1 As a pianist, I was invited to perform with cellist Eugene Friesen a dịch - 1 As a pianist, I was invited to perform with cellist Eugene Friesen a Việt làm thế nào để nói

1 As a pianist, I was invited to pe

1 As a pianist, I was invited to perform with cellist Eugene Friesen at the International Cello Festival in Manchester, England. Every two years a group of the world’s greatest cellists and others devoted to that unassuming instrument – bow makers, collectors, historians – gather for a week of workshops, master classes, seminars, recitals and parties. Each evening, the 600 or so participants assemble for a concert.
2 The opening-night performance at the Royal Northern College of Music consisted of works for unaccompanied cello. There on the stage in the magnificent concert hall was a solitary chair. No piano, no music stand, no conductor’s podium. This was to be music in its purest, most intense form. The atmosphere was supercharged with anticipation and concentration. The world-famous cellist Yo-Yo Ma was one of the performances that April night in 1994, and there was a moving story behind the musical composition he would play.
3 On May 27, 1992, in Sarajevo, one of the few bakeries that sill had a supply of flour was making and distributing bread to the starving, war-shattered people. At 4 p.m. a long line stretched into the street. Suddenly, a mortar shell fell directly into the middle of the line, killing 22 people and splattering flesh, blood, bone and rubble.
4 Not far away lived a thirty-five-year-old musician named Vedran Smailovic. Before the war he had been a cellist with the Sarajevo Opera, a distinguished career to which he patiently longed to return. But when he saw the carnage from the massacre outside his window, he was pushed past his capacity to absorb and endure any more. Anguished, he resolved to do the thing he did best: make music. Public music, daring music, music on a battlefield.
5 For each of the next 22 days, at 4 p.m., Smailovic put on his full, formal concert attire, took up his cello and walked out of his apartment into the midst of the battle raging around him. Placing a plastic chair beside the crater that the shell had made, he played in memory of the dead Albinoni’s Adagio in G minor, one of the most mournful and haunting pieces in the classical repertoire. He played to the abandoned streets, smashed trucks and burning buildings, and to the terrified people who hid in the cellars while the bombs dropped and bullets flew. With masonry exploding around him, he made his unimaginably courageous stand for human dignity, for those lost to war, for civilization, for compassion and for peace. Though the shellings went on, he was never hurt.
6 After newspapers picked up the story of this extraordinary man, an English composer, David Wilde, was so moved that he, too, decided to make music. He wrote a composition for unaccompanied cello, “The cellist of Sarajevo,” into which he poured his feelings of outrage, love and brotherhood with Vedran Smailovic. It was “The Cellist of Sarajevo” that Yo-Yo Ma was to play that evening. Ma came out on stage, bowed to the audience and sat down quietly on the chair. The music began, stealing out into the hushed hall and creating a shadowy, empty universe, ominous and haunting. Slowly it grew into an agonized, screaming, slashing furor, gripping us all before subsiding at last into a hollow death rattle and, finally, back to silence.
7 When he had finished, Ma remained bent over his cello, his bow resting on the strings. No one in the hall moved or made a sound for a long time. It was as thought we had just witnessed that horrifying massacre ourselves. Finally, Ma looked out across the audience and stretched out his hand, beckoning someone to come to the stage. An indescribable electric shock swept over us as we realized who it was: Vedran Smailovic, the cellist of Sarajevo!
8 Smailovic rose from his seat and walked down the aisle as Ma left the stage to meet him. They flung their arms around each other in an exuberant embrace. Everyone in the hall erupted in a chaotic, emotional frenzy – clapping, shouting and cheering. And in the center of it all stood these two men, hugging and crying unashamedly: Yo-Yo Ma, a suave, elegant prince of classical music, flawless in appearance and performance; and Vedran Smailovic, dressed in a stained and tattered leather motorcycle suit. His wild, long hair and huge mustache framed a face that looked old beyond his years, soaked with tears and creased with pain. We were all stripped down to our starkest, deepest humanity at encountering this man who shook his cello in the face of bombs, death and ruin, defying them all. It was the sword of Joan of Arc – the mightiest weapon of all.
9 Back in Maine a week later, I saw one evening playing the piano for the residents of a local nursing home. I couldn’t help contrasting this concert with the splendors I had witnessed at the festival. Then I was struck by the profound similarities. With his music the cellist of Sarajevo had defied death and despair, and celebrated love and life. And here we were, a chorus of croaking voices accompanied by a shopworn piano, doing the same thing. There were no bombs and bullets, but there was real pain – dimming sight, crushing loneliness, all the scars we accumulate in our lives – and only cherished memories for comfort. Yet still we sang and clapped.
10 It was then that I realized that music is a gift we all share equally. Whether we create it or simply listen, it’s a gift that can soothe, inspire and unite us, often when we need it most – and expect it least.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
1 như là một nghệ sĩ dương cầm, tôi đã được mời để thực hiện với nghệ sĩ vĩ cầm Eugene Friesen tại Liên hoan quốc tế đại vĩ cầm ở Manchester, Anh. Mỗi hai năm một nhóm của cellists lớn nhất của thế giới và những người khác dành cho nhạc cụ khiêm tốn đó-các nhà sản xuất cung, thu gom, nhà sử học-tập hợp cho một tuần của hội thảo, các lớp học Thạc sĩ, hội thảo, recital và bên. Mỗi buổi tối, những người tham gia 600 hoặc hơn lắp ráp cho một buổi hòa nhạc.2 các hoạt động đêm khai mạc tại trường cao đẳng miền bắc Hoàng gia âm nhạc bao gồm các tác phẩm cho cello không hộ tống. Có trên sân khấu trong các buổi biểu diễn tuyệt vời hall là một ghế đơn độc. Piano không có, không có đứng âm nhạc, không có dây dẫn bục. Điều này đã là âm nhạc ở dạng tinh khiết nhất, cường độ cao nhất. Bầu không khí động với dự đoán và tập trung. Nghệ sĩ vĩ cầm nổi tiếng thế giới Yo-Yo Ma là một trong những màn trình diễn đêm đó tháng tư năm 1994, và đã có một câu chuyện di chuyển phía sau các thành phần âm nhạc ông muốn chơi.3 ngày 27 tháng 5 năm 1992, tại Sarajevo, một trong số ít Bakery sill rằng có một nguồn cung cấp bột được làm và phân phối các bánh mì để những người đói, tan vỡ chiến tranh. Lúc 04: 00 một đường dài kéo dài vào đường phố. Đột nhiên, một vỏ vữa rơi trực tiếp vào giữa dòng, giết chết 22 người và những xác thịt, máu, xương và đống đổ nát.4 không xa sống một nhạc sĩ ba mươi-năm-tuổi tên là Vedran Smailovic. Trước chiến tranh, ông đã là một nghệ sĩ vĩ cầm với nhà hát Opera Sarajevo, một nghề nghiệp phân biệt mà ông kiên nhẫn mong để trở về. Nhưng khi ông thấy cuộc tàn sát từ cuộc thảm sát bên ngoài cửa sổ của mình, ông đã được đẩy qua khả năng của mình để hấp thụ và chịu đựng nữa. Anguished, ông giải quyết để làm những điều ông đã làm tốt nhất: làm cho âm nhạc. Khu vực âm nhạc, âm nhạc, âm nhạc trên chiến trường táo bạo.5 cho mỗi người trong số 22 ngày hôm sau, lúc 4 giờ chiều, Smailovic đặt trên trang phục đầy đủ, chính thức buổi hòa nhạc của mình, chiếm đại vĩ cầm của mình và đi ra khỏi căn hộ của mình vào giữa trận chiến hoành hành xung quanh anh ta. Đặt một chiếc ghế nhựa bên cạnh miệng núi lửa vỏ đã thực hiện, anh chơi trong bộ nhớ của Albinoni chết Adagio Son thứ, một trong những phần bi ai và ám ảnh nhất trong tiết mục cổ điển. Ông chơi cho đường phố bị bỏ rơi, đập vỡ xe tải và đốt cháy tòa nhà, và để những người sợ trốn trong hầm trong khi thả bom và đạn bay. Với xây dựng bùng nổ xung quanh anh ta, ông thực hiện đứng unimaginably dũng cảm của mình cho nhân phẩm, cho những người bị mất chiến tranh, cho nền văn minh, cho lòng từ bi và hòa bình. Mặc dù các đi đã đi vào, ông đã không bao giờ bị thương.6 After newspapers picked up the story of this extraordinary man, an English composer, David Wilde, was so moved that he, too, decided to make music. He wrote a composition for unaccompanied cello, “The cellist of Sarajevo,” into which he poured his feelings of outrage, love and brotherhood with Vedran Smailovic. It was “The Cellist of Sarajevo” that Yo-Yo Ma was to play that evening. Ma came out on stage, bowed to the audience and sat down quietly on the chair. The music began, stealing out into the hushed hall and creating a shadowy, empty universe, ominous and haunting. Slowly it grew into an agonized, screaming, slashing furor, gripping us all before subsiding at last into a hollow death rattle and, finally, back to silence.7 When he had finished, Ma remained bent over his cello, his bow resting on the strings. No one in the hall moved or made a sound for a long time. It was as thought we had just witnessed that horrifying massacre ourselves. Finally, Ma looked out across the audience and stretched out his hand, beckoning someone to come to the stage. An indescribable electric shock swept over us as we realized who it was: Vedran Smailovic, the cellist of Sarajevo!8 Smailovic rose from his seat and walked down the aisle as Ma left the stage to meet him. They flung their arms around each other in an exuberant embrace. Everyone in the hall erupted in a chaotic, emotional frenzy – clapping, shouting and cheering. And in the center of it all stood these two men, hugging and crying unashamedly: Yo-Yo Ma, a suave, elegant prince of classical music, flawless in appearance and performance; and Vedran Smailovic, dressed in a stained and tattered leather motorcycle suit. His wild, long hair and huge mustache framed a face that looked old beyond his years, soaked with tears and creased with pain. We were all stripped down to our starkest, deepest humanity at encountering this man who shook his cello in the face of bombs, death and ruin, defying them all. It was the sword of Joan of Arc – the mightiest weapon of all.9 Back in Maine a week later, I saw one evening playing the piano for the residents of a local nursing home. I couldn’t help contrasting this concert with the splendors I had witnessed at the festival. Then I was struck by the profound similarities. With his music the cellist of Sarajevo had defied death and despair, and celebrated love and life. And here we were, a chorus of croaking voices accompanied by a shopworn piano, doing the same thing. There were no bombs and bullets, but there was real pain – dimming sight, crushing loneliness, all the scars we accumulate in our lives – and only cherished memories for comfort. Yet still we sang and clapped.10 It was then that I realized that music is a gift we all share equally. Whether we create it or simply listen, it’s a gift that can soothe, inspire and unite us, often when we need it most – and expect it least.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
1 Là một nghệ sĩ dương cầm, tôi được mời biểu diễn với nghệ sĩ cello Eugene Friesen tại Liên hoan Cello quốc tế tại Manchester, Anh. Cứ hai năm một nhóm các cellists của thế giới lớn nhất và những người khác dành cho rằng cụ khiêm tốn - các nhà sản xuất cung, thu gom, các nhà sử học - thu thập cho một tuần hội thảo, lớp học thạc sĩ, hội thảo, trình diễn nhạc và các bên. Mỗi buổi tối, 600 hoặc hơn tham gia lắp ráp cho một buổi hòa nhạc.
2 Việc thực hiện trong đêm khai mạc tại Royal Northern College of Music gồm các tác phẩm cho cello người đi kèm. Có trên sân khấu trong các phòng hòa nhạc tuyệt vời là một chiếc ghế đơn độc. Không có đàn piano, không đứng âm nhạc, không có bục giảng của dây dẫn. Đây là là âm nhạc ở dạng tinh khiết, cường độ cao nhất của nó. Bầu không khí tăng áp với dự đoán và tập trung. Nổi tiếng thế giới nghệ sĩ cello Yo-Yo Ma là một trong những màn trình diễn mà April đêm vào năm 1994, và đã có một câu chuyện cảm động đằng sau các tác phẩm âm nhạc, ông sẽ chơi.
3 On May 27, 1992, tại Sarajevo, một trong số ít các tiệm bánh mà sill có một nguồn cung cấp bột đã được thực hiện và phân phối bánh mì đến chết đói, người chiến-tan vỡ. Tại 4:00 một đường dài kéo dài thành đường phố. Đột nhiên, một đạn cối rơi trực tiếp vào giữa dòng, làm chết 22 người và đổ ra thịt, máu, xương và các đống đổ nát.
4 không xa sống một nhạc sĩ ba mươi lăm tuổi tên là Vedran Smailovic. Trước chiến tranh, ông đã là một nghệ sĩ cello với Sarajevo Opera, một sự nghiệp xuất sắc mà ông kiên nhẫn mong mỏi được trở về. Nhưng khi nhìn thấy các cuộc tàn sát từ vụ thảm sát bên ngoài cửa sổ của mình, ông đã được đẩy qua năng lực của mình để hấp thụ và chịu đựng được nữa. Đau khổ, ông quyết tâm phải làm những điều mà ông đã làm tốt nhất: làm cho âm nhạc. Nhạc công, nhạc táo bạo, âm nhạc trên một chiến trường.
5 Đối với mỗi 22 ngày tiếp theo, vào lúc 4 giờ chiều, Smailovic đưa vào đầy đủ, chính thức trang phục buổi hòa nhạc của mình, đã lên cello của mình và bước ra khỏi căn hộ của mình vào giữa chiến trận hoành hành quanh ông. Đặt một chiếc ghế nhựa bên cạnh miệng núi lửa mà vỏ đã được thực hiện, ông đã đóng trong bộ nhớ của Adagio của Albinoni chết trong G nhỏ, một trong những phần thê lương nhất và đầy ám ảnh trong âm nhạc cổ điển. Ông chơi để các đường phố bị bỏ rơi, đập phá xe tải và các tòa nhà đang cháy, và cho người dân sợ hãi người trốn trong hầm rượu trong khi bom rơi đạn bay. Với nề nổ quanh mình, ông đã đứng mức tưởng tượng can đảm của ngài đối với phẩm giá con người, cho những người thua cuộc chiến, văn minh, vì từ bi và hòa bình. Mặc dù shellings đi vào, ông không bao giờ làm tổn thương.
6 Sau khi báo nhặt những câu chuyện của người đàn ông này bất thường, một nhà soạn nhạc Anh, David Wilde, đã xúc động đến nỗi ông cũng quyết định làm cho âm nhạc. Ông đã viết một phần cho cello người đi kèm, "Các nghệ sĩ cello của Sarajevo," vào đó ông đổ cảm xúc của mình phẫn nộ, tình yêu và tình huynh đệ với Vedran Smailovic. Đó là "The Cellist của Sarajevo" mà Yo-Yo Ma đã chơi tối hôm đó. Ma xuất hiện trên sân khấu, cúi chào khán giả và ngồi xuống lặng lẽ trên ghế. Âm nhạc bắt đầu, ăn cắp ra vào hội trường nín lặng và tạo ra một vũ trụ trống rỗng trong bóng tối, đáng ngại và ám ảnh. Dần dần nó phát triển thành một đau đớn, la hét, chém giận dữ, nắm chặt tất cả chúng ta trước khi lún cuối cùng vào cái lúc lắc cái chết rỗng và, cuối cùng, trở lại im lặng.
7 Khi đã hoàn thành, Ma vẫn cúi xuống cello của mình, cung của mình nghỉ ngơi trên dây. Không ai trong hội trường di chuyển hoặc làm một âm thanh trong một thời gian dài. Đó là suy nghĩ như chúng ta vừa chứng kiến vụ thảm sát kinh hoàng rằng mình. Cuối cùng, Ma nhìn ra khắp các khán giả và giơ tay ra, vẫy tay ​​gọi ai đó để đi đến sân khấu. Một cú sốc điện không thể miêu tả lướt qua chúng tôi như chúng tôi nhận ra đó là ai: Vedran Smailovic, các nghệ sĩ cello của Sarajevo
8 Smailovic tăng từ chỗ ngồi của mình và đi xuống lối đi như Ma rời sân khấu để gặp anh. Họ ném tay ôm nhau trong vòng tay hân hoan. Tất cả mọi người trong hội trường đã nổ ra trong một hỗn loạn, điên cuồng cảm xúc - vỗ tay, la hét và cổ vũ. Và trong tâm của tất cả đứng hai người đàn ông, ôm và khóc không xấu hổ: Yo-Yo Ma, một tinh tế, thanh lịch của hoàng tử nhạc cổ điển, hoàn mỹ trong hình và hiệu suất; và Vedran Smailovic, mặc một bộ đồ da xe gắn máy màu và rách. Hoang dã của mình, mái tóc dài và ria mép rất lớn đóng khung một khuôn mặt trông già hơn tuổi của mình, ngâm với nước mắt và nếp nhăn với cơn đau. Tất cả chúng tôi cởi hết starkest của chúng tôi, nhân loại sâu nhất tại gặp phải người đàn ông này đã lắc cello của mình khi đối mặt với bom, cái chết và sự hủy hoại, bất chấp tất cả. Đó là thanh gươm của Joan of Arc -. Vũ khí mạnh nhất của tất cả
9 Trở lại trong Maine một tuần sau đó, tôi thấy một buổi tối chơi đàn piano cho các cư dân của một nhà dưỡng lão địa phương. Tôi không thể không phản concert này với sự tráng lệ tôi đã chứng kiến tại lễ hội. Sau đó, tôi bị ấn tượng bởi sự tương đồng sâu sắc. Với âm nhạc của mình với nghệ sĩ cello của Sarajevo đã bất chấp cái chết và tuyệt vọng, và tình yêu nổi tiếng và cuộc sống. Và ở đây chúng tôi là, một điệp khúc của Croaking giọng nói kèm theo một cây đàn piano shopworn, làm điều tương tự. Không có bom đạn, nhưng có nỗi đau thực sự - mờ mắt, nghiền cô đơn, tất cả các vết sẹo, chúng tôi tích lũy trong cuộc sống của chúng ta - và chỉ ấp ủ những kỷ niệm cho thoải mái. Tuy nhiên, chúng tôi vẫn hát và vỗ tay.
10 Đó là lúc tôi nhận ra rằng âm nhạc là một món quà tất cả chúng ta chia đều. Cho dù chúng ta tạo ra nó hoặc đơn giản là lắng nghe, đó là một món quà mà có thể làm dịu, truyền cảm hứng và đoàn kết chúng ta, thường khi chúng ta cần nó nhất - và mong đợi nó nhất.
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: