I'll be back in a few months. Six, at most. If the King is back earlie dịch - I'll be back in a few months. Six, at most. If the King is back earlie Việt làm thế nào để nói

I'll be back in a few months. Six,

I'll be back in a few months. Six, at most. If the King is back earlier than due, tell him not to worry," he informs the secretary of state, before leaving with enough coins to cover a mere two weeks of living expenses. He'll just
have to find work.
The King, Akashi Seijuurou's father, is on a trip in another country for economic negotiations, and so for the first time in Seijuurou's life he departs the palace grounds for non­diplomatic purposes. However, the only existing
reason that his disappearance would most certainly distress the King is that Seijuurou is the only heir to the throne, the only Prince of their bloodline; it'd be problematic for the Crown Prince to simply vanish.
The palace staff whom Seijuurou passes on his way bow respectfully, but he feels their trailing gazes on his back, draped in a ratty cloak that Seijuurou had scrounged for the previous day in the storage rooms.
How troublesome indeed, he thinks. The sky is a sheet of grey overhead, sooty with storm clouds, dulls the rolling hills of the kingdom with anticipation of thunder and a drenched hide and seek. He pulls up his hood, and sighs.
.
.
.
The days often wrap hollowly around perfunctory routines, and Seijuurou swallows it willingly with an acceptance that is neither eager nor reluctant. It's like an argument, he supposes ­ but it's one in which no side wins.
Slumber is a certain reprieve, consolation lying solely in its ability to craft a dreamless realm a distance from the conscious world, cradling him in its oblivion, the distance effortlessly crossed on some nights and near
impossible on others.
Seijuurou is tired some days, and those days, his thoughts are in disarray and his heart aches for change; other days are more bearable, drifting easily through each task like being swept along with the current of a slow river.
This is not to say that freedom was never longed for, sweetly indulgent in the wind slipping past his lips and through his nose and into his lungs as he walks through the marketplace, bustling with fishermen and farmers and
bakers setting up their stands ­ and it is not as though Seijuurou had never held these thoughts close to his heart. It was simply never a priority, and it was never intended to be.
And somehow, in the midst of throngs of people pushing in from all sides, bargaining and shouting for cabbage, floundering cods, apples fresh from the orchard, Seijuurou has never felt more alone.

11.460.000đ
Browse Just In Community Forum Betas Story Search
Anime/Manga (/anime/)  Kuroko no Basuke/黒子のバスケ (/anime/Kuroko­no­Basuke­%E9%BB%92%E5%AD%90%E3%81%AE%E3%83%90%E3%82%B9%E3%82%B1/)
 +  ­    
.
.
.
A few days prior, in the midst of practicing violin, Seijuurou's heart had broken. A whisk of piercing pain had shot through his chest, his lungs and throat tightening until he sealed it away in the darker cavities of his mind,
where it then resided with only faint throbs alongside all the past pains.
He'd waited a while, before dragging his bow lightly across a string once, and frowning. It did not feel quite right. It no longer hurt, but whereas the pain had left little residue, it had also consumed other things. He placed down
the violin and the bow, the fine hairs of the bow sprinkling specks of rosin on the table.
Seijuurou pulled out the locket in which he kept his heart, and flicked the lid open to examine it. Hearts have very strange properties; it varies from person to person, but generally, hearts tend to be soft, although both tenacious
and fragile as well ­ easily malleable if their owners so choose. But his had been gradually and steadily hardening, and at that moment, it had noticeable fissures running lines down and around.
Seijuurou still does not know what it was that had happened. He treads mindfully and cautiously guards his heart with prudence.
There are people that he has heard of who wear their hearts out on their sleeves, as if with no forethoughts to the heart's vulnerability, the notion of which escapes him. Granted, the heart is not absolutely necessary for survival,
but it is a must for one to live. And sometimes, those who do not live, do not survive. Seijuurou would know.
The following morning, he had woken and prepared for his history class in the palace libraries. It is one of his favourite places, with its ceiling­high shelves and spines holding together time that stood and will forever stand still,
but it is one of his least favourite classes. Humans have a habit of repeating the same mistakes, his instructor told him, countless times, so we must learn from the past in order to prevent this repetition. Seijuurou is ­ was ­ sure,
however, that he does not make mistakes. There is no place for blunders.
Seijuurou splashed water onto his face, stifling a sigh. When he looked up, staring into the mirror, however, his reflection blinked back at him with an iris that glinted unfamiliar gold.
Seijuurou sighed, and closed his eyes.
Must be the broken heart.
.
.
.
"Excuse me," Seijuurou says to a pink­haired lady with a basket full of vegetables in her arms. "Do you know anyone who might be capable of fixing a broken heart? You see, it is a great inconvenience to me to have my heart in
such a state."
"The doctor might have a cure for you. His office is right around the corner up ahead. Doctor Midorima is very relied upon in these areas," the woman says. She then tilts her head to the side with a look containing an extensive
amount of sympathy and something else that Seijuurou dislikes immediately. "But my, a broken heart. I heard it's hard to heal."
Seijuurou thanks her before he can dwell on what exactly it was in her expression that made it all that more painful, and goes about on his way.
He finds the doctor's office down the block, and pushes open the heavy oak door to enter. The cheerful young man at receptions informs Seijuurou that Dr. Midorima is busy at the moment, but oh, please take a seat because he
should be out in a moment. They make small talk as Seijuurou waits, light­hearted and pointless.
"So what's your name?" the man, Takao, asks. "I haven't seen you around these parts before. We'll have to make a new file for your medical records."
"I'm Seijuurou, a mere traveler," Seijuurou replies, smoothly as to not stir any amount of suspicion. "I will not be staying long. There will be no need."
One of the doors in the corridor adjoined with the waiting room swings open, and a woman walks out holding a boy's hand. A man trails behind, looking tired as the two exit the office.
"Ah, there he is," Takao says, with an undertone of amusement. "You have a new patient, doctor."
Midorima fixes his collar before extending a hand. "Dr. Midorima, nice to meet you."
"Seijuurou, glad to make your acquaintance," he returns, and shakes his hand.
Midorima leads him to one of the rooms in the back, and turns. "What seems to be the problem?"
"It seems that my heart is broken," Seijuurou says, reaching into his pocket and pulling out the locket protecting his heart for Midorima to examine. "I am not sure of the cause."
Midorima touches the heart with one of his bandaged fingertips tentatively, as if it is fragile china and he is afraid to shatter it.
"What do you think of it?" Seijuurou asks, and it is met with momentary silence.
"What I'm thinking is that there are two options. The first is that we insert fillers," Midorima says finally, decisively, leaning back and adjusting his glasses. "The drawback is that you will have to learn how to live with a heart
that will, essentially, be forever broken. The second is to wait for it to heal on its own. I'm sure that the issues with the latter is clear to you."
It is a bit frustrating. Seijuurou has already considered all potential paths in his head and has already seen the results that they lead to, knows well that what he soughts is what is lies at the very end, and it will make no
difference to him the type of road he will have to travel to reach it. "Filling a void with a replacement isn't a very efficient way to go about it in the long run, is it doctor?" he says.
"It isn't," Midorima acquiesces stiffly. "But I hope I made it clear that when I said 'wait', I did not mean for you to stagnate."
"I understand that perfectly well," Seijuurou reassures him. That, however, doesn't solve Seijuurou's question.
He finds an inn, afterwards, to stay at. Perhaps it is one of those questions that no one else can answer but yourself.
(It is only later that evening, on that bridge where abstraction meets reality, that he thinks again of the look the woman had given him, and recalls that there had been a certain heartfelt tenderness in it, like that of a mother
gazing at her child.)
.
.
.
It is not an individualistic process, yet in another sense, it is. Trying to mend his heart on his own will not suffice, he knows. It's a mistake that people in his life has repeatedly made, and he himself had made. But while he has
made a mistake and there is no changing the past, he does not condone its recurrence, so he sets out early the next day. An old man he comes across sweeping the streets recommends Aomine Daiki, the blacksmith.
"That boy, he's fixed hearts before," he tells Seijuurou. "He's very competent in what he does."
It is a strange bit of knowledge to learn that blacksmiths deal with hearts, but indeed, Aomine handles Seijuurou's heart like it is ingrained into his muscle memory, thumb running over its glassy planes, marked with deep
crevices. A blue­haired boy watches from Aomine's side with an unwavering gaze that periodically flickers to meet Seijuurou's eyes.
Aomine's brows furrow. "Huh."
"I hear you are a skilled blacksmith," Seijuurou tells him.
"I guess," he shrugs, still studying Seijuurou's heart with a tinge of the fascination and vexation of an alchemist that has just discovered a new element. "Well, eh. I'm so­so."
"I beg to differ," the nameless boy counters, surprisingly fierce. "Aomine­kun is the best in the city. Kingdom, pr
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Tôi sẽ trở lại trong một vài tháng. Sáu, tối đa. Nếu nhà vua là trở lại sớm hơn do, cho biết ông không phải lo lắng,"ông thông báo cho các thư ký của nhà nước, trước khi lên đường với đủ tiền để trang trải chỉ hai tuần của chi phí sinh hoạt. Ông sẽ chỉphải tìm việc làm.Vua, Akashi Seijuurou cha, là trên một chuyến đi ở các quốc gia khác cho cuộc đàm phán kinh tế, và vì vậy cho lần đầu tiên trong cuộc sống của Seijuurou ông khởi hành các căn cứ cung điện cho nondiplomatic mục đích. Tuy nhiên, hiện tại chỉlý do rằng sự biến mất của ông sẽ chắc chắn nhất cứu vua là Seijuurou là người thừa kế duy nhất lên ngôi, Hoàng tử duy nhất của dòng máu; nó sẽ là vấn đề cho Thái tử chỉ đơn giản là biến mất.Các nhân viên palace người mà Seijuurou đã vượt qua trên đường cúi trân trọng, nhưng ông cảm thấy của gazes dấu trên lưng, draped trong một áo choàng ratty Seijuurou có scrounged cho ngày hôm trước trong phòng lưu trữ.Làm thế nào khó chịu thực sự, ông nghĩ rằng. Bầu trời là một tờ màu xám trên cao, đen như lọ nồi với đám mây bão, dulls các ngọn đồi của Vương Quốc với dự đoán của sấm sét và drenched ẩn và tìm kiếm. Ông kéo lên mui xe của mình, và thở dài....Những ngày thường quấn hollowly xung quanh làm cho có lệ thói quen, và Seijuurou nuốt nó sẵn sàng với một sự chấp nhận là không mong muốn, cũng không miễn cưỡng. Nó là giống như một cuộc tranh cãi, ông giả nhưng nó là một trong những thắng phụ không có.Ngu ngon là một reprieve nhất định, khích nằm chỉ duy nhất trong khả năng thủ công một lĩnh vực giấc một khoảng cách từ ý thức trên thế giới, cradling anh ta vào lãng quên của nó, khoảng cách dễ dàng vượt qua trên một số đêm và gầnkhông thể vào người khác.Seijuurou mệt mỏi một số ngày, và những ngày này, suy nghĩ của mình là như rối loạn và đau tim của ông cho sự thay đổi; những ngày khác hơn bearable, trôi một cách dễ dàng thông qua mỗi công việc như đang được quét cùng với hiện tại của một con sông chậm.Điều này là không phải để nói rằng tự do là không bao giờ mong cho, ngọt ngào thư giãn trong gió trượt qua đôi môi của mình và thông qua mũi của mình và vào phổi của ông khi ông đi qua trên thị trường, nhộn nhịp với các nông dân và ngư dân vàbánh thiết lập là viết tắt của họ và nó là không phải là mặc dù Seijuurou không bao giờ đã tổ chức những ý nghĩ này gần gũi với trái tim của mình. Nó đã là chỉ đơn giản là không bao giờ là một ưu tiên, và nó không bao giờ được dự định.Và bằng cách nào đó, ở giữa đám đông người đẩy trong từ tất cả các bên, mặc cả và reo hò cho cải bắp, floundering cods, táo tươi từ vườn cây, Seijuurou đã không bao giờ cảm thấy hơn một mình.11.460.000ĐTrình duyệt chỉ trong cộng đồng diễn đàn Betas câu chuyện tìmAnime/Manga (/anime/)  Kuroko không Basuke/黒子のバスケ (/ anime/KurokonoBasuke%E9%BB%92%E5%AD%90%E3%81%AE%E3%83%90%E3%82%B9%E3%82%B1/) +     ...Một vài ngày trước khi, ở giữa thực hành violon, trái tim của Seijuurou đã hỏng. Một whisk xuyên đau đã bắn qua ngực, phổi và thắt chặt cho đến khi ông niêm phong nó đi vào sâu răng sẫm màu hơn của tâm trí của mình, cổ họng của ôngnơi nó sau đó định cư với chỉ mờ nhạt throbs cùng với tất cả các cơn đau trong quá khứ.Ông đã chờ một thời gian, trước khi kéo cung của mình nhẹ trên một chuỗi một lần, và frowning. Nó không cảm thấy khá đúng. Nó không còn làm tổn thương, nhưng trong khi cơn đau đã để lại dư lượng ít, nó cũng đã tiêu thụ những thứ khác. Ông đặt xuốngviolin và trước mũi, lông mũi sprinkling specks của rosin trên bàn, Mỹ.Seijuurou rút ra cái mề đay trong đó ông giữ trái tim của mình, và flicked mở nắp để kiểm tra nó. Trái tim có tính chất rất lạ; nó khác nhau từ người này sang người, nhưng nói chung, trái tim có xu hướng được mềm mại, mặc dù cả hai ngoan cườngvà dễ vỡ như cũng dễ dàng tánh dể sai khiến nếu chủ sở hữu của họ lựa chọn. Nhưng ông đã dần dần và đều đặn cứng, và tại thời điểm đó, nó có những vết nứt đáng chú ý chạy dòng và xung quanh thành phố.Seijuurou vẫn không biết nó là cái gì đó đã xảy ra. Ông treads chánh và thận trọng bảo vệ trái tim của mình với sự khôn ngoan.Có những người mà ông đã nghe nói của người mang trái tim của họ ra trên tay áo của mình, như thể với không forethoughts để dễ bị tổn thương của Trung tâm, các khái niệm trong đó thoát khỏi anh ta. Cấp, Trung tâm là không hoàn toàn cần thiết cho sự sống còn,nhưng nó là một phải cho một sống. Và đôi khi, những người không sống, không tồn tại. Seijuurou sẽ biết.Sáng hôm sau, ông đã đánh thức và chuẩn bị cho lớp học lịch sử của mình trong các thư viện palace. Nó là một trong của mình nơi yêu thích, với các kệ ceilinghigh và gai giữ cùng thời gian mà đứng và sẽ mãi mãi đứng yên,nhưng nó là một trong các lớp học ít nhất là yêu thích của mình. Con người có thói quen lặp đi lặp lại cùng một sai lầm, hướng dẫn của ông nói với ông, vô số lần, do đó, chúng ta phải học hỏi từ quá khứ để ngăn chặn sự lặp lại này. Seijuurou là chắc chắn,Tuy nhiên, rằng ông không làm cho những sai lầm. Có là không có chỗ cho sai lầm ngớ ngẩn.Seijuurou bắn rơi nước vào khuôn mặt của mình, stifling một sigh. Khi ông nhìn lên, nhìn chằm chằm vào gương, Tuy nhiên, sự phản ánh của mình blinked trở lại lúc anh ta với một iris glinted vàng không quen thuộc.Seijuurou thở dài, và nhắm mắt.Phải là trái tim tan vỡ...."Xin lỗi," Seijuurou nói với một người phụ nữ pinkhaired với một giỏ đầy đủ các loại rau trong cánh tay của cô. "Làm bạn biết bất cứ ai có khả năng sửa chữa một trái tim tan vỡ? Bạn thấy, nó là một sự bất tiện tuyệt vời với tôi để có trái tim của tôinhư một nhà nước.""Các bác sĩ có thể có một chữa bệnh cho bạn. Văn phòng của ông là quyền quanh góc lên phía trước. Bác sĩ Midorima là rất relied khi trong các khu vực này,"người phụ nữ nói. Cô sau đó nghiêng đầu sang một bên với một cái nhìn có một mở rộngsố tiền của sự thông cảm và một cái gì đó khác Seijuurou không thích ngay lập tức. "Nhưng của tôi, một trái tim tan vỡ. Tôi nghe nó là khó có thể chữa lành."Seijuurou đã cảm ơn cô trước khi ông có thể ngự trên chính xác nó là cái gì trong các biểu hiện của cô đã làm cho nó tất cả những gì nhiều đau đớn, và đi trên con đường của mình.Ông tìm văn phòng của bác sĩ xuống các khối, và đẩy mở cửa gỗ sồi nặng để nhập. Người đàn ông trẻ vui vẻ tại tiếp tân thông báo Seijuurou tiến sĩ Midorima là bận rộn lúc này, nhưng oh, xin vui lòng mất một chỗ ngồi vì ôngnên hiểu trong một thời điểm. Họ làm chuyện nhỏ như Seijuurou chờ đợi, lighthearted và vô nghĩa."Vì vậy những gì là tên của bạn?", người đàn ông, Takao, yêu cầu. "Tôi đã không nhìn thấy bạn xung quanh các bộ phận trước khi. Chúng tôi sẽ có để làm cho một tập tin mới cho hồ sơ y tế của bạn.""I 'm Seijuurou, một khách du lịch chỉ," Seijuurou trả lời, thuận lợi như không khuấy bất kỳ số nghi ngờ. "Tôi sẽ không được ở lâu dài. Sẽ có không cần."Một trong những cánh cửa ở hành lang adjoined với phòng chờ đu mở, và một người phụ nữ đi bộ ra đang nắm giữ bàn tay của một cậu bé. Một người đàn ông con đường mòn phía sau, tìm mệt mỏi là lối ra hai văn phòng."Ah, có ông là," Takao nói, với một undertone công viên giải trí. "Bạn có một bệnh nhân mới, bác sĩ."Midorima sửa chữa cổ áo của mình trước khi mở rộng một bàn tay. "Tiến sĩ Midorima, rất vui được gặp bạn.""Seijuurou, vui để làm cho người quen của bạn," ông trở về, và lắc tay của mình.Midorima dẫn anh ta đến một trong các phòng ở phía sau, và biến. "Những gì có vẻ là vấn đề?""Có vẻ như rằng trái tim của tôi là bị hỏng," Seijuurou nói, đạt thành túi của mình và rút ra khỏi cái mề đay bảo vệ trái tim của mình cho Midorima để kiểm tra. "Tôi không chắc chắn của nguyên nhân."Midorima chạm đến Trung tâm với một trong của mình trong tầm tay bandaged không chắc chắn, như thể nó là dễ vỡ Trung Quốc và ông là sợ để phá vỡ nó."Bạn nghĩ gì về nó?" Seijuurou yêu cầu, và nó được đáp ứng với sự im lặng tạm thời."Những gì tôi nghĩ là có hai lựa chọn. Đầu tiên là chúng tôi chèn chất độn,"Midorima nói cuối cùng, quyết định, nghiêng trở lại và điều chỉnh kính của mình. "Nhược điểm là bạn sẽ cần phải tìm hiểu làm thế nào để sống với một trái timmà sẽ, về cơ bản, được mãi mãi bị hỏng. Thứ hai là để chờ cho nó để chữa lành ngày của riêng mình. Tôi chắc chắn rằng các vấn đề với sau này là rõ ràng cho bạn."Nó là một chút bực bội. Seijuurou đã coi là tất cả các đường dẫn tiềm năng trong đầu của mình và đã nhìn thấy những kết quả mà họ dẫn đến, biết rõ rằng những gì ông soughts là những gì là nằm ở cuối, và nó sẽ làm cho không cósự khác biệt cho anh ta loại đường ông sẽ phải đi lại để đạt được nó. "Làm đầy một khoảng trống với một thay thế không phải là một cách rất hiệu quả để đi về nó trong thời gian dài, nó là bác sĩ?", ông nói."Nó không phải là," Midorima ưng stiffly. "Nhưng tôi hy vọng tôi đã làm cho nó rõ ràng rằng khi tôi nói rằng 'chờ đợi', tôi đã không có nghĩa là cho bạn stagnate.""Tôi hiểu rằng hoàn toàn tốt," Seijuurou yên tâm anh ta. Đó, Tuy nhiên, không giải quyết câu hỏi của Seijuurou.Ông thấy một quán trọ, sau đó, nghỉ tại khách sạn. Có lẽ nó là một trong những câu hỏi mà không ai khác có thể trả lời nhưng bản thân.(Nó là chỉ sau đó rằng buổi tối, trên cầu nơi trừu tượng đáp ứng thực tế, mà ông nghĩ rằng một lần nữa của nhìn người phụ nữ đã cho anh ta, và nhớ lại rằng đã có một đau chân thành nhất định trong đó, như là một người mẹnhìn tại đứa con của mình.)...Nó không phải là một quá trình cá nhân, nhưng trong ý nghĩa một, nó là. Cố gắng để mend trái tim của ông ngày của riêng mình sẽ không đủ, ông biết. Đó là một sai lầm mà mọi người trong cuộc sống của ông đã thực hiện nhiều lần, và ông đã tự mình đã thực hiện. Nhưng trong khi ông đãthực hiện một sai lầm và có là không có thay đổi quá khứ, ông không tha tái phát của nó, do đó, ông đặt ra sớm ngày hôm sau. Một ông già, ông đi qua sâu rộng các đường phố khuyến cáo Aomine Daiki, thợ rèn."Thằng bé, ông đã cố định các trái tim trước," ông nói với Seijuurou. "Ông là rất có thẩm quyền trong những gì ông nào."Nó là một chút lạ của kiến thức để tìm hiểu rằng blacksmiths đối phó với trái tim, nhưng thực sự, Aomine xử lý trung tâm của Seijuurou như nó ăn sâu vào bộ nhớ cơ bắp của mình, ngón tay cái chạy trên các máy bay như thủy tinh, được đánh dấu với sâuđường nứt. Một cậu bé bluehaired đồng hồ từ Aomine của bên với một cái nhìn vững chắc theo định kỳ flickers để đáp ứng Seijuurou của mắt.Lông mày của Aomine xoi đường. "Huh.""Tôi nghe thấy bạn là một thợ rèn có tay nghề cao," Seijuurou nói với anh ta."Tôi đoán," ông shrugs, vẫn còn nghiên cứu của Seijuurou Trung tâm với một pha của những niềm đam mê và bực của một alchemist đã chỉ phát hiện ra một nguyên tố mới. "Vâng, eh. I 'm soso.""Tôi cầu xin khác biệt," đồng hồ không tên cậu bé đáng ngạc nhiên khốc liệt. "Aominekun là tốt nhất trong thành phố. Vương Quốc, quan hệ công chúng
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Tôi sẽ trở lại trong một vài tháng. Sáu, nhiều nhất. Nếu nhà vua đã trở lại sớm hơn do, nói cho anh ta không phải lo lắng ", ông thông báo cho thư ký của nhà nước, trước khi rời với đủ tiền để trang trải một chỉ hai tuần của chi phí sinh hoạt. Ông sẽ chỉ
phải tìm được việc làm.
The King, cha Akashi Seijuurou, là trên một chuyến đi trong nước khác đàm phán kinh tế, và như vậy lần đầu tiên trong đời Seijuurou của ông rời các căn cứ cung điện cho mục đích nondiplomatic. Tuy nhiên, hiện tại chỉ có
lý do đó sự biến mất của ông sẽ chắc chắn gây căng thẳng cho vua là Seijuurou là người thừa kế duy nhất để lên ngôi, các chỉ Prince of dòng máu của họ, nó sẽ là vấn đề đối với Thái tử chỉ đơn giản là biến mất.
Các nhân viên cung điện mà Seijuurou đi trên con đường của mình cúi đầu kính cẩn, nhưng anh cảm thấy trailing họ nhìn chằm chằm vào lưng , bọc trong một chiếc áo choàng hay giận mà Seijuurou đã scrounged cho ngày trước đó trong các phòng lưu trữ.
Làm thế nào phiền hà thực sự, anh ấy nghĩ. Bầu trời là một tờ overhead màu xám, đen đủi với những đám mây bão, dulls những ngọn đồi nhấp nhô của vương quốc với dự đoán của sấm sét và một ẩn ướt đẫm và tìm kiếm. Anh ấy mở mui xe của mình, và những tiếng thở dài.... Những ngày thường quấn quanh hollowly thói quen làm cho có lệ, và Seijuurou nuốt nó sẵn sàng với một sự chấp nhận rằng không phải là mong muốn và cũng không miễn cưỡng. Nó giống như một đối số, ông giả nhưng nó là một trong đó không có bên thắng. Slumber là một ân xá nào đó, sự an ủi nói dối duy nhất trong khả năng của mình để vạch ra một cõi mộng mị một cách từ thế giới ý thức, ôm anh trong quên lãng nó, khoảng cách dễ dàng đi qua trên một số đêm và gần. không thể cho người khác Seijuurou là mệt mỏi một ngày, và những ngày đó, suy nghĩ của mình đang ở trong tình trạng hỗn loạn và trái tim anh xót xa cho sự thay đổi; ngày khác đang chịu đựng nhiều hơn, trôi một cách dễ dàng thông qua từng nhiệm vụ như bị cuốn cùng với hiện tại của một dòng sông chậm. Đây không phải là để nói rằng tự do không bao giờ mong mỏi, ngọt ngào bê tha trong gió trượt qua đôi môi của mình và thông qua mũi và vào phổi của ông khi ông đi qua trên thị trường, nhộn nhịp với các ngư dân và nông dân và thợ làm bánh lập của họ Bàn và nó không phải là mặc dù Seijuurou chưa bao giờ nắm những suy nghĩ gần với trái tim của mình. Nó chỉ đơn giản là không bao giờ là một ưu tiên, và nó không bao giờ được dự định được. Và bằng cách nào đó, ở giữa đám đông của người dân đẩy từ tất cả các bên, thương lượng và gào lên cho cải bắp, lúng túng cods, táo tươi từ vườn cây ăn quả, Seijuurou đã bao giờ cảm thấy hơn một mình.  11.460.000đ Duyệt Just In Community Forum Betas Câu chuyện Search Anime / Manga (/ anime /)  Kuroko không Basuke /黒子のバスケ(/ anime / KurokonoBasuke% E9% BB% 92% E5% AD% 90% E3 % 81% AE% E3% 83% 90% E3% 82% B9% E3% 82% B1 /)  +     ... Một vài ngày trước, ở giữa luyện tập violin, tim Seijuurou của đã bị phá vỡ . Một whisk đau xuyên đã bắn xuyên qua ngực, phổi và cổ họng thắt chặt cho đến khi ông kín nó đi trong các hốc tối của tâm trí của mình, nơi mà nó sau đó cư trú với đập rộn ràng chỉ mờ nhạt cùng với tất cả những nỗi đau trong quá khứ. Anh ấy muốn chờ đợi một thời gian, trước khi kéo cung của mình nhẹ nhàng qua một xâu chuỗi một lần, và cau mày. Nó không cảm thấy hoàn toàn đúng. Nó không còn bị tổn thương, nhưng trong khi cơn đau đã để lại chút dư lượng, nó cũng đã tiêu thụ những thứ khác. Ông đặt xuống violin và cây cung, những sợi lông mịn của cây cung rắc đốm của colophan trên bàn. Seijuurou lôi ra cái mặt dây chuyền, trong đó ông giữ trái tim của mình, và búng mở nắp để kiểm tra nó. Hearts có đặc tính rất lạ, nó thay đổi từ người này sang người khác, nhưng nói chung, trái tim có xu hướng được mềm mại, mặc dù cả hai đều ngoan cường và mong manh như cũng dễ dàng dễ uốn nếu chủ sở hữu của họ để lựa chọn. Nhưng mình đã và đang từng bước và vững chắc làm cứng, và tại thời điểm đó, nó có vết nứt đáng chú ý chạy đường xuống và xung quanh. Seijuurou vẫn không biết nó là cái gì đó đã xảy ra. Ông đạp chánh niệm và thận trọng bảo vệ trái tim của mình với sự cẩn trọng. Có người cho rằng ông đã nghe nói về những người mang trái tim của họ trên tay áo của họ, nếu như không có forethoughts dễ bị tổn thương của tim, các khái niệm mà thoát khỏi Người. Cấp, trung tâm không phải là hoàn toàn cần thiết cho sự sống còn, nhưng nó là phải cho một sống. Và đôi khi, những người không sống, không tồn tại. Seijuurou sẽ biết. Sáng hôm sau, anh đã tỉnh và chuẩn bị cho lớp học lịch sử của mình trong các thư viện cung điện. Nó là một trong những địa điểm yêu thích của mình, với kệ ceilinghigh và gai của nó giữ cùng lúc đó đứng và sẽ mãi mãi đứng yên, nhưng nó là một trong các lớp học yêu thích nhất của mình. Con người có một thói quen lặp đi lặp lại những sai lầm tương tự, người hướng dẫn nói với anh, không biết bao nhiêu lần, vì vậy chúng ta phải học hỏi từ quá khứ để ngăn chặn sự lặp lại này. Seijuurou được chắc chắn, tuy nhiên, ông không làm cho những sai lầm. Không có chỗ cho sai lầm ngớ ngẩn. Seijuurou văng nước vào mặt, ngột ngạt một tiếng thở dài. Khi anh nhìn lên, nhìn chằm chằm vào gương, tuy nhiên, sự phản ánh của ông chớp mắt lại anh có một mống mà lấp lánh vàng quen thuộc. Seijuurou thở dài, và nhắm mắt lại. Phải là trái tim tan vỡ.... "Xin lỗi," Seijuurou nói với một bà pinkhaired với một giỏ đầy rau trong vòng tay của mình. "Bạn có biết bất cứ ai có thể có khả năng sửa chữa một trái tim tan vỡ? Bạn thấy đấy, nó là một sự bất tiện lớn cho tôi để có trái tim tôi trong một tình trạng như thế." "Các bác sĩ có thể có cách chữa trị cho bạn. Văn phòng của ông là quyền quanh góc phía trước. Bác sĩ Midorima đang rất trông cậy vào trong các khu vực này, "người phụ nữ nói. Sau đó, cô ấy nghiêng đầu sang một bên với một cái nhìn rộng lớn có chứa một lượng thông cảm và cái gì khác mà Seijuurou không thích ngay lập tức. "Nhưng, một trái tim tan vỡ của tôi. Tôi nghe thật khó để chữa lành." Seijuurou cảm ơn cô trước khi ông có thể bám víu vào chính xác những gì nó được trong biểu hiện của cô đã làm cho nó tất cả những gì đau đớn hơn, và đi về trên con đường của mình. Anh ta tìm thấy các bác sĩ văn phòng xuống khối, và đẩy mở cánh cửa gỗ sồi nặng phải nhập. Người thanh niên vui vẻ tại tiệc thông Seijuurou rằng Tiến sĩ Midorima là bận rộn vào lúc này, nhưng oh, xin vui lòng có một chỗ ngồi vì anh cần được ra trong một thời điểm. Họ làm cho cuộc nói chuyện nhỏ như Seijuurou đợi, vô tư và vô nghĩa. "Vì vậy, tên của bạn là gì?" người đàn ông, Takao, hỏi. "Tôi đã không nhìn thấy bạn xung quanh các bộ phận trước đây. Chúng tôi sẽ phải tạo một tập tin mới cho các hồ sơ y tế của mình." "Tôi Seijuurou, chỉ một khách du lịch," Seijuurou trả lời, thông suốt để không khuấy động bất kỳ số lượng nghi ngờ . "Tôi sẽ không được ở lại lâu dài. Sẽ không có nhu cầu." Một trong các cửa ra vào trong hành lang tiếp giáp với các thay đổi tính phòng đợi mở, và một người phụ nữ bước ra nắm tay của một cậu bé. Một người đàn ông thua xa phía sau, có vẻ mệt mỏi khi hai lối ra văn phòng. "Ah, có ông là," Takao nói, với một giọng vui chơi. "Bạn có một bệnh nhân mới, bác sĩ." Midorima sửa cổ áo của mình trước khi mở rộng một bàn tay. "Tiến sĩ Midorima, rất vui được gặp bạn." "Seijuurou, vui để làm cho người quen của bạn," ông trả về, và lắc tay. Midorima dẫn ông đến một trong các phòng ở phía sau, và biến. "Những gì có vẻ là vấn đề?" "Dường như trái tim tôi tan vỡ", Seijuurou nói, cho tay vào túi và kéo ra cái mặt dây chuyền bảo vệ trái tim của mình cho Midorima để kiểm tra. "Tôi không chắc chắn về nguyên nhân." Midorima chạm vào trái tim với một trong những đầu ngón tay băng bó của mình ngập ngừng, như thể nó là Trung Quốc mong manh và anh sợ vỡ nó. "Bạn nghĩ gì về nó?" Seijuurou hỏi, và nó được đáp ứng với sự im lặng trong chốc lát. "Những gì tôi đang suy nghĩ là có hai lựa chọn. Thứ nhất là chúng ta chèn các chất độn," Midorima nói cuối cùng, dứt khoát, tựa lưng và điều chỉnh kính của mình. "Nhược điểm là bạn sẽ phải học cách để sống với một trái tim mà sẽ, về cơ bản, được chia mãi mãi. Thứ hai là để chờ đợi cho nó để chữa lành ngày của riêng mình. Tôi chắc chắn rằng các vấn đề với sau này là rõ ràng cho bạn. "Đó là một chút bực bội. Seijuurou đã xem xét tất cả các con đường tiềm năng trong đầu và đã được chứng kiến những kết quả mà họ dẫn đến, biết rõ rằng những gì ông soughts là là những gì nằm ở cuối, và nó sẽ làm cho không có sự khác biệt với anh các loại đường ông sẽ phải đi để đạt được nó. "Làm đầy một khoảng trống với một sự thay thế không phải là một cách rất hiệu quả để đi về nó trong thời gian dài, nó là bác sĩ?" ông nói. "Nó không phải là," Midorima acquiesces cứng nhắc. "Nhưng tôi hy vọng tôi đã làm cho nó rõ ràng rằng khi tôi nói 'chờ', tôi không có ý cho bạn trì trệ." "Tôi hiểu rằng hoàn toàn tốt," Seijuurou cam đoan với anh ta. Điều đó, tuy nhiên, không giải quyết được câu hỏi của Seijuurou. Anh ta tìm thấy một quán trọ, sau đó, để ở lại. Có lẽ đó là một trong những câu hỏi mà không ai có thể trả lời, nhưng bản thân. (Chỉ về sau là tối hôm đó, trên cây cầu nơi trừu tượng mặt với thực tế, rằng ông nghĩ rằng một lần nữa của giống người phụ nữ đã cho anh, và nhớ lại rằng có có được một sự dịu dàng chân thành nhất định trong đó, giống như của một người mẹ nhìn chằm chằm vào đứa con của mình.)... Nó không phải là một quá trình cá nhân, nhưng theo một nghĩa khác, nó được. Đang cố gắng để hàn gắn trái tim mình một mình sẽ không đủ, ông ta biết. Đó là một sai lầm mà mọi người trong cuộc sống của mình đã nhiều lần thực hiện, và bản thân ông đã làm. Nhưng trong khi ông đã thực hiện một sai lầm và không có thay đổi quá khứ, anh không bỏ qua sự tái phát của nó, do đó, ông đặt ra sớm hôm sau. Một ông già ông đi qua quét các đường phố khuyến cáo Aomine Daiki, thợ rèn. "Cậu bé đó, anh ấy tâm hồn cố định trước đây", ông nói với Seijuurou. "Anh ấy rất giỏi trong những gì ông làm." Đó là một chút kỳ lạ của kiến thức để biết rằng thợ rèn đối phó với trái tim, nhưng thực sự, Aomine xử lý tim Seijuurou giống như nó đã ăn sâu vào bộ nhớ cơ bắp của mình, ngón tay cái đang chạy trên máy bay như thủy tinh của nó, được đánh dấu bằng sâu kẽ nứt. Một cậu bé bluehaired đồng hồ từ phía Aomine với một ánh mắt kiên định mà theo định kỳ thấp thoáng nhìn vào mắt của Seijuurou. Lông mày rãnh Aomine của. "Huh." "Tôi nghe thấy bạn là một thợ rèn có tay nghề cao," Seijuurou nói với anh. "Tôi đoán," anh nhún vai, vẫn còn học trung tâm Seijuurou với một ánh của niềm đam mê và sự làm phiền của một nhà giả kim vừa phát hiện ra một nguyên tố mới. "Vâng, eh. Tôi soso." "Tôi cầu xin khác biệt," các quầy cậu bé không tên, đáng ngạc nhiên khốc liệt. "Aominekun là tốt nhất trong thành phố. Kingdom, pr










































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: