt cho sức khỏe của đồng bào mà không phải do người ngoài. Như Richard Dagger đặt nó: Đồng bào ưu tiên bởi vì chúng tôi có bổn phận với họ như là một vấn đề có đi có lại. Tất cả mọi người, đồng hương hay không, có một yêu cầu sự tôn trọng và quan tâm của chúng tôi ... nhưng những người tham gia với chúng tôi trong các doanh nghiệp hợp tác xã có một tuyên bố công nhận đặc biệt. Hợp tác của họ cho phép chúng tôi để tận hưởng những lợi ích của các doanh nghiệp, và sự công bằng đòi hỏi chúng ta đáp lại. ... Chúng ta phải dành những đồng bào của chúng tôi một địa vị đặc biệt, một ưu tiên hơn những người đứng bên ngoài mối quan hệ đặc biệt được thành lập bởi các doanh nghiệp chính trị. [...] [Đồng bào của chúng tôi] đang đòi hỏi chúng ta ... mà mở rộng để bao gồm các khái niệm mà đồng bào được ưu tiên. (Dagger 1985, 446, 443) Lập luận này đánh đồng các vấn đề của chủ nghĩa yêu nước với các nghĩa vụ chính trị, và quan niệm của một người yêu nước với công dân. Không giống như sự hợp tác chính thức giữa người thuê trong một tòa nhà, ví dụ, hợp tác trên quy mô của một quốc gia được quy định bởi một tập hợp các luật. Để làm phần việc của một người trong một doanh nghiệp hợp tác xã đó là chỉ để tuân thủ luật pháp, để hoạt động như một công dân. Cho dù chúng ta có một nghĩa vụ đạo đức phải tuân theo pháp luật của nước ta là một trong những vấn đề trọng tâm trong triết học chính trị hiện đại, được thảo luận dưới tiêu đề của nghĩa vụ chính trị. Một tài khoản chính của nghĩa vụ chính trị là sự công bằng. Nếu thành công, tài khoản đó cho thấy rằng chúng tôi có một nghĩa vụ đạo đức để tuân theo luật pháp của đất nước của chúng tôi, để hoạt động như công dân, và rằng nhiệm vụ này là một trong những sự công bằng. Để không chấp hành pháp luật của một đất nước là không đáp lại, để tận dụng lợi thế của đồng bào, để hành động không công bằng đối với họ. Nhưng trong khi một người yêu nước cũng là một công dân, một công dân không nhất thiết phải là một người yêu nước. Lòng yêu nước liên quan đến mối quan tâm đặc biệt cho các patria và đồng bào, một mối quan tâm mà đi xa hơn những gì pháp luật buộc người làm, ngoài những gì mình làm như một công dân; đó là, ngoài những gì một ought, trong công bằng, để làm. Không tỏ ra lo ngại rằng, tuy nhiên, không thể không công bằng - trừ trên giả định câu hỏi-xin đó, ngoài luật pháp nhà nước, hợp tác trên quy mô này cũng dựa trên, và quy định, quy tắc đạo đức enjoining một mối quan tâm đặc biệt đối với các hộ khá là của đất nước và đồng bào. Dagger khẳng định rằng yêu đồng bào của chúng tôi có về chúng tôi "mở rộng để bao gồm" quan tâm như vậy, nhưng không cung cấp đối số trong hỗ trợ của phần mở rộng này. Một số triết gia tìm cách mặt đất nhiệm vụ yêu nước trong những hậu quả của nó tốt (xem các mục trên Hệ quả luận). Các nhiệm vụ đặc biệt quan tâm đối với sự thịnh vượng của đất nước và đồng bào của chúng tôi, cũng giống như các nhiệm vụ khác, phổ biến và đặc biệt, được chứng minh bằng kết quả tốt đẹp của nó được thông qua. Nhiệm vụ đặc biệt hòa giải cơ bản, nhiệm vụ phổ quát của chúng tôi và làm cho có thể xả hiệu quả nhất. Họ thiết lập một bộ phận lao động đạo đức, năng lực cần thiết vì chúng ta làm tốt được giới hạn bởi nguồn lực và hoàn cảnh của chúng tôi. Mỗi người trong chúng ta thường có thể được hỗ trợ nhiều hơn cho những người có một cách nào đó gần gũi với chúng ta hơn để những người không. Khi tham dự đầu tiên để "riêng của chúng tôi," chúng tôi đồng thời thúc đẩy lợi ích của nhân loại một cách tốt nhất có thể. Patriots sẽ thấy tài khoản này của tình yêu và lòng trung thành của người ngoài hành tinh đến đất nước của họ những gì họ cảm thấy lòng yêu nước là tất cả về. Nó trình bày các nhiệm vụ đặc biệt quan tâm đến phúc lợi của tổ quốc và đồng bào như một thiết bị để giao cho các cá nhân một số nhiệm vụ phổ quát. Nhiệm vụ yêu nước nợ lực đạo đức của nó đến sức mạnh tinh thần của những nhiệm vụ phổ quát. Nhưng nếu như vậy, sau đó, là một người ủng hộ sự hiểu biết về lòng yêu nước thừa nhận, "nó chỉ ra rằng" những người đồng hương của chúng ta "không phải là như vậy rất đặc biệt sau khi tất cả" (Goodin 1988, 679). Họ chỉ xảy ra được hưởng lợi từ những cách hiệu quả nhất để đưa vào thực hiện mối quan tâm của chúng tôi đối với con người nói chung. Các mối quan hệ đặc biệt giữa yêu nước và patria và đồng bào - các mối quan hệ của tình yêu và nhận dạng - đã bị giải thể. Ngoài ra còn có một cái nhìn của bổn phận yêu nước đó, ngược lại với các tài khoản consequentialist, không hòa tan, nhưng thay vì làm nổi bật mối quan hệ này. Đó là quan điểm của chủ nghĩa yêu nước là một nhiệm vụ kết hợp (xem các mục trên nghĩa vụ đặc biệt, phần 4). Nó được dựa trên sự hiểu biết về mối quan hệ đặc biệt như các nhiệm vụ liên quan đến bản chất có giá trị và các mối quan tâm đặc biệt cho hạnh phúc của những người chúng ta có liên quan đến. Nhiệm vụ như vậy không có nghĩa là tạo ra hay duy trì những mối quan hệ, mà là một phần và bưu kiện của họ, và chỉ có thể được hiểu, và cho là đúng, như vậy, chỉ là những mối quan hệ chỉ có thể được hiểu là liên quan đến các nhiệm vụ đặc biệt liên quan đến họ (trong khi liên quan nhiều người khác bên cạnh). Ví dụ, một người phủ nhận rằng cô có một nghĩa vụ quan tâm đặc biệt cho sức khỏe của bạn bè của cô cho thấy cô không còn cảm nhận và đối xử với người có liên quan như một người bạn, rằng (như xa như cô ấy có liên quan) của tình bạn là gone . Một người phủ nhận rằng con người nói chung có một nhiệm vụ đặc biệt quan tâm vì hạnh phúc của bạn bè của họ cho thấy rằng cô ấy không hiểu là những gì tình bạn. Andrew Mason đã cung cấp một đối số cho các nhiệm vụ đặc biệt quan tâm đến phúc lợi của đồng bào dựa trên các giá trị thể hiện trong mối quan hệ của chúng ta với đồng bào, mà các công dân thường. Bởi "công dân", ông không có nghĩa là tình trạng pháp lý đơn thuần, nhưng mất thuật ngữ trong một ý thức đạo đức, trong đó bao gồm vị trí tương đương. Quyền công dân trong nghĩa này là một mối quan hệ thực chất có giá trị, và các căn cứ nhất định nhiệm vụ đặc biệt đồng bào có với nhau. Bây giờ rõ ràng là công dân có giá trị cụ đáng kể; nhưng làm thế nào là nó có giá trị của riêng mình? Citizenship có giá trị nội tại vì trong đức hạnh của một công dân một người là thành viên của một cơ thể tập thể trong đó họ được hưởng vị thế bình đẳng với các thành viên khác của nó và do đó được cung cấp với sự công nhận. Cơ thể tập thể này thực hiện kiểm soát đáng kể về điều kiện của các thành viên về sự tồn tại (một mức độ kiểm soát mà không ai trong số các thành viên của nó sở hữu cá nhân). Nó cung cấp cho họ cơ hội để đóng góp vào môi trường văn hóa trong đó pháp luật và chính sách của nó được xác định, và cơ hội để tham gia trực tiếp và gián tiếp vào việc hình thành các chính sách pháp luật. (Mason 1997, 442)

























đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: